Chỉ nhìn thấy người đàn ông trên màn hình thoáng chốc đã cởi hết áo, một tay ôm chặt người đàn bà, sau đó bắt đầu hôn. Người phụ nữ cũng nhiệt tình đáp lại, miệng còn không ngừng phát ra tiếng những tiếng ôi a. Sự ướt át trong đó, việc chiếu cảnh quay ấy khiến các lãnh đạo Đảng và Chính quyền chủ chốt của thành phố Lang đều thấy mặt nóng rần lên, lỗ tai ngứa ngáy.
Cái chính là có phụ nữ đang ở đó, Lưu Nhất Lâm không những còn trẻ, còn rất có khí chất và nữ tính, đến cả Ngả Thành Văn cũng có phần đứng ngồi không yên, lúng túng mà ho khan vài tiếng.
Sau đó là cảnh người đàn ông bế người đàn bà lên giường, hai người lăn lộn với nhau ở trên giường, tuy rằng trên người vẫn còn mặc quần áo nhưng cảnh tượng khi đó đậm màu nhục dục, khiến người ta nhìn thấy liền đỏ mắt, trống ngực dồn dập.
Phòng họp im phăng phắc, sự tĩnh lặng đến mức khiến người khác kinh ngạc, càng nghe rõ hơn những thanh âm của hai người trên màn hình khi đang cuốn lấy nhau, vô cùng dâm loạn.
Đột nhiên màn hình chợt thay đổi. Người đàn ông lại đứng dậy, bắt đầu cởi quần. Đến nước này Lưu Nhất Lâm cuối cùng không nhịn nổi:
- Thôi đi, không cần phải xem tiếp nữa.
- Người trong hình rốt cuộc có phải là Phó thị trưởng Hạ hay không, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, nhất định phải xác định rõ ràng sau đó mới có thể đưa ra kết luận. Trưởng ban Lưu, cô là phụ nữ, có thể tránh đi một chút.
Cổ Hướng Quốc thể hiện ý tốt với Lưu Nhất Lâm rất đúng lúc, dụng ý rất rõ, chính là nếu như sau khi cô hoàn toàn thất vọng về Hạ Tưởng, có thể dựa vào y.
Lưu Nhất Lâm cắn răng:
- Được rồi, tôi không tận mắt nhìn thấy người trong hình là ai cũng không cam tâm.
Trong lời nói của cô mang một chút giọng điệu giận dỗi.
Trái lại Hạ Tưởng từ đầu đến cuối bình tĩnh mà xem đoạn phim, không hề có thái độ gì.
Trương Anh Tịch lúc đầu gương mặt luôn cẳng thẳng, đợi đến khi đoạn phim chiếu đến một cảnh vô cùng kinh điển mới bất thình lình nhẹ nhõm, vui vẻ cười, mỉm cười thôi chưa đủ, còn không quên nhìn Hạ Tưởng một cái đầy hàm ý sâu sắc, trong ánh mắt còn lộ ra nét hài hước.
Hạ Tưởng đáp lại ánh mắt của Trương Anh Tịch, có điều vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, có vẻ giống như đang thưởng thức một bộ phim nghệ thuật nào đó.
Trương Anh Tịch không khỏi cố nín cười, thầm nói Hạ Tưởng, khá, sau này ai cũng không dám cài bẫy Hạ Tưởng. Những mánh khóe của hắn thật chẳng giống ai, bạn tưởng rằng đào hố để hắn nhảy xuống, còn thầm đắc ý là đã giăng bẫy thành công. Đợi đến phút cuối mới phát hiện ra, hóa ra cái hố mà bạn đào cho hắn cuối cùng lại trở thành cái bẫy của chính mình.
Người đàn ông cuối cùng đã cởi hết quần áo, nhào vào người đàn bà, mà còn bắt đầu xé quần áo của cô ta. Đến khi xé được một nửa, người đàn ông đang không còn một mảnh vải trên người quay người lại, cuối cùng đã cho tất cả mọi người nhìn thấy rõ chính diện gương mặt y - thực sự nhìn rất giống Hạ Tưởng, nhưng chỉ có thể nói là rất giống chứ tuyệt đối không phải hắn. Giống như một nghệ nhân nam nhìn gần như giống hệt ông Tất, thậm chí có thể nói là giống đến chín mươi phần trăm.
Nhưng dù có giống đến chín mươi phần trăm cũng khiến tất cả mọi người ngồi đó hiểu rõ một điều, người đàn ông trong hình không phải là Hạ Tưởng.
Cổ Hướng Quốc gương mặt xanh xám, mất hết tinh thần, trong lòng cực kỳ thất vọng, không nói nổi dù chỉ một câu - không ngờ đó không phải là Hạ Tưởng, Nga Ni Trần rốt cuộc đã làm trò gì thế này.
Ngả Thành Văn cũng vô cùng thất vọng, nhìn Hạ Tưởng một cái mang ý xin lỗi. Điều y biết rất rõ chính là hôm nay y đã tính sai một bước, hơn nữa còn là một bước sai rất nghiêm trọng, không chỉ đắc tội với Hạ Tưởng, còn gây ra một trò hề lớn.
Lưu Nhất Lâm quay mặt đi vì ngại ngùng, dù người đàn ông đó không phô ra toàn bộ cơ thể nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy rất không thoải mái. Người trong hình không phải là Hạ Tưởng đã khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn có chút băn khoăn, từ khi nào sự quan tâm của cô với Hạ Tưởng đã vượt qua giới hạn của mối quan hệ đồng nghiệp thông thường?
Lữ Nhất Khả thiếu chút nữa cười thành tiếng. Ai lại rỗi việc đến thế, vẽ ra một màn kịch hay đến thế này? Hay đấy, mấy nhân vật quan trọng của thành phố Lang tập hợp ở văn phòng Bí thư, cùng nhau xem phim cấp ba. Tin này mà truyền đi, lại chẳng khiến cho Tỉnh ủy cười đến rụng răng? Nếu như truyền ra bên ngoài, nói không chừng còn có thể loan tin bừa bãi là tập thể Thành ủy thành phố Lang dâm loạn.
Lữ Nhất Khả thì chỉ nghĩ mà thôi, dù sao y cũng đã lớn tuổi, chín chắn hơn rất nhiều, không tiện nói ra. Nhưng Trương Anh Tịch thì không khách khí như thế, đến sau khi người đàn ông trong hình mở miệng nói một tràng tiếng Nhật, y đập bàn đứng lên, đùng đùng giận dữ nói:
- Trương Duệ Đào, cậu giỏi nhỉ, tìm đâu một đĩa phim cấp ba, còn là phim AV (adult video) của Nhật Bản đưa cho Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ, còn nói nhăng nói cuội rằng đó là đoạn phim nhạy cảm của Phó thị trưởng Hạ. Cậu rốt cuộc còn có phẩm chất của một Đảng viên hay không? Rốt cuộc là cậu có mục đích gì?
Trương Duệ Đào đầm đìa mồ hôi, y càng lấy làm lạ vì sao Nga Ni Trần nói vô cùng chắc chắn, bên trong chắc chắn có đoạn phim nhạy cảm của Hạ Tưởng, sau khi phát lại trở thành phim nghệ thuật Nhật Bản thế này? Lúc này đoạn phim vẫn đang chiếu tiếp, người đàn bà nằm trên giường lập tức đứng dậy, hai con mắt y liền giương ra, mẹ ơi, hóa ra đó không phải là vợ người khác mà là cô giáo Aoi.
Ngả Thành Văn tuy rằng cũng có kinh nghiệm xem phim nghệ thuật nhưng có thể kinh nghiệm không thể phong phú bằng Trương Anh Tịch. Nghe Trương Anh Tịch chỉ đích danh đó là loại phim gì liền nổi giận đùng đùng, đóng ngay màn hình máy tính, chỉ vào mặt Trương Duệ Đào:
- Đồng chí Trương Duệ Đào, cậu phải giải thích rõ ràng với các lãnh đạo Thành ủy đang ngồi đây, rốt cuộc là chuyện gì thế hả?
Hạ Tưởng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ ung dung hỏi một câu:
- Đồng chí Duệ Đào, có những sở thích cá nhân không nên mang ra trước tất cả mọi người, làm tốn thời gian của mọi người. Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ công việc ngập đầu, lấy đâu ra thời gian thưởng thức những bộ phim nghệ thuật Nhật Bản này như cậu.
Trương Duệ Đào không còn mặt mũi nào, cúi đầu, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, không nói nổi một câu nào.
Lữ Nhất Khả đã biết còn vờ hỏi:
- Phim AV là loại phim gì? Bí thư Trương giải thích một chút được không?
Lưu Nhất Lâm thực sự không nhịn nổi nữa, muốn cười nhưng lại nghĩ rằng cười thì hơi thái quá, liền đẩy cửa đi ra:
- Xin lỗi, tôi có mấy việc phải giải quyết, không có thời gian cho những chuyện tầm phào.
Sắc mặt Cổ Hướng Quốc khó coi hết mức có thể, y không dám nhìn vào ánh mắt Trương Duệ Đào, sợ rằng khiến người ta nghi ngờ y và Trương Duệ Đào thông đồng hại Hạ Tưởng. Trong lòng y thầm chửi Nga Ni Trần không dưới mấy chục lần, căm thù Nga Ni Trần vô dụng, chút nữa đã khiến y cũng rơi vào cái bẫy, trở thành trò cười.
Lại nhìn vẻ mặt bình thản như không của Hạ Tưởng, điềm tĩnh quái dị, trong lòng y chợt rùng mình. Lẽ nào đằng sau chuyện này cũng có bàn tay Hạ Tưởng, hay là nói, từ đầu đến cuối đều là màn kịch do một tay Hạ Tưởng cố ý sắp đặt?
Nhưng bất luận đằng sau đó là chuyện gì, tình thế bây giờ chắc chắn phải hy sinh Trương Duệ Đào, nếu không sự việc sẽ không thể kết thúc.
Với câu hỏi của Lữ Nhất Khả, Trương Anh Tịch không một chút bực bội, ngược lại còn thoải mái mà cười ha hả:
- Người Nhật Bản coi tình dục là nghệ thuật. Những bộ phim cấp ba của họ ở trong nước đều gọi là phim AV, không ít người đều đã từng xem. Đồng chí Trương Duệ Đào cất giấu một vài bộ phim AV cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng lấy ra để phát trong cuộc họp bí thư thì quả là hồ đồ.
- Đúng vậy.
Hạ Tưởng không chút để ý mà nói chen vào.
- May mà Bí thư Ngả thận trọng, nếu như trực tiếp báo lên Tỉnh ủy, để lãnh đạo Tỉnh ủy nhìn thấy, toàn Thành ủy thành phố Lang sẽ không còn mặt mũi nào. Bây giờ tuy rằng lãnh đảo Tỉnh ủy không tận mắt nhìn thấy nhưng nếu chẳng may để lộ tin tức, để lãnh đạo Tỉnh ủy biết được tập thể Thành ủy thành phố Lang cùng xem phim cấp ba của Nhật Bản thì thật là mất mặt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lời của Hạ Tưởng mang hàm ý rõ ràng, lãnh đạo Tỉnh ủy biết hay không biết là do tất cả những người đang ở đó có để lộ tin đó ra hay không. Đồng thời còn tỏ rõ nghi ngờ, nhắc nhở Ngả Thành Văn, sau này hễ muốn ra tay hại người thì phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm, nếu không rất dễ dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.
Ngả Thành Văn cho dù là bí thư, là nhân vật số một, nhưng vẫn cứ sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Đồn đại vẫn cứ là đồn đại, rõ ràng là một việc bình thường, truyền ra ngoài nói không chừng sẽ trở thành Thành ủy tổ chức để tập thể lãnh đạo chủ chốt Đảng và Chính quyền của thành phố Lang xem phim cấp ba. Nếu thật sự việc này truyền đến tai Tỉnh ủy và lãnh đạo trung ương, chiếc ghế Bí thư Thành ủy này của y có thể giữ được hay không còn phải nói sao, chuyển địa phương là còn nhẹ, trực tiếp cảnh cáo xử phạt cũng không phải là không thể xảy ra.
Y vừa xấu hổ vừa giận, lại nhìn Trương Duệ Đào chỉ biết cúi đầu không nói năng gì, y có thể đoán được Trương Duệ Đào chỉ làm theo lời người khác. Nhưng bây giờ là cơ hội tốt để y thoát ra, Trương Duệ Đào đành phải là vật hi sinh.
Đương nhiên, cơn giận trong lòng vẫn không thể nén nổi, y rút chiếc đĩa ra, giơ tay ném vào mặt Trương Duệ Đào, giận dữ:
- Trương Duệ Đào, cậu phải xin lỗi Phó thị trưởng Hạ, sau đó viết kiểm điểm với Thành ủy.
Nói xong, y lại nhìn về phía Lữ Nhất Khả.
- Đồng chí Nhất Khả, Thành ủy đề nghị đồng chí Trương Duệ Đào tạm thời đình chỉ công tác để kiểm điểm, anh có ý kiến gì không?
- Có.
Lữ Nhất Khả cũng nổi cơn thịnh nộ, đập bàn "Rầm" một tiếng.
- Tôi sẽ đề nghị với Ủy ban Kỷ luật tỉnh cách chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố của đồng chí Trương Duệ Đào, khai trừ khỏi Đảng và vị trí công tác.
Có cơ hội tốt không thể để lỡ, có thể thừa cơ dẹp bỏ chướng ngại vật Trương Duệ Đào này, Lữ Nhất Khả sẽ không chút nương tay.
Lữ Nhất Khả nói một câu giận dữ, trực tiếp giũ áo bỏ đi, không để cho Trương Duệ Đào bất cứ một cơ hội biện bạch nào, cũng không để cho Ngả Thành Văn một cơ hội hòa giải, thái độ rất kiên quyết, chính là thể hiện sự bất mãn với sự việc ngày hôm nay, với tất cả những người ở đó, bao gồm cả Ngả Thành Văn.
Sắc mặt Ngả Thành Văn vô cùng khó coi. Cuộc họp hôm nay hỏng bét, khiến uy tín Bí thư của y bị giảm sút nghiêm trọng. Đầu tiên là Lưu Nhất Lâm không đợi tan họp đã tự mình bỏ đi. Lại cả Lữ Nhất Khả không chút nể mặt y, thẳng thắn thể hiện ý muốn trực tiếp báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chính là muốn tỏ thái độ nhất quyết không bỏ qua cho Trương Duệ Đào. Y thân là nhân vật số một ở thành phố Lang, về cơ bản là vô cùng mất mặt.
Đều là do Cổ Hướng Quốc và Trương Duệ Đào... Trong cơn thịnh nộ Ngả Thành Văn lại càng giận cá chém thớt, giận lây sang hai người.
Trương Anh Tịch cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Trương Duệ Đào một cái, lời của y lại còn rõ ràng hơn, sắc bén hơn:
- Đồng chí Duệ Đào, bất luận là cậu bị người ta sai khiến hay là tự mình nghĩ ra, dù sao chuyện hôm nay cậu cũng phải giải thích một lời với Thành ủy và đồng chí Hạ Tưởng. Ý kiến của tôi là đừng đợi Chủ nhiệm Lữ báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chính cậu tự nhận lỗi rồi từ chức là xong.
Nói xong, Trương Anh Tịch khẽ gật đầu với Ngả Thành Văn, lại vỗ vỗ vai Hạ Tưởng đầy hàm ý, cũng quay người bỏ đi.
Ngả Thành Văn bị ba vị ủy viên thường vụ bỏ lại đó, dù có độ lượng cũng cảm thấy có phần không nén được giận, cuối cùng cũng phát cáu:
- Hướng Quốc, về việc xử lý đồng chí Trương Duệ Đào như thế nào, anh có ý gì?
Giọng điệu y hết sức khó nghe, là đang oán giận Cổ Hướng Quốc cố ý khơi mào chuyện này, còn làm cho nó rối tinh rối mù, không thể giải quyết.
- Bí thư Ngả, tôi muốn xin nghỉ phép một tuần.
Sắc mặt Hạ Tưởng không hề thay đổi, khiến người ta không thể thấy được sự thay đổi về tâm lý của hắn.
- Bản thân thấy không được khỏe, lại bị người ta vu cáo hãm hại, phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, mong rằng Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ đồng ý.
Ngả Thành Văn nghĩ rằng Hạ Tưởng thực sự là phải chịu áp lực tâm lý quá lớn mà xin nghỉ phép. Tình hình lúc này thực sự cũng cần cho Hạ Tưởng một kỳ nghỉ dài ngày, để hắn lấy lại cân bằng, liền đồng ý ngay:
- Được, anh cũng không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì cả, Thành ủy sẽ trả lại công bằng cho anh. Nghỉ ngơi thoải mái một chút cũng không có gì là sai, Thành ủy đồng ý cho anh nghĩ phép... À mà, đồng chí Hướng Quốc không có ý kiến gì chứ?
Cổ Hướng Quốc tức giận đến sôi máu, việc Ngả Thành Văn trở mặt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y. Trong nháy mắt liền tỏ vẻ quan tâm đến Hạ Tưởng, hơn nữa còn trực tiếp có thái độ đẩy y sang riêng một bên, qua cầu rút ván thì cũng phải giữ lại chút tình chứ, nhưng tức thì tức, y cũng không còn cách nào khác. Ngả Thành Văn là nhân vật số một, một vài việc nhỏ ông ta có thể nói một lời là xong, người khác còn phản đối chính là không biết điều, hơn nữa hôm nay y làm rùa đen rút đầu còn không kịp, làm sao còn muốn ngăn cản một việc xin nghỉ phép cỏn con?
Cổ Hướng Quốc cũng chỉ có thể gật đầu.
Hạ Tưởng xin được nghỉ phép xong cũng rời văn phòng bí thư. Trò hề hôm nay còn thú vị hơn so với trong tưởng tượng của hắn, cũng kịch tính hơn. Hắn cũng thật không ngờ Ngả Thành Văn lại vội vàng không đợi nổi mời ủy viên thường vụ liên can đến văn phòng bí thư tổ chức xem phim. Càng thật không ngờ, Dương Bối cũng có mặt ghê gớm, lại đưa ra một đĩa phim AV Nhật Bản để lừa chúng.
Về phần Dương Bối lừa được sự tín nhiệm của Nga Ni Trần và Trần Đại Đầu như thế nào để bọn chúng tin rằng đó là cảnh giường chiếu của hắn và Dương Bối, cô không nói gì nhiều, Hạ Tưởng cũng hỏi thêm. Giữa hắn và Dương Bối tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách nhất định. Tuy nhiên việc Dương Bối và Ngụy Hồng Thanh đồng ý tới nhà máy sơn Toàn Mỹ làm việc cũng khiến hắn vui mừng.
Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc giải quyết hậu quả như thế nào, Hạ Tưởng không hề quan tâm. Hắn xin nghỉ phép một tuần, thực ra cả tinh thần và thể chất đều vẫn rất tốt, không hề có chỗ nào khó ở, sở dĩ xin phép là bởi vì có việc quan trọng cần làm.
Ngày hôm sau, Thành ủy thành phố Lang truyền đến hai tin tức khiến người ta kinh ngạc. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trương Duệ Đào vì lí do cá nhân đã đề xuất từ chức với Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Nếu như nói hầu hết mọi người đều mơ hồ đoán được chân tướng đằng sau việc Trương Duệ Đào từ chức, thì theo sau đó tin Hạ Tưởng xin nghỉ ốm một tuần được truyền đi liền lập tức dẫn đến bàn tán xôn xao ở Thành ủy.
Ngày hôm qua còn thấy Phó thị trưởng Hạ khỏe như vâm, hôm nay sao lại xin nghỉ ốm, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Càng khiến mọi người không ngờ đến chính là, đều nghĩ rằng Hạ Tưởng đang giả vờ ốm, không ngờ Phó thị trưởng Hạ thực sự đang trên xe tới bệnh viện ở Bắc Kinh dưỡng bệnh.
Hiện tại bộ máy chính quyền nhiều việc bận rộn, Phó thị trưởng Hạ thật sự có thể buông quyền lực trong tay, an tâm đi tĩnh dưỡng? Việc kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
Đúng lúc tất cả mọi người đều đang hoài nghi, Hạ Tưởng buổi sáng vừa mới đi, buổi chiều ở Thành ủy đã bắt đầu lan truyền một lời đồn vô căn cứ. Nhân vật chính trong câu chuyện lần này là Lãnh Chất Phương.
Sau cái chết bất ngờ của Lãnh Chất Phương, cảnh bốn vị phu nhân đại náo Cục công an thành phố, không ít người đều đã nghe đến, hơn nữa nguồn tin tài sản dưới tên Lãnh Chất Phương vượt quá con số mười triệu sớm đã lan truyền nhanh chóng, ai ai cũng biết. Cũng đã trôi qua nửa năm tính từ khi Lãnh Chất Phương chết, dù là tinh thần chỉ thị của cấp trên là tiếp tục điều tra, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ kết luận gì, khiến không ít người cho rằng việc của Lãnh Chất Phương đúng là đầu voi đuôi chuột, sau cùng chẳng đi đến đâu. Chẳng ngờ, đúng lúc gần như tất cả mọi người đều đã lãng quên Lãnh Chất Phương, liền có một lời đồn mới.
Lời đồn đại không phải về việc Lãnh Chất Phương tham ô nhận hối lộ, mà là một vụ án oan sai trái.
Bởi vì vụ án xảy ra cách đây không lâu, hơn nữa khi đó còn chấn động một thời, cho nên không ít người đều còn nhớ vụ án Tiêu Điện giết người. Khi ấy vụ án thay đổi liên tục, đầu tiên là tuyên án tử hình, sau lại sửa thành hoãn án tử hình, gần như toàn bộ người dân thành phố Lang đều biết câu chuyện ly kỳ trước là người yêu sau là kẻ thù của Tiêu Điện và Dương Manh năm đó.
Lời đồn đại được bắt nguồn từ đâu không thể biết được, liền lan nhanh như gió, dù sao lời đồn đại xuất hiện liền khiến không ít người trong Thành ủy kinh ngạc.
... Tiêu Điện là bị oan uổng, là bị vu oan giá hoạ. Bây giờ có người thay Tiêu Điện lật lại bản án, hơn nữa còn nghe nói Tòa án Nhân dân tỉnh cũng can thiệp vào đó, chuẩn bị xét xửa lại một lần nữa. Điều càng khiến người ta chờ đợi hay bất an chính là, nghe đồn Cục công an thành phố đã một lần nữa nắm được chứng cớ, có thể chứng minh sự trong sạch của Tiêu Điện, hung thủ giết người là kẻ khác.
Cổ Hướng Quốc sau khi nghe được lời đồn đại, phản xạ đầu tiên là khiếp sợ thêm cả kinh ngạc. Thứ hai chính là thầm kêu không ổn, lập tức ý thức được nguyên nhân Hạ Tưởng xin nghỉ ốm không phải cố ý bắt bí Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng không phải bỏ gánh giở trò, mà là cố ý tỏ vẻ vô can, muốn lợi dụng vụ án của Tiêu Điện, dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Đằng sau vụ án của Tiêu Diện còn ẩn dấu quá nhiều bí mật. Cổ Hướng Quốc cũng rõ ràng có tham gia trong đó, y biết rất rõ Tiêu Điện là trong sạch, kẻ giết người thực sự là Dương Minh. Khi ấy Dương Phục đến tận nơi cầu cứu y giữ mạng sống của Dương Minh. Y đã lợi dụng Dương Phục không ít mới đồng ý nhận lời. Để vu oan giá họa cho Tiêu Điện, y và Lãnh Chất Phương đã nhiều lần bí mật âm mưu, còn ngầm sai Lộ Hồng Chiêm tạo chứng cớ giả trong giai đoạn điều tra, lại nhúng tay vào cả giai đoạn tố tụng ở viện kiểm sát. Sau cùng trong phiên tòa khi Lãnh Chất Phương làm chủ thẩm đã xử Tiêu Điện án tử hình.
Việc này bị người ta đào bới lại, hơn nữa còn cố ý tung tin đồn, có thể khẳng định là đối phương đã nắm được chứng cớ quan trọng.
Cổ Hướng Quốc kinh hãi đổ mồ hôi lạnh ướt đầm cả người.
Năm đó khi y ra tay, cơ bản không để lại bất kỳ chứng cớ gì, muốn trực tiếp đổ tội cho y cũng không phải việc dễ. Muốn lợi dụng việc này để y ngã ngựa lại càng không thể. Dù cho sau cùng Tiêu Điện lật lại bản ản, điều tra ra y sắm một vai không ra gì trong đó, thì nặng nhất cũng chỉ là xử phạt cảnh cáo.
Nhưng điều Cổ Hướng Quốc lo lắng chính là phản ứng dây chuyền.
Lãnh Chất Phương rốt cuộc làm ra bao nhiêu vụ án oan sai y cũng không rõ, nhưng y biết, Lãnh Chất Phương ít nhất đã tham ô hơn bốn mươi triệu tệ, trong đó đa phần đều là máu và mạng sống của người bị hại.
Nếu như bởi vì việc lật lại bản án của Tiêu Điện mà dẫn đến các vụ án oan sai trước đó, Lãnh Chất Phương sau khi chết nhiều nhất là thân bại danh liệt, nhưng ắt hẳn sẽ liên lụy đến cả y ở trong đó. Chỉ cần điều tra ra ba vụ án mạng có liên quan đến y, y sẽ không chỉ đơn giản là thân bại danh liệt, chắc chắn là thất bại thảm hại, hơn nữa còn có khả năng ngồi tù.
Cổ Hướng Quốc luống cuống, vội vàng gọi điện cho Lộ Hồng Chiêm, yêu cầu Lộ Hồng Chiêm lúc nào cũng phải nắm tất cả các động tĩnh của Cục công an thành phố, không để cho Biểu Lý, Anh Thành và Lịch Phi tiếp tục mở rộng phạm vi. Không ngờ câu trả lời của Lộ Hồng Chiêm khiến Cổ Hướng Quốc hốt hoảng cuống cuồng.
- Thị trưởng Cổ, hiện nay Cục công an thành phố đều đồn đại rằng ngài và Lãnh Chất Phương là anh em cột chèo.
Nhân tình Từ San San của Cổ Hướng Quốc và tứ phu nhân Từ Ly Ly của Lãnh Chất Phương là chị em ruột, y và Lãnh Chất Phương bị người ta gọi là anh em cột chèo, rõ ràng chứng minh một điều, chuyện y có nhân tình đã bị người có dụng ý điều tra rõ ràng tường tận.
Cổ Hướng Quốc vừa tức vừa giận