Trong tiếng cười của mọi người, mắt Lý Thấm đang ngầm đánh giá Hạ Tưởng, toàn thân Hạ Tưởng phát ra nhân cách hết sức hấp dẫn, hắn ở giữa mấy người, vừa giống như cấp cao với cấp thấp, lại vừa giống như có quan hệ bạn bè, còn khiến Hùng Hải Dương tâm phục khẩu phục, điều này khiến cô nhìn Hạ Tưởng như được bao phủ trong một quầng sáng thần bí. Vốn dĩ cô nghĩ Hạ Tưởng chỉ là một tên quan liêu nho nhỏ gặp may thôi, nhiều lắm là có thêm một chút nam tính hấp dẫn, mới khiến Tiếu Giai khăng khăng một mực với hắn như thế, không ngờ hắn lại có một lực ảnh hưởng và lực hấp dẫn kinh người như vậy, có thể nói Hạ Tưởng mà cô đang thấy trước mắt là người đàn ông phức tạp khó lường nhất cô đã từng gặp.
Hắn cũng là người đàn ông mà cô cảm thấy có hứng thú nhất để suy nghĩ.
Hạ Tưởng không biết nỗi lòng phức tạp của Lý Thấm, mà vẫn cũng mọi người bàn định hành động kế tiếp, chính là để cho mấy người Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ và Thẩm Lập Xuân phối hợp chặt chẽ với Lý Thấm, chỉ cần Lý Thấm cần số liệu, liền tập hợp đúng lúc cho cô, cô sẽ toàn quyền phụ trách nghiên cứu động thái thị trường.
Tôn Hiện Vĩ và Tiêu Ngũ thì không cần phải nói, từ trước đến nay Hạ Tưởng nói gì thì nghe nấy. Thẩm Lập Xuân thì sớm đã theo mưu kế của Thành Đạt Tài, biết Hạ Tưởng chuẩn bị làm một vụ lớn, nên cũng toàn lực phối hợp, không nói hai lời. Trong lúc Hạ Tưởng nói chuyện chỉ huy, Lý Thấm nghe được Hạ Tưởng nắm trong tay gần một nửa bất động sản ở quận Hạ Mã, lúc đó mới biết năng lực của Hạ Tưởng thật sự là kinh người.
Nói xong chuyện chính sự, Hạ Tưởng mới cười hỏi Tiêu Ngũ:
- Hôn sự của anh với Mỹ Mỹ bao giờ mới tiến hành?
Tôn Hiện Vĩ cũng ồn ào:
- Đúng vậy, đừng có sống chung trước hôn nhân mãi như vậy, nên đi đăng ký đi, để tôi còn chuẩn bị uống rượu mừng.
Tiêu Ngũ vội vàng giải thích:
- Không phải là sống chung, chỉ là ở chung nhà, mỗi người riêng một phòng, buổi tối không ở cùng nhau.
"Khụ khụ" Lý Thấm cười thành tiếng, cô đi du học ở nước ngoài nhiều năm, tuy rằng không thuộc kiểu đầu óc cởi mở nhưng cũng biết hiện giờ sống chung trước hôn nhân là chuyện bình thường. Không ngờ Tiêu Ngũ đường đường là Chủ tịch công ty bất động sản Giang Sơn lại thành thật như cậu bé vậy, khiến cô vô cùng buồn cười.
Lý Thấm cười, Tiêu Ngũ liền càng ngượng ngùng, cũng mỉm cười.
Lý Thấm thấy Tiêu Ngũ xấu hổ vội nói:
- Không có ý gì khác đâu, không phải là cười anh, tôi chỉ cảm thấy giờ này mà còn người đàn ông tốt như vậy thật sự là khó có được.
Không nghĩ tới Tiêu Ngũ sẽ nói câu kế tiếp, khiến Lý Thấm cười vui như vậy.
Tiêu Ngũ nói là:
- Tôi cũng không phải tốt đến như vậy, cũng muốn ngủ chung giường lắm, nhưng Mỹ Mỹ không đồng ý, tôi cũng không cố ép…
Đúng là một người đàn ông thành thật hiếm có, Lý Thấm cười ngặt nghẽo.
Tiêu Ngũ thì buồn bực, ăn ngay nói thật như thế mà còn cười?
Tôn Hiện Vĩ nhịn cười, nghiêm trang nói:
- Anh không lấy tình cảm để thuyết phục được cô ấy sao? Không thể như vậy được, hàng ngày cứ phải nhìn mà không được ăn, khó chịu lắm.
Tiêu Ngũ lắc đầu thở dài:
- Tôi cũng dụ dỗ cô ấy nhiều lần rồi, nhưng cô ấy không nghe. Nói là chờ đến đêm tân hôn, chứ tuyệt đối không đồng ý. Tôi cũng biết cô ấy sợ tôi không cưới cô ấy, nên sau đó cũng không cố ép nữa. Phụ nữ cần cảm giác an toàn, làm đàn ông phải là chỗ dựa tinh thần cho phụ nữ, mới chính là đối tối với cô ấy.
Tiêu Ngũ nói một lời nói lớn lao lập tức khiến mọi người ngưng cười, liền khiến Tôn Hiện Vĩ cũng khẽ gật đầu, cảm thán nói:
- Trước kia tôi cũng muốn có trách nhiệm với phụ nữ, tuy nhiên bây giờ nhiều phụ nữ không muốn mình phải có trách nhiệm, làm sao tôi chịu trách nhiệm được? Cho nên phải xét cả hai bên, không thể chỉ đổ thừa đàn ông.
Cả Lý Thấm cũng tán thành lời nói của Tôn Hiện Vĩ:
- Hai bên cùng chịu trách nhiệm ngang nhau, một cô gái tùy tiện không có tự ái, sao còn muốn người khác có trách nhiệm với cô ta, đúng là khiến người khác chê cười.
Mấy người nói chuyện một lát rồi cũng tự động tan rã, Hạ Tưởng cũng về tới Quận ủy.
Buổi chiều vừa vào giờ làm việc hắn đã bảo Triều Vĩ Cương báo cho Hoàng Kiến Quân đến văn phòng, Hoàng Kiến Quân vừa đến liền nói với vẻ mặt vui mừng:
- Cục trưởng Tôn sắp được vào họp hội nghị thường vụ…
Về sau này Cục trưởng Cục công an được vào hội nghị thường vụ dần dần trở thành một chuyện thường lệ, vì quận Hạ Mã là quận mới, cho nên Hoàng Kiến Quân mới được may mắn, trực tiếp được vào họp hội nghị thường vụ. Tôn Định Quốc đảm nhận chức Cục trưởng Cục công an thành phố đã hơn hai năm, hiện tại cuối cùng cũng xem như là hết khổ, được vào hội nghị thường vụ, chẳng khác nào chính thức tiến vào tầng quyền lực trung tâm của thành phố Yến.
Sau khi Hạ Tưởng nghe vói về việc này cũng đã gọi điện thoại cho Tôn Định Quốc chúc mừng. Tôn Định Quốc có quan hệ tốt nhất với Tào Vĩnh Quốc, còn đối với các ủy viên thường vụ khác ở Thành ủy của thành phố Yến thì không có giao tình gì nhiều lắm, quan hệ với Trần Phong thì có hơi gần một chút, nhưng nói cho cùng thì trước mắt tại thành phố Yến này, Tôn Định Quốc có quan hệ cá nhân với Hạ Tưởng là tốt nhất.
Tôn Định Quốc tiến vào làm ủy viên thường vụ tất nhiên sẽ có một gã ủy viên thường vụ bị thay thế, đó chính là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Bạc Hậu Phát, được điều đến tỉnh ngoài làm Thị trưởng, sau đó nguyên Phó Chủ tịch lên tiếp nhận chức vụ Chủ tịch, không có ai ra nhập ủy viên thường vụ, thành ra trống một vị trí ủy viên thường vụ tặng không cho hệ thống công an. Việc Tôn Định Quốc được vào họp hội nghị thường vụ đối với Hạ Tưởng là một tin tốt, lực ảnh hưởng của hắn tại thành phố Yến lại tiến thêm một bước, bởi vì cùng với việc Tôn Định Quốc gia nhập ủy viên thường vụ của Thành ủy thành phố Yến, đã có thêm hai người trung gian quan trọng trên con đường, một là Phó thị trưởng thường trực, hai là Cục trưởng cục Công an, đều là nhân vật quyền cao chức trọng.
Mà cả hai người đều có quan hệ chặt chẽ với Hạ Tưởng, bởi vậy Hạ Tưởng có một điểm tựa mấu chốt, cho dù là Trần Phong, Hồ Tăng Chu hay là là Phó Tiên Phong, ai tranh thủ được sự ủng hộ của Hạ Tưởng liền sẽ cầm giữ hội nghị thường vụ.
Hoàng Kiến Quân cũng ý thức được lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng càng lúc càng không giống bình thường, mới hiểu được việc anh ta theo sát Hạ Tưởng là một lựa chọn sáng suốt.
Hạ Tưởng gật đầu cười với Hoàng Kiến Quân:
- Về sau lực ảnh hưởng của hệ thống công an và quyền ra quyết sách sẽ ngày càng có trọng lượng, Cục trưởng Tôn đã có một bước đáng mừng, chờ sau khi ông ta nhậm chức, chúng ta cùng đến chỗ ông ta chúc mừng.
Hoàng Kiến Quân mừng rỡ, ý của Hạ Tưởng chính là muốn dẫn anh ta tới giới thiệu với Cục trưởng Tôn sao? Nếu anh ta muốn lên chức trong hệ thống công an nhất định phải qua cửa của Tôn Định Quốc. Bây giờ Tôn Định Quốc thành ủy viên thường vụ, liền có có được tiếng nói lớn hơn trong việc bổ nhiệm nhân viên trong hệ thống công an, có thể nói Tôn Định Quốc có thể quyết định tiền đồ của anh ta, có thế tiến gần đến Tôn Định Quốc tuyệt đối là một chuyện lớn cực tốt.
Hoàng Kiến Quân liền tỏ vẻ cảm tạ tự đáy lòng tới Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Tôi có một nguyên tắc là sẽ không để cho người tài không tìm được cơ hội…
Hoàng Kiến Quân thầm nghĩ trong lòng, có tài năng cũng phải đúng người, chọn sai đội ngũ, có tài năng cũng không có cơ hội. Tuy nhiên anh ta cũng không thể không than lên rằng, Hạ Tưởng ngày càng có cái nhìn đại cục, hiện giờ đã ngồi yên ổn ở ghế Chủ tịch quận, bước tiếp theo là phát triển chân tay ở quận Hạ Mã sao?
- Hôm nay tìm anh đến là về chuyện Vương Đại Pháo.
Hạ Tưởng ra hiệu cho Hoàng Kiến Quân ngồi xuống.
- Hôm nay tôi tới khách sạn Hào Môn ăn cơm thì vừa lúc gặp được đám người Vương Đại Pháo lái xe ngang qua diễu võ dương oai, rất kiêu ngạo, ngông cuồng.
Hoàng Kiến Quân nghe được trong lời nói của Hạ Tưởng vẻ bất mãn vô cùng, vội nói:
- Đám người Vương Đại Pháo thật quá mức, nhưng bọn họ rất gian xảo, vẫn không gây ra chuyện gì lớn, chỉ là mấy chuyện nhỏ có người ra nhận tội thay. Tuy rằng bọn họ làm trò xảo trá với đội thi công, nhưng đội thi công cũng không dám nói ra chỗ sai của bọn họ, chỉ là chuyện đấu đá lung tung ngoài đường, có muốn truy cứu cũng không có gì là chuyện lớn, chỉ vài ngày là phải thả bọn họ, chuyện như vậy thường xuyên làm bọn họ trở nên kiêu ngạo…
Hạ Tưởng cũng không để ý đến Hoàng Kiến Quân mà chỉ liếc mắt hỏi:
- Kiến Quân, anh nói xem quan hệ giữa hai chúng ta là thế nào?
Hoàng Kiến Quân lập tức ý thức được là chuyện gì, không dám đáp lại ánh mắt nghi ngờ của Hạ Tưởng mà nói:
- Lãnh đạo rất chiếu cố tôi, trong lòng tôi rất cảm kích.
- Lãnh đạo hay không chỉ là cách xưng hô bên ngoài, nếu trong lòng không coi tôi là lãnh đạo thì ngoài miệng có nói hay nói tốt như thế nào cũng chẳng ích gì.
Hạ Tưởng đập nhẹ tay xuống bàn, nhìn chằm chằm vào Hoàng Kiến Quân đầy thâm ý.
Hoàng Kiến Quân liền cảm nhận được áp lực lớn, nghĩ thầm rằng, tuy rằng Hạ Tưởng tuổi còn trẻ nhưng cho dù là Chủ tịch quận cũng không thể gây áp lực cho anh ta lớn như vậy, không hiểu sao cảm giác lợi hại không kém gì Cục trưởng Tôn, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng có thể nhìn thấu lòng người?
Hoàng Kiến Quân liền mơ hồ có cảm giác trán lấm tấm mồ hôi, im lặng một hồi mới cắn răng nói:
- Vương Đại Pháo và Phó cục trưởng Lục Tiểu Khu có quan hệ không tồi… tôi, tôi cũng từng nhận quà của gã.
Giọng nói Hạ Tưởng không có gì sốt sắng nói:
- Nhiều hay ít?
- Hai mươi nghìn tệ.
Hoàng Kiến Quân cũng không biết vì sao là một công an kỳ cựu không ngờ ở trước mặt Hạ Tưởng ít tuổi này lại không thể lấp liếm được chân tướng, lẽ ra theo như trình độ thẩm vấn của anh ta thì Hạ Tưởng muốn từ miệng anh ta hỏi được chuyện gì cũng chẳng dễ dàng như vậy! Không ngờ chỉ đối mặt với nghi ngờ của Hạ Tưởng, anh ta không có một chút ý nghĩ giấu diếm nào, mà lại nói thẳng luôn ra.
- Kiến Quân, hai mươi nghìn tệ này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đối với anh mà nói cũng không phải là một khoản tiền lớn. Nhưng nếu Vương Đại Pháo phạm phải chuyện lớn, hai mươi nghìn tệ đó có thể sẽ thành chướng ngại vật cho tiền đồ của anh, cái mạnh cái nhẹ trong đó anh hẳn là đã cân nhắc trong lòng rồi!
Giọng Hạ Tưởng vẫn bình thản như cũ nhưng đến tai Hoàng Kiến Quân nghe thì lại thành một lực xuyên thấu không hiểu nổi, khiến tim anh ta đạp nhanh từng đợt một cách khó hiểu.
- Quyên góp từ thiện nó đi.
Hạ Tưởng cho Hoàng Kiến Quân một lựa chọn.
Hoàng Kiến Quân biết Hạ Tưởng muốn bắt Vương Đại Pháo, hơn nữa đã hạ quyết tâm, liền âm thầm xoa mồ hôi lạnh trên trán nói
- Tất cả sẽ nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, về sau tôi sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân.
Hạ Tưởng khoát tay nói:
- Tôi không cần anh có thể làm quan thanh liêm trong sạch như nước, nhưng ít ra phải có một nguyên tắc cơ bản, chính là những người làm xằng làm bậy thì không thể giữ lại được. Về chuyện Lục Tiểu Khu thâm sâu thế nào, tôi sẽ không hỏi đến, tôi chỉ hy vọng công an quận mau chóng đề ra một phương án trừng trị, mở ra một lần hành động nghiêm túc ở quận Hạ Mã.
- Được.
Hoàng Kiến Quân nói với thái độ kiên quyết: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Có điều gần đây kinh phí công tác của phòng công an quận khá eo hẹp, lãnh đạo có thể nào khiến phòng tài chính chiếu cố chi ra một khoản thích hợp không?
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, lập tức cầm lấy điện thoại, gọi cho Thi Trường Nhạc:
- Lão Thi, phòng Tài chính nên chiếu cố chi ra cho phòng Công an một khoản thích hợp, sắp tới họ sẽ phải triển khai không ít hành động, chi ra nhiều hay ít thì anh cứ xử lý sao cho linh hoạt là được.
- Được, không thành vấn đề, xin lãnh đạo yên tâm.
Hiện tại Thi Trường Nhạc đối với Hạ Tưởng khá trung thành và tận tâm, không có hai lòng, hơn nữa sau những cố gắng của Hạ Tưởng, quận Hạ Mã rốt cục cũng tranh thủ có được quyền tự chủ tài chính nhất định, chính là việc có thể giữ lại toàn bộ tiền phí chuyển nhượng đất ở phòng tài chính quận. Nói cách khác, trong nháy mắt phòng tài chính quận từ vị thế phải dựa theo thượng cấp mới được chi tiêu biến thành một phòng màu mỡ giàu có.
Chưa nói đến chuyện tiền lời về lâu về dài là bao nhiêu, chỉ riêng chuyện Tập đoàn Đạt Tài mới được phê duyệt đã có số tiền chuyển nhượng đất thổ địa cao đến mức dọa người, hơn nữa tài khoản từ Tập đoàn Đạt Tài gửi đến thì vô cùng sảng khoái, hiện tại tiền thưởng cho phòng tài chính quận khá dồi dào. Trong tài khoản có tiền, Thi Trường Nhạc rốt cục cũng có được cảm giác mình chính là thần tài.
Chuyện Thi Trường Nhạc không rõ ràng lắm chính là Hạ Tưởng rất cao minh, ở chỗ từ khi anh ta còn chưa trở thành thần tài hắn đã đến tìm anh ta, khiến cho anh ta tâm phục khẩu phục, chứ không chờ đến lúc anh ta chính thức có quyền sở hữu tài sản rồi mới đến thu phục anh ta, nếu hiện tại Hạ Tưởng mới có lời thì với lòng dạ Thi Trường Nhạc bây giờ khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Đương nhiên, tranh thủ được quyền tự chủ về tài chính là công lao của Hạ Tưởng, trong lòng Thi Trường Nhạc biết rõ ràng, là do Vu Phồn Nhiên toàn lực thúc đẩy, Trần Phong gật đầu, cuối cùng Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong không thể không thỏa hiệp sự kiện chính trị trọng đại một lần, chính là biểu hiện của việc Vu Phồn Nhiên tòan lực ủng hộ Hạ Tưởng.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng rõ chuyện Vu Phồn Nhiên liên tiếp thể hiện thiện ý, dụng tâm cao xa. Chỉ sợ không phải do Ngô gia sai khiến, cũng không phải Ngô Tài Giang cố ý chiếu cố hắn một phần mà do Vu Phồn Nhiên muốn mượn ảnh hưởng của hắn để mở ra cục diện, tìm một điểm tựa có lợi nhất, do đó mới sử dụng hắn.
Vu Phồn Nhiên cũng không đơn giản, cũng là người có trí tuệ chính trị cao, giai đoạn hiện tại ở chung cùng ông ta, Hạ Tưởng cũng chưa nghĩ được làm sao cho tốt.
Hoàng Kiến Quân nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau mà nói:
- Khi trở về tôi sẽ sắp xếp công việc, mở ra một đại hội để động viên, để đồng chí Lịch Phi phụ trách công tác chủ yếu, cho anh ta một cơ hội rèn luyện.
Từ khi Lịch Phi đảm nhiệm chức Phó trường phòng công an quận Hạ Mã tới nay, chưa được phân công quản lý công việc nào quan trọng, cũng không khác gì trong trạng thái bị quây lại để đó không dùng, dù sao lý lịch kinh nghiệm của anh ta quá ít ỏi, không có khả năng vừa đến đã đi điều tra hình sự hoặc kinh tế, trước tiên ở một bộ phận nhẹ nhàng thăm quan một thời gian, để xem có cơ hội tiến dần lên hay không. Nếu Hạ Tưởng bố trí hành động trọng đại, Hoàng Kiến Quân liền tính toán để Lịch Phi có cơ hội lập công một lần.
Hạ Tưởng chỉ gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Hoàng Kiến Quân cáo biệt Hạ Tưởng, tới thẳng phòng Tài chính, sau khi nhìn thấy Thi Trường Nhạc thì làm mặt cười rồi mới mở miệng một cách cẩn thận. Thi Trường Nhạc đã cho anh ta một khoản khá lớn khiến anh ta vô cùng hài lòng và mừng rỡ. Anh ta cũng ở trong hệ thống công an không ít năm nhưng chưa từng thấy Trưởng phòng tài chính nào nói chuyện tốt như vậy, cũng chưa từng gặp qua vị Trưởng phòng tài chính nào hào phóng như vậy.
Anh ta hiểu rõ chính là vì mặt mũi Chủ tịch quận Hạ khá lớn, chỉ là một cuộc điện thoại mà ngang với một lệnh được phê duyệt. Nếu ở quận khác đừng nói điện thoại của Chủ tịch quận, cho dù là phê duyệt của Bí thư cũng chưa chắc dùng được! Từ trước đến nay phòng tài chính là khó khăn nhất, gặp ai thấy ai cũng tố khổ, sau đó chỉ có một kết luận đó là không có tiền, hoặc chính là kết quả có thể đoán được, xin một trăm nghìn tệ thì cho năm mươi nghìn tệ.
Hoàng Kiến Quân nghĩ thầm Chủ tịch quận Hạ thật không đơn giản, thủ đoạn cao siêu, đã nắm giữ chặt chẽ quyền lớn về tài chính. Đồng thời, anh ta khăng khăng một mực với Chủ tịch quận Hạ, tương đương với hai bộ phận quan trọng đều bị hắn một tay nắm giữ. Ngẫm lại, Bí thư Bạch cũng thật đáng thương, bên ngoài là nhân vật số một, nhưng không nắm giữ được Ủy ban Kỷ luật, Trưởng ban Tổ chức cán bộ và ông ta cũng xa cách, hai bộ phận công an và tài chính lại bị Chủ tịch quận Hạ nắm trong tay, ông ta thật đúng là một bí thư tay không.
Hạ Tưởng không biết Hoàng Kiến Quân nghĩ nhiều như vậy, hắn cứ hết việc này lại đến việc khác, Hoàng Kiến Quân mới vừa đi, Mai Hiểu Mộc đã ở trong văn phòng hắn.
So với lần trước gặp mặt, Mai Hiểu Mộc đã gầy đi một chút, đồng thời cũng điềm đạm, chín chắn hơn một chút, ít nhất cũng đã lễ phép hơn, vừa thấy Hạ Tưởng đã biết cung kính mà hô lên một tiếng:
- Chào Chủ tịch quận Hạ!
Chắc là do sau một thời gian xuất ngoại, không bon chen được gì, vật vờ ở thủ đô nửa năm, lại không tìm thấy công việc thích hợp để làm, mà y nhìn ra được triển vọng của quận Hạ Mã, nên đến thành phố Yến để kiếm đường phát triển.
Hạ Tưởng đứng dậy đón chào một cách khách sáo, cũng không đề cập tới Mai Thái Bình, chính là bởi vì y là em trai ruột của Mai Hiểu Lâm nên đã làm cho Hạ Tưởng càng khách sáo thêm ba phần. Hạ Tưởng thân thiết hỏi han khách sáo vài ba câu về các vấn đề cuộc sống.
Mai Hiểu Mộc cũng trả lời vô cùng khách sáo, sau đó nói:
- Chị tôi nói con người anh rất tốt, hẳn là sẽ giúp tôi, chú tôi cũng có nói anh sẽ giúp tôi chỉ ra một còn đường sáng.
Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc Mai Hiểu Lâm và Mai Thái Bình cùng liên hợp lại tạo áp lực, giao Mai Hiểu Mộc cho hắn xử lý, Hạ Tưởng không khỏi cười một cách bất đắc dĩ, thấy Mai Hiểu Mộc với bộ dạng có chút chán nản này cũng thầm nghĩ không biết y có khả năng gì? Liền hỏi:
- Cậu ở nước ngoài học được những kiến thức gì?
- Chủ yếu là học một số cách nghiên cứu phát triển và ứng dụng vật liệu mới…
Trong lòng Mai Hiểu Mộc thấy hơi có chút trầm xuống, y còn nhớ rõ lúc gặp Hạ Tưởng ở hôn lễ của Khâu Tự Phong thì tỏ ra khinh thường hoàn cảnh của Hạ Tưởng. Hiện tại thật đáng chế giễu, y lại phải cúi đầu nghe Hạ Tưởng chỉ dẫn, xin hắn chỉ cho một con đường sáng, giống như là đường đường một Mai gia mà không thể sắp xếp được cho y một con đường vậy.
Thực ra việc Mai Hiểu Mộc đến quận Hạ Mã phát triển là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Mai Hiểu Mộc không có lòng dạ nào đi theo con đường chính trị, sau khi đi học ở nước ngoài được một thời gian, tuy là có học được một ít kiến thức nhưng y lại cảm thấy học ở trường không có gì là thú vị, vừa lúc không hẹn mà gặp Phó Tiên Tiên, bị Phó Tiên Tiên theo đuổi mãnh liệt đến sợ hãi, mượn cơ hội để quay về nước. Không ngờ Phó Tiên Tiên vừa dũng cảm lại hào phóng, đuổi theo từ nước ngoài về tận trong nước.
Mai Hiểu Mộc xem như sợ Phó Tiên Tiên, y tìm Mai Hiểu Lâm để nói chuyện, Mai Hiểu Lâm cảm thấy môi trường sẽ rèn luyện con người, vật vờ ở thủ đô mãi làm thành tính cách "nói như rồng leo, làm như mèo mửa". Việc cần phải làm nhất chính là đến một nơi nào đó thăm quan, cô là người nhanh chóng trưởng thành ở huyện An, đương nhiên cũng gặp khắc tinh cả đời cô – Hạ Tưởng.