Quan Thần

Chương 835: Khẩn cấp, dư luận xôn xao




Lộ Hồng Chiêm rút điện thoại ra, đang định tự mình gọi điện thoại cho Giám đốc sở Mã ngay trước mặt Hạ Tưởng và Vu Binh, không ngờ di động vừa mở ra đã đổ chuông, khiến y giật mình, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến liền vui mừng khôn xiết, nói với Hạ Tưởng một câu dường như có ý khoe khoang:
- Giám đốc sở Mã đích thân gọi tới.
Lộ Hồng Chiêm nào biết rằng, cuộc điện thoại mà hắn sắp nghe, là cuộc gọi thiếu chút nữa khiến y thân bại danh liệt.
Hạ Tưởng không tỏ thái độ gì, chỉ phất phất tay, có ý bảo Lộ Hồng Chiêm cứ nghe máy.
Lộ Hồng Chiêm liền vô cùng đắc ý nghe điện thoại:
- Xin chào Giám đốc sở Mã, tôi vừa định gọi điện cho ngài, ngài đã gọi tới, thật trùng hợp, tôi có việc cần báo cáo với ngài.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy phẫn nộ của Mã Kiệt:
- Đồng chí Lộ Hồng Chiêm, mời anh lập tức đến Sở công an tỉnh họp, việc khẩn cấp, lập tức lên đường.
Lộ Hồng Chiêm thoáng chốc liền sợ ngây người, chưa hề nghe nói gần đây có cuộc họp quan trọng nào, liền hỏi thêm một câu:
- Giám đốc sở Mã, họp gì cơ ạ?
- Cứ đến rồi anh sẽ biết.
Mã Kiệt nói cụt lủn rồi dập máy luôn.
Bây giờ thì họp hành gì? Lộ Hồng Chiêm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, y đương nhiên không biết, một cơn bão táp nữa lại đang hình thành, hơn nữa còn chỉ thiếu chút nữa là khiến y lật thuyền.
Sắc mặt Lộ Hồng Chiêm cực kỳ tệ, y cũng không ngốc, đương nhiên thấy rõ trong lời nói của Giám đốc sở Mã ẩn chứa cơn giận đang được kìm nén, đã xảy ra chuyện gì? Giám đốc Sở Mã tại sao lại nổi giận với y? Trong lòng y thấp thỏm, lo lắng không yên mà nhìn Hạ Tưởng và Vu Binh, nhưng lại không thấy được bất kỳ chuyển biến cảm xúc nào từ trên gương mặt hai người.
Đều là những người có tài diễn kịch, đều thản nhiên như không, Lộ Hồng Chiêm mặt mày có phần ủ dột, vốn định nở mày nở mặt một chút thì bị mắng một trận phủ đầu, lại còn ngay trước mặt tất cả mọi người, trên gương mặt y thể hiện có phần không nhịn được, ngượng ngùng nói:
- Tôi phải tới thành phố Yến họp, việc điều tra đợi sau khi tôi quay về sẽ quyết định lại.
Sở công an tỉnh có lệnh không thể không nghe, Lộ Hồng Chiêm lập tức gọi tài xế, lên ô tô lên đường. Lúc sắp đi còn đặc biệt dặn dò Long Khổng vài câu, bảo anh ta trước khi y về không được nói bất kỳ điều gì, phải kiên định lập trường, không được dao động, không được để bị vài câu nói của người khác hù dọa.
Long Khổng gật đầu đồng ý, vẻ mặt kiên quyết. Lộ Hồng Chiêm thì trong lòng thấy bất an, y luôn cảm thấy tính nết Long Khổng tuy rằng đối đãi với cảnh sát và phạm nhân vô cùng hung hãn nhưng trên thực tế là một kẻ miệng hùm gan sứa. Ở trước mặt cấp trên vô cùng sợ hãi nên phải dặn dò thêm một lượt, trịnh trọng cảnh cáo y nói nhiều chắc chắn hỏng việc, hễ bị người ta bắt thóp sẽ không chỉ đơn giản là mất chức, không chừng còn có thể bị ngồi tù, cho nên nhất định phải giữ mồm giữ miệng.
Lộ Hồng Chiêm vừa đi, Trưởng Ban tuyên giáo Thành ủy thành phố Lang Lưu Khải liền nhận được điện thoại của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, là Mã Tiêu đích thân gọi tới, nói cho Lưu Khải với giọng điệu vô cùng gay gắt, những gì liên quan đến cái gọi là lý luận song khởi của Lộ Hồng Chiêm đều phải kiểm soát nghiêm ngặt, không cho phép có bất kỳ hình thức tuyên truyền nào với giới truyền thông địa phương ở thành phố Lang, bao gồm cả ở nội bộ Cục công an thành phố cũng không được nhắc đến nữa. Tóm lại là dùng hết khả năng làm giảm ảnh hưởng, nếu có một đơn vị truyền thông nào đưa tin, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy sẽ thông báo phê bình, hơn nữa báo cáo lên Tỉnh ủy căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của tình hình, tiến hành xử phạt.
Lưu Khải vẫn chưa hiểu rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đặt điện thoài xuống y liền đi tới văn phòng của Ngả Thành Văn báo cáo một chút. Vừa đến văn phòng Bí thư đã thấy Bí thư Ngả đang nghe điện thoại, chỉ nghe thấy Ngả Thành Văn nói với giọng cung kính:
- Vâng, vâng, tinh thần chỉ đạo của Trưởng ban thư ký tôi nhất định sẽ truyền đạt tới toàn thể các thành viên của Thành ủy, phải chăm chỉ học tập thận trọng nhận thức, nhất định phải kiểm soát sự việc trong phạm vi có thể.
Gác điện thoại xuống, Ngả Thành Văn thấy Lưu Khải bước vào, vô cùng tức giận nói:
- Ông Lộ thật chẳng ra sao, bịa ra cái thứ lý luận song khởi khỉ gió gì, còn nhất quyết muốn báo lên Sở công an tỉnh. Kết quả rõ hay, Giám đốc sở công an tỉnh Mã còn rất thích, sau khi sửa đầu sửa đuôi thì biến thành lý luận của ông ta, chuẩn bị phổ biến rộng rãi ra toàn tỉnh, lại được Tổng biên tập Cố của báo Tân Hoa Xã viết thành tài liệu tham khảo nội bộ, đưa lên Trung ương. Kết quả thì thế nào? Bộ trưởng Ngô xem xong liền giận tím mặt, tuyên bố là công khai tuyên chiến với phóng viên, là sự chà đạp nặng nề lên quyền lợi của phóng viên, sẽ tạo thành thế đối lập giữa cảnh sát và phóng viên, là bóp chết tính công bằng chính trực của tin tức…
Ngả Thành Văn đùng đùng giận dữ, lòng đầy căm phẫn mà thuật lại nguyên si lời của Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là thể hiện thái độ cực kỳ bất mãn với kiểu vô cớ sinh sự của Lộ Hồng Chiêm, đồng thời cũng là để Lưu Khải biết lập trường rõ ràng của y, chính là kiên quyết chấp hành quyết định của Tỉnh ủy:
- Bộ trưởng Ngô chẳng những phê duyệt, còn báo cáo lên Trung ương, các lãnh đạo Trung ương có liên quan cũng đã phê duyệt, yêu cầu cần phải giữ thái độ khiêm tốn thận trọng, ngăn chặn lời đồn thổi không đúng
Lưu Khải có mối quan hệ thân thiết với Cổ Hướng Quốc, quan hệ với Lộ Hồng Chiêm từ trước đến nay cũng rất tốt, còn với Ngả Thành Văn thì không hợp ý lắm. Y vốn định tới dò hỏi rõ ràng tình hình, còn chưa kịp mở miệng, Ngả Thành Văn liền lên lớp cho một bài sống động và nghiêm khắc, khiến trong nháy mắt y thấy lòng mình u ám, biết việc lớn không tốt rồi, sự việc đã kinh động đến lãnh đạo Trung ương, Lộ Hồng Chiêm còn có thể có cái kết tốt đẹp? Thêm nữa Ngả Thành Văn từ lâu đã không ưa Lộ Hồng Chiêm, lúc này xảy ra sự cố, ngoài việc hả hê vui sướng trên nỗi đau của người khác, chắc chắn sẽ còn thừa cơ hãm hại.
Lưu Khải vốn định xin ý kiến Ngả Thành Văn xem nên làm như thế nào, đủ rồi, vừa thấy thái độ của Bí thư Ngả thì không cần hỏi nữa, chắc chắn là nghiêm khắc tuân theo chỉ thị của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, hơn nữa xem ra không chỉ Ban tuyên giáo Tỉnh ủy có chỉ thị, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng đã gọi tới, việc đã bị làm to lên rồi.
Đối với những chỉ thị trước kia của Tỉnh ủy, rất ít khi thấy Bí thư Ngả chấp hành nghiêm túc như thế, đều là nói một đằng làm một nẻo. Nhưng xem ra liên quan tới vấn đề tiền đồ của Lộ Hồng Chiêm, Bí thư Ngả lập tức thể hiện lập trường, không chút do dự hùa theo Tỉnh ủy.
Nói trắng ra là, không phải tự nhiên liền nghe lời của Tỉnh ủy, là bởi vì lời của Tỉnh ủy có lợi cho việc đả kích đối thủ chính trị.
Trong lòng Lưu Khải thầm nghĩ, chính khách dù sao cũng là chính khách, quyền lợi là trên hết, lập trường và nguyên tắc là tấm màn che mà bất kỳ lúc nào cũng có thể dùng để thay đổi, còn quyền lợi mới là vấn đề muôn thuở. Bước ra khỏi văn phòng của Ngả Thành Văn, Lưu Khải còn nhớ lại chỉ thị mang hàm ý sâu sắc của Ngả Thành Văn:
- Lập tức mở cuộc họp toàn thể cán bộ, tuyên bố tinh thần chỉ đạo của Tỉnh ủy và Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, thiết thực thực hiện quan niệm phát triển khoa học, yêu cầu toàn thể cán bộ tăng cường xây dựng tác phong tư tưởng, đề phòng sự bành trướng của chủ nghĩa cá nhân.
Đúng là thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, Lưu Khải lắc đầu thở dài, chuẩn bị tìm Thị trưởng Cổ nói vài câu, xem làm thế nào để cứu vãn chút ảnh hưởng cho ông Lộ. Ông Lộ gần đây đen đủi, toàn gặp phải những chuyện không như ý, vốn dĩ còn mang một án kỷ luật cảnh cáo, đừng nên vì việc này mà lại bị lật đổ, như thế thì thật không đáng.
Lưu Khải đến tìm Cổ Hướng Quốc, lại bị Thư ký Lưu Lâm Nham của Cổ Hướng Quốc ngăn ở bên ngoài. Lưu Lâm Nham gầy yếu là thư ký thứ hai của Cổ Hướng Quốc, người thư ký đầu vì một chuyện nhỏ đắc tội Cổ Hướng Quốc, bị Cổ Hướng Quốc đẩy tới một thị trấn xa xôi. Anh ta sau khi trở thành thư ký của Cổ Hướng Quốc, luôn luôn cẩn thận dè dặt, sợ rằng sẽ lại có một kết cục không ra gì.
Tính tình Cổ Hướng Quốc tuy rằng vốn dĩ không được tốt, nhưng ở cạnh y một thời gian dài, Lưu Lâm Nham cũng có thể coi là có được chút bí quyết. Tuy nhiên gần đây tính tình Cổ Hướng Quốc vô cùng quái đản, chẳng biết tại sao cũng nổi giận không nói, còn thường xuyên có những hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ví dụ như hôm nay dặn anh ta, trừ phi là Bí thư Ngả đích thân tới, những người khác đến đều không gặp, đóng chặt cửa phòng một cách bí mật, ở trong đó gọi điện thoại, không hề thoải mải như trước kia một chút nào.
Lưu Khải không cần vào cũng có thể đoán ra Cổ Hướng Quốc có lẽ đang dò hỏi tình hình ở khắp nơi, cũng không nói gì thêm, quay lưng bước đi.
Cổ Hướng Quốc quả thực sau khi nghe tin Lộ Hồng Chiêm khẩn cấp tới Sở công an tỉnh họp, lòng chợt suy tư, biết có thể có chuyện không hay đã xảy ra, còn chưa kịp hỏi rõ ràng đã nhận được điện thoại phía thủ đô. Sau khi biết được Lộ Hồng Chiêm vô tình rơi vào vòng xoáy, Cổ Hướng Quốc vô cùng sợ hãi hoang mang, vội vàng nghe ngóng khắp nơi xem sự tình nghiêm trọng đến đâu, rốt cuộc sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì. Sau khi gọi điện thoại một lượt mới nhớ ra phải gọi cho Lộ Hồng Chiêm, nhắc y bình tĩnh, chớ hoang mang, chuyện không lớn, chắc hẳn vẫn còn có đường xoay sở.
Đã gọi vài cuộc, di động của Lộ Hồng Chiêm vẫn báo máy bận. Đúng lúc bồn chồn thì nhận được thông báo, khẩn cấp triệu tập Hội nghị thường vụ, truyền đạt tinh thần chỉ đạo của Tỉnh ủy.
Hội nghị thường vụ hôm nay là lần họp có số người tham gia ít nhất trong lịch sử thành phố Lang, Ủy viên thường vụ nhiệm kỳ mới Trần Trí Tiệp còn chưa chính thức nhậm chức, Lộ Hồng Chiêm tới thành phố Yến họp, điều bất ngờ là, Hạ Tưởng cũng vắng mặt trong trong Hội nghị thường vụ. Ngả Thành Văn giải thích do có việc đột xuất nên xin phép nghỉ, Cổ Hướng Quốc cũng không nghĩ nhiều, bởi vì y vẫn chưa liên kết vụ việc của Lộ Hồng Chiêm với Hạ Tưởng lại với nhau, càng không biết Hạ Tưởng tranh thủ lúc Lộ Hồng Chiêm rời khỏi, đang tiến hành một kế hoạch lớn nào đó một cách rầm rộ.
Nếu Cổ Hướng Quốc biết Hạ Tưởng hiện giờ đang làm gì, y chắc chắn sẽ lập tức gián đoạn Hội nghị thường vụ. Trước tiên sẽ đi ngăn cản Hạ Tưởng, chỉ tiếc rằng y đã chậm một bước, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra hối cũng không kịp, bởi vì y không biết tổ điều tra đang nắm giữ chứng cứ gì, càng không biết trước khi Lộ Hồng Chiêm khẩn cấp kịp tới thành phố Yến, tổ điều tra đang họp cuộc họp quan trọng gì với Hạ Tưởng.
Hội nghị thường vụ diễn ra rất thuận lợi, thời gian cũng không dài, sau khi tinh thần chỉ đạo của Tỉnh ủy và Ban tuyên giáo Tỉnh ủy được truyền đạt, Ngả Thành Văn còn phát biểu một bài diễn văn thật hùng hồn. Trong lòng tất cả các Ủy viên thường vụ đều tự biết, song vẫn rất kinh ngạc. Người luôn ngoài mặt ủng hộ trong lòng chống đối các chỉ thị của Tỉnh ủy như Bí thư Ngả, hôm nay lại diễn một vẻ chỉ thị của Tỉnh ủy bảo sao nghe vậy, rất rõ ràng, đó là nhu cầu chính trị.
Nếu Hạ Tưởng thấy cảnh này cũng sẽ cảm khái, hiểu rõ ra nhiều lập trường trong chính trị từ trước đến nay đều là sản phẩm của nhu cầu chính trị. Nói thật, nếu thư Tỉnh ủy tỉnh Yến đủ cương quyết, dám đối đầu với sức ép của Trung ương, muốn bắt bí thành phố Lang thật ra cũng không phải là khó, lôi kéo một bên, chèn ép một bên, cuối cùng đẩy phía bị đánh tơi bời không còn sức chống trả ra ngoài, xếp người của mình vào sẽ có thể từng bước nắm trọn thành phố Lang trong tay. Nhưng từ trước đến nay chưa từng làm như thế, e rằng có lẽ do Diệp Thạch Sinh không để tâm đến thành phố Lang, Phạm Duệ Hằng cũng thấy rằng thành phố Lang không có gì tốt, mới thờ ơ không muốn hao tâm tổn sức bài binh bố trận.
Việc không thu được lợi lộc gì, lại hao công tốn sức, còn phải mạo hiểm đắc tội với một số nhân vật quan trọng ở thủ đô, ai lại rỗi hơi tự chuốc phiền hà như thế? Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Tỉnh ủy có thể chịu đựng thành phố Lang trong suốt nhiều năm qua và mối quan hệ giữa hai bên chỉ ở mức vừa phải.
Hiện nay thành phố Lang sắp trở thành thành phố thí điểm đi đầu trong vành kinh tế Bắc Kinh lớn, Tỉnh ủy vẫn chưa coi trọng đúng mức vấn đề này, nguyên nhân cũng không có gì khó hiểu. Diệp Thạch Sinh sắp rời ghế, đã không còn quan tâm tới những việc của tỉnh Yến. Phạm Duệ Hằng chuẩn bị nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy, hiện nay y muốn đi một con đường chắc chắn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ có thể đợi tới sau khi y lên nắm giữ quyền lực nhất nhì, mới có thể xây dựng tác phong lãnh đạo của y ở toàn tỉnh.
Có người chọn lúc này đưa Hạ Tưởng tới thành phố Lang, cũng là nhắm đúng thời cơ, đúng lúc thiếu hụt để Hạ Tưởng hưởng lợi từ trong rối ren. Đương nhiên, Hạ Tưởng có thể hưởng lợi từ trong rối ren hay không chỉ là một khả năng, có thể Hạ Tưởng sẽ bị thất bại nặng nề ở thành phố Lang, chưa biết chừng còn làm tổn hại đến tiền đồ chính trị.
Sự tôi luyện trên trường chính trị rất thảm khốc, vượt qua được thì tương lai rạng ngời, không vượt qua được thì từ đó không ngóc đầu lên được. Hạ Tưởng lại không phải người có phúc là con ông cháu cha, không có một ông bố có tài hô phong hoán vũ, hắn có được thành tích chính trị là nhờ bản lĩnh của chính mình, xảy ra chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác, không ai đỡ cho, không thể so với Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình, chuyện tốt xấu gì cũng có người nâng đỡ.
Ngay như Phó Tiên Phong, tuy rằng thất bại ở thành phố Yến, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày có thể gây dựng lại được. Nhưng nếu hắn thất bại nặng nề như Phó Tiên Phong, cơ bản là vĩnh biệt sự nghiệp chính trị, trồng cây chăm cỏ cả đời, nói gì đến chuyện vì nước vì dân, nói gì đến chuyện chứa chan hoài bão, nói gì đến chuyện thâu tóm thiên hạ. Một người nếu không chiến thắng trong cuộc chiến chính trị, thì chuyện muốn thực hiện tư tưởng chấp chính của mình là một chuyện vô cùng nực cười.
Người thất bại trên mặt trận chính trị, có nghĩ đến tận trung với Tổ quốc, với nhân dân, nhưng không có quyền lực trong tay thì cũng chỉ là là lời nói suông, là suy nghĩ viển vông mà thôi.
Sau khi Hội nghị thường vụ kết thúc, Lưu Nhất Lâm chần chừ bước tới văn phòng của Hạ Tưởng, gặp Lý Tài Nguyên ở đó, liền hỏi Hạ Tưởng đi đâu rồi - Gần đây cô thường không thấy Hạ Tưởng, cụ thể là bận việc gì, cô rất tò mò, bởi vì theo những bước tiến của Hạ Tưởng ở thành phố Lang càng ngày càng xa, cô đã có thể kết luận, thế cục thành phố Lang đã chuyển biến theo từng bước đi của Hạ Tưởng, và trở nên khó bề đoán định, nhưng đồng thời dường như cũng có chiều hướng càng ngày càng rõ nét.
Lý Tài Nguyên do dự một lát, vẫn cứ không nói lời nói thật, mặc dù y biết quan hệ của Lưu Nhất Lâm và Hạ Tưởng cũng coi là tốt, nhưng cũng chưa thân thiết tới mức giải thích đi đâu làm gì:
- Phó thị trưởng Hạ và các đồng chí tổ điều tra đi cùng nhau, cụ thể là đang bận việc gì tôi cũng không rõ lắm.
Lưu Nhất Lâm là người phụ nữ thông minh vô cùng, Lộ Hồng Chiêm tới Sở công an tỉnh họp, Tỉnh ủy đã truyền đạt tinh thần chỉ đạo xuống, đồng thời còn có tổ điều tra của Sở công an tỉnh ở thành phố Lang, mà lúc này Hạ Tưởng lại vắng mặt trong Hội nghị thường vụ - việc trước nay chưa từng có, tất cả dấu hiệu cho thấy, toàn bộ mọi chuyện thực ra đều hướng về một người - Lộ Hồng Chiêm.
Lại liên tưởng đến trước đây không lâu khi Hạ Tưởng vừa mới nắm giữ một phần ba quyền lực tài chính của thành phố - Sau việc đó Hạ Tưởng ngỏ ý cảm ơn cô, còn mời cô dùng cơm, cô vui vẻ đến nơi hẹn, cũng cảm thấy đã gần gũi với Hạ Tưởng hơn rất nhiều - Cô cũng hiểu rõ, Hạ Tưởng đang triển khai bước đi thứ hai của mình, nắm giữ sức mạnh của Cục công an thành phố.
Nói thật, sự trẻ trung và tuấn tú của Hạ Tưởng khiến Lưu Nhất Lâm ngưỡng mộ, nhưng năng lực của Hạ Tưởng càng khiến cô khâm phục hơn. Tuy rằng trên con đường tiến về phía trước Hạ Tưởng cũng gặp phải thất bại, nhưng sau đó hắn vẫn luôn có thể giải quyết dễ dàng, có sự điềm tĩnh và cơ trí vượt xa so với tuổi, đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là thái độ bình tĩnh đối phó và không kiêu, không nóng vội.
Khác với với ý nghĩ của Lưu Nhất Lâm là, sau khi tan họp, sau khi Cổ Hướng Quốc trở lại văn phòng một lần nữa, đột nhiên luôn cảm thấy rằng có gì đó không ổn, lại không nói cụ thể được là không ổn ở điểm nào. Sau khi lòng vòng trong phòng vài vòng, bỗng nhiên bừng tỉnh, đúng rồi, Hạ Tưởng vắng mặt trong Hội nghị thường vụ, rốt cuộc hắn đã đi đâu? Hôm nay cơ hội để xem chuyện hay sao lại có thể vắng mặt hắn? Trừ phi là…là hắn có việc cần tận dụng thời cơ để hãm hại phải làm.
Nghĩ đến thế, y lại định gọi điện cho Lộ Hồng Chiêm, còn chưa kịp gọi đã lại nhận được điện thoại từ thủ đô:
- Tại sao Lộ Hồng Chiêm lại đi thành phố Yến?
Câu hỏi đột ngột đến khiến Cổ Hướng Quốc trầm tư: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sở công an tỉnh triệu tập cuộc họp, ông ấy nhất định phải đi.
- Nhất định phải đi? Ngu dốt thật, đây là kế điệu hổ ly sơn.
Giọng điệu trong điện thoại đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
- Tổ điều tra của Sở công an tỉnh vẫn còn ở thành phố Lang, việc mặt sẹo trốn thoát vẫn chưa điều tra rõ, lại có sóng gió nổi lên, Lộ Hông Chiêm bây giờ đến Sở công an tỉnh ngoại trừ bị giáo huấn, phải gánh tội cho người khác thì còn có chuyện gì tốt? Cho dù phải gánh tội thay, gánh muộn mấy ngày thì có sao, cứ nhất định phải vội vàng hấp tấp mà đến đó ngay bây giờ, cũng không để ý đến sự ổn định của hậu phương lớn nữa hả? Hướng Quốc, sự tinh thông chính trị của ông đi đâu rồi hả? Tôi sớm đã nói, thả mặt sẹo ra là hạ sách, ông lại không tin, giờ lại thêm một sơ hở lớn nữa rơi vào tay đối thủ, tôi xem ông xử lý thế nào.
Cổ Hướng Quốc kinh hãi, sau khi liên kết một chuỗi các sự việc với nhau, lập tức sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hỏng rồi, đúng là là mắc mưu rồi, quả nhiên là kế điệu hổ ly sơn.
Y vội vàng gọi điện cho Lộ Hồng Chiêm, lần này có tín hiệu, liền hỏi ngay:
- Ông Lộ, đến đâu rồi? Khẩn trương quay về thành phố Lang, tình hình cấp bách.
Giọng Lộ Hồng Chiêm rất chán nản:
- Đã đến thành phố Yến rồi, đã chạm trán các đồng chí ở Sở công an tỉnh, không kịp quay về nữa rồi.
Ngừng một chút, giống như nhớ ra điều gì:
- Quên không nói, khi nãy trên đường vội vàng chỉ lo báo cáo tình hình, Phó thị trưởng Hạ hiện đang cùng tổ điều tra điều tra chuyện mặt sẹo…
- Tất nhiên là tôi biết hắn đang làm gì, không phải là bọn họ vẫn chưa tìm ra chứng cứ sao?
Trong lòng Cổ Hướng Quốc như thiêu như đốt, cứ luôn cảm thấy đằng sau việc Hạ Tưởng vắng mặt trong cuộc họp là có âm mưu gì đó rất nguy hiểm.
- Có vẻ như… cũng đã điều tra ra một chút.
Lộ Hồng Chiêm đã đến thành phố Yến, bình tĩnh lại, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, trong lòng không hiểu tại sao mà bắt đầu hoảng loạn.
- Khi tôi đi, bọn họ vừa đưa ra mấy bản khẩu cung, gần như đã chạm gần đến chân tướng sự việc…
Nghe Lộ Hồng Chiêm kể lại, Cổ Hướng Quốc thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên:
- Cái gì? Tình hình nghiêm trọng như thế mà ông không nói sớm? Ông muốn hại chết người ta à? Ông Lộ ơi ông Lộ, sự nhanh nhạy chính trị của ông để đâu rồi?
Quăng điện thoại xuống, Cổ Hướng Quốc lập tức gọi điện thoại cho Long Khổng, tắt máy, dự cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng rõ rệt, lại gọi điện cho Biểu Lý và Anh Thành, tổng đài báo rằng không thể liên lạc được. Sau cùng lại gọi cho Hạ Tưởng, cũng đang tắt máy.
Hỏng việc rồi, tình hình cực kỳ xấu, chẳng lẽ Long Khổng đã nhận tội rồi? Cổ Hướng Quốc lại nghĩ, không đúng, nếu muốn thẩm tra Long Khổng, Hạ Tưởng không có quyền thẩm vấn, tổ điều tra càng không có quyền đó, ngoại trừ Ủy ban kỷ luật thành phố đứng ra, chiếu theo pháp luật bắt giam Long Khổng.
Đúng, Ủy ban kỷ luật thành phố, Cổ Hướng Quốc cũng không để ý tới chức danh Thị trưởng gì nữa, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vô cùng lo lắng vội vã tự mình đến văn phòng của Lữ Nhất Khả, cũng không buồn để ý phép lịch sự gõ cửa, đẩy thẳng cửa đi vào trong:
- Chủ nhiệm Lữ có ở đây không?
Thư ký của Lữ Nhất Khả có lẽ là lần đầu nhìn thấy người luôn điềm tĩnh như Thị trưởng Cổ cũng có lúc thất thố, liền sửng sốt:
- Chủ nhiệm Lữ dự xong Hội nghị thường vụ đã vội vàng ra ngoài, chưa quay về văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.