Quan Thần

Chương 562: Trong lúc cười nói, giang sơn vào tay




Hồng Tụ Thiêm Hương nằm trên đường Hoa Trung phồn hoa, lại đi qua một ngõ hẽm nhỏ rộng chưa được mấy mét, ngõ hẽm cổ kính yên tĩnh, như kiểu đang từ sự phồn hoa hiện đại bước một bước xuyên vào thời cổ đại, nghe tiếng bước chân gõ trên tấm đá dưới nền khiến cho tâm trạng người ta tự dưng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái.
Hồng Tụ Thiêm Hương được sửa sang như một căn nhà cổ, vừa không cổ điển lại không hiện đại, mang một phong cách xưa cổ và tang thương không thích hợp với môi trường xung quanh
Chủ của quán trà là một phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, tên là Sở Đồng, mang đủ vẻ đẹp thông minh, không phải vẻ đẹp quá sắc nét nhưng tuyệt đối là kiểu nhìn hoài không chán và không sợ tàn phai bởi năm tháng. Bộ váy dài phong cách khác lạ càng tôn lên dáng người cô cao, thẳng, mái tóc dài che vai khiến cô thản nhiên xuất trần.
Ngay cả Hạ Tưởng đã từng gặp vô số người đẹp rồi nhưng khi thấy Sở Đồng trong lòng cũng thầm khen ngợi. Vẻ đẹp của Sở Đồng như bông hoa trúc đẹp tao nhã trong rừng cốc, mang sự tự kiêu tự hào.
Thành Đạt Tài mời Hạ Tưởng và Trần Phong lên tầng hai vào phòng Hướng Dương, sau khi ngồi yên chỗ mới giới thiệu Sở Đồng với hai người.
Lúc Thành Đạt Tài giới thiệu Sở Đồng, đặc biệt nhấn mạnh một câu:
- Sở Đồng thích hợp nhất làm hồng nhan tri kỷ. Cái tôi nói hồng nhan là chỉ người bạn tâm hồn thật sự, có thể chạm tay vào nhưng trước sau lại luôn duy trì khoảng cách.
Trần Phong cười ha hả không nói, Hạ Tưởng liền nói:
- Cảnh giới của Chủ tịch Thành, người bình thường không đạt được. Khoảng cách gần nhất giữa người và người là cơ thể, khoảng cách lớn nhất mới là tâm hồn. Người bạn tâm hồn mới là giấc mộng xa xôi không với tới được.
Thành Đạt Tài ngây người, không hiểu ý:
- Nói như thế nào?
Trần Phong cũng không hiểu, vì lời của Hạ Tưởng dường như có ý nghĩa khác. Trong mắt ông Hạ Tưởng không phải là kiểu người nhìn thấy phụ nữ là thất thố, bất động, sao hôm nay ăn nói như kiểu có ý trêu ghẹo Sở Đồng.
Ngay cả Sở Đồng cũng hơi nhíu đôi mày thanh tú, liếc Hạ Tưởng một cái nhìn khinh thị.
Hạ Tưởng quan sát phản ứng của mọi nguời, biết là ai cũng hiểu sai ý của mình nên mượn lúc bắt tay Sở Đồng cười nói:
- Hai người lạ mặt vừa gặp nhau đã có thể bắt tay, cơ thể chính là khoảng cách tiếp xúc bằng không rồi. Tay có thể nắm được nhưng tâm hồn giữa hai người có khả năng là hai đường thẳng song song, có khả năng vĩnh viễn không có điểm tiếp xúc.
Miệng Sở Đồng hơi hơi mở ra, ngây người một lát mới hiểu ý cười:
- Chủ tịch quận Hạ quả nhiên ăn nói dí dỏm, một câu nói thôi khiến người ta hiểu ngay vấn đề, đúng là người tuyệt diệu.
Quan hệ giữa Thành Đạt Tài và Sở Đồng dường như hơi phức tạp, cho người khác cảm giác vừa thân gần vừa xa cách. Thành Đạt Tài nghe Sở Đồng khen Hạ Tưởng, ánh mắt phức tạp nhìn sang Hạ Tưởng, cười nói:
- Giữa người trẻ tuổi với nhau quả là có chung tiếng nói.
Hạ Tưởng phỏng đoán cái gọi là bạn bè tâm hồn giữa Thành Đạt Tài và Sở Đồng liền nói:
- Tuổi tác không phải là mấu chốt của vấn đề, tiếng nói chung cũng không phải mấu chốt, có nhiều lúc không nói gì giữa hai người cũng có thể đạt được sự ăn ý.
Thành Đạt Tài vô cùng tò mò:
- Vậy thì tôi muốn nghe cậu nói xem mấu chốt ở đâu?
- Mấu chốt ở chỗ có lúc giữa người với người chính là có cảm giác tốt kỳ lạ hoặc phiền chán, nói trắng ra chính là cảm giác thuần túy đúng lối thì tất cả đều dễ nói, cảm giác không đúng nếu có nói thêm, điểm chung có nhiều hơn, có lẽ khoảng cách tâm hồn vẫn không thể tiếp xúc được.
Hạ Tưởng giải đáp có chút như chơi xỏ, giống như đem tất cả đổ thừa do cảm giác.
Không ngờ lời giải thích của hắn lại trúng với ý của Thành Đạt Tài và Sở Đồng, hai người cùng lúc gật đầu, cùng cất tiếng:
- Nói đúng lắm.
Trần Phong cười ha hả:
- Đừng thấy tiểu Hạ còn trẻ, có lúc cảm ngộ đối với cuộc đời cũng rất sâu sắc, tôi là được lĩnh hội rồi.
Chỉ chốc lát, Sở Đồng chào mọi người rời đi. Thành Đạt Tài mới không giấu diếm nhìn theo bóng cô nói:
- Tôi và Sở Đồng quen biết gần mười năm rồi. Khi quen cô ấy, cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học xong, lúc đó đi theo tôi, làm hồng nhan tri kỷ của tôi, là hồng nhan tri kỷ theo nghĩa khác. Mấy năm sau, không biết do cớ gì, giữa tôi và cô ấy dần xa cách, rồi lại qua mấy năm chúng tôi lại đến gần nhau nhưng không có mối quan hệ tình ái, chỉ có cảm giác nhạt nhạt và tìm về hương vị xưa. Khi ở bên nhau thì nói chuyện, đàm luận chuyện đời rồi trở thành người bạn không có gì không nói, khoảng cách cơ thể thì xa rồi nhưng khoảng cách tâm hồn thì lại gần hơn….Cuộc đời, có lúc thực sự có nhiều chuyện mà người ta nói không rõ, không rành mạch được.
Hạ Tưởng cứ cho rằng Thành Đạt Tài làm một kỳ tài kinh doanh sẽ có mặt siêu phàm thoát tục, hôm nay nghe ông kể ra tâm sự và bí mật cũng biết được rằng nhân vật truyền kỳ có vĩ đại hơn cũng đều có mặt mềm yếu. Với địa vị và sức hấp dẫn của Thành Đạt Tài, phụ nữ vây quanh là chuyện thường tình, không có mới là không bình thường. Có điều nghe từ giọng ông ta, rõ ràng là ông đã bước qua giai đoạn đầu của mối quan hệ nam nữ, đã kết tủa tình cảm mãnh liệt.
Mấy người còn nói chuyện phiếm thêm một hồi mới bước vào vấn đề chính.
Hạ Tưởng muốn thảo luận với Thành Đạt Tài về vấn đề tiền đầu tư 20 tỷ, Trần Phong không phải người ngoài nên không cần giấu diếm. Trần Phong hẹn gặp Thành Đạt Tài không phải là chỉ để uống trà, mà là muốn bàn bạc về hướng đi đại khái và lối đi cụ thể của Tập đoàn Đạt Tài về chuyện sản nghiệp bất động sản ở quận Hạ Mã.
Sản nghiệp bất động sản tuy là thực sự có ở quận Hạ Mã, nhưng cuối cùng là phải đối mặt với thị trường toàn thành phố và cả tỉnh, nhiều khúc cần thành phố phối hợp mới được. Lối đi của Thành Đạt Tài là, ngoài bất động sản ra, Tập đoàn Đạt Tài còn phải xây mới một khu công nghiệp may mặc và một khu bán sỉ các sản phẩm thương mại mô hình lớn.
Sản phẩm may mặc của Thành phố Yến không mấy nổi tiếng trong nước, nhưng tiếng tăm bán sỉ các mặt hàng thương mại nhỏ lại không nhỏ, từng được xếp vào một trong mười thị trường bán sỉ lớn trên toàn quốc. Cho đến khi Hạ Tưởng hồi sinh, tuy thị trường bán sỉ thành phố Yến không lớn như trước nhưng cũng vẫn là nóng sốt, ngạch giao dịch không nhỏ, vẫn có thể xếp vào danh sách đứng đầu cả nước.
Tuy nhiên việc bán sỉ ngành may mặc lại dần xuống dốc, sau khi một nhà chuyên kinh doanh bán sỉ thời trang trẻ từng một thời hưng thịnh đóng cửa, các nhà bán sỉ thời trang khác cũng chịu không ít ảnh hưởng tiêu cực, ngạch giao dịch tụt dốc, không so nổi với thời hưng thịnh vàng son.
Nguyên nhân xuống dốc tuy không nhiều, nhưng quan trọng nhất chính là không hình thành ưu thế quy mô. Một là quá phân tán, ý thức cạnh tranh với bên ngoài của các thương hộ không mạnh, hai là chính sách không tới nơi tới chốn, không có ưu tiên chỉnh góp vốn, dẫn tới mấy nhà phân tán chế ngự, chèn ép lẫn nhau. Kết quả là theo đà phát triển của thị trường bán sỉ may mặc ở ngoại tỉnh mà dần dần bị thua bại.
Khiến Hạ Tưởng đau lòng nhất là chợ bán sỉ linh kiện kim loại suy bại, lại không phải do kinh doanh mà là do Chính phủ thiếu khuyết tầm nhìn xa. Trong quá trình cải tạo không có làm tốt quy hoạch trước, đem đường giao thông vào chợ bán sỉ linh kiện kim loại hoàn toàn chặn lại, dẫn tới việc nhập xuất hàng gặp nhiều ảnh hưởng. Các thương buôn không có kế nào khả thi, nhiều lần khẩn cầu lên Ủy ban nhân dân Thành ủy tu sửa đường cho thỏa đáng hợp lý, kết quả là Ủy ban nhân dân Thành ủy không thèm để tâm tới.
Một năm sau đường được tu sửa tốt, chợ bán sỉ linh kiện kim loại có đến hơn tám mươi phần trăm nhà bán sỉ sập tiệm.
Sau khi khôi phục lại kinh doanh, khi các nhà kinh doanh bán sỉ trải qua tu chỉnh chuẩn bị gióng trống khua chiêng lại một lần nữa mở lớn một trận, thì phát hiện các khách hàng ruột đã bay mất, thì ra là trong thời gian thành phố Yến tu sửa đường, một khu chợ bán sỉ lớn mới xây dựng ở tỉnh Tề, và cung cấp với chính sách cực kỳ ưu đãi. Kết quả là thành phố Yến từng là khu chợ bán sỉ linh kiện kim loại hot một thời giờ không gượng dậy nổi, triển vọng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hạ Tưởng có một người bạn kinh doanh linh kiện kim loại, mỗi năm vốn là cũng kiếm được một, hai triệu tệ lãi, kết quả sau khi sửa đường xong, lợi nhuận giảm mạnh xuống còn mười mấy nghìn tệ một năm, gần như không thể duy trì, chỉ còn cách đóng cửa cho nhanh.
Sự sai lầm về chính sách mang đến nỗi đau ghê người, kéo dài lê thê, cũng khiến người ta đau lòng nhất.
Thành Đạt Tài cũng thật là có đầu óc kinh doanh hơn người, có thể nhìn ra ưu thế của việc quy mô hóa, ông ta đề xuất khu công nghiệp may mặc và chợ bán sỉ sản phẩm thương mại nhỏ, có thể nói là khái niệm sản nghiệp bất động sản của ông ta thực thi cụ thể, cũng không chút khoa trương mà nói, có thể mang ảnh hưởng tốt sâu xa cho quận Hạ Mã, thậm chí là thành phố Yến.
Thậm chí có thể nói, hành động này của Thành Đạt Tài có thể cứu vớt nhiều nhà buôn bán sỉ nhỏ, vừa ở thành phố Yến, giúp cho chợ bán sỉ của thành phố tiếp tục duy trì ưu thế dẫn đầu.
Trần Phong không biểu lộ thái độ gì vội, mà chỉ là nhìn qua Hạ Tưởng:
- Là Chủ tịch quận của quận Hạ Mã, cậu thử nói trước xem.
- Đương nhiên tôi hoan nghênh hai tay, đồng thời mời Chủ tịch Thành đề thêm vài ý kiến nữa, chính là xây dựng khu công nghiệp may mặc và chợ bán sỉ sản phẩm thương mại nhỏ còn chưa đủ, nên cùng lúc vạch dự án chợ sỉ linh kiện kim loại và chợ linh kiện ô tô, bốn chợ sỉ này phân bố trong vành đai trung tâm quận Hạ Mã, nếu được, tôi có thể để Cục Quy hoạch quận quy hoạch lại, trực tiếp vạch ra một kilômet vuông cho Tập đoàn Đạt Tài sử dụng.
Giọng của Hạ Tưởng không nhỏ, trực tiếp đề nghị Tập đoàn Đạt Tài lên dự án bốn chợ bán sỉ, số vốn đầu tư ít cũng phải tầm trên bốn tỷ tệ.
Trần Phong không hiểu hỏi:
- Chợ linh kiện kim loại trong thành phố không phải làm ăn rất tốt sao? Lập thêm một chợ nữa ở quận Hạ Mã, không những phải xây mới, còn có khả năng xây xong bỏ trống, lãng phí tài nguyên, tiền bạc.
Hạ Tưởng không trả lời nghi vấn của Trần Phong, mà cười tủm tỉm nhìn Thành Đạt Tài.
Thành Đạt Tài trầm tư một lát, có vẻ đăm chiêu nói:
- Tôi chỉ nghiên cứu cụ thể qua khu công nghiệp may mặc. Cảm thấy mấy chợ bán sỉ quần áo trong thành phố Yến tuy có quy mô nhưng nhỏ và phân tán quá, giao thông lại không thuận tiện lắm cho nên cần phải xây mới cái khác. Việc đầu tư sản phẩm thương mại nhỏ có thể suy nghĩ lại, đồng thời suy xét lại chợ bán sỉ sản phẩm thương mại trong trung tâm thành phố Yến quá cũ kỹ, nhiều cơ sở hạ tầng có từ những năm bảy mươi, tám mươi, không thích ứng được với yêu cầu của đại hình hóa, cất kho hóa và quy mô hóa. Qua các luận chứng, sau khi khu công nghiệp may mặc và chợ bán sỉ sản phẩm thương mại nhỏ được xây xong, trong hai, ba năm có thể sinh lợi ích rồi…
Uống một ngụm trà, Thành Đạt Tài nói tiếp:
- Chợ linh kiện ô tô tôi chưa nghĩ tới, nghe cậu nói cũng thấy có chỗ để làm. Có điều triển vọng chợ linh kiện kim loại không được sáng sủa lắm. Chợ linh kiện kim loại hiện giờ có vị trí cũng được, giao thông cũng khá thuận lợi.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Chủ tịch Thành nói không sai, trước mắt xem ra chưa cần xây mới chợ bán sỉ linh kiện kim loại mà không có nhà buôn chịu vào, nhưng phạm vi chợ bán sỉ linh kiện kim loại hiện tại không thể mở rộng hơn, đây là điểm bất lợi đầu tiên hạn chế sự phát triển sau này. Điểm thứ hai là không lâu nữa Ủy ban nhân dân thành phố sẽ mở rộng đường Hoa Dụ, vừa đúng chặn lại lối vào khu chợ. Điểm thứ ba là thành phố Phong Tranh tỉnh Tề đang khởi động dự án chợ linh kiện kim loại, định xây mới một khu chợ linh kiện kim loại lớn hơn, chuẩn bị bao trùm thị trường Bắc Kinh, Thiên Tân, phía Bắc và phía Nam cả nước. Cũng chính là có ý thay thế vị trí chợ bán sỉ linh kiện kim loạithành phố Yến. Với quy mô và vị trí chợ linh kiện kim loại trước mắt, đều là những nhân tố bất lợi, không có nhân tố có lợi.
Trần Phong ngẩn người, cúi đầu nghĩ ngợi, không tin lấy điện thoại ra gọi cho Cục Quy hoạch thành phố, không lâu sau tắt điện thoại nói:
- Tiểu Hạ, chỉ trong phút chốc tôi cứ nghĩ cậu là Thị trưởng chứ không phải Chủ tịch quận Hạ Mã nữa.
Hạ Tưởng khiêm tốn cười:
- Quận Hạ Mã là quận Hạ Mã của thành phố Yến, cần phải nắm bắt được hướng đi của thành phố mới có thể ra quyết định có lợi nhất cho sự phát triển của quận sau này.
Trần Phong cười ha hả quay đầu nói với Thành Đạt Tài:
- Chẳng trách lúc đó Chủ tịch Thành đòi móc nối đầu tư với cấp trên của Hạ Tưởng, con mắt của Chủ tịch Thành thật nhạy bén, biết đầu óc kinh doanh của tiểu Hạ, lại kết hợp với thực tế của quận Hạ Mã nhất định có thể ra phán đoán có lợi nhất. Thái độ của tôi là, được, thành phố sẽ ủng hộ quyết định của quận Hạ Mã.
Thành Đạt Tài mỉm cười:
- Một người là Bí thư Thành ủy, một người là Chủ tịch quận Hạ Mã, tất nhiên là muốn nghĩ cho Tập đoàn Đạt Tài đầu tư càng lớn càng tốt, Tập đoàn Đạt Tài có nhiều tiền thế lớn thì vốn cũng không đủ dùng… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nói đùa vài câu, Thành Đạt Tài vẫn gọi một cuộc điện thoại.
Một lát sau cúp máy, nói:
- Tin thành phố Phong Tranh khởi động dự án chợ linh kiện kim loại là có thật.
Trần Phong cũng nói:
- Việc thành phố đang trong quy hoạch tu sửa đường cũng là thật.
Hạ Tưởng liền cười:
- Uống trà nào!
Mấy người cùng nhau cười ha ha.
Tuy rằng không phải kiểu cười nói dễ dàng đạt được mục đích, nhưng cũng được tính là trong lúc cười nói đã quyết định dự án đầu tư mấy tỷ, Hạ Tưởng lại kéo được thêm một khoản đầu tư nữa về cho quận Hạ Mã, cũng có chút cảm giác tự hào.
Lại uống trà thêm một lúc thì nói chuyện về khoản đầu tư 20 tỷ của Bạch Chiến Mặc.
Thành Đạt Tài cũng luôn theo dõi khoản 20 tỷ này, ông ta cũng biết Tập đoàn Đạt Tài là nhân vật dẫn quân của tỉnh Yến, nhưng so với những tỉnh phát đạt ở phía nam thì chưa là gì cả. Tuy số đầu tư 20 tỷ trong mắt Tập đoàn Đạt Tài chưa phải là khoản vốn khủng nhưng có thể một lúc rút 20 tỷ đặt cược vào tương lai của quận Hạ Mã, cũng coi như là nhà đầu tư quyết đoán, tinh mắt.
Nếu là nhà đầu tư trong tỉnh thì dễ nói, dù sao gần quan được ban lộc, nắm bắt được nhiều chính sách hướng đi của quận Hạ Mã và thành phố Yến, cũng có mối quan hệ và bối cảnh, đầu tư 20 tỷ trong lòng ăn chắc hơn. Nhưng từ thành phố Văn Châu xa xôi đến đầu quân 20 tỷ vào một quận mới của thành phố Yến thì khiến cho người ta không thấu suốt.
Thành Đạt Tài cũng có mạng lưới quan hệ, cũng từ nhiều nguồn tin biết được mối đầu tư của Thương mại Trường Cơ là chiến tích của Bạch Chiến Mặc, và y là người được Phó Tiên Phong bồi dưỡng. Phó Tiên Phong có lai lịch thế nào đương nhiên là ông ta rất tường tận. Mặc dù như vậy, ông ta vẫn không tin lắm vốn đầu tư từ Văn Châu là thực sự xem trọng triển vọng của quận Hạ Mã. Tuy thành phố Yến là thủ phủ của tỉnh nhưng nhìn rộng ra cả nước nền kinh tế chỉ xếp loại vòng hai, huống hồ ở quá gần Bắc Kinh. Với lại quận Hạ Mã là quận mới, nếu chỉ có hai tỷ đầu tư từ ngoại tỉnh vào thì ông ta cũng không thấy kỳ lạ, nhưng đây lại là 20 tỷ nên không thể không suy nghĩ.
Trần Phong cũng hoài nghi về số vốn 20 tỷ đó, nhưng là Bí thư nên không dễ trực tiếp can thiệp vào chính sự của quận Hạ Mã, lại do có bóng dáng của Phó Tiên Phong trong đó nên dù có hoài nghi cũng chỉ để đó, không thể luôn từ chối khoản đầu tư, ông ta liền giữ thái độ ngồi không quan sát.
Hạ Tưởng trước khi có chứng cứ xác thực cũng không dễ một mực cho rằng khoản đầu tư này là vốn lưu động giở chiêu, hắn chỉ súc tích nói suy nghĩ trong lòng ra:
- Trước mắt, khoản đầu tư 20 tỷ này bị Bạch Chiến Mặc tóm chặt, không muốn cho Chính phủ nhúng tay vào. Xét về góc độ độc tài quyền to hoặc độc chiếm thành tích thì có thể hiểu được, nhưng xuất phát từ góc độ muốn đóng góp cho quận Hạ Mã thật sự, muốn đầu tư công nghiệp thật ở quận Hạ Mã, thì cách làm của Thương mại Trường Cơ có chút khó hiểu. Nếu muốn đầu tư công nghiệp, đầu tư bất động sản cần phải giao lưu với các Bộ nghành Chính phủ, cho dù là Bạch Chiến Mặc kéo đầu tư đến cũng không đi tắt qua được sự vụ hành chính phía Chính phủ.
Thành Đạt Tài nhấp một ngụm trà nhỏ, hơi hơi gật đầu:
- Nói đúng lắm, 20 tỷ không phải là nhỏ, cũng không phải là thứ nhất thời sinh ra, không có ai trong một chốc nóng đầu mà lấy 20 tỷ thử nước cả. 20 tỷ đâu phải 200 triệu, cũng không phải 2 tỷ, không phải là con số đùa. Nếu thật lòng muốn đầu tư vào quận Hạ Mã, có lẽ hiện đã bắt đầu khảo sát thực tế rồi, phân chia đất, thậm chí là lập tức xây dựng dự án rồi.
Hạ Tưởng tán thành suy nghĩ của Thành Đạt Tài:
- Bước đầu tư đầu tiên của Thương mại Trường Cơ là có ý hướng vào bất động sản, đồng thời còn tham gia vào thương mại, khoa học kỹ thuật và ngành y tế công nghiệp, gần như là phương diện nào cũng có đủ. Nhưng cho đến giờ tôi nghe nói hình như mới thuê một tầng tòa nhà Lộng Triều đường Viễn Cảnh làm văn phòng, chưa có các động thái khác, tuy nhiên cũng mới xin phê chuẩn một miếng đất, nghe nói muốn mở sân golf…
Trần Phong cười lắc đầu:
- Hai mươi tỷ đầu tư, nghe giọng điệu thì rõ lớn, khi mà đến thật rồi thì động tĩnh quá bé, rất rõ ràng thứ bán trong hồ lô không chừng là thuốc giả.
- Không kết luận vội về bọn họ.
Thành Đạt Tài vung tay đầy khí khái:
- Người khác không dễ nói, nhưng quận Hạ Mã có tiểu Hạ, 20 tỷ có là đầu voi, sau khi thông thủy sông Hạ Mã xong, nước sông cũng sâu lắm…Tôi tin tiểu Hạ sớm đã có chủ ý rồi, nói xem, cần Tập đoàn Đạt Tài phối hợp với cậu thế nào?
Hạ Tưởng biết Thành Đạt Tài là người thông minh, cũng là một thương nhân chủ nghĩa lý tưởng, ông ta sẽ không cho phép vốn lưu động đến làm loạn thị trường quận Hạ Mã và thành phố Yến, nếu 20 tỷ có động tĩnh lạ, ông ta sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Hạ Tưởng liền nói:
- Nếu cần Chủ tịch Thành ra tay, tôi muốn Chủ tịch Thành giúp hai việc. Một là phối hợp mấy nhà kinh doanh bất động sản cùng nhau kiểm soát giá nhà, giá cụ thể đến lúc đó sẽ định đặt, có thể trong thời gian ngắn sẽ có thiệt hại về kinh tế, nhưng nhìn xa rộng sẽ được báo đáp. Hai là, nói không chừng phải đưa tay ra mượn tiền của Chủ tịch Thành…
Thành Đạt Tài hỏi:
- Bao nhiêu?
- Hai tỷ, nhiều nhất là năm tỷ!
Sau khi Thành Đạt Tài nghe xong, nghĩ một lúc đồng ý:
- Được, vấn đề không lớn, đến lúc đó không cần biết là dùng cách nào, dù là mượn tạm tôi cũng giúp cậu gom được năm tỷ tiền vốn.
Hạ Tưởng liền biểu thị trịnh trọng cám ơn thành Đạt Tài:
- Chủ tịch Thành mà ra tay là tôi có được thiên hạ.
Thành Đạt Tài cười ha ha:
- Nịnh bợ là không được, không nên hứa suông chót lưỡi đầu môi, cho cậu mượn năm tỷ là tôi muốn có báo đáp lại đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.