Không gì không thể xảy ra trong đời người, lẽ nào nói, Dương Bối xuất hiện tại thành phố Lang là ở cùng với Ngụy Hồng Thanh?
Kể từ sau khi tái sinh, Hạ Tưởng rất ít liên lạc với nhóm bạn thời đại học, không phải do hắn tự cao, mà do nhiều người không liên hệ với hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn chủ động đi liên hệ với người khác, đỡ bị người khác hiểu lầm là hắn cố ý muốn khoe sự thành đạt của mình.
Nhưng thông qua con đường khác nhau cũng biết được tin tức của vài người. Hầu hết đều làm ở ngành xây dựng hay ngành sản xuất, có người thành chủ thầu, có người làm Giám đốc dự án, có người thành kỹ sư hoặc nhân viên thiết kế công trình.v.v..Bất kể là do nguyên nhân nào thì những người chủ động liên lạc với hắn cũng rất ít, thậm chí có thể nói là gần như không có ai.
Có lẽ vì công việc của hắn luôn không được cố định, chuyển từ huyện Bá tới huyện An, rồi đến thành phố Yến, và bây giờ là thành phố Lang, số điện thoại cũng thay đổi liên tục, ai mà tìm được hắn mới là lạ.
Chỉ có điều không thể ngờ được là, bạn học trung học của Lý Tài Nguyên lại chính là Ngụy Hồng Thanh người bạn thời đại học của hắn, hơn nữa cô còn bị người khác làm nhục sinh ra một đứa con, thế nhưng lại không thể tố cáo. Mối quan hệ năm đó giữa Hạ Tưởng và Ngụy Hồng Thanh cũng có thể coi là khá tốt, bởi vì Ngụy Hồng Thanh chính là người đứng giữa truyền tin cho hắn và Dương Bối. Trong trí nhớ của hắn, Ngụy Hồng Thanh là một cô gái có chút nhan sắc, biết cách ăn mặc và rất thích ca hát khiêu vũ, dáng người thanh mảnh, cùng bím tóc dài luôn là đề tài bàn tán của học sinh trong lớp.
Một cô gái đơn thuần, thanh tú lại rất tân thời, như thế nào lại ra nông nổi này? Trong lòng Hạ Tưởng rối như tơ vò, quay sang nói với Lý Tài Nguyên:
- Anh nói với Ngụy Hồng Thanh, nếu cô muốn giải oan, tôi sẽ giúp.
- Ừ
Lý Tài Nguyên tuy không hiểu nhưng vẫn rất vui, không nghĩ tới chuyện bản thân lại có thêm mối quan hệ gián tiếp như vậy với Phó thị trưởng Hạ, thoáng chốc chợt thấy khoảng cách với Hạ Tưởng đã được rút ngắn lại, thế nhưng hắn vẫn nói tiếp một câu:
- Có một việc này, tôi nghĩ cần báo cáo với Phó thị trưởng Hạ, có điều anh cũng đừng trách mắng tôi.
Hạ Tưởng nhìn cái dáng vẻ bị nói trúng tim đen của cậu ta mà không nhịn được cười, nói:
- Việc gì phải sợ bị phê bình, cấp trên phê bình anh chẳng qua là muốn anh mau tiến bộ.
Lý Tài Nguyên tự tin hẳn lên:
- Kỳ thật từ trước đến giờ mối quan hệ giữa tôi và Thôi Kiến cũng khá thân thiết, từng giúp hắn thu thập nhiều chứng cớ, bây giờ Thôi Kiến tiếp tục đảm nhiệm chức Người đại diện pháp luật của Công ty Xây dựng số 3 thành phố Lang, cậu ta mà không lật đổ Nga Ni Trần thì thề không để yên...cậu ấy cũng có thể là một cửa bộc phá.
Ân oán giữa Công ty Xây dựng số 3 thành phố Lang và Nga Ni Trần tồn tại đã lâu, trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ vụ tranh chấp 800 mẫu đất giữa Cửu Hào Công Quán và tiểu khu Trác Việt của Nga Ni Trần. Hạ Tưởng không phải chưa từng nghĩ đến việc lấy Thôi Kiến làm cửa bộc phá, mà là cảm thấy bây giờ thời cơ chưa phù hợp, bởi vì 800 mẫu đất có liên quan đến quá nhiều người và vụ việc, không thể đụng vào mảnh đất tranh chấp này, bằng không ắt có chiến tranh nổ ra. Trước khi thực lực của hắn đủ mạnh, Công ty Xây dựng số 3 thành phố Lang chỉ có thể coi là tác phẩm mai phục, có thể âm thầm ủ men, nhưng bây giờ không thể lấy ra để nói thành việc.
Miếng đất 800 mẫu không chỉ có mỗi bóng dáng Nga Ni Trần bên trong, mà còn có Vương Sắc Vi, Cổ Hướng Quốc, và cả toà án, Cục Đất đai, thậm chí còn có Ngả Thành Văn, nó liên quan đến ích lợi của vô số người, trong giai đoạn này tuyệt đối không thể đụng vào, mà hễ va chạm thì sẽ bùng nổ thịt nát xương tan.
Cho dù là như thế, Hạ Tưởng vẫn tỏ ra chút kinh ngạc nhìn Lý Tài Nguyên, kinh ngạc không phải anh ta có mắt nhìn có thể nhìn ra lấy Công ty Xây dựng số 3 thành phố Lang và Thôi Kiến làm cửa bộc phá, mà là mối quan hệ giữa hắn và Thôi Kiến vẫn đang âm thầm diễn ra, cho đến ngày hôm nay mới tiết lộ ra chân tướng thì hiển thị rõ một điểm là, trước kia Lý Tài Nguyên đối với hắn là sự tin tưởng có hạn, ít nhất còn giữ lại một chút bí mật
Hôm nay Lý Tài Nguyên không hề kiêng dè thành khẩn với hắn, cũng là biểu hiện của sự quy phục hoàn toàn. Hạ Tưởng nhìn Lý Tài Nguyên đầy thâm ý, buông ra một câu đầy ẩn ý sâu xa:
- Tài Nguyên, đi theo tôi, anh không cần lo lắng chuyện qua cầu rút ván, anh chỉ cần chú tâm làm tròn trách nhiệm của mình, sau này công việc nhiều lên, có mắt nhìn, luôn chú tâm quan sát nhiều hơn nữa là được.
Lý Tài Nguyên vẻ mặt xấu hổ:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi sai rồi, tôi cũng bị bán đứng nên sợ rồi, sau này tôi tuyệt đối không làm như thế trước mặt anh nữa…
Hạ Tưởng mỉm cười, phất tay:
- Không cần biểu hiện lòng trung thành, cứ giữ mối quan hệ với Thôi Kiến, khai thác càng nhiều chứng cớ càng tốt, nhưng cần lưu ý một điểm, nhất định phải đảm bảo an toàn, đừng để người khác phát hiện.
…
Chớp mắt một cái đã đến tết Dương lịch, Hạ Tưởng quay trở về thành phố Yến, đoàn tụ với mọi người trong gia đình, hưởng thụ chút hơi ấm hạnh phúc gia đình, đương nhiên không thể thiếu niềm vui với cô bé Lê.
Cô bé Lê cũng biết chuyện Hạ Tưởng cứu người ở thành phố Lang, nói khéo léo là một hành động anh hùng cứu mỹ nhân cũng được, nhưng cứu rồi cũng không cần mang về nhà, biến thành "bé" là không tốt rồi. Hạ Tưởng cào cào cái mũi của cô, cười bảo cô suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, chi bằng chuyển sang dạy bảo con cho tốt mới là chuyện chính, nếu quả thật không thể yên tâm, qua một thời gian nữa sẽ đón mẹ con cô đến thành phố Lang là được.
Cô bé Lê này là một cô gái thông minh thế nào chứ, vừa nhắc tới liền lập tức chuyển sang đề tài khác, nói chuyện Liên Nhược Hạm gần đây hay bay sang Mĩ, có chắc là do công việc bận rộn, lại nói đến Liên Nhược Hạm không phải nói muốn tới thành phố Lang sao, vậy sao đến giờ vẫn chưa đi.v.v.Cứ thế, hết chuyện này tới chuyện khác, lảm nhảm mãi không dứt.
Liên Nhược Hạm quả thật quá nhiều việc, công ty bên Mĩ âm ủ đưa tên ra thị trường, gần đây hầu như hơn phân nửa thời gian của cô là ở bên Mỹ, cho nên biệt thự Hoa Hải ở trong thành phố Lang mà cô đang ấp ủ vẫn chưa được xác định — Gọi là biệt thự Hoa Hải là vì không biết từ đâu Liên Nhược Hạm bỗng nhiên nhớ tới mùa thu ở huyện Bá, trời cao mây trắng trải dài đến tận cuối trời, cuộc gặp mặt lần đầu tiên vào năm đó đã in sâu vào tận trong lòng, nên đã suy xét đến chuyện đầu tư tham quan nông nghiệp ở thành phố Lang, muốn trồng một vùng đủ các loại hoa tươi trong khu vườn xanh mướt, trông như lạc vào rừng hoa, tiếp đó là xây dựng một ngôi biệt thự tráng lệ ở giữa, lấy tên là biệt thự Hoa Hải.
Ý tưởng xây dựng ngôi biệt thự này rất hay, nhưng hiện thực lại không cho phép Liên Nhược Hạm có nhiều thời gian để lãng mạn. Tuy rằng cô không quá nặng lòng với sự nghiệp, cũng không quan tâm chính trị, nhưng dù sao đã xây dựng nên một công ty lớn bên Mỹ thì phải có trách nhiệm với nhân viên, đó cũng chính là trách nhiệm với thị trường tư bản. Đưa ra thị trường là chuyện tốt, đưa ra thị trường Mỹ để lấy tiền của người dân Mỹ, để Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng hưởng thụ, mang về đầu tư trong nước, hơn gấp mấy trăm lần so với bọn tham quan trong nước cầm đồng tiền mồ hôi nước mắt của dân mình đến nước Mỹ hưởng thụ.
Ở nhà nghỉ ngơi chỉ ba ngày, Hạ Tưởng đi gặp bạn cũ, đến chào một vài lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, Tỉnh ủy. Cứ tưởng rằng có thể quay về thành phố Đan Thành chơi một chuyến, không ngờ nhiều việc quá, chỉ riêng hai cấp lãnh đạo của tỉnh, thành phố đã là gặp không hết, bởi vì Lý Đinh Sơn về qua thành phố Yến, riêng cuộc gặp gỡ với Lý Đinh Sơn đã chiếm hết nửa ngày, cuối cùng đành phải gọi điện thoại về nhà.
Đương nhiên, điều quan trọng vẫn là cuộc gặp gỡ với Tống Triêu Độ.
Tống Nhất Phàm cũng quay về thành phố Yến, vừa trông thấy Hạ Tưởng đã bám lấy anh không chịu buông, chỉ thiếu nước dính chặt vào người Hạ Tưởng, cho dù Tống Triêu Độ có to tiếng quát mắng, cô cũng chẳng thèm để tâm. Hạ Tưởng cũng cười bảo làm như thế sau này sao cô lấy chồng được, cô ấy lại bảo, lúc trước hồi còn học cấp 3, luôn cho rằng tụi bạn trai cùng trang lứa đều quá nhỏ, nguyên nhân là vì suy nghĩ của cô quá chín chắn. Bây giờ lên đại học rồi, mới phát hiện tụi con trai bên cạnh vẫn như vậy, không chín chắn, chẳng nhẽ nói suy nghĩ tâm lý của cô đã vượt quá xa những người cùng trang lứa? Hay là bởi vì ở gần Hạ Tưởng quá lâu, nên hoàn toàn lấy Hạ Tưởng làm hình mẫu tham chiếu?
Tống Triêu Độ tiết lộ với Hạ Tưởng một ít phong thanh, trên cơ bản Phạm Duệ Hằng là Bí thư, ông ấy là Chủ tịch tỉnh, Trung ương đã đánh tiếng bổ nhiệm như vậy, nhưng ứng cử viên cho chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh vẫn chưa được định, nguyên nhân là kinh nghiệm lý lịch của Cao Tấn Chu hơi hơi thiếu khuyết một chút. Đương nhiên vấn đề kinh nghiệm lý lịch từ trước đến nay không phải là điểm mấu chốt, mà nguyên nhân mấu chốt là ở nhà họ Mai, nhà họ Phó và nhà họ Khâu đều lên tiếng phản đối.
Cái vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh quá quan trọng, nếu để nhà họ Ngô chiếm lấy, thì thế lực của nhà họ Ngô tại tỉnh Yến theo đó tăng cao thêm một tầng, mấy nhà khác đương nhiên sẽ không để nhà họ Ngô tiếp tục phát triển lớn thêm rồi.
Đồng thời còn có một tin khiến Hạ Tưởng kinh ngạc chính là, Thôi Hướng sắp bị điều động rồi, tới Bắc Kinh đảm nhận chức Bộ trưởng nhàn tản, tương đương với được cấp đãi ngộ cấp Bộ trưởng, sau đó từ từ lui xuống.
Nhớ tới Thôi Hướng gây sức ép hồi lâu, cuối cùng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, kết thúc ảm đạm khiến Hạ Tưởng thở dài liên tục. Chuyện trong chính trị, quả thật mỗi lúc mỗi khác, chưa chắc sẽ có kết quả. Cố gắng rồi, có thể vẫn không đạt được kết quả gì, nhưng còn như không cố gắng thì chắc chắn sẽ chẳng có gì.
Thôi Hướng đi rồi ai sẽ đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, Trung ương vẫn chưa bầu ra, hiển nhiên vẫn còn trong quá trình cân nhắc. Hạ Tưởng chú ý nhất là ứng cử viên của chức Phó bí thư, bởi vì lập trường của Phó bí thư tương lai sẽ quyết định đến lực lượng đối lập giữa Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ.
Cuối cùng lại nói tới vụ án của Đồ Quân. Tống Triêu Độ biết không nhiều lắm, ông ta cũng không tiện hỏi đến việc thẩm án của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Thật ra Thôi Hướng cũng hỏi thăm qua hai lần, nhưng lại bị thái độ không lạnh không nhạt hất trở về. Diệp Thạch Sinh tỏ thái độ hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến, tuy nhiên điều có thể khẳng định chính là, nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh có không ít người có mối quan hệ chặt chẽ với bên Bắc Kinh, hơn nữa phía Bắc Kinh cũng gặp không ít áp lực, hy vọng Ủy ban Kỷ luật tỉnh giơ cao đánh khẽ, nhưng nội tình cụ thể như thế nào, thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh lại luôn tự hạn chế mình, Tống Triêu Độ không nhúng tay vào quá nhiều.
Sau khi gặp Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng lại đến chào Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng.
Diệp Thạch Sinh thấy Hạ Tưởng đến hỏi thăm mình thì vừa mừng vừa sợ, phong thanh y đến Bắc Kinh vừa nổi lên thì số người trông vào y ít đi rõ rệt, mà chuyển hướng tụ tập về phía Phạm Duệ Hằng, có thể thấy lòng người rất dễ thay đổi, mà y tới Bắc Kinh cũng chỉ thăng lên một chức nhỏ. Cho dù như vậy, quan huyện không bằng hiện quản, y dù là nhậm chức Phó Thủ tướng, cũng không bằng quyền hạn Phạm Duệ Hằng có thể trực tiếp quản lý việc bổ nhiệm, bãi nhiệm các cán bộ dưới cấp Giám đốc sở ỏ tỉnh Yến, trong mắt cán bộ bản địa thì cái này quan trọng hơn.
Việc Hạ Tưởng xuất hiện khiến Diệp Thạch Sinh cảm kích rất nhiều, biết Hạ Tưởng chính là một thanh niên trọng tình trọng ý, y kéo tay Hạ Tưởng, nói chuyện huyên thuyên, cũng không quên ám thị sau này Hạ Tưởng có đến Bắc Kinh, có chuyện gì thì cứ tìm đến ông ta.
Cuộc gặp gỡ Phạm Duệ Hằng lại mang sắc thái cá nhân nhiều hơn, bởi vì có Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì tiếp khách. Ở trong căn phòng khách rộng mênh mông của Phạm Duệ Hằng, nghe khúc nhạc cổ, nhâm nhi tách trà thơm, cùng Phạm Tranh, Nghiêm Tiểu Thì thoải mái vui đùa, không khí tươi tắn hẳn lên, nhưng Hạ Tưởng vẫn cảm giác bên trong cái vẻ khách khí của Phạm Duệ Hằng, là một chút cảm giác xa cách như có như không.
Hạ Tưởng biết, điểm chung duy nhất nối mối quan hệ của hắn và Phạm Duệ Hằng chính là Phạm Tranh, bởi vì trong giai đoạn hiện tại quả thật hắn và ông ta không những không có chung lợi ích, hơn nữa còn có khả năng chia rẽ, bởi vì ở giữa ngang ra một rào cản chính là Tống Triêu Độ.
Phạm Duệ Hằng không phải kiểu người nhớ ân tình cũ, nếu nhớ ân tình cũ, sẽ không trong lúc Cao Thành Tùng vừa đi đã nhanh chóng phân rõ giới hạn với Cao Thành Tùng. Hắn ta cũng không phải người có tình, bởi nếu có tình, Nghiêm Tiểu Thì sẽ không ở thành phố Yến nhiều năm như vậy, mà cũng chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc thực sự của y.
Cũng tốt, Phạm Tranh trước sau vẫn nhiệt tình như thế, kể cho Hạ Tưởng nghe không ít chuyện phong lưu của hắn trước kia, Nghiêm Tiểu Thì vừa nghe vừa nhíu mày, có vẻ muốn phản bác, nhưng khó mở lời.
Nghiêm Tiểu Thì vẫn duy trì dáng vẻ như thế, dáng người thon thả và khuôn mặt hao gầy, chỉ có điều ánh mắt toát ra một tia u oán, có khi lơ đãng liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, làm Hạ Tưởng thấy buồn cười trong bụng. Kể từ khi Nghiêm Tiểu Thì biết được mối quan hệ giữa hắn và Cổ Ngọc, dường như xa cách đi nhiều, có lẽ ở trong lòng cô, Cổ Ngọc đã trở thành rào cản lớn giữa hắn và cô.
Cuối cùng cũng đến lúc chia tay nhau, Nghiêm Tiểu Thì tiễn Hạ Tưởng xuống lầu, khi đã xuống tới tầng dưới, Phạm Tranh nhìn ra gì đó bèn vẫy vẫy tay nói:
- Tôi lên lầu trước, có chuyện gì thì tôi và anh Hạ có thể bàn bạc bất cứ lúc nào. Tiểu Thì, cô muốn nói chuyện gì thì nói nhanh đi, chứ nhìn bộ dạng khó chịu của cô, tôi chịu muốn hết nổi rồi. Nam theo đuổi nữ cách ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp giấy...
Nghiêm Tiểu Thì bị Phạm Tranh trêu, mặt đỏ ửng lên, hét lên với Phạm Tranh:
- Xì, mau đi đường anh đi, vướng víu.
Phạm Tranh cười ha hả, quay người đi lên lầu, Nghiêm Tiểu Thì thẹn thùng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng:
- Đi dạo một chút nha?
Đi thì đi, ai sợ ai, Hạ Tưởng cùng Nghiêm Tiểu Thì đi ra khỏi khu Tỉnh ủy, hai người bước dọc theo con đường An Trường bên ngoài.
Đường An Trường là một con hẻm cụt, một bên là tường cao, một đầu chặn kín, một đầu nối liền với đường cái Hoa Trung phồn hoa, hơn nữa lại là đường một chiều, cũng không cho phép xe taxi lưu thông, nên đây là một trong những con đường yên tĩnh hiếm có của thành phố Yến, hơn nữa hai bên đường lại trồng nhiều cây xanh, chỉ tiếc giờ là mùa đông, nếu không tản bộ bên dưới con đường rợp bóng cây thế này, cũng có thể nói là rất lãng mạn.
Trông bộ dạng Nghiêm Tiểu Thì mang nhiều tâm sự, hai người đi một lúc lâu mới từ từ lên tiếng:
- Thành phố Lang...nghe nói rất nguy hiểm, có đúng không?
- Đừng lo, mệnh tôi lớn lắm.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng rầu rĩ của cô nên cố ý đùa một chút:
- Coi bộ dạng của em kìa, mặt mày ủ rủ, thất tình à?
- Nếu được thất tình thì hay quá, mấu chốt là ngay cả yêu còn chưa được, lấy gì mà thất tình? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nghiêm Tiểu Thì tức giận nói:
- Em sắp trở thành gái già rồi, phải làm thế nào mới được đây? Anh nghĩ cách giúp em với, Mai Hiểu Mộc vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh rể cứ luôn khuyên rằng Mai Hiểu Mộc cũng là một người tốt, có điều em sắp chết vì phiền rồi...
Nếu Nghiêm Tiểu Thì thích Mai Hiểu Mộc thì đã thích từ lâu rồi, chứ việc gì dây dưa đến tận bây giờ. Cô ấy là một người rất thẳng thắn, thật ra trong lòng cô đã có kế hoạch khác, cũng không để tâm đến Phạm Duệ Hằng sẽ nghĩ thế nào, bởi vì thực tế Phạm Duệ Hằng chỉ giúp đỡ cô ấy một chút, cho nên muốn cô thân thiết hơn với Phạm Duệ Hằng cũng khó.
Sở dĩ hỏi như vậy, là ý muốn trong lòng cô khó được phẳng lặng, vẫn có ý với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng trầm ngâm một chút, rồi lên tiếng nói:
- Thì à, em là một cô gái xinh đẹp, lại thông minh, tài năng, có ý chí, em hoàn toàn có được một cuộc sống tốt, một gia đình mỹ mãn. Cũng như bao nhiêu người khác, chỉ cần em luôn cởi mở vui vẻ, vậy việc gì em cứ phải ép mình tìm những việc buồn phiền?
Nghiêm Tiểu Thì nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, đôi mắt đen lay láy mở to không chớp, bỗng nhiên lắc đầu bi thương nói:
- Nếu trong lòng anh có hình bóng của em, thì hãy nói cho em biết, chỉ cần nghĩ đến em dù chỉ một chút thôi, em cũng chịu. Còn nếu như hoàn toàn không có thì em sẽ bỏ cuộc.
Hạ Tưởng không biết nên trả lời Nghiêm Tiểu Thì như thế nào.
Các cô gái bên cạnh hắn không phải ít, cho nên cũng không muốn có thêm một gánh nặng nữa. Lên giường thì dễ xuống giường lại rất khó, phát sinh tình cảm dễ, dứt tình khó khăn, hắn dễ dàng không để xảy ra mối quan hệ với phụ nữ, là vì không muốn trong tình cảnh không có tình cảm phát sinh quan hệ thân xác, lại không phù hợp với quy tắc làm người của hắn. Nhưng nói đến Nghiêm Tiểu Thì, không thể phủ nhận hắn cũng có chút tình ý, dù sao đã quen biết nhau lâu, lại từng có vài lần không rõ ràng, trong lòng hắn tình cảm đối với Nghiêm Tiểu Thì cũng là một kiểu cảm xúc không thể nói một cách rõ ràng.
Chỉ có thể là thích, nhưng không phải yêu, hơn nữa cũng đủ để hắn đối xử với cô như đối với Cổ Ngọc, trong lòng thấy thương tiếc, tình nguyện yêu thương.
Đôi khi sự mềm lòng bất chợt, bất chợt vui có khả năng sẽ mang lại hối hận lâu dài. Hạ Tưởng giơ tay vỗ vỗ lên lưng Nghiêm Tiểu Thì:
- Em không cần phải tạo cho mình một trở ngại tâm lý, đối với em, anh...
- Anh đừng nói nữa, hãy để cho em có được những hồi tưởng tốt đẹp về anh.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên giơ tay che kín miệng Hạ Tưởng, bàn tay cô nhỏ bé trắng mịn mà lạnh giá, chạm nhẹ ở bờ môi Hạ Tưởng, khiến hắn thất thần, cảm nhận được sự dịu dàng còn sót lại và cả mùi hương thoang thoảng.
Như hương hoa hồng.
Nghiêm Tiểu Thì đã đi một lúc lâu rồi, Hạ Tưởng mới nhấc bước quay về, tâm tư trầm lắng.
Tuy rằng thời gian tết Dương lịch ở thành phố Yến không lâu, Hạ Tưởng vẫn có gặp Hồ Tăng Chu một lần. Lần gặp mặt này với Hồ Tăng Chu tỏ ra vô cùng thân mật, hai người trò chuyện khá vui vẻ, cả hai nói hết chuyện từ nam chí bắc, đủ mọi chuyện trên đời.
Đương nhiên cũng không thể thiếu buổi tụ họp với các cộng sự ở quận Hạ Mã, Giang Thiên, Trang Thanh Vân, Biện Tú Linh, Phó Hiểu Bân, Hoàng Kiến Quân tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Tuy rằng Hạ Tưởng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng ai ai cũng đồng thuận gọi hắn là lãnh đạo cũ, khiến hắn có chút ngượng ngùng.
Giang Thiên sốt sắng nhất, y cảm động trước sự giúp đỡ của Hạ Tưởng đối với y, uống đến khi say mèm. Cục thế quận Hạ Mã vẫn được coi là ổn định, dưới sự giúp đỡ rất nhiều từ nhóm cán bộ cũ dưới quyền Hạ Tưởng mà Giang Thiên đã nắm chặt thế cục, quận Hạ Mã có thể tự tin mà bước những bước vững chắc tiến tới, đồng thời tiếp tục duy trì khiêm tốn như lúc Hạ Tưởng còn chủ quản, phong cách thiết thực rõ ràng.
Lý Hàm không tham gia cuộc gặp mặt, nghe nói hắn trở về quê.
Trước khi đi, Hạ Tưởng vẫn gặp mặt Mai Thái Bình một lần. Mai Thái Bình vẫn bộ dạng cũ, dường như không vì chuyện đẩy mạnh xây dựng mới nông nghiệp mà xa lánh Hạ Tưởng, vẫn đùa giỡn như trước kia, còn muốn Hạ Tưởng ra tay tác hợp Mai Hiểu Mộc và Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng từ chối ý kiến không tiếp lời của Mai Thái Bình, mà quay qua nói về thế cục của thành phố Lang và thế cục tỉnh Yến sau thời đại Diệp Thạch Sinh.
Mai Thái Bình cũng không có tiết lộ nhiều tin tức, trước khi sự việc được quyết định chắc chắn, phán đoán thế nào đều là dư thừa, chủ yếu cũng là lần bổ nhiệm này do Bộ Chính trị thảo luận quyết định, cuối cùng là Ủy viên thường vụ đánh nhịp, Mai Thái Bình vẫn chưa phải là Ủy viên Bộ Chính trị, không có tư cách tham gia thảo luận.
Nói đến Ủy viên Bộ Chính trị, Mai Thái Bình mỉm cười:
- Kỳ thật tôi cũng không có nhiều khát vọng gì, trước khi lui xuống mà có thể đảm nhiệm chức Ủy viên Bộ Chính trị một nhiệm kỳ là được rồi. Tính ra tôi đến tỉnh Yến đã được một thời gian rồi, cũng nên điều động thôi.
Trong lòng Hạ Tưởng khẽ rùng mình:
- Trưởng ban Mai nên tiến lên một bước, vị trí Phó bí thư Tỉnh ủy cũng khá…
- Cứ ở tại tỉnh Yến này cũng không ý nghĩa mấy, tôi muốn về Bắc Kinh rồi.
Không biết là Mai Thái Bình thật lòng nói vậy hay chỉ là thuận miệng nói thế thôi, tuy nhiên Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt của y, lại có vẻ hứng thú, ý tứ hàm súc.
Nhận thấy vành kinh tế Bắc Kinh lớn có thể sau tết Dương lịch lên chương trình, Mai Thái Bình lúc này nghĩ quay về Bắc Kinh, chỉ sợ không phải là chủ ý của ông ta. Đúng lúc cần phải đứng vững vàng ở tỉnh Yến này, bây giờ trở về chẳng phải đã giao lại cơ hội hiếm quý này trao vào tay người khác?
Tuy nhiên Mai Thái Bình không nói thêm, Hạ Tưởng cũng không hỏi lại.
Kỳ nghỉ vừa qua, Hạ Tưởng liền đi làm ngay sau khi về tới thành phố Lang. Vừa lên tới văn phòng, thì từ Cục công an thành phố truyền đến một tin khiến ai ai cũng phải giật mình, mặt sẹo trốn thoát thành công khỏi trại tạm giam, hiện tại không rõ tung tích.