Quan Thần

Chương 829: Kỳ lạ, khéo léo dẫn dắt




Hạ Tưởng nhanh tay giật điện thoại trong tay Lý Tài Nguyên, hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
Tiếng Anh Thành run rẩy từ đầu dây bên kia truyền tới:
- Phó thị trưởng Hạ, Dương Bân mưu đồ chạy trốn trên đường di lí từ Cục công an thành phố đến trại tạm giam, bị cảnh sát bắn chết ngay tại chỗ.
Sau khi Dương Bân bị bắt và tạm giam tại Cục công an thành phố, mục đích để thuận tiện cho công tác điều tra, và cũng vì để lấy được chứng cứ đầu tiên, nên giám sát gắt gao tại Cục suốt mấy ngày qua. Không ngờ khi Biểu Lý và Anh Thành vừa mới xuống huyện làm nhiệm vụ, Lộ Hồng Chiêm liền đề nghị di chuyển Dương Bân đến trại tạm giam giam giữ.
Cục công an thành phố cách trại giam một đoạn, trên đường đi qua một khu nhà xưởng bỏ hoang. Khi đến chỗ nhà xưởng, Dương Bân xin phép giải khóa còng, còn nói nhịn hết nổi rồi, cảnh sát đành phải đồng ý dẫn anh ta đi giải quyết. Nhưng khi vừa đi qua khúc quanh, Dương Bân đột nhiên gây loạn, lượm cục gạch đánh vào đầu tên cảnh sát khiến anh ta bị ngất đi, sau đó lấy chìa khoá mở còng, tìm đường chạy trốn.
Sau khi bị hai người cảnh sát khác phát hiện ra, bắn chỉ thiên cảnh cáo nhưng Dương Bân vẫn ngoan cố chạy, tốc độ còn nhanh hơn, hơn nữa còn cướp được cả súng bắn ngược lại, phía cảnh sát bị ép bắn phản kích lại, cuối cùng thì Dương Bân bị bắn chết ngay tại chỗ.
...Cho dù trong bản báo cáo của Anh Thành vẫn còn nhiều chi tiết lý giải vẫn chưa được rõ ràng, nhưng trực giác nói cho Hạ Tưởng rằng chắc chắn có một âm mưu lớn núp bóng phía sau vụ Dương Bân bị giết chết. Mục tiêu họ muốn hướng đến rất có thể chính là phiên toà xét xử định tội Đồ Quân sẽ diễn ra sau tết Dương Lịch.
Là Lộ Hồng Chiêm? Hay là Cổ Hướng Quốc? Hay còn có nhân vật cao cấp nào khác nhúng tay vào chuyện này? Mặc kệ là ai, coi như Dương Bân là vật hi sinh, thì cái chết của hắn ta xem ra còn có chút ý nghĩa, ít nhất khi hắn ta vừa chết, thì nhiều người lại được ăn ngon ngủ yên.
Hạ Tưởng định thần lại, suy xét lại sự việc đã xảy ra, nhận thấy rằng đối thủ lần này quá mạnh, không chỉ có hậu thuẫn vững chắc, mà còn có mạng quan hệ xuyên đến các ngõ ngách ở thành phố Lang này. Hắn muốn mở ra hoàn toàn cục diện thành phố Lang, nắm chắc các hạng mục công tác, thì còn phải đi một đoạn đường khá dài.
Đồng thời cái chết của Dương Bân cũng là hồi chuông cảnh báo hắn, giúp hắn hiểu ra tính ác liệt trong đấu tranh.
Trong cuộc chiến, có rất nhiều thủ đoạn được sử dụng, ngoài mặt việc uy hiếp bằng bạo lực chỉ là thủ đoạn đơn giản trực tiếp, thô thiển nhất, nhưng luôn luôn có hiệu quả. Tuy nhiên sau hai lần hắn sử dụng mồm mép, quả thực đã đủ khiến cho đối phương hốt hoảng, Nga Ni Trần không dám dùng đến mấy thủ đoạn thấp hèn đó để đối phó hắn, mà quay sang và bắt đầu sử dụng những thủ đoạn tinh vi hơn. Cái chết của Dương Bân có dính líu gì đến Nga Ni Trần hay không, Hạ Tưởng không dám khẳng định, nhưng hắn dám chắc rằng có Lộ Hồng Chiêm nhúng tay vào vụ này.
Hạ Tưởng vỗ tay lên trán, Lộ Hồng Chiêm hiện đang bị phạt, tuy danh tiếng của ông ta cũng bị ảnh hưởng nhất định, nhưng vẫn chưa đủ khả năng khống chế ông ta ở Cục công an thành phố. Cho dù bản thân đang nắm trong tay quyền hạn cực lớn, nắm chắc trong tay một phần ba ngân sách chính phủ, nhưng cũng chỉ là kiềm chế Lộ Hồng Chiêm ở một mức độ nhất định nào đó, vẫn chưa đủ để làm ông ta biết kiềm chế bớt đi.
Cái chết của Dương Bân đã dải phẳng đường cho Đồ Quân, cũng là vì giết người bịt đầu mối, chôn vùi nhiều bí mật, đồng thời cũng là lời cảnh báo gián tiếp của Lộ Hồng Chiêm rằng hắn ta vẫn nắm chắc trong tay quyền hạn lớn nhất ở Cục công an thành phố, đừng ai nghĩ có thể làm lung lay gốc rễ của hắn ta.
Đúng vậy, Hạ Tưởng cũng thừa nhận, hắn đã dùng trăm phương ngàn kế quả thực là làm xao động lợi ích của Lộ Hồng Chiêm, nhưng vẫn chưa làm lung lay gốc rễ của y, cái chết ngoài ý muốn của Dương Bân càng làm cho vụ án của Đồ Quân thêm lờ mờ phức tạp, cũng tăng thêm nhiều biến số.
Chỉ có điều...tài liệu tham khảo nội bộ của Tổng biên tập Cố lần trước tại sao đến bây giờ vẫn chưa bùng phát, lại xảy ra chuyện bất trắc ở chỗ nào sao? bút tích của Cố Tăng là một cái bẫy khác mà Hạ Tưởng đã giăng ra, có điều hắn lại không thể nắm được thời cơ.
Trong lúc đang đăm chiêu suy nghĩ, thì nhận được điện thoại của Ngả Thành Văn, muốn mở cuộc họp văn phòng Bí thư.
Khi Hạ Tưởng kịp tới, chỉ có một mình Ngả Thành Văn ở đó, vừa thấy Hạ Tưởng bước vào, Ngả Thành Văn ra dấu cho Trương Nghiêu đóng cửa phòng lại, sau đó lôi Hạ Tưởng vào trong mới nói:
- Tình hình bây giờ rất căng thẳng, đồng chí Hạ Tưởng, Dương Bân chết có chút kỳ lạ.
Hạ Tưởng biết ý Ngả Thành Văn muốn ám chỉ, nên nói:
- Cái chết của nó có đáng ngờ hay không thì phải chờ kết quả điều tra của công an. Chúng ta không chuyên nghiệp, chỉ có thể đoán già đoán non. Nhưng có một điểm rất ý vị sâu xa, chính là Dương Bân chết rất đúng lúc.
Ngả Thành Văn gật gật đầu:
- Có người không muốn cho hắn ta mở miệng, cho nên hắn ta phải câm miệng. Tôi nghe nói, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang chuẩn bị thẩm vấn Dương Bân, muốn chứng thực Đồ Quân và Thường Quốc Khánh có quan hệ với nhau, kết quả là đang trong lúc then chốt thì Dương Bân chết đột ngột, người chết rồi sao có thể đối chứng....
Thành Văn lắc đầu thở dài, không phải không có ý cảm thấy đáng tiếc. Đương nhiên không phải là thương tiếc Dương Bân chết, mà cảm thấy bất lực khi không có cách có thể đánh chết cái tên Đồ Quân kia.
Hạ Tưởng liền hỏi:
- Tổ điều tra tội phạm của Sở công an tỉnh không phải là chưa đi sao? Có thể bảo họ lại tham gia điều tra vụ Dương Bân.
Vụ bắt cóc lần trước, Sở công an tỉnh đã phái một đội điều tra xuống, vẫn đang tiến hành công việc ở thành phố Lang hơn suốt một tuần qua, có điều chẳng tìm ra chút manh mối nào có giá trị, hiện đang chuẩn bị quay về thì bất ngờ lại xảy ra chuyện Dương Bân bị giết.
Tổ công tác điều tra của Sở công an tỉnh vẫn còn ở đây mà đã có chuyện phát sinh, thì đối phương cũng là khẩn cấp rồi. Cũng phải, Dương Bân không chết, Đồ Quân gặp đại hạn thì không nói, Cổ Hướng Quốc cũng là đứng trên đầu ngọn giáo, Nga Ni Trần lại càng như đang ngồi trên đống lửa, chỉ một mình hắn ta mà bao nhiêu người thấp thỏm, nên đương nhiên chỉ còn đường chết.
- Khá lắm, tuy chưa chắc được việc, nhưng có còn hơn không.
Ngả Thành Văn cũng không muốn quá tin vào bất cứ điều gì, giơ tay lên rồi lại chần chừ một chút, sau đó vẫn là làm động tác thân thiết, vỗ vỗ lên vai Hạ Tưởng:
- Tuy chỉ giành được một chút thắng lợi, nhưng hiện giờ quân địch vẫn hùng mạnh như cũ, không thể coi thường, càng đừng thấy thế mà nản lòng.
Hạ Tưởng biết Ngả Thành Văn lo hắn sẽ rút lui, bèn cười ha hả:
- Đi trăm dặm người bán chín mươi, Bí thư Ngả cứ yên tâm, chùn bước không phải là tính cách của tôi.
Hai người vừa thống nhất với nhau thì Cổ Hướng Quốc cùng Lộ Hồng Chiêm bước vào, ngay sau đó, Trương Anh Tịch cũng tới.
Mọi người đã có mặt đông đủ, cuộc họp bắt đầu. Đề tài của buổi thảo luận này chính là cái chết ngoài ý muốn của Dương Bân, do Lộ Hồng Chiêm báo cáo trọng điểm.
- Căn cứ vào báo cáo được bốn cảnh sát có mặt tại hiện trường cung cấp, trên cơ bản có thể kết luận nguyên nhân chính là do Dương Bân tìm cách chạy trốn, tuy có phần là do sự lơ là và sai lầm của cảnh sát, nhưng sau khi Dương Bân cướp được súng, cố tình nổ súng uy hiếp cảnh sát, trong tình huống lúc đó phải bắn tội phạm là quyết định chính xác nhất. Suốt quá trình diễn biến vụ việc, phía cảnh sát đã xử trí thích đáng, bình tĩnh, không để xảy ra vụ việc trái với quy định của pháp luật.
Lộ Hồng Chiêm nhanh chóng tóm tắt đơn giản lại toàn bộ quá trình diễn ra vụ việc, sau cùng đưa ra một kết luận như thế. Tuy rằng khô quắt khô queo không còn chút sức sống nào, nhưng quả thật khiến người ta không moi ra được sai xót nào.
Thật ra trong lòng Hạ Tưởng đã biết rõ, bất luận việc này là do Lộ Hồng Chiêm bày mưu, hay còn có cao nhân chỉ điểm, thì Dương Bân chết e là kết cục không giải quyết được việc gì. Khả năng lớn nhất mà hắn nghĩ đến lúc này có thể chính là mấy tay cảnh sát áp giải cơ bản cũng không biết rõ tình hình, hơn nữa vừa rồi Lộ Hồng Chiêm còn cố ý chỉ ra một điểm, hai tên trong số bốn tay cảnh sát kia là trợ thủ đắc lực của Biểu Lý, chính là ông ta muốn để bản thân tránh xa khỏi vụ này.
Mấu chốt của vấn đề là ở Dương Bân, nếu như có người báo trước cho hắn ta biết, rằng khi đến chỗ xưởng hoang lấy danh nghĩa tháo còng tay bỏ trốn thì cảnh sát sẽ không truy bắt. Chắc chắn Dương Bân tin đó là thật, chỉ là không ngờ mới đầu cuộc đào tẩu diễn ra khá thuận lợi, nhưng sau đó lại có cảnh sát đuổi theo, khiến hắn ta trong lúc hoảng sợ mới cướp súng bắn chống cự cũng là rất bình thường... Đương nhiên tất cả đều là suy đoán của Hạ Tưởng, có lẽ bên trong còn tiềm ẩn nội tình gì đó, chẳng hạn như trong số các cảnh sát áp giải Dương Bân có người của Lộ Hồng Chiêm, âm thầm phối hợp diễn trò với Dương Bân.v.v..dù sao Dương Bân chết, như vậy tất cả chứng cứ đều mất.
Đúng là công an lão luyện, Hạ Tưởng thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Lộ Hồng Chiêm một cái, trông thấy Lộ Hồng Chiêm vẻ mặt bình tĩnh, kể từ sau vụ Phó Tiên Tiên bị bắt cóc bị kích động đến giờ mới trông thấy vẻ mặt bình thản này của ông ta, bình tĩnh, trầm lặng, hơn nữa suy nghĩ rất rõ ràng.
Lộ Hồng Chiêm vẫn là một kình địch đáng gờm.
Lại nhìn về phía Cổ Hướng Quốc, vẻ mặt hờ hững, đã khôi phục dáng vẻ tự tin hơi chút lên mặt nạt người lẫn trong lòng như có dự liệu trước. Ánh mắt hắn ta buông xuống, không nhìn ai, cơ hồ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Cổ Hướng Quốc luôn là đối thủ khó lường trước được.
Có thể nói Hạ Tưởng đánh giá rất đúng hai người này, bởi vì Lộ Hồng Chiêm vừa nói xong, Cổ Hướng Quốc liền phát biểu:
- Nếu người của tổ điều tra Sở công an tỉnh còn ở đây, thì phiền họ điều tra vụ việc này, phải tìm ra chân tướng đằng sau cái chết của Dương Bân, cũng là cách lấy lại sự trong sạch cho mấy người cảnh sát áp giải. Bí thư Ngả, Bí thư Trương, và Phó thị trưởng Hạ, mọi người có ý kiến gì không?
Đương nhiên không có ai đưa ra ý kiến gì nữa.
Tiếp theo, Lộ Hồng Chiêm lên tiếng tóm tắt lại tình hình tiến triển vụ bắt cóc.
Sau khi mặt sẹo bị bắt, do Biểu Lý và Anh Thành liên hợp thẩm vấn, nhất là Anh Thành. Tuy nhiên đến giờ vẫn chưa thu được kết quả nào, mặt sẹo một mực khẳng định là chỉ có một mình nó làm việc này, không có bất cứ ai sai nó làm, chẳng qua là muốn báo thù cho Tứ Tiểu Long nên tìm cách giết Hạ Tưởng, dù sao hắn cũng sống đủ rồi, không bị lỗ vốn.
Nói cách khác, đã không moi ra được thứ gì có giá trị từ phía mặt sẹo.
Gần đúng như Hạ Tưởng tưởng tượng. Trên thực tế, kẻ có thể đụng chạm đến ích lợi của Nga Ni Trần vẫn chỉ có mỗi Dương Bân, bởi vì khẩu cung của Dương Bân cực kỳ bất lợi cho Nga Ni Trần, có thể lấy lý do yêu cầu Nga Ni Trần phối hợp điều tra, đưa Nga Ni Trần đến Cục công an thẩm vấn. Chỉ tiếc, mặt sẹo xuất hiện ngoài ý muốn tuy rằng giúp Hạ Tưởng đẩy thêm kế hoạch, được phân quyền ở Cục công an thành phố, nhưng vẫn chưa kịp đẩy mạnh việc thẩm vấn Dương Bân thì đã bị người của Lộ Hồng Chiêm ung dung đạt được mục đích. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Mọi việc đều có thất bại, thắng lợi.
Hạ Tưởng cũng không ngờ Cổ Hướng Quốc có thể đưa ra quyết định giết Dương Bân, dù sao Dương Bân cũng là bà con xa của y. Hiện tại xem ra đã xem nhẹ mặt lòng lang dạ sói của Cổ Hướng Quốc, cũng đã coi thường dũng khí tự chặt cổ tay của hắn ta.
Sau khi cuộc họp văn phòng Bí thư chấm dứt, Cổ Hướng Quốc hiếm có nói một câu:
- Đồng chí Hạ Tưởng, mời đến văn phòng của tôi một lát.
Trong ấn tượng, ngoại trừ báo cáo công việc ra, thì đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng bị Cổ Hướng Quốc đích thân cho gọi hắn, hắn cười gật đầu, đi theo Cổ Hướng Quốc vào văn phòng ông ta.
Cổ Hướng Quốc cho gọi Hạ Tưởng, là vì vụ dự án làng Đại Học. Đồ Quân bị bắt, nghe đồn lúc ấy anh ta đang đầu tư vào hai nơi, đều không thấy bóng hình đâu cả, quả đúng y như những gì Hạ Tưởng phỏng đoán, chính là rớt không đúng chỗ, tất cả là thủ đoạn của chính khách mà thôi.
Nhưng làng Đại Học trước nay luôn là nỗi lo lắng chung của thành phố Lang, Cổ Hướng Quốc biết Hạ Tưởng rất giỏi giao lưu với giới đầu tư, có thể xây dựng một quận Hạ Mã hoàn toàn mới chứng tỏ con mắt kinh doanh rất giỏi. Còn trong chính trị, vốn là chuyện anh là mùng một thì tôi là rằm, vì vậy Cổ Hướng Quốc chẳng thấy có gì phải ngại, nói thẳng thừng:
- Phó thị trưởng Hạ, Phó thị trưởng Đồ xảy ra chuyện rồi, anh phụ trách dự án làng Đại Học đi, chỉ anh.
Nếu Hạ Tưởng muốn từ chối bằng được, Cổ Hướng Quốc cũng không làm gì được hắn. Nhưng Hạ Tưởng không phải là một chính khách muốn đấu tranh nên đấu tranh, hắn có lý tưởng có khát vọng, đã làm quan thì phải bỏ sức vì cuộc sống của dân. Làng Đại Học hoang phế từ lâu, cứ để đó không dùng vào việc gì cũng không phải chuyện hay, hơn nữa hắn cũng biết rõ ở đời sau, sau khi làng Đại Học được xây dựng lại đúng là có tác dụng thúc tiến nền kinh tế thành phố Lang, cũng nâng cao hình ảnh thành phố. Hắn đến thành phố Lang, cho dù có người cố ý bồi dưỡng hắn, quan sát hắn, hay là để hắn phá vỡ thế cân bằng hiện tại ở thành phố Lang này, điều hắn nắm rõ nhất là, cầm quyền, là vì để vận dụng quyền lực trong tay tốt hơn, để đem lại lợi ích cho dân chúng.
Bởi vậy biết rõ Cổ Hướng Quốc rất vô lại khi dự án làng Đại Học không thể trở thành lợi thế chính trị, liền quay sang giao cái mớ rối rắm như tơ vò này cho hắn, hắn cũng không thể dỗi mà không cần. Không cần, có thể khiến cho Cổ Hướng Quốc mất mặt, nhưng sẽ bất lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Lang, huống chi hắn cũng có niềm tin làm cho làng Đại Học cải tử hoàn sinh.
Lấy lợi ích của dân chúng giận dỗi không phải là ý muốn ban đầu của hắn.
- Không phải Chủ tịch Trần có ý định đầu tư vào làng Đại Học? Phải rồi, hình như còn đầu tư ở Bắc Kinh nữa?
Nhận thì nhận, nhưng phải tỏ vẻ bình thản giảm bớt thể diện của Cổ Hướng Quốc một cách vừa phải thì không thể thiếu được:
- Nếu quả thật họ có ý định đầu tư vào làng Đại Học, thì cũng có thể để đồng chí Thiệu Đinh phụ trách, tôi sẽ không tham gia vào nữa, đỡ phải để cho người ta bàn tán ra vào, là tôi cố ý muốn đoạt công.
Hạ Tưởng vừa dứt lời, Cổ Hướng Quốc liền hơi hơi đổi sắc mặt, tuy nhiên chỉ trong thoáng chốc thôi đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, rồi ha hả cười:
- Sau khi suy xét tỷ mỷ, tôi thấy rằng, làng Đại Học chỉ có anh mới đủ khả năng hồi sinh lại nơi này, Phó thị trưởng Hạ đừng từ chối nữa, người tài nên nhiều việc mà, phải không?
Quay lại văn phòng, Hạ Tưởng gượng cười, mặt dày tim đen, trên quan trường khi đứng trước lợi ích mà không mặt dày, lòng dạ xấu xa thì không được. Cổ Hướng Quốc một hai nhét cái dự án làng Đại Học này cho hắn, một là bắt hắn phải gánh thêm trọng trách, hai là cũng muốn đem cái mớ rối rắm này làm hòn gạch cản bước tiến của hắn.
Thật ra Hạ Tưởng đã sớm đưa ra quyết định, hắn vốn muốn để Tập đoàn Viễn Cảnh đầu tư vào làng Đại Học, chẳng qua chỉ vì Nga Ni Trần mà hắn thay đổi chủ ý, quyết định để bất động sản Giang Sơn đầu tư vào làng Đại Học.
Không phải Tiêu Ngũ muốn mượn cái danh nghĩa thương gia bản địa thành phố Lang để xâm nhập vào thành phố mà không được sao? Được, vừa hay mượn cớ dự án làng Đại Học này, khéo léo dẫn dắt để bất động sản Giang Sơn danh chính ngôn thuận xâm nhập vào thành phố Lang, lấy danh nghĩa đầu tư làng Đại Học, trước tiên cắm gốc rễ ở đây đã, sau đó từ từ chậm rãi khuếch trương danh tiếng. Tuy thực lực của Bất động sản Giang Sơn không bằng Tập đoàn Viễn Cảnh, nhưng đầu tư vào một dự án như làng Đại Học này thì có thể ứng phó được, điểm quan trọng là Bất động sản Giang Sơn có những huynh đệ cùng sinh ra tử của hắn, để bọn họ thẳng tiến đến thành phố Lang, càng không cần phải sợ sự quấy rầy của thế lực Nga Ni Trần đen ác.
Hạ Tưởng hạ quyết định, vừa định gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ, thì đã thấy Lý Tài Nguyên gõ cửa bước vào, vẻ mặt đau thương, đôi mắt thẫm nước, vừa bước qua cửa đã nghẹn ngào:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi...
Hạ Tưởng biết hắn đau lòng vì cái chết của Dương Bân, liền khuyên giải an ủi nói:
- Dương Bân có tội thì phải chịu trừng phạt, cho dù hắn ta không bị bắn chết, thì qua vài cuộc xét xử nữa cũng chưa chắc bị tuyên án tử hình. Hắn chết rồi coi như anh cũng cởi bỏ được gánh nặng trong lòng. Còn về kẻ thủ ác thực sự Nga Ni Trần đứng phía sau, không phải vấn đề một sớm một chiều có thể giải quyết được, chỉ có thể bước một bước tính một bước mà thôi.
Lý Tài Nguyên cảm động, rưng rưng nói:
- Tôi biết, tôi biết, Dương Bân vừa chết, tôi quả thật rất vui. Tôi đến là để cảm ơn Phó thị trưởng Hạ, nếu không có anh, hiện tại người bị giết không chừng sẽ là cả gia đình tôi…
Lý Tài Nguyên nước mắt ngắn nước mắt dài, bất chợt "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Tưởng:
- Đại ân đại đức của anh, suốt đời này tôi không bao giờ quên.
Đàn ông hiếm khi rơi lệ, ngoại trừ gặp chuyện quá đau lòng. Trông thấy Lý Tài Nguyên đường đường là một đấng nam nhi, mà khóc lóc nước mắt nước mũi nhem nhuốc, Hạ Tưởng bất chợt cũng thấy bùi ngùi. Nếu không phải bị buộc vào bước đường cùng, thì việc gì Lý Tài Nguyên phải tự hủy hoại thanh danh của mình, sao lại thành ra nông nỗi này? Tất cả là do tên quyền thế ngập trời Nga Ni Trần ở đằng sau tạo thành. Trong lúc Hạ Tưởng cảm thán, thì trong lòng cũng bi phẫn khó mà san bằng. Lý Tài Nguyên chỉ là một ví dụ điển hình nho nhỏ, trong thành phố Lang này, không biết có bao nhiêu gia đình bị Nga Ni Trần hãm hại phá thành mảnh nhỏ, thậm chí cửa nát nhà tan.
Hạ Tưởng vội vàng đỡ Lý Tài Nguyên dậy:
- Tài Nguyên, không nên hơi một tí là quỳ xuống, anh còn làm như vậy, tôi sẽ phê bình anh.
Hắn làm bộ nổi giận quát Lý Tài Nguyên, nhưng vẫn nói:
- Phải nghĩ cách khôi phục lại thanh danh đã mất chứ. Nếu không khi có một vết nhơ chính trị rồi, sau này khi đề bạt sẽ luôn là chướng ngại vật.
Lý Tài Nguyên lau nước mắt, ngượng ngùng nói:
- Tôi cũng vừa nghĩ ra một cách rất hay, chỉ cần Phó thị trưởng Hạ gật đầu, tôi lập tức cho triển khai.
- Anh nói tôi nghe xem nào.
Hạ Tưởng chợt cảm thấy hứng thú, trong mắt hắn, ý tưởng của Lý Tài Nguyên đôi khi cũng là một tác phẩm tuyệt vời, chứa đựng bút tích của một bậc anh tài.
- Kỳ thật cũng đơn giản thôi, chính là để cô bạn học của tôi đến Thành uỷ một chuyến, cầm giấy giám định quan hệ ruột thịt, nói đứa bé không phải là con của tôi, mà là cô ấy bị cưỡng hiếp nên mới sinh ra nó. Lúc ấy cũng vì trả thù tôi năm đó không kết hôn với cô ấy mà đi lấy người khác, cô ấy cố ý đến đây để huỷ hoại thanh danh của tôi. Hiện tại, cô ấy cũng đã hiểu rõ mọi việc rồi, cảm thấy không nên hại tôi nữa nên đến đính chính sự thật.
Lý Tài Nguyên nói xong, vẻ mặt vô cùng căng thẳng nhìn Hạ Tưởng, cứ sợ Hạ Tưởng không đồng ý.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, ý nghĩ "Lý Tài Nguyên là thiên tài" chợt thoáng qua đầu, không ngờ tới ý kiến của anh ta khiến người ta bó tay, cái gì mà bị cưỡng hiếp rồi còn đi trả thù, câu chuyện quá ly kỳ, liền hỏi:
- Tất cả đều là sự thật?
Lý Tài Nguyên vẻ mặt ảm đạm:
- Đúng vậy, sự thật đúng là như vậy, cô ấy bị người ta cưỡng hiếp nên sinh ra đứa bé đó, một mình nuôi con rất vất vả, tôi vẫn thường hay chu cấp và giúp đỡ cô ấy.
- Có bắt được kẻ cưỡng hiếp cô ta không?
Hạ Tưởng quan tâm đến kẻ gây ra tội lỗi này, bởi vì an ninh ở thành phố Lang quá kém.
- Không. Cô ấy chỉ nói với tôi là bị cưỡng hiếp, chứ không đi tố giác, bởi vì cô đã bị uy hiếp, một khi đi báo công an thì chỉ có con đường chết. Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, lại không quyền không thế, đành cắn răng bỏ qua.
Lý Tài Nguyên nắm chặt nắm tay.
Chả trách cô bạn này chịu giúp anh ta, hoá ra hai người có cùng cảnh ngộ. Hạ Tưởng ngồi xuống suy nghĩ một lát rồi nói:
- Được, cứ làm theo cách của anh đi, tôi làm việc với Bí thư Ngả bàn bạc xem có cách nào vừa lấy lại danh dự cho anh, vừa có thể giúp cô bạn kia bắt kẻ hại đời cô ấy…Đúng rồi, cô ấy tên là gì?
- Ngụy Hồng Thanh.
Lý Tài Nguyên nói, lại do dự một chút:
- Có thể cô ấy không nghĩ đến chuyện tố giác, tôi cũng không rõ rốt cuộc cô ấy đã gặp phải chuyện gì.
- Cái gì? Ngụy Hồng Thanh?
Hạ Tưởng giật thót lên, cái tên Ngụy Hồng Thanh này đối với hắn rất thân thuộc, một khi nhắc tới, những chuyện trước kia lại ùa về, khiến cho hắn không khỏi kinh ngạc thế gian này quả là nhỏ bé, nhưng lại không dám khẳng định, hỏi lại:
- Anh bảo cô ấy là bạn học thế nào của anh?
- Bạn hồi học trung học, cô ấy học đại học ở thành phố Yến, là Học viện Kiến Trúc của tỉnh Yến.
Lý Tài Nguyên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kinh ngạc mà há to cái miệng ra:
- A, chẳng lẽ cô ta cũng là bạn học hồi đại học của anh sao?
Hạ Tưởng cảm than hàng nghìn lần, đúng vậy, Ngụy Hồng Thanh không những là bạn học chung đại học của hắn, mà còn là chị em cùng cảnh với Dương Bối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.