Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc quan hệ rất tâm đầu ý hợp.
Ngay từ khi tranh chấp đất của Nga Ni Trần, thì Cổ Hướng Quốc đã ra mặt, Lãnh Chất Phương hợp tác diễn một vở kịch con báo đổi thái tử, vả lại tại khi sắp đến giai đoạn thẩm vấn của Dư Kiến Thăng, Cổ Hướng Quốc cũng đã đánh tiếng trước với Lãnh Chất Phương. Yêu cầu hết sức cố gắng làm mờ nhạt đi một số tình tiết không đẹp đẽ gì ở bên trong.
Lãnh Chất Phương một miệng đồng ý.
Không ai ngờ đến, Lãnh Chất Phương đột nhiên chết mất, hơn nữa chết rất uất ức, rất bất ngờ.
Lãnh Chất Phương bị chết bởi một quả đấm của một người.
Vào lúc Lãnh Chất Phương đi chúc tết những cán bộ lão thành, khi xe dừng lại, có xảy ra xung đột với một người thanh niên vì chỗ đậu xe, vốn dĩ dựa vào tuổi tác và cấp bậc của Lãnh Chất Phương thì không đáng chấp với một cậu thanh niên, nhưng bởi vì là bãi giữ xe của cục Cán bộ lão thành, ông cảm thấy thật mất mặt, vì thế trong lúc nóng giận, trừng mắt với gã thanh niên, và thiếu chút nữa thì đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Kết quả là gã thanh niên đó lại càng nóng máu, mới mặc kệ Lãnh Chất Phương là ai, lại thêm có cô bạn gái ở bên cạnh, thế nên lửa giận lại càng dâng lên, liền xảy ra việc đụng tay đụng chân với Lãnh Chất Phương, tiến tới xô đẩy, sau đó cả hai người đều nhất thời nóng giận, liền bắt đầu anh một đấm tôi một đá, đánh nhau loạn xạ cả lên.
Lãnh Chất Phương tuổi đã gần 50, sao có thể là đối thủ của một gã thanh niên 20 tuổi? Sau mấy hồi giằng co, thì đã bị gã thanh niên đó đánh gục trên đất, thật không may mắn là đầu lại đập trúng vào cái cột sắt ở chỗ đậu xe, chết ngay tại chỗ.
Đáng thương cho Lãnh Chất Phương, đường đường là viện trưởng tòa án nhân dân Trung cấp thành phố, nghe nói có cơ hội được thăng lên làm phó việc trưởng Tòa án tối cao tỉnh, lại chết dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt, bình thường uy phong bát diện như y, lại vì một chỗ để xe mà chết, mà trước khi xuống suối vàng, đến tên tuổi gã thanh niên đó cũng không ai biết, thật là đáng thương.
Gã thanh niên đó tên là Võ Tòng, tên của cậu ta lại hoàn toàn trùng hợp với anh hùng đánh hổ Võ Tòng. Tuyệt đối không phải là bởi vì cậu ta tên là Võ Tòng mới một đấm có thể đánh chết Lãnh Chất Phương, trên thực tế thì sức lực của cậu ta cũng không phải ghê gớm gì, bình thường cũng không có gan đánh nhau với người khác, tự dưng hôm nay lại nổi giận trong lòng, sinh ra ác tâm, huy động thiết quyền, một đấm đánh chết Lãnh Chất Phương, cũng gây phiền toái to cho thành phố Lang.
Việc Võ Tòng đánh chết Lãnh Chất Phương không hề gì, nhiều lắm thì xử một tội ngộ sát, nhưng những sự việc sau khi mà Lãnh Chất Phương chết đi, lại dẫn đến hàng loạt những sự việc khôi hài và giật gân.
Lãnh Chất Phương vốn vẫn được biết đến với cái danh làm việc liêm khiết, ông ta cũng một mực khiêm tốn đối xử với mọi người, danh tiếng ở trong tòa án tương đối không tồi, hơn nữa rất có danh vọng, còn được bình bầu là nhân viên tiên tiến toàn tỉnh thậm chí là toàn quốc, nghe nói việc năm sau được cân nhắc lên tòa án tối cao tỉnh là sự thật rõ rành rành, đã thông qua sát hạch rồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa, lại bị người ta một đấm đánh chết, thật là thời vận không tốt.
Lãnh Chất Phương vừa chết, Võ Tòng bị bắt giữ, vẫn còn chưa kịp thẩm tra xử lý tình hình cụ thể của vụ án, thì người nhà của Lãnh Chất Phương đã đến cục cảnh sát thành phố nhận thi thể, lo việc hậu sự. Người phụ trách tiếp đón của cục thành phố chính là Anh Thành, bởi sự việc có liên quan đến việc hậu sự của viện trưởng, bắt buộc phải có sự có mặt của phó cục trưởng mới được coi là thận trọng.
Điều làm cho Anh Thành ngạc nhiên là y lại không nhận ra người đến nhận thi thể của Lãnh Chất Phương. Vợ của Lãnh Chất Phương là Ngô Khải Anh, con trai là Lãnh Cống, y đã từng gặp qua, cũng coi như là quen biết, vậy tại sao người phụ nữ và đứa trẻ đến nhận thi thể lại là hai người khác?
Người phụ nữ khoảng 40 tuổi, đứa trẻ là con gái, xưng tên là Đơn Na, là vợ hợp pháp của Lãnh Chất Phương, yêu cầu phụ trách toàn bộ việc hậu sự của Lãnh Chất Phương, tiếp nhận di sản của Lãnh Chất Phương. Anh Thành không tin lời của Đơn Na, Đơn Na hình như đã có chuẩn bị từ trước, lấy ra giấy đăng ký kết hôn và những bức ảnh thân mật mà cô ta chụp cùng Lãnh Chất Phương, lại còn có cả bức ảnh cả nhà ba người nữa, đủ loại chứng cứ cho thấy cuộc hôn nhân hợp pháp của Lãnh Chất Phương và Đơn Na, là quan hệ hôn nhân theo pháp luật, chứ không chỉ là hôn nhân trên thực tế.
Anh Thành còn chưa kịp báo cáo lên ủy ban nhân dân thành phố, thì ngay sau đó, người vợ đã được công khai của Lãnh Chất Phương là Ngô Khải Anh cũng đến để giải quyết việc hậu sự, cũng yêu cầu tiếp nhận tất cả di sản của Lãnh Chất Phương. Hai người phụ nữ vừa gặp nhau đã nhìn nhau một cách giận dữ, nếu không có Anh Thành can ngăn, thì sớm đã đánh nhau to rồi.
Nhưng … sự tình vẫn chưa kết thúc ở đây, trong khi hai người phụ nữ đều lôi giấy đăng ký kết hôn của mình ra, đều xưng mình là vợ hợp pháp duy nhất của Lãnh Chất Phương, đều có quyền thừa kế tài sản của Lãnh Chất Phương. Một việc làm cho mọi người giật mình ngã ngửa lại xảy ra, lại có một người phụ nữ xuất hiện ở cục thành phố, cũng xưng là vợ hợp pháp của Lãnh Chất Phương, cũng dẫn theo một đứa trẻ đến, lại lấy ra giấy đăng ký kết hôn.
Ba người đàn bà thành một cái chợ, tranh cãi không dứt, loạn thành một mối bòng bong, đột nhiên, một sự việc suýt nữa làm người ta phát điên lại xảy ra, lại có một người đàn bà xuất hiện tại cục thành phố, cũng lấy ra giấy đăng ký kết hôn, cũng xưng là vợ hợp pháp duy nhất của Lãnh Chất Phương, đòi chia tài sản.
Bốn người đàn bà, bốn tờ giấy đăng ký kết hôn, bốn đứa con, bốn ngôi nhà, Lãnh Chất Phương dưới suối vàng nếu có linh thiêng, có thể nào nghĩ ra một ngày nào đó sự việc bị bại lộ? Việc ông ta một mình lấy được bốn tờ giấy đăng ký kết hôn, tạm thời không nhắc đến, bốn người phụ nữ, bốn đứa con do một mình ông ta nuôi dưỡng, ông ta lấy tiền ở đâu ra mà lắm thế? Điều quan trọng còn là, chỉ sau khi sơ lược tìm hiểu sự tình, Anh Thành đã vô cùng bất ngờ. Bốn người phụ nữ không những đều có bốn tòa nhà giá trị không xoàng, mà mỗi người mỗi tháng còn lĩnh từ tay Lãnh Chất Phương một khoản phí sinh hoạt hơn mười nghìn tệ, vả lại người nào cũng có xe, cuộc sống của nhà nào cũng sung túc.
Sở dĩ phải tranh nhau tài sản thừa kế, là bởi vì theo các vị ấy tiết lộ, Lãnh Chất Phương có đến trên chục triệu bất động sản, và số tiền gửi ngân hàng cũng đến hơn chục triệu. Bọn họ tất cả đều dựa vào Lãnh Chất Phương nuôi sống, Lãnh Chất Phương chết đi, bọn họ không còn nơi chu cấp nữa, tranh nhau tài sản, cũng chính là tranh nhau sinh tồn.
Hay cho một vị quan liêm khiết như Lãnh Chất Phương, Anh Thành nhanh chóng đem sự việc báo lên Lộ Hồng Chiêm, sự việc trọng đại, Lộ Hồng Chiêm cho dù hiểu rất rõ quan hệ mật thiết giữa Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc, ông cũng không dám giấu diếm bất cứ một điều gì, lập tức trình báo sự việc lên Thành Ủy.
Thành ủy từ trên xuống dưới, tất cả đều hết sức kinh ngạc.
Ngả Thành Văn ngay lúc này triệu tập cuộc họp thường vụ khẩn cấp, thông qua thảo luận, hội nghị thường vụ đều thông qua quyết định, yêu cầu nghiêm khắc khống chế lan truyền sự việc của Lãnh Chất Phương, khống chế sự việc trong phạm vi thành phố Lang, các đơn vị truyền thông ở thành phố Lang cũng không được phép đưa tin bất kỳ một tin tức nào làm ảnh hưởng đến hình tượng của thành phố.
Hạ Tưởng quan sát đến vẻ mặt cực kỳ phức tạp của Cổ Hướng Quốc, hầu như không phát biểu một lời nào trong cuộc họp thường vụ, nét mặt u ám trông giống như là sắp giỏ nước ra vậy. Lẽ nào giữa Cổ Hướng Quốc và việc tham ô nhận hối lộ của Lãnh Chất Phương, có gì liên quan đến nhau?
Hạ Tưởng đoán đúng rồi, năm nay, Cổ Hướng Quốc phải sống trong lo lắng sợ sệt, bởi vì sau khi sự việc của Lãnh Chất Phương bị bại lộ hồi cuối năm, làm cho ông cũng bắt lửa lên người, trở thành mồi lửa xung đột lớn nhất giữa ông và Hạ Tưởng.
Hội nghị thường vụ vừa họp xong, thì thành phố Lang cũng chính thức nghỉ tết, có điều, cái tết năm nay, rất nhiều người trong thành ủy thành phố Lang đều cảm thấy rất cô vị, bởi có quá nhiều hiểm họa được chôn giấu trước tết, ai mà biết được, đợi đến năm sau, sẽ xuất hiện biến chuyển to lớn đến thế nào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Vừa nghỉ lễ, Hạ Tưởng liền muốn cùng với Tiêu Ngũ, Phượng Mỹ Mỹ cùng nhau về thành phố Yến.
Tiêu Vũ đã hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi, nghỉ ngơi một thời gian, tinh thần ngược lại lại càng thêm phấn chấn. Hạ Tưởng nghĩ, giữa hắn và Tiêu Ngũ, kiếp trước thân nhau như anh em, kiếp này sống chết có nhau, cũng không nói với Tiêu Ngũ lời nào khách sáo, chỉ là nói cho anh ta biết, sau này chú ý đến an toàn hơn nữa, đối xử tử tế với những người bên cạnh.
Tiêu Ngũ không cảm thấy mình đã làm được điều gì, còn cảm thấy hổ thẹn vì chưa bảo vệ tốt cho Vệ Tân. Hạ Tưởng lại còn khuyên anh ta mấy câu, cho anh ta nghỉ phép, để cho anh ta quây quần cùng gia đình khi tết đến xuân về.
Hạ Tưởng cũng muốn nhân cơ hội này ở bên gia đình mình, đến nhận chức tại thành phố Lang, gió giục mây vần, thật sự là nguy hiểm hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, trước mắt cũng coi như là tạm ổn rồi, tuy vẫn còn rất nhiều vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng rõ ràng là Ma Dương Thiên đã không thể nào trốn thoát được chế tài của pháp luật nữa rồi.
Mặc dù đứng trước vấn đề của Ma Dương Thiên, cấp trên đã từng có thời gian tranh cãi và do dự, nhưng Hạ Tưởng cũng biết, thứ nhất là Ma Dương Thiên phạm tội kinh tế vô cùng xác thực, hai là Ma Dương Thiên thuê đầu gấu giết người, tuy sự việc này chỉ có nhân chứng chứ chưa có vật chứng, chắc chắn sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của một số lãnh đạo cấp cao, hoàn cảnh chính trị trong nước không cho phép xuất hiện những vụ việc mang tính chất nghiêm trọng như việc các cán bộ chém giết lẫn nhau, vì thế Ma Dương Thiên nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Vừa hay đúng dịp năm mới, cũng làm cho sự việc của Ma Dương Thiên tăng thêm một chút biến đổi.
Bởi vì thời điểm năm mới, luôn là lúc mà việc lễ nghĩa qua lại với nhau nhiều nhất, Ma Dương Thiên có thời gian hòa hoãn, chắc chắn sẽ tận dụng thời điểm này, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội sống sót nào, chắc chắn gã sẽ không tiếc bất cứ một cái giá nào để đi đả động, thuyết phục hoặc cầu xin người đứng đằng sau gã bảo vệ cho gã. Vì thế, tết năm nay, Ma Dương Thiên sẽ đón một cái tết khó quên nhất từ khi sinh ra tới giờ, sống hay chết, tất cả chỉ quyết định trong vòng vẻn vẹn vài ngày.
Trong tay của Hạ Tưởng lại có thêm một chứng cứ mới do Nga Ni Trần cung cấp, cứ cho rằng Ma Dương Thiên lại tìm thấy một nhân vật đáng gờm nào nữa, thì bằng chứng của hắn cũng sẽ làm cho tình cảnh của Ma Dương Thiên càng trở nên tồi tệ hơn thôi, trở thành cây rơm cuối cùng để hạ gục gã.
Lại thêm sự việc sảy ra ngoài dự đoán của Lãnh Chất Phương, Hạ Tưởng cũng mơ hồ cảm giác được, sự việc của Lãnh Chất Phương rất có khả năng liên quan đến Cổ Hướng Quốc, hắn liền mang một thái độ thoải mái nhẹ nhõm, đón một cái tết nhàn nhã mà thanh thản.
Về tới nhà, ôm lấy vợ và con trai, mọi sự phiền muộn cuối cùng cũng tan biến hết, Tào Thù Lê gầy đi một ít, trên gương mặt nhỏ bé tràn ngập lo lắng và nhớ nhung, làm cho Hạ Tưởng cảm thấy hơi đau lòng, cũng không để ý đứa con đang có mặt ở đó, liền hôn mạnh hai cái.
Hạ Đông mặc kệ, đưa mặt chen vào.
- Hôn con, hôn con, nếu không con sẽ tức giận đấy.
Nó quả là mập lên rất nhiều, vả lại cũng trắng ra nhiều nữa, vừa mập vừa trắng rất đáng yêu.
Hạ Tưởng liền hôn lên mặt con trai một cái.
- Con trai, nhớ ba không?
- Nhớ, nhớ không chịu nổi.
Hạ Đông ôm chặt lấy cổ của Hạ Tưởng.
- Mẹ nói, ba ngày ngày phải chiến đấu với bọn người xấu, con liền nghĩ, ba vừa cao vừa khỏe, nhất định có thể một đấm đánh gục bọn người xấu, nếu mà không đánh được, Đông Đông cũng phải giúp ba.
Trong lúc nói, thằng bé còn khoa tay múa chân, làm động tác như đang muốn đánh người..
Hạ Tưởng cười ha hả.
- Nhóc con, rất có khuynh hướng bạo lực, phải nhớ kỹ, phải đấu văn chứ không nên đấu võ.
- Không, con phải văn võ song toàn.
Hạ Đông vênh mặt lên, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê liếc nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc.
Tục ngữ có câu tiểu biệt thắng tân hôn, buổi tối, Hạ Tưởng và cô bé Lê ôn lại mộng xưa, tuy rằng ngựa quen đường cũ, rồi lại có đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm kỳ diệu, cũng có ở chỗ quen thuộc phát hiện phong cảnh ảo diệu mới, Hạ Tưởng một phen ra sức, thẳng gây sức ép đến nổi cô bé Lê liên tục cầu xin tha thứ, đổ mồ hôi đầm đìa, mới coi như hai bên đều đạt được mong muốn.
Ngày hôm sau, ba mươi tết, Tào Vĩnh Quốc từ tỉnh Tây về, Hạ Tưởng liền có một cuộc nói chuyện lâu với Tào Vĩnh Quốc.
Công nghiệp than đá của tỉnh Tây phát triển từ trước đến nay, và là sản nghiệp trụ chống của tỉnh Tây, luôn có sự tham gia của tư bản tư nhân, nhưng gần đây Tào Vĩnh Quốc phát hiện có rất nhiều các mỏ than vừa và nhỏ do người dân địa phương giám sát, lại dần dần bị người bên ngoài mua lại. Thực ra sự vận hành của thị trường tư bản, mua vào bán ra là rất bình thường, nhưng điều bất bình thường là, giao dịch dày đặc, hơn nữa rõ ràng ở phía sau có sự nhúng tay của đại tư bản, sơ bộ có khoảng trên vài chục tỉ tiền nóng được rót vào, đồng thời Tào Vĩnh Quốc còn nhạy bén phát hiện, lượng tiền nóng này trên cơ bản đều từ Văn Châu đến.
Liên tưởng đến tiền lệ của Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã đánh úp tập đoàn đầu cơ nhà đất thương mại Trường Cơ, Tào Vĩnh Quốc liền ý thức được, có khả năng là một sự việc đầu cơ tiền nóng đang tích tụ lực lượng, thông qua một loạt các điều tra nghiên cứu, trên cơ bản có thể rút ra kết luận, lượng tiền nóng rót vào có nghi ngờ là đầu cơ than đá, thủ đoạn của nó giống y hệt với đầu cơ nhà đất của Thương mại Trường Cơ.
Hạ Tưởng tuy rằng không biết người giật dây phía sau là ai, nhưng ngay khi nghe câu chuyện của Tào Vĩnh Quốc nói liền biết, điều trùng hợp với đời trước chính là, sự việc đầu cơ than đá của tỉnh Tây, quả thật là lại một lần nữa xảy ra rồi.
Hạ Tưởng trong lòng đã nắm rõ được sự việc, giải thích cho Tào Vĩnh Quốc một cách tỉ mỉ làm thế nào để đối phó với tiền nóng của việc đầu cơ than đá, làm thế nào để thả vào lượng tiền nóng trước, sau đó lại từ từ để nó nới lỏng cảnh giác, cuối cùng lấy lý do là chính sách thay đổi, làm cho lượng tiền nóng sẽ bị chết kẹt ở tỉnh Tây.
Trước đây, đã từng có hai mươi tỷ tiền nóng bị tắc ở tình Tây, tổn thất trực tiếp lên tới hơn mười tỷ, hậu quả trực tiếp chính là dẫn tới trận khẩu chiến giữa hai tỉnh, cho dù sau khi sự việc xảy ra trên thời sự không hề đưa bất cứ tin tức nào có liên quan, Hạ Tưởng cũng biết, sự việc vẫn chưa giải quyết được gì.
Tào Vĩnh Quốc rất khen ngợi chủ kiến của Hạ Tưởng, cho rằng xác thực khả thi, làm cho ông ta càng nhìn Hạ Tưởng càng thích, bây giờ càng nghĩ càng thấy có được con rể như Hạ Tưởng, không chỉ là phúc phận của con gái ông ta, cũng là may mắn của chính ông ta.
Chỉ cần có một đứa con gái có con mắt nhìn đời, có vận may mới có thể kiếm được một con rể vàng như thế.
Trong năm, Hạ Tưởng đã thăm hỏi rất nhiều các lãnh đạo trong tỉnh, thành phố, ôn lại chuyện cũ, giao lưu, xúc tiến tình cảm, vân vân, bận rộn vô cùng. Người trong chốn quan trường, những lễ tiết cần thiết nhất định không thể thiếu, tuy có lúc cũng biết là chuyện phiền toái, nhưng có ai trách lễ nhiều đâu, cứ cho là trách cứ đi, cũng là oán giận một cách vui mừng. Nhưng nếu lễ không đến nơi đến chốn, tuy miệng lãnh đạo không nói ra, nhưng trong lòng sẽ cho rằng anh không coi trọng người ta, khinh thường người ta.
Sau khi thăm viếng, Hạ Tưởng lại ở thành phố Yến hội kiến với Trần Phong mới từ Bắc Kinh xuống.
Trần Phong có mập lên một chút, người cũng có sinh lực hơn lần gặp trước ở Bắc Kinh rất nhiều, đúng là người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn lên hẳn. Trần Phong sắp được thả ra ngoài, tinh thần đương nhiên là rất tốt, bước vào hàng ngũ đứng đầu của một tỉnh, cũng đồng nghĩa là chỉ còn cách một bước với hàng đại quan rồi. Căn cứ vào tuổi tác và tư cách của Trần Phong, trên cơ bản, trở thành một nhân vật nòng cốt trong tỉnh, chỉ là vấn đề về thời gian.
Hạ Tưởng mời Trần Phong dùng cơm tại Yến Phong Lầu, làm bước khởi đầu quen biết giữa hắn và Trần Phong. Yến Phong Lầu trong con mắt của Hạ Tưởng có một ý nghĩa đặc biệt.
Trần Phong vừa gặp Hạ Tưởng, liền bắt tay Hạ Tưởng một cách thân mật, cười nói:
- Tiểu Hạ, cừ lắm, ở thành phố Lang đã ra đòn rất uy phong và sĩ khí, tổ hợp quyền cũng đánh vô cùng đẹp, tôi rất ngưỡng mộ tuổi trẻ và dũng khí của cậu.
Hạ Tưởng tiếp tục giữ tác phong khiêm tốn cẩn trọng của mình:
- Chủ nhiệm Trần quá khen rồi, đều là lãnh đạo lâu năm rồi, vẫn còn khen tôi kiểu khẩu thị tâm phi như thế, tôi có ý kiến đấy.
Trần Phong cười mắng:
- Lại còn đùa giỡn với tôi? Ha ha, cậu ở thành phố Lang không bằng ở thành phố Yến, ở thành phố Yến đã có tôi, có lãnh đạo tỉnh ủy, cậu có chỗ dựa, đến thành phố Lang rồi, cậu một mình xông pha, không đem theo ai cả, đơn thương độc mã, có thể mở ra cục diện như ngày hôm nay, quả thật là không dễ. Hơn nữa hoàn cảnh của thành phố Lang so với thành phố Yến phức tạp hơn tất nhiều, tiểu Hạ, tốt, có phong độ của một đại tướng.
Trần Phong vẫn đang khen ngợi hắn, Hạ Tưởng liền vội vàng chúc rượu:
- Chủ nhiệm Trần, uống rượu, uống rượu, ngài không nghĩ để cho tôi cùng ra ngoàivới ngài chứ?
Trần Phong cạn một ly với Hạ Tưởng.
- Biết là không giấu được cậu… tôi phải đi Sơn Thành đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, qua 1 năm, nghĩ cách điều cậu đến đảm nhiệm Chủ tịch quận, thế nào?
Thành phố Sơn Thành là thành phố trực thuộc trung ương, Chủ tịch quận thì là cấp giám đốc sở, tương đương với Thị trưởng của một thành phố cấp 3.
Đảm nhận chức Thị trưởng Sơn Thành là một chuyện tốt, nếu bước tiếp theo có thể phù chính ngay trên Sơn Thành, là phải tiến vào trong bộ chính trị, có thể nói là triển vọng rất tốt. Nhưng hiện tại vẫn là năm 2006, nếu lịch sử cứ men theo quỹ đạo như trước kia, thì sang năm sẽ có một vị con cháu của Đảng cộng sản đảm nhận Bí thư Thành ủy, kết phường cùng với Trần Phong
Đối với người này, Hạ Tưởng có thể nói là vẫn vô cùng chú ý, không chú ý không được, anh ta đi đến đâu, đều là nhận vật tranh luận, và lúc nào cũng gây ra những sự việc làm cho mọi người chú ý. Cho dù là sự việc lớn hay là việc lạ, việc đặc biệt, tóm lại, tính cách của anh ta chính là phô trương mà cấp tiến.
Mấu chốt không phải là anh ta đối xử với mọi người như thế nào, mà là anh ta có kết hợp được với Trần Phong hay không. Anh ta là một nhân vật mạnh mẽ, sau khi đến thành phố Sơn Thành, bắt đầu đánh đen trừ ác, thủ đoạn hiểm ác, làm cho người ta chỉ biết đứng than, cũng làm cho Hạ Tưởng mơ hồ lo lắng, hai nhân vật cứng rắn đụng nhau, trừ phi có một người chịu nhường bước, không thì chắc chắn sẽ va chạm nảy lửa.
Nếu Trần Phong nhẹ nhàng một chút còn tốt, còn mà muốn lấy đá chọi đá với anh ta, e rằng sẽ phải chịu thiệt, bởi vì anh ta không chỉ là con cháu của Đảng viên Đảng Cộng sản, hơn nữa còn là một kẻ rất có thủ đoạn và cơ mưu, và còn là Ủy viên Bộ Chính trị.
Hi vọng Trần Phong có thể chung sống hòa bình với anh ta, có điều lịch sử vẫn xảy ra sự khác biệt nhất định, bởi vì tại thời điểm này của đời trước, người này đang đảm nhiệm Bộ trưởng bộ Thương mại, hơn nữa đã là Ủy viên bộ Chính trị rồi, nhưng hiện tại, anh ta tuy cũng là Ủy viên bộ Chính trị nhưng không làm Bộ trưởng bộ Thương mại nữa, Bộ trưởng hiện tại là Dịch Hướng Sư.
Tên của anh ta là Hậu Khang
Cho dù là thế nào, hi vọng Trần Phong có thể bước vững vàng trên mỗi bước đi, Hạ Tưởng không hề trông mong rằng Trần Phong leo lên càng cao, hắn càng có chỗ dựa. Xuất phát từ góc độ cá nhân, hắn cũng xem Trần Phong là một bề trên đáng tin cậy và đáng được tôn trọng, hi vọng ông có thể vững bước trên con đường của mình.
Hạ Tưởng điểm lại cục diện trong tương lai một cách kín đáo, lúc ám thị Hậu Khang có thể đến đảm nhiệm Bí thư Thành ủy nhiệm kỳ tiếp theo, Trần Phong lại cười hà hà:
- Tôi đã nghe nói từ lâu rồi, trên cơ bản chính là Hậu Khang đến rồi, tôi từng tiếp xúc với anh ta ở Bắc Kinh, cảm thấy anh ta là một người rất có cá tính cũng rất mạnh mẽ, không hợp với tính cách của tôi lắm, có điều tính cách của chúng tôi cũng có điểm giống nhau, chính là căm ghét cái ác như kẻ thù, tính nguyên tắc rất mạnh.
Lại nói cười mấy câu, Hạ Tưởng không còn nhắc tới việc cùng Trần Phong đến Sơn Thành, Trần Phong cũng không nói đến việc đó nữa, sự việc có thể làm không thể làm, nhất thời cũng khó mà nói được, chỉ có thể bình tĩnh quan sát sự biến đổi của sự việc thôi.
Cuộc hội đàm với Trần Phong, hai người trò chuyện với nhau rất vui, Hạ Tưởng cũng uống không ít rượu, có một ít men say rồi. Lúc chia tay, Trần Phong nói đến kẻ đứng sau của Ma Dương Thiên, chỉ chỉ Hạ Tưởng:
- Ma Dương Thiên là con rết, chết mà vẫn không cương, gã nhân thời điểm năm mới hoạt động khắp mọi nơi, khả năng thoát được vẫn có, chúng ta không thể xem nhẹ, nếu muốn một nhát đánh đổ Ma Dương Thiên, nhất định phải nghĩ tới mọi loại khả năng.
Trần Phong chỉ ở lại một ngày liền trở lại Bắc Kinh, Hạ Tưởng đích thân đi tiễn ông.
Vốn dĩ dịp tết bận rộn mà phong phú sẽ trôi qua trong sự yên ổn, không ngờ, sau mồng sáu tết, đã thấy hết tết rồi. Hạ Tưởng đang chuẩn bị tâm lý để bắt đầu công việc của năm mới, đột nhiên, thành phố Yến lại xảy ra một việc lớn liên quan đến lợi ích thiết thực của Hạ Tưởng.