Trước kia Nga Ni Trần là cán bộ của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Lang, những năm đầu 80 đi biển kinh doanh, thành lập công ty Trác Việt. Dựa vào việc từng có mối quan hệ trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nên đã tìm bạn bè mượn 500 ngàn tệ để đầu tư sản phẩm nông nghiệp, không ngờ mất cả chì lẫn chài. Sau này không biết sao lại có hứng thú kinh doanh gỗ, đầu tư vật liệu gỗ, lời được thùng vàng đầu tiên.
Sau đó, Nga Ni Trần bắt đầu nhúng chân vào kinh doanh bất động sản.
Thực ra Nga Ni Trần nhúng chân vào kinh doanh bất động sản chỉ là cơ duyên ngẫu nhiên.
Lúc ấy ở thành phố Lang có một công ty tập hợp tất cả công ty xây dựng ở thành phố Lang là Công ty Xây dựng số 3, đã dựa vào sự góp vốn của công nhân viên, cùng với vay vốn ngân hàng và vốn của nhà đầu tư có được mấy chục triệu tệ để mua đất, trưng dụng 800 mẫu đất ở ngoại ô và cũng đã bán ra một phần lớn trong số đó. Đa số đất đều không làm giấy chứng nhận đất, trong tay nhà đầu tư chỉ có tờ biên lai và một tờ giấy thỏa thuận mua bán của Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang làm bằng chứng.
Một năm sau, Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang đang xây dựng một khu dân cư vì không có giấy chứng nhận đất nên bị chính quyền ra lệnh đình chỉ xây dựng, vì vậy nhà đầu tư bắt đầu khiếu nại. Nhưng trong khoảng thời gian bị đình chỉ giá đất dần dần tăng cao, vốn chỉ có mấy chục ngàn tệ một mẫu là có thể bán ra thì trong vòng mấy năm giá cả đã thay đổi liên tục.
Cùng lúc đó, Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang vì do tổ chức lại tài sản nội bộ nên đổi thành doanh nghiệp tư nhân. Theo nền kinh tế phát triển, quy hoạch của thành phố Lang cũng được điều chỉnh, quy hoạch khu hành chính liên quan đến khu đất này cũng có thay đổi, ngoại ô do thành phố quản lý, giá cả lại lần nữa tăng lên cho nên sự tranh chấp của những miếng đất đã tranh chấp lâu năm không những không dừng lại mà tình hình ngày càng nghiêm trọng do giá tăng cao.
Tháng 2 năm 2000 Nga Ni Trần bắt đầu nhúng tay vào thay đổi chế độ xã hội của Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang. Đầu tiên ông ta đã dùng thủ đoạn đuổi người đại diện pháp lý của Công ty Xây dựng số 3 là Thôi Kiến để cho anh trai của ông ta là Trần Đại Đầu làm người đại diện pháp lý, sau đó ngụy tạo ra món nợ 30 triệu tệ. Dựa vào món nợ này năm 2002 Tòa án nhân dân Trung cấp ở thành phố Lang đã đem 800 mẫu đất dưới danh nghĩa Công ty Xây dựng số 3 có giá trị vài trăm triệu tệ phán quyết cho công ty Trác Việt của Nga Ni Trần.
Mà thực ra trong 800 mẫu đất phán quyết cho Nga Ni Trần thì có 400 mẫu đã bán cho 400 nhà đầu tư, phán quyết của Tòa án đã gây ra hậu quả một người gả hai nơi, do đó mâu thuẫn càng gay gắt hơn.
Lúc này, giá đất lại tăng lên lần nữa, nhà đầu tư khiếu nại không ngừng, đều yêu cầu lấy lại quyền sở hưu đất, hơn nữa người đại diện pháp lý Công ty Xây dựng số 3 Thôi Kiến là nhà đầu tư đầu tiên đã quyết liệt yêu cầu tòa án hủy bỏ phán quyết, trả lại công bằng cho nhà đầu tư.
Nhưng không lâu sau, Thôi Kiến và các nhà đầu tư khác đều im lặng tập thể, bởi vì họ đều lần lượt bị đe dọa đến tính mạng, có người bị ném đá vỡ đầu, có người bị gửi thư uy hiếp, có người thì bị làm hỏng bộ thắng xe v.v… Đối mặt trước lựa chọn giữa tiền với tính mạng thì tất cả họ đều duy trì sự im lặng chọn vế phía sau.
Sau đó, 800 mẫu đất mà Nga Ni Trần có được từ hai bàn tay trắng đã tăng giá lên gấp vài chục lần, ông ta đã một bước nhảy lên trở thành doanh nghiệp tư nhân có thực lực hùng hậu nhất ở thành phố Lang!
800 mẫu đất, Nga Ni Trần khai thác 400 mẫu còn dư lại 400 mẫu, cuối năm 2003, đang lúc Nga Ni Trần chuẩn bị bán ra thì có chuyện bất ngờ xảy ra, Cổ Hướng Văn và Ngả Thành Văn lần lượt đến thành phố Lang nhậm chức, thành phố Lang bắt đầu thay đổi.
Thị trưởng và Bí thư Thành ủy vừa đổi người, Thôi Kiến vốn là người đại diện pháp lý của Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang đã tổ chức lại nhà đầu tư một lần nữa, hơn nữa thông qua các mối quan hệ đã tìm đến Ngả Thành Văn, yêu cầu Bí thư Ngả bảo vệ công lý. Nghe nói lúc đó Ngả Thành Văn đã rất phẫn nộ, gọi điện cho Viện trưởng Viện kiểm soát ngay trước mặt Thôi Kiến, yêu cầu hủy bỏ phán quyết lúc đó.
Ngoài mặt Tòa án là cơ quan tư pháp độc lập, thực ra còn phải nghe theo chỉ huy của Bí thư. Viện trưởng vừa nghe lệnh lập tức hành động, niêm phong 400 mẫu đất còn lại trong thời gian ngắn nhất.
Nga Ni Trần đương nhiên là không chịu và cũng nhanh chóng hành động. Không lâu sau, Phó thị trưởng thường trực Thụy Căn đưa chỉ thị cho Tòa án nhân dân Trung cấp, yêu cầu Tòa án nhân dân Trung cấp tạm thời hủy bỏ phán quyết.
Một bên là tiếng nói của Bí thư, một bên là chỉ thị của Phó thị trưởng thường trực, theo lý mà nói thì lời nói của Bí thư đáng giá hơn nhưng điều khiến cho đám người Thôi Kiến phải kinh ngạc là sau khi Tòa án nhân dân Trung cấp nhận được chỉ thị của Thụy Căn lập tức gỡ bỏ phong tỏa 400 mẫu đất, nói là thông qua điều tra phán quyết của Tòa án lúc đó là đúng, miếng đất nên thuộc về công ty Trác Việt.
Chỉ thị của Bí thư lại không bằng chỉ thị của Phó thị trưởng thường trực? Thật đúng là khiến cho người khác phải mở rộng tầm mắt, nhưng càng khiến cho người khác khó hiểu là Tòa án không nghe chỉ thị của Ngả Thành Văn, Ngả Thành Văn cũng im lặng, không nhúng tay vào việc này nữa, cũng không biết là do thấy khó mà lui hay là do nguyên nhân khác, dù sao người ngoài nhìn vào rõ ràng là bị Thụy Căn và Nga Ni Trần đè đầu.
Vốn nghĩ chuyện này sẽ đến hồi kết, sẽ không còn rắc rối gì, không ngờ chuyện xảy ra chưa được bao lâu lại càng phức tạp thêm, Nga Ni Trần đang chuẩn bị lời một khoản lớn thì 400 mẫu đất lại lần nữa bị phong tỏa!
Lần này, người ra tay là Cổ Hướng Quốc.
Cổ Hướng Quốc yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố cho Đồ Quân làm tổ trưởng tổ lãnh đạo hòa giải mâu thuẫn của Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang. Cho Đồ Quân làm tổ trưởng, phụ trách điều phối và hòa giải các vấn đề còn sót lại của Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang.
Cổ Hướng Quốc ra tay không giống với Ngả Thành Văn, trực tiếp khiến Cục Đất đai lấy danh nghĩa là Cục Đất đai thành phố gửi đơn lên cho Tòa án nhân dân Trung cấp, nói rằng quyền sở hữu 400 mẫu đất không rõ ràng. Sau khi điều tra, quyền sở hữu nằm trong tay Ủy ban nhân dân, mà ban đầu 400 mẫu đất đã xây thành khu dân cư Trác Việt, có giấy chứng nhận đất hợp pháp, không còn nằm trong phạm vi truy cứu.
Văn kiện của Cục Đất đai đúng là hữu dụng, Tòa án nhân dân Trung cấp đã lập tức phong tỏa 400 mẫu đất của Nga Ni Trần. Một ngày sau, trước khi Nga Ni Trần chưa kịp hành động gì thì Cục Đất đai lại đưa ra văn kiện mới cho Tòa án nhân dân, công bố thông qua điều tra quyền sử dụng đất thuộc về Ủy ban nhân dân, yêu cầu Tòa án gỡ bỏ phong tỏa.
Tòa án đã rất phối hợp, lập tức gỡ bỏ phong tỏa và Cục Đất đai đã dùng tốc độ nhanh như chớp mà trước đây chưa từng có để làm xong giấy chứng nhận đất, hơn nữa còn dựa vào danh nghĩa chính quyền thu hút đầu tư phê duyệt miếng đất cho một doanh nghiệp khác, không cần tới thời gian một ngày đã làm xong tất cả mọi thủ tục, Cục Đất đai đã lập kỷ lục làm việc với năng suất nhanh nhất.
Doanh nghiệp lấy được miếng đất đã dùng 400 mẫu đất để quy hoạch lại từ đầu, xây dựng một khu an dưỡng vô cùng rộng lớn, mang tiếng là viện an dưỡng nhưng thực ra là một câu lạc bộ tụ họp bí mật, đại loại như câu lạc bộ Boheme ở Mỹ, những người lui tới ở đây không phải là quan cũng là thương gia, không phải người có cấp bậc và giàu có thì không thể vào.
Khu an dưỡng đặt tên là Cửu Hào Công Quán. Nghe nói thường hay tổ chức những tiệc rượu bí mật, những người có được tấm vé mời đều là những người có thân phận hiển hách hoặc có thân thế, thường hay có những vị khách từ Bắc Kinh và Thiên Tân đến ủng hộ, tiếng tăm lan truyền rộng lớn.
Nghe nói sau việc này Thôi Kiến rất không phục, đích thân đến tìm Cổ Hướng Quốc tranh luận về chuyện miếng đất:
- Thị trưởng Cổ, miếng đất này liên quan đến nhiều tranh cãi, nhiệm vụ của tổ hòa giải là giải quyết vấn đề còn sót lại, kết quả vấn đề còn sót lại thì không giải quyết được, lại tạo ra vấn đề mới! Bây giờ là thành một người gả ba nhà!
Cổ Hướng Quốc lại phản đối nói:
- Đây không phải là đất của anh, là dự án thu hút đầu tư của chính phủ. Nói cái gì mà một người gả ba nhà, anh cũng phải chịu trách nhiệm, anh không giữ được đồ của mình, bị người khác lấy mất rồi đưa lại đồ của anh cho nhà nước, vậy tôi còn bắt họ làm gì? Anh đừng nói nữa, nhà nước đã mời gọi các nhà đầu tư rồi, còn có thể rút lại sao?
Thôi Kiến tức giận đến không còn cách nào khác, lại đi tìm Ngả Thành Văn, hy vọng Bí thư Ngả có thể chủ trì công lý, không ngờ Ngả Thành Văn lại nói:
- Tôi đã phê chỉ thị một lần rồi, không thể xen vào nữa. Thị trưởng Cổ là nhà nước, tôi là Thành ủy, tôi không thể khua tay múa chân trong việc của nhà nước…
Một người gả ba nhà, Thôi Kiến và mấy trăm nhà đầu tư bây giờ muốn tìm lại lẽ phải cũng không biết phải tìm ai…
…
Một bữa cơm kéo dài đến hai tiếng, do trình độ kể chuyện của Lưu Nhất Lâm quá cao siêu, Hạ Tưởng nghe rất nhập tâm. Có một số chuyện hắn cũng đã nghe sơ qua nhưng còn có nhiều chuyện chưa bao giờ được nghe, hôm nay nghe Lưu Nhất Lâm kể lại mới khiến cho hắn càng hiểu sâu thêm về việc lập nghiệp và các mối quan hệ của Nga Ni Trần.
Đương nhiên, còn có nhiều chuyện Lưu Nhất Lâm cũng chưa kể ra, ví dụ như người chống lưng cho Nga Ni Trần là ai? Nếu chỉ nói là Thụy Căn thì Hạ Tưởng chắc chắn là không tin. Còn việc Nga Ni Trần bị Cổ Hướng Quốc cưỡng ép cướp đi 400 mẫu đất, xong việc cũng không có phản ứng gì thì thật lấy làm lạ, chắc hẳn là còn có nội tình bên trong.
Hạ Tưởng lấy trà thay rượu, mời Lưu Nhất Lâm một ly:
- Mời Trưởng ban Lưu một ly. Trưởng ban Lưu kể chuyện rất có đẳng cấp, tôi nghe thấy rất hứng thú…
Lưu Nhất Lâm lặng yên cười:
- Tôi biết ngài nhất định là có chuyện muốn hỏi, cứ hỏi đi, tôi biết thì sẽ nói, đã nói là sẽ nói hết.
Cái Hạ Tưởng muốn chính là câu nói này:
- Vậy tôi không khách sáo rồi. Tài sản dưới danh nghĩa của Nga Ni Trần là rất lớn, một miếng đất có mấy trăm mẫu thì chỉ là một bộ phận nhỏ trong tài sản của ông ta…
Ngụ ý là, Lưu Nhất Lâm nói cả nửa ngày trời mà thực ra chỉ tiết lộ lúc Nga Ni Trần mới lập nghiệp đã từng mượn mấy trăm mẫu đất, hơn nữa là đã bất chấp thủ đoạn để thu được món lãi kếch sù. Đương nhiên, cũng từ đó thấy được một số nội tình trong cục thế của thành phố Lang.
Ngả Thành Văn không nắm giữ được đại cục, trong chuyện miếng đất ông ta bị Thụy Căn nắm đầu, nhưng thủ đoạn của Thụy Căn không cao siêu bằng Cổ Hướng Quốc, bởi vì Cổ Hướng Quốc di hoa tiếp mộc, cuối cùng đã vô cớ giao 400 mẫu đất cho nhà nước. Đương nhiên ngoài mặt là giao tất cả cho Chính phủ, thực ra là vì lợi ích cá nhân, và trong quá trình Cổ Hướng Quốc lợi dụng Cục Đất đai ra mặt giải quyết việc này Ngả Thành Văn và Thụy Căn cũng vờ như không thấy, có thể là không có sức phản kháng, bên trong chắc hẳn là có giao dịch ngầm, nếu không với con người như Nga Ni Trần làm sao lại chịu ngậm bồ hòn lớn như vậy?
Nếu nói Ngả Thành Văn vờ như không thấy thì còn được, Nga Ni Trần và Thụy Căn cũng không bày tỏ một chút thái độ gì thì thật không bình thường.
Hạ Tưởng cũng thấy cảm thán vì thành phố Lang đúng là một nơi không dễ để người khác thấy rõ được tình thế. Bí thư và Thị trưởng bất hòa thì không là gì, nơi nào cũng vậy nhưng Phó thị trưởng thường trực lại có thể đè đầu Bí thư. Được thôi! Cho dù Thụy Căn được sự trợ giúp của thế lực đen tối nhưng quan hệ giữa ông ta và Cổ Hướng Quốc cũng bình thường, vậy trong chính quyền ông ta mượn thế lực của ai?
Quả nhiên là phức tạp, giống như một tấm lưới kín như bưng, chi chít chằng chịt, khiến cho người khác không tìm được mắc xích quan trọng để giải quyết vấn đề.
Lưu Nhất Lâm cũng hiểu ý rất nhanh, cô ấy cố tình che giấu bối cảnh bí mật của Nga Ni Trần là muốn chờ Hạ Tưởng hỏi đến, Hạ Tưởng vừa hỏi, cô ấy liền hiểu ý cười:
- Tài sản của Nga Ni Trần rất lớn nhưng một nửa số tài sản là ở Bắc Kinh và Thiên Tân, ở thành phố Lang chỉ chiếm khoảng một phần ba, chủ yếu là: bất động sản, kinh doanh thuốc lá, khách sạn, và còn một số ngành nghề không hợp pháp như phòng khiêu vũ, karaoke v.v… cũng ít nhiều có bóng dáng của ông ta, ông ta là người có tiền để lời là được, là người không có nguyên tắc. Nếu tài sản của ông ta phần lớn là ở Bắc Kinh thì người chống lưng của ông ta đương nhiên cũng sẽ ở Bắc Kinh, tôi cũng chỉ là nghe kể lại thôi, không nhất định là đúng, chỉ nói cho ngài tham khảo…
Cô ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt thần bí nhỏ giọng nói:
- Nghe nói, người chống lưng cho Nga Ni Trần là Tần Tiến Hải.
Bộ ngoại giao có tổng cộng bốn vị Phó thủ tướng, ngoài Phó Bá Cử của nhà họ Phó và cha của Triệu Tiểu Phong là Triệu Tuyền Tân ra, còn hai người nữa là Tần Tiến Hải và Vạn Lương Dân, mà Tần Tiến Hải là người đứng ở vị trí thứ nhất trong bốn vị!
Không ngờ lại là Phó thủ tướng Tần? Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng người chống lưng cho Nga Ni Trần cho dù ở Bắc Kinh thì quá lắm cũng chỉ là một quan lớn trong Ủy ban trung ương mà thôi, không ngờ phía sau Nga Ni Trần lại là một Phó thủ tướng, cũng thật khiến người khác kinh ngạc. Lại liên tưởng đến Mai Thái Bình đã từng nói Cổ Hướng Quốc là cán bộ số một được thủ trưởng điểm danh, điều đó thật hay giả tạm thời không bàn cãi, thành phố Lang quả thật là một nơi sống chết đầy bom đạn.
Cho dù Lưu Nhất Lâm nói chỉ là nghe kể lại nhưng dựa vào cấp bậc và sự cẩn thận của cô ấy nếu không phải việc có căn cứ thì cô ấy sẽ không nói ra.
Im lặng một lúc, Hạ Tưởng lại hỏi:
- Nói vậy, Phó thị trưởng Thụy cũng có hậu phương vững chắc rồi?
Lưu Nhất Lâm gật đầu:
- Ở thành phố Lang hầu như ai cũng đều có bối cảnh ở Bắc Kinh, Phó thị trưởng Thụy cũng không ngoại lệ. Nghe nói, người chống lưng của Phó thị trưởng Thụy là nhà họ Mai!
- Cái gì?
Nếu nói hậu phương của Nga Ni Trần là Phó thủ tướng Tần đã khiến cho hắn cảm thấy hơi khiếp sợ thì chỗ dựa của Phó thị trưởng Thụy là nhà họ Mai lại càng làm cho hắn khiếp sợ hơn, bởi vì Mai Thái Bình đã không tiết lộ một chút gợi ý gì.
Không ngờ lại dính dáng đến nhà họ Mai?
Thực ra trước khi đến thành phố Lang, Hạ Tưởng đã lo âu trong lòng, dựa vào thế lực và tầm mắt của bốn đại gia tộc, thành phố Lang cũng là nơi giao tranh, một khi kinh tế của Bắc Kinh được đưa lên đệ trình, thành phố Lang là tuyến đầu trận địa thì sẽ có tầm quan trọng rất lớn, bốn gia tộc chỉ để ý thành phố Yến mà không nhúng tay vào thành phố Lang thì không phù hợp với phương pháp làm việc của họ.
Nhưng sau khi hắn đến thành phố Lang, tuy thời gian không dài nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện được dấu tích của bốn gia tộc nhúng tay vào thành phố Lang. Trong số mười mấy Ủy viên thường vụ, hắn còn chưa thăm dò kỹ ai là người của nhà nào, hơn nữa hắn lo lắng nhất là thế lực của nhà họ Phó, hình như không có chút ảnh hưởng gì đến thành phố Lang, còn nhà họ Ngô có thế lực lớn nhất, cũng không thể nào không có chút ảnh hưởng gì đến thành phố Lang, khiến cho hắn hơi kinh ngạc, lại cảm thấy khó tin.
Nhưng hắn cũng biết rõ, có thể là do hắn chưa đi sâu vào tìm hiểu, các Ủy viên thường vụ của thành phố Lang đều che giấu rất kỹ, cũng vì đã quen sinh tồn trong kẽ hở của Bắc Kinh, Thiên Tân và Tỉnh ủy, họ đều vô cùng cẩn trọng. Dù sao cũng không giống thành phố Yến, thành phố Yến có Tỉnh ủy, lập trường của mỗi người phải rõ ràng mới có thể sinh tồn mà thành phố Lang nằm giữa ba thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân và thành phố Yến thì càng là không để lộ chân tướng, càng tạo cho người khác vẻ thần bí, càng khiến cho người khác không biết rõ ai có hậu phương vững chắc hơn.
Trong Chính trị cũng coi trọng chiến lược thực ảo, khiến cho người khác nhìn không thấu mới có cảm giác thần bí, thần bí thì sẽ có con đường sống lớn.
Hạ Tưởng bây giờ dường như có thể khẳng định ở thành phố Lang cả bốn gia tộc nhất định đều có quan hệ, về phần là ai thì xem ra không bao lâu hắn sẽ có thể biết rõ.
Thụy Căn nếu có quan hệ với nhà họ Mai ở thành phố Lang, thật sự khiến cho Hạ Tưởng vừa khiếp sợ lại thấy khó hiểu, Mai Thái Bình không tiết lộ một tí gì cho hắn biết là có dụng ý gì? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì Thụy Căn đã lui xuống?
Mai Thái Bình thật không ý tứ, giấu diếm quá kỹ, Hạ Tưởng quyết định có cơ hội sẽ tìm y hỏi cho rõ.
Lưu Nhất Lâm thấy Hạ Tưởng kinh ngạc thấy rất hài lòng:
- Quan hệ giữa tôi và Trưởng ban Mai, không thân thiết bằng ngài với Trưởng ban Mai, ông ta không nói cho tôi biết chuyện của Phó thị trưởng Thụy cũng đành chịu, không nói cho ngài biết thì có chút ý vị sâu xa…
Lưu Nhất Lâm có ý chia rẽ hay không Hạ Tưởng không dám khẳng định, hắn chỉ biết quan hệ mật thiết giữa hắn và Mai Thái Bình chẳng qua cũng chỉ là lợi ích gia tộc. Một khi đã liên quan đến lợi ích gia tộc thì đừng nói là Mai Thái Bình giấu hắn, kể cả đích thân ra tay đàn áp hắn cũng là chuyện bình thường.
Hạ Tưởng cũng không muốn ác ý suy đoán Lưu Nhất Lâm có dụng ý gì, dù sao hôm nay hắn rất hài lòng trước biểu hiện của Lưu Nhất Lâm, liền cười:
- Chỉ khi thực lực ngang nhau mới là đồng minh, khi thực lực không ngang nhau thì là bạn. Đồng minh là đối tượng để hợp tác, bạn bè là quan hệ rời rạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Vẻ mặt Lưu Nhất Lâm như ngộ ra:
- Thấu đáo, sâu sắc, nghe lời nói của Phó thị trưởng Hạ rất có ích cho tôi.
Hạ Tưởng dường như nhớ ra điều gì, liền hỏi:
- Đúng rồi, ai là chủ của Cửu Hào Công Quán?
- Ở Kinh Tiên Cư của Nga Ni Trần có những gian phòng được xếp hạng sang trọng, Cửu Hào Công Quán cũng có chế độ thẻ kim cương, vàng, bạc cho hội viên. Đúng rồi, tôi còn có một tấm thẻ bạc của Cửu Hào Công Quán.
Lưu Nhất Lâm bất đắc dĩ cười:
- Bị Nga Ni Trần xếp ở vị trí thứ 8, cũng bị ông chủ của Cửu Hào Công Quán xếp vào vị trí thứ 3, một cán bộ Trưởng ban tổ chức như tôi ở thành phố Lang thật không có địa vị.
Hạ Tưởng không tiếp lời của Lưu Nhất Lâm, cô ấy không có địa vị là do bản thân cô ấy hoặc có thể nói cô ấy không muốn làm nên thành tích ở thành phố Lang mà thôi, không liên quan gì đến hắn, điều hắn quan tâm là ông chủ của Cửu Hào Công Quán là ai? Còn nữa, Nga Ni Trần tại sao lại cam chịu đưa 400 mẫu đất nhường cho kẻ khác?
Cho dù nói đất là do Nga Ni Trần cướp được nhưng cướp được ở trong bát chính là thịt, ai cũng không chịu miễn phí nhường lại, trừ phi có ba nguyên nhân, một là đối phương đủ vững mạnh khiến cho ông ta chùn bước, hai là đối phương âm thầm cho ông ta mọi lợi ích khiến cho ông ta hài lòng, ba là ông chủ của Cửu Hào Công Quán chính là người của Nga Ni Trần, người này ra mặt chẳng qua là bịt tai trộm chuông, là kế che giấu của Nga Ni Trần mà thôi, thay đổi sự chú ý của người khác, lấy đất không hợp pháp biến thành có hợp pháp, sau đó mua lại với giá rẻ để xóa bỏ mọi kêu ca.
Lưu Nhất Lâm hiển nhiên muốn nhử mồi Hạ Tưởng, cô ấy nhấp một miếng trà:
- Trà ngon, hương vị rất thơm, vừa thử đã biết là trà Minh Tiền nhưng hơi nhạt một chút.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Thực ra ông chủ của Cửu Hào Công Quán là ai cũng không khó thăm dò…
Hắn không dễ bị Lưu Nhất Lâm lừa.
Lưu Nhất Lâm bấc đắc dĩ:
- Nói một câu dễ nghe một chút khó khăn với ngài lắm sao?
Hình như cảm thấy lời nói của mình có hơi thân mật, cô ấy hơi đỏ mặt, lại nói:
- Nói ra nhất định sẽ khiến ngài giật cả mình, bởi vì ông chủ của Cửu Hào Công Quán là một thương gia đến từ Thiên Tân, tên là Đặng Khẳng, rất giàu có nhưng danh tiếng chưa ai biết, mọi người đều xôn xao bàn tán lai lịch của Đặng Khẳng nhưng không điều tra được gì. Thành phố Lang lớn như vậy, không mấy người biết được ông chủ chính thức của Cửu Hào Công Quán là ai, mà tôi là một trong số đó, ông chủ đứng phía sau là… Vương Sắc Vi!