Quan Thần

Chương 774: Thành phố Lang, ngang ngược




Hai người đẹp đều tầm 25 tuổi, một người mặc áo gió màu vàng, một người mặc áo gió màu bạc, cả hai đều eo nhỏ, chân dài, mí mắt mang nụ cười, hơn nữa hai má khuôn mặt xinh đẹp cũng không biết là do thời tiết lạnh hay là trời sinh ra đã vậy mà đôi má ửng hồng, kiều diễm hơn hoa.
Vẻ đẹp tiêu chuẩn trong điển tích của Trung Quốc là khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh, mày ngài, hai người đẹp đang ở trước mắt đều hội tụ đủ các nét đẹp tiêu chuẩn đó. Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là vẻ đẹp của hai người lại cực kỳ phù hợp và hài hòa với nét đẹp hiện đại, khiến cho người khác không thể không thán phục và kinh ngạc trước sự thần kỳ đó. Hội tụ vẻ đẹp cổ điển lẫn hiện đại đều không phải ai cũng dễ bắt gặp, bỗng chốc xuất hiện hai người như vậy khiến cho người khác không thể không cực kỳ kinh ngạc.
Cho dù Hạ Tưởng quen biết không ít tuyệt sắc giai nhân, cũng tự nhiên bị dung mạo trước mắt làm cho kinh động – Đương nhiên Hạ Tưởng không phải vì gặp người đẹp là mất hồn, hai người có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ đủ làm hắn hơi hơi thất thần, hôm nay hơi sửng sốt một chút hoàn toàn là vì hai người không những đẹp xuất chúng mà tướng mạo còn y hệt nhau.
Là chị em gái song sinh.
Hạ Tưởng không khỏi nhìn thêm vài lần, đó không phải là ham hố dung mạo của đối phương, mà là suy nghĩ tìm điểm khác nhau giữa hai người. Vài giây sau hắn đành kệ, hai người dường như là một, ngoài màu sắc quần áo không giống nhau ra, cao thấp, béo gầy, khuôn mặt lẫn nụ cười, thậm chí là núm đồng tiền đều không có sai lệch, hoàn toàn làm cho người khác không phân biệt nổi điểm khác biệt chỗ nào.
Bình thường hai cô gặp nhiều người đàn ông có ánh mắt háo sắc, thấy Hạ Tưởng mới đầu ngây người ra, cho rằng hắn cũng giống như đàn ông khác thèm khát dung mạo xinh đẹp của mình, không ngờ hắn lại có biểu hiện khiến hai cô phải kinh ngạc, thì ra hắn đang cố gắng tìm điểm khác nhau giữa hai người, liền khiến cho hai cô không nhịn được cười khanh khách thành tiếng.
Cô gái mặc áo vàng nói:
- Đừng phí công nữa, đừng nói là anh, ngay đến mẹ tôi cũng thường bị chúng tôi làm cho nhầm lẫn. Anh là người lạ, muốn trong thời gian ngắn mà phân biệt được chúng tôi là ai với ai thì khó suy nghĩ như là Goldbach.
Hạ Tưởng ngại ngùng mỉm cười:
- Nếu đã nói như vậy thì tôi cũng nhìn hơi mất lịch sự rồi. Nào, tôi giúp cô…
Hắn đưa tay ra đỡ lấy người già, xoay người ôm người gặp nạn lên, hai cô gái thấy Hạ Tưởng nhiệt tình giúp người liền một trái một phải đi theo sau hắn. Đến xe BMW đỗ phía trước, mở cửa để Hạ Tưởng bế người bị nạn vào trong xe.
Lúc này Hạ Tưởng mới chú ý đến, đỗ sau xe BMW còn có hai xe Mercedes-Benz. Ba chiếc xe cao cấp đều được dán lớp kiến dày, từ bên ngoài nhìn không rõ bên trong, hơn nữa ba xe đều mang biển Bắc Kinh, biển số cũng là loại người bình thường không thể có được.
Lai lịch không vừa, Hạ Tưởng vô thức nhìn thêm hai cô gái lần nữa.
Hai người dường như cũng biết Hạ Tưởng đang kinh ngạc, vẫn là cô gái áo vàng lên tiếng:
- Vừa rồi anh chỉ huy chiếc xe cẩu cứu người rất thông minh, tôi và em gái nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, vừa rồi nếu không phải anh thì chiếc xe cẩu đã chạy qua rồi, người cũng có thể xảy ra chuyện rồi, cám ơn anh.
Hạ Tưởng hỏi:
- Các cô quen người bị rơi xuống nước?
- Không quen, chỉ là ngang qua thôi, vừa đúng lúc gặp tai nạn giao thông thì ra tay giúp một chút.
Cô gái mặc áo vàng chủ động đưa tay ra về phía Hạ Tưởng:
- Quên không hỏi anh tên là gì?
Hạ Tưởng nhè nhẹ bắt tay cô, rồi thả lỏng, cười trừ:
- Tình cờ gặp nhau, không cần để lại tên họ đâu. Tôi còn chuyện khác, việc tốt đưa người đến bệnh viện đành giao lại cho các cô rồi.
Cô gái áo vàng hứng thú nhìn chăm chăm Hạ Tưởng thêm vài lần, cười thản nhiên:
- Tạm biệt.
Hạ Tưởng sợ Mai Thái Bình đợi sốt ruột liền vội vàng quay về xe. Còn chưa kịp lên xe thì nghe tiếng cô gái áo vàng từ xa vọng tới:
- Mọi người ơi, vừa rồi ai ra tay cứu người thì đều được tặng một nghìn tệ. Còn nữa, tôi phải đưa người bị nạn đến bệnh viện, ai tình nguyện đi theo, tôi cũng sẽ có hậu đãi lớn.
Đúng là một người thú vị. Hạ Tưởng lắc đầu cười, bỗng nhiên nghĩ tới cô gái mặc áo màu bạc từ đầu đến cuối đều không nói một câu, xem ra chị em song sinh này có tính cách khá khác nhau, một người nói nhiều, một người ít nói.
Sau khi lên đường, Mai Thái Bình tán thưởng hành động của hai chị em song sinh kia, còn lai lịch của hai cô thì không hứng thú gì. Không lâu sau xe đến thành phố Thương, ăn một chút đồ ăn rồi lại tiếp tục lên đường cao tốc.
Một giờ chiều, cuối cùng cũng đến được thành phố Lang.
Kiếp trước và kiếp này Hạ Tưởng đều từng đi qua thành phố Lang, nên không lạ lẫm lắm. Thành phố Lang cũng là một thành phố mới xây dựng, từ lúc thành lập cho đến bây giờ cũng chưa được 100 năm, vì đường phố ngang dọc thẳng tắp, rõ rệt hơn so với đường phố cong vẹo, ngoằn ngèo ở Thiên Tân, cũng dễ nhận biết đường hơn.
Thành phố Lang trở thành viên ngọc trên hành lang Kinh – Tân thật đúng không phải là hư danh. Tuy thành phố không khủng bằng Bắc Kinh, phong cách không bằng thành phố Yến nhưng lại tự có một khí chất tao nhã, dịu dàng lịch sự, giống như không khí nhã nhặn trong khu nhà vườn to rộng của gia tộc trong thơ ca, sách vở.
Trên thực tế, lai lịch thành phố Lang đúng là được biến hóa từ một khu nhà vườn.
"Lang thị bản khiếu thị lang phòng, nhất thiên niên tiền bả danh dương. Nhất nam nhất bắc long phượng hà, bảo tỉnh thổ châu triệu cát tường…" (thành phố Lang vốn gọi là nhà Thị Lang, hơn một nghìn năm trước rất nổi danh. Sông rồng phượng ở nam và bắc, giếng bảo nhả ngọc gọi điều may…)
Ở thành phố Lang có một bài đồng dao mà gần như ai ai cũng biết, chỉ ra nguồn gốc tên gọi của thành phố, có liên quan mật thiết với một vị danh nhân lịch sử sinh ra trên mảnh đất này.
Danh nhân tên Lữ Kỳ, từng là Binh Bộ Thị Lang thời Hậu Tần. Trong lịch sử tên tuổi Lữ Kỳ không lớn nhưng con trai ông lại có tiếng tăm lừng lẫy. Trong câu "Gia Cát một đời thận trọng, Lữ Đoan đại sự không hồ đồ", Lữ Đoan chính là con trai Lữ Kỳ, những năm đầu Bắc Tống từng làm đến chức Tể tướng.
Khi Lữ Kỳ còn tại nhiệm, ở quê hương ông cũng chính là thành phố Lang hiện tại, xây dựng một khu nhà vườn lớn. Do mái nhà cao, to nên xa gần đều biết đến, cộng thêm chủ nhân của khu nhà chính là Binh Bộ Thị Lang, nên ngôi nhà trở thành biểu tượng kiến trúc của cả một vùng, bách tính gọi đó là "Nhà Thị Lang". Thời gian lâu dần, "Nhà Thị Lang" liền trở thành tên một thôn, rồi sau một thời gian dài truyền miệng, viết lách, dần dần trở thành thành phố Lang.
Tuy kinh tế thành phố Lang không vô cùng phát đạt, nhưng ô tô chạy trong thành phố đều có không ít xe cao cấp Mercedes, BMW… tần suất xuất hiện còn nhiều hơn thành phố Yến. Chói mắt hơn là, gần như tất cả biển số của những xe tốt đều là biển Bắc Kinh. Không những xe tốt, xe bình thường mang biển Bắc Kinh cũng chiếm tỷ lệ trên 60%.
Mai Thái Bình liền chỉ chiếc xe vừa lướt nhanh qua, cười nói:
- Chỉ nhìn xe mà không nhìn nhà thì tưởng như mình đến Bắc Kinh rồi.
Hạ Tưởng lại không cười, tâm trạng hơi nặng nề. Ánh mắt thành phố Lang chỉ nhìn về Bắc Kinh, cho dù hắn có mạng quan hệ ở Tỉnh ủy đi nữa thì cũng khó mượn thế mượn sức. Nếu chỉ dựa vào mỗi bản thân, một Phó thị trưởng thường trực, tuy nói là có chút quyền lực nhưng vẫn là không dễ triển khai công việc.
Cũng không biết Mai Thái Bình đích thân đi cùng rốt cục là chỉ muốn giúp hắn thêm long trọng, hay là còn có ý đồ sâu xa khác? Bây giờ người đã ở thành phố Lang rồi, nhưng xe lại không chạy đến Thành ủy, mà lại chầm chậm đi đến phía nam thành phố.
- Đưa cậu đến gặp một người trước, quen biết một chút chẳng xấu gì cả.
Mai Thái Bình thản nhiên châm lửa điếu thuốc:
- Ngoài mặt Ngả Thành Văn và nhà họ Khâu có quan hệ tốt, trên thực tế y không phải là kẻ dễ để người khác khống chế mình. Dã tâm rất lớn, lý lịch phức tạp, nhà họ Khâu ảnh hưởng đến y có hạn. Còn về Cổ Hướng Quốc, việc y được thăng chức còn có truyền kỳ màu mè hơn. Ban đầu y ở Bắc Kinh không có tiếng tăm gì, đột nhiên không biết nộp vận may gì mà từ Phó phòng thuận lợi lên Phó giám đốc sở, sau đó mở rộng ra thì đến thành phố Lang làm Thị trưởng. Nghe nói, y được một vị thủ trưởng điểm danh là cán bộ hậu bị.
Hạ Tưởng cũng biết một chút về lý lịch của Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, nhưng nhìn từ lý lịch thì không nhìn ra bên trong, càng không nhìn ra manh mối. Ngả Thành Văn cũng được, năm nay 43 tuổi. Ở tuổi 43 mà làm Giám đốc sở thực sự, lại là Bí thư Thành ủy cũng được xem là đường quan rộng mở rồi. Có điều từng bước lên chức của Ngả Thành Văn còn được xem là đúng theo khuôn phép, từng bước từ Bí thư huyện ủy đến Phó thị trưởng, rồi mới lên Thị trưởng, Bí thư Thành ủy, phù hợp với lý lịch cán bộ bình thường.
Còn Cổ Hướng Quốc thì gần như không có kinh nghiệm công tác gì từ tầng cơ bản, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi Bắc Kinh, vừa rời xa Bắc Kinh liền lên làm Thị trưởng thành phố Lang, khiến hắn có chút nghi ngờ đằng sau Cổ Hướng Quốc có phải là có bí mật mà người khác không biết.
Năm nay Cổ Hướng Quốc mới 41 tuổi.
Nghe Mai Thái Bình kể, thậm chí đến thủ trưởng số một cũng móc nối vào rồi, nên càng khiến cho Hạ Tưởng hít phải một luồng khí lạnh. Thành phố Lang, đúng là một nơi không dễ sống, có thị phi hay không thì bây giờ không tiện nói đến, nhưng không hành động gì mà có thể liên kết quan hệ với vị thủ trưởng số một thì quả là làm người khác phải kinh ngạc. Nói nơi đây là đầm rồng hang hổ quả không ngoa.
Không chừng chỉ cần kế sách không cẩn thận là chạm phải khu vực mìn, nếu không cẩn thận hơn mà dẫm chân lên thì có lẽ sẽ thịt nát xương tan luôn.
Hạ Tưởng lấy tay day day trán:
- Trưởng ban Mai, có thể nghĩ cách mau điều tôi rời khỏi thành phố Lang không? Đến Bắc Kinh làm kẻ trông cửa cho cổng thành cũng được, nghe ngài nói mà thấy thành phố Lang này cũng ghê quá rồi.
Mai Thái Bình cười, mắng: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cậu trông cửa sao? Cho tôi xin đi, có bao nhiêu người tranh cướp cậu mà cậu không đến, cậu mà làm tên trông cửa thì làm mọi người tức chết.
Y mở cửa sổ xe, gẩy gẩy tàn thuốc:
- Cậu cũng đừng nghe gió thì nghĩ là mưa, trên quan trường, cách nói thật giả nhiều lắm, nếu đều coi đó là thật thì đừng triển khai công việc nữa, vậy cứ làm qua ngày cho xong đi.
Nói là có quan hệ với thủ trưởng số một là y, bây giờ khiến Hạ Tưởng nhẹ nhõm hơn lại cũng là y, Mai Thái Bình đúng là thú vị, Hạ Tưởng xua tay cười:
- Được, tất cả do lãnh đạo nói là được rồi, vậy đi, rốt cuộc phải đi đến đâu, muốn làm gì tôi cũng không hỏi nữa, dù gì ngài là Trưởng ban tổ chức cán bộ, muốn dọn tôi đến đâu thì đến đó vậy.
- Tôi không bạc đãi được cậu.
Mai Thái Bình cười bí hiểm, lại nói:
- Có điều có một điểm là, thành phố Lang gần Bắc Kinh như vậy, cậu phải thường xuyên đến thăm Mai Đình, Hiểu Lâm không ở bên cạnh con bé, một mình nó cô đơn lắm. Đừng để nó lớn lên trong cô quạnh, sẽ bất lợi cho sự trưởng thành tâm lý của nó.
Mai Thái Bình cũng ra quân bài tình thân, Hạ Tưởng không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.
Xe tiếp tục đi về hướng nam, xe chuyên dụng của Mai Thái Bình là Audi, mang biển số Tỉnh ủy, nếu lăn bánh trên đường thành phố Yến thì cảnh sát giao thông nhìn thấy phải bắt buộc hành lễ đưa tiễn. Nhưng ở thành phố Lang này, cảnh sát giao thông chỉ là lướt mắt nhìn qua, giả vờ như không thấy vậy, không có bất kỳ chiếu cố đặc biệt nào.
Lái xe của Mai Thái Bình nhận quen việc hành lễ ở các nơi trong tỉnh rồi, lần đầu bị thành phố Lang lạnh nhạt, không khỏi giận dữ:
- Khinh người.
Mai Thái Bình lắc đầu cười không nói gì, Hạ Tưởng thì ha ha:
- Nhập gia tùy tục được rồi, mỗi nơi đều có đặc sắc riêng, cũng có những thứ ước định mà thành, mình có thể nhìn không quen nhưng nhất định phải tôn trọng thói quen của bọn họ trước.
- Vẫn là cậu thông minh, muốn có được cái gì thì phải cho trước.
Mai Thái Bình liền trừng mắt lái xe một cái, cười tủm tỉm vỗ vai Hạ Tưởng:
- Muốn làm được ở thành phố Lang thì không thể bị bọn họ bài xích ở bên ngoài. Bất kể có chướng mắt thế nào về hành động của bọn họ thì cũng phải gia nhập vào. Vòng tròn chính là vòng tròn, lớn cũng được, nhỏ cũng được, cậu không tham gia vào thì không thể công phá từ bên trong. Đoán chừng mục đích thật sự của người muốn cậu đến thành phố Lang cũng có ý như vậy.
- Rốt cuộc là phải gặp ai?
Hạ Tưởng thấy hứng thú của Mai Thái Bình khá cao, liền đặt câu hỏi.
- Tôi còn tưởng rằng cậu thật là không hiếu kỳ chút nào, có thể ngồi yên đợi cá, hóa ra cũng là có lúc trong lòng không được tự tin.
Mai Thái Bình cười ha ha:
- Đừng hỏi nữa, còn nửa tiếng nữa là đến rồi, gặp mặt thì cậu sẽ biết…
Mai Thái Bình vẫn đóng bộ thần bí, y nói được một nửa, thò tay ra ngoài chỉ:
- Nhìn kìa, quảng trường Thế Kỷ, phong cách có phải là mô phỏng thiết kế quảng trường Nhân Dân ở thành phố Yến do cậu thiết kế không?
Hạ Tưởng nghiêng người nhìn ra ngoài, còn chưa nhìn rõ thì xe ô tô bỗng rung lên, sau đó lại ngoặt về bên phải, theo sau là một tiếng phanh xe ken két dồn dập, xe ô tô liên tục chao đảo một lúc mới yên ắng trở lại.
Không đợi Mai Thái Bình truy hỏi chuyện gì, lái xe đã tức giận không kìm nổi, chửi:
- Mẹ nó, cái chó má gì? Lái xe thế à? Đến cả xe của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng dám bắt nạt, không muốn làm quan nữa hả?
Được, lái xe của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thật kiêu ngạo, Hạ Tưởng nghĩ ngợi, bình thường tuy Mai Thái Bình độc hành đặc biệt một chút, nhưng vẫn luôn bình dị, ít khi thể hiện ở bên ngoài. Có điều dù sao y cũng là Trưởng ban tổ chức cán bộ, y không phải là kiểu chấp nhặt kẻ khác, nhưng lái xe của y thì khó mà tránh được tính cách ngạo mạn, cao cao tại thượng.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, quản lý mũ quan của cả một tỉnh, Mai Thái Bình có thể tự hạn chế, người bên cạnh y thường hay được người khác nâng niu, đâu có bị bắt nặt bao giờ?
Vừa rồi Hạ Tưởng mới nhìn rõ, là do chiếc Santana từ phía bên trái vượt lên, sau khi vượt lên thì nhanh chóng quay bánh, quẹt phải xe Audi một chút. Bình thường ở thành phố Yến, lái xe quen việc ngạo mạn rồi, khi đến thành phố Lang, đầu tiên là bị cảnh sát giao thông khinh thị, bây giờ lại bị một chiếc căn bản là không lọt vào mắt y quẹt cho một cái, nên y không thể nhịn nổi nữa.
Mai Thái Bình hừ lạnh một tiếng:
- Lái xe ổn định một chút, đừng kèn cựa nhau.
Nếu không phải Mai Thái Bình ngồi trên xe, thì người lái xe sớm đã nhấn ga, phải đuổi kịp chiếc xe kia mới được. Người lái xe tên là Trang Duệ, là Mai Thái Bình đưa đi theo từ Bắc Kinh tới, thời gian đi theo Mai Thái Bình không ngắn nên cũng biết tính khí của y, nếu không gã ta đã không dám chửi thề trước mặt Mai Thái Bình rồi.
Trang Duệ không phục nên lầm bầm thêm vài câu, dù sao cũng có chút cảm giác uất nghẹn.
Hạ Tưởng cười, không tỏ thái độ gì, vừa muốn nói gì đó thì Trang Duệ đột ngột phanh gấp, không chỉ Hạ Tưởng bị giật người về trước, đầu chạm phải ghế trên, đến cả Mai Thái Bình cũng ngồi không vững, mũi bị đập mạnh một cái.
Một chiếc Mercedes-Benz diễu võ dương oai hú còi vượt qua, không, sau xe Mercedes lại là một chiếc Mercedes, sau đó…lại một chiếc Mercedes nữa. Một lúc ba xe Mercedes nhanh như chớp, sau khi vượt qua xe Audi của Mai Thái Bình đều như cố tình trong vô tình đánh xe lệch về phía xe Audi một chút, sau đó gầm rú xả khói đi mất.
Rất rõ ràng, là đang đuổi theo chiếc Santana phía trước.
Thật là khí phách, ba chiếc Mercedes-Benz đuổi theo một chiếc Santana cũ nát, hơn nữa còn đâm ngang đâm dọc trên đường phố lớn, như đang lái trên đường không người, thật là khoa trương đến cực điểm rồi.
Người lái xe nổi giận rồi, y quay đầu nhìn Mai Thái Bình, đợi Mai Thái Bình lên tiếng.
Mai Thái Bình cũng giận dữ, mũi vừa bị đập một cái đau đớn, thể diện mất hết, y vỗ vai lái xe:
- Đuổi theo, đuổi lên quẹt xe bọn chúng.
Ánh mắt y lóe lên tia giận dữ, khóe môi nở nụ cười tà ác, mơ hồ có thể thấy được bộ dạng lưu manh thời y còn lăn lộn ở Bắc Kinh.
Hạ Tưởng hiểu ra, Mai Thái Bình đúng là nổi giận rồi.
Người lái xe sớm đã không nhịn được nữa, Mai Thái Bình vừa gật đầu, y liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe gầm lên một tiếng, một cảm giác đẩy ép mạnh lưng Hạ Tưởng ngồi chặt vào ghế sau – Xe Audi ra uy rồi, phi như bay về phía trước.
Theo như tiêu chuẩn, xe của Mai Thái Bình nằm trong khoảng 3.0, có điều theo như cảm giác của Hạ Tưởng, hắn cũng lái vô số xe rồi, biết rõ chỉ tiêu động cơ và khí thải của các loại xe, nên vừa rồi khi người lái xe đạp ga liền tạo ra lực cuồn cuộn, xe của Mai Thái Bình tuyệt đối là loại trên 3.0.
Mai Thái Bình nhận ra nghi vấn của Hạ Tưởng, mỉm cười:
- Cũng không sợ mà nói cho cậu hay, có người cho tôi xe Audi 4.2, tôi không ngồi cũng không được, vượt tiêu chuẩn thì làm thế nào? Chỉ còn cách là cất cái dấu hiệu đi thôi…
Hạ Tưởng cũng biết, trong tỉnh có không ít cán bộ ngồi xe vượt tiêu chuẩn, đều sử dụng thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó nâng cao động cơ và lắp ghép. Thậm chí còn mua xe có lượng thải thấp, sau đó không bao lâu là có thể lấy lý do động cơ hỏng để thay mới động cơ thải cao hơn, dù sao bất kỳ thủ đoạn cũng đều dùng tới. Xe công vụ như nhau, hàng năm chỉ tính riêng số tiền tu sửa xe chảy vào túi lái xe đã gần bằng nửa số tiền mua được một chiếc xe rồi.
Công vụ dùng xe, thực ra mua xe không đắt, nuôi xe mới đắt. Mỗi năm đều phải tu sửa mấy lần, rồi chuyện một năm có thể kiếm được bao nhiêu từ tiền xăng dầu thì càng không cần nhắc rồi.
Chiếc Audi lao đi dũng mãnh, tốc độ nhanh chóng đạt đến 100km/h. Sau khi xe 4.2 phát huy uy lực, tất cả ô tô ở khu vực thành phố đuổi theo đều gần như không kịp. Mấy phút sau liền nhìn thấy ba chiếc Mercedes phía trước đã kịp đuổi theo và bao quanh chiếc Santana ở giữa. Từ trên Mercedes đi xuống là mười mấy người đàn ông vạm vỡ, bao vây hành hung người lái xe Santana.
Trang Duệ vội vàng dậm phanh dừng xe ngay phía trước ba chiếc Mercedes, rõ ràng là cách dừng xe chặn đường, y tức giận mở cửa xe, hét về phía mấy người kia:
- Ai đứng đầu thì ra đây! Vừa rồi đứa nào quẹt xe ông, ra đây xin lỗi mau.
Mai Thái Bình đưa Hạ Tưởng đến nhậm chức, nên phải là có hai xe đi cùng nhau, nhưng do đi trước một ngày, lại do có chút việc riêng cần làm nên ngồi một xe đi trước. Một xe, ngoài Mai Thái Bình ra, chỉ có Hạ Tưởng và Trang Duệ. Phe mình có ba người, đối mặt với mười mấy người mà còn khí thế hùng hổ, Trang Duệ đúng là lái xe của Trưởng ban tổ chức cán bộ, vô cùng tự tin.
Không ngờ, Trang Duệ cất tiếng hét, mười mấy tên vạm vỡ đang đánh người cũng không thèm để ý đến y, vẫn bao vây người lái xe Santana đánh không ngừng. Trang Duệ bực tức:
- Mẹ mấy thằng kia dừng tay lại, đừng đánh nữa, xin lỗi trước, rồi xử lý mấy chuyện chó chết của chúng bay.
Vừa chửi xong, cuối cùng cũng có hiệu quả, mấy người như là kẻ đứng đầu dừng tay luôn. Một người trong đó mặc bộ vest đen, không cài cúc, lộ ra chiếc áo sơ mi bên trong. Chiếc áo sơ mi không có gì đẹp, cúc trên cùng cũng không cài, làm lộ ra chiếc vòng cổ vàng chói.
Chiếc vòng cổ to dày, đủ sức nặng mấy trăm gram, ánh nắng chiếu vào thì chói hoa mắt. Lại thấy hai cổ tay y cũng đeo vòng tay bằng vàng, không cần nói nhiều cũng tầm trên một chỉ, cả người đều là vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.