Sau khi định xong khúc nhạc dạo, Hạ Tưởng bảo mọi người trước khi hết tháng giêng, theo thứ tự đến Ủy ban nhân dân quận tìm Trần Thiên Vũ xin lập dự án và xin phê đất, hoàn thành công tác giai đoạn đầu. Vừa qua tháng giêng, thì tranh thủ mau chóng khởi công. Bởi vì, mùa xuân quận Hạ Mã sẽ qua rất nhanh.
Ngày hôm sau, Khúc Nhã Hân và Dương Quốc Anh tiếp xúc không có kết quả, không thể liên hệ. Hạ Tưởng liền chậm lại mời dự họp họp hội ý thảo luận quyền sở hữu đất thôn Thành Tây, nhưng Lý Hàm lại thúc giục quá vội vàng, nói là Tập đoàn Chúng Đại đang đợi Ủy ban nhân dân quận trả lời, có ý khởi công nhanh căn cứ hạng mục.
Hạ Tưởng cũng không gấp không nóng nảy, khuyên Lý Hàm chờ thêm một chút. Lý Hàm phạm vào sai lầm thường thấy nhất của cán bộ chính quyền địa phương, vừa thấy có đầu tư liền đến tỏ ra thái độ vội vàng, như thế rất dễ bị nhà đầu tư đùa bỡn. Sự tình trên chính trị có lúc không khác gì mấy với sự tình trên thương trường, đều là binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại lừa dối). Từ trước giờ trên cán không phải là mua bán, Lý Hàm nếu không phải bị hắn kìm lại, chắc là đã bị Trịnh Nghị đùa bỡn đến xoay mòng mòng.
Hạ Tưởng không khỏi âm thầm tiếc hận, chính khách đúng là chính khách, vẫn là chơi không lại thương nhân, nhất là tiểu chính khách càng chơi không lại đại thương nhân. Cũng phải, rất nhiều đại thương nhân đều là dựa vào lừa gạt chính khách lừa gạt ngân hàng cho vay làm giàu, ở trong mắt bọn họ, đến địa phương để đầu tư chỉ là ngụy trang, đạt được các khoản cho vay mới là mục đích căn bản.
Lý Hàm thấy Hạ Tưởng cứ mãi kéo dài, tuy rằng trong lòng tức giận bất bình, cũng không có cách nào.
Hạ Tưởng là nhân vật số một, có quyền quyết định tất cả. Bí thư không lên tiếng, Chủ tịch quận dù có ý kiến, cũng không tiện tự chủ trương làm trái ý nguyện Bí thư. Trừ phi ông ta trực tiếp đến Thành ủy tố cáo Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng cũng không phạm vào sai lầm nghiêm trọng gì lớn lao, chỉ là có chút chèn ép, cũng không nói là không tổ chức hội nghị, khiến cho ông ta vô cùng căm tức.
Chỉ tiếc ông ta hiện tại cùng Diệp Thạch Sinh quan hệ không tốt lắm, nếu không Lý Hàm thật có thể sẽ muốn đến Tỉnh ủy tìm Diệp Thạch Sinh, hướng Diệp Thạch Sinh than khổ. Cũng may Lý Hàm cũng có suy nghĩ chính trị nhất định, biết là giữa nhân vật số một, số hai ở bất cứ địa phương nào đều sẽ có không ít mâu thuẫn, vừa có mâu thuẫn liền hướng cấp trên phản ánh, cuối cùng người bị trách móc chính là ông ta, mà không phải Hạ Tưởng.
Ngày thứ ba, khi cách mười lăm tháng giêng chỉ còn hai ngày, khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, Nguyên Minh Lượng lại xuất hiện ở trong phòng làm việc của hắn.
Nguyên Minh Lượng tặng Hạ Tưởng một phần đại lễ —— Thương mại Trường Cơ quyết định bỏ vốn 5 triệu tệ, tổ chức hội đèn lồng Nguyên tiêu lần thứ nhất ở quận Hạ Mã!
Nguyên Minh Lượng tươi cười rất chân thành, ngôn ngữ rất nóng bỏng:
- Thương mại Trường Cơ nguyện ý vì ngày mai quận Hạ Mã làm rạng rỡ thêm vinh dự, cố ý từ thủ đô và phía nam gấp gáp chế tạo một số đèn lồng, vì dân chúng quận Hạ Mã kính dâng một hội đèn lồng nguyên tiêu hoàn toàn ngoạn mục.
Hạ Tưởng đầu tiên là đại biểu cho Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã khẳng khái tỏ vẻ cảm tạ đối với Nguyên Minh Lượng, theo sau liền chuyển đề tài, dùng giọng thoải mái nói:
- Thương mại Trường Cơ tổ chức hoạt động như vậy, một công đôi việc. Chẳng những vì ngày hội quận Hạ Mã tăng thêm sắc màu, lại còn thành lập danh tiếng trong cảm nhận của dân chúng quận Hạ Mã, hơn nữa cũng khiến quận Hạ Mã một lần nữa trở thành tiêu điểm tin tức trong thành phố Yến thậm chí cả tỉnh Yến, quả thật là một chuyện tốt có ý nghĩa sâu xa…
Nguyên Minh Lượng nghe hiểu ý ngoài lời của Hạ Tưởng, biết Hạ Tưởng nhìn thấu ý đồ mà y muốn mượn cơ hội để tuyên truyền cho Thương mại Trường Cơ, cũng không che dấu ý tưởng thật của y:
- Đưa ra 5 triệu tệ, có thể đổi lấy thiện cảm của dân chúng quận Hạ Mã và thành phố Yến, làm một lần tuyên truyền toàn diện cho Thương mại Trường Cơ, cũng đáng. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, Bí thư Hạ nhất định sẽ thông cảm và ủng hộ sự nhiệt tình của Thương mại Trường Cơ, phải không?
Ủng hộ, Hạ Tưởng đương nhiên sẽ ủng hộ mạnh mẽ. Thành phố Yến không có truyền thống hội đèn lồng Nguyên tiêu, ngược lại huyện Thường Sơn gần như là tổ chức hội đèn lồng hàng năm, năm thứ nhất thành lập quận Hạ Mã thì có hội đèn lồng, đối với việc nâng cao hình tượng quận Hạ Mã, đặt được vị trí tốt trong cảm nhận của dân chúng ở thành phố Yến, rất có lợi. Hơn nữa Nguyên Minh Lượng cũng có mục đích sâu sắc hơn, hiển nhiên là muốn mượn hội đèn lồng Nguyên tiêu này, thu hút thêm nhiều dân thành phố Yến đến thăm quan quận Hạ Mã. Bởi vì thành lập quận Hạ Mã tới nay, thị dân tới quận Hạ Mã phỏng chừng chưa được 10% tổng số dân thành phố Yến.
Một hội đèn lồng Nguyên tiêu, ít nhất có thể thu hút hơn 10% thị dân đến du ngoạn, vô hình trung trở thành một lời tuyên truyền rất có lợi đối với thị trường bất động sản quận Hạ Mã, rồi cộng thêm những lời truyền miệng, ít nhất cũng có thể khiến cho 10% thị dân hiểu biết và chú ý quận Hạ Mã hơn, mặt khác còn có tin tức đài truyền hình ở tỉnh thành, lại là một cơ hội tốt để miễn phí tuyên truyền, đầu tư một hội hoa đăng 5 triệu tệ, sinh ra hiệu ứng tuyên truyền chắc chắn sẽ vượt qua quảng cáo tốn 10 triệu tệ.
Nguyên Minh Lượng, quả nhiên lợi hại, quả nhiên thật tinh mắt, quả nhiên suy xét điểm xuất phát vấn đề vừa chuẩn xác vừa làm cho người ta thán phục.
Từ mặt ngoài xem, thì hội hoa đăng Nguyên tiêu là do Thương mại Trường Cơ hiến tặng miễn phí, trên thực tế, Nguyên Minh Lượng âm thầm mưu đồ để mượn cơ hội tuyên truyền quận Hạ Mã, rồi nhờ vậy đẩy mạnh mức tiêu thụ bất động sản quận Hạ Mã, xét đến cùng thì Thương mại Trường Cơ vẫn là chiếm được lợi ích thực tế lớn nhất. Nhưng vấn đề là Thương mại Trường Cơ trốn ở trong tối, không để lộ chân tướng khiến người không rõ chân tướng không nhìn ra Thương mại Trường Cơ sẽ có ích lợi trên thực tế, bởi vậy, mặc dù là Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, hay là lãnh đạo tỉnh thành, nhất định đều sẽ rất có hảo cảm đối với Thương mại Trường Cơ, đồng thời, thị dân bình thường cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc đối với Thương mại Trường Cơ.
Nguyên Minh Lượng thông minh ở chỗ, y nhận thức sâu sắc, trên thế giới có rất nhiều người không rõ chân tướng, bởi vậy, sách lược của y rất là mạnh mẽ và hiệu quả.
- Ông Nguyên vì quận Hạ Mã đã làm một việc tốt ích quốc lợi dân. Tôi đương nhiên sẽ ủng hộ mạnh mẽ, chẳng những sẽ ủng hộ, còn có thể đề xuất biểu dương anh.
Hạ Tưởng cần phải đưa ra thái độ nên có, hắn là Bí thư, là người chủ trì quận Hạ Mã, thái độ của hắn là đại diện cho thái độ quận Hạ Mã.
- Cảm ơn Bí thư Hạ ủng hộ.
Nguyên Minh Lượng vẻ mặt biểu lộ chân thành tha thiết, còn nói,
- Tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng anh có thể đáp ứng nguyện vọng của tôi.
- Là gì?
Hạ Tưởng rất có hứng thú hỏi, Nguyên Minh Lượng càng ngày càng thú vị, thủ đoạn ùn ùn, phỏng chừng sau hội đèn lồng Nguyên tiêu, giá nhà quận Hạ Mã thế nào cũng sẽ có biến động mạnh.
- Siêu thị Trường Cơ quyết định khởi công vào sáng ngày tiết Nguyên tiêu, tôi muốn mời Bí thư Hạ tham dự nghi lễ khởi công và chủ trì nghi thức cắt băng.
Siêu thị Trường Cơ thật sự sẽ xây dựng? Hạ Tưởng vẻ mặt cười nhạt mà nhìn Nguyên Minh Lượng, tâm tư xoay chuyển. Nguyên Minh Lượng nhiều lần xuất diệu kế, Thương mại Trường Cơ gióng trống khua chiêng phải tạo hình tượng ở quận Hạ Mã, tỏ ra là đang theo đuổi ích lợi lâu dài, với tư thế cắm rễ tại quận Hạ Mã, người bình thường thật đúng là sẽ bị y mê hoặc.
Siêu thị Trường Cơ đã dùng không nhiều tài chính, nhưng vấn đề là, Nguyên Minh Lượng là thật sự muốn kiến tạo một siêu thị kiếm tiền, hay là chỉ là đòn gió? Tuy nhiên y chủ động mời mình tham dự nghi thức cắt băng, chỉ sợ sẽ không làm ầm ĩ một trận, sau đó thì không có kết quả. Hẳn là thật sự muốn khởi công siêu thị rồi.
Hạ Tưởng thuận tay lật lật lịch trong ngày, liền một lời đáp ứng:
-Thương mại Trường Cơ vì quận Hạ Mã làm một việc tốt, tôi nhất định tham gia nghi thức cắt băng.
- Rất cảm tạ.
Nguyên Minh Lượng đúng lúc biểu hiện ra vẻ mặt cảm động,
- Có Bí thư Hạ ra mặt, tôi rất an tâm, biểu thị siêu thị Trường Cơ nhất định có thể tỏa sáng ở quận Hạ Mã.
…
Đứng ở trước cửa sổ nhìn Nguyên Minh Lượng đi ra cửa chính Quận ủy, Hạ Tưởng khóe miệng lộ ra một nụ cười thú vị. Nguyên Minh Lượng, quả nhiên là người sáng mắt sáng lòng, một loạt hành động của y, đánh ra hai quyền hạng nặng, nếu chính mình không phải đã sớm biết Thương mại Trường Cơ đang âm thầm hoạt động, nói không chừng cũng sẽ xem y là nhà doanh nghiệp hợp pháp mẫu mực.
Từ xưa những người đại gian đại ác, tất có đại trí đại dũng —— quả đúng như vậy, Nguyên Minh Lượng đại gian lại giống như rất trung hậu, đại ác lại giống như thiện nhân, đấu tranh giữa mình và y, bây giờ mới bắt đầu chính thức tiến vào giai đoạn so chiêu mặt đối mặt.
Hội đèn lồng Nguyên tiêu được cụ thể an bài và bố trí cũng như những công việc tương quan, đều có Nguyên Minh Lượng và bên bộ máy chính quyền tiếp xúc, cụ thể do ai phụ trách, thì Hạ Tưởng giao cho Lý Hàm quyết định.
Thời điểm tan tầm, hắn nhận được điện thoại của Cổ Ngọc.
- Lãnh đạo, tối nay em mời anh ăn cơm, có nể mặt không đây?
Thanh âm của cô để lộ ra một hương vị mưu mô.
- Buổi tối bận xã giao...
Hạ Tưởng cố ý dùng miệng lưỡi nhà quan, hừ lạnh nói.
- Vậy thôi, em cùng Trịnh Nghị ăn tối cũng được.
Cổ Ngọc khá thông minh, lập tức tung ra Trịnh Nghị để kích thích Hạ Tưởng.
- Trịnh Nghị gần đây có liên lạc nhiều với em không?
Hạ Tưởng ý thức được Trịnh Nghị gần đây gia tăng hoạt động ở quận Hạ Mã, không khỏi hỏi thêm một câu.
- Anh mời em ăn cơm, thì em sẽ nói cho anh biết, không thì miễn bàn.
Cổ Ngọc hì hì cười, lại tung ra một vấn đề khiến Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú,
- Còn nữa, ông nội lại bảo em tiện thể nhắn cho anh vài lời, liên quan đến việc của Triệu Khang.
Việc của Triệu Khang vẫn chưa để ở trong lòng, nhưng từ hành động gần đây của Nguyên Minh Lượng hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, lợi dụng mấy nhà nhà đầu tư khai phá đối kháng chính diện với Thương mại Trường Cơ vẫn chưa đủ, còn cần kẻ gây rối, lấy thân phận người ngoài cuộc tiến quân thị trường bất động sản quận Hạ Mã, đấu đá lung tung cũng tốt, không theo quy củ xuất chiêu cũng tốt, tóm lại miễn là có thể đảo loạn cục diện, làm cho Nguyên Minh Lượng đau đầu thì đã đạt được mục đích.
Liên tưởng đến Triệu Khang đã từng có kinh nghiệm tạo ra công ty vỏ bọc để mua bán khống, nếu y muốn cho tài chính đến, để tiến quân vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, tuyệt đối là một con ngựa hoang xâm nhập vào vùng thảo nguyên hài hòa, đủ tư cách là một kẻ gây rối.
Đương nhiên, Hạ Tưởng muốn làm đảo loạn bố cục của Thương mại Trường Cơ, chứ không phải là bố cục của hắn.
- Được, em nói địa điểm đi, trong chốc lát anh sẽ qua đó.
Đã phân tích đến vậy, thì không thể không gặp cô bé Cổ Ngọc.
- Vậy mới phải chứ.
Cổ Ngọc cao hứng,
- 7h, Nam Hoa Viên, không gặp không về.
Hạ Tưởng buông điện thoại, bất đắc dĩ cười, Cổ Ngọc cũng rất biết chọn địa điểm, Nam Hoa Viên là đường dành riêng cho người đi bộ rất được nam nữ thanh niên yêu thích, có rạp chiếu phim, nhà hàng và phố mua sắm, tuyệt đối là chỗ tốt để nói chuyện yêu đương, tuy nhiên với hắn mà nói, thì có chút không thích hợp cho lắm. Có ý kêu Cổ Ngọc đổi địa điểm, lại nghĩ Cổ Ngọc vốn có tâm tư đơn thuần, sẽ không nghĩ nhiều đến vậy, hắn cũng không nhất thiết phải so đo chút việc cỏn con này.
Sau khi xuống ca, hướng cô bé Lê xin phép, Hạ Tưởng lái ô-tô đi tới Nam Hoa Viên —— hắn vẫn lái chiếc Volvo mà Liên Nhược Hạm đưa cho hắn, không lái không được, nếu hắn không lái, Liên Nhược Hạm khẳng định không chịu, sẽ làm phiền đến hắn. Xe gắn mác biển số Bắc Kinh, lại còn là biển số quân đội, cũng là ý của Liên Nhược Hạm, tiện cho việc thông hành, hơn nữa được miễn phí dừng đậu xe.
Tới Nam Hoa Viên, đậu xe xong, Hạ Tưởng còn cho tay giữ xe 2 tệ, khiến gã nghi hoặc nhìn hắn hồi lâu, sau khi đã nhận được tiền còn không tin vào mắt mình, xe mang biển quân đội luôn ngang tàng và cũng không nộp tiền, cũng có lúc chủ động giao nộp tiền?
Hạ Tưởng đi vào quảng trường hoa viên, thấy Cổ Ngọc mặc áo gió màu xám, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa bay phấp phới, thân dưới không ngờ phá lệ mặc một chiếc váy dài, phối với một đôi giày da tinh xảo, đứng giữa đám người, như hạc giữa bầy gà, kiều diễm hơn người, giữa chốn người đến người đi, cô là một đóa hoa kiều diễm chói lọi.
Cổ Ngọc thật sự trưởng thành là phụ nữ rồi, Hạ Tưởng trong lòng than thở, mặc dù hắn cũng biết kỳ thật Cổ Ngọc vẫn luôn là phụ nữ, tuy nhiên trước kia luôn cảm thấy cô giống như một cô bé, mà hiện tại, lại càng ngày càng biểu hiện ra phong thái quyến rũ mê người.
Cổ Ngọc thấy Hạ Tưởng xuất hiện, "A" một tiếng kinh ngạc, liền chạy tới, không nói lời thứ hai mà kéo lấy tay Hạ Tưởng:
- Mau đi xem với em, em thấy một bộ đồ rất được, đi với em xem một cái nhé.
Hạ Tưởng bị bàn tay nhỏ bé nhẵn mịn của Cổ Ngọc lôi kéo, cũng không phản kháng, mà đi theo bước chân không ngừng của cô vào một cửa hàng cao cấp, vừa vào cửa liền phát hiện có chỗ không đúng, hắn nghĩ rằng Cổ Ngọc mua quần áo cho cô, nhưng lại kéo hắn tới một cửa hàng trang phục nam.
- Bộ đồ này em cảm thấy đặc biệt thích hợp với anh, mau thử xem.
Cổ Ngọc kéo Hạ Tưởng đi tới trước một bộ đồ vét, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói,
- Em cảm thấy anh mặc bộ vét này vào, rồi lên đài phát biểu, khẳng định là vừa đẹp trai vừa uy phong.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, Cổ Ngọc sao lại có đam mê mua quần áo cho hắn, không tốt lắm, trên cơ bản quần áo của hắn đều là Tào Thù Lê một tay đặt mua, bất chợt Liên Nhược Hạm cũng thích mua vài bộ cho hắn, rồi thêm một Cổ Ngọc nữa mua cho hắn, thì sao hắn có thể mặc hết đây? Nói thêm là khả năng quan sát của Cổ Ngọc cũng quá cao, một bộ vét niêm giá hơn chục ngàn tệ, cô ta cũng dám cho hắn mặc? Hắn là Bí thư Quận ủy, không phải nhà giàu xụ, cũng không phải con nhà giàu mới nổi.
Hạ Tưởng liền xua tay cự tuyệt:
- Thôi đi, anh không thiếu quần áo, không cần đâu.
Hắn cũng nén giọng lại nói một câu, Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Anh là Bí thư Quận ủy, mặc một bộ vét trên chục ngàn tệ, em muốn cho Ủy ban Kỷ luật tra vấn đề kinh tế của anh sao?
- Hừ, em muốn đó, sao nào?
Cổ Ngọc không biết ăn trúng cái gì, lấy bộ đồ nhất nhất muốn Hạ Tưởng thử mặc.
Một bên nhân viên phục vụ nóng nảy:
- Tiểu thư, đồ cao cấp, không mua đừng đụng vào.
Hạ Tưởng mặc một chiếc áo bình thường, toàn thân không có gì là hàng hiệu. Cổ Ngọc tuy rằng xinh đẹp động lòng người, nhưng cô cũng không chú ý nhiều đến thương hiệu, trên người quần áo đều là nhãn mác bình thường. Nhân viên phục vụ của cửa hàng cao cấp, trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng hai người khẳng định mua không nổi.
Đương nhiên cũng không thể hoàn toàn trách cứ các cô không lễ phép, mức độ tiêu dùng của toàn thành phố Yến không cao, người mua nổi bộ vét trên chục ngàn tệ cũng có, nhưng rất ít.
Với độ tuổi của Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, còn có trang phục cách ăn mặc, nhìn thế nào cũng chỉ giống một cặp tình nhân, không giống kẻ có tiền.
Cổ Ngọc không để ý tới thái độ nhân viên phục vụ, giơ tay túm lấy bộ vét, giọng điệu như ra lệnh giao cho Hạ Tưởng:
- Mặc vào thử xem!
Hạ Tưởng vốn không muốn mua, nhưng thấy Cổ Ngọc hơi tức giận, nhân viên phục vụ lại có vẻ mặt khiếm nhã, hắn đành mỉm cười, mặc bộ vét vào. Đừng nói chứ, rất là vừa vặn.
- Rất là thích hợp, lấy nó đi.
Cổ Ngọc giương tay đưa ra một cái thẻ ngân hàng,
- Lấy ba bộ!
Nhân viên phục vụ phút chốc sợ ngây người, biết gặp phải kẻ có tiền là chân nhân bất lộ tướng, liền lắp bắp nói không rõ ràng:
- Xin… xin lỗi, tiểu… tiểu thư, cùng kiểu này, chúng tôi chỉ có một bộ!
- Vậy đặt thêm hai bộ, nếu ngày mai có thể lấy được, thì tôi lấy luôn ba bộ. Nếu không thì chỉ lấy bộ này thôi.
Cổ Ngọc một lòng muốn mua cho Hạ Tưởng một bộ quần áo, biểu hiện một chút hảo ý của cô, không ngờ lại bị nhân viên phục vụ khinh thị, lòng dạ hẹp hòi của cô liền tức giận, muốn ở trước mặt Hạ Tưởng lấy lại sĩ diện.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Một bộ được rồi, đừng làm khó cô ta, chúng ta còn có chuyện cần làm, đừng chậm trễ thời gian quý giá.
Một câu của Hạ Tưởng, liền khiến Cổ Ngọc nguôi giận:
- Vậy được, cứ lấy một bộ.
Nhân viên phục vụ vội cúi đầu khom lưng mà đáp ứng, tình tiền cho Cổ Ngọc, sau đó cẩn thận đóng gói bộ đồ, lại tự mình đưa ra cửa.
Hạ Tưởng mang theo bộ vét, có chút phiền não, nếu không phải nhân viên phục vụ lắm miệng, hắn còn có thể khuyên bảo Cổ Ngọc bỏ ý định. Kết quả chế giễu, một câu của nhân viên phục vụ chọc giận Cổ Ngọc, thiếu chút nữa khiến Cổ Ngọc mua đến ba bộ cho hắn. Hiện tại một bộ cũng khó mà xong việc, chứ đừng nói đến ba bộ. Thôi vậy, về nhà nói với cô bé Lê là Liên Nhược Hạm mua là được.
Cùng Cổ Ngọc ăn cơm xong ở tiểu trấn Nga Mi, Cổ Ngọc lại bảo Hạ Tưởng cùng cô tản bộ. Đường dành riêng cho người đi bộ về đêm đèn hoa rực rỡ, Cổ Ngọc liền kéo cánh tay Hạ Tưởng vừa đi vừa nói chuyện không ngừng.
- Trịnh Nghị hạ quyết tâm phải quấn lấy em tới cùng, anh nói xem em phải làm thế nào mới tốt?
Cổ Ngọc ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nóng bỏng nhìn Hạ Tưởng, tất cả trong mắt đều là trông chờ, hiển nhiên, cô muốn để Hạ Tưởng nói ra lời mà cô muốn nghe,
- Ba của Trịnh Nghị đặc biệt đến thủ đô lại thăm hỏi ông nội, trong vòng một tháng, ông ta đã đi thăm hỏi ông nội ba lượt, cũng không ngại mệt. Ông nội lại không thể không nể mặt ba Trịnh Nghị, đối với Trịnh Nghị lại có chút hảo cảm, liền bảo em đi chơi với y. Anh nói em đã cùng anh có cái kia rồi, sao còn đi với Trịnh Nghị?... Anh nói gì đi chứ.
Cổ Ngọc nói liên hồi, vẫn nghe không được thanh âm của Hạ Tưởng, không khỏi vừa tức vừa giận, đẩy Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng không phải là thất thần, mà là nghĩ tới giữa Trịnh Nghị và Phó Tiên Phong rốt cuộc là một quan hệ gì, mà quan hệ của Trịnh Chu ba Trịnh Nghị cùng lão Cổ gần cỡ nào? Vừa rồi Cổ Ngọc nói lão Cổ không thể không nể tình, liền khiến cho hắn tràn đầy cảm xúc, chỉ sợ sự tình của Triệu Khang, cũng là lão Cổ không thể không nể tình mà làm ra.
Hạ Tưởng cười nhéo tai Cổ Ngọc:
- Em cũng không thích Trịnh Nghị, sao có thể ở chung với y? Cứ mặc kệ y, y theo đuổi em như thế nào là chuyện của y, em cự tuyệt y như thế nào, là chuyện của em, dù sao xem như người không liên quan là được rồi.
- Anh thật sự không muốn em gả cho Trịnh Nghị?
Cổ Ngọc vẫn muốn Hạ Tưởng nói ra lời dễ nghe hơn.
- Kỳ thật rất nhiều người hoài niệm xã hội cũ với muôn ngàn tội ác, là bởi vì người thời nay có hiểu lầm với thời xưa, cho rằng người xưa có thể cưới mấy vợ, kỳ thật không phải, người xưa cũng có chế độ một vợ một chồng nghiêm khắc.
Hạ Tưởng không trả lời đúng vấn đề mà đột nhiên nói về một đề tài khác,
- Ngoại trừ vợ chính ra, thì không thể cưới một người nào khác, về sau vào cửa chỉ có thể xem như vợ bé, hơn nữa còn là lấy vợ bé. Vợ bé không có địa vị, không chịu pháp luật bảo hộ, nói cho cùng chỉ là một loại tài sản gia đình. Đương nhiên cũng có một số đàn ông có tình có nghĩa thật lòng yêu thương vợ bé, khiến cho nhân sinh phát ra rất nhiều cảm thán, truyền lưu đến nay, liền thành danh ngôn...
- Hận bất tương phùng vị giá thì (hận không thể gặp nhau sớm hơn)!
Cổ Ngọc cũng thông minh, thốt ra, sau đó cô lại nghịch ngợm mà cười,
- May thay phụ nữ thời nay có lựa chọn mới, không nhất định phải lập gia đình. Phụ nữ thời xưa nếu không lấy chồng, khẳng định không được. Nhưng em có thể cả đời không lấy chồng, em có sự nghiệp, có năng lực tự nuôi sống bản thân, lại không thiếu ăn thiếu mặc, vì sao lại phải gả cho một người đàn ông cùng sống với nhau?