Lúc này trời đã về chiều, Dương Bối đứng trong những vệt nắng cuối cùng của buổi chiều tà, ánh sáng chiếu vào gương mặt cô, khiến cô có một vẻ đẹp tang thương rung động lòng người. Nếu như không phải vì vết thương trên mặt và vết sẹo giấu sau đôi kính râm to bản, Dương Bối khi đó cũng có thể gọi là một người con gái đẹp, ít nhất có thể khiến người ta dừng lại ngắm nhìn.
Thực ra bây giờ đã vào tháng đầu hè, năm nay mùa hè đến sớm, trời nóng đến mức có thể mặc áo cộc tay, đặc biệt là những phụ nữ thích chưng diện, sớm đã mặc những chiếc váy hoặc ngắn hoặc dài để khoe vẻ đẹp hình thể - Dương Bối thì không, cô vẫn mặc áo dài quần dài, như là bao kín cơ thể mình trong đó, sợ lộ ra dù chỉ một tấc da thịt.
Hạ Tưởng biết rõ, không phải vì cô sợ lạnh mà là vì cô đang muốn che giấu.
Dù nói là hắn sớm đã không còn tình cảm với Dương Bối những hễ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì liền đoán ra điều gì đó, trong lòng vẫn cứ khó tránh khỏi giận dữ.
- Do Trần Đại Đầu đánh đúng không?
- Vâng…
Dương Bối cúi đầu, tiếng nhỏ như tiếng muỗi.
- Em cũng quen rồi, đành cam phận thôi, ai bảo em không có bản lĩnh, không có mắt nhìn người, con người lại nông cạn. Âu cũng là số mệnh, không thể trách người khác được.
Hạ Tưởng hít sâu một hơi:
- Nếu như em không muốn ly hôn, có thể đề nghị Hội liên hiệp Phụ nữ can thiệp. Anh sẽ tác động để đồng chí bên Hội liên hiệp Phụ nữ làm việc với Trần Đại Đầu, nếu như y còn dám đánh em sẽ đưa y làm một điển hình phản diện trước toàn thành phố.
Dương Bối vội vàng lắc đầu:
- Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh. Em đến tìm anh là vì việc khác, không muốn nhắc đến y nữa…
Hạ Tưởng mời Dương Bối lên gác. Hắn đi đằng sau cô, nhìn dáng đi uyển chuyển của cô, nhớ lại những chuyện cũ và tình cảm trong sáng xưa kia, trong lòng lại yên lặng như mặt nước, không còn một chút rung động nào. Hắn không muốn đoán mục đích của Dương Bối tới đây lần này, chỉ là đang nghĩ, dù chỉ là dựa trên mối quan hệ với bạn học bình thường cũng nên giúp cô ấy một chút, để cô sớm thoát khỏi bể khổ.
Anh em họ Trần, một người thì đơn thuần là bạo lực, một người thì tâm địa thâm độc, sống dưới bóng của hai người đó, với một người không kiên cường như Dương Bối, không suy sụp đã là tốt lắm rồi.
Vừa vào phòng, Dương Bối liền sửng sốt, ánh mắt liền lộ ra vẻ cô đơn. Cách sắp xếp căn phòng vẫn mang đậm dấu ấn của Vệ Tân, sau khi cô đi, Hạ Tưởng vẫn không thay đổi. Ai cũng chỉ liếc mắt là nhận thấy, trong căn phòng có bàn tay ấm áp của một người phụ nữ.
Từ sâu trong đáy lòng Dương Bối thầm thở dài.
Cô đón lấy chén trà Hạ Tưởng rót cho mình, khe khẽ uống một ngụm, lại chạm đến vết thương ở khóe miệng, không khỏi xuýt xoa khẽ rên lên một tiếng. Hạ Tưởng nhíu mày, muốn nói điều gì đó, lại thấy cô đang quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng là không muốn hắn quan tâm.
Hạ Tưởng đành phải giữ lại lời nói trong lòng.
- Có điều gì cần anh giúp đỡ, em cứ nói. Chúng ta từng là bạn học, có thể giúp em được điều gì chắc chắn anh sẽ làm.
Hạ Tưởng cũng lấy lại giọng điệu thản nhiên.
Dương Bối đứng dậy, đặt chiếc túi xách trong tay lên bàn, đối diện cô và Hạ Tưởng. Sau đó cô bắt đầu cởi áo:
- Hạ Tưởng, em nợ anh, hôm nay sẽ trả lại anh tất cả. Dù là tình yêu và sự chở che anh dành cho em thời đại học, hay là sự nhường nhịn của anh khi ở huyện Bá, đều khiến em mãi mãi không thể nào quên. Tuy rằng sau khi xa anh, em cũng đã yêu một người, lại lấy một người khác, nhưng em muốn nói với anh rằng, em vẫn còn trong trắng. Bây giờ, em xin dâng tấm thân còn nguyên vẹn này cho anh, để em trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, dù có chết, em cũng không còn gì hối tiếc.
Hạ Tưởng bước lên một bước, giơ tay ngăn Dương Bối:
- Dương Bối, em đừng như thế, giữa chúng ta dù cho không còn tình cảm gì nữa, thì còn có tình bạn, dù sao em cũng là bạn học của anh… Em cũng biết tính anh rồi, anh không phải là loại đàn ông hễ có cơ hội là lợi dụng. Em có điều gì khó xử cứ nói ra, nếu như muốn dùng thân mình để đổi điều gì, xin lỗi em, em tính sai cách rồi, ngược lại còn khiến anh coi thường em.
Dương Bối liền sửng sốt, ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên "Oa" lên một tiếng rồi khóc òa lên.
Trước kia mỗi lần Dương Bối khóc, Hạ Tưởng đều ôm cô trong vòng tay, che chở cho cô, hơn nữa còn dịu dàng an ủi cô. Nhưng bây giờ hắn chỉ đưa cho cô khăn giấy, đến một câu an ủi cũng không có.
Trực giác mách bảo hắn, việc Dương Bối hiến thân chắc chắn không phải là ý định xuất phát từ đáy lòng cô. Hắn hiểu Dương Bối quá rõ, biết rằng Dương Bối không phải là kiểu phụ nữ điều gì cũng dám làm. Tính cách cô ấy có quá nhiều điều không kiên định, rất dễ bị người khác chi phối.
Lần này Dương Bối đến đây chắc chắn là nhằm mục đích khác.
Hạ Tưởng khoác thêm quần áo cho Dương Bối, sau đó đến trước cửa sổ, mở cửa ra. Những cơn gió mát từ ngoài thổi vào, khiến người ta thấy khoan khoái. Cảm thấy như đang ở giữa hè, tâm trí hắn rối loạn, suy nghĩ rất nhiều chuyện ngổn ngang.
Cũng không biết Dương Bối đã khóc bao lâu, cuối cùng cũng ngưng tiếng khóc. Đầu tiên cô mở túi, rút ra một chiếc máy quay phim từ bên trong, giơ lên và nói:
- Hạ Tưởng, em đến là để hủy hoại sự trong sạch của anh…
Hạ Tưởng xoay người, quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh:
- Anh có thể đoán ra được…
Hắn đã từng trải qua sự mê hoặc của Tùng Phong Nhi, biết đằng sau những lợi lộc tự chạy đến tận cửa chắc chắn sẽ ẩn chứa một cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm. Trên đời này thực sự không có chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống, ngay cả có đi chăng nữa thì chiếc bánh tuy rằng ngon miệng nhưng chắc chắn có độc ở bên trong.
Dương Bối tắt máy quay phim đi, rút cuộn băng trong đó ra, dẫm nát:
- Em xin lỗi, Hạ Tưởng, em còn làm hại đến anh nữa thì thực sự không phải là người.
Hạ Tưởng hiểu được chuyện đã xảy ra:
- Là Trần Đại Đầu lấy căn bệnh của mẹ ra để uy hiếp em, đúng không?
- Còn cả việc sau khi ly hôn có thể được chia một phần ba tài sản.
Dương Bối cúi gằm đầu xuống nói. Một phần ba số tài sản của Trần Đại Đầu là một khoản tiền cực kỳ lớn, nói không động lòng thì hẳn là nói dối.
- Nhưng em lại nghĩ thông suốt rồi, một người không thể suốt đời ỷ lại vào người khác mà sống, em phải xây dựng được sự nghiệp của mình, tự mình nuôi sống bản thân.
Trong đầu Hạ Tưởng bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, phát hiện ra một điều mấu chốt vô cùng hay:
- Nếu em và Hồng Thanh đồng ý thì có thể đến nhà máy sơn Toàn Mỹ làm việc.
Nhà máy sơn của Ngô Nhược Thiên được đặt tên là Toàn Mỹ. Những công việc giai đoạn tiền kỳ đã được chuẩn bị hoàn toàn đầy đủ, chỉ thiếu chút nữa là đi vào thực hiện. Nhưng vấn đề tranh chấp về đất đai hiện nay vẫn chưa được giải quyết triệt để, Hạ Tưởng đang định bước tiếp theo sẽ dốc toàn lực để thúc đẩy công việc ở nhà máy sơn Toàn Mỹ.
Để Dương Bối và Ngụy Hồng Thanh tới nhà máy sơn Toàn Mỹ làm việc vừa có thể làm Ngô Nhược Thiên hài lòng, lại cũng ngang với với việc đánh thẳng vào mặt Trần Đại Đầu và Sato.
Dương Bối chỉ chần chừ trong giây lát liền gật đầu đồng ý:
- Tất cả đều nghe theo anh.
…
Hình bóng Dương Bối biến mất trong màn đêm, Hạ Tưởng đứng trước cửa sổ hồi lâu không nói năng gì. Tình hình càng ngày càng phức tạp. Hắn cũng không thể ngờ khi Trần Đại Đầu và Nga Ni Trần điên cuồng đến mất hết lý trí đến mức có thể nghĩ ra cách lợi dụng Dương Bối để quyến rũ hắn. Cõ lẽ trong mắt chúng đó là một diệu kế, nhưng đối với hắn, đó chỉ là một chiêu vớ vẩn.
Hạ Tưởng không có ý chê bai gì Dương Bối. Nhưng hắn đối với cô thực sự là không bao giờ còn có tình cảm nam nữ gì nữa, chỉ là xuất phát từ tình nghĩa bạn học và nỗi tiếc thương nên muốn giúp cô ấy một tay.
Đương nhiên, có đi thì phải có lại, Hạ Tưởng cũng thuyết phục Dương Bối tương kế tựu kế...
Ngày hôm sau, việc tranh chấp đất đai ở nhà máy sơn Toàn Mỹ càng lúc càng nghiêm trọng. Khi người phát ngôn nhà họ Ngô là Lôi Nham đứng ra thương lượng suýt nữa đã bị người ta đánh. Hạ Tưởng liền đập bàn, đích thân đến đó giải quyết.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn
Dưới sự bảo vệ của mấy nhân viên, Lôi Nham trốn ở trên xe vô cùng thảm hại, không dám ra ngoài. Hàng chục người vây quanh chiếc xe, không ngừng xô đẩy, còn hô vang khẩu hiệu:
- Trả lại nhà vườn, chống ô nhiễm.
Ở đó còn có không ít biểu ngữ, dân chúng vô cùng phẫn nộ, sắp sửa trở thành một vụ việc có tính tập thể.
Hạ Tưởng có kinh nghiệm phong phú trong việc xử lý những chuyện tương tự thế này. Hắn biết rất rõ trong số đó có những người nông dân thực sự bị mất đất đai, cũng có cả những kẻ mượn cơ hội để gây rối.
Anh Thành và Hạ Tưởng cùng nhau đi đến, thấy tình thế không ổn, liền sắp xếp lực lượng cảnh sát chia tách đám người đó ra, còn làm theo chỉ thị của Hạ Tưởng, bắt những người làm náo loạn nhất ngay tại chỗ, áp dụng biện pháp cưỡng chế mạnh mẽ.
Quả nhiên hữu hiệu, mấy người cầm đầu vừa bị bắt, đám người lập tức dịu xuống.
Sau khi khống chế được những kẻ gây rối, Hạ Tưởng đích thân đi đến giữa đám người, nói lớn:
- Thưa bà con đồng hương thân mến, đất đai của các vị vốn là chính phủ trực tiếp trưng dụng, nhưng xuất phát từ niềm yêu quý và suy nghĩ cho bà con mà nhà máy sơn Toàn Mỹ đã đề xuất trưng dụng thương mại. Trưng dụng thương mại có đền bù gấp đôi so với chính phủ trưng dụng. Nếu như bà con vẫn không biết thỏa mãn, lại còn gây rối thì đồng nghĩa với việc ép chính phủ phải áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Có những lúc, phải dùng giọng đanh thép mới có thể áp chế được lòng người đang rối loạn. Quả nhiên, Hạ Tưởng vừa cất lời xung quanh lập tức im lặng.
Thấy đã tới thời điểm, Hạ Tưởng liền dịu giọng đi:
- Vùng đất này đã bị sơn Occupy làm ô nhiễm trong nhiều năm, cơ bản là không thể trồng trọt, có để đó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Giờ đây có nhà máy sơn Toàn Mỹ đầu tư thu mua, vốn là một việc vô cùng tốt, có một số người có ý đồ xấu lại cố tình đến để gây rối. Tôi muốn nhắc nhở một chút, nếu mọi người còn phản đối việc chúng tôi trưng dụng nữa, chính phủ không những sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế mà còn xử lý nghiêm khắc những người gây rối. Đến lúc đó, không chỉ số tiền đền bù mà mọi người nhận được sẽ bị giảm đi một nửa mà còn có khả năng phải ngồi tù. Bên nào lợi bên nào hại mọi người phải suy xét thật kỹ rồi mới chọn lựa.
Không còn sự phá rồi của mấy người cầm đầu, Hạ Tưởng lại vừa đấm vừa xoa, không ít người đều đã rút lui. Đầu tiên là một người quay lưng đi rồi sau đó đám người lần lượt tản ra tứ phía. Chỉ trong vài phút, ở đó chỉ còn lại vài ba người.
Anh Thành đứng sau Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng chỉ nói vài ba câu đã có thể giải tán được đám người, thầm khâm phục sự điềm tĩnh và khả năng của Hạ Tưởng. Có thể kiểm soát được tình hình hay không là một tố chất cần thiết của một quan chức, nhưng có thể hiểu thấu tâm lý của những người gây rối, bắt được kẻ đầu sỏ, chính là biểu hiện của một quan chức có tài trí hơn người.
Trong vài người còn ở lại, có một ông cụ đầu tóc bạc trắng, lưng còng, ánh mắt chậm chạp. Ông ấy run rẩy đi tới trước mặt Hạ Tưởng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Hạ Tưởng vài lần, sau đó lại cúi đầu, hình như là tự nói với bản thân một câu:
- Con tôi bị oan uổng.
Nơi Hạ Tưởng đứng cách cánh đồng không xa, gần bên cạnh đó có một mô đất, hắn liền đưa tay đỡ ông cụ, dìu ông đến trước mô đất. Trước tiên hắn ngồi bệt ngay xuống, nói với ông cụ:
- Bác à, bác cũng tới đây ngồi đi, chúng ta ngồi nói chuyện.
Ông cụ đã sống lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy một Phó thị trưởng không hề câu nệ như Hạ Tưởng. Thị trưởng cũng thế, Bí thư cũng vậy, khi thăm hỏi thị dân đều tỏ thái độ bình dị gần gũi nhưng hầu hết hễ nhìn là thấy giả tạo, chỉ có Hạ Tưởng, giống hệt như một người dân thường ngồi bệt ngay xuống mô đất. Chỉ một hành động của hắn đã chiếm được thiện cảm và sự tín nhiệm của ông cụ.
- Phó thị trưởng Hạ, tôi Tiêu Đại, là người thôn Nam.
Tiêu Đại cũng liền ngồi xổm xuống cạnh Hạ Tưởng, tựa vào mô đất, tự mình cuốn một điếu thuốc, cố sức hít hai hơi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Con tôi bị tuyên án tử hình đang đợi thi hành án. Nó đúng là bị oan uổng, ngài nhất định phải cứu nó.
Hạ Tưởng giơ tay gọi Anh Thành:
- Sếp Anh, ông cụ Tiêu đến kêu oan, anh đến nghe tình hình cụ thể một lát.
Anh Thành trong lòng buồn bực. Tại sao rõ ràng là đến giải quyết tranh chấp đất đai, chỉ trong giây lát lại thành giải oan đây? Nhưng băn khoăn thì băn khoăn, Hạ Tưởng đã lên tiếng, y chắc chắn phải làm theo.
Anh Thành cũng tham dự phiên xét xử vụ án của Lãnh Chất Phương. Cách nghĩ của y và Lịch Phi không giống nhau. Y cho rằng Lãnh Chất Phương đã chết, chắc chắn không có khả năng điều tra ra chân tướng. Những việc trong nước đều là người chết là hết, xong hết mọi chuyện. Hơn nữa người chết thì không thể làm chứng, ngay cả có điều tra ra người đã biếu quà Lãnh Chất Phương, ai lại đi thừa nhận?
Lịch Phi đang âm thầm điều tra gì đó, Anh Thành chỉ biết một mà không biết hai. Y cũng không hỏi gì nhiều, bởi vì y cũng biết rõ, so với người thân tín của Hạ Tưởng như Lịch Phi, y tuy cũng có được sự tín nhiệm của Hạ Tưởng nhưng dù sao vẫn không phải là tâm phúc của hắn.
Đồng thời vẫn còn một điểm, Anh Thành cũng hiểu rõ. Y đã có tuổi, cũng chẳng còn mấy năm nữa là về hưu, cũng không còn muốn tiếp tục phấn đấu để leo cao gì nữa, chỉ muốn cuối cùng yên ổn mà về hưu. Nếu như sau cùng có thể lập công lớn đương nhiên càng tốt, nếu như không thể, y cũng chẳng tiếc nuối gì.
Tuy nhiên với việc Hạ Tưởng chủ động nói chuyện với Tiêu Đại, tự gây thêm phiền toái, y vẫn không tán thành. Bây giờ người kêu oan rất nhiều, có những người rõ ràng là cố ý giết người, vì muốn giữ được mạng sống còn làm đảo lộn sự thật, thậm chí còn vu oan cho người khác. Làm trong ngành công an đã lâu, y đã gặp nhiều điêu dân cố tình gây rối, có lẽ là nghề nghiệp đã hình thành thói quen, trong mắt y, người kêu oan, trên thực tế không có mấy người là thực sự bị oan uổng.
Anh Thành liền giữ thái độ không hề quan tâm tiến đến gần, đã nghe thấy Tiêu Đại nói gì đó.
Theo lời kể của Tiêu Đại, tâm trạng Anh Thành từ đang ung dung trở thành nặng nề, cuối cùng kinh ngạc…
Vụ án xảy ra một năm trước, khi ấy Tiêu Điện - con trai của Tiêu Đại đang yêu một cô gái tên Dương Manh. Hai người yêu thương nhau sâu sắc, đã sâu đậm đến mức bàn tới chuyện cưới xin.
Gia cảnh Tiêu Đại rất bình thường, Tiêu Điện lại rất có chí. Sau khi tốt nghiệp đại học, y làm việc trong một ngân hàng, trông bộ dạng lại tuấn tú lịch sự, cho nên khi có người giới thiệu y với Dương Manh, Tiêu Đại đã nghĩ rằng con mình đang trèo cao. Không ngờ chỉ gặp một lần Tiêu Điện đã lọt vào mắt xanh của Dương Manh, hai người gặp tiếng sét ái tình, yêu nhau tha thiết, khiến Tiêu Đại vừa mừng vừa lo.
Không lo lắng không được, cha của Dương Manh là Dương Phục - ông vua thị trường giấy vệ sinh nổi tiếng ở thành phố Lang, nhà họ chẳng những xây dựng một nhà máy giấy vệ sinh mà còn gần như nắm độc quyền toàn bộ thị trường giấy vệ sinh ở thành phố Lang. Tất cả sản phẩm giấy vệ sinh ở những siêu thị, thậm chí cả ở những cửa hàng từ lớn đến nhỏ toàn bộ đều phải nhập hàng qua tay ông ta. Gần như tám mươi phần trăm lượng giấy vệ sinh người dân thành phố Lang tiêu thụ hàng ngày đều phải qua tay Dương Phục.
Đoán chừng tài sản riêng của Dương Phục vào khoảng mười triệu nhân dân tệ.
Sau khi Dương Manh và Tiêu Điện quen nhau được nửa năm, liền tính đến chuyện hôn nhân. Dương Manh xinh đẹp, gia đình lại có điều kiện. Dương Phục đã từng nói, khi Dương Manh lấy chồng sẽ cho của hồi môn là ba cửa hàng độc quyền kinh doanh giấy vệ sinh, giá trị đến hai triệu tệ. Tiêu Đại vui như mở cờ trong bụng, cũng vì con mình mọi mặt đều ưu tú nên mới được nhà họ Dương chấp nhận, ông ta là cha đương nhiên vì thế mà hãnh diện.
Tiêu Đại rút hết toàn bộ tiền tiết kiệm để trang trí phòng tân hôn cho con trai. Đám cưới dự định sẽ tổ chức vào ngày mùng một tháng năm, mọi việc đều thuận lợi, khi việc tốt sắp thành thì đột nhiên xảy ra bất trắc - Tiêu Điện giết người.
Ngày xảy ra chuyện đó Tiêu Điện đang đi làm, đột nhiên nhận được điện thoại của Dương Manh, nói là cửa hàng bị người ta đập phá - chính là một trong ba cửa hàng thuộc của hồi môn của Dương Manh - hơn nữa bây giờ còn bị người ta bao vây.
Tiêu Điện trong lòng nóng như lửa đốt, lập tức xin nghỉ chạy tới hiện trường, vừa đến đã thấy quả nhiên có mấy người đang hùng hổ cầm đồ để đập phá cửa hàng. Dương Manh và em trai Dương Minh đều ở đó nhưng đối phương người đông thế mạnh, nhà họ Dương ít người, liền rơi vào thế yếu.
Tiêu Điện máu nóng bốc lên tận đầu, cầm một chiếc xẻng xông vào, quay tay một vòng, chiếc xẻng đập trên mặt đất, tức khắc khiến đối phương biến sắc, đều lui lại vài bước.
Nguyên nhân của sự việc đương nhiên là vì cạnh tranh, đối phương ỷ là có chỗ dựa, muốn đập tan vị trí độc quyền của Dương Phục ở thành phố Lang, liền mở một cửa hàng bán giấy vệ sinh ngay cạnh cửa hàng của Dương Manh, liền khiến Dương Manh khó chịu. Dương Manh cũng không vừa, đã đe dọa đối phương vài lần, cuối cùng chọc giận chúng, đối phương liền tập hợp một đám người, muốn đấu với Dương Manh một trận.
Sự xuất hiện của Tiêu Điện, tuy rằng khiến đối phương bất ngờ nhưng chúng cũng không chịu để yên, lập tức kéo nhau trở lại, đẩy Tiêu Điện, Dương Manh và Dương Minh đến bước đường cùng. Tiêu Điện vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, bảo Dương Minh đi báo cảnh sát còn Dương Manh báo cho Dương Phục, nhưng hỏi xong mới biết điện thoại đã bị đối phương cướp mất rồi.
Đối phương lại bắt đầu đập phá cửa hàng, thực ra trong tình huống khi đó, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cửa hàng có bị đập nát nhưng người không sao đã là may mắn. Không ngờ Dương Manh từ bé đã quen thói bắt nạt người khác, giờ bị người ta cưỡi trên đầu, lập tức nổi giận, xông lên vừa tóm vừa cắn.
Có người liền đẩy Dương Manh một cái, trong lúc rối ren, cũng không để ý liền đẩy trúng ngực Dương Manh. Dương Manh liền kêu lên có người giở trò lưu manh, thế là chọc giận Tiêu Điện. Tiêu Điện nổi giận thét lên một tiếng, cầm theo chiếc xẻng xông vào. Y vốn chỉ định hù dọa một chút chứ không định đánh trúng đối phương, không ngờ vừa mới giơ chiếc xẻng lên, Dương Minh liền từ đằng sau xông lên, đến trước mặt người đó đâm ngay một nhát.
Sau đó điều tra rõ, khi Dương Minh lái xe thường mang theo một con dao.
Nhát dao của Dương Minh đâm đúng động mạch chủ ở đùi của đối phương, ngay tức máu tuôn ra như suối.
Đợi đến khi xe cứu thương tới nơi, đối phương đã vì mất quá nhiều máu mà bị sốc, tuy rằng bác sĩ đã cấp cứu nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Một vụ án dân sự thông thường nhưng vì liên quan đến mạng người nên đã trở thành án hình sự, liền có cảnh sát hình sự can thiệp vào. Sau khi khám nghiệm rút ra kết luận là vết thương của người tử vong là do một vật cùn tạo nên, có nghĩa là, giữa xẻng và con dao, vết thương chết người chính là do chiếc xẻng gây ra.
Khi ấy ở hiện trường vô cùng hỗn loạn, không ai nhìn rõ rằng ai đã ra tay, vì thế, kết quả khám nghiệm liền trở thành kết luận quan trọng nhất, cũng có nghĩa đó chính là kết luận có tính quyết định Tiêu Điện và Dương Minh ai sống ai chết.
Rõ ràng là Tiêu Điện chưa chạm chiếc xẻng đến người đó, hiển nhiên là Dương Minh xông lên đâm một nhát dao vào đối phương. Kết luận cuối cùng lại là y hành hung giết người, mà trong lời khai của người làm chứng quan trọng là Dương Manh cũng một mực khẳng định chính y là người tấn công.
Tiêu Điện biết, đứng trước sự lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, Dương Manh sẽ chọn tình thân mà bỏ rơi y. Y từ con rể nhà họ Dương, chỉ trong nháy mắt đã trở thành người chịu tội thay cho nhà họ Dương.
… Anh Thành liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, trong lòng kinh ngạc, đã nhận thấy điều gì đó. Y đang nghĩ, vốn nghĩ rằng đây chỉ là một vụ kiện thông thường, chẳng ngờ lại liên lụy đến vô số người.
Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ đến, một vụ án bình thường lại có thể trở thành ngọn nguồn cho cơn bão táp chốn quan trường thành phố Lang.