Quan Thần

Chương 2141: Gió động lòng người




Sang chiều có gió.
Gió, khi bắt đầu lặng lẽ tới, cũng không biết sinh ra từ góc nào, dần dần tràn lan, rồi bao trùm cả sân.
Làn gió thoáng đãng và mang đầy sức sống của đất trời, đến và đi trong vô hình, giống như lòng người của thế gian, có lúc lặng lẽ bình yên, có lúc sóng ngầm cuồn cuộn.
Vào lúc nắng gay gắt nhất, khác với những người bình thường khác luôn đóng kín cửa bật điều hòa, cửa lớn nhà họ Ngô mở rộng, mặc gió trời thổi qua. Tuy là gió nóng, nhưng gió tự nhiên vẫn thoải mái hơn nhiều so với gió mát do điều hòa tạo ra.
Làn gió từ mát đến hơi nóng, từ nhỏ đến lớn, không lâu sau đã cuốn tung bụi mù. Hạ Tưởng cách cửa gần, vội vàng đóng cửa sổ lại.
- Buổi chiều có mưa giông rồi.
Bầu trời phía bắc, mây đen giăng kín bầu trời ùn ùn kéo tới, cùng với những tiếng sấm ầm ầm.
Vừa đóng cửa sổ lại, một trận tiếng sấm long trời như gần như xa truyền đến từ phía chân trời, dường như là từ chín tầng mây đánh thẳng xuống bên cửa sổ, chân động khiến cửa sổ kêu ong ong, bỗng chốc khiến Hạ Tưởng nhớ lại buổi trưa gục đầu xuống bàn ngủ vào mười mấy năm trước.
Bao năm trở lại đây, hắn vẫn luôn có cảm giác rất khác thường với cơn mưa dông ban trưa, giống như sợ một trận mưa dông sẽ làm bừng tỉnh giấc mộng lớn mười mấy năm vậy. Cũng may mười mấy năm nay hắn đã gặp vô số cơn mưa dông, vẫn luôn cảm nhân được đó là sự thật bao năm phấn đấu và nỗ lực.
Phấn đấu và nỗ lực có trong cuộc đời, sợ là sợ bỗng nhiên hai mắt mở ra, hóa ra là một giấc mộng kê vàng.
Sau khi nghe xong suy luận của Hạ Tưởng, ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương trầm mặc rất lâu không nói, chỉ nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên và tán thưởng.
Ngạc nhiên là vì phân tích của Hạ Tưởng rất sâu sắc, rất có đạo lý. Tán thưởng là vì, sự nắm bắt bây giờ của Hạ Tưởng đối với thời cục, lĩnh ngộ đối với chính trị, đã nhanh hơn họ một bước. Khi từ trong biểu tượng bọn họ vẫn chưa tham gia thao tác có được hướng đi cụ thể, Hạ Tưởng đã đi một bước nhìn ba bước, thậm chí đã vạch kế hoạch đến bước thứ năm, quả thực rất giỏi.
Ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương cũng chưa nghĩ đến dụng ý tầng sâu của phái phản đối đột nhiên nổi gió, cũng không có nghĩa trí tuệ chính trị của hai người họ không bằng Hạ Tưởng, chủ yếu là sự tình phát sinh đột nhiên, lại không đặt mình trong đó, chỉ dựa vào suy đoán thì chỉ có thể biết đại khá.
Ngô Tài Dương vì quan tâm mà trở nên rối loạn, vội vàng quay về gặp Hạ Tưởng, cũng không suy nghĩ sâu về mọi thứ phía sau sự kiện.
Hạ Tưởng cũng có phần lợi là đích thấn đã trải qua một loạt biến cố, lại gặp Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam ở Nam Hải, lại sau khi lần lượt nói chuyện với Thủ tướng và Cổ Thu Thật, mói hiểu được toàn bộ mạch máu của sự tình.
Về trí tuệ chính trị mà nói, Hạ Tưởng tự nhân còn khiếm khuyết so với ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương.
- Ông Cổ nói, muốn gặp mặt ông ạ.
Sự tình đã đặt ngửa lên bàn, Hạ Tưởng nhắc đến đề nghị của lão Cổ.
- Tài Dương, con đích thân gọi điện cho ông Cổ, nói là buổi tối ở Đắc Nguyện Lầu, ta mời khách.
Ông cụ Ngô dường như không một chút do dự, lập tức quyết định gặp mặt lão Cổ, còn trước nay chưa từng có chủ động đề nghị mời khách.
Sự qua lại giữa ông cục Ngô và lão Cổ, ai mời khách chính là ý người đó làm chủ. Hiển nhiên ông cụ Ngô muốn nắm quyền chủ động, trong cản nhận của ông, quan hệ giữa ông và Hạ Tưởng, gần hơn quan hệ giữa lão Cổ và Hạ Tưởng.
- Chuyện này, cậu không phải quản nữa, Hạ Tưởng, chuyện này ta và ông cụ sẽ đích thân ra mặt xử lý.
Ngô Tài Dương đối với ngôn luận biện pháp cứng rắn mạnh mẽ trong phát biểu của Hạ Tưởng có chút bất mãn, nhưng dù sao sự việc đã xảy ra rồi, xuất phát từ sự yêu mến Hạ Tưởng, vào thời khắc mấu chốt, ông ta cần ra sức bảo vệ Hạ Tưởng.
Buổi tối, ở trong phòng của Liên Nhược Hạm, ngửi thấy mùi thơm phảng phất lưu lại trong phòng, nhớ tới Liên Nhược Hạm và hai đưa con đang ở phương xa, hắn không thể nào nhắm mắt ngủ, đành dậy mở máy tính.
Ngô Tài Dương không cho hắn tiếp tục quan tâm chuyện này, tất cả do tầng trên đến thảo luận giải quyết, Hạ Tưởng lại không muốn khoanh tay đứng nhìn. Sự việc do hắn mà nên, hắn cần phải làm gì đó mới an tâm.
Hơn nữa, hắn cũng không thể sống chết mặc bay, hắn có năng lực gia nhập chuyện này, hơn nữa hắn thậm chí có khả năng ở một mức độ nhật định chi phối được tiến trình của sự việc.
Hắn bây giờ không như trước đây, tuy mới chỉ là vị trí Chủ tịch tỉnh, nhưng đã có đủ sức ảnh hưởng. Hắn không có cách nào chi phối ván cờ của cấp trên, nhưng hắn có thể ra tay từ vòng ngoài, hóa giải thế công đến từ nước ngoài.
Âu Mĩ liên động, lấy kháng nghị ngoại giao để phối hợp với động tác trong nước, quả thực là vở kịch lớn với sắp xếp tỉ mỉ.
Hạ Tưởng đã liến kết được với Liên Nhược Hạm trên mạng.
- Còn biết báo một tiếng bình an? Anh đã cách em xa ngàn dặm, anh hoàn toàn có thể coi em như không tồn tại, anh cũng đã không còn là người chồng trong một người chồng của em rồi.
Liên Nhược Hạm giận Hạ Tưởng, cô biết Hạ Tưởng đã quay về nước, nhưng lại không gọi điện thoại cũng không có tin tức gì, cô không giận mới lạ:
- Cả ngày hôm nay, việc nhiều quá, vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho em….
Hạ Tưởng giải thích nói:
- Ai biết sự việc cứ liên tiếp tới, khiến người ta thở không nổi, bây giời mới có thời gian ngồi lên mạng.
- Chuyện gì?
Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng chồng già vợ già rồi, cũng trừng trị hắn một chút là được rồi, vội hỏi:
- Có thể khiến anh coi thành sự việc của sự việc, chắc chắn chuyện không nhỏ.
- Đoán đúng rồi, có người muốn mượn cơ hội sinh chuyện, lại còn phối hợp của nước Mỹ, Đức, Anh, thêm năm quốc gia nữa là thành liên quân tám quốc gia mới.
- Nói đi, muốn em giúp anh gì nào?
Liên Nhược Hạm hỏi rõ ràng một câu:
- Phía Mỹ anh còn quen biết một số nghị viên quốc hội, có quan hệ hợp tác tốt đẹp.
Liên Nhược Hạm không hứng thú với chính trị khi ở Trung Quốc. Nhưng ở Mỹ, lại có quan hệ mật thiết với giới chính trị, đương nhiên rồi, sản nghiệp dưới danh của của cô vô cùng to lớn, tất nhiên cần có quan hệ mật thiết đồng thời rộng lớn với giới chính trị, trong đó giúp đỡ nghị viên tham gia tranh cử là đường tắt trực tiếp nhất.
Liên Nhược Hạm dẫu rằng lực ảnh hưởng tới giới chính trị Mỹ lớn thế nào, Hạ Tưởng không thể hiểu hết, Hắn chỉ biết là, Liên Nhược Phàm có thể làm được nhiều việc mà nhiều người khác không thể tưởng tượng nổi.
… Nhiều năm sau đó, Mai Đình lúc bắt đầu tiến vào giới chính trị Mỹ, chung quanh trắc trở, chính là Liên Nhược Hạm ra tay tương trợ mới có thể để cô vượt qua cửa ải khó khăn ban đầu. Có thể nói, nếu không có Liên Nhược Hạm ở Mỹ nhiều năm, đừng nói Mai Đình có thể đảm nhậm Bộ trưởng bộ ngoại giao của Mỹ, đến cảnh cổng chính trị lớn cũng khó có thể gia nhập được.
Mà Liên Hạ trưởng thành sở dĩ vô cùng nhanh, cũng là được Liên Nhược Hạm ở Mỹ đánh hạ cơ sở thâm sâu, Hạ Tưởng sau sự việc còn cảm thán nói, đều cho rằng nhà họ Hạ ra nhiều nhân vật như thần đồng, chủ yếu là nhà họ Hạ có một Liên Nhược Hạm có chỉ số thông minh ngang nhau, điều kiện gia đình vô cùng tốt, triển vọng trưởng thành mở rộng gâp bội.
Thế giới không công bằng ở chỗ, trưởng thành bởi vì xuất thân không giống nhau, mà không cùng trên một đường chạy. Hôm nay khi điều kiện vật chất cực kỳ đầy đủ, thần đồng điều kiện trước tiên là hậu hĩnh, sau là dày dặn mới có thể có thành tựu được, hai cái đó không thể thiếu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Luôn phải nghĩ ra cách khiến Mỹ ra một Ô Long.
Hạ Tưởng không chút để ý nói một câu:
- Không thể để bóng tà ác nước Mỹ chắn ở phía trước, sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn giấc ngủ.
- Anh còn có lòng thảnh thơi đùa giỡn à?
Liên Nhược Hạm gõ ra dấu hỏi to đùng, rồi lại gõ ra một khuôn mặt tươi cười:
- Được rồi, em biết rồi, anh đừng lo, chuyện ở nước Mỹ, em làm chủ.
Rất lâu rồi không nghe thấy Liên Nhược Hạm nói lời khí phách như vậy, Hạ Tưởng cười ha ha, cười xong mới phát hiện hắn không mở webcam, chỉ là gõ chữ nói chuyện phiếm với Liên Nhược Phàm, tiếng cười vang lên, cô cũng không nghe thấy.
Liền gõ chữ:
- Đa tạ phu nhân rồi.
- Ít ba hoa đi.
Liên Nhược Phàm cảnh cáo Hạ Tưởng:
- Em giúp anh, là yêu anh, anh có thể phải chú ý, phát biểu ngôn luận gì thì không sao, nhưng đừng ồn ào tai tiếng ở quốc tế là được.
Liên Nhược Phàm logout rồi, Hạ Tưởng lại khó có thể đi vào giấc ngủ, sao lúc nãy, hắn vẫn chẳng ra sao, sao phụ nữ họ mỗi người đều hình như cho rằng hắn giống như cùng Công chúa phải có phát triển cái gì vậy? Làm ơn đi, công chúa là phụ nữa đã có chồng rồi?
Hạ Tưởng kỳ thật không nói gì, chả trách người phụ nữ của hắn đều cho rằng sức hấp dẫn của hắn hơn người, có thể lao ra ngoài Trung Quốc hướng ra nước ngoài?
Ngày thứ hai, Hạ Tưởng nhận được thông báo, Tổng bí thư tạm thời hủy cuộc gặp mặt với hắn, thời gian gặp mặt cụ thể chưa xác định.
Sự việc, cũng rất tế nhị. Tổng bí thư hủy cuộc gặp mặt, chắc chắn căn cứ vào một số phương diện đặc thù mà suy xét, lẽ nào nói, sự việc tiến một bước mở rộng xu thế?
Theo sau Hạ Tưởng lại nhận được thông báo, Đại Phục Thịnh muốn gặp mặt hắn.
Vội vàng ăn miếng điểm tâm, Hạ Tưởng liền vội vàng chạy tới Trung Nam Hải, đi tới văn phòng của Đại Phục Thịnh.
Sắc mặt Đại Phục Thịnh không tốt, hoặc có thể do không nghỉ ngơi, hoặc là có nguyên nhân khác, ông ta vừa gặp Hạ Tưởng liền nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng, sự việc ở dạ tiệc công thương Trung Đức, cậu không cần phải lo gánh nặng, trách nhiệm sự việc không phải cậu, không cần biết áp lực lớn thế nào, tiếp tực vững bước đi tiếp, không thể làm loạn trận tuyến.
Nếu nói những lời trước đó là lời an ủi bình thường, vậy thì những câu nói sau rõ ràng là ám chỉ, chỉ là bảo cho Hạ Tưởng không được hoảng loạn. Một khi loạn dễ dàng gây ra lỗi, một khi gây ra lỗi thì càng dễ dàng bị người khác nắm lấy nhược điểm.
Hạ Tưởng thành khẩn gật đầu:
- Là trách nhiệm của tôi, tôi bằng lòng nhận bất kỳ xử phạt nào, mong quyền Thủ tướng Đại phê bình.
- Phê bình cậu làm gì? Tôi còn muốn biểu dương cậu.
Thanh âm của Đại Phục Thịnh có chút cao độ:
- Âu Mĩ lại bắt tay với Tổ chức thương mại Thế giới đề nghị kháng nghị yêu cầu Trung Quốc mở rộng lãnh thổ thị trường, tiếng chuông cảnh báo của cậu thật đúng thời điểm, có điều muốn tôi nói, tiếng chuông vẫn chưa đủ kêu, có người vẫn chưa tỉnh táo.
Hạ Tưởng coi như trên cơ bản hiểu được lập trường của Đại Phục Thịnh, từ Đại Phục Thịnh đột nhiên nâng cao âm thanh có thể đoán ra, hắn rất bất mãn đối với việc có người mượn sự kiện ngôn luận chuyện nhỏ làm lớn, đồng thời muốn mượn cơ hội ra tay với hắn.
Đại Phục Thịnh không hy sinh ý của hắn, khiến Hạ Tưởng hơi hơi cảm động, cũng vì Đại Phục Thịnh bình tĩnh mà có trí tuệ chính trị sâu sắc. Một người lãnh đạo quốc gia khoan dung, sau lưng mói có người theo.
Cũng chứng minh Đại Phục Thịnh nhìn rõ phương hướng trong cơn sóng thình lình ập tới, không bị đối phương ra tay, nếu không, Đại Phục Thịnh nếu như chịu không nổi áp lực vì bảo vệ mình mà quẳng Hạ Tưởng ra, kết quả cuối cùng có thể sẽ càng nghiêm trọng.
Lại nghe Đại Phục Thịnh giải thích mấy câu, Hạ Tưởng đi ra khỏi văn phòng của Đại Phục Thịnh, khi đi ra ngoài, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy, rồi lại phát hiện có bóng dáng của Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam.
Một trận gió thổi qua, bóng dáng của Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam bị bóng dáng cây cỏ che lấp, nhìn cũng chẳng rõ nữa, càng nghe không rõ hai người bọn họ nói chuyện gì, nhưng từ thần thái ngưng trọng của hai người mơ hồ có thể thấy được, sự việc, đích thực phát sinh nghịch chuyển mang ý vị sâu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.