Quan Thần

Chương 801: Nội tuyến, trực diện đánh vào mặt




Khi Hạ Tưởng đưa Tống Nhất Phàm đi mua lễ phục, đã nhận được điện thoại của Lý Tài Nguyên, Lý Tài Nguyên một là quan tâm đến sự an nguy thân thể của Hạ Tưởng, hai là báo cáo với hắn một chút tiến triển của sự việc.
Trên cơ bản, hiệu suất làm việc của Lý Tài Nguyên, cũng khiến Hạ Tưởng hài lòng. Đồng thời, tuy cách cư xử của Thang Hóa lai không ngay ngắn như Lý Tài Nguyên, nhưng cũng có chỗ đáng tiếp thu, trong giai đoạn hiện nay, cũng là một trong những cánh tay đắc lực của hắn.
Lý Tài Nguyên xem như hoàn toàn lĩnh hội được ý đồ của hắn, đem sự việc bố trí rất chu đáo chặt chẽ. Cũng không phải rất gấp, hôm nay là thứ bảy, có thể trong vòng cuối tuần tìm kiếm cơ hội thích hợp để dẫn nổ là được rồi.
Cuối tuần, phỏng chừng sẽ là tranh luận về kỹ thuật biến đổi gien, sắp có một kết quả được đưa ra, Nga Ni Trần nóng lòng đến không thể chờ được mà ra tay, chính là muốn ép hắn vào khuôn khổ mà thôi.
Chuyện hôm nay, quả thực đã khiến Hạ Tưởng nổi giận thực sự, điểm mấu chốt của hắn là, vấn đề nguyên tắc không thể đàm phán, phụ nữ không thể ức hiếp, nhất là người phụ nữ bên cạnh hắn, đừng nói là chạm vào, chính là những lời nói thô tục, cũng đã chạm vào cái vảy ngược (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) của hắn.
Cái giá mà thuộc hạ của Nga Ni Trần phải trả, nhưng Nga Ni Trần thì chưa! Hạ Tưởng hôm nay sẽ lại cho Nga Ni Trần một bài giáo huấn, để gã có thể nhớ lâu!
Điều Hạ Tưởng không thể ngờ là, khi hắn đang chuẩn bị đến Nội Các Lầu tham dự tiệc trà, Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc thay phiên nhau gọi điện cho hắn.
Điện thoại của Ngả Thành Văn, nửa là quan tâm, nửa là trách cứ, tỏ vẻ an ủi với việc hắn bị người khác ức hiếp, công bố nhất định sẽ điều tra chân tướng sự thật, cho hắn một sự giải thích. Đồng thời với việc hắn và thiên kim của Phó chủ tịch tỉnh Tống đi cùng nhau không cho cảnh sát bảo vệ, khéo léo mà biểu thị sự phê bình, và yêu cầu hắn cần phải bảo đảm an toàn cho thiên kim của Phó chủ tịch tỉnh, nếu không Thành ủy sẽ hỏi chuyện hắn.
Ngả Thành Văn làm đủ thái độ, Hạ Tưởng hiểu ý của ông ta, ông ta là Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một của thành phố Lang, Phó thị trưởng thường trực ở thành phố Lang có thể bị uy hiếp đến thân thể, truyền ra ngoài, người mất mặt là ông ta, ông ta cần phải bày rõ thái độ. Có đủ năng lực bảo vệ tốt vấn đề trị an hay không là một chuyên, văn chương kiểu cách ở mặt ngoài cần làm đủ, nếu không chính là không làm tròn bổn phận của một Bí thư Thành ủy.
Ngữ khí của Cổ Hướng Quốc lại vô cùng nghiêm khắc, tuy đầu tiên cũng tỏ vẻ an ủi với sự bị uy hiếp thân thể của Hạ tưởng, tuy nhiên sau đó vừa chuyển đề tài, liền chỉ trích Hạ Tưởng không nên ở trước mặt mọi người phát biểu lời nói không thích đáng, dễ dàng dẫn sai đường làm cho quần chúng mất niềm tin với cơ quan công quan, cũng khiến cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mất đi sức công tín.
- Thị trưởng Cổ, tôi lại muốn hỏi ông một câu, là mặt trái của việc tôi ở trước mặt mọi người nói mấy câu có ảnh hưởng lớn, hay là một Phó thị trưởng thường trực bị người ta giáp mặt uy hiếp thân thể trong khách sạn có ảnh hưởng lớn? Lời hay dễ nói, việc thật khó làm.
Hạ Tưởng tuy khẩu khí xem như cung kính, trên thực tế hắn có thái độ rất không hài lòng với Cổ Hướng Quốc,
- Hiện trạng của thành phố Lang trong lòng bất kỳ ai cũng biết rõ, nếu không nói thật vài lời ở trước mặt dân chúng, dân chúng sẽ không biết gì hết? Đừng cho rằng dân chúng dễ lừa gạt, trên thực tế trong mắt họ, chúng ta mới là đem đầu vùi vào trong cát giả bộ câm điếc, nhưng lại không biết đã lộ ra cái mông đà điểu xấu xí!
Cổ Hướng Quốc bị sự so sánh của Hạ Tưởng làm cho tức giận:
- Cậu là Phó thị trưởng thường trực, đại biểu cho hình tượng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, về sau khi nói năng ở bên ngoài, phải nghĩ kỹ lập trường rồi mới nói, luôn luôn phải khắc ghi một điều, cậu thay đảng nói chuyện, hay là thay dân chúng nói chuyện.
Hạ Tưởng cười:
- Thị trưởng Cổ, ý của ông là, giữa đảng và dân chúng là quan hệ đối lập sao?
- Cậu…
Cổ Hướng quốc bị Hạ Tưởng tóm được lỗ hổng trong lời nói, thoáng cái đã bị nghẹn lại, nếu lời nói của ông ta truyền tới tai của lãnh đạo Tỉnh ủy, một đảng và dân chúng là cái mũ quan hệ đối lập bị gỡ xuống, sẽ cho kết luận đảng tính của ông ta không thể qua cửa không chừng, chính là chuyện lớn trên chính trị! Ông ta muốn cúp máy, lại cảm thấy quá thất lễ, nghĩ lúc lâu mới nói ra một câu:
- Dự án khu Đại Học đã xảy ra tranh cãi, có công nhân (ở đây chỉ công nhân xuất thân là lao động ở nông thôn ra thành phố làm ăn) nhảy lầu tự tử đòi lương, cậu thân là Phó thị trưởng thường trực chủ quản, thời điểm thích hợp thì ra mặt giải quyết một chút.
Quả nhiên là đùn việc cho hắn rồi… nói hay, nói hay, giải quyết phiền hà luôn là thủ đoạn sở trường nhất của hắn, so với một số quan liêu sợ nhất là giao tiếp với công nhân, giữa hắn và công nhân lại có một sự gần gũi tự nhiên.
Một dự án khu Đại Học lại muốn kéo chết hắn sao? Nghĩ cũng không cần nghĩ, đừng quên, hắn xuất thân từ kiến trúc, biết được mặt sau của từng hạng mục, đều có một loạt những thao tác trong thùng tối không thấy ánh sáng, rất xin lỗi, hắn tiếp tay dự án khu Đại Học, cũng có ý phải tìm hiểu nguồn gốc từ giữa.
- Được, tôi sẽ tỉ mỉ chú ý đến tranh cãi của khu Đại Học, tuy nhiên, tôi còn có một vấn đề…
Hạ Tưởng dường như thành tâm mà tra thuốc mắt cho Cổ Hướng Quốc,
- Phó thị trưởng thường trực ra ngoài ăn cơm cũng bị người ta uy hiếp thân thể, liệu có khiến người dân thành phố sản sinh nguy cơ tín nhiệm đối với việc trị an của thành phố Lang hay không, chính là chính quyền cũng không chống nổi thế lực đen rồi? Tôi kiến nghị Thành ủy về vấn đề trị an của thành phố Lang, đặc biệt tổ chức hội nghị thường vụ để tiến hành nghiên cứu.
Cổ Hướng Quốc biết rõ Hạ Tưởng đang chọc giận ông ta, nhưng lại không có cách nào để lảng tránh vấn đề này:
- Vấn đề này quả thực phải nghiên cứu kỹ một chút…
Trong lòng lại nói, không phải chưa từng nghiên cứu qua, mà là xuất phát từ nhiều nguyên nhân, biết có căn nguyên tồn tại, nhưng không ai dám đụng vào Nga Ni Trần.
Nghĩ đến Nga Ni Trần, Cổ Hướng Quốc trong lòng lại nghĩ, chả trách có người đã sớm cảnh cáo ông ta, Hạ Tưởng về mặt ngoài thì hào hoa phong nhã, nhưng khi thực sự phát tác, cũng có mặt khắc nghiệt vô tình, ban đầu ông ta còn không tin, bởi vì trong mắt ông ta, Hạ Tưởng căn bản chỉ là một người trẻ tuổi ôn hòa, mềm mại, nhìn không ra cái mặt có thủ đoạn, cũng nhìn không ra sự cứng rắn, mạnh mẽ.
Lúc này thời gian chưa đến một tháng, thủ đoạn và sự mạnh mẽ của Hạ Tưởng, đã cho ông ta có những hiểu biết ban đầu. Không ngờ Hạ Tưởng dám lấy cứng chọi cứng với Nga Ni Trần, thành phố Lang từ sau khi Nga Ni Trần nổi lên, chưa có một người dám so chiêu trực diện với Nga Ni Trần, ông ta không, Ngả Thành Văn cũng không, Hạ Tưởng là người đầu tiên không hổ thẹn với điều đó.
Tuy nhiên nghĩ đến thế lực khổng lồ và lòng lang dạ sói của Nga Ni Trần, đối với sự va chạm giữa Nga Ni Trần và Hạ Tưởng, Cổ Hướng Quốc cũng có chút không xem trọng Hạ Tưởng. Thế lực bên ngoài khó đè nổi bọn ác ôn địa phương, Hạ Tưởng ở thành phố Yến có nền móng thâm hậu, nhưng ở thành phố Lang, Nga Ni Trần đã kinh doanh nhiều năm, đâu đâu cũng là người của gã, Hạ Tưởng làm sao có thể đấu với gã chứ?
Cứ chờ tới khi Hạ Tưởng cúi đầu nhận thua, xem hắn có mặt mày ủ ê hay không là được rồi.
Đối với sự suy đoán của Cổ Hướng Quốc, Hạ Tưởng cũng không biết, cái hắn biết là, khi hắn cùng Tống Nhất Phàm trang điểm lộng lẫy xuất hiện ở Nội Các Lầu, Hoa Nhài Vàng ra nghênh đón rõ ràng đã ngây ra, trong mắt hiện lên một sự bất đắc dĩ.
Quả thật là bất đắc dĩ, thực là Hoa Nhài Bạc đã nói đúng, Hạ Tưởng đến thì đã đến, nhưng thực sự đã mang theo niềm vui bất ngờ – hắn mang theo bạn gái cùng tham dự tiệc trà, hàm nghĩa là, muốn dùng mỹ nhân kế với hắn, thật mơ tưởng.
Vì cô bé bên cạnh hắn – quả thực là cô bé, tuy bộ lễ phục đã mang lại cho thân thể cô nhiều vẻ thướt tha, hơn nữa đường cong lộ rõ, hoàn mỹ kiêu sa, tuy nhiên khuôn mặt cô lại trong sáng xinh đẹp, nhưng nét trẻ con vẫn chưa thoát hết, nhất là ánh mắt trong veo của cô, vừa nhìn đã biết là một thiếu nữ hồn nhiên còn chưa vướng bụi đời – cái đẹp của Tống Nhất Phàm giống như cây tuyết liên, khiến Hoa Nhài Vàng rất ngưỡng mộ, không khỏi tự chủ trong lòng thầm so sánh giữa mình và Tống Nhất Phàm ưu điểm của ai nhiều hơn.
Điều Hoa Nhài Vàng để ý là cô bé bên cạnh Hạ Tưởng, còn ánh mắt của Nga Ni Trần lại chú ý đến bốn thanh niên đi dày da mặc âu phục ở phía sau Hạ Tưởng.
Bốn người, đều đang còn trẻ, nhưng vẻ mặt ai cũng xơ xác điêu tàn, ánh mắt khắc nghiệt mà lạnh thấu xương, khiến Nga Ni Trần vừa nhìn là có thể nhận ra xuất thân của đối phương, trong lòng nặng xuống, Hạ tưởng lấy sự bề trên của Phó thị trưởng, dẫn theo bốn vệ sĩ đi dự tiệc, là đến để trực diện khiêu khích hay sao đây?
Nội Các Lầu nằm trong ngõ nhỏ dân sinh ở phía nam thành phố Lang, vị trí hơi lệch, bốn xung quanh cảnh vật yên tĩnh, quả thật thích hợp để uống trà xã giao. Quán trà Nội Các Lầu có phong cách trang hoàng đặc biệt, mang nồng hơi thở phục cổ, như là khu nhà ở của các quan lớn thời cổ đại.
Nga Ni Trần cùng hai cô con gái ra cửa nghênh đón, xem như cho Hạ Tưởng đủ thể diện. Hạ Tưởng bắt tay với Nga Ni Trần, vẻ tươi cười trên mặt gần gũi và ôn hòa:
- Chủ tịch Trần, tôi xin giới thiệu một chút… Tống Nhất Phàm, em gái của tôi.
Em gái? Không nghe nói Hạ Tưởng có em gái? Nga Ni Trần thầm quan sát Tống Nhất Phàm một lượt, hôm nay tin đồn có liên quan đến việc Hạ Tưởng đi ăn cơm bị người ta quấy rầy, bây giờ đã lan ra khắp phố lớn ngõ nhỏ, gã đương nhiên trong lòng cũng biết rõ. Tuy nhiên lần gặp đầu tiên, vẫn có chút không tin cô gái xinh đẹp như thế lại có thể là con gái của Tống Triêu Độ?
Tướng mạo của Tống Triêu Độ, Nga Ni Trần đương nhiên biết rõ, không như cái tướng mạo đường đường của gã, làm sao có thể sinh ra một thiên kim không thua kém gì Hoa Nhài Vàng, Bạc như thế chứ? Sau đó tỉnh lại, Nga Ni Trần mới tự giễu mà cười, trong lòng thầm mắng mình thật là không phân được trường hợp mà so sánh con gái mình với con gái người khác ai ưu tú hơn, thật là hồ đồ.
Nếu Hạ Tưởng không giới thiệu Tống Nhất Phàm là thiên kim của Tống Triêu Độ, gã cũng sẽ không nói toạc ra, mà chỉ là biểu thị hoan nghênh, khen Tống Nhất Phàm vài câu.
Tống Nhất Phàm tuy vẻ bề ngoài tự nhiên thoải mái, nhưng trong xương tủy của cô vẫn là một cô bé, từ cái nhìn đầu tiên thấy Hoa Nhài Vàng liền vô cùng kinh ngạc, đợi đến khi nhìn thấy Hoa Nhài Bạc, liền giật mình mà thốt lên:
- Anh Hạ, anh cũng thật là lợi hại, từ đâu mà quen được hai chị em nhà hoa vậy? Giống nhau quá, và rất xinh đẹp, thật là kỳ tích, ông Trần, ông thật là hạnh phúc.
Nếu những lời nói trên coi như ứng phó tình cảnh, khiến người ta nghe những lời khá là thoải mái, thì tiếp theo cô lại nói một câu, khiến người ta không biết nên khóc hay cười:
- Nếu ai lấy được một trong hai cô, ngộ nhỡ ôm nhầm thì phải làm sao?
Một câu nói làm cho Hoa Nhài Vàng đỏ mặt, nhưng cô quả thực lại thích vẻ trong sáng và vui vẻ của Tống Nhất Phàm, tiến lên trước kéo lấy tay Tống Nhất Phàm, nhỏ giọng nói:
- Xuỵt, em gái, chị nói với em một bí mật, em đừng nói cho người khác nhé. Kỳ thực giữa chị và em gái chị có một đặc thù có thể phân biệt, người bình thường không biết đâu…
Hạ Tưởng và Nga Ni Trần gặp mặt, một chút cũng không có biểu hiện của những kẻ thù gặp nhau, hai người hòa khí mà bắt tay, nhiệt tình cười nói, dường như chuyện xảy ra sớm nay, người uy hiếp Hạ Tưởng không phải là người của Nga Ni Trần,còn người bị uy hiếp không phải là Hạ Tưởng, để cho người biết được nội tình ở bên cạnh thầm cảm thán, chính khách và thương nhân như nhau, đều là diễn viên trời sinh. Hai người nhìn có vẻ chuyện trò vui vẻ, nói không chừng trong lòng đều vô cùng căm hận đối phương, mong muốn đá một cú về đối phương.
Theo sau, Hạ Tưởng giới thiệu với Nga Ni Trần bốn người cùng đến với mình.
- Chủ tịch Trần, tôi xin giới thiệu mấy người bạn, họ là các nhà đầu tư đến từ thành phố Yến, bởi vì họ có một số hạng mục đầu tư có thể có khả năng hợp tác cùng Chủ tịch Trần, tôi cũng chưa chào hỏi qua ông, nên tự chủ trương đưa họ đến đây, Chủ tịch Trần chắc sẽ không không chào đón họ chứ?
Không chào đón cũng đã đến rồi, Nga Ni Trần có thể nói gì được? Đương nhiên cách làm mà Hạ Tưởng ban đầu không chào hỏi, không phải là lý do khiến gã bị đè nén buồn bực, mà là gã nhìn ra từ trong ánh mắt phẫn nộ của những thuộc hạ đi bên cạnh, bốn người trước mặt, chính là bốn người hạ độc thủ làm đau Tứ Tiểu Long.
Hay cho một Hạ tưởng, đến dự tiệc, còn tra thuốc mắt cho gã, quả thực rõ ràng là sự khiêu khích lộ liễu, là tuyên cáo với toàn thành phố Lang, Hạ Tưởng đã đưa người đến cửa đánh vào mặt rồi!
Giữa trưa thu dọn thủ hạ của ông, buổi tối đưa người đến địa bàn của ông uống trà, thế nào, không mời uống trà là không nể mặt Phó thị trưởng Hạ, mời uống trà, thì giống như cúi đầu nhận sai vậy, Hạ Tưởng, thật có bài, căn bản chính là cố ý khiến gã khó chịu đây mà.
Nhưng Nga Ni Trần lại nhất thiết phải chịu đựng, chuyện trên trường xã giao không thể giảng hòa, là gã không biết làm người. Hơn nữa hôm nay gã lâm thời đã thay đổi chủ ý, đem tiệc trà chỉ mời khoảng vài người như ban đầu rất nhanh mở rộng thành tiệc trà mời đến vài chục người, chính là để phòng tránh Hạ Tưởng trả thù công nhiên, không ngờ, Hạ Tưởng đến với màn trong bông dấu kim, khiến cho ông ta há miệng mắc quai, thật đúng là câm ăn phải thuốc đắng, có khổ mà không nói ra được.
Nga Ni Trần tức giận đến sôi máu, cho dù gã căm hận bọn Tứ Tiểu Long không biết làm việc, một việc uy hiếp cũng làm thành hành hung gây thương tích, bọn chúng bị tàn phế cũng là đáng đời. Nhưng mắng thì mắng, dù sao cũng là thuộc hạ của gã, cho dù không thành ra cái gì, cũng phải đích thân ra tay xử lý mới được, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nếu không nhìn mặt chủ, chính là đối phương chuẩn bị đánh cả chó lẫn chủ.
Hạ Tưởng tìm đến cửa, vẻ bình tĩnh tinh thần nhàn hạ, bên cạnh có người đẹp làm bạn, ý là, mỹ nhân kế vô hiệu đối với hắn. Lại có bốn người đi cùng, hàm nghĩa là muốn đánh, thì bất cứ lúc nào cũng có thể hầu tiếp!
Hay, hay, hay cho một Hạ Tưởng hai tay tóm, hai tay đều phải rắn!
Nga Ni Trần trong lòng rỉ máu, nhưng trên mặt lại ra bộ cười:
- Hoan nghênh, rất hoan nghênh, khách của Phó thị trưởng Hạ, chính là khách quí của tôi, mời, mời vào trong!
Một hàng mấy người đi vào trong quán trà, trong quán rất nhiều bạn bè và khách khứa đã ngồi kín. Hạ Tưởng bên phải có Tống Nhất Phàm khoác tay, dung nhan xinh đẹp, bên trái có Hoa Nhài Vàng mang ý cười làm bạn, như chim sa cá lặn, lại thêm cái vẻ trẻ trung tuấn lãng của bản thân hắn, đằng sau lại có bốn người vẻ mặt lạnh lùng đi theo, vừa xuất hiện, liền làm kinh động tất cả mọi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Người không quen biết đều thì thào, hắn là ai, lai lịch thế nào, là thiếu gia nhà ai? Thật đúng là tiền hô hậu ủng, cảnh tượng vô biên, khiến người ta ngưỡng mộ.
Không ngờ đợi đến khi Nga Ni Trần giới thiệu lại là:
- Các vị, vị này là Ủy viên thường vụ tân nhiệm của thành phố Lang, Phó thị trưởng thường trực Hạ Tưởng.
Lời vừa nói xong, hiện trường liền vang lên tiếng ghế xê dịch ồn ào, không ít người đứng dậy, biểu thị cung kính.
Cái gì? Hắn chính là Phó thị trưởng Hạ? Trẻ như thế anh tuấn như thế lại… như thế. Nhiều người không thể nào hình dung được sự khiếp sợ của mình, nhìn thấy nhiều hình tượng quan viên nghiêm túc, hoặc là bụng phưỡn ra, hoặc là hói đầu cong lưng, đây là lần đầu tiên thấy một quan viên vừa trẻ lại anh tuấn như Hạ Tưởng, mấu chốt vẫn là, bên cạnh hắn người đẹp vây quanh, bốn người phía sau dường như là vệ sĩ, ở đâu có Phó thị trưởng thường trực mang phong cách này?
Đương nhiên, điều càng làm cho những người biết chuyện kinh động đó là, chẳng phải vừa mới lúc trưa giữa Phó thị trưởng Hạ và Nga Ni Trần có xung đột, nghe nói Phó thị trường Hạ làm tàn phế người của Nga Ni Trần, bây giờ Phó thị trưởng Hạ lại trở thành khách chính của Nga Ni Trần, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Lại nhìn vào tư thế của mấy người đằng sau Hạ Tưởng, người thông minh đều biết rõ là chuyện gì, Phó thị trưởng Hạ vô cùng oai phong đến dự tiệc, là cố ý tìm lại cảnh tượng. Hay, có trò hay để xem, ở thành phố Lang bao năm, vẫn là lần đầu tiên thấy một người sau khi bị Nga Ni Trần uy hiếp đã dẫn người đến cửa, nhất là Hạ Tưởng còn là một Phó thị trưởng thường trực, đủ kiên cường, đủ dũng mãnh.
Phó thị trưởng thường trực muốn công khai khiêu chiến với Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm, có trò hay để xem rồi, ai sẽ cười được đến cuối cùng đây?
Nga Ni Trần giới thiệu xong, hiện trường lại rộ lên một tràng pháo tay như sấm rền. Đổi thành từ trước, mọi người có mặt đều là những người có vai có vế ở thành phố Lang, Hạ Tưởng cho dù là Phó thị trưởng thường trực, mọi người nhiều nhất trên trường xã giao cũng ý tứ một chút, đứng dậy vỗ tay, xem như cho đủ thể diện, bởi vì thành phố Lang ai ai cũng biết, một Ủy viên thường vụ Thành ủy vẫn chưa có năng lượng lớn như Nga Ni Trần.
Nhưng tràng pháo tay hôm nay nhiệt tình mà kéo dài mãi, không ít người mang ánh mắt nhiệt liệt, là bởi vì sự hiện thân của Hạ Tưởng hôm nay, là một hiện tượng quái lạ phá vỡ thành phố Lang, là cán bộ chính quyền đầu tiên dám trực diện khiêu chiến Nga Ni Trần.
Không ít người trong đám người này đối với sự hống hách nhiều năm của Nga Ni Trần ở thành phố Lang, rất không hài lòng, tuy nhiên dám giận mà không dám nói, hành động của Hạ Tưởng hôm nay, khiến cho tất cả mọi người đều lâm vào chấn động, đều âm thầm đoán rằng, chẳng lẽ thành phố Lang thật có biến đổi lớn?
Hạ Tưởng chắp tay hướng mọi người tỏ ý, còn nhiệt tình mà bắt tay với một số người. Hắn hiển nhiên biết rõ những người có mặt ở đây là nhân vật có ảnh hưởng trong giới công thương của thành phố Lang, phỏng chừng không ít còn là thủ hạ của Nga Ni Trần, có thể đoàn kết thì đoàn kết, có thể lôi kéo thì lôi kéo, cũng là một trong chủ ý mà hắn đến đây hôm nay.
Một mục đích khác mà hôm nay đến dự tiệc, chính là trực diện mà cho Nga Ni Trần một cảnh cáo!
Sau đó ai ngồi vào vị trí người ấy, và do Nga Ni Trần nói lời khai mạc.
Tính chất của tiệc trà gần giống như tiệc rượu, tất cả mọi người đều ngồi trong đại sảnh. Chỗ ngồi của Hạ Tưởng được Nga Ni Trần sắp xếp ở chỗ trung tâm nhất, hắn ngồi đầu tiên, bên phải là Tống Nhất Phàm, bên trái là Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc, đám người Tiêu Ngũ ngồi phía sau, không rời Hạ Tưởng một tấc nào.
Lời khai mạc của Nga Ni Trần không có ý gì mới, đơn giản là hoan nghênh mọi người đến tham dự, về sau Nội Các Lầu sắp trở thành quán trà hạng sang nhất thành phố Lang, những lá trà tốt nhất quí nhất, cùng với những lá trà quí hiếm nhất trên thị trường, chỉ có một mình Nội Các Lầu mới có, sau cùng theo thông lệ mà nói một vài lời may mắn, tiếp theo lại nghiêm chỉnh trịnh trọng mà cảm ơn Phó thị trưởng Hạ trăm công nghìn việc đã đến tham dự tiệc trà, …vv.
Không ít người mới lấy lại ý vị, cẩn thận suy nghĩ một chút tiệc trà hôm nay quả thực là có chút kỳ quái, bên chính quyền chỉ mời mình Hạ Tưởng, các Ủy viên thường vụ Thành ủy có quan hệ mật thiết với Nga Ni Trần khác, dù một cũng không có ai đến!
Đùng rồi, tiệc trà hôm nay, là đặc biệt chuẩn bị cho Hạ Tưởng, cho dù là bữa tiệc Hồng Môn, hay là tiệc tạ tội kính trà xin lỗi người khác, tối hôm nay, có hy vọng trở thành cột hướng gió rất lớn của thành phố Lang, ai thắng ai thua, có khả năng sẽ có ảnh hưởng sâu xa đến thế cục của thành phố Lang.
Lòng người khác nhau, không ngừng suy đoán, sau đó, theo lời mời của Nga Ni Trần, Hạ Tưởng lên sân khấu phát biểu.
- Tôi vừa mới đến thành phố Lang, đối với thành phố Lang có ba ấn tượng sấu sắc nhất…
Hạ Tưởng vẻ mặt mỉm cười, thái độ vô cùng bình thản, đứng trên sân khấu, quả thực phong độ ung dung,
- Điểm thứ nhất, biển số xe của thành phố Lang, trên 70% là giấp phép thủ đô, người không biết, còn cho rằng thành phố Lang là vùng ngoại thành của thủ đô.
Câu này vừa nói ra, không ít người biến đổi sắc mặt, thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực nói ra lời như vậy, tuyệt đối là chỉ vấn đề chính trị tiềm ẩn.
Quả nhiên, Hạ tưởng vừa nói ra câu thứ hai, liền khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.