Phương Cách nhìn Hạ Tưởng với vẻ nghi ngờ, lại nhìn Mai Hiểu Lâm rồi cười nói:
- Chắc là Phó bí thư Mai có việc quan trọng, vậy thì Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi xin phép đi trước. Có thời gian lại nói sau.
Mai Hiểu Lâm khẽ gật đầu với Phương Cách. Chờ y đi xong, cô liền lấy ra một chiếc khăn tay gói một vật gì đó, dùng hai ngón tay để cầm, ném tới trên bàn Hạ Tưởng, vẻ mặt chán ghét nói:
- Mau lấy đi, ghê chết mất.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt cô như vậy, cũng hoảng sợ hỏi:
- Cái gì thế? Không phải là một cục đờm đấy chứ?
- Phì, anh tởm quá. Nói gì vậy?
Mai Hiểu Lâm giận dữ, thở phì phì ngồi xuống ghế sô pha, suy nghĩ một lát lại đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài, thấy hết thảy bình thường mới đóng cửa, ngồi trở về, còn nói:
- Là móng tay! Đầu óc anh chỉ được cái nghĩ lung tung toàn những thứ ghê tởm.
Cô phất tay, dường như muốn xua tan ác khí trong lòng, lại chỉ ra cửa nói:
- Hạ Tưởng, anh nói thật đi. Lần trước Phương Cách tình cờ gặp chúng ta ở nhà hàng có phải là do anh cố ý bố trí không?
Hỏng rồi, bị cô nhìn ra manh mối, Hạ Tưởng mỉm cười như thể không có việc gì:
- Không phải. Không thể chứ. Lần trước quả thật là tình cờ gặp nhau thôi mà. Thị trấn rộng lớn như vậy, khi ăn cơm tình cờ gặp nhau cũng là bình thường.
- Không đúng, chắc chắn không đúng. Anh đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra là Phương Cách có ý đối với tôi. Anh thay tôi chuyển lời cho cậu ta, đừng nghĩ nữa, vô dụng thôi. Đối với một người còn chưa hết mùi học sinh tiểu học (miệng còn hôi sữa) như cậu ta, tôi không hề có chút hứng thú nào.
Mai Hiểu Lâm suy nghĩ rất nhanh, đang nói tới Phương Cách lại nhảy tới Lệ Triều Sinh:
- Việc triển khai kiểm tra sức khỏe miễn phí thế nào rồi? Sao còn chưa có mẫu vật của Du Vĩnh?
- Mẫu vật cũng nhanh thôi, chỉ cần hai, ba ngày là xong.
Hạ Tưởng đã biết Du Vĩnh học lớp nào trường nào, sự việc trở thành đơn giản. Hắn chuẩn bị khi kiểm tra sức khỏe lớp của Du Vĩnh thì đến giả vờ thăm hỏi, thừa dịp mọi người không chú ý liền lấy một ít mẫu máu, cũng không phải là chuyện khó.
- Vấn đề là chúng ta sẽ phải mời bệnh viện nào giám định?
- Giao cho tôi. Tôi gửi đến Bắc Kinh làm. Chẳng những đảm bảo còn an toàn nữa.
Mai Hiểu Lâm nghĩ khá chu đáo:
- Nếu trùng ADN, có phải chúng ta sẽ trực tiếp giao chứng cớ cho Ủy ban kiểm tra kỷ luật không?
Hiện tại Mai Hiểu Lâm đều hỏi Hạ Tưởng mỗi bước phải làm như thế nào. Vô hình trung, cô đã hoàn toàn bị Hạ Tưởng kéo mũi dắt đi. Đương nhiên cũng là do rất nhiều chủ ý của Hạ Tưởng tốt hơn nhiều so với cô.
- Đương nhiên là phải giao cho Ủy ban Kiểm tra kỷ luật, nhưng không phải chúng ta trực tiếp ra mặt giao mà phải gửi thư nặc danh, kể lại tỉ mỉ chứng cớ và kết quả xét nghiệm, gửi tới Ủy ban kiểm tra ủy luật của huyện và thành phố. Nếu thật sự đá chìm đáy biển, chúng ta lại thương lượng bước tiếp theo nên hành động như thế nào.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Ý của Hạ Tưởng là, nếu gửi lên cấp huyện và thành phố xong mà vẫn không hề có chút gợn sóng nào, chứng tỏ sau lưng Lệ Triều Sinh có một nhân vật rất lợi hại. Đến lúc đó hắn bắt buộc phải đến thành phố Yến, điều tra xem rốt cuộc nhân vật đứng sau lưng Lệ Triều Sinh là ai.
Đương nhiên, khẳng định là Mai Hiểu Lâm cũng có chỗ dựa ở thành phố Yến và tỉnh Yến, cũng có thể vận dụng rất nhiều mối quan hệ. Cần phải tóm loại bại hoại như Lệ Triều Sinh ngay từ trong trứng nước. Một khi chờ cho y trưởng thành lên tới cấp Sở trở lên, muốn động vào y sẽ càng khó khăn hơn. Y làm việc cực kỳ bí mật, kỹ xảo cao minh hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ cần y ngồi trên địa vị cao, có thể nghĩ ngay được hậu quả.
Một tham quan có thể kiếm tiền từ cây giống của nông dân, vậy chỉ cần trong tay y có quyền lực đủ lớn, lòng tham của y sẽ càng ngày càng bành trướng.
Chỉ có điều khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, vụ án Lệ Triều Sinh không ngờ lại dẫn đến một trận động đất lớn trong quan trường thành phố Yến, thậm chí là cả tỉnh Yến, trực tiếp làm cho rất nhiều quan lớn đều ngã ngựa, từ đó khiến tiến trình lịch sử biến đổi rất lớn.
Hai ngày sau, Hạ Tưởng cùng đi với Điêu Hoa Văn, quan sát việc kiểm tra sức khỏe miễn phí cho học sinh tiểu học. Hạ Tưởng thân thiết bắt tay với mỗi bác sĩ đang khám sức khỏe cho các em học sinh, còn dặn họ phải kiểm tra thật kỹ lưỡng, phải thật kiên nhẫn đối với từng mầm non của tổ quốc. Sau đó hắn lại đi xem một đám học sinh lấy mẫu xét nghiệm máu, thừa dịp mọi người không chú ý, dùng bông vải lấy đi một chút mẫu máu của Du Vĩnh.
Sau khi trở về, Hạ Tưởng lấy mẫu vật của Lệ Triều Sinh và Du Vĩnh chia làm hai phần, một phần giao cho Mai Hiểu Lâm gửi đến Bắc Kinh, một phần tự hắn giữ lấy, chuẩn bị tìm người gửi lên bệnh viện thành phố Yến giám định. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy giao cho Phùng Húc Quang là yên tâm nhất, bởi vậy liền gọi điện thoại cho Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang cũng không hỏi Hạ Tưởng muốn điều tra cái gì, liền đồng ý ngay:
- Chị dâu của chú có người quen ở bệnh viện, là Phó viện trưởng. Việc này cứ giao cho cô ấy xử lý là được. Chú tranh thủ trong lúc giao mẫu vật thì tới đây một chuyến, cả nhà chúng tôi đoàn tụ không thể thiếu công thần là chú đâu đấy.
Hóa ra bố của của Phùng Húc Quang là Phùng Hóa Thành đã từ huyện Thương Sơn đi tới thành phố Yến, gặp mặt Mã Vạn Chính. Thân nhân đoàn tụ tự nhiên là chuyện tốt, tuy nhiên là chuyện riêng nhà người ta, Hạ Tưởng có chút không muốn tham gia. Phùng Húc Quang không chịu:
- Chú tôi cũng nói, bảo chú em cùng tới đây. Nếu không có chú em thì nhà chúng tôi cũng không thể đoàn tụ được. Chú em mà không tới, ông ấy sẽ tự mình gọi điện thoại cho chú.
Vậy thì thôi đi, cứ ngoan ngoãn mà tới, đừng để Phó chủ tịch tỉnh Mã gọi điện thoại cho một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ như mình. Hạ Tưởng thỏa hiệp:
- Chiều em sẽ trở về, ngày mai sẽ tới tìm anh.
Hôm nay vừa lúc là cuối tuần, Hạ Tưởng liền về thành phố Yến sớm một chút, đi tìm Tào Thù Lê. Cũng đã một thời gian không gặp cô bé, trong lòng hắn đúng là khá nhớ mong.
Hạ Tưởng thu dọn xong đồ đạc, đang muốn đi thì Phương Cách lấm la lấm lét xuất hiện.
- Hạ ca, không đúng, có gì đó không đúng.
Phương Cách rung đùi đắc ý nói.
- Cái gì không đúng? Tôi thấy là cậu không đúng thì có.
Hạ Tưởng tức giận nói.
Phương Cách thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Em phát hiện Phó bí thư Mai và anh càng ngày càng lại gần, có xu thế nguy hiểm. Anh đã có bạn gái, phải chú ý không được hái hoa ngắt cỏ, được không? Chỉ cần anh đừng động vào Phó bí thư Mai, em vẫn còn có cơ hội.
- Ít nói bậy đi.
Hạ Tưởng không chút do dự đấm cho Phương Cách một quả.
- Tôi và Phó bí thư Mai là có chuyện công việc, không phải như chú tưởng tượng đâu. Còn nữa, Phương Cách, về sau tập trung tâm tư vào công việc hơn, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ chuyện yêu đương. Đây là cơ quản Đảng và chính quyền, là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, đừng để người khác có ấn tượng không tốt về cậu.
Phương Cách ngượng ngùng cúi đầu:
- Hạ ca đừng phê bình nghiêm khắc như vậy được không? Em cũng chỉ thả lỏng một chút trước mặt anh mà thôi. Ở trước mặt lãnh đạo khác, em vẫn luôn rất nghiêm túc, thành thật mà. Cho dù ở trước mặt Bí thư Lý, em cũng rất cung kính. Anh nói đi, chỉ ở trước mặt anh thì em mới có thể khôi phục lại vẻ bình thường vốn có, chẳng lẽ anh muốn em lúc nào cũng phải đeo mặt nạ sao?
Quả thật Phương Cách nói cũng có chút triết lý. Hạ Tưởng vỗ vai y, nói rất chân thành:
- Trưởng ban Phương cho cậu xuống đây là để rèn luyện chứ không phải để tán gái. Nghe tôi nói một câu này, Phó bí thư Mai không thích hợp với cậu. Đương nhiên, cũng không thích hợp với tôi. Tôi và cô ấy chỉ là qua lại công tác mà thôi. Mọi người đều có bối cảnh rất phức tạp, giữa tôi và cô ấy không có khả năng. Tôi đề nghị cậu hồi tâm, tập trung vào công tác cho tốt. Nếu thật sự muốn yêu đương, tôi đưa cậu tới đại học tìm một cô.
Phương Cách uể oải nói:
- Thật sự Phó bí thư Mai không thích hợp với em sao? Thôi thì trước hết em cứ nghe lời Hạ ca, công tác tốt trước đã rồi nói sau. Tạm thời trước mắt không nghĩ tới việc yêu đương. Mấy em sinh viên thì thôi đi, quá ngây thơ.
Hạ Tưởng cười cười, nghĩ thầm rằng Phương Cách này cũng khá thú vị. Bản thân y còn chưa thành thục còn ngại mấy em sinh viên ngây thơ. Quên đi, mặc kệ y.
Hạ Tưởng lái xe một mạch về thành phố Yến, khi tới Tào gia lại là Tào Thù Lê ra mở cửa cho Hạ Tưởng. Cô mặc một chiếc quần đùi bao lấy cặp mông rất tròn đầy. Cô quay người lại, cười nói:
- Hạ Tưởng, mau vào đi anh. Bên ngoài nóng lắm.
Trong lúc ngẩn ngơ, Hạ Tưởng như thể quay trở lại hai năm trước đây, khi hắn lần đầu tiên tới Tào gia, cũng là Tào Thù Lê mở cửa cho hắn, cô cũng mặc một chiếc quần đùi, cũng nói những lời như vậy, giống như thời gian quay trở lại, ngày xưa tái hiện.
Sau khi vào cửa, trong nhà chỉ có hai mẹ con Vương Vu Phân và Tào Thù Lê. Tào Vĩnh Quốc ra ngoài xã giao, Tào Thù Quân trọ ở trường không về.
Vương Vu Phân vội vàng mang ra một đĩa hoa quả cho Hạ Tưởng, là một đĩa đào chín và nói:
- Lão Tào thích nhất ăn đào mật. Mau thử đi, quả ngon lắm.
Tào Thù Lê cũng biết lai lịch của đào mật, vội cầm lấy một quả, gỡ cuống đào đưa cho Hạ Tưởng:
- Loại đào mật này rất ngon, bên trong nhiều nước, có thể hút trực tiếp. Nghe nói loại đào mật này chuyên cung cấp cho Bắc Kinh, cả nước chỉ có vài mẫu trồng được loại đào ngon nhất, có cảnh sát vũ trang chuyên môn bảo vệ.
Hạ Tưởng cũng đã được nghe tới loại đào mật đặc biệt chuyên cung cấp cho lãnh đạo này, không ngờ hôm nay cũng có lộc được ăn. Hắn không khách khí, giơ tay lên định cầm. Tào Thù Lê không cho, cô dùng hai tay cầm lấy quả đào, giơ trước mặt hắn như thể dụ dỗ một đứa bé.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải hút luôn một ngụm trên tay cô, quả nhiên rất ngọt lành, ngon miệng, hơn nữa còn có mùi thơm dễ chịu, đúng là không phải đồ tầm thường.
Được Tào Thù Lê dịu dàng phục vụ, Hạ Tưởng một hơi ăn hết hai quả đào mật, tuy rằng chưa đã thèm nhưng vẫn xua tay nói:
- Không ăn nữa, ăn nhiều quá mất ngon.
- Không sao. Đào có thể ăn no được, không có gì không tốt cả.
Tào Thù Lê cũng không ngại Vương Vu Phân ở bên cạnh, lại lấy khăn tay ra lau miệng cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bị cô làm vậy, ngượng ngùng quá cầm lấy khăn từ tay cô, lau lung tung một phen, sau đó nói:
- Em cứ làm hết mọi việc thay anh cứ như thể anh không biết làm gì ấy. Làm cho mẹ em chê cười anh.
- Mẹ sẽ không cười anh đâu, yên tâm đi. Mẹ tốt với anh lắm, cho rằng các phương diện của anh đều rất tốt.
Tào Thù Lê thấy miệng Hạ Tưởng vẫn lau chưa sạch, lại rút một tờ giấy ăn lau cho hắn:
- Lớn như vậy rồi mà cũng không tự chăm sóc bản thân cho tốt sao? Lau miệng cũng không sạch, thật là...
- Anh cố ý đấy.
Hạ Tưởng cười xấu xa:
- Lát nữa còn ăn cơm, lau sạch cũng chỉ mất công thôi.
Tào Thù Lê bất mãn khẽ đấm hắn:
- Nói như anh thì trước khi đi ngủ không cần đánh răng sao? Dù sao sáng mai ngủ dậy cũng phải đánh răng, đúng không?
- Đúng, đúng, ý kiến hay, tối nay liền làm theo.
- Đúng cái đầu anh!
Tào Thù Lê lại đá Hạ Tưởng:
- Thật không chịu nổi anh nữa. Bình thường nhìn anh cũng khá sạch sẽ, sao lại lười như vậy chứ?
Hạ Tưởng thoải mái dựa lưng vào sô pha, bùi ngùi nói:
- Đúng là đàn ông lười cho nên mới có phụ nữ chịu khó. Cũng bởi vì anh hơi đen cho nên mới có em trắng như vậy. Thế giới chính là đối lập tương phản, nếu không sao có thể hài hòa thống nhất được?
- Đi đi, toàn ngụy biện.
Tào Thù Lê vui vẻ cười, quay sang nói với Vương Vu Phân:
- Mẹ, bố không về thì chúng ta ăn cơm đi.
Cơm nước xong, Vương Vu Phân lấy cớ đi dạo liền đi ra ngoài, hiển nhiên là tạo không gian cho Hạ Tưởng và Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng còn hơi buồn bực hỏi Tào Thù Lê:
- Anh cảm thấy hôm nay em đặc biệt tốt đối với anh, dường như có ý đồ gì vậy. Nói đi, em có ý đồ xấu gì với anh thế?
- Không có. Anh đừng đoán mò lung tung nha.
Tào Thù Lê nói không nhưng lại tò mò nhìn Hạ Tưởng:
- Anh thật sự không biết hôm nay là ngày gì à?
- Hôm nay là ngày gì? Chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, có chuyện gì à?
Hạ Tưởng thật sự không biết hôm nay có gì đặc biệt, tuy nhiên từ sự dịu dàng của Tào Thù Lê, hắn đã cảm nhận thấy có gì đó khác thường. Hắn sờ mũi, đang định gãi đầu lai bị Tào Thù Lê gạt tay hắn xuống.
- Em không thích anh gãi đầu.
Cô bĩu môi nói:
- Về sau ở trước mặt em, không được gãi đầu nghe chưa?
Hiếm khi thấy cô bé trịnh trọng như thế này, Hạ Tưởng liền gật đầu đồng ý. Hắn còn chưa mở miệng, Tào Thù Lê lại hỏi:
- Hôm nay anh có nhận được điện thoại của chị Liên không?
Hạ Tưởng càng ngạc nhiên:
- Không có, hôm nay anh bận suốt, hết giờ liền vội vã tới thẳng đây. Đã một thời gian không liên lạc với Nhược Hạm.
- Thật sự?
Tào Thù Lê mím môi, hai mắt như mờ sương, như cười như không nhìn hắn. Cô thu mình ngồi trong một góc sô pha, nghiêng đầu, vẻ mặt nửa như nghi ngờ, nửa như trêu đùa nhìn hắn.
- Anh rất ít khi lừa gạt em, thật sự.
Hạ Tưởng bỗng nhiên thở dài nặng nề:
- Nếu em không tin, em có thể tra nhật ký điện thoại di động của anh, cũng có thể gọi điện thoại luôn cho Liên Nhược Hạm. Anh nghĩ cô ấy cũng sẽ nói thật cho em biết.
- Không thèm tra!
Tào Thù Lê cắn răng nói, tuy nhiên vẫn vui mừng mỉm cười:
- Đương nhiên là em tin tưởng anh, ngốc ạ. Không tin anh thì còn tin ai? Thật sự anh quên hôm nay là sinh nhật mình à?
Sinh nhật?
Hạ Tưởng đột nhiên sửng sốt, giơ tay cầm lấy quyển lịch bàn bên cạnh, hóa ra đúng là ngày sinh nhật âm lịch của hắn. Hắn không kìm nổi cười. Bình thường hàng năm cứ đến sinh nhật, hắn đều được gia đình gọi điện thoại. Năm nay làm sao vậy? Tự mình thì không nói nhưng ngay cả cha mẹ cũng không gọi điện thoại cho hắn, hắn lập tức trở thành người bị lãng quên!
May mắn là hắn còn có cô bé!
Hắn liền cảm động nói:
- Em thấy anh hiện tại lăn lộn thảm chưa? Ngay cả sinh nhật mình còn không nhớ nổi, thậm chí ba mẹ cũng quên luôn đứa con ở bên ngoài này. May mắn là anh còn có em, cô bé Lê, đến, hôn cái nào!
Hạ Tưởng đang muốn nhào tới thì di động đổ chuông rất không đúng lúc. Vừa thấy là điện thoại ở nhà gọi, hắn đành phải nghe máy.
Quả nhiên là mẹ hắn gọi tới.
Mẹ hắn nói, hôm nay họ đi hội chùa ở xa nên về muộn.
Vốn bà muốn dùng di động gọi cho hắn nhưng bố hắn ngại gọi di động đường dài rất tốn tiền, muốn chờ về nhà mới gọi. Nói chuyện với mẹ một hồi, Hạ Tưởng cười nói hắn đang ở nhà Tào Thù Lê, mọi việc đều tốt.
Câu cuối cùng của mẹ khiến Hạ Tưởng rất xúc động:
- Từ khi con ở lại thành phố Yến tới giờ vẫn chưa từng có một lễ sinh nhật. Khi nào rảnh thì mang Thù Lê trở về, tổ chức một bữa sinh nhật ở nhà. Cho dù chỉ ăn chút mì cũng được.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng thật lâu nói không nên lời.
Cô bé cũng ở một bên ngoan ngoãn không nói gì, lặng lẽ nhìn Hạ Tưởng, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng thương yêu.
Một hồi chuông điện thoại đánh thức Hạ Tưởng. Hắn giơ tay sờ di động lại phát hiện không phải di động mình đổ chuông. Tào Thù Lê cầm lấy di động của cô, mỉm cười nghịch ngợm:
- Chị Liên rất thông minh, gọi điện thoại cho em.
Tào Thù Lê nghe máy:
- Alo, chị Liên à! Sao lâu thế không thấy chị liên lạc?
- Gần đây bận quá, không có thời gian. Chờ thêm vài ngày nữa nhất định sẽ tới tìm em, được không? Chị đúng là nhớ em đó, cô bé Lê. Em thế nào?
Tào Thù Lê nói chuyện điện thoại, Hạ Tưởng ở một bên nghe rất rõ ràng nhưng không dám nói lời nào.
- Em ổn cả, tuy nhiên Hạ Tưởng thì không ổn lắm.
- Anh ấy sao vậy? Anh ấy làm Phó chủ tịch huyện không ổn sao? Nghe nói huyện An có một Phó bí thư rất xinh đẹp, kiểu gì anh ấy chẳng thích.
Hạ Tưởng tức giận trừng mắt, Tào Thù Lê lại cố nhịn cười:
- Thật không? Sao em không nghe thấy anh ấy nói gì nhỉ? Có phải anh ấy cố tình giấu không? Chứng tỏ trong lòng có ý xấu.
- Có lẽ anh ấy sẽ không thích nữ Phó bí thư đó vì cô ấy lớn hơn anh ấy 3 tuổi. Căn cứ quan sát của chị, anh ấy luôn thích những cô gái trẻ tuổi, ví dụ như cô bé Lê, ví dụ như Vệ Tân.
Hạ Tưởng chỉ muốn xông lên dập điện thoại đi.
- Vệ Tân là ai?
Tào Thù Lê tò mò hỏi. Cô nói vào di động nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng tắp vào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cố gắng trấn tĩnh, tuy nhiên nội tâm thì đã hung hăng ném Liên Nhược Hạm lên giường, chuẩn bị giày vò cô một trận.
- Một nữ sinh viên, ít hơn em hai tuổi thì phải.
Liên Nhược Hạm hình như biết Hạ Tưởng đang ở bên cạnh nghe lén, cố ý tạm dừng một lát mới nói tiếp:
- Kỳ thật anh ấy coi như là một người tốt. Vệ Tân là một cô gái khá khổ sở, Hạ Tưởng muốn giúp cô ấy, mới giới thiệu cô ấy đến chỗ chị công tác.
Liên Nhược Hạm giới thiệu vài câu đơn giản về Vệ Tân. Cô rất thông minh không hỏi vì sao Tào Thù Lê không biết Vệ Tân. Nói chuyện Vệ Tân xong, Liên Nhược Hạm mới như vô tình hỏi:
- Hôm nay có phải sinh nhật Hạ Tưởng không? Chị nhớ hình như anh ấy có lần nói tới ngày sinh nhật này thì phải.
Tào Thù Lê giơ nắm đấm lên với Hạ Tưởng, lại nghếch khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ bất mãn với hắn. Hạ Tưởng liền cười theo, giả vờ hổ thẹn.
- Đúng thế. Hôm nay đúng là ngày sinh nhật âm lịch của anh ấy. Chị Liên có muốn tới đây chúc mừng anh ấy một chút không? Anh ấy đang ở ngay bên cạnh em. Có muốn nói chuyện mấy câu với anh ấy không?
Không nghe thấy có biến đổi gì trong giọng nói của Liên Nhược Hạm:
- Thôi, không cần. Chị hơi vội, không tới được. Thay chị chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ là được.
Tuy nhiên Hạ Tưởng xem như khá hiểu biết về Liên Nhược Hạm, hắn vẫn nhạy cảm nghe ra trong giọng nói phập phồng của cô có một tia khẩn trương và bất an. Hắn biết rõ, Liên Nhược Hạm hẳn là đã đoán được Tào Thù Lê đã nhìn ra giữa mình và Liên Nhược Hạm có tình cảm vượt quá quan hệ bạn bè.
Tào Thù Lê cắt điện thoại, cố ý nhìn kỹ Hạ Tưởng mấy lần, nói:
- Chị Liên cũng đúng là, nếu chị ấy thật lòng muốn chúc mừng sinh nhật anh thì trước tiên hẳn là phải gọi điện thoại cho anh hoặc là mời chúng ta cùng nhau đi liên hoan chứ. Thế có phải là tốt bao nhiêu không!
Hạ Tưởng chỉ cười ha hả: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Đến anh còn quên sinh nhật của mình nữa là. Không phải chỉ là một ngày sinh nhật thôi sao, có gì to tát đâu.
- Em đang nghĩ, liệu có phải là chị Liên sẽ cho anh một sự bất ngờ vui vẻ, tổ chức cho anh một buổi sinh nhật lịch dương hay không?
Cô bé Lê tới gần, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, lần đầu tiên chủ động hôn lên mặt hắn một cái:
- Tặng anh quà sinh nhật này!
Hạ Tưởng khẽ gõ vào đầu Tào Thù Lê, nói luôn ngay khi cô còn chưa kịp nói câu thứ hai:
- Hay là hôm nay thừa dịp đêm dài vắng người, chúng ta đọc sách nhé. Thế nào?
- Đừng có mơ tưởng hão huyền. Ba mẹ có thể về bất cứ lúc nào.
Hai mắt cô bé hơi mê ly, trên mặt thoáng ửng hồng, có vẻ hơi ý loạn tình mê:
- Cái gì của anh thì sẽ là của anh, không chạy đi đâu thoát được cả.
Cô bé động tình? Hạ Tưởng không chịu nổi vẻ thẹn thùng vô hạn của cô bé, đang muốn nghĩ tới mấy điều xấu, định tiến lên ra tay thì đột nhiên di động lại đổ chuông.
Là một tin nhắn.
Hạ Tưởng mở ra xem lập tức không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ là tin nhắn của Mai Hiểu Lâm: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Tôi biết sinh nhật anh từ trong lý lịch của anh. Nhàn rỗi nhắn tin cho anh một chút. Anh đừng suy nghĩ nhiều!"
Tào Thù Lê dường như không có việc gì cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh xem. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút rồi thành thật giải thích:
- Là mỹ nữ Phó bí thư nhắn tin tới, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
- Chứng minh nhân duyên của anh rất tốt.
Cô bé phi thường thông minh, chỉ nói một câu rồi không hỏi thêm gì nữa.
Hạ Tưởng còn muốn giải thích thêm bỗng nhiên lại có một tin nhắn nữa tới, lại là Mai Hiểu Lâm: "Tôi vốn không muốn giải thích quá nhiều, tuy nhiên tôi đoán hiện tại anh đang ở cùng một chỗ với bạn gái liền nói thêm một câu. Thay tôi giải thích cho bạn gái anh một ít, nói chúng ta chỉ là quan hệ công việc"
Hạ Tưởng vui vẻ không kìm nổi cười thành tiếng. Mai Hiểu Lâm cũng thật thú vị, đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Tuy nhiên may mắn là hắn hiểu biết tính cách của cô bé, liền đưa di động cho cô xem. Tào Thù Lê nhìn mấy lần, cũng cười nói:
- Nữ Phó bí thư này thú vị thật, tính tình rất thẳng thắn. Tính cách của cô ấy hơi giống với Lam Miệt, có gì nói nấy.
Hạ Tưởng thừa cơ ôm lấy cô, hỏi nhỏ:
- Em không suy nghĩ gì sao?
Cô bé lườm hắn, nói:
- Suy nghĩ gì chứ? Em sẽ không suy nghĩ lung tung, cũng không quản lung tung. Không thể quản đàn ông được. Nếu thật lòng thích một người đàn ông, vậy cứ toàn tâm toàn ý vì người đó, tốt với người đó đến mức người đó xấu hổ không thể có ý tưởng gì khác. Em nói có đúng không?
Hạ Tưởng vội vàng gật đầu:
- Đúng, đúng quá. Cô bé Lê thật là thông minh. Về sau em nên viết sách, tên sách là "Làm thế nào giữ được trái tim đàn ông", chắc chắn sẽ dễ bán.
- Thôi được rồi, em cũng không có trình độ đó. Em chỉ hy vọng mình có bản lĩnh giữ được trái tim người mình thích là được. Làm gì có trình độ dạy người khác chứ? Làm gì có thời gian chứ?
Tào Thù Lê cười tinh nghịch.
- Em chỉ quản anh đã đủ bận chết người rồi.
Hạ Tưởng toát mồ hôi:
- Anh hư hỏng vậy sao? Đáng để em lo lắng, đề phòng vậy sao?
Cô bé cười hì hì:
- Muốn đi đâu thì cứ nói. Em muốn được chăm sóc anh, quan tâm anh, ngày nào cũng nhìn thấy anh. Anh chột dạ chưa?
Hạ Tưởng liền gật đầu:
- Hiểu rồi, hiểu rồi. Là tôi hiểu lầm ý đồ của lãnh đạo. Hiện tại tôi xin thành khẩn nhận lãnh đạo phê bình.
- Anh bớt lẻo mép đi cho em nhờ.
Cô bé tươi cười khẽ đấm vào ngực Hạ Tưởng, lại bị hắn bắt lấy tay, giãy không được. Hạ Tưởng bắt đầu tìm kiếm cái miệng nhỏ nhắn của cô, định thừa cơ hoạt động một chút, ai ngờ hai đôi môi vừa khẽ dính vào nhau thì di động lại đổ chuông. Hạ Tưởng không muốn xem nhưng lại bị cô bé nhân cơ hội đẩy hắn ra.
- Mau xem là ai nhắn tin. Đừng bỏ lỡ người khác chúc phúc.
Cô bé cười hì hì chạy sang một bên, giơ tay ra hiệu im lặng.
- Em nghe thấy tiếng ba mẹ lên lầu, đừng náo loạn nữa.
Hạ Tưởng lắc đầu. Cô bé quả là tinh nghịch, đúng là không dễ bắt. Hắn đành phải cầm di động lên xem. Không xem thì thôi, vừa xem hắn đã nhảy dựng lên, hóa ra là Tiếu Giai nhắn tin.
Tin nhắn của Tiếu Giai hơi kỳ lạ: "Anh vui không? Em rất vui!" Hàm nghĩa rất sâu sắc, liên tưởng cũng phong phú. Hạ Tưởng hiểu kỳ thật là cô chúc hắn sinh nhật vui vẻ, bởi vì ý cô là: Anh vui vẻ cho nên em cũng vui vẻ.
Tai Tào Thù Lê quả thật rất thính, đúng là có tiếng gõ cửa. Hạ Tưởng liền thừa dịp cô ra mở cửa, nhanh chóng nhắn tin lại cho Tiếu Giai: "Em vui vẻ cho nên anh vui vẻ!" Sau đó hắn lập tức xóa bỏ tin nhắn lưu trữ đi, đồng thời âm thầm cảnh báo bản thân: Sang năm đến sinh nhật phải bố trí trước một chút. Sớm một ngày đi với ai, muộn một ngày đi với ai, đúng ngày đi với ai. Nhất định phải bố trí gọn gàng, không được có chút sai lầm.
Nếu không chính là vạn kiếp không thể cứu vãn.
Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân cùng trở lại.
Tào Vĩnh Quốc hơi hơi men say, vừa thấy Hạ Tưởng liền cao hứng nói:
- Tiểu Hạ đến đây. Mau bảo Vương Vu Phân mang bánh ngọt cho cháu. Sinh nhật, chuyện tốt, lại trưởng thành thêm một tuổi.
Vương Vu Phân khẽ đánh vào tay Tào Vĩnh Quốc:
- Không cho ông uống nhiều như vậy, ông lại càng uống. Lớn từng này tuổi rồi mà không có tự chủ. Mới chỉ là Phó thị trưởng đã uống say khướt thành bộ dạng này, còn thể thống gì nữa?
Tào Vĩnh Quốc không để ý tới vẻ hờn giận của Vương Vu Phân, thoải mái ngồi xuống sô pha, mỉm cười nói:
- Tiểu Hạ à, biết tôi uống rượu với ai không? Là Thị trưởng Trần và Phó bí thư Lộ!
Vương Vu Phân mang bánh ngọt tới, Tào Thù Lê cắm nến, Hạ Tưởng được Tào Thù Lê yêu cầu liền một hơi thổi tắt hết nến, sau đó cắt bánh ngọt ra chia mời mọi người.
Tào Vĩnh Quốc khoát tay, tỏ vẻ không muốn ăn bánh ngọt. Vương Vu Phân không đồng ý, cưỡng ép nhét một miếng bánh vào tay ông ta:
- Đây là bánh sinh nhật Hạ Tưởng, ông không ăn cũng phải ăn. Không ăn chính là không nể mặt con gái ông.
Tào Vĩnh Quốc chỉ Vương Vu Phân:
- Nhìn này, đây là kinh nghiệm quản lý gia đình của tôi đó. Về sau phải nghiêm với vợ mình, nếu không mỗi ngày cô sẽ đều quản cậu, bắt cậu làm cái này cái kia, rất đáng ghét.
Hạ Tưởng cười hì hì, không dám phát biểu bình luận.
Vương Vu Phân trừng mắt nhìn Tào Vĩnh Quốc, muốn nói gì đó lại bị Tào Thù Lê kéo sang một bên, khuyên nhủ:
- Mẹ, ba có chuyện muốn nói với Hạ Tưởng. Mẹ đi xem TV đi.
Quả thật Tào Vĩnh Quốc có chuyện muốn nói với Hạ Tưởng.
Hôm nay ông ta và Trần Phong cùng đi tiếp Phó bí thư Lộ. Có lẽ là vì sắp sửa nghỉ hưu, hoặc cũng có thể là nể mặt Trần Phong, Phó bí thư Lộ coi như khá khách khí với Tào Vĩnh Quốc. Ba người cùng tới ăn cơm ở một trang viên tĩnh lặng. Phó bí thư Lộ hé lộ một ít hướng đi trên tỉnh.
Bởi vì nguyên nhân tuổi tác, năm sau Phó bí thư Lộ sẽ lui ra, do Thôi Hướng tiếp nhận chức vụ Phó bí thư của ông ta. Các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác thì có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tả An Bình có thể điều tới tỉnh Tây làm Phó bí thư. Trống ra một vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ sẽ do tỉnh Yến đề bạt ngay tại chỗ hay do từ Bắc Kinh hàng không tới thì tỉnh và Bắc Kinh đều chưa đạt thành nhận thức chung. Ý của Bắc Kinh là muốn cho hàng không tới đây nhưng Cao Thành Tùng kiên quyết phản đối, nói rõ là Bắc Kinh hàng không quá nhiều cán bộ tới, không lợi cho sự phát triển kinh tế và ổn định cục diện chính trị của tỉnh Yến.
Bắc Kinh cũng chưa hình thành ý kiến thống nhất, trước mắt đang ở trạng thái giằng co.
- Một Trưởng ban Tổ chức cán bộ tự nhiên khiến các mặt đều chú ý, dù là Bắc Kinh hay tỉnh Yến đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này. Chắc chắn cuối cùng chỉ có thể là kết quả thỏa hiệp.
Phó bí thư Lộ cảm khái nói.
- Nghe đồn Bí thư Cao và người kia có quan hệ chặt chẽ, có đúng không?
Trần Phong hỏi. Ông ta nghe rất nhiều lời đồn về Bí thư Cao, ví dụ như y và người kia lui tới thân thiết, ví dụ như y đã được người kia chính mồm hứa hẹn, v.v... Đúng là bởi vì nguyên nhân này nên y mới không hề sợ hãi, nói một không hai tại tỉnh Yến, không một ai dám khiêu chiến quyền uy của y.
Phó bí thư Lộ giơ một ngón tay lên:
- Sự tình trên thế gian này không có tin đồn vô căn cứ. Nếu là nghe đồn, tự nhiên sẽ có manh mối có thể tìm ra. Tuy nhiên trong quan trường nhất định phải nhớ kỹ một điều, chính là một số việc chỉ có thể hiểu rõ trong lòng nhưng không thể nói ra miệng.
Trần Phong vội vàng cung kính đáp:
- Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ, Phó bí thư Lộ.
Phó bí thư Lộ lại nhìn Tào Vĩnh Quốc vài lần, nói đầy thâm ý:
- Tôi biết tính cách của Vĩnh Quốc và Trần Phong khá gần nhau, đều là cán bộ tốt muốn làm việc cụ thể. Tuy nhiên bước tiếp theo Trần Phong nhậm chức Bí thư Thành ủy thành phố Yến, Vĩnh Quốc muốn làm Thị trưởng thì khả năng không cao.
Tào Vĩnh Quốc cũng biết căn cứ theo nguyên tắc cân bằng, tỉnh sẽ không cho phép một thành phố cấp phó tỉnh có nhân vật số một của hai bên Đảng và Chính quyền hợp tác quá mức. Như vậy cực kỳ bất lợi cho việc khống chế của tỉnh. Hơn nữa còn một điểm là kinh nghiệm của Tào Vĩnh Quốc quá nhỏ bé, hiện tại tiến thêm một bước lên làm Thị trưởng thành phố Yến, tương đương là một bước tiến thẳng lên hàng ngũ cán bộ cấp phó tỉnh, tiến bộ cũng hơi quá nhanh, khó làm cấp dưới phục tùng.