Công tác đào bới vốn dĩ kể từ lúc bắt đầu vẫn rất thuận lợi, rất nhanh đã xác định được phương hướng, dưới tình huống được bảo đảm thi thể không bị phá hoại. Vì không còn cần kiêng dè dưới giếng vẫn còn có người sống, máy móc dùng để đào bới được mở hết công suất, toàn lực đào móc.
Chỉ mất mấy giờ đã đào tới điểm bùng nổ lần thứ hai.
Lần bùng nổ đầu tiên ở khá sâu, mà lần bùng nổ thứ hai chỉ cách miệng giếng có mười mét. Cũng bởi vì sóng trùng kích do lần bùng nổ thứ hai, mới khiến cho thi thể của lão Tiền Đầu bị văng ra mỏ giếng, phơi bày dưới ánh mặt trời.
Cũng làm cho lập trường của Vương Hướng Tiền có sự thay đổi lớn, kịp thời điều chỉnh sách lược, mới khiến cho tổng thể sự cố tai nạn hầm mỏ đi hướng hoàn toàn xa rời so với dự tính ban đầu.
Lần bùng nổ thứ hai uy lực cực đại, trực tiếp dẫn đến sạt lở cực lớn trên mặt đất, hơn nữa còn bịt kín lối ra vào, khiến cho công tác đào bới tiếp theo gặp phải khó khăn không nhỏ.
Công tác đào bới bị tạm ngừng mấy giờ.
Không ngừng cũng không được, một mặt là do uy lực của lần bùng nổ thứ hai làm cho mọi người vô cùng kinh hãi, mặt khác, cảnh tượng vô cùng thê thảm mãnh liệt, thu thập thi thể, rửa sạch hiện trường cũng cần có thời gian.
Máy móc dùng trong công tác đào móc được tạm ngưng lại, xuất phát từ sự tôn trọng đối với người chết, bắt đầu dùng người để đào bới, tiến độ cũng chậm đi nhiều.
Vương Hướng Tiền cũng đang ở hiện trường, tận mắt chứng kiến thảm trạng kinh hoàng này, trong lòng cũng không tránh khỏi buồn rầu, không khỏi âm thầm chỉ trích Giang Cương chỉ vì sự ích kỉ của y mà đã dẫn đến cái chết của rất nhiều người. Mà chết cũng không được chết yên bình, chẳng những toàn bộ xác chết không cái nào còn nguyên vẹn, còn khiến dân chúng lao lực hao hụt tiền bạc, tiêu phí không biết bao nhiêu sức người sức của. Lại nghĩ thêm, trong chính trị, những việc mờ ám còn nhiều lắm, so với sự thê thảm do tai nạn hầm mỏ lần này gây ra còn mãnh liệt hơn gấp mười lần, chỉ có điều đều bị che giấu sự thật.
Cũng chính là nhờ Hạ Tưởng có dũng khí ở trước mặt đám phóng viên tin tức vạch trần sự thật, đổi lại là bất kỳ người nào, sự cố tai nạn hầm mỏ ở tỉnh Tây nhất địch sẽ bị che giấu ở bên trong bụi bặm của lịch sử, có thể năm mươi năm hoặc là bảy mươi năm sau mới được công bố ra ngoài.
Cho dù thế nào, Vương Hướng Tiền đều khâm phục trước dũng khí vì thiên hạ của Hạ Tưởng. Tôn trọng sự thật chính là tôn trọng quyền được biết của dân chúng, tôn trọng quyền được biết sự thật của dân chúng chính là sự tiến bộ của nền dân chủ. Nhưng nếu bảo Vương Hướng Tiền là người đầu tiên đảm đương, đối mặt với các phương tiện truyền thông, y sẽ không đi.
Khâm phục thì khâm phục, nhưng Vương Hướng Tiền vẫn không đồng ý với Hạ Tưởng. Hiện giờ y cần dùng lực lượng của Hạ Tưởng là để che giấu sự thật về tai nạn hầm mở, mới đến gần Hạ Tưởng. Sự kiện tai nạn hầm mỏ mà qua đi, y sẽ lại lần nữa thay đổi, lại cùng với Lôi Trị học, tiếp tục kiểm soát Hạ Tưởng, không để Hạ Tưởng tiếp tục phát triển an toàn ở tỉnh Tây, nếu không, toàn bộ tỉnh Tây này sẽ là của Hạ Tưởng.
Là Chủ tịch tỉnh sẽ có thể nắm được quyền lực chặt chẽ trong tay. Nếu Hạ Tưởng mà trở thành nhân vật số một ở tỉnh Tây, thì sẽ khủng khiếp như thế nào?
Vương Hướng Tiền tuy trọng chủ nghĩa cá nhân, nhưng trong việc xử lý sự cố tai nạn hầm mỏ, hoàn toàn biểu hiện ra phong phạm của một vị lãnh đạo, cả đêm đều canh giữ ở hiện trường đào bới, không hề chợp mắt. Nhìn bề ngoài xem ra y rất toàn tâm trong công việc, kỳ thực là y có dấu diếm ý đồ riêng – Vương Hướng Tiền sợ hãi nếu đào ra chứng cứ gì bất lợi cho y và Giang Cương, y ở hiện trường, thì có thể là người đầu tiên xử lý nhanh gọn.
Vương Hướng Tiền sợ hãi là đúng, đến nửa đêm, đúng lúc y vô cùng buồn ngủ, chuẩn bị vào phòng chỉ huy tạm thời ở hiện trường nghỉ ngơi một chút, thì có người tiến đến báo cáo phát hiện thấy tình hình bất thường.
Vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy hiện trường, Vương Hướng Tiền bị dọa sợ đến cả người ra mồ hôi lạnh - ở hiện trường phát hiện thấy một hộp sắt đựng thuốc nổ, trong hộp còn có mấy gói thuốc nổ.
Mấy gói thuốc đó không phải là nguyên nhân khiến Vương Hướng Tiền bị dọa sợ, điều khiến lưng áo y ướt đẫm mồ hôi lạnh chính là y nhân ra chủ nhân của hộp sắt đó Lưu Lão Quan. Lưu Lão Quan là bảo vệ trông cửa của mỏ than An Đạt, cùng lúc phụ trách công tác bố trí và trông coi giếng mỏ.
Hiển nhiên, Lưu Lão Quan cũng bị giết hại rồi.
Hơn nữa thi thể của lão Tiền Đầu và một số thi thể vô danh khác nữa trước đó, ít nhất cũng phải có ba mạng người, Vương Hướng Tiền không chấn kinh mới là lạ. Nếu tất cả đều là thi thể bị vứt xuống giếng, cuối cùng mọi chuyện lớn lên, thì tối đa Lưu Lộ cũng chỉ bị phán án chung thân. Nhưng nếu có đến ba mạng người, thì Lưu Lộ khó mà tránh khỏi cái chết.
Khi Giang Cương mua chuộc Lưu Lộ, ngoài việc hứa cho gã một số tiền lớn, thì điều chủ yếu chính là hứa rằng gã sẽ không bị phán xử tử hình, tối đa là chung thân, sau đó sẽ được giảm án, cuối cùng sẽ bảo lãnh cho y ra, tối đa chỉ mất ba đến năm năm là được ra ngoài. Chỉ mất ba đến năm năm mà kiếm được mấy chục ngàn tệ, so với đầu tư cái gì đều lãi hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhưng nếu phải đối mặt với sự nguy hiểm là án tử hình, nhất định Lưu Lộ sẽ đổi ý. Tiền có nhiều đi nữa, thì cái cần tiêu vẫn là nhân dân tệ, chứ không phải tiền âm phủ.
Lưu Lộ mà hối hận, thì sẽ khai ra Giang Cương. Giang Cương tuy là nhà giàu có ở tỉnh Tây, nhưng tính mạng con người quan trọng hơn, mười tỷ cũng không thể sai khiến được y nữa. Huống hồ, Hạ Tưởng như hổ rình mồi, đang lo lắng không tìm thấy nhược điểm của Giang Cương.
Giang Cương mà ngã ngựa, đương nhiên sẽ liên quan đến y… Mồ hôi Vương Hướng Tiền lại càng tuôn ra nhiều hơn, đưa ra chỉ thị tạm đình chỉ công việc đào bới, đợi y nghiên cứu lại phương án thi công đã.
Quay lại văn phòng, Vương Hướng Tiền ngay lập tức gọi điện thoại cho Giang Cương, yêu cầu Giang Cương dặn dò lại Lưu Lộ một chút, đập chết mọi thứ dàn dựng, không cần phức tạp, hiện giờ đã phát hiện có ít nhất ba người bị thiệt mạng, nếu lại phát hiện thêm một người nữa, mọi chuyện sẽ không thể nào kết thúc được.
Giang Cương trái lại lại không hoảng loạn như Vương Hướng Tiền, gã giải thích là ai cũng không thể lường trước những biến cố bất ngờ này, chủ yếu là do thủ hạ dưới tay làm việc không tốt, chắc chắn là do liên kết xảy ra thiếu sót. Nhưng hiện giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm – có truy cứu cũng không truy cứu được đến cùng, Giang Cương cũng không lộ ra cho Vương Hướng Tiền biết là, tên thủ hạ dưới tay gã phụ trách việc này cũng đã chết dưới dưới hầm mỏ đó. Không cần nghĩ cũng biết, ở lần bùng nổ thứ hai, nhất định ở dưới đó đã xảy ra đấu tranh kịch liệt.
Giang Cương cam đoan, gã nhất định không để Lưu Lộ bị tử hình, mà cho dù có liên quan đến mạng người, cũng không thể để Lưu Lộ đổi ý được, trong tay gã có nhược điểm của Lưu Lộ, nếu Lưu Lộ không kiên quyết chống đỡ được đến cùng, gã nhất định có biện pháp khiến y nhà tan cửa nát, so với bị tử hình còn thảm hại hơn.
Sự hứa hẹn của Giang Cương khiến cho Vương Hướng Tiền yên tâm hơn nhiều. Vương Hướng Tiền mặc dù mơ hồ nghe được tin tức Trần Diễm mất tích vẫn không tin Giang Cương không có chút liên quan nào đến chuyện Trần Diễm bị biến mất, lại hỏi:
- Trần Diễm biến mất, thực sự không có liên quan đến anh?
- Không có, thực sự không có.
Giang Cương trợn mắt lên nói dối, Trần Diễm đang ở ngay phòng bên cạnh y, đã bị y giam lỏng hai ngày, y để Trần Diễm ở bên người là có mục đích.
Vì di chuyển lực chú ý của Vương Hướng Tiền, Giang Cương lập tức đổi chủ đề:
- Bây giờ địa tầng ở hiện trường tai nạn hầm mỏ đã bị phá hoại, rất dễ bị sạt lở. Nếu xuất hiện sạt lở trên diện rộng, sẽ tạo ra phức tạp không nhỏ đối với công tác đào bới, ít nhất có thể trì hoãn lại khoảng bảy ngày trở lên. Trong vòng bảy ngày, với thời tiết hiện giờ, thi thể nhất định bị thối rữa, làm sao còn nhận biết được rõ ràng người chết người sống nữa?
Ánh mắt Vương Hướng Tiền sáng ngời, quả thật là người nào có chuyên ngành của người đó, trong phương diện âm mưu quỷ kế, y vẫn không có nhiều chủ ý phá hoại bằng Giang Cương. Cũng là nhờ nhiều năm lập nghiệp trong ngành công nghiệp than đá mà Giang Cương có được những kinh nghiệm này, y cười ha hả:
- Hy vọng mọi chuyện nhanh chóng trở thành quá khứ, như vậy mới thở phào nhẹ nhõm được.
Giang Cương cũng cười ha ha, không chút áy náy cho những người vô tội bị thương do tai nạn hầm mỏ mà gã gây ra, trái lại, sự cố tai hạn hầm mỏ này lại gây nên phức tạp rất lớn cho Hạ Tưởng, đối với áp lực do Vương Hướng Tiền đem lại, gã ngược lại lại có cảm giác đạt được thành tựu chiến thắng.
Hướng đi của sự cố tai nạn hầm mỏ, tuy nói có hơi bị lệch một chút, nhưng tổng thể vẫn nằm trong sự khống chế của y. Hoặc có thể nói, Hạ Tưởng cũng được, mà Vương Hướng Tiền cũng thế, đều bị y đẩy cho chạy vòng vòng, y chỉ cần ngồi yên ổn câu cá, không cần ra khỏi cửa, mà vẫn có thể khống chế chỉ huy toàn bộ mọi thứ từ xa.
Sự cố tai nạn hầm mỏ không thể để lại một vết đen lớn đối với Hạ Tưởng quả thực là một sự nuối tiếc, nhưng y vẫn có thể hoàn toàn tùy cơ ứng biến, lợi dụng hướng đi của tai nạn hầm mỏ, lại tiếp tục tạo nên tai nạn mai phục Hạ Tưởng.
Đã rất lâu rồi Giang Cương chưa được vui vẻ như thế này, sau khi bị điện thoại của Vương Hướng Tiền đánh thức, không thể ngủ lại được nữa, y liền đi tới phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Trần Diễm.
Trần Diễm mặc áo ngủ, dưới ánh trăng mông lung mờ sáng, bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng giống như nước chảy, dưới cơ thể của cô chỉ mặc quần lót, trang nhã duyên dáng, đường cong như ẩn như hiện.
Người phụ nữ này thực không đơn giản, bị gã giam lỏng, mà vẫn dám mặc như vậy đi ngủ, thực nghĩ gã không dám xâm phạm cô ta hay sao? Hơn nữa lại còn ngủ rất say sưa, Giang Cương âm thầm ngưỡng mộ sức chịu đựng tâm lý của Trần Diễm, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trần Diễm đứng dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lạnh, trên khuôn mặt còn mang chút ý cười, là nụ cười đùa cợt:
- Tổng giám đốc Giang, một mình cô đơn khó ngủ, có phải muốn có ý đồ gì xấu đối với tôi không?
Đàn ông thích những người phụ nữ ỡm ờ, chứ không thích những phụ nữ quá mức chủ động. Trần Diễm vừa nói ra một câu khiêu khích này, toàn bộ thú tính của Giang Cương liền biết mất hoàn toàn, lại nhìn xuống Trần Diễm thì thấy, Trần Diễm đã không còn chút dấu vết của sự quyến rũ và mê hoặc nữa rồi, cả người đều là cạm bẫy và nguy hiểm.
- Cái này xin miễn đi, tôi sợ chết ở trên người cô lắm.
Giang Cương cười ha ha, đẩy cửa bước vào, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, không chút lịch sự nhìm chằm vào bắp chân nhỏ tinh tế lộ ra bên ngoài của Trần Diễm,
- Tổng giám đốc Trần, nói thật nhé, cô quả thực là một báu vật, giống như một miếng bánh ngọt ngon miệng, ai cũng đều muốn cắn một miếng. Nhưng mà miếng bánh đó lại có quá nhiều dầu mỡ, ăn vào sợ không tiêu hóa được.
- Nửa đêm Giang tổng giám đốc tới đây, không phải chỉ để nói mấy lời vô dụng này chứ? Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo lằng nhằng.
Trần Diễm ngồi xuống phía đối diện Giang Cương, lấy tay kéo áo ngủ xuống, một động tác đơn giản như vậy khi cô làm lại như cố ý quyến rũ người khác, quả thực không đơn giản,
- Nhốt tôi hai ngày, không đòi tiền cũng chẳng đòi sắc, cũng chẳng chịu thả người, rốt cuộc là muốn cái gì, cứ nói thẳng ra đi.
- Một mình tôi cô đơn lạnh lẽo, chỉ muốn mời tổng giám đốc Trần đến để trò chuyện, chẳng lẽ là sai sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hiếm khi Giang Cương có được chút lịch sự nhã nhặn, cười đến vô cùng vui vẻ:
- Tôi làm sao mà dám nhốt tổng giám đốc Trần chứ, là mời tổng giám đốc Trần đến làm khách, vô cùng hiếu khách, tiếp đãi như khách danh dự, tổng giám đốc Trần còn có cái gì không vừa lòng chứ?
- Giang Cương, tôi hiểu rõ suy nghĩ của anh.
Ánh mắt Trần Diễm có chút lạnh lùng:
- Anh không làm gì nhưng lại muốn giam cầm tôi, là vì nếu lỡ như khi sự cố tai nạn hầm mỏ không thu dọn được, thì anh sẽ đem tôi ra làm lá chắn.
- Ha ha, tổng giám đốc Trần, cô sai rồi.
Giang Cương đứng lên tiến lại gần:
- Tôi bắt cô không phải chỉ để đem cô ra làm là chắn, mà là bắt cô làm kẻ chết thay. Ngủ ngon tổng giám đốc Trần, chúc cô có những giấc mơ đẹp.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, không hay rồi.
Vương Hướng Tiền hốt hoảng bối rối xuất hiện ở phòng làm việc của Hạ Tưởng, báo cáo với Hạ Tưởng một tin tức kinh người:
- Công tác đào bới đang tiến hành hết sức thuận lợi, đột nhiên lại xuất hiện lần sạt lở thứ hai, hơn nữa diện tích sạt lở còn rất lớn, thiếu chút nữa tạo thành lần thương vong thứ hai.
- Cái gì?
Hạ Tưởng bật đứng dậy,
- Tình hình nghiêm trọng đến mức nào?
- Chẳng những những thi thể vừa mới được đào bới lên lại bị chôn vùi lại, mà ngay cả những thi thể lần trước bị xung kích thuốc nổ đánh ra cũng bị chôn theo.
- Đi, đi đến hiện trường.
Hạ Tưởng không nói hai lời, lập tức đi ra.
Đường Thiên Vân định đi theo, Hạ Tưởng quay đầu lại chỉ nói một câu:
- Cậu xử lý những công việc còn lại trước đã.
Đường Thiên Vân biết Hạ Tưởng có nghi ngờ, để cậu ta ở lại là để thăm dò chân tướng của sự việc.
Vừa đến hiện trường, Hạ Tưởng càng thêm tin tưởng vào phán đoán của chính mình, có người bắt đầu gây loạn rồi.