Tô Công Thần cũng nghe rõ ngụ ý của Hạ Tưởng, cuối cùng vui vẻ mà mỉm cười:
- Nếu Quách Lục có thể đến quận Hạ Mã, tôi sẽ bảo anh ta báo cáo công tác với cậu nhiều hơn, phải làm một cán bộ trẻ tuổi có tâm có mắt thấy có tay làm mới có tiền đồ, đương nhiên, còn phải theo đúng lãnh đạo. Nếu Quách Lục có chỗ nào thiếu sót, cậu phê bình anh ta nhiều hơn, phê bình cũng là để cho anh ta tiến bộ tốt hơn
Bây giờ đã có ý phó thác rồi? Hạ Tưởng liền có nhận thức càng sâu sắc đối với cáo già Tô Công Thần, nói không chừng ông giữ lại tài liệu của Bạch Chiến Mặc không buông chính là muốn làm xong trước công tác giai đoạn đầu sắp xếp Quách Lục đến quận Hạ Mã. Nhìn ông ta vẻ mặt chắc chắn, hẳn là đã nắm chắc tám phần.
Khá khen cho một Tô Công Thần tận dụng mọi thứ!
Sau khi Hạ Tưởng cáo biệt Tô Công Thần đi tới văn phòng của Trần Phong, liền nói với Trần Phong vừa rồi gặp Tô Công Thần, sau khi Trần Phong nghe xong, im lặng không nói, trầm tư một lát, mới thở phào nhẹ nhõm:
- Một cây rơm rạ cuối cùng…
Sau đó vẻ mặt ác liệt nói
- Tiểu Hạ, có lòng tin sang năm làm tăng xây dựng và các chỉ tiêu hạng mục của quận Hạ Mã hay không?
- Có
Hạ Tưởng đầu tiên là vẻ mặt kiên định mà đáp, sau đó lại thoải mái mà mỉm cười
- Bí thư Trần, khi nào tôi có thể nghỉ phép thì tốt rồi. Gần đây thật sự quá mệt mỏi
Trần Phong cười ha hả, cười mắng:
- Đừng lấy được lợi ích của tôi lại khoe mã, cậu nghỉ phép, quận Hạ Mã tôi giao cho ai đi thống trị?
Sau khi cười xong, Trần Phong lại vẻ mặt ngưng trọng:
- Người được chọn làm chủ tịch quận lại là một rắc rối
Phiền toái chính là phiền toái, dù sao không phải vấn đề mà Hạ Tưởng quan tâm, hắn thực không muốn quan tâm nữa, quả thật là đủ mệt rồi. Cáo biệt Trần Phong, hắn gọi điện thoại cho Triều Vĩ Cương nói là buổi chiều mới đi làm.
Hạ Tưởng lái xe trực tiếp về nhà, trong nhà vừa lúc không ai, cô bé Lê đang tắm cho con, Lam Miệt đi làm, bảo mẫu cũng không có, hắn vừa lúc trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn, nằm ở trên giường ngáy ngủ khò khò
Hạ Tưởng chìm vào giấc mộng đẹp, mà trên hội nghị công việc bí thư Thành ủy, Phó Tiên Phong mồ hôi lạnh chảy ròng, sau khi thấy Tô Công Thần đột nhiên tung ra tài liệu, Phó Tiên Phong biết xong rồi, hết thảy toàn bộ xong rồi! Mặc kệ có phải có người hãm hại Bạch Chiến Mặc hay không, cũng không quản Bạch Chiến Mặc có thể nói rõ lý do sự tình hay không, chỉ bằng Bạch Chiến Mặc hiện gánh một xử phạt, trên đầu lại treo một trái bom của Phan Án, hiện tại lại có một phần chứng cớ vô cùng xác thực, tài liệu tố cáo ghi hình và ghi âm chi tiết xác thực, Bạch Chiến Mặc đã đứng ở bên cạnh vách núi.
Không. Chuẩn xác mà nói, chứng cứ Tô Công Thần tung ra là một cây rơm rạ cuối cùng, Bạch Chiến Mặc đã tiến vào vực sâu không đáy
Tô Công Thần đưa ra tài liệu tố cáo có hai phần, một phần là tư liệu ghi hình, một phần là ghi âm. Tư liệu ghi hình biểu hiện trong một căn phòng, tình cảnh Bạch Chiến Mặc ở cùng một cô gái, Bạch Chiến Mặc là chính diện, cô gái là sau lưng, hình ảnh rõ ràng đã làm cắt nối biên tập, nhảy rất mạnh, nhưng có thể tinh tường nhận ra vẻ mặt háo sắc của Bạch Chiến Mặc, cùng với trò hề nôn nóng muốn động tay động chân của y, cuối cùng là cô gái đưa một túi xách cho Bạch Chiến Mặc.
Âm thanh bên trong băng ghi âm là cuộc trò chuyện giữa cô gái và Bạch Chiến Mặc, rõ ràng có thể nghe ra là cùng một người với bóng dáng cô gái trong hình ảnh, âm thanh đứt quãng, cũng là đã làm xử lý, nhưng âm thanh của Bạch Chiến Mặc không giả, y chính miệng thừa nhận trong túi xách có thuốc lá có rượu, trong thuốc lá có tiền, trong rượu có đồng tiền vàng, tổng giá trị thuốc lá và rượu vượt qua 500 ngàn tệ.
Phó Tiên Phong vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ mà nhìn Trần Phong và Tô Công Thần, nửa ngày nói không ra lời.
Hồ Tăng Chu cũng là vẻ mặt tức giận, nhưng ở dưới cơn thịnh nộ, trong lòng cũng là một trận kinh hoảng bất an, thật là sát chiêu lợi hại, thủ đoạn rất cao minh, từ bí thư phong thủy đến chuyện Phan Án, lại tới sự kiện nhận hối lộ, hàng loạt sự kiện như hàng ngàn hàng vạn đại quân đang từng bước tiến đến gần, trực tiếp chèn ép Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc mệt mỏi ứng phó, không thở nổi.
Cũng khiến ông từ sâu tận đáy lòng cảm thấy ớn lạnh khó hiểu, nếu như bàn tay khổng lồ ở sau lưng toàn bộ là chỉ hướng Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng quá lợi hại, quả thật chính là tính toán không lộ chút sơ hở.
Đồng thời Hồ Tăng Chu cũng biết, cho dù ba sự kiện từ đầu đến cuối, không một sự kiện nào là bằng chứng như núi có thể một phát đánh chết Bạch Chiến Mặc, nhưng ba sự kiện theo thứ tự phát tác, đừng nói Bạch Chiến Mặc là Bí thư Quận ủy, dù y là Phó bí thư Thành ủy, cũng sẽ chôn vùi tiền đồ.
Ai cũng sẽ không thể chịu đựng một người có hàng đống vấn đề trong người đảm nhiệm chức vụ quan trọng, bởi vì ba sự kiện nêu trên sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, chẳng những có thể làm cho Bạch Chiến Mặc nổ tan xương nát thịt, cũng có khả năng liên quan đến danh dự của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố! Text được lấy tại https://trumtruyen.vn
Hồ Tăng Chu biết, Bạch Chiến Mặc không thể ở lại nữa
Phó Tiên Phong cũng biết, sinh mạng chính trị của Bạch Chiến Mặc đã kết thúc
Trần Phong và Tô Công Thần liếc nhau, hết thảy đều không lên tiếng
Cuối cùng hội nghị nhất trí thông qua nghị quyết, giao trách nhiệm Bạch Chiến Mặc tự nhận lỗi từ chức, cũng đưa vấn đề của y đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận, mới xét tiến hành xử lý
…
Sáng sớm cùng lúc Hạ Tưởng gặp gỡ Tô Công Thần ở Thành ủy, Bạch Chiến Mặc rốt cục nhận được điện thoại của Chu Hồng, hẹn y tới địa điểm chỉ định gặp mặt, Chu Hồng nói rằng muốn lấy lại thuốc lá và rượu
Hạ Tưởng không ở trong quận, Bạch Chiến Mặc vừa mới cùng Hạ Tưởng nảy sinh một trận lửa tà, vừa nghe người đẹp cho gọi, lập tức không đợi được nữa mà bàn giao hai câu, tự mình lái xe rời khỏi trụ sở quận ủy
Đã tới địa điểm chỉ định, Bạch Chiến Mặc rốt cục gặp được Chu Hồng ngày đêm mong nhớ. Chu Hồng mặc áo màu trắng, quần dày, đứng trong đất tuyết, vẻ mặt đỏ hồng, thân hình tuyết trắng, làm cho người ta chỉ nhìn một cái là cảm thấy đẹp không sao tả xiết.
Bạch Chiến Mặc rất buồn bực vì sao Chu Hồng phải hẹn ở vùng hoang vu, chẳng lẽ cô có sở thích khác người? Tuy rằng tâm trạng y không tốt, nhưng đối với đàn ông mà nói, tâm trạng không tốt, đang cần có người đẹp điều tiết và an ủi. Y liền thân thiết mà bước lên trước, nửa là oán trách nửa là tán tỉnh nói:
- Tiểu Chu, cô rất biết dụ dỗ người khác, luôn là đột nhiên bặt vô âm tín, hại người ta lo lắng
Chu Hồng khóe miệng cười, với khóe mắt đẹp:
- Thật ngại quá, bí thư Bạch, gần đây quả thật rất nhiều việc… Đúng rồi, đồ có đem tới không?
Bạch Chiến Mặc thấy Chu Hồng vô cùng bức thiết mà đòi lấy đồ, không khỏi trong lòng không vui, nhưng vì không muốn làm cho người đẹp tức giận, vẫn là đưa túi xách qua đó:
- Đều ở đây, tôi một chút cũng không động tới
Chu Hồng tiếp nhận, tùy tiện nhìn qua hai cái, hướng y cười ngọt ngào:
- Quá cảm ơn ngài, tôi cũng không biết nên làm thế nào báo đáp ngài, xin ngài đợi tôi một chút…
Địa điểm gặp mặt của Bạch Chiến Mặc và Chu Hồng là khúc cuối đường của một ngõ cụt, bốn phía vắng vẻ hoang tàn, không có bóng người. Bây giờ lại là buổi trưa, ánh mắt có thể thấy được mọi nơi, một mảnh tuyết trắng, giữa trời đất vô cùng yên tĩnh
Xe của Bạch Chiến Mặc dừng ở bên phải đường, xe của Chu Hồng là một chiếc xe mới không có giấy phép, dừng bên trái đường. Chu Hồng cầm lấy túi xách tay, mở cửa sau ra đặt vào trong, cũng không biết cô đang lục lọi cái gì ở trong đó, khom lưng hướng về Bạch Chiến Mặc, lộ ra đường cong duyên dáng. Bạch Chiến Mặc nhìn đến nỗi toàn thân nóng rang, thầm nghĩ Chu Hồng thật là một người phụ nữ hiểu tâm lý đàn ông, nhất cử nhất động đều quyến rũ mê người
Bạch Chiến Mặc thấy bốn bề vắng lặng, không khỏi nổi lên lòng háo sắc, lén lút đến đụng phía sau Chu Hồng, chuẩn bị chặn ngang ôm lấy cô. Không ngờ khi vừa tới sau lưng Chu Hồng còn cách khoảng 1 mét, Chu Hồng đột nhiên quay lưng lại, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi:
- Đồ lưu manh, tên háo sắc, tên khốn khiếp, muốn lợi dụng tôi, không có cửa!
Cô giơ tay phải lên, một chuỗi đom đóm thoáng qua, một vật cứng ngắc đánh vào bên hông của Bạch Chiến Mặc. Bạch Chiến Mặc chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, sau đó liền té trên mặt đất, co giật không ngừng.
Chu Hồng trong tay cầm một cây chích điện mà phụ nữ dùng để phòng thân!
Bạch Chiến Mặc bị điện giật ngã xuống đất, nhất thời chết cứng, nhúc nhích không được. Chu Hồng tiến lên hung hăn mà đá y vài cái, sau đó lái xe nghênh ngang mà đi. Đáng thương Bạch Chiến Mặc ở trong tuyết lăn hết nửa ngày mới tỉnh lại, toàn thân đã bẩn đến nổi không thành hình, trên mặt có tuyết có bùn bẩn, trên người lại càng vô cùng thê thảm.
Y giận tím mặt, hay cho một mụ đàn bà thối, dám hại y, phải bắt ả về cục cho bằng được, phải trừng trị mới được. Y cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự Trình Long, bởi vì Trình Long vẫn luôn có quan hệ không tồi với y, bảo Trình Long tùy tiện tìm một lý do nào đó bắt Chu Hồng giam lại hai ngày, cho ả biết lợi hại, ngay cả bí thư quận ủy cũng dám trêu đùa, thật không biết trời cao đất rộng
Vừa lấy di động ra, di động lại vang lên, Bạch Chiến Mặc giật mình kinh hãi, dọa đến nỗi suýt chút ném bỏ di động, vừa nhìn thấy số điện thoại gọi tới là điện thoại của thư ký Phí Lập Quốc liền không kiên nhẫn mà nghe:
- Chuyện gì?
- Bí thư Bạch, Thành ủy thông báo ngài, bảo ngài lập tức đến Thành ủy họp
Thành ủy lại họp cái gì? Đã tới cuối năm, thật là công văn như núi hội họp như biển, Bạch Chiến Mặc cúp điện thoại, liền lập tức bỏ lại ý trừng trị Chu Hồng, vẫn là hội nghị Thành ủy quan trọng, đến trễ là bị phê bình
Y vội vàng lái xe trở về quận ủy, với bộ dạng bây giờ làm sao gặp người? Đến quận ủy thừa lúc người khác không chú ý, y rửa mặt xong, lại thay một bộ quần áo mới gọi tài xế cùng tới Thành ủy họp
…Nhiều năm sau rất nhiều người từng ở quận Hạ Mã công tác vẫn còn nhớ tình cảnh xe chuyên dụng của Bạch Chiến Mặc lần sau cùng lái ra khỏi trụ sở quận ủy, Bạch Chiến Mặc áo trên khá sạch sẽ, trên quần thì có chút bùn, trên giày cũng treo một cọng cỏ, bộ dạng vô cùng chật vật. Rất nhiều nhân viên công tác sau khi ăn xong bữa trưa đang chuẩn bị trở về văn phòng đều chú ý tới hình tượng chật vật không chịu nổi của Bạch Chiến Mặc, đều suy đoán bí thư Bạch bị làm sao thế? Chẳng lẽ cùng ai đánh nhau, làm gì mà giống như lăn trên tuyết vậy?
Bạch Chiến Mặc mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, y vội vàng lên xe mà đi, bởi vì Phí Lập Quốc nói điện thoại của Thành ủy hối thúc rất gấp
Bạch Chiến Mặc cuối cùng với một hình tượng vô cùng chật vật kết thúc kiếp sống của y ở quận Hạ Mã, từ đó y cũng không còn trở về trụ sở quận ủy nữa, cũng biến mất khỏi tầm mắt của rất nhiều người
Thành ủy trải qua bàn bạc khẩn cấp, trước là mở cuộc họp bí thư văn phòng, sau đó hội nghị thường vụ, cuối cùng nhất trí đạt thành hiệp nghị, giao trách nhiệm Bạch Chiến Mặc tức khắc tự nhận lỗi từ chức, những vấn đề khác, căn cứ tình tiết xử lý
Phó Tiên Phong thấy đã hết hy vọng, một chút cũng không cò kè mặc cả nữa, giơ hai tay tán thành. Tuy nhiên trong lòng y có sẵn chủ ý, để Bạch Chiến Mặc từ chức thì được, nhưng không được tiếp tục truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào khác, cũng coi như vì Bạch Chiến Mặc để lại một con đường sống, đồng thời cũng vì y để lại một con đường sống, tránh Bạch Chiến Mặc bị ép bức quá mức, mất cả chì lẫn chài nhất định phải lôi y vào cuộc
Mặc dù Phó Tiên Phong cũng biết rõ, Bạch Chiến Mặc là người thông minh, sẽ không làm ra tranh chấp vô vị, bởi vì không phải y không bảo bệ Bạch Chiến Mặc, mà là việc đến nước này, không có sức xoay chuyển trời đất nữa
Hy sinh Bạch Chiến Mặc cũng không khiến Phó Tiên Phong cảm thấy đặc biệt đáng tiếc, khiến Phó Tiên Phong cảm thấy vô lực và uể oải chính là quận Hạ Mã sau thời đại của Bạch Chiến Mặc sẽ là một cục diện như thế nào? Không cần nói, có một cơ hội lớn tốt như vậy, Trần Phong khẳng định sẽ đỡ Hạ Tưởng lên chức, tức là nói, vị trí Bí thư Quận ủy không cần mong nhớ, người được chọn làm chủ tịch quận trở thành quan trọng trong quan trọng
Có thể nắm bắt ngai vàng chủ tịch quận hay không? Sau khi việc Bạch Chiến Mặc uể oải qua đi, đầu óc tỉnh táo lại làm ra phản ứng đầu tiên chính là y nhất định không tiếc phải trả mọi giá, nắm bắt lấy ứng cử viên chủ tịch quận Hạ Mã
Khi Bạch Chiến Mặc còn chưa tới Thành ủy, nửa đường y đã nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong, khi được biết Chu Hồng trù tính hãm hại y, hơn nữa sau cùng trở thành cây rơm rạ cuối cùng làm cho y xuống đài, Bạch Chiến Mặc nổi trận lôi đình, hung hăng quăng di động dập nát
Y cho tài xế dừng bên đường, sau khi xuống xe, mặc kệ trước mặt công chúng, đột nhiên nhảy lên, dùng sức đá bay một cái thùng rác bên đường, sau đó còn chưa hả giận, lại đá mạnh vài cái vào một trạm xe buýt, dọa cho những người đi đường đều né tránh, cho rằng gặp phải một kẻ điên
Bạch Chiến Mặc quả thật muốn điên rồi.
Nếu nói sau khi biết xuống đài, y ngoại trừ có cảm giác thất bại thảm hại và cảm giác mất mát, cũng không có quá nhiều tiếc hận, bởi vì y bây giờ ở quận Hạ Mã đã bị Hạ Tưởng bức bách tới sứt đầu mẻ trán, hàng ngày đều phải kinh hồn bạt vía, e sợ khi nào lại có gió thổi cỏ lay, lộ ra manh mối không thể nào thu dọn hiện trường. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng lòng dạ thảnh thơi, cuối cùng kết thúc, bỏ đi ngai vàng bí thư cũng coi như có thể thư thái, không sợ lại bị Hạ Tưởng đưa ra vô số thủ đoạn dọa đến nỗi không lúc nào không lo lắng đề phòng
Bạch Chiến Mặc gần như phải phát cuồng chính là y bị Chu Hồng lường gạt
Y luôn luôn tự nhận cũng coi như có chút sức hấp dẫn đàn ông, đối với Chu Hồng cũng quả thật động lòng, thậm chí còn có chút động tình, có một cảm giác như mối tình đầu, làm cho y vô cùng trầm mê vô cùng để ý, cũng muốn một lòng bỏ ra thật tâm đối với Chu Hồng, thậm chí ngay cả 500 ngàn tệ cũng không lấy, chỉ cần chiếm được một nụ cười của người đẹp. Kết quả cuối cùng mới phát hiện, người đẹp lại có một tâm địa rắn rết, trêu đùa y trong lòng bàn tay!
Thật đúng với một câu ngạn ngữ - Chỉ phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, con mẹ nó, cổ nhân nói thật quá đúng
Lại nghĩ tới Chu Hồng còn giật điện y một phát, làm cho y nằm trên tuyết nửa ngày, Bạch Chiến Mặc chỉ hận đến cắn chặt răng, nếu như bây giờ Chu Hồng đứng trước mặt y, y chắc chắn sẽ mặc kệ mọi thứ mà xông lên, mặc kệ thương hoa tiếc ngọc, cũng mặc kệ cách nói gì là không đánh phụ nữ, tuyệt đối sẽ đánh Chu Hồng một trận để hả cơn giận trong lòng
Chu Hồng là người phụ nữ xinh đẹp nhất nhưng đồng thời lại là độc ác nhất mà Bạch Chiến Mặc từ lúc chào đời tới nay từng gặp qua
Bạch Chiến Mặc như điên cuồng mà ở tại chỗ vòng quanh mấy vòng, đột nhiên lại trở lên xe, hét lên với tài xế:
- Đi Thành ủy
Tài xế còn buồn bực, sớm đã nói qua đi Thành ủy, tại sao bây giờ lại lập lại một lần nữa, chẳng lẽ bí thư Bạch thật tinh thần không bình thường? Tài xế sao mà biết được khi Bạch Chiến Mặc ở trụ sở Quận ủy nói đi Thành ủy, nhưng là tưởng rằng tùy tiện mở một cuộc họp. Bây giờ nói là đi Thành ủy là sự bi hùng của một tráng sĩ một đi không trở về!
Đi Thành ủy —— Bạch Chiến Mặc hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ đây là lần cuối cùng y lấy chức danh Bí thư quận ủy đi Thành ủy, cũng là lần cuối cùng y ngồi xe công của quận Hạ Mã. Sau khi y lên nhậm chức chưa tới nửa năm thì từ ngai vàng bí thư ngã xuống bụi bậm, xuống ngựa rồi
Chẳng lẽ quận Hạ Mã thật sự là lời nguyền nhất định phải xuống ngựa mà mọi người không thể tránh khỏi? Bạch Chiến Mặc mặt xám như tro tàn, suy sụp ngã lên ghế sau, lệ hai hàng không nói thành lời
Tài xế còn không biết đã xảy ra chuyện gì, từ kính chiếu hậu phát hiện Bạch Chiến Mặc dị thường, không khỏi giật mình kinh hãi.
Bạch Chiến Mặc trong nháy mắt dường như già nua rất nhiều, trong lúc xe hơi chạy vào trụ sở thành ủy, y hạ quyết tâm, một mình bản thân nhận gánh hết tất cả kết quả, quyết không liên lụy Phó Tiên Phong. Người nhà của y ở thủ đô cùng với rất nhiều bạn bè thân thích đều làm quan hoặc kinh doanh trong phạm vi thế lực của Phó gia, thế lực của Phó gia quá lớn, y không thể đắc tội. Hơn nữa, cho dù y cắn Phó Tiên Phong cũng không giải quyết được gì, hơn nữa nói đến cùng, Phó Tiên Phong đối với y cũng không tệ, cho đến phút cuối cùng cũng không bỏ rơi y, không trách Phó Tiên Phong không ủng hộ y, có trách chỉ trách Hạ Tưởng quá xấu, thủ đoạn quá xảo quyệt, tâm địa quá độc ác!
Hạ Tưởng... Vừa nghĩ tới Hạ Tưởng xưa nay đều là tác phong ung dung bình tĩnh, đều luôn tỏ ra thái độ khoan dung, không ngờ bề ngoài quang minh chính đại ẩn chứa bên trong là một bụng ý nghĩ xấu
Hạ Tưởng, chỉ cần tao còn sống một ngày sẽ cùng mày thề không đội trời chung, mày đừng để nhược điểm rơi vào tay tao, nếu không, tao sẽ tận hết sức lực đánh ngã mày, đánh cho mày không thể nào gượng dậy được nữa mới thôi
Bạch Chiến Mặc đứng ở trước cửa tòa nhà thành ủy, ngẩn ngơ thất thần, lại suy nghĩ một hồi, mới chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu bước nhanh mà đi vào, y biết, mặc dù là một kết quả gì, y đều nhận, thua thì chịu. Lần trước ở cao ốc Hỏa Thụ không thể đánh cho Hạ Tưởng tàn phế, y đã nghĩ tới có lẽ sẽ có một ngày y bị cắt chức đến cùng. Thật sự việc tới trước mắt, ngược lại trong lòng bình tĩnh trở lại, làm tốt hết thảy chuẩn bị nghênh đón phong ba bão táp
Từng cố gắng, không thành công, không để lại tiếc nuối
Bạch Chiến Mặc dỡ xuống gánh nặng, quần áo nhẹ nhàng ra trận, đi thẳng đến phòng họp hội nghị thường vụ
…
Trên thế giới không có bức tường nào không thông gió, buổi chiều Hạ Tưởng vừa đi làm, liền phát hiện thế cục quận Hạ Mã rõ ràng có khác, ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn hắn đều có thêm phần kính nể, sự thân thiết và nhiệt tình trước đây khi chào hỏi đều biến thành vô cùng cung kính, còn rõ ràng có cảm giác xa cách
Đồng thời, tất cả mọi người ở quận Hạ Mã đều nghe được tin tức, Bạch Chiến Mặc phải xuống đài
Bạch Chiến Mặc xuống đài là bởi vì sao, rất nhiều người không rõ, nhưng rõ ràng chính là Bạch Chiến Mặc xuống đài, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ lên đài, sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư, vốn chính là Chủ tịch quận Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn, sau khi tiếp nhận chức vụ bí thư thì càng danh chính ngôn thuận là người đứng đầu quận Hạ Mã, càng một tay che trời ở quận Hạ Mã
Quận Hạ Mã lòng người suy nghĩ, rất nhiều cán bộ trước đây chỉ hướng Bạch Chiến Mặc báo cáo công tác, đều đang suy nghĩ đã đến lúc bày tỏ dựa vào chủ tịch quận Hạ, mặc kệ là ai đảm nhiệm chủ tịch quận, quận Hạ Mã sau này chắc chắn là quận Hạ Mã của chủ tịch quận Hạ. Khi làm chủ tịch quận, hắn có thể chiếm cứ thượng phong, lại trở thành nhân vật số một chân chính, ai còn có thể khuấy động lợi ích của Chủ tịch quận Hạ?
Quận Hạ Mã thật sự phải thay đổi thời tiết.
Hạ Tưởng lại không có một chút hưng phấn muốn biến đổi thời tiết muốn làm nhân vật số một, hắn vẫn phải vùi đầu vào công việc, từng bước mà bố trí các hạng mục công tác, đối với tất cả những người tới báo cáo công tác đều đối đãi như nhau, vẫn là bộ dạng bình tĩnh ung dung như xưa, khiến không ít người không hiểu rõ, không hiểu Hạ Tưởng rốt cuộc là đang nghĩ gì?