Đối phương bắt tay y, câu đầu tiên chính là:
- Giám đốc Tiêu, ngoài 20 trinh nữ ra tôi còn có yêu cầu cao hơn, có thể nói riêng được không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiêu Viêm thấy trên bàn đầy tiền mặt được đặt ngay ngắn, lại thấy khách chỉ dẫn theo bốn, năm người nên yên tâm:
- Được, mời quý khách theo tôi.
Tuy rằng thân thủ Tiêu Viêm bình thường, nhưng sinh ra có sức khỏe, bình thường ba, hay năm người đều đánh không lại y.
Tiêu Viêm dẫn đường, dẫn khách đến văn phòng làm việc để bàn bạc. Người khách cũng biết ý nên chỉ một mình đi theo, những người khác ở lại phòng lớn.
Tới văn phòng, sau khi đóng cửa lại người khách bỗng thay đổi nét mặt:
- Tiêu Viêm, thằng khốn nạn hơn khốn nạn chính là mi?
Tiêu Viêm kinh ngạc:
- Ngươi là ai?
Phía dưới bàn làm việc của Tiêu Viêm có một cơ quan, bên trong giấu lưỡi lê phòng thân. Khi đang vươn tay để lấy, người khách liền vươn tay tóm chặt lấy cổ tay của y:
- Đứng im, ngoan ngoãn một chút đi.
Tiêu Viêm tự cao với sức khỏe vô địch của mình, lật ngược tay muốn thoát ra khỏi tay của đối phương. Không ngờ tay của đối thủ giống như sắt đúc vậy, không chút sứt mẻ gì khiến y kinh hãi, sức mạnh lớn quá.
Đương nhiên, người y gặp phải chính là Chu Hổ, người ta gọi anh là Chu Hổ đại lực sĩ kim cương, một mình có thể bế cả một con lợn.
Chu Hổ cười ha ha, dùng sức nhấc bổng Tiêu Viêm lên, sau đó lật ngược tay khóa chặt tay y ra sau lưng, lạnh lùng nói:
- Tao được người ta nhờ cậy, làm việc cho người. Ngày trước mày hại qua bao nhiêu người rồi, bọn họ đều muốn đòi lại gấp đôi. Tao chính là đến giúp bọn họ làm một việc tốt đây.
Tiêu Viêm không chịu thua, nhưng hắn ta bị Chu Hổ ép chặt quá không thể phản kháng lại, nhưng vẫn cứng đầu:
- Mày không biết mày đắc tội ai rồi không? Mày tưởng khóa được tao thì có thể thoát khỏi thành phố Lang hả? Nói cho mày biết, chọc vào tao là chọc vào đại ca Trần. Mày muốn rời khỏi đây thì lột lớp da trước đi đã.
Sau đó y đổi giọng:
- Anh bạn, không cần biết anh là phương nào, nể mặt tôi, người ta trả anh bao nhiêu thì tôi trả gấp đôi, mình kết bạn với nhau.
Chu Hổ cười ha ha, dùng thêm lực làm Tiêu Viêm kêu thảm thiết, cổ tay đã bị bẻ gãy.
Y đau đớn toát mồ hôi, còn Chu Hổ lạnh lùng nhìn y:
- Mẹ nó, tao hận nhất là những kẻ chơi đểu sau lưng. Tiêu Viêm, hôm nay phải dạy cho mày một bài học.
Vừa nói Chu Hổ nắm vào cằm hắn ta, vặn, cằm liền bị vặn sái. Sau đó lấy ra một lọ thuốc, đổ hết vào miệng Tiêu Viêm.
- Cũng phải cho người nếm thử mùi vị của thuốc độc mãn tính, cảm giác đau đớn sống không bằng chết.
Chu Hổ vẫn chưa hết hận, trước khi đi còn bẻ gãy tay còn lại của hắn ta.
Miệng Tiêu Viêm đầy thuốc nói không ra lời, nằm vật trên đất lăn lộn không thôi.
Sau khi mấy người Chu Hổ thong dong rời khỏi Trái Tim Thời Gian rồi, thuộc hạ của Tiêu Viêm mới phát hiện ra y bất thường đến cứu y, vội vàng đưa đến bệnh viện. Qua kiểm tra, y uống phải thuốc của nước ngoài có thể làm cho y nhận thức không rõ, tạm thời bị điếc bị mù, nhưng không đến nỗi chết. Trước mắt y thuật trong nước không cứu được, chỉ có ra nước ngoài mới có hi vọng chữa khỏi, nhưng viện phí cực đắt, nghe nói phải tầm triệu đô la Mỹ.
Chuyện xảy ra sau đó, cuối cùng Nga Ni Trần tiếc tiền không cứu chữa cho Tiêu Viêm, dù sao cái giá triệu đô quá cao, không đáng. Đáng thương cho Tiêu Viêm phải rơi vào một kết cục đau buồn như vậy…
Bốn sản nghiệp của Nga Ni Trần gần như trong cùng một thời gian bốn bề vang súng, đều phân nhau gọi điện báo cảnh sát nhưng lại chẳng có cảnh sát nào đến. Từ trước đến nay Nga Ni Trần ở thành phố Lang luôn muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nhưng lần đầu tiên y cảm nhận được sự bi ai bốn bề bị mai phục tấn công, cũng là lần đầu tiên y cảm nhận được sức mạnh của chuyên chế.
Không, là ra tay trong bóng tối và ra tay trực diện, lực lượng cả hai tay đều mạnh bạo khiến y ngồi trong văn phòng rít gào như sấm dền, thậm chí trong cơn thịnh nộ mắng luôn cả Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.
Trên cơ bản, luận về địa vị Trương Vĩ, Phương Vân, Hồng Toàn và Tiêu Viêm bốn tên thuộc hạ đại kim cương của Nga Ni Trần mạnh hơn tứ tiểu long rất nhiều. Tứ tiểu long chỉ đơn thuần là tay đánh đấm, là tiểu tốt, còn tứ đại kim cương mới là lực lượng trung tâm, là trụ cột của y. Cho dù mấy người đó chưa đủ để tham gia vào tầng quyết sách của công ty, ngoài Tiêu Viêm sở hữu cổ phần của công ty ra, ba tên còn lại chỉ có thể coi là nhân vật trung tâm tầng lớp thứ hai, nhưng lại là lực lượng then chốt như cánh tay của Nga Ni Trần vậy. Tổn thất của bọn chúng ít nhất làm cho thực lực của Nga Ni Trần giảm đi mất một phần tư.
Nga Ni Trần sao có thể không đau lòng?
Tuy nhiên đối với y mà nói, hai nhân vật then chốt nhất của cả công ty là Chu Duy Thanh và La Phong. Hai người đều là cổ đông công ty Trác Việt, và chia nhau quản lý hai cơ nghiệp lớn thuộc công ty là trung tâm tắm hơi Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa. Chu Duy Thanh là Chủ tịch Bích Vân Thiên, La Phong là Tổng giám đốc Phương Thảo Địa. Nếu nói tứ tiểu long và đám người Trương Vĩ là cây trượng lớn nhất trong thế giới ngầm của Nga Ni Trần, thì Chu Duy Thanh và La Phong chính là hai trợ lực kinh doanh lớn nhất của Nga Ni Trần.
Đồng thời, Nga Ni Trần cũng có ít nhất một phần ba thế lực nằm ở Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa, do vậy, khi y nhận được tin báo bốn phòng nhảy ca hát bị người đến gây sự, trong cơn thịnh nộ liền gọi điện cho Chu Duy Thanh và La Phong để bọn chúng lập tức phái người đến cứu viện, cần phải dẹp gọn bọn đến gây rối, sau đó mới từ từ tính sổ.
Trong lòng Nga Ni Trần biết rõ đó là bàn tay của Hạ Tưởng.
Lần trước Hạ Tưởng dùng bạo lực đánh với bạo lực, thủ đoạn dứt khoát, lưu loát nên y biết Hạ Tưởng không những có trí tuệ chính trị, mà cũng có mặt lạnh lùng kiên cường, không dễ sống chung. Nhưng y ngàn lần không ngờ đến rằng, Hạ Tưởng đơn giản trực tiếp đánh đến tận cửa khiến y phải mở rộng tầm mắt.
Nhưng mở rộng tầm mắt cũng hết cách, điểm thông minh của Hạ Tưởng nằm ở cách điều động cảnh sát. Không có cảnh sát đến điều tra, cho dù có người làm chứng chỉ ra ai đến gây rối thì có thể làm gì nào? Bây giờ lực lượng Cục công an thành phố nằm trong tay Hạ Tưởng, chứng cứ không đủ thì không lập thành án, hơn nữa người ra tay chắc chắn đều là người địa phương khác, hôm nay không giữ bọn họ lại, nháy mắt là có thể rời khỏi thành phố Lang rồi, đi đâu đòi lại công lý đây?
Lòng Nga Ni Trần nóng như lửa đốt, nhất định phải giữ bọn gây loạn lại mới dễ đôi co với Hạ Tưởng. Y còn một đám tay chân có thể điều động, y không tin không thể tóm bọn ngoại tỉnh đến gây sự, khiêu khích quyền uy của y ở lại thành phố Lang.
Thành phố Lang vẫn là thiên hạ của y, ít nhất trước mắt y không cho phép có người dám đứng trên quyền uy của y.
Chẳng qua Nga Ni Trần không bao giờ ngờ tới là, khi y gọi điện muốn điều binh khiển tướng thì lại nhận được một tin khác khiến y tăng huyết áp, suýt nữa té xỉu, Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa bị đập tan nát, hơn nữa, nghe nói người ra tay là quân nhân đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Sau khi bị đập nát vẫn chưa hết chuyện, cả thành phố hơn một nửa lực lượng cảnh sát đều tập trung tại Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa.
Còn lại một nửa đang truy tìm tung tích của Dư Kiến Thăng, chẳng trách người của y gọi điện báo cảnh sát thì lại chẳng có ma nào xuất hiện.
Đương nhiên, cảnh sát vẫn là có, chỉ là chắc chắn có người cố ý dặn dò không cho cảnh sát ra mặt mà thôi.
Bàn tay Nga Ni Trần đang run rẩy, Hạ Tưởng quá ghê gớm rồi, thể hiện rõ ràng ý muốn bắt y đi vào khuôn khổ, ép y nhượng bộ, ép y phải giao ra Dư Kiến Thăng. Chắc chắn Hạ Tưởng cũng rõ, nếu lật xét từng tụ điểm ăn chơi to to nhỏ nhỏ ở cả thành phố Lang là không hiện thực, cũng không thể, cho nên hắn mới dùng bạo lực áp chế bạo lực. Đầu tiên cắt đứt quan hệ giữa y và lực lượng cảnh sát trước, rồi cho người âm thầm ra tay, hủy hoại địa bàn của y, đập địa điểm của y. Trên thực tế thiệt hại về kinh tế không nhiều, mất mát nhất chính là tổn thất mấy tên kiện tướng của y.
Độc, đủ ghê gớm. Chuẩn, đủ chuẩn xác. Thế kỷ 21 thiếu cái gì nhất? Là nhân tài. Hạ Tưởng trực tiếp xử lý trợ thủ đắc lực của y, hoàn toàn là cách làm lung lay gốc rễ của y.
Hủy hoại tay người, chặt gốc chặt rễ.
Nga Ni Trần ngồi trong văn phòng lo lắng tột độ, gần như y không thể chịu đựng được hơn một chút tổn thất bất kỳ nào nữa. Bọn Trương Vĩ là đám thân tín mà y mất gần mười năm thời gian mới bồi dưỡng được, chỉ trong một đêm đã bị hủy hoại trong chốc lát, sao có thể không làm người ta đau như cắt chứ?
Hạ Tưởng, tao muốn giết mày.
Lần đầu tiên Nga Ni Trần có tâm lý trả thù Hạ Tưởng mãnh liệt, thậm chí còn có suy nghĩ đích thân bắn chết Hạ Tưởng.
Chỉ là…y từ từ bình tĩnh lại, lại tính toán việc được mất, vẫn không thể giao nộp Dư Kiến Thăng. Một khi giao Dư Kiến Thăng ra, chắc chắn sẽ lôi theo Thường Quốc Khánh và Ma Dương Thiên, chắc chắn sẽ gây ra phiền phức càng lớn hơn.
Lại ngẫm nghĩ sâu hơn, Nga Ni Trần cũng có chút oán giận Ma Dương Thiên tự ý chủ trương cứ phải tạo ra một vụ tai nạn xe. Bây giờ thì tốt rồi, không còn cách nào thu dọn kết cục được nữa. Chọc cho Hạ Tưởng giận lên, mây gió ở thành phố Lang biến sắc, Lộ Hồng Chiêm không ở thành phố, Cổ Hướng Quốc lại không phải nhân vật số một. Tình thế bây giờ là Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng hoàn toàn chế ngự Cổ Hướng Quốc, Ma Dương Thiên cũng vậy, làm gì mà cứ phải gây ra vụ tai nạn giết người chứ?
Lòng Nga Ni Trần rối loạn, lo lắng muốn nhảy dựng lên, đau đớn đến muốn chửi bới.
Ông ta không biết rằng, tiếp theo sau còn xảy ra sự việc khiến ông ta càng đau đầu hơn, từ đó làm cho y có tâm lý hoàn toàn kinh sợ Hạ Tưởng.
…
Hai trung tâm tắm hơi Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa nằm ở đông nam, và tây nam, là trung tâm tắm hơi xa hoa nhất, phồn hoa nhất và cũng cao cấp nhất ở thành phố Lang. Nơi đây được trang trí xa xỉ, một nơi xanh vàng rực rỡ, một nơi đồ sộ cao lớn, nghiễm nhiên trở thành hai tòa kiến trúc đặc trưng của thành phố Lang. Tuy rằng tuyên bố với bên ngoài đó là do người từ Bắc Kinh và Thiên Tân đến đầu tư, nhưng người trong ngành đều biết đó là sản nghiệp của Nga Ni Trần.
Ông chủ của Bích Vân Thiên tên Chu Duy Thanh, khoảng 45 tuổi, người miền nam. Vóc dáng không cao, xương gò má cao, hốc mắt sâu, đôi mắt nhỏ nhưng vô cùng khôn khéo. Ngoài mặt y và Nga Ni Trần không có quan hệ gì, thực tế thì y là một cổ đông lớn trong công ty của Nga Ni Trần, cũng là nhân vật mưu trí mà Nga Ni Trần tín nhiệm nhất.
Đồng thời, Chu Duy Thanh cũng có lý lịch ở Bắc Kinh, đi lại thân thiết với Ma Dương Thiên, cũng có hợp tác làm ăn với nhau.
Trên thực tế, trong số sản nghiệp của Nga Ni Trần về cơ bản đều có cổ phần của Ma Dương Thiên, nhưng lấy Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa làm cầu nối, Ma Dương Thiên tham gia với mức độ sâu nhất, thậm chí có thể nói là, hai trung tâm tắm hơi ít cũng phải có một phần ba cổ phần của Ma Dương Thiên trong đó.
Đương nhiên, Ma Dương Thiên cũng có cổ phần trong các ngành nghề mà Nga Ni Trần tham gia vào, có điều Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa được coi là dự án hợp tác trực tiếp, lại bởi vì Chu Duy Thanh, La Phong có quan hệ mật thiết với Ma Dương Thiên, nên Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa mang ý nghĩa tượng trưng quan trọng, tương đương với việc làm chứng cho tình hữu nghị giữa Nga Ni Trần và Ma Dương Thiên.
Người đứng ra làm người đại diện pháp luật cho Phương Thảo Địa là La Phong. La Phong là một lão già gầy gò, bề ngoài không có gì bắt mắt, trên thực tế từ lúc Nga Ni Trần khởi nghiệp y đã trợ giúp cho Nga Ni Trần không ít, cũng là người hợp tác mà Nga Ni Trần kính trọng và tin tưởng nhất.
Hai người đều đã tẩy trắng rồi, ở thành phố Lang không những là người giàu nộp thuế nhiều, mà còn là người kinh doanh chính đáng hợp pháp. Đương nhiên, ai cũng đều rõ, phàm là người ở trung tâm tắm hơi thì đều không thể "sạch sẽ" không dính chút bùn nào, trung tâm tắm hơi lại không phải nơi lương thiện gì cả.
Danh tiếng của Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa không bé, bởi vì khách thường xuyên đến đây là khách Bắc Kinh, Thiên Tân, cộng thêm đến trung tâm tắm hơi đều cởi hết đồ. Một khi cởi sạch không bị quần áo che phủ, không có đồng hồ, phụ kiện đắt tiền phụ trợ, giữa người với người bình đẳng hơn nhiều. Rất nhiều nhà giàu lưng dắt bạc triệu cứ phải nhờ mặc quần áo hàng hiệu mới tự tin, cả tấm thân béo tròn ngâm mình trong nước, với người bình thường thu nhập tháng không hơn một nghìn tệ ở bên cạnh, ngồi bên nhau cũng chẳng thể hiện ra cao quý hay bất phàm.
Cho nên, trung tâm tắm hơi ít khi xảy ra các chuyện hỗn loạn.
Tuy nhiên do hai sản nghiệp siêu lợi nhuận nên vẫn có không ít kẻ thừa cơ gây rối. Do đó đại đa số lực lượng của Nga Ni Trần đều tập trung tại hai nơi này, phòng trừ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Bình thường cho dù có nhóm mười mấy người cũng không dám xem nhẹ làm loạn ở Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa, dù sao hai nơi đó ít thì cũng có khoảng trăm người trấn thủ. Trong mắt Nga Ni Trần, là phòng thủ kiên cố.
Hôm nay khách đến Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa cũng không ít, vừa mới đầu không có gì bất ổn cả. Sau đó có người chú ý đến có dị thường, bởi vì có khoảng ba, năm nhóm khách lục tục ghé quán, mỗi nhóm cách nhau khoảng mười phút, mỗi tốp khoảng năm, sáu người.
Lẽ ra khách tụm năm tụm ba cũng không có gì đáng để chú ý, đa số khách đến đây đều kết thành nhóm với nhau, ít khi đi đơn lẻ. Nhưng kinh nghiệm phong phú của bảo vệ đã phát hiện ra bất thường, bởi vì mấy tốp khách lục tục đến này có chung một điểm, bước đi chắc chắn, tinh thần khỏe khoắn, hơn nữa rất khí thế, chủ yếu là bọn họ đều rất trẻ.
Bình thường khách đến trung tâm tắm hơi đa phần là trung tuổi, và bọn họ cũng có đặc trưng giống nhau là cơ thể phát tướng, chân đi khệnh khạng, ánh mắt tán loạn. Còn mấy tốp khách vừa rồi ánh mắt tập trung, tinh thần khí lực rất sung, vừa nhìn đều không phải nhân vật thường hay phong lưu.
Đều là những người thế nào đây?
Bảo vệ còn chưa kịp đi báo cáo thì xảy ra chuyện.
Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa cách nhau bốn, năm ki lô mét, gần như xảy ra chuyện trong cùng một thời gian, hơn nữa quá trình sự việc diễn ra đều gần na ná nhau. Đầu tiên là khách lỡ tay làm rơi vỡ cốc nước, nhân viên phục vụ yêu cầu bồi thường 50 tệ một cốc, nói là cốc nhập khẩu từ Pháp. Khách không đồng ý, yêu cầu giám đốc ra gặp. Kết quả sau khi giám đốc ra, nói là cốc được vận chuyển hàng không từ Pháp về, còn tính thêm phí vận chuyển và phí hao mòn, tổng cộng là 250 tệ một cốc. Người khách tức giận, kêu chủ quán dám coi họ là một lũ ngốc, sau đó liền phát sinh tranh chấp.
Tranh chấp bắt đầu từ việc đẩy ngã, đầu tiên là khách làm vỡ bình hoa trong phòng, giám đốc yêu cầu đền 2500 tệ, cuối cùng làm khách giận sau đó phát tiết, bắt đầu ra tay đập phá đồ.
Dám đến Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa giương oai? Đến sai chốn rồi. Giám đốc hét to một tiếng, nuôi quân một ngày dùng trong một giờ, vô số đám tay chân chen nhau vào chuẩn bị ra tay đánh khách. Bất ngờ rõ ràng chỉ có bốn, năm khách thôi bỗng đột nhiên không biết từ đâu chạy đến một đám người, nhìn sơ qua khoảng hơn 50 người.
Nhưng Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa ỷ vào người đông thế mạnh, mỗi nơi gọi ra khoảng trên 100 tên chạy đến vây lấy tốp khách hơn 50 người. Mới vừa đánh nhau mới phát hiện ra đối phương rất mạnh, hơn nữa lại cứng như sắt tấm vậy. Đối phương người nào người đó một đánh ba, người của bọn chúng đông gấp đôi tốp khách, kết quả là không bao lâu đã bị đối phương đánh gục. Mấu chốt là, đối phương ra tay chuẩn xác lại kiên quyết, người bị đánh trúng không gãy tay thì cũng gãy chân. Một cước đá ra liền có một người mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng kinh động đến Chu Duy Thanh và La Phong. Tuy hai người không ở cùng nhau nhưng chỉ xem qua liền kết luận giống nhau, đối phương không phải người bình thường, chắc chắn là người của bộ đội, nếu không sẽ không thể có sức chiến đấu dũng mãnh như thế.
Chắc chắn là có lý lịch ghê gớm, cũng chắc chắn là có người đứng đằng sau chỉ đạo. Hai người đều rất bình tĩnh báo cáo lên Nga Ni Trần, sau đó báo cảnh sát.
Sau khi báo cảnh sát rồi, không quá 10 phút cảnh sát đã kịp tới. Nhưng ngoài dự kiến của hai người, cảnh sát đến không phải chỉ vài người mà là mười mấy người, không những ai ai cũng mặt mày nghiêm chỉnh, còn có không ít người súng vác vai như sắp lâm trận đến nơi.
Sau khi cảnh sát đến, tìm hiểu qua loa tình hình xong, lại tiếp xúc với khách, chỉ nói chuyện đơn giản vài câu liền lập tức thả người, cho tất cả khách rời đi. Đương nhiên Chu Duy Thanh và La Phong không chịu, cảnh sát giải thích đối phương là quân nhân đơn vị giữ bí mật, đến thành phố Lang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, bị bảo vệ quây làm lỡ mất thời gian quý báu của bọn họ. May là bọn họ còn giữ được lý trí, nếu không thì rút súng giết người, chết cũng phí.
Đại phương không quản lý được bọn họ, cho dù kiện lên tòa án quân sự, cuối cùng kết quả có thế nào đi nữa cũng sẽ không công khai ra bên ngoài. Địa phương cũng không có quyền can thiệp, chỉ có thể ngậm bồ hòn chịu thiệt. Cảnh sát còn chán chường nói với Chu Duy Thanh và La Phong, đối phương đã vô cùng kiềm chế rồi, nếu gây thêm chuyện thì bọn họ sẽ không ngăn lại, mặc cho nhóm người đó đập phá trung tâm tắm hơi.
Từ trước đến nay, ở thành phố Lang này Chu Duy Thanh và La Phong rất được người khác tôn trọng. Bên trên lãnh đạo Thành ủy, bên dưới lãnh đạo các Cục, ngay cả nhiều cảnh sát gặp hai người cũng phải gật đầu cúi người chào hỏi, đã bao giờ phải chịu cảnh giống như bị cảnh sát quát nạt thế này? Cả hai đều cảm thấy rất mất mặt, vô cùng khó chịu.
Nhưng không vui cũng chẳng còn cách nào cả. Những cảnh sát đến hiện trường đều là khuôn mặt lạ, hai người không biết một ai trong số đó. Lực lượng ngày trước của Cục công an thành phố gần như đều bị thay đổi lại toàn bộ, không có sự ủng hộ của lực lượng chính phủ thì quả là làm cho hai người cảm nhận được khó khăn trong bước đi.
Sau đó xảy ra một cảnh càng làm cho hai người họ trợn mồm há miệng là, trước khi người khách đánh nhau kỳ lạ rời đi thoải mái, còn liên tiếp ra tay ngay trước mặt cảnh sát và hai người họ, vô cùng kiêu ngạo đập mấy tên thuộc hạ vừa rồi rất ra sức đánh khách. Cảnh sát giả vờ không nhìn thấy, còn uy hiếp bảo vệ muốn ra tay đánh trả, rõ ràng là bênh vực bên cố ý gây rối, nên làm cho Chu Duy Thanh va La Phong giận dữ không kìm nén được.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sau khi khách thong dong rời đi, cảnh sát ở lại, gần 50 cảnh sát ở lại Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa trấn thủ, nói là dựa vào khách hàng tố cáo, Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa có buôn bán thuốc phiện và mại dâm nên cảnh sát phái tiến hành kiểm tra khám xét.
Trung tâm tắm hơi lớn nhất thành phố Lang đang kinh doanh bình thường, bị người của quân đội đánh bị thương hơn 70 bảo vệ, còn bị cảnh sát đòi kiểm tra hoạt động mại dâm và buôn bán thuốc phiện, cứ như là đi tiểu lên đầu Nga Ni Trần.
So với việc bị tát trước mặt mọi người thì càng không thể nhịn nhục hơn.
Chu Duy Thanh và La Phong gọi điện cho nhau, sau đó lại gọi điện cho Nga Ni Trần báo cáo tiến triển mới.
Nga Ni Trần nổi trận lôi đình, mới biết là Hạ Tưởng không chỉ là nhắm vào mấy phòng nhảy ca hát của y, mà còn nhắm vào hai trung tâm tắm hơi kiếm được nhiều tiền nhất. Đập phá một trận trước đã, rồi để cảnh sát thả người ngay trước mặt người của y, lại còn lấy lý do có buôn bán ma túy mà lưu lại tiếp tục khám xét, can thiệp vào việc kinh doanh của y.
Căn bản là cưỡi lên đầu y, đánh vào mặt Ma Dương Thiên.
Nga Ni Trần bạo cơn thịnh nộ, Hạ Tưởng, mày ức hiếp người quá đáng rồi. Y lập tức quyết định triển khai một loạt hành động trả thù.