Quan Thần

Chương 658: Gió nổi mây bay




Không còn biện pháp nào khác, không đi thì không được. Hạ Tưởng lắc đầu, hôm nay hắn vốn muốn gặp Cổ Ngọc và lão Cổ. Cuối cùng hắn chỉ có thể gọi điện thoại cho Cổ Ngọc bảo là chiều nay hoặc ngày mai sẽ đi gặp lão Cổ.
Cổ Ngọc dường như đang ăn cái gì, trả lời "ừ" một tiếng không rõ ràng, nhưng sau đó đột nhiên ý thức ra điều gì liền nói:
- Á, ngày mai anh mới đến à? Tôi và ông nội đã chuẩn bị thức ăn cho anh rồi…Được rồi, được rồi, biết anh là người bận rộn mà. Tha cho anh một lần đấy. Tuy nhiên, ông nội nói, nếu như ngày mai anh không đến thì ông sẽ giận lắm đấy.
Sau đó trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Hạ Tưởng hơi sửng sốt, rồi lắc đầu cười. Vì bỗng nhiên hắn cảm nhận thấy có âm mưu gì ở đây, cảm giác như Cổ Ngọc đang giả truyền thánh chỉ. Từ đầu đến cuối không có liên quan đến lão Cổ, chỉ toàn là do một mình Cổ Ngọc tự biên tự diễn lừa hắn mà thôi.
Mặc kệ, đến gặp Mai Thái Bình trước đã. Trong lòng Hạ Tưởng mơ hồ một suy nghĩ, cảm thấy có lẽ năm nay hắn sẽ không được nhàn nhã mà còn bận đến hoa cả mắt luôn.
Sự thật đã chứng minh hắn đoán rất chính xác. Chẳng những chính xác mà còn mang đến cho hắn nhiều chuyện đau đầu.
Biệt thự nhà họ Mai nằm ở phía Tây thủ đô. Hạ Tưởng lái xe mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến được tòa nhà. Nhớ lại ở kiếp trước, thủ đô bởi vì chuyện kẹt xe mà hạn chế các loại xe bên ngoài vào thủ đô. Bởi vì nạn kẹt xe mà người dân thủ đô đi làm tiêu hao hơn hai tiếng đồng hồ. Bởi vì kẹt xe mà người người đều oán trách. Hạ Tưởng lắc đầu cười bất đắc dĩ, hiện tại nạn kẹt xe chỉ mới nhen nhúm thôi. Có lẽ các chuyên gia giáo sư không phải không ý thức được nguy cơ sau này, mà là bận rộn với việc tâng bốc thời đại ô tô đã đến.
Các chuyên gia đều là người chơi trống, nhưng đáng tiếc chính là không phải tay trống của thời đại, mà là tay trống của nhà sản xuất, và luôn đập loạn chứ không có tiết tấu. Có tiền thì đánh trống, không tiền thì gõ chiêng, chung quy là không nói thật, chỉ nói lời của tiền.
Cho nên, về sau "chuyên gia" dần dần trở thành một từ xấu, trở thành trò cười cho dân chúng. Cũng đúng, ai tự cho mình là thông minh, có thể lừa gạt được dân chúng thì sớm muộn gì cũng bị dân chúng xem như đôi giầy rách mà thôi.
Biệt thự nhà họ Mai thấp thoáng phía sau một tòa nhà cao tầng khác. Men theo một ngõ nhỏ dài, cứ tưởng bên trong chính là tường đổ vách xiêu, không nghĩ đến khi băng qua vách tường bao lại là một khoảng không gian rộng mở, sáng sủa, một nơi mang hương vị của nhà vườn Giang Nam đập vào mắt.
Khác với sự bề thế của khu nhà họ Khâu ở chỗ, phong cách uyển chuyển khu nhà họ Mai rõ rệt hơn, cách bố trí núi giả và hoa cỏ rất tỉ mỉ, lấy sự khéo léo và tinh tế để thấy sự sâu rộng. Ở mảnh đất phương bắc tại thủ đô này, một ngôi nhà mà mang đậm phong cách thơ như vậy cũng khiến cho Hạ Tưởng được mở mang kiến thức.
Nghênh đón Hạ Tưởng ở cửa là Mai Hiểu Mộc.
Mai Hiểu Mộc so với lần đầu tiên gặp Hạ Tưởng trong hôn lễ của Khâu Tự Phong lỗ mãng và kiêu ngạo thì nay đã khác nhiều rồi. Hơn nữa, gần đây y đã có dịp lĩnh hội được kiến thức của Hạ Tưởng, lại bị Nghiêm Tiểu Thì đả kích một cách thâm sâu thì tính tình cũng tiết chế hơn rất nhiều. Y vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền nhiệt tình nghênh đón, cười nói:
- Bí thư Hạ, mời vào, chú đã chờ anh nửa ngày rồi đấy. Vừa rồi vẫn còn nhắc đến anh nữa.
Khiến Mai Thái Bình nhắc đến thì không phải chuyện gì tốt cả, Hạ Tưởng biết rõ Mai Thái Bình chắc chắn là nói xấu hắn. Hắn liền cười, khách sáo nói vài câu với Mai Hiểu Mộc rồi theo cậu ta vào nhà Giám đốc sở.
Biệt thự nhà họ Mai nhỏ hơn so với nhà họ Khâu nhưng bố cục rất khéo léo, kết cấu tinh xảo. Nhìn căn biệt thự ba tầng sững sững trước mặt, còn chưa kịp bước vào cửa chính, vừa ngẩng đầu thì đã thấy Mai Thái Bình chờ sẵn ở cầu thang.
Xem như đây là một sự trọng đãi đối với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng ngoài mặt biểu hiện sợ hãi, nhưng trong lòng lại không cảm thấy vì được yêu quý mà lo sợ. Lễ hạ mình trước người khác tất có gì đó cần nhờ. Hắn biết, hôm nay đến nhà của nhà họ Mai, tuy dùng tiệc Hồng Môn để miêu tả không thỏa đáng nhưng tuyệt đối là sẽ có bất ngờ xuất hiện.
Sự xuất hiện bất ngờ đấy không phải là niềm vui mà là sự kinh ngạc.
Hạ Tưởng vội vàng bắt bàn tay Mai Thái Bình đã chủ động đưa ra sẵn:
- Trưởng ban Mai, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới!
Mai Thái Bình đáp lại sang sảng, rồi lại nói:
- Năm mới chính là năm mới, không nên câu nệ tốt hay không tốt quá. Có thể nhìn thấy bạn cũ là tốt rồi, Nếu không gặp lại được bạn cũ mà gặp bạn không tốt thì đó là chuyện không tốt rồi.
Lời nói của Mai Thái Bình còn có hàm ý khác, Hạ Tưởng làm bộ nghe không hiểu. Hắn không trả lời mà giả vờ quan tâm Mai Hiểu Lâm:
- Hiểu Lâm gần đây thế nào? Con cũng lớn rồi mà phải không, có thể đi làm được rồi.
- Không cần đi làm gấp, nó xin nghỉ một năm.
Mai Thái Bình kéo tay Hạ Tưởng vào trong nhà:
- Hiểu Lâm vẫn khỏe, đứa nhỏ cũng vậy. Hôm nay vừa hay đến chơi, có thể gặp cô ấy đấy.
Mai Hiểu Lâm cũng đến đây? Hạ Tưởng nghĩ thầm trong đầu, được, hôm nay mời hắn đến đây, chẳng lẽ Mai Thái Bình cố ý an bài thành tiệc gia đình?
Đến phòng khách, Hạ Tưởng còn tưởng rằng Mai Hiểu Lâm đang ở đấy nhưng không ngờ trong phòng khách chẳng có ai cả, chỉ có một ông cụ đầu tóc bạc trắng đang ngồi ở giữa phòng. Hai mắt của ông cụ rất có thần, thân thể vừa gầy vừa nhỏ. Tuy là gầy nhưng khi ngồi trên ghế salon lại khiến cho người ta cảm thấy một sự uy nghiêm, trang trọng.
Ông cụ chính là người cầm lái cho nhà họ Mai.
Hạ Tưởng trong nháy mắt có chút hơi thất thần. Hắn ngàn lần không ngờ được ông cụ của nhà họ Mai chủ động đích thân gặp hắn. Bởi vì hắn không nghĩ rằng trong giai đoạn này hắn và ông cụ có lý do gặp mặt nhau.
Ông cụ Mai nhìn thấy Hạ Tưởng tiến vào liền mỉm cười nhưng không đứng lên, chỉ mở miệng hỏi:
- Cậu chính là Hạ Tưởng?
Trong giọng nói có mang chút âm điệu miền nam.
Hạ Tưởng vội vàng cung kính đáp:
- Cháu là Hạ Tưởng, xin chào ông Mai.
Ông cụ Mai khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống:
- Đến đây ngồi xuống đi. Tuy tôi già rồi nhưng thích nhất là được nói chuyện phiếm với những người trẻ tuổi. Bởi vì thanh niên là đại biểu cho tương lai và hy vọng, nhất là người có rất nhiều điểm nổi bật trong số thanh niên.
Hạ Tưởng cũng không dám tự xưng mình là người nổi bật, nhất là trước mặt ông cụ của nhà họ Mai, càng không dám có chút khoe khoang nên vội vàng khiêm tốn nói vài câu.
- Hôm nay mời cậu đến đây cũng không có việc gì khác, chỉ là gặp mặt ăn một bữa cơm, nói chuyện mà thôi.
Ông cụ Mai khi nói chuyện giọng rất nhỏ nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác rất thân thiết.
Hạ Tưởng lại biết rõ, ông cụ Mai nói thân mật không phải là thân thiết thật sự, mà là do nhiều năm ông làm quan chức cao cấp nên tự hình thành thái độ thân thiết trên cao nhìn xuống. Có thể nói đây là biểu diễn cũng được, cũng có thể nói là thói quen cũng được, không được xem là thật.
- Vô cùng vinh hạnh!
Hạ Tưởng liền kịp thời tỏ vẻ như kiểu được sủng ái mà lo sợ, nở nụ cười chân thành.
Ông cụ Mai cũng khá hài lòng trước câu đáp lại của Hạ Tưởng, ít nhất là vẻ mặt chân thành của Hạ Tưởng khiến cho người khác nhận không ra sự giả dối. Tự cho rằng mình gặp qua vô số người lại không nhận ra là Hạ Tưởng xuất phát từ nội tâm hay đang biểu diễn không chút kẽ hở.
Ông cụ Mai có ấn tượng đầu về Hạ Tưởng là, đúng là một chàng thanh niên cực có tài, có được sự điềm đạm, chững chạc trước tuổi, lại chân thành nhiều hơn so với tuổi. Thái độ của hắn không thể bắt bẻ được, làm cho người ta có cảm giác hắn thành tâm, thật lòng. Phải nói là, ít nhất lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Tưởng đã không để ông bới được lỗi gì.
Ông cụ Mai từ trước đến nay hay bắt bẻ người khác. Hễ gặp ai là ông không nhiều thì ít cũng lôi được những điểm không vừa ý ra nói. Hôm nay vừa gặp Hạ Tưởng, không ngờ trong đời mình lại gặp được một chàng thanh niên gần đạt hoàn mỹ như vậy. Điều này làm cho ông cụ cảm thấy rất hứng thú.
Ông cụ Mai hôm nay cũng không phải cố tình đến gặp Hạ Tưởng, chỉ là một sự trùng hợp mà thôi. Tự dưng hôm nay ông cảm thấy hứng thú, muốn đến thăm Mai Hiểu Lâm và Mai Đình nên đến đây. Bình thường ông cụ không ở tòa nhà này, ông cụ chỉ thích thoải mái, căn phòng có không gian thích hợp. Còn tòa nhà họ Mai thì lại quá lớn, quá rộng, lớn tuổi rồi ông không thích ở trong không gian quá trống như vậy.
Ông cụ sau khi đến mới nghe Mai Thái Bình nói rằng Hạ Tưởng đang ở thủ đô và y muốn gặp mặt hắn. Đối với cái tên Hạ Tưởng, ông cụ đã không dưới một lần nghe Mai Hiểu Lâm và Mai Hiểu Mộc nói qua. Lúc đầu thì ông cụ không để ý nhưng sau này, tình cờ trong một buổi nói chuyện với ông cụ nhà họ Phó, nghe ông ấy đề cập đến cái tên Hạ Tưởng, hơn nữa giọng điệu có chút không thân thiện, từ ngữ nói về Hạ Tưởng cũng không mỹ miều, nên lần đầu tiên ông mới ghi nhớ cái tên Hạ Tưởng.
Một cán bộ cấp Phó giám đốc sở tại thành phố Yến xa xôi không ngờ có thể khiến ông cụ Phó ghi tạc trong lòng, chẳng những nhớ mà còn đối với hắn vô cùng bất mãn, khiến cho ông cụ Mai cũng không kìm nổi suy nghĩ, Hạ Tưởng rốt cuộc đã động vào lợi ích gì của nhà họ Phó mà khiến cho ông cụ Phó tức giận như vậy?
Ông cụ Mai sau khi rời khỏi quan trường, trên cơ bản đã làm được việc không còn quan tâm đến thế sự nữa, xem như là rút lui hẳn. Mưu đồ của nhà họ Mai ở tỉnh Yến và trong cả nước, ông đã hoàn toàn giao lại cho người con cả là Mai Thăng Quân làm. Mai Thăng Quân không báo cáo gì với ông thì ông cũng không hỏi.
Nhưng lại sau một lần nói chuyện phiếm với ông cụ nhà họ Khâu, lại nghe ông cụ Khâu chủ động nhắc đến tên Hạ Tưởng, ông cụ Mai liền cảm thấy thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc không kìm chế được tò mò, chủ động hỏi Mai Thái Bình về Hạ Tưởng.
Không hỏi thì thôi, hỏi rồi mới biết được hóa ra Hạ Tưởng và nhà họ Mai có quan hệ phức tạp. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ông cụ Mai càng cảm thấy có hứng thú với Hạ Tưởng, yêu cầu Mai Thái Bình thuật lại toàn bộ về Hạ Tưởng cho ông nghe. Sau khi nghe được những gì Hạ Tưởng đã làm ở huyện An và ở quận Hạ Mã, cuối cùng ông lộ vẻ cảm động rồi.
Đúng là một chàng thanh niên đầy nhiệt huyết, khiến cho Thủ tướng cũng phải ra mặt trông chờ.
Bởi vậy, hôm nay khi ông đến tòa nhà họ Mai, vừa nghe Hạ Tưởng cũng đang ở thủ đô, còn chưa kịp định ngày gặp mặt với Mai Thái Bình thì ông cụ muốn nhân cơ hội ông cũng đang ở đây, sớm không bằng gặp dịp, liền bảo để Hạ Tưởng đến, ông muốn gặp mặt chàng thanh niên này.
Mai Thái Bình biết cha của mình tính tình ôn hòa, từ trước đến nay luôn nói một không hai, liền vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
Đối với việc ông cụ gặp mặt Hạ Tưởng, y không có ý kiến gì, chỉ có thái độ vui vẻ. Y tin tưởng ông cụ muốn gặp Hạ Tưởng không chỉ vì xuất phát từ lòng hiếu kỳ, mà có khả năng là vì cục diện của nhà họ Mai tại tỉnh Yến.
Ông cụ ngoài mặt thì không còn quan tâm đến bất cứ chính sự nào, nhưng phong thanh chuyện muốn xây dựng vành kinh tế Bắc Kinh lớn giữa Bắc Kinh và tỉnh Yến thì đã tác động đến sự quan tâm của ông cụ.
Tỉnh Yến không thể so với các tỉnh khác được, là tỉnh duy nhất trên cả nước hoàn toàn bao trọn lấy thủ đô. Tuy rằng tổng sản lượng kinh tế không xuất sắc lắm nhưng có vị trí địa lý vô cùng quan trọng, có thể nói là nơi độc nhất vô nhị trên toàn quốc mang tầm quan trọng chính trị đối với Bắc Kinh. Nếu vì giá trị sản lượng của vành kinh tế Bắc Kinh lớn lại tiến bước lớn hơn, thì chắc chắc tỉnh Yến sẽ trở thành tỉnh có ảnh hưởng mạnh nhất đối với chính trị Bắc Kinh.
Bao xung quanh thủ đô và các tỉnh lân cận, lại là tỉnh tự quản lý, nếu ở thời cổ đại, đóng quân tại tỉnh Yến tuyệt đối phải là người được nhân vật trong kinh thành tín nhiệm nhất mới có thể được đảm nhận vị trị tướng quân, nếu không một khi có binh biến thì nháy mắt là có thể thay đổi trời rồi.
Vây quanh Bắc Kinh và Thiên Tân, bảo vệ thủ đô, tỉnh Yến giống như một cái lá chắn cho thủ đô vậy, là cửa chính phía nam cuối cùng của thủ đô.
Trong chính trị, vị trí địa lý không thay đổi được, cộng thêm nếu như vành kinh tế Bắc Kinh lớn khởi công thì tỉnh Yến và thủ đô nhất định sẽ hòa hợp thành một, trong anh có tôi, trong tôi có anh, mật thiết không thể phân rời. Đến lúc đó quy mô nền kinh tế tỉnh Yến sẽ di cư lên đứng hàng đầu trong cả nước, tỉnh Yến chắc chắn trở thành tỉnh lớn nắm tầm quan trọng về chính trị và kinh tế.
Cũng chỉ có bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị ngay từ bây giờ, thì mới có thể đến lúc giành được lợi ích lớn nhất. Đợi tỉnh Yến sau khi trở thành tỉnh cường mạnh rồi mới nhúng tay vào, tuyệt đối sẽ bị loại bật ra khỏi cục diện.
Với bố cục trước mắt của tỉnh Yến, nhà họ Ngô là có thế lực mạnh, sâu rộng nhất. Tiếp đến là nhà họ Phó, họ Mai và cuối cùng là nhà họ Khâu.
Tuy nhà họ Ngô là có thế lực lớn nhất nhưng nhà họ Mai cũng không cảm thấy bất an. Bởi vì nhà họ Ngô vốn là gia tộc có thực lực nhất trong bốn đại gia tộc, đến cả ông cụ Mai cũng khâm phục thủ đoạn chính trị của ông cụ Ngô. Mai Thái Bình cho dù không phục nhưng cũng phải thừa nhận về cục diện, nhà họ Mai quả thật không bề thế bằng nhà họ Ngô.
Nhưng thế lực nhà họ Mai ở tỉnh Yến lại không bằng họ Phó, cũng khiến cho Mai Thái Bình trong lòng không yên. Nhân dịp về nhà đầu năm mới, khi cùng với Mai Thăng Quân thảo luận về vành kinh tế Bắc Kinh lớn, Mai Thái Bình mới lần đầu tiên cảm thấy cảm giác cấp bách như vậy.
Ban đầu thì không cảm thấy là tỉnh Yến có cái gì quan trọng, chỉ khi vành kinh tế Bắc Kinh lớn liền lập tức khiến mắt mọi người lóe sáng, nóng lòng lập tức chiếm được ngôi cao nhất tỉnh Yến, cướp vào tay vị trí nhân vật số một và số hai của tỉnh Yến. Tỉnh Yến trong nháy mắt trở thành một nơi khiến người khác phải thèm nhỏ dãi.
Thật sự là tình thế mạnh hơn người, kế hoạch đuổi không kịp sự biến hóa. Nhưng có thiên biến vạn hóa, thì lợi ích vẫn là lớn nhất, mọi người đều bắt đầu hướng mắt về tỉnh Yến, đơn giản chỉ vì mục đích chính trị và lợi ích kinh tế lâu dài.
Về chính trị, tỉnh Yến sẽ trở thành cái nôi lãnh đạo cho quốc gia, về kinh tế, sau này sẽ mật thiết không phân rời với Bắc Kinh, trở thành nơi bổ sung một số phương diện cho thủ đô, cũng có thể trở thành bổ trợ thủ đô. Quan hệ bổ trợ càng chặt chẽ thì sức ảnh hưởng đến thủ đô càng lớn. Sức ảnh hưởng càng lớn thì quyền lên tiếng càng lớn.
Nhà họ Mai sao có thể để một tỉnh lớn có hi vọng sau này trở thành tỉnh lớn nhất nước rơi vào tay nhà họ Phó? Ở tỉnh Yến mà đi sau nhà họ Phó, nói không chừng, toàn bộ về sau sẽ hoàn toàn đi sau nhà họ Phó. Sau khi Mai Thái Bình và Mai Thăng Quân cùng thảo luận đã nhất trí đưa ra kết luận, muốn mở ra cục diện tại tỉnh Yến thì cần tìm một người phát ngôn tại tỉnh Yến, và người đó phải có ảnh hưởng và mạng quan hệ rộng ở cả tỉnh và thành phố Yến. Hơn nữa, cấp bậc của anh ta không được quá cao nhưng cũng không thể quá thấp. Quá cao thì không dễ khống chế được, còn quá thấp thì lại không có giá trị.
Người phù hợp với tất cả các điều kiện đó chỉ có một người, là Hạ Tưởng.
Đúng vậy, chỉ có Hạ Tưởng là phù hợp nhất. Trẻ tuổi, có năng lực, có mạng lưới quan hệ, có đủ sức ảnh hưởng. Đồng thời cấp bậc lại không cao cũng không thấp. Hạ Tưởng đều phù hợp với điều kiện của nhà họ Mai thì cũng phù hợp với điều kiện của nhà họ Ngô, họ Khâu. Ngoại trừ nhà họ Phó là có bất hòa với Hạ Tưởng ra, ba đại gia tộc còn lại đều có đủ lý do lôi kéo hắn.
Hơn nữa, nhà họ Ngô còn có Liên Nhược Hạm và tiểu Liên Hạ là lợi thế lớn nhất, là người mà có thể khiến cho Hạ Tưởng hoàn toàn dựa vào nhà họ Ngô.
Mai Thái Bình không muốn Hạ Tưởng sẽ hoàn toàn nghiêng về họ Ngô, dù y rất rõ khiến Hạ Tưởng nghiêng về nhà họ Mai lại càng không thể. Hạ Tưởng của hiện tại duy trì lập trường trung lập là phù hợp nhất với điều kiện nhà họ Mai, đồng thời y cũng tin là hắn cũng phù hợp lợi ích nhà họ Khâu. Nếu nhà họ Khâu đủ thông mình thì cũng sẽ khiến cho Hạ Tưởng hết sức duy trì lập trường trung lập hiện tại.
Nhưng vấn đề là, Hạ Tưởng không thể thực sự làm được đến mức không nghiêng về bên nào một trong mấy đại gia tộc ấy. Hạ Tưởng là người không phải thần, hắn cũng có tình cảm, dục vọng, cũng có gần có xa. Ai đi lại nhiều với hắn thì hắn sẽ giúp nhiều. Lần trước hắn vì ngăn cản Phó Tiên Phong chiếm được vị trí Trưởng ban cán bộ Thành ủy mà ra tay giúp Khâu Tự Phong.
Hơn nữa, theo tình hình trước mắt thì nhà họ Khâu là có thế lực yếu nhất tại tỉnh Yến, tâm trạng muốn mở ra được cục diện tại tỉnh Yến của nhà họ Khâu còn cấp bách hơn cả nhà họ Mai. Đồng thời Mai Thái Bình cũng nghe được tin Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ đã gặp mặt, trong lòng càng rõ ràng hơn. Tâm tư của Hạ Tưởng như thế nào thì y không dám khẳng định, nhưng điều có thể khẳng định chính là nhà họ Khâu đang gia tăng bước tiến công vào tỉnh Yến và lôi kéo Hạ Tưởng.
Mai Thái Bình liền ý thức được theo đà quyết định của vành kinh tế Bắc Kinh lớn, theo đà ra tay của nhà họ Ngô và sự cấp bách của nhà họ Khâu, Hạ Tưởng lại trở thành một nhân vật quan trọng mà các thế lực đua nhau tranh giành.
Nhưng cũng vì vậy mà Hạ Tưởng càng trở thành cái gai trong mắt nhà họ Phó, bởi vì Hạ Tưởng càng quan trọng thì hắn sẽ càng cản trở kế hoạch của nhà họ Phó. Bất kể Hạ Tưởng hợp tác với nhà nào, cũng sẽ không hợp tác với nhà họ Phó, ngược lại, còn có thể tạo ra các chướng ngại vật khắp nơi cho họ Phó nữa.
Hơn nữa, ba nhà họ Ngô, họ Mai và họ Khâu càng hùng mạnh hơn, thì càng áp chế không gian sinh tồn của nhà họ Phó hơn.
Nhà họ Phó gia có thái độ và phản ứng như thế nào, Mai Thái Bình cũng mặc kệ. Mai Thái Bình hiện tại muốn làm nhất chính là giáp mặt hỏi chuyện Hạ Tưởng. Hắn rốt cuộc đã có thiên hướng giúp đỡ cụ thể một nhà nào chưa, hoặc nói là lòng hắn đã nghiêng về bên nào.
Mai Thái Bình tự nhận mối quan hệ giữa y và Hạ Tưởng vừa là thầy vừa là bạn. Y nửa thật nửa giả mà nói một câu thì Hạ Tưởng cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại Hạ Tưởng đã an vị trước mặt, vẫn là thái độ cung kính, giọng điệu chân thành. Khi nói chuyện vừa khách khí vừa khôi hài, Hạ Tưởng của trước kia và hôm nay cũng không có gì khác biệt. Nhưng trong lòng Mai Thái Bình lại cảm giác được sự bất đồng.
Trước kia thì y không cảm thấy Hạ Tưởng thông minh như thế nào, hiện tại y phát hiện rằng mình đã quá coi thường Hạ Tưởng. Vô tình Hạ Tưởng đã trở thành một điểm mấu chốt. Mặc kệ hắn nghiêng về nhà nào hoặc là vẫn đứng trung lập không thay đổi, với thủ đoạn và năng lực hắn thì cơ bản sẽ vẫn đứng ở thế bất bại.
Bình thường thì những người cỏ trước chân tường trong chốn quan trường hơn phân nửa là không có kết cục tốt, đã không được trọng dụng, người muốn mọi việc được thuận lợi thì hơn nửa không theo một bên nào, không bên nào sẽ tiếp nhận người như thế. Nhưng Hạ Tưởng thì khác, hắn vừa bị các phương lôi kéo lại vừa được các bên tán thưởng. Bởi vì hắn cựa kỳ thông minh, hắn làm được đến một điểm là, chu toàn ở giữa các bên, không phải có ý đồ đổi lấy lợi ích lớn hơn cho mình mà là vì để trợ giúp mối quan hệ các bên cân bằng, thu hoạch lợi ích lâu dài.
Người thông minh nhất sẽ không bao giờ đem lợi ích đặt ngay trước mắt, nói liên mồm, bọn họ chỉ làm mà không nói. Ngoài mặt thì giúp người khác có được lợi nhưng cùng lúc trên thực tế, người chịu ân huệ của bọn họ, đều sẽ ghi tạc sự trợ giúp của người đó trong lòng.
Khiến cho người khác phải nhớ đến mình là người tốt đó chính là thành công lớn nhất trong cuộc sống làm người, còn mạnh hơn những điều khiến người khác nhớ đến mình giỏi, mình quan trọng thế nào rất nhiều. Con người là động vật có tình cảm, tiếp nhận một người nào đó trên phương diện tình cảm thì sẽ ghi nhớ cực kỳ lâu dài.
Mai Thái Bình như không quen biết Hạ Tưởng vậy. Y lại âm thầm quan sát, đánh giá Hạ Tưởng vài lần, nghĩ thầm rằng mới qua một năm và chỉ vài ngày không gặp mà cảm giác như Hạ Tưởng đã khác hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.