Tô Công Thần rất có thiện cảm với Hạ Tưởng, bởi vì có vài lần hợp tác với nhau hai người xem ra cũng rất ăn ý, y cũng vừa nghe nói đến chuyện của huyện Nguyên, vừa nghe lời Hồ Tăng Chu nói là biết cuộc đấu tranh đã lên tới tầng lớp chính trị, phải liên quan đến nước cờ của cấp trên, cần cân nhắc một chút về thành công hay thất bại, y liền có vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bí thư Hồ đến rất đúng lúc, trong tay tôi có một số tài liệu liên quan đến việc tham ô nhận hối lộ của đồng chí Lưu Tuấn, đang muốn báo cáo với ngài…
Hồ Tăng Chu vừa nghe liền rất vui sướng, Tô Công Thần thật là biết điều, tuy nhiên ông ta cũng biết Tô Công Thần không phải là nể mặt mình, bởi vì giữa ông ta và Tô Công Thần chỉ có mối quan hệ bình thường, người Tô Công Thần nể mặt là Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng muốn khuấy động lợi ích của một bên, hắn có vô số thế để mượn, hắn có điều kiện tiên quyết xem đúng thời cơ để ra tay quyết đoán, nếu là người khác thì muốn trở thành tâm điểm quan trọng cũng không thể nào.
Nhưng Hồ Tăng Chu vẫn rất tò mò sự lựa chọn của Tô Công Thần, tại sao không chút do dự gì mà ủng hộ Hạ Tưởng, liền hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Chủ nhiệm Tô, vấn đề của Chủ tịch huyện Lưu Tuấn nghiêm trọng đến mức nào?
Tô Công Thần rất gian xảo, đã quen với việc tận dụng mọi thứ, vừa nghe câu hỏi của Hồ Tăng Chu đã biết là ông ta muốn thăm dò xem sự ủng hộ của y đối với Hạ Tưởng là bao, liền giả vờ suy tư:
- Đồng chí Hạ Tưởng ở huyện Nguyên gặp phải chuyện nghiêm trọng thế nào?
Hồ Tăng Chu lập tức hiểu ra lựa chọn của Tô Công Thần là bởi vì cơn tức giận của Hạ Tưởng, liền nói:
- Hơi nghiêm trọng.
Tô Công Thần lập tức gật đầu:
- Vấn đề của đồng chí Lưu Tuấn cũng rất nghiêm trọng.
Hồ Tăng Chu rời khỏi văn phòng của Tô Công Thần, trong lòng nghi hoặc đến khó hiểu, vẫn chưa nghe qua giữa Tô Công Thần và Hạ Tưởng có qua lại thân thiết với nhau nhưng hôm nay gặp mặt, mức độ ủng hộ của y đối với Hạ Tưởng lớn nhất từ trước đến giờ, chẳng lẽ nói giữa y và Hạ Tưởng đã ngầm có thỏa hiệp gì?
Hồ Tăng Chu đã đoán sai, thực sự giữa Tô Công Thần và Hạ Tưởng đã không có thỏa hiệp gì, mà là y chỉ tin Hạ Tưởng sẽ ghi nhớ cái tốt của mình và sẽ đền đáp vào một thời cơ thích hợp, bởi vì y và Hạ Tưởng đã từng vài lần hợp tác với nhau, Hạ Tưởng cũng hoàn toàn thực hiện đúng lời hứa.
Sau vài lần hợp tác, Tô Công Thần liền chắc chắn cho rằng Hạ Tưởng là người luôn giữ lời hứa trong đám bạn đồng minh mà y từng gặp, hoàn toàn đáng để tin cậy, chẳng giống gì với tật xấu nói một đằng làm một nẻo của những quan liêu khác.
Lần này Hạ Tưởng ra tay, Tô Công Thần lại có thêm một tâm địa khác, chuẩn bị cho Hạ Tưởng một phần ân tình để Hạ Tưởng ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ trả ơn gấp đôi. Chủ yếu là Lưu Tuấn có rất nhiều vấn đề, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, so với việc sau này đem nhường công lao xét xử Lưu Tuấn lại cho người khác thì chi bằng bây giờ nắm giữ trong tay có thể một công đôi việc.
Thời gian Tô Công Thần đến thành phố Yến không ngắn, còn chưa xét xử được những vụ án lớn, y cũng muốn thăng chức. Xét xử Lưu Tuấn vừa có thể cho Hạ Tưởng một phần ân tình lại có thể lời được một phần thành tích, cớ sao mà không làm? Đương nhiên, y cũng biết hậu thuẫn của Lưu Tuấn là Nhạc Minh, hậu thuẫn của Nhạc Minh là Phạm Duệ Hằng nhưng công bố vấn đề của Lưu Tuấn là chức trách của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như y, Phạm Duệ Hằng làm gì được y? Hơn nữa y cũng thấy rõ được tình thế, việc xét xử Lưu Tuấn lần này đã diễn biến thành một cuộc biểu tình của các Ủy viên thường vụ ở thành phố Yến trước khi Phạm Duệ Hằng nhậm chức.
Cũng là gián tiếp thăm dò Phạm Duệ Hằng xem trong tâm tính của Phạm Duệ Hằng khi chuyển từ Chủ tịch tỉnh lên Bí thư Tỉnh ủy có bành trướng và khuếch trương gì không, đề phòng y đi theo con đường cũ của Cao Thành Tùng.
Hạ Tưởng ngồi ở cục Công an huyện cả tiếng đồng hồ, trong lúc đó Lưu Tuấn cũng ngồi cùng hắn, tuy không có nói chuyện gì nhưng trong trường hợp đó lễ phép cũng phải có, cho nên Lưu Tuấn đành phải kiên trì cùng ngồi. Nhưng Lưu Tuấn cũng có kiên nhẫn nhìn thấy lúc Hạ Tưởng thất vọng, y tin rằng Hạ Tưởng sẽ không thu hoạch được gì.
Một chuyện nhỏ như vậy làm sao có kinh động gì lớn? Lưu Tuấn cho là cách làm của Hạ Tưởng không đúng. Lúc trước nghe nói Hạ Tưởng rất có đầu óc chính trị, hôm nay lại thấy Hạ Tưởng có thủ đoạn cố tình gây sự, Lưu Tuấn cảm thấy lời đồn lúc trước chỉ là phóng đại lên thôi. Y tin là Nhạc Minh và Chủ tịch tỉnh Phạm đã có chào hỏi nhau, Chủ tịch tỉnh Phạm cũng đã có chỉ thị liên quan.
Ám chỉ của nhân vật số một tương lai của Tỉnh ủy, ai lại không nể mặt? Hạ Tưởng, đừng cố chống đỡ nữa, người không có kết cục tốt đẹp chính là anh.
Đang lúc Lưu Tuấn có vẻ mặt rất kiên nhẫn ngồi đợi xem Hạ Tưởng mất mặt thì đột nhiên từ bên ngoài có hai người đi vào với vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn thấy bọn họ xụ mặt, nét mặt tối sầm lại thì đã biết lai lịch của họ không nhỏ.
Lưu Tuấn còn tưởng rằng là người ở Thành ủy đến giải quyết phiền toái, nhìn thấy vẻ mặt không vui của họ, trong lòng đoán rằng chắc họ cũng đang giận Hạ Tưởng, vội tiến đến:
- Hai vị đồng chí là?
Sau đó dùng tay chỉ Hạ Tưởng:
- Vị này là Phó thị trưởng Hạ, Phó thị trưởng Hạ rất có mặt mũi, tôi mời cũng không được, chỉ còn làm phiền hai vị đây thôi.
Hai người đó đều không nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tuấn, nhìn đến y cũng thấy phát sợ, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đã xảy ra nhầm lẫn gì sao?
Người đứng ở phía trước lạnh lùng hỏi:
- Anh là đồng chí Lưu Tuấn?
Trong lòng Lưu Tuấn càng hoang mang:
- Là tôi… tìm tôi có việc gì không?
- Đồng chí Lưu Tuấn, Ủy ban Kỷ luật thành phố nhận được tố cáo có liên quan đến vấn đề kinh tế của anh, cần anh đi với chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.
Hai người vừa nói xong, không cần phân trần liền kẹp Lưu Tuấn ở giữa:
- Xin mời.
Vẻ mặt Lưu Tuấn xám lại, sao lại vậy? Làm sao có thể? Y ủ rủ liếc nhìn Hạ Tưởng, trong lòng ít nhiều hiểu ra là thủ đoạn của Hạ Tưởng, nhưng không dám tin Hạ Tưởng lại có thể mời được Ủy ban Kỷ luật ra mặt trong thời gian ngắn như vậy, trực tiếp đưa y đi, đây là một khả năng đáng kinh ngạc.
Hơn nữa, hôm nay còn chưa chính thức đi làm.
Hạ Tưởng cũng có khả năng làm mây mưa thất thường quá.
Sự hoang mang trong lòng Lưu Tuấn khó có thể nói nên lời, y cũng biết mình đã gặp chuyện, một khi rơi vào tay của Ủy ban Kỷ luật tuyệt đối chạy không thoát. Ủy ban Kỷ luật ở trong thời gian ngắn có thể cho nhân viên đến huyện Nguyên bắt y, từ lúc Hạ Tưởng gọi điện đến khi nhân viên đến chỉ vỏn vẹn hơn một tiếng, mà từ thành phố Yến chạy đến huyện Nguyên ít nhất cũng phải mất 40 phút, nói cách khác hội nghị Bí thư chỉ cần nửa tiếng đã thông qua nghị quyết bắt y.
Hoàn toàn có thể chứng minh mức độ ra tay của Thành ủy rất lớn, căn bản là không để cho Phạm Duệ Hằng có cơ hội nhúng tay vào.
Chẳng lẽ nói, Chủ tịch Phạm cũng không trấn áp được?
Lòng Lưu Tuấn như chìm xuống đáy sâu.
…
Buổi chiều mùng 7, Hạ Tưởng đã về đến thành phố Lang, vấn đề của thành phố Yến đã để lại di chứng, hắn không thèm quan tâm, chỉ để lại cho những ai cần âm thầm đọ sức đi so chiêu với nhau.
Hạ Tưởng cũng từ mặt khác biết được phản ứng của Phạm Duệ Hằng, hơi khác với dự đoán của hắn là sau khi Phạm Duệ Hằng nghe được tin Lưu Tuấn bị Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt, thì trước tiên là đích thân gọi điện đến Thành ủy hỏi tình hình, sau khi được Hồ Tăng Chu cho biết câu trả lời:
- Chứng cứ xác thực, sự thực rõ ràng.
Ông ta cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Nhưng Hạ Tưởng cũng biết rõ là lần này Phạm Duệ Hằng nhường một bước không có nghĩa là lập trường của ông ta không vững chắc, thái độ không cứng rắn, cũng có thể là ông ta cố ý tỏ vẻ yếu thế, đương nhiên, cũng không loại trừ Phạm Duệ Hằng biết rõ tình thế, biết được trong Tỉnh ủy cũng có rất nhiều lời phản đối.
Sau sự việc, trong việc tiến triển của sự kiện Thường Quốc Khánh cũng đã chứng thực được suy đoán của Hạ Tưởng, Phạm Duệ Hằng đã khiêm tốn rất nhiều, khi phía Bắc Kinh có người ra mặt bảo ông ta tạo áp lực cho thành phố Lang thì ông ta liền khéo léo từ chối.
Sự việc của Lưu Tuấn gây ảnh hưởng sâu xa, mãi đến sau này Phạm Duệ Hằng nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy, trong một thời gian dài cũng không thể xóa bỏ. Kể cả Hạ Tưởng cũng không ngờ một vụ lọt đài của Lưu Tuấn đã để lại trong lòng Phạm Duệ Hằng một tia ám ảnh.
Nhưng cũng gián tiếp khiến cho thành kiến của Phạm Duệ Hằng đối với Hạ Tưởng càng sâu thêm, mặc dù ông ta cũng biết hành động lần này của Hạ Tưởng, một là vì muốn cảnh báo ông ta, hai cũng là gián tiếp khiến cho ông ta không nhúng tay vào vụ án của Dư Kiến Thăng và Thường Quốc Khánh nữa. Nhưng trong thâm tâm của ông ta có chút không thoải mái, từ nay về sau càng lúc càng xa lánh Hạ Tưởng.
…
Vừa đi làm, Hạ Tưởng liền khẩn trương bắt tay vào công việc.
Dự án đầu tư làng Đại học lại khởi công một lần nữa, du lịch sinh thái nông nghiệp cũng phải xây dựng trước khi mùa xuân đến, bắt đầu san bằng đất. Kế hoạch trong một năm là vào mùa xuân, phải biết bắt lấy thời cơ.
Sau khi một loạt công việc bận rộn và vụn vặt đã sắp xếp ổn thỏa, làng Đại Học được khởi công xây dựng đúng thời điểm, Ngả Thành Văn đích thân tham gia nghi thức đặt móng, khen ngợi Hạ Tượng đã có cống hiến lớn cho thành phố Lang. Lời phát biểu sau đó của Hạ Tưởng đã cường điệu chỉ ra dưới sự lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật, nhất là dưới sự quan tâm ân cần của Bí thư Ngả làng Đại Học mới thu hút được các nhà đầu tư, khởi tử hồi sinh.
Nét mặt Ngả Thành Văn bừng sáng, vô cùng hài lòng trước lời phát biểu của Hạ Tưởng. Cổ Hướng Quốc mượn cớ đến trễ nhưng sau khi nghe những lời Hạ Tưởng nói thì tỏ vẻ mặt bất mãn.
Dự án du lịch sinh thái nông nghiệp của Dương Uy đã hoàn thành được quy hoạch và công tác bước đầu, xác định phương án thiết kế, và cũng đã bước đầu hoàn thành công tác chuẩn bị. Thành phố Lang bước vào mùa xuân, thể hiện vẻ bừng bừng sức sống.
Người dân không những ca ngợi công lao của Hạ Tưởng, kể cả Nga Ni Trần cũng khâm phục khía cạnh tận tâm tận lực của Hạ Tưởng. Tuy ông ta cũng rất căm hận việc làm hại người của Hạ Tưởng, nhưng hắn không giống với những quan viên khác là khi làm những việc chính đáng cũng rất tài.
Đúng là một nhân vật phức tạp, khiến cho Nga Ni Trần cảm thán vô cùng.
Sau tết không lâu, Vệ Tân cũng đã đến thành phố Lang, không ở lại phòng của Hạ Tưởng nữa mà ở ngoài mướn một căn phòng và bày trí vô cùng ấm áp. Sau khi Hạ Tưởng đến đã không khỏi kinh ngạc trước quán tính của vận mệnh quả thật rất lớn, căn nhà mà Vệ Tân tỉ mỉ bài trí rất giống với cách bày trí của căn nhà mà đời sau hắn và cô ấy ở chung. Bất luận cách bài trí của ghế sofa hay vị trí của giường ngủ, thậm chí là những bình hoa trang trí ở góc phòng, hoa văn của khăn trải bàn, đều không có cái nào mà không nhắc nhở hắn một sự thật, Vệ Tân là người phụ nữ yêu hắn nhất.
Hạ Tưởng cũng không khỏi cảm thấy cảm thán.
Nhưng bởi vì có rất nhiều chuyện, Hạ Tưởng vẫn không có ngủ lại nhà Vệ Tân, bởi vì trong nháy mắt đã đến tháng 3, thành phố Lang có rất nhiều vấn đề còn chưa giải quyết, tiếp theo đó nhiệm kỳ mới của Tỉnh ủy bắt đầu nổi lên mặt nước.
Bất kể là cái chết của Lãnh Chất Phương hay là vụ án của Dư Kiến Thăng và Thường Quốc Khánh vẫn chưa có hướng giải quyết, cũng đều nên có một kết quả.
Trung tuần tháng 3, Diệp Thạch Sinh chính thức điều nhiệm về Bắc Kinh, đồng thời trung ương tuyên bố Phạm Duệ Hằng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, Tống Triêu Độ đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, Cao Tấn Chu đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, Phó chủ tịch Đàm Quốc Thụy chính thức tiến vào hội nghị thường vụ, trở thành Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh.
Sau đó, Thôi Hướng được điều về Bắc Kinh đảm nhiệm chức vụ nhàn hạ, tương đương với việc trực tiếp cáo biệt cuộc sống thực quyền, bước vào trạng thái bán về hưu. Mai Thái Bình tiếp nhận chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, Mã Tiêu từ Trưởng ban Tuyên giáo chuyển sang đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Trưởng ban Tuyên giáo tân nhiệm là Lý Phong được trung ương điều đến.
Từ đó, hoàn thành một loạt việc điều chỉnh nhân sự.
Điều chỉnh nhân sự ở Tỉnh ủy vừa xong, những quả bom của thành phố Lang bị gạt sang một bên đều bắt đầu lần lượt cho thấy uy lực bùng nổ.
Sự việc của Lãnh Chất Phương bởi vì nhiệm kỳ mới trong Tỉnh ủy cũng không có công bố ra ngoài, bị gạt sang một bên. Ai cũng không dám ở nhiệm kỳ mới của Tỉnh ủy tự tìm phiền phức, bây giờ nhiệm kỳ mới đã hoàn thành, ngòi lửa phải châm rốt cuộc cũng phải châm.
Việc của Lãnh Chất Phương phải để lại phía sau, đầu tiên là châm nổ vụ án của Dư Kiến Thăng và Thường Quốc Khánh.
Thành ủy thành phố Lang đem kết quả xử lý và tài liệu liên quan, cùng với những cái tên được đề cập đến đều báo cáo cho Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật. Cùng lúc đó, Ủy ban Kỷ luật lại nhận được một lời tố cáo, liệt kê tỉ mỉ các chứng cứ phạm tội của Ma Dương Thiên.
Ủy ban Kỷ luật đã nổi giận, sau khi nghiên cứu đã lập tức quyết định bắt giam Ma Dương Thiên.
Hai ngày sau, ngay tại cuộc họp Ma Dương Thiên trực tiếp bị giải đi.
Ma Dương Thiên bị bắt giam, làm kinh động cả Thành ủy Bắc Kinh và Ủy ban nhân dân thành phố.
Sau đó không lâu, Dư Kiến Thăng và Thường Quốc Khánh bị người của Ủy ban Kỷ luật thẩm vấn, sau khi có được nhiều chứng cứ, sau khi về sẽ báo cho trung ương.
Lãnh đạo liên quan ở Trung ương đã nhanh chóng phê chỉ thị:
- Nghiêm túc chấp hành kỷ luật Đảng, kỷ luật quốc gia, điều tra tới cùng.
Một tuần sau, Ma Dương Thiên chính thức bị bắt giam, tốc độ cực nhanh, khiến cho người khác trố mắt đứng nhìn.
Thực ra Hạ Tưởng biết rõ, vụ án của Ma Dương Thiên có được kết quả trong thời gian ngắn như vậy, thực ra là bởi vì trước tết và trong tết ở phía sau đã có được sự nhất trí. Hắn cũng nghe được tin đồn, chỉ thị của lãnh đạo liên quan ở Trung ương là cách chức tại chỗ, không truy cứu trách nhiệm hình sự.
Nhưng sau khi Hạ Tưởng trình lên Ủy ban Kỷ luật chứng cứ xác thực của Nga Ni Trần cung cấp thì Ủy ban Kỷ luật thấy sự việc nghiêm trọng, sau khi một lần nữa trình lên Trung ương, lãnh đạo liên quan mới một lần nữa đưa ra chỉ thị mới.
Tinh thần chỉ thị mới như gõ một hồi chuông báo tử cho tiền đồ của Ma Dương Thiên. Hoặc có thể nói là chứng cứ do Nga Ni Trần cung cấp, trong thời khắc quan trọng đã trở thành một ngọn cỏ lau quật ngã Ma Dương Thiên, cuối cùng khiến cho Ma Dương Thiên ở trong tết phải cố gắng đi cầu xin quan hệ giúp đỡ, nếu cho ông ta biết ở thời điểm khẩn cấp Nga Ni Trần đã bán đứng ông ta thì không biết ông ta có tức đến nhảy dựng lên không?
Nhưng Ma Dương Thiên sẽ không biết được, ông ta sẽ phải ở trong ngục suốt quãng đời còn lại.
Ma Dương Thiên bị lật đổ, Đồ Quân đang được cho nghỉ ở nhà cũng bị ảnh hưởng, việc của bà ta lại bị mọi người nhắc tới, cho dù không có công khai ra ngoài nhưng Tỉnh ủy tỉnh Yến vẫn khai trừ Đảng viên và khai trừ công chức của bà ta.
Thực sự là không còn khả năng để Đồ Quân sau này làm lại từ đâu.
Đồ Quân vốn tràn trề hi vọng, nghĩ là sẽ có một ngày lại được bước vào quan trường, nhưng bị hai cú sốc về việc Ma Dương Thiên bị lật đổ và tiền đồ của bà ta bị hủy hoại, trong lúc quýnh lên đã phải nhập viện.
Kết cục của Ma Dương Thiên có thể đoán trước được, xem như là lời chú giải tốt đẹp cho đợt ra quân ồ ạt của Hạ Tưởng trong lần trước, cũng khiến cho uy danh của Hạ Tưởng ở Thành ủy thành phố Lang vọt lên hàng cao nhất.
Những người hiểu được đều biết, trong cuộc so chiêu của Hạ Tưởng và Ma Dương Thiên, cuối cùng Ma Dương Thiên sẽ có kết cục thảm hại. Hạ Tưởng ra tay rất mạnh mà còn đánh vào điểm yếu của đối phương, độ mạnh rất chuẩn mà còn rất có uy lực.
Hạ Tưởng có thủ đoạn cao siêu phi thường, ngay cả Ma Dương Thiên cũng có thể lật đổ, quả thật là một nhân vật lợi hại, không thể xem thường. Có không ít người trong Thành ủy thành phố Lang chờ xem để chê cười Hạ Tưởng, ngồi chờ xem Hạ Tưởng xấu hổ khi không thể giải quyết vấn đề, không ngờ, chỉ cần một phát đã làm Ma Dương Thiên thất thế, liền khiến cho mọi người âm thầm sợ hãi. Cho dù không biết Hạ Tưởng đã khai thông quan hệ như thế nào để gặt hái được kết quả, nhưng cũng đều biết rằng nếu không có thủ đoạn nhất định, không có căn cứ chính xác thì cũng không thể lật đổ một vị quan lớn cấp Thứ trưởng.
Hơn nữa lại còn thu hút được sự chú ý của Phó thị trưởng Bắc Kinh.
Theo việc thất thế của Ma Dương Thiên, bầu không khí của thành phố Lang đột nhiên lại khẩn trương hẳn lên.
Vốn dĩ bước tiếp theo là tuyên án vụ việc Dư Kiến Thăng và Thường Quốc Khánh, nhưng bởi vì viện trưởng Lãnh Chất Phương chết do tai nạn ngoài ý muốn, bỗng dưng tạo thêm một lớp mây mù cho vụ án.
Lớp mây mù không phải từ vụ án mà là cái chết của Lãnh Chất Phương đã dẫn theo hậu quả và phản ứng dây chuyền, và việc sau khi Lãnh Chất Phương chết ai sẽ tiếp nhận chức vụ viện trưởng Tòa án, cùng với việc hậu sự của Lãnh Chất Phương làm sao giải quyết? Và ai dính dáng đến vụ này?
…
Tất cả mọi người trong Thành ủy thành phố Lang đều cẩn thận dè dặt, không dám nói nhiều, bởi vì bầu không khí gần đây rất lạ, cũng rất tế nhị, mâu thuẫn giữa Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ càng sâu sắc, nét mặt của Thị trưởng Cổ dạo gần đây không những không được vui mà còn thường xuyên nổi cáu vô cớ.
Nổi cáu thì đã đành, vậy mà Thị trưởng Cổ còn thường xuyên thất thần, có khi trong lúc họp cũng có một chút sững sờ, cũng không biết là đang nghĩ gì, phải gọi mấy tiếng mới giật mình tỉnh lại, liền khiến cho mọi người nghĩ thầm, đã có chuyện gì với Thị trưởng Cổ vậy?
Chẳng lẽ nói, cái chết của Lãnh Chất Phương có liên quan đến Thị trưởng Cổ?
Theo như suy đoán của mọi người là, từ lúc Cổ Hướng Quốc và Hạ Tưởng so chiêu tới nay chưa từng có cảm giác kinh hoảng và mất mát, vẫn cho rằng ông ta nắm chắc phần thắng trong tay, cho dù Hạ Tưởng có được thắng lợi nhất thời nhưng gốc rễ của ông ta vẫn rất vững chắc, không làm hại được gốc rễ.
Nhưng cái chết của Lãnh Chất Phương đã để lại việc hậu sự khó giải quyết, liền làm cho ông ta lần đầu cảm thấy kinh hồn bạt vía, bởi vì phía sau việc tham ô nhận hối lộ của Lãnh Chất Phương ông ta cũng có liên quan. Nếu Hạ Tưởng cứ tiếp tục điều tra theo những vụ án của Lãnh Chất Phương thì trong những vụ án đã qua tay Lãnh Chất Phương đều có bóng dáng của ông ta, hành vi không sạch sẽ của ông ta nhất định không ít thì nhiều cũng sẽ để lại dấu vết.
Trong lòng Cổ Hướng Quốc hơi lo lắng, nếu vì cái chết ngoài ý muốn của Lãnh Chất Phương mà bị lật thuyền thì quá bất lực, quá vô dụng. Ông ta thầm trách Lãnh Chất Phương làm việc không có sách lược, tại sao lại phải kết hôn với bốn người phụ nữ và đều có giấy hôn thú? Lừa gạt thì lừa gạt, tại sao lại để ý đến giấy tờ? Bây giờ tốt rồi, chứng cứ rành rành, tuy là người đã chết nhưng nếu Hạ Tưởng gặp được mà không truy cứu tới cùng mới là lạ.
Là lúc phải đến Tỉnh ủy để chạy chọt rồi. Nghe hậu thuẫn ông ta nói rằng sau này Bí thư Phạm là chỗ dựa lớn nhất của ông ta ở Tỉnh ủy, việc này còn phải nhờ Bí thư Phạm ra mặt khiến cho cái chết của Lãnh Chất Phương khép lại, đóng quan định luận, sẽ không truy cứu việc hậu sự nữa, như vậy mới có thể mãi mãi che dấu chân tướng sự việc của Lãnh Chất Phương tận sâu trong bóng tối không lộ ra ánh sáng.
Ý của Cổ Hướng Quốc đã định, liền cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Phạm Duệ Hằng, cũng là từ sau khi Phạm Duệ Hằng tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, đây là lần đầu tiên ông ta chính thức gọi điện báo cáo công việc.
Vừa cầm điện thoại lên thì nghe thấy thư ký ở bên ngoài nói:
- Thị trưởng Cổ, Phó thị trưởng Hạ đến báo cáo công việc.
Sớm không đến, trễ không đến, giờ này Hạ Tưởng mới đến, nhất định không có việc hay ho gì.
Cổ Hướng Quốc đã đoán đúng, sự xuất hiện của Hạ Tưởng đã đem đến cho ông ta một tin tức vừa kinh khủng vừa sợ hãi.