Sau khi hội ý Bí thư, Hạ Tưởng chính thức đạt được sự ủng hộ của Bí thư, cùng lúc danh chính ngôn thuận tạm thời chấp quản cả Cục công an thành phố, có thể lấy danh nghĩa Thành ủy mà toàn quyền điều động toàn bộ cảnh sát toàn thành phố. Như vậy, quyền lực của Hạ Tưởng đã tăng lớn nhất chỉ trong thời gian ngắn.
Có được sức mạnh của chuyên chế rồi, Hạ Tưởng mới có thể có quyền lực hô mưa gọi gió ở thành phố Lang này.
Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Tưởng mở cuộc họp toàn cục ở Cục công an thành phố, truyền đạt chỉ thị tinh thần của Thành ủy, đồng thời làm công tác bố trí, yêu cầu tất cả cảnh sát bắt đầu lập tức hành động, truy bắt lái xe bỏ trốn trong phạm vi toàn thành phố.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng cùng Biểu Lý, Anh Thành lẫn Lịch Phi ba vị Phó cục trưởng mở cuộc họp hội ý, chính là lợi dụng cơ hội này như thế nào, vun xới lực lượng trung tâm Cục công an thành phố, tiến thêm một bước tiến hành nghiên cứu tính đáng tin của việc đả kích Lộ Hồng Chiêm. Cuối cùng là Biểu Lý đề nghị lấy danh nghĩa truy bắt lái xe bỏ trốn, sẽ triển khai hành động "nắm đấm sắt" thanh tra các tụ điểm ăn chơi trên toàn thành phố, được Hạ Tưởng gật đầu và Anh Thành, Lịch Phi cùng nhất trí tán thành.
Anh Thành, Lịch Phi mỗi người dẫn đầu một đội đến các khu vui chơi giải trí như: Trung tâm tắm hơi, karaoke, vũ trường, bar, nhà hàng, khách sạn.v.v..triển khai khám xét, thanh tra tất cả các địa điểm, toàn bộ các sản nghiệp của Nga Ni Trần đều trở thành đối tượng mục kích.
Lần trước Hạ Tưởng đưa người đến kiểm tra, lập phiếu phạt mấy triệu tệ rồi, có điều đó chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hành động hôm nay nhất định sẽ đánh cho Nga Ni Trần một trận đau không nói lên lời.
Theo sau đó, Hạ Tưởng lại đến một nơi bí mật mở cuộc họp với các thành viên nòng cốt, Tôn Hiện Vĩ, Lý Hồng Giang, Chu Hổ và Tề Á Nam, tập hợp được tất cả hơn 100 tinh binh mãnh tướng và đã đến phân tán ở khắp các nẻo đường góc phố thành phố Lang, chỉ chờ một tiếng lệnh hạ xuống là bắt đầu hành động.
Nơi họp là căn nhà nông thôn mà Tề Á Nam tạm thời thuê lại. Vẫn là Lý Thấm chu đáo, cô biết là hành động lần này cần phải có một trung tâm chỉ huy, nên sau khi so sánh, chỉ trong thời gian ngắn liền thuê lại một nơi có thể coi là kín đáo. Hạ Tưởng ngồi ở giữa, nghe Tôn Hiện Vĩ báo cáo bệnh tình của Tiêu Ngũ và Vệ Tân.
Dáng vẻ lúc bình thường hi hi ha ha không nghiêm chỉnh tí nào thì hiện giờ nét mặt nghiêm túc, Tôn Hiện Vĩ như hai con người khác vậy. Đây cũng là trọng điểm mà Hạ Tưởng vẫn luôn trọng dụng Tôn Hiện Vĩ, một người có thể có ít nhiều khuyết điểm, nhưng nhất định phải biết nâng lên, bỏ qua trách nhiệm mới có thể trọng dụng được, Tôn Hiện Vĩ của bây giờ chính là như vậy.
Tiêu Ngũ và Vệ Tân là do bị chấn động ngất đi, kiểm tra sức khỏe thì Vệ Tân không có gì lo ngại, nhưng hôn mê bất tỉnh cũng khiến cho bác sĩ phải bó tay. Tiêu Ngũ là do trong lúc sau cùng vì tránh để chiếc xe buýt đâm phải Vệ Tân, cố sống cố chết vặn vô lăng, cuối cùng là anh ấy chịu chấn thương nặng nhất, nội tạng bị chấn thương, chảy máu trong, bác sĩ nói tình hình nghiêm trọng hơn.
Phượng Mỹ Mỹ ở trong bệnh viện chăm sóc cho Tiêu Ngũ, cô khóc ngất lên ngất xuống. Đồng thời, Mao Tác Thiên và Hà Lâm cũng ở trong bệnh viện như hình với bóng bảo vệ Tiêu Ngũ, còn Chu Hổ sắp xếp bốn, năm anh em trong Bất động sản Giang Sơn không rời nửa bước. Hạ Tưởng cũng để Lịch Phi bố trí bốn, năm cảnh sát đứng canh bảo vệ, trên cơ bản trừ khi có một nhóm người tập thể gây sự, nếu không thì không ai có thể động vào Tiêu Ngũ nửa phần.
Hôm nay, vốn không phải hội nghị dành cho phụ nữ, nhưng Hạ Tưởng phá lệ cho phép Lý Thấm tham gia. Lý Thấm đi theo Hạ Tưởng bắn kích Nguyên Minh Lượng, cho rằng việc tranh đấu đều phải tuân theo quy củ do ước định mà thành, không ngờ, cũng có lúc phải động đến dao kiếm. Có điều, một cô gái vô cùng quật cường như cô không những không cảm thấy sợ hãi, mà còn nhiệt huyết sôi trào. Trong lúc đau lòng vì chuyện của Tiêu Ngũ và Vệ Tân, cô lại càng kiên định hơn quyết tâm đứng cùng phía Hạ Tưởng phản kích thế lực đen tối độc ác.
Lý Thấm tin tưởng dựa vào đầu óc và con mắt kinh doanh của mình, có thể giúp đỡ được Hạ Tưởng một phần sức lực.
Đồng thời, Lý Thấm dù sao cũng là phụ nữ, cô để ý phát hiện khi Hạ Tưởng nghe tin Vệ Tân bị thương, bàn tay hơi run run, thần sắc cũng có chút không ổn khiến cho cô không khỏi đoán mò, lẽ nào lãnh đạo lại có sự quan tâm vượt xa mức tình bạn đối với Vệ Tân?
Quả thực lửa giận trong lồng ngực Hạ Tưởng đang hừng hực cháy.
Kiếp trước, Tiêu Ngũ bị oan mà chết, trở thành niềm tiếc nuối lớn nhất của hắn. Kiếp trước, Vệ Tân nỡ bỏ hắn đi, cũng là nỗi đau lớn nhất của hắn. Mà đến bây giờ, hắn vốn muốn dùng đôi bàn tay mình che cho Tiêu Ngũ một mảnh trời nắng, muốn giúp Vệ Tân sống cuộc sống hạnh phúc, thoải mái thì không ngờ ngay dưới mắt hắn lại vẫn xảy ra chuyện lớn.
Nói cho cùng, hai người bị thương đều toàn vì hắn mà ra cả, cũng là bị thương thay hắn.
Nếu lỡ như Tiêu Ngũ có mệnh hệ gì, Hạ Tưởng không biết sẽ phải đối mặt với khuôn mặt đẫm nước mắt của bố Tiêu Ngũ thế nào, đối mặt với nỗi đau khôn cùng của Phượng Mỹ Mỹ ra sao. Mà nếu Vệ Tân có gì bất trắc thì càng khiến hắn không thể tha thứ cho chính mình, trở thành nút thắt không thể cởi trong đời hắn.
Một người con gái kiếp trước vì hắn mà ngậm đắng nuốt cay, kiếp này lại yêu hắn không từ bỏ được, hơn nữa còn yêu tha thiết không được đền đáp lại. Nếu như tình yêu kiếp trước không được đền đáp, kiếp này lại vì hắn mà mất đi sinh mạng, hắn sao có thể kham nổi tấm chân tình đó?
Kiếp này, Hạ Tưởng tự nhận mình đã tự hạn chế về phụ nữ, và cũng không lạm vào tình yêu, cũng không phóng túng. Nguyên nhân một phần là do hắn có nguyên tắc riêng của mình nghiêm khắc với bản thân, cũng là bởi vì kiếp trước tình yêu đau khổ không nỡ buông tay của Vệ Tân đối với hắn, làm cho hắn hiểu ra rằng nếu một người phụ nữ khi đã thật lòng yêu một người đàn ông rồi, thì sẽ hi sinh tất cả như thế nào vì người đàn ông đó. Vì vậy, hắn không muốn làm tổn thương thêm nhiều phụ nữ, không muốn vì nhất thời mình phóng túng mà làm khổ đời một người phụ nữ.
Bây giờ Vệ Tân hôn mê bất tỉnh, khiến cho cuộc đời kiếp này của Hạ Tưởng lần đầu tiên cảm thấy đau buốt, vâng, trái tim đau như bị dao cắt vì một người phụ nữ, suýt chút nữa là rơi nước mắt. Đó chính là tình yêu kiếp trước vấn vương không thôi sang kiếp sau, là tình yêu hai kiếp, là hồi ức đau khổ nhưng bất lực của một người, là nỗi đau khắc cốt ghi tâm của hắn.
Vô tình không hẳn đã là hào kiệt, mỗi một người đàn ông đều sẽ có một người phụ nữ khiến cho anh ta phải rơi nước mắt, làm cho anh ta đau lòng, yêu không được mà hận cũng không được và nhớ mãi không quên.
Nếu nói tình yêu dành cho Tào Thù Lê là tình yêu trong sáng, tình yêu với Liên Nhược Hạm là vui vẻ, với Cổ Ngọc là nhẹ nhõm, với Tống Nhất Phàm là kiểu chiều chuộng em gái, vậy thì đối với Vệ Tân, lần đầu tiên Hạ Tưởng cảm nhận được một cảm xúc yêu nồng cháy, là một tình yêu lắng đọng cảm xúc khắc sâu vào xương cốt giữa hai người hoạn nạn có nhau..
Hạ Tưởng sớm đã tự nhủ với lòng mình, ai động đến Tiêu Ngũ chính là động đến tay chân của hắn. Bây giờ hắn mới biết, ai mà động vào Vệ Tân, thì chính là chạm vào vảy ngược của hắn(rất tức giận).
- Hiện giờ Dư Kiến Thăng hẳn là chưa trốn khỏi thành phố, thành phố Lang không lớn, tất cả các đường ra khỏi thành phố đều đã bố trí cảnh sát, và ảnh của Dư Kiến Thăng đã gần như phát đến tay mỗi người một tấm rồi, bây giờ thằng đó có mọc cánh cũng khó mà bay được.
Hạ Tưởng sớm đã cho phong tỏa trạm kiểm soát các nẻo đường có thể trốn ra khỏi thành phố, và tuyệt đối để người mình đi kiểm tra, Dư Kiến Thăng muốn ung dung rời khỏi thành phố Lang? Đừng hòng.
- Không đi được, hắn chắc chắn sẽ trốn không để cho chúng ta tìm thấy, bởi vì chúng ta mà không tìm ra hắn ta thì không có bằng chứng chính xác chứng minh hắn ta cố ý giết người.
- Tìm được hắn ta, tôi sẽ đá một cước cho hắn tàn phế luôn.
Chu Hổ nghiến răng nói. Thời gian y và Tiêu Ngũ làm việc với nhau lâu nhất, tình cảm bây giờ khăng khít như anh em, tính tình lại cực kỳ trọng nghĩa khí nên khi thấy bộ dạng Tiêu Ngũ hôn mê bất tỉnh, y đã len lén lau nước mắt.
Có thể nói rằng, trong số mọi người ngồi đây, Chu Hổ là người không kiềm chế được muốn báo thù cho Tiêu Ngũ nhất.
Hạ Tưởng lắc lắc đầu:
- Làm hắn tàn phế chỉ làm hạ cơn giận nhất thời, phải giữ hắn ta lại, để hắn ta sống tốt mới có thể tận dụng tốt được.
Sau đó Hạ Tưởng lại lướt nhìn đám người, nói:
- Trong lòng mọi người chắc cũng tự biết về môi trường phức tạp của thành phố Lang. Dư Kiến Thăng không đi được, ở đây hắn có nhiều chỗ có thể ẩn náu. Riêng sản nghiệp của Nga Ni Trần, hơn một trăm điểm vui chơi giải trí lớn nhỏ, nơi nào mà chẳng cất chứa lũ ô hợp? Cho nên nếu muốn tìm ra được Dư Kiến Thăng trong hơn một trăm địa điểm đó thì không khác gì là mò kim đáy bể cả.
- Vậy thì phải làm sao?
Chu Hổ vội vàng hỏi, bẻ cánh tay:
- Lãnh đạo dặn thế nào thì tôi sẽ làm theo như thế. Cùng lắm hơn một trăm cân thịt này giao lại cho thành phố Lang, trước lúc chết phải tìm hai tên làm đệm lưng, không lỗ vào vốn là được. Nếu không thì tôi trực tiếp tìm Nga Ni Trần đấu riêng với nó.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Mò kim đáy bể là cách làm ngốc nghếch, nhưng đôi lúc ngốc nghếch lại có tác dụng lớn…
Mắt Lý Thấm sáng lên:
- Tôi hiểu rồi, ý của lãnh đạo là muốn mượn cơ hội này làm to chuyện lên, sau đó…
Hạ Tưởng gật gật đầu, quả nhiên Lý Thấm thông minh sắc sảo, vừa nói đã hiểu, lĩnh hội ý đồ của hắn nhanh hơn cả mấy người đang ngồi ở đây:
- Lý Thấm, cô ngồi yên ở đây, liên tục tập hợp các báo cáo thành một sau đó báo lên với tôi. Hiện Vĩ, anh đem mấy người đến quận Thành Nam, phụ trách các khu giải trí cả vành đó. Chu Hổ, anh đưa người đến quận Thành Bắc, đi một vòng các tụ điểm ăn chơi ở đó. Hồng Giang, anh đem người đến quận Thành Tây, không bỏ sót một tụ điểm giải trí nào cả. Á Nam, cậu đến quận Thành Đông…
Một loạt mệnh lệnh được phát ra, tất cả mọi người đều tập kết chờ lệnh.
Hạ Tưởng lại nhìn Chung Sơn. Anh ta là một trong bốn anh em với Tiêu Ngũ, y luôn ở bên cạnh Hạ Tưởng, lúc nào cũng bảo vệ an toàn cho Hạ Tưởng. Nghĩ ngợi, rồi hắn vẫn nói:
- Chung Sơn, anh ở lại, phụ trách bảo vệ Lý Thấm để đề phòng bất trắc. Ngoài ra, cất nhắc thêm mấy anh em ở lại đây, nhất định phải chú ý an toàn. Nhỡ có bị lộ và bị hắn ta phát hiện, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Tưởng không muốn Lý Thấm lại gặp chuyện ngoài ý muốn, dù sao nếu thật mà loạn lên, Nga Ni Trần cũng chưa chắc có thể hoàn toàn kiểm soát được thủ hạ. Hơn nữa thành phố Lang còn có thế lực ngầm khác, Bắc Kinh, Thiên Tân và phe phái nào đó phía Bắc đều rình mò địa bàn của Nga Ni Trần. Một khi mất kiểm soát rồi, sẽ không đảm bảo bọn chúng không thừa cơ gây rối loạn.
Chung Sơn hơi lo lắng cho sự an toàn của Hạ Tưởng, nhưng thấy giọng Hạ Tưởng kiên quyết nên cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý.
Sắp xếp xong tất cả, Hạ Tưởng liền nhận được một cuộc điện thoại lạ, người của quân đội đã đến kịp.
Hạ Tưởng nhìn một lượt Tôn Hiện Vĩ, Lý Hồng Giang, Chu Hổ và Tề Á Nam, hít một hơi sâu:
- Hành động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nơi Hạ Tưởng và người của quân đội gặp nhau là một nhà hàng, chỉ có một người đến gặp hắn, Đại đội trưởng Lý Liên Trường(đội trưởng). Cái tên Lý Liên Trường rất lạ, tên thật là Lý Liên Trường, cũng không biết lúc bố mẹ đặt tên cho y có dự đoán vào một ngày nào đó y sẽ lên làm Đại đội trưởng thật sự.
Đại đội trưởng Lý năm nay 30 tuổi, độ tuổi 30 lên làm đội trưởng cũng là khá rồi. Y có đôi mắt to, lông mày rậm, thoạt nhìn thì không có mấy khí chất uy vũ, nhưng nhìn kỹ hơn một chút, vẻ nghiêm nghị ở vùng giữa hai lông mày đã để lộ ra quả thật thân thủ y rất khá.
- Thủ trưởng
Đại đội trưởng Lý giơ tay làm động tác hành lễ kính chào theo nghi thức quân đội.
- Từ bây giờ trở đi, toàn bộ trên dưới chỉ nghe một mình ngài chỉ huy, xin hạ lệnh.
Đủ rõ ràng, ý là bất kể hắn nói cái gì thì đều là quân lệnh như núi mà tuyệt đối chấp hành? Phỏng chừng chính là hắn muốn bọn họ đi giết người phóng hỏa, bọn họ cũng sẽ không chớp mắt.
Chắc chắn là vậy, kỷ luật quân đội chính là quân lệnh như núi, tuyệt đối không nghe theo mệnh lệnh của người thứ hai.
Từ thời khắc này, thuộc hạ của Hạ Tưởng đã có trên 100 chiến sĩ kiên cường, hắn không khỏi hơi hơi xúc động. Khác với việc đánh thái cực quyền nắn bóp ở địa phương là, tác phong quân đội nói một là một, chỉ biết tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, tuyệt đối không hỏi tại sao, cũng sẽ không có một câu từ chối.
Tuy rằng Hạ Tưởng làm cán bộ Đảng chính phủ nhiều năm, nhưng hôm nay lần đầu tiên mới được cảm giác quyền lực thực sự trong tay, do đó khiến cho sự tự tin trong lòng tăng lên gấp bội.
- Đến đây, ngồi xuống ăn cơm.
Hạ Tưởng nhiệt tình mời Đại đội trưởng Lý ngồi xuống.
- Các anh em đều bố trí xong cả rồi chứ?
- Bố trí xong hết rồi, họ được phân tán đi các nơi, trong vòng mười phút là có thể tập hợp lại hết.
Đại đội trưởng Lý vẫn hơi gò bó, không thả lỏng mình trước mặt Hạ Tưởng, cho dù y là đến nhận lệnh, nhưng tự trong lòng cũng là khâm phục Hạ Tưởng. Không khâm phục không được, 30 tuổi đã là Phó giám đốc sở, trong bộ đội ngang với chức Phó quân đoàn trưởng rồi, quá là tài giỏi. Còn y cũng 30 tuổi nhưng mới chỉ là Đại đội trưởng.
- Tốt, bước hành động tiếp theo là…
Hạ Tưởng thấy Đại đội trưởng Lý có chút câu nệ, cũng không bắt ép, thời gian hiện giờ cấp bách, không kịp tạo tình cảm với y. Hắn lấy ra một tấm bản đồ, chỉ mấy trung tâm tắm hơi được ghi chú rõ trên bản đồ, nói:
- Chia anh em năm người một tổ, phân chia đến tắm tại các trung tâm tắm hơi này, giải lao một chút, khôi phục lại tinh thần xong thì tiện đường tìm chuyện để làm.
Cái gì, phái đoàn người từ Bắc Kinh đến thành phố Lang chỉ để tắm? Lý Liên Trường khó hiểu thì khó hiểu, nhưng thủ trưởng có lệnh bắt buộc phải tuân theo, lập tức hành lễ:
- Vâng, thưa thủ trưởng, đảm bảo tắm tốt.
Từ lúc Tiêu Ngũ và Vệ Tân xảy ra chuyện, Hạ Tưởng không cười lần nào cả, cuối cùng đến lúc này bị Lý Liên Trường làm cho buồn cười:
- Tắm là phải tắm thật, nhưng tắm xong là phải đóng kịch rồi, phải làm theo lời tôi nói…Có vấn đề không?
Nghe Hạ Tưởng dặn dò xong, Lý Liên Trường mới thở ra một hơi dài, y cứ tưởng rằng thủ trưởng chỉ để bọn họ đi tắm là xong chuyện, nếu vậy thì cũng quá là bất lực, thể hiện bọn họ cũng quá vô dụng. Đến khi nghe sau khi tắm xong là làm một chuyện lớn, y mới yên tâm:
- Vâng, thưa thủ trưởng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Hạ Tưởng lấy ra một sấp tiền mặt:
- Cho anh em ngâm mình thoải mái, cần tiêu cứ tiêu, đương nhiên là không được tiêu phí phạm, phải cam đoan "kiếm" được lại.
Nhìn bóng dáng Đại đội trưởng Lý bước rời đi nhanh như bay, chỉ còn một mình Hạ Tưởng ngồi trong căn phòng ăn trang nhã, yên ắng bất động. Lần hành động này có thể đả kích toàn bộ địa phương, cần phải thu được thành quả, nếu không, có khả năng sẽ gây nên sự phản ngược lại mạnh mẽ.
Đánh, phải đánh được vào chân của Nga Ni Trần, cho dù trong một lần không làm y tàn phế được, thì cũng phải khiến thế lực của y bị hao tổn hơn một nửa. Phải khiến cho Nga Ni Trần dù có muốn trả đòn thì trong thời gian ngắn cũng không còn đủ sức.
Thành phố Lang đang âm ủ một trận gió lốc, lúc này đang là giữa buổi trưa, người người đi lại trên đường, không có ai nhận thức được sắp có một trận bão tuyết đang chuẩn bị đến.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng thời tiết giữa trưa đang quang tạnh, vừa đến một giờ chiều thì bỗng nổi gió, một màn trời âm u, mây đen kín mít, không lâu sau thì hoa tuyết bay bay rơi xuống. Hôm nay là trận tuyết rơi đầu tiên ở thành phố Lang, không ít người vui mừng hoan hô, chúc mừng tuyết rơi đúng lúc, điềm báo một năm được mùa.
Nga Ni Trần lại lo lắng, bởi vì tuyết rơi thì đường đi lại khó khăn, Dư Kiến Thăng muốn trốn ra khỏi thành phố Lang sẽ càng khó khăn hơn. Y đứng trước cửa sổ, trông ra hoa tuyết đang bay bay ngoài cửa, trong lòng khó hiểu, Hạ Tưởng đại náo một trận ở Thành ủy, sau đó liền như biến mất, rốt cuộc hắn đang âm thầm bày trò gì?
Nga Ni Trần biết rõ, chỉ dựa vào lực lượng công an thành phố Lang, muốn tìm ra Dư Kiến Thăng trong hơn một trăm vũ trường, quán bar lớn nhỏ ở thành phố Lang này chẳng khác nào là mò kim đáy bể cả. Hơn nữa thành phố Lang còn có mười mấy trung tâm tắm hơi cao cấp và trung bình, bất kỳ nơi nào cũng đều có thể giấu được Dư Kiến Thăng, Hạ Tưởng có thể làm gì được y chứ? Lẽ nào muốn cảnh sát lục soát từng địa chỉ? Buồn cười, lại không phải vụ án kinh thiên động địa gì cả, không phải tội phạm truy nã đặc biệt của Bộ công an, Hạ Tưởng cũng không dám làm cho ra lẽ, quấy loạn cả thành phố.
Trừ khi hắn phát điên không cần tiền đồ nữa, nếu không hắn mà dám làm như vậy, Cổ Hướng Quốc liền tố cáo lên Tỉnh ủy và thủ đô, làm cho hắn không thể thu dọn được.
Hơn nữa, bây giờ Hạ Tưởng chỉ là được Ngả Thành Văn ủng hộ, đơn phương nhận định là án cố ý giết người rồi trốn chạy. Nếu không bắt được Dư Kiến Thăng, Cổ Hướng Quốc liền có thể phản ngược lại, nói đây chỉ là vụ tai nạn giao thông bình thường. Rồi đợi sau khi Lộ Hồng Chiêm quay về thì có thể bám vào sự kiện này, làm một văn bản dài, phải làm cho Hạ Tưởng nếm thử cảm giác bị người khác trừng trị.
Nghĩ tới Lộ Hồng Chiêm, Nga Ni Trần hơi chút khó hiểu, sao Lộ Hồng Chiêm vẫn còn ở Sở công an tỉnh, đã không công bố nguyên nhân ra bên ngoài, lại không thả y trở về, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Vô hình trung, tuyết ngoài cửa rơi càng ngày càng nhiều, tập kết lại thành một mảng. Vốn là một chuyện ngắm tuyết thanh nhã, Nga Ni Trần lại không có một chút tâm trạng thưởng thức tuyết, y suy tính không ra bước tiếp theo của Hạ Tưởng sẽ là thủ đoạn nào đây.
Các đường dây mật báo truyền tin đến, y cũng biết rõ có không ít khuôn mặt lạ từ thành phố Yến và Bắc Kinh mò đến thành phố Lang, có điều đối phương rất chuyên nghiệp, đến thành phố Lang rồi cắt luôn đuôi theo dõi, biến mất vào các xóm, ngõ to nhỏ trong thành phố, càng khiến cho lòng y lo lắng hơn.
Đương nhiên, y cũng không có ngồi không một chỗ, từng mệnh lệnh được hạ xuống, muốn tất cả các thuộc hạ đều xốc lại tinh thần, cẩn thận ứng phó cục diện phức tạp sắp xảy đến, đồng thời chú ý hơn những khuôn mặt lạ ngoài kia. Một khi có gì đó không ổn thì phải thu dẹp đối phương trước, hoặc là cắt đuôi đối tượng. Tóm lại, ở thời khắc cực cấp bách, tất cả các mối làm ăn không sạch đều phải tạm ngừng, tất cả hoạt động phi pháp đều phải thu tay lại.
Nga Ni Trần cũng làm được đến mức đề phòng nghiêm ngặt, chấn thủ bằng được, đều vì để phòng ngừa Hạ Tưởng lại làm một cuộc kiểm tra đột xuất giống lần trước. Y còn dặn dò tất cả các khu kinh doanh đều phải làm đúng pháp luật, bất kỳ chỗ nào có vấn đề đều không được để sót lại. Nếu có kiểm tra đột xuất, thái độ phải tốt, hoàn toàn phối hợp kiểm tra, đối phương nói cái gì thì là cái đó, phạt bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu. Tóm lại một câu, thái độ phải ngoan như con cháu, lẽ nào vừa làm cháu vừa nộp tiền thì đối phương còn hành hạ đến trời cao?
Đều chuẩn bị xong đầy đủ rồi, Hạ Tưởng, cho mày muốn đâm chọc tùy thích, thoải mái ra tay, xem ngươi còn có thủ đoạn nào thì cứ việc giở ra. Trong phút chốc Nga Ni Trần lấy lại tự tin, quay đầu nói với Hoa Nhài Vàng:
- Tiểu Mạt, mở cho bố một chai rượu vang, bố muốn thưởng thức thú vui nhâm rượu ngắm tuyết.
Lúc này Hạ Tưởng chưa quay về Thành ủy, chưa trở lại sở chỉ huy mà đi đến bệnh viện. Một mình ngồi lặng lẽ bên cạnh Vệ Tân, cầm bàn tay mềm mại nhưng lạnh toát của cô lên, trong lòng trào dâng một thứ tình cảm thân tình đã lâu.
Bây giờ có thể sẽ là lúc mất đi, Hạ Tưởng lại cứ siết chặt hạnh phúc sắp tuột khỏi tay, cảm xúc sao mà bất lực, bi ai.
Đương nhiên là còn có sự phẫn nộ đối với kẻ thủ ác phía sau.
Bỗng nhiên, di động của hắn vang lên, nhìn ra là số của Lý Thấm gọi đến, Hạ Tưởng biết, tấm lưới hắn tung ra bắt đầu được thu hẹp dần rồi. Từ giờ cho đến sáng mai, thành phố Lang chắc chắn là sẽ có nhiều người phải mất ngủ rồi. Không những mất ngủ, mà chắc chắn còn đau khổ không chịu nổi.