Ở kiếp trước của Hạ Tưởng, Tống Triêu Độ là Chủ tịch tỉnh mà chưa lên làm Bí thư Tỉnh ủy. Hiện giờ đã phát triển được đến đây thì hiển nhiên là càng vững vàng hơn so với kiếp trước, bước tiến cũng sẽ lớn hơn nữa. Vả lại hiện giờ tuổi của Tống Triêu Độ còn chưa lớn lắm, chỉ hơn Lý Đinh Sơn ba tuổi, có hy vọng trước khi 60 tuổi có thể bước vào Bộ Chính trị, nói lạc quan hơn nữa là thậm chí có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành một trong những nhân vật đứng trên đỉnh trời.
Nếu Tống Triêu Độ bước vào được danh sách những nhân vật đứng trên đỉnh trời, thì có thể là chỗ dựa lớn nhất trong phạm vi trước mắt của Hạ Tưởng!
Lý Đinh Sơn thấy cả Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng đều hết lòng hết sức vì chuyện của ông ta, thì cảm kích vô cùng, nâng chén mời Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng:
- Từ Trưởng ban thư ký lên đến Phó bí thư, tuy rằng chiều ngang không lớn, nhưng cảm giác đã khác rồi, có thể có được sự ủng hộ mạnh mẽ của Triêu Độ và Hạ Tưởng, tôi cũng muốn ra sức một phen, không thể để mọi người thất vọng.
Trưởng ban thư ký là ủy viên thường vụ, tuy cùng là cấp Giám đốc sở cùng với Phó bí thư, nhưng cơ cấu quyền lực thì chênh lệch nhau rất nhiều. Quyền hạn của Trưởng ban thư ký chủ yếu chỉ phụ trách mấy việc vặt vãnh trong Thành ủy, nói theo bản chất chính là nhân vật đại quản gia của Thành ủy. Nhưng Phó bí thư thì khác, Phó bí thư hoàn toàn nằm trong danh sách lãnh đạo Thành ủy, được phân công quản lý các nhân sự quan trọng và việc của Đảng, xếp hạng trong hội nghị thường vụ cũng nằm ở vị trí phía trước, hơn nữa quyền lên tiếng cũng tăng nhiều. Chỉ cần đề cập đến quyền hạn về nhân sự cũng đã là quyền lực vô cùng quan trọng rồi.
Có thể nói, sau khi hết khóa, từ vị trí Phó bí thư chuyển tiếp lên một bước nhỏ là có thể đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thành phố, đi nhanh nhất là có thể lên làm Bí thư, là một chức vụ vô cùng mấu chốt.
Lý Đinh Sơn tuy là được đặc biệt đề bạt từ cấp Cục trưởng lên cấp Giám đốc sở, nhưng cũng đã ở vị trí Trưởng ban thư ký được vài năm, lại ở thêm tại vị trí Phó bí thư vài năm nữa, vậy cũng coi như lý lịch kinh nghiệm đủ. Nếu thời gian cho phép và gặp được kỳ ngộ, thì trước khi Lý Đinh Sơn về hưu cũng có thể lên được cấp tỉnh, cũng không phải vấn đề lớn.
Vậy phải xem lúc này có thể thuận lợi tiếp nhận chức vụ Phó bí thư hay không.
Nếu Lý Đinh Sơn có thể tiếp nhận chức vụ Phó bí thư, ông ta sẽ để lại một ghế Trưởng ban thư ký còn trống, khẳng định có không ít người nhòm ngó. Tuy nhiên đó không phải vấn đề Hạ Tưởng cần suy nghĩ. Hạ Tưởng hiểu rõ một sự thật, có thể lấy vị trí Phó bí thư cũng đã vô cùng tốt rồi, nếu còn tham lam thấy không đủ, còn muốn cả vị trí Trưởng ban thư ký, thì đúng là không thức thời.
Tuy nhiên nghe Tống Triêu Độ nói thì gần đây Diệp Thạch Sinh và Lý Ngôn Hoằng có qua lại mật thiết, có hơi chút chệch khỏi dự đoán của Hạ Tưởng. Tâm tư hiện tại của Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng không đoán được chính xác, nhưng cũng có thể đại khái biết chắc là ông ta đã đặt phần lớn tinh lực để bước tiếp theo có thể bay lên trên một bước, có ý hướng về phía Bắc Kinh. Người hướng lên chỗ cao, Diệp Thạch Sinh có ý tưởng tiến thêm một bước là chuyện bình thường.
Nhưng Diệp Thạch Sinh lại cùng xuất hiện với Lý Ngôn Hoằng, khiến cho Hạ Tưởng nghi ngờ, rốt cuộc là chính Lý Ngôn Hoằng muốn tạo quan hệ tốt với Diệp Thạch Sinh, hay là chịu sự ủy thác của Ngô Tài Dương, muốn lôi kéo Diệp Thạch Sinh, để Diệp Thạch Sinh lựa chọn khuynh hướng theo lập trường của Ngô gia sao?
Một thời gian trước, Diệp Thạch Sinh ở vào thế khó xử rất lâu bởi vì vấn đề ứng cử viên cho vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, đứng giữa Phó gia và Khâu gia, vẫn do dự không chắc, không xác định được chủ ý. Cuối cùng may là bởi vì Phó Tiên Phong chủ động nhượng bộ, áp dụng kế lừa gạt, mới thuận lợi giải quyết được vấn đề khó khăn. Theo lý thuyết, sau khi Khâu Tự Phong lấy được vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thì chắc chắn là giữa Khâu gia và Diệp Thạch Sinh phải qua lại nhiều hơn mới đúng, nhưng lúc này Diệp Thạch Sinh vẫn qua lại thân thiết với Thôi Hướng, đồng thời còn kết giao với Lý Ngôn Hoằng, có thể thấy được, khả năng là Diệp Thạch Sinh không lựa chọn khuynh hướng theo lập trường của Khâu gia.
Hiện tại có thể đang dao động ở giữa Ngô gia và Phó gia.
Nói không chừng khiến Lý Ngôn Hoằng và Diệp Thạch Sinh thiết lập quan hệ mật thiết chính là tác phẩm do Ngô Tài Dương tạo nên!
Hạ Tưởng vẫn luôn cho rằng Ngô Tài Dương có thừa sự mạnh mẽ và cứng rắn nhưng không đủ khả năng bày mưu tính kế, có vẻ nhấn mạnh thực lực một cách thái quá. Trong chính trị, quả thực là thực lực có ảnh hưởng quan trọng nhưng không phải yếu tố quyết định duy nhất. Bởi vì khi một nhà có thực lực mạnh hơn cũng không có nghĩa sẽ địch lại tất cả mọi người. Giống như nước Mỹ vậy, cũng chỉ dám đề xuất giọng điệu phải đánh thắng được hai cuộc chiến mà không phải là đánh thắng tất cả các quốc gia. Trong chính trị, quan trọng là kết hợp ngang dọc, tiêu diệt từng bộ phận trọng yếu, thắng được thiện cảm và sự ủng hộ của đa số mới là quan trọng hơn cả.
Năm đó Trung Quốc cũng là được đại đa số các quốc gia nghèo nhất Châu Phi nâng đỡ vào Liên hiệp quốc, nên các nước phát triển phương Tây có phản đối mạnh mẽ cũng không có hiệu quả.
Nếu nói là dưới sự bày mưu tính kế của Ngô Tài Dương mà Lý Ngôn Hoằng bắt đầu có kế hoạch tiếp xúc với Diệp Thạch Sinh, vậy cũng là một cơ hội không tồi, cũng chứng minh lần này Ngô Tài Dương không biểu hiện một cách mạnh mẽ giống như chuyện Trưởng ban thư ký lần trước, mà ông ta cũng có tâm tư kín đáo, muốn sắp đặt cho lâu dài.
Nhưng thế này chưa là gì, tình hình còn có thể ngày càng biến hóa phức tạp, vẫn chưa xác định được tính cách của Diệp Thạch Sinh. Ông ta không điềm tĩnh như Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ thì một khi đã nhận định sự việc thì rất khó thay đổi, cũng không giống như Phạm Duệ Hằng khiến cho người ta khó cân nhắc, nhưng tổng thể mà nói, Phạm Duệ Hằng vẫn có lập trường nhất quán, không dễ dàng thay đổi. Còn Diệp Thạch Sinh cho dù không đến mức thay đổi xoành xoạch nhưng lại dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, dẫn tới thay đổi lập trường vốn có.
Từ hai lần Diệp Thạch Sinh không nghe điện thoại của Hạ Tưởng là hắn có thể cảm giác được thái độ của Diệp Thạch Sinh đối với hắn có thay đổi tinh tế.
Đồng thời Hạ Tưởng cũng biết rõ, ánh mắt của Tống Triêu Độ luôn luôn chuẩn xác, ông ta nói Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng có qua lại mật thiết, còn kết giao với Lý Ngôn Hoằng, thì khẳng định là kết luận đã trải qua quan sát cẩn thận mà ra, chứ không phải là thuận miệng mà nói.
Cơm nước xong, Hạ Tưởng không quay về Tống gia, mà nói thẳng lời chào từ biệt. Tống Triêu Độ cũng không giữ lại, Tống Nhất Phàm hơi lưu luyến không muốn rời, cảm thấy Hạ Tưởng về quá sớm, mới tám giờ đã vội vã về nhà, thật đúng là một người đàn ông tốt biết lo cho gia đình.
Hạ Tưởng liền cười:
- Trách nhiệm chính của đàn ông là lo cho gia đình, cũng giống như Phó chủ tịch tỉnh Tống vậy, ở bên ngoài có nghiêm túc thế nào nhưng đối với em thì lúc nào cũng ưu ái. Em phải thông cảm với tấm lòng của một người đàn ông, nhất là một người cha, có thể không hiểu, nhưng nhất định phải tiếp nhận.
Không biết là Tống Nhất Phàm nghe hiểu được thật hay là giả bộ, mà ôm lấy cánh tay Tống Triêu Độ:
- Em yêu cha nhất, em cảm thấy so với mẹ thì về mặt công việc hay gia đình thì cha đều không tồi, đối với em lại hết mực yêu thương. Khi trưởng thành nhất định em phải hiếu kính đối với cha.
Nghe được một câu nói mà Tống Triêu Độ lập tức cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần, xoa xoa đầu Tống Nhất Phàm:
- Con chỉ cần thành người cho tốt, đừng làm cha phải lo lắng, vậy là được rồi.
Lý Đinh Sơn không cùng Hạ Tưởng đi khỏi, phỏng chừng ông ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình với Tống Triêu Độ. Nhìn thấy rõ được Lý Đinh Sơn hơi hưng phấn, dù sao là do Hạ Tưởng đề nghị chứ ông ta vốn không có gì ý tưởng gì, đột nhiên có thể tiếp nhận chức vụ Phó bí thư, cho dù là ai cũng đều tỏ ra mừng rỡ như điên.
Lý Đinh Sơn thì cảm tạ Hạ Tưởng từ tận đáy lòng. Tuy rằng cấp bậc của Hạ Tưởng không cao bằng ông ta, lại trẻ hơn ông ta, nhưng ông ta hiểu rõ, nếu không có quan hệ của Hạ Tưởng, chỉ bằng một mình Tống Triêu Độ, thì ông ta không có khả năng tiếp nhận được chức vụ Phó bí thư. Bởi vì quan hệ giữa Tống Triêu Độ và Mai Thái Bình chỉ ở mức bình thường, nếu Hạ Tưởng không ra mặt, thì ngay cả chuyện đề xuất tên tuổi cũng có thể ông ta sẽ không được thông qua.
Hạ Tưởng trợ giúp Lý Đinh Sơn cũng là vì tán thành cách đối nhân xử thế của Lý Đinh Sơn, bởi vì quan hệ giữa hắn và Lý Đinh Sơn không phải tầm thường. Lý Đinh Sơn lên chức sẽ tốt hơn nhiều so với người khác. Mặt khác, cũng là vì kế lâu dài của hắn. Tặng hoa hồng cho người, tay cũng được thơm lây, câu nói này có ý chỉ, đạo lý trong cuộc sống hằng ngày, trong quan trường cũng là như vậy, trợ giúp người mình tín nhiệm và trợ giúp chính mình là hai chuyện không khác biệt.
Vừa về đến nhà, vào cửa Hạ Tưởng đã ôm con vào trong lòng, trêu đùa làm nó mỉm cười một lúc, sau đó lại nói chuyện với cô bé Lê một lát, rồi mới đến thư phòng, gọi điện thoại cho Tào Vĩnh Quốc.
Hắn nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc rất đơn giản. Hiện tại giữa Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc, nếu không phải là cuộc là nói chuyện giữa hai người đàn ông thì là hai người trong giới quan trường nói chuyện với nhau, không có một câu chuyện nhà. Không giống như những cuộc điện thoại giữa cô bé Lê và Vương Vu Phân, Hạ Tưởng ở bên cạnh nghe xong mà buồn cười. Hi người nói với nhau cả nửa giờ đồng hồ, cũng chỉ là chuyện đứa nhỏ mỉm cười vài lần, khóc vài tiếng, ăn nhiều hay ăn ít, những chuyện linh, hoàn toàn không giống những cuộc điện thoại giữa hắn và Tào Vĩnh Quốc, tuyệt đối là nói chuyện chính sự, hơn nữa chưa bao giờ buôn chuyện tào lao.
Mặc kệ sự việc của Phó chủ tịch tỉnh như thế nào thì trên cơ bản chuyện Tào Vĩnh Quốc sẽ được điều đến tỉnh Tây xem như đã được định đoạt. Tào Vĩnh Quốc cũng vô cùng cao hứng đối với việc chuẩn bị vào danh sách các quan lớn cấp phó tỉnh. Theo như kinh nghiệm, lý lịch và mạng lưới quan hệ của Tào Vĩnh Quốc trước mắt mà nói thì việc lên cấp phó tỉnh không xem như là chuyện vui lớn, nhưng là sớm hơn hai ba năm so với dự kiến của Tào Vĩnh Quốc thì là một niềm vui bất ngờ.
Chỉ có một chút tiếc nuối duy nhất là xếp hạng của ông ta trong bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh không phải ở hàng ngũ đứng trước, tuy không phải đứng sau cùng nhưng vẫn là ở đoạn phía sau. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng biết qua lời nói của Tào Vĩnh Quốc, mấy người Phó chủ tịch kia đều lớn tuổi hơn ông ta một chút, đều có khả năng sau lần này là không đảm nhiệm nữa, thậm chí có khi mới một năm rưỡi đã thôi rồi. Từ đó có thể thấy được, Tào Vĩnh Quốc qua bên đó có khả năng không cần nhiều thời gian đã có thể tiến lên trước một bước, cho dù là không vào được ủy viên thường vụ, cũng có hy vọng lọt vào bảng xếp hạng vài người đứng phía trước trong bộ máy chính phủ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Quan trọng là có tin tức truyền ra rằng Phó chủ tịch ủy viên thường vụ sẽ sớm bị điều đi, nhưng đã lâu rồi chưa thấy động tĩnh gì, vậy thì có hai khả năng, thứ nhất là đột nhiên có nơi nào đó tốt đang chờ được điều đi, thứ hai là vị này không chịu an phận muốn đợi cho đến mãn khóa. Nhưng cho dù thế nào, Tào Vĩnh Quốc đi tỉnh Tây, nếu gặp được kỳ ngộ tốt có thể sau hai năm là trở thành Phó chủ tịch ủy viên thường vụ.
Như vậy, là có thể chân chính bước vào trung tâm quyền lực của một tỉnh, đặt nền móng về sau có thể chủ quản một tỉnh.
Hạ Tưởng cũng rất vui vẻ vì tình hình còn tốt hơn so với dự đoán, nhưng nghĩ tới việc tỉnh Tây thường xuyên xảy ra tai nạn ở khu mỏ, Hạ Tưởng lại cố ý nhắc nhở Tào Vĩnh Quốc vài câu:
- Cha à, tỉnh Tây có tài nguyên than đá phong phú, nhưng tình hình khai thác các mỏ than cỡ vừa và nhỏ thì vô cùng nghiêm trọng, tai nạn mỏ thường xuyên phát sinh, cho dù địa phương có chế độ bảo hộ việc tuyên truyền một cách nghiêm khắc, nhưng bây giờ là thời đại trumtruyen.vn, trong một đêm chuyện có thể truyền ra cả nước, có một số việc khó mà ngăn chặn được, hơn nữa cũng quả thật là nên quản lý các mỏ than nhỏ nghiêm hơn nữa…
Hạ Tưởng điểm qua hiện trạng trước mắt của tỉnh Tây một chút, hắn cũng biết khẳng định là cha vợ cũng tìm hiểu các vấn đề mấu chốt ở tỉnh Tây rồi, sẽ không có chuyện không biết gì mà chuyển qua đó. Hắn nhắc nhở là có ý tốt, tin rằng Tào Vĩnh Quốc cũng hiểu được nỗi khổ tâm của hắn.
Tào Vĩnh Quốc tiếp thu câu nói, thuận miệng nói lại vài câu, sau đó trong lúc vô ý lại hỏi một câu:
- Nguyên Minh Lượng ở Công ty Thương mại Trường Cơ ở quận Hạ Mã là người Văn Châu à?
Hạ Tưởng không ngờ là đột nhiên Tào Vĩnh Quốc sẽ hỏi về Nguyên Minh Lượng, liền sửng sốt:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao cha?
- Không có gì, chỉ là hôm qua khi cha nói chuyện điện thoại với Chủ tịch Hình, vô tình ông ta có nhắc là ở tỉnh Tây có không ít nhà đầu tư ở Văn Châu đầu tư vào mỏ than, đã nắm giữ không ít các mỏ than cỡ vừa và nhỏ. Hơn nữa gần đây các nhà đầu tư đến từ Văn Châu còn có xu hướng tăng thêm, cha liền nghĩ tới vụ đầu tư lớn nhất vào quận Hạ Mã cũng là từ Văn Châu, Văn Châu đúng là một nơi giàu có.
Bóng đêm phủ xuống, sang năm rồi mà thành phố Yến vẫn vô cùng lạnh, hơi thở mùa xuân vẫn còn xa xôi lắm, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới nghe được bước chân của mùa xuân. Mặc cho gió đêm rét lạnh, Hạ Tưởng vẫn mở cửa sổ thư phòng, đứng trước cửa sổ nhìn ra bóng đêm bên ngoài.
Thực ra đêm tối mù mịt, cũng không có cái gì để nhìn. Thành phố ban đêm, ngoại trừ bóng đèn nê ông từ các tòa nhà cao tầng thì không nhìn được xem bầu trời đêm có nhiều hay ít sao, cơ bản là chẳng có gì đẹp. Hạ Tưởng nhìn ra xa xăm bên ngoài cửa sổ, thực ra mắt nhìn mà không có tiêu điểm, chỉ là muốn cho gió lạnh thổi vào hắn cho tỉnh táo minh mẫn thêm một chút mà thôi, để hắn nhớ lại chút gì đó về sự hưng suy của nền kinh tế than đá của tỉnh Tây trong kiếp trước.
Than đá là một nguồn năng lượng không thể thiếu trong xã hội hiện đại của con người, là loại năng lượng không thể tái sinh, nhưng lại không khó khai thác, do hoàn cảnh kinh tế trong nước và tài nguyên nhân lực dồi dào nên khai thác than đá đã trở thành ngành sản xuất công nghiệp tập trung nhiều lao động. Lại bởi vì các doanh nghiệp than đá vừa và nhỏ theo đuổi lợi nhuận một cách phiến diện mà bỏ qua an toàn, nên Trung Quốc là quốc gia tập trung nhiều tai nạn mỏ nhất trên thế giới.
Nhiều nhất mà không phải là một trong số nhiều nhất.
Tỉ lệ tử vong trong các tai nạn ở Trung Quốc cao hơn Mỹ 100 lần, hơn Nam Phi 20 lần, hớn Ấn Độ là 4 lần, chính phủ không thống kê con số người chết trong vòng một năm nhưng cũng từng có người liệt kê số liệu ở các nơi, ít nhất là mấy nghìn người trở lên.
Nhìn thấy mà ghê người.
Tào Vĩnh Quốc đến tỉnh Tây đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch tỉnh, nếu được phân công quản lý chuyện khai thác mỏ than, thì Hạ Tưởng hy vọng cha vợ có thể thật sự đưa ra chính sách quản lý các mỏ than vừa và nhỏ đúng mức, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Tào Vĩnh Quốc, có thể thuyết phục được Hình Đoan Đài không chú ý đến lợi ích trước mắt mà tiến hành chỉnh đốn lại các mỏ than vừa và nhỏ ở tỉnh Tây trước mấy năm, cũng có thể cứu được vô số những gia đình hạnh phúc.
Nghe nói lợi nhuận của một mỏ than cỡ vừa là gần một triệu một ngày, một khi xảy ra tai nạn mỏ, chủ mỏ than sẽ giải quyết riêng với người nhà của thợ, chỉ dùng hơn một trăm nghìn tệ là có thể dẹp được mọi chuyện.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng biết rõ nền kinh tế than đá ở tỉnh Tây đã hình thành một đường dây từ đầu đến đuôi, doanh nghiệp và quan chức cấu kết với nhau, cảnh sát và tội phạm cấu kết với nhau, thậm chí còn có Bí thư huyện ủy, Đội trưởng đội cảnh sát Hình sự có cổ phần của các mỏ than nhỏ, Cục trưởng Cục Công an cũng là ô dù cho rất nhiều chủ mỏ than lậu. Xét cho cùng chính là chế độ bảo vệ của địa phương và lợi ích của tập thể, hình thành một mạng lưới quan hệ kín mít không một kẽ hở, cho dù là có chính sách của tỉnh thì phía dưới cũng có đối sách, ngay cả một vị lãnh đạo quốc gia cùng từng phải than rằng: lệnh của chính phủ không ra được khỏi Trung Nam Hải, nguyện vọng của dân không bay tới được Bắc Kinh…
Lần này Tào Vĩnh Quốc đi, cũng chỉ là dựa vào sự từng trải của bản thân, nếu muốn làm một chút chuyện cho dân chúng thì đúng là trách nhiệm nặng nề.
Hơn mười giờ tối, cuối cùng di động của Hạ Tưởng cũng đổ chuông. Thực ra hôm nay Hạ Tưởng luôn nhìn di động ngóng một cuộc điện thoại, bởi vì hắn có dự cảm là Ngô Tài Dương sẽ gọi điện thoại cho hắn, cho nên đến giờ hắn vẫn chưa đi ngủ.
Nhìn thấy số gọi đến là một số di động hơi lạ, nhưng mấy con số ở giữa là số ở khu vực Bắc Kinh, chắc chắn là số điện thoại di động ở Bắc Kinh rồi, nhưng không phải là số điện thoại của Ngô Tài Dương. Hạ Tưởng có hơi chút buồn bực, chẳng lẽ Ngô Tài Dương thay đổi số điện thoại di động sao?
Hắn nghe máy:
- Alô, tôi là Hạ Tưởng đây.
Điện thoại im ắng không tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở rất nhỏ truyền đến.
Hạ Tưởng nghĩ chắc là Ngô Tài Dương đang sắp xếp từ ngữ nên cũng không nói gì, chờ ông ta mở miệng.
Không ngờ đợi đến một phút mà cũng không có tiếng động nào, Hạ Tưởng hơi không kìm được, đang muốn mở miệng nói chuyện thì rốt cuộc trong điện thoại truyền đến một giọng nói với điệu bộ nén nhịn cười:
- Anh thắng rồi, tôi nhận thua. Anh quá lợi hại, không ngờ có thể chịu một phút mà không nói lời nào, đúng là không giống ai cả!
Hạ Tưởng đâm ra hoảng sợ, thiếu chút nữa quăng điện thoại xuống. Bởi vì hắn vẫn nghĩ là điện thoại của Ngô Tài Dương gọi tới, không ngờ khi đầu dây bên kia mở miệng nói lại là giọng con gái, khiến người luôn điềm tĩnh như hắn cũng bị giật mình không nhẹ.
Tuy nhiên sau đó lập tức trấn tĩnh lại, hắn nhận ra giọng nói đó, người gọi tới là Phó Tiên Tiên!
Hạ Tưởng không khỏi tức giận:
- Phó Tiên Tiên, nửa đêm nửa hôm cô gọi điện thoại đến quấy rối là sao? Đừng có tùy tiện khiến người khác phiền toái như vậy được không?
Phó Tiên Tiên cũng chẳng giác ngộ được chuyện có đem phiền phức tới cho người khác hay không:
- Xin anh, tôi gọi điện thoại tìm anh là có chuyện quan trọng, anh không cần vừa mở miệng đã chụp mũ người khác được không? Tôi quấy rối anh làm gì? Tôi lại không nhìn thấy anh, không sờ được anh, làm sao kêu quấy rối được? Gớm!
Hạ Tưởng cũng chẳng hơi đâu mà so đo với cô:
- Có việc gì nói mau, tôi còn đang đợi một cuộc điện thoại.
- Yo, làm sao lại có thái độ không tốt như vậy chứ, gần đây tôi có chọc giận gì anh đâu, có phải không?
Phó Tiên Tiên tuyệt đối không sợ vẻ hung hăng của Hạ Tưởng, ngược lại còn trêu tiếp:
- Nếu vì chuyện Phó Tiên Phong vì hiểu lầm tôi với anh lên giường với nhau mà động chạm anh, khiến anh ghi hận trong lòng thì được rồi, coi như là tôi sai, tôi thừa nhận. Cùng lắm thì lên giường với anh thật luôn là được rồi, vừa không cần anh chịu bất cứ trách nhiệm nào, lại không cần anh phải dùng bất cứ phương cách nào, tất cả hậu quả do tôi gánh chịu, thế nào, bạn tốt thấy sao?
"..." Hạ Tưởng dở khóc dở cười, giờ hắn mới thấy có cô gái có kiểu hành xử lớn mật như Phó Tiên Tiên vậy, làm hắn có cảm giác cô nói được là có thể làm được, liền vội chuyển đề tài:
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?