Quan Thần

Chương 871: Mấu chốt, ý tưởng chính trị




Cổ Hướng Quốc mới hiểu được hoá ra không phải là một cú đánh móc, mà là một bộ tổ hợp quyền. Nếu y dám tiến thêm một bước nhúng tay cản trở việc đào bới phía sau vụ án Lãnh Chất Phương, vậy thì việc y có người tình không còn là bí mật, cũng sẽ trở thành trò cười bị mọi người ở trụ sở Thành ủy đám tiếu
Làm sao bây giờ? Cổ Hướng Quốc đặt điện thoại của Lộ Hồng Chiêm xuống, mồ hôi đầy đầu. Y không thể ngồi chờ chết, phải đánh trả mới có thể bảo vệ tất cả hiện có trong tay. Đúng rồi, y vỗ đầu, lên Bắc Kinh, tạo áp lực từ trên xuống
Cổ Hướng Quốc lại không biết, Hạ Tưởng đi Bắc Kinh ngoài là nghỉ dưỡng, trên thực tế lại là đi trước y một bước kết nối các mối quan hệ, bởi vì Hạ Tưởng rất rõ ràng biết rằng, bước tiếp theo sẽ bởi vì một vụ án Tiêu Điện mà ở thành phố Lang dẫn phát một đợt sóng to gió lớn thế nào
Trên thực tế ngay từ đầu Hạ Tưởng cũng thật không ngờ sau lưng vụ án Tiêu Điện lại dính dáng đến nhiều người như vậy, càng không ý thức được Tiêu Điện không chỉ là điển hình biệt lập, mà là sự thu nhỏ của vô số án oan sai trái
Hạ Tưởng từ trong điều tra lấy chứng cứ của Anh Thành và Lịch Phi biết được, trải qua cẩn thận điều tra gần nửa năm, cùng với vụ án Tiêu Điện dẫn tới một vòng điều tra lấy chứng cứ mới, rồi sau đó Lịch Phi thông qua các con đường bới móc được không ít manh mối có giá trị từ bà 4 Từ Lệ Lệ của Lãnh Chất Phương cùng với người tình Từ San San của Cổ Hướng Quốc, rốt cục tập hợp thẩm tra, Lãnh Chất Phương tham ô nhận hối lộ khoản tiền ít nhất trên 40 triệu
Nếu nói điều kể trên không phải là nhân tố quyết định khiến Hạ Tưởng phẫn nộ và quyết định hạ quyết tâm phải lật đổ Cổ Hướng Quốc, thì điểm mấu chốt ở chỗ, sau lưng 40 triệu tiền tham ô của Lãnh Chất Phương, toàn bộ đều là tiếng khóc đẫm máu và sự không cam lòng của vô số oan hồn, toàn bộ đều là sinh mạng và máu cùng nước mắt của dân chúng giai tầng thấp nhất có oan không chỗ kêu than. Hạ Tưởng không phải kích động vì chính nghĩa, cũng không phải tình cảm mãnh liệt bốc đồng, làm quan nhiều năm, hắn cũng rõ một người trong quan trường không có khả năng làm được tới mức quan thanh như nước, nhưng thu nhận một số quà cáp không hợp pháp của thương nhân hắn miễn cưỡng có thể chấp nhận, nếu tham ô tiền tài là tư lợi làm trái pháp luật, coi thường mạng sống con người, hắn là tuyệt không thể nhẫn nhịn
Là công lý cuối cùng của dân chúng, pháp luật nếu mất đi sự tín nhiệm, xã hội còn có công bằng gì đáng nói nữa? Dân chúng còn hy vọng gì đây? Lòng người còn có sự gắn kết gì đáng để nói?
Nhất là khi Hạ Tưởng nhìn thấy từng vụ án rõ ràng là chứng cớ không đủ nhưng vẫn tuyên án, hắn liền khó tránh khỏi cơn giận ngập đầu, gần như không thể ức chế cơn giận ngút trời trong lòng
40 triệu tiền tham ô, sau lưng là bao nhiêu bi kịch gia đình nhà tan cửa nát, là thảm cảnh của bao nhiêu người kếu trời không thấu kêu đất nghe. Mà Cổ Hướng Quốc trốn ở sau lưng Lãnh Chất Phương, giúp kẻ xấu làm điều ác, hoặc âm thầm ra mặt, hoặc gián tiếp ra tay, tóm lại vì bản thân tư lợi, giết hại vô số gia đình hạnh phúc.
Nói không chừng còn có không ít người đã bị xử quyết, trở thành oan hồn dưới họng súng.
Lại có Cổ Hướng Quốc làm chỗ dựa vững chắc lớn nhất cho Nga Ni Trần ở thành phố Lang, ngoài sáng trong tối làm tổn hại không biết bao nhiêu trật tự kinh doanh bình thường của thành phố Lang, lại bởi vì y vẽ đường cho hươu chạy, khiến Nga Ni Trần ở thành phố Lang muốn làm gì thì làm, cũng góp phần làm cho thế cục phức tạp của thành phố Lang và là đầu sỏ gây nên cục diện kinh tế không thể mở ra
Cổ Hướng Quốc không ngã, thành phố Lang không được yên bình, Nga Ni Trần không thể bị nhổ tận gốc.
Bởi vậy, dưới sự tổng hợp các loại nhân tố, dưới sự kích phát của vụ án Tiêu Điện, Hạ Tưởng cuối cùng quyết định toàn diện hướng thẳng Cổ Hướng Quốc khai chiến —— cũng không phải là khai chiến, nói dễ nghe một chút, là trả lại cho thành phố Lang một bầu trời xanh trong, nói khó nghe một chút, chính là phải dọn cục đá cản đường y đây để tháo gỡ cục diện ở thành phố Lang xây dựng con đường hướng tới trước cho thành phố Lang
Nếu cấp trên đối với những gì hắn đã làm hiện nay vẫn chưa tỏ vẻ gì, thì chứng minh động tác hắn ở thành phố Lang lúc này vẫn chưa khiến phía nhân vật sau màn vừa lòng, một khi đã như vậy, Hạ Tưởng nhất định phải không ngừng cố gắng, tiếp tục đẩy mạnh ý tưởng chấp chính của hắn ở thành phố Lang. Hiện tại hắn mơ hồ có một loại cảm giác, con đường hắn ở thành phố Lang còn có một đoạn đường phải đi, lúc trước chuyển đổi Đồ Quân và mượn cơ hội ném đi Ma Dương Thiên, chỉ có thể xem như bước đầu tiên, như vậy bước thứ hai sẽ xác lập phân lượng của hắn ở trong cảm nhận của nhân vật phía sau màn. Chỉ có thủ đoạn đấu tranh chính trị vẫn chưa đủ, còn cần phải có thành tựu xây dựng kinh tế, phải có chiến tích.
Nhưng hắn chỉ là Phó thị trưởng thường trực, không phải Thị trưởng, dù có chiến tích, cũng sẽ bị bí thư và Thị trưởng lấy đi. Chiến tích là vì chính trị phục vụ,, đồng dạng, cũng chỉ có trên chính trị có được quyền phát ngôn, mới có khả năng làm ra việc thực tế có lợi cho nhân dân thành phố Lang
Cổ Hướng Quốc không giống Đồ Quân ở mặt ngoài đường hoàng, y rất có nội hàm. Cũng không giống Nga Ni Trần u ám mà hủ bại, y cũng có một mặt quang minh chính đại. Y ẩn núp rất sâu, lại rất cẩn trọng, cho nên rất khó làm cho người ta bắt lấy nhược điểm của y. Lần này vụ án oan của Tiêu Điện, không ngờ lại có liên lụy y trong đó, đồng thời, lại bị Anh Thành và Lịch Phi tra ra vô số vụ án ona uổng sai trái, mỗi một vụ đều là thảm kịch nhân gian máu chảy đầm đìa, cuối cùng khiến Hạ Tưởng không thể áp chế phẫn nộ trong lòng nữa, quyết định phải dùng một loạt thủ đoạn sấm chớp khiến Cổ Hướng Quốc lật thuyền.
Hắn cũng rõ, thế lực sau lưng Cổ Hướng Quốc vô cùng khổng lồ, nếu chẳng may chuẩn bị không được đầy đủ, đánh rắn không thành ngược lại bị rắn cắn. Đây cũng là nguyên nhân sở tại mà Hạ Tưởng luôn cẩn thận thêm cẩn trọng trên vấn đề của Cổ Hướng Quốc, vốn là với chứng cớ hiện đang nắm trong tay, tuy rằng không đến mức khiến Cổ Hướng Quốc xuống ngựa, nhưng khiến y bị xử phạt cũng không phải việc khó gì
Hạ Tưởng lo lắng chính là, nếu chỉ vì cho Cổ Hướng Quốc một xử phạt, mà bởi vậy chọc giận nhân vật sau lưng Cổ Hướng Quốc, hắn không phải bị Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần luân phiên công kích, chính là có khả năng bị người khác chuyển mở vị trí ——hai lần trước tung ra tin đồn không chỉ là cố làm ra vẻ, cũng là một cảnh cáo có mục đích rõ ràng.
Lần này tới Bắc Kinh, Hạ Tưởng chính là muốn đoạt trước Cổ Hướng Quốc một bước, bố cục ở Bắc Kinh trước, đề phòng khi sự tình tiến triển đến mức khẩn cấp, thế lực phía sau Cổ Hướng Quốc vồ đến khiến hắn công dã tràng
Hạ Tưởng ban đầu là muốn tới Bắc Kinh trước thăm lão Cổ, dù sao đã có thời gian không cùng lão Cổ tâm tình, hắn cũng có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo lão Cổ, không ngờ xe vừa tới Bắc Kinh liền nhận được một cú điện thoại không ngờ tới, có một người đẹp muốn gặp mặt hắn
Là Phó Tiên Tiên.
Phó Tiên Tiên từ sau sự kiện bắt cóc lần trước, thì như đã bốc hơi, không hề có tin tức. Hạ Tưởng cũng không thèm để ý, biết Phó Tiên Tiên là một cô bé làm theo ý mình, cũng không thèm nghĩ tới cô đang ở đâu hay đang làm gì
Phó Tiên Tiên gọi điện thoại tới rất đột nhiên, lời của cô cũng rất đột ngột:
- Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.
- …
Hạ Tưởng tuy rằng đã quen lối suy nghĩ đi mưa về gió của Phó Tiên Tiên, nhưng vừa vào đề thì đòi gặp hắn, vẫn là khiến hắn có chút thích ứng không kịp
- Tôi ở Bắc Kinh, đang muốn gặp một người, rất gấp
- Ở Bắc Kinh? Thật tốt quá
Phó Tiên Tiên trực tiếp phớt lờ lời Hạ Tưởng nói hắn có chuyện gấp, mà là hưng phấn nói:
- Em ở Toàn Tụ Đức, cho anh một giờ đến đây gặp em. Nếu chậm trễ, anh sẽ không còn thấy em nữa, hừ, anh coi mà làm đấy
Sau đó điện thoại liền cúp máy
Hạ Tưởng vừa mới tiến vào Tứ Hoàn, may là chưa hẹn lão Cổ, nếu không thật đúng là không thể đến gặp Phó Tiên Tiên. Hạ Tưởng không tin lời uy hiếp của Phó Tiên Tiên, nhưng cũng biết cô có khi tuy ở mặt ngoài xem ra người rất huyên náo, trên thực tế cũng không phải là không có yên tĩnh.
Đi thì đi, ai sỡ ai, dù sao đã tới Bắc Kinh, hơn nữa hắn cũng đang muốn xem Phó Tiên Tiên hiện tại có hoàn toàn khôi phục bình thường hay chưa, đừng để lại vết thương tâm lý mới tốt
Một giờ đồng hồ, Hạ Tưởng cuối cùng chạy tới địa điểm gặp, vào phòng vừa nhìn, Phó Tiên Tiên một thân váy dài, tóc dài, lại đeo một gọng kính không tròng, ngồi ở trước bàn, trầm tĩnh mà u nhã, giống như hoa lan. Cô dường như còn thay đổi nước hoa, bởi vì mùi hương đập vào mặt mà đến, khác với mùi trước kia của cô. Trước kia nhiệt liệt mà dâng trào, hiện tại lại là thanh nhã mà xa xưa, đúng là hương hoa sơn trà
Hạ Tưởng ngồi đối diện Phó Tiên Tiên, vẫn chưa mở miệng, Phó Tiên Tiên liền bĩu môi nói:
- Cách em xa quá vậy, có ý tứ gì thế?
Hạ Tưởng cười cười, liền đứng dậy ngồi bên cạnh cô, cô mới tươi cười, bỏ menu trong tay xuống, vỗ vỗ tay:
- Chọn xong món rồi, em chọn gì, thì anh ăn cái đó, có ý kiến không?
- Có, tuy nhiên vẫn là giữ lại trước thì tốt hơn
Hạ Tưởng trên mặt ăn uống không mấy bắt bẻ, hắn đối với việc ăn cái gì thì không có ý kiến, nhưng đối với việc Phó Tiên Tiên đột nhiên xuất hiện lại không nói nguyên do mà đòi gặp hắn, thì có chút ý kiến
- Tiên Tiên, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?
Phó Tiên Tiên giơ tay ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, thanh âm vô cùng dịu dàng:
- Em chỉ muốn gặp anh, chẳng lẽ không được? Anh cũng thật là, vừa thấy mặt liền không kiên nhẫn hỏi em có chuyện gì, chẳng lẽ không thể hỏi thăm các câu như em hiện nay có khỏe không, có nhớ anh không…

Tâm tư Hạ Tưởng không ở trên mặt dịu dàng, đàn ông có đa tình hơn nữa, cũng có thời điểm không đa tình, hắn cũng biết có chút bỏ bê nhu cầu tình cảm của Phó Tiên Tiên, liền giơ tay vỗ nhẹ sau lưng cô
- Xem cách ăn mặc chăm chút của em, anh liền biết em đã thoát khỏi bóng đêm, thay đổi tâm tình.
- Dối trá, nghĩ một đằng nói một nẻo
Phó Tiên Tiên ngoài miệng nói bất mãn, ý cười trong mắt lại bán đứng cảm xúc của cô, cô vẫn là dễ chịu hơn nhiều, càng ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng
- Hạ Tưởng, anh nói xem em hiện nay có phải xinh đẹp hơn trước kia không?
Phải thừa nhận, Phó Tiên Tiên là một người con gái đẹp quyến rũ, cái đẹp không giống bình thường, cũng từng khiến Hạ Tưởng hoài nghi cô và Phó Tiên Phong rốt cuộc có phải là anh em ruột hay không, bởi vì Phó Tiên Phong vẻ mặt âm trầm, cũng nhìn không ra chỗ nào tuấn tú, mà Phó Tiên Tiên có tính phóng túng và sáng sủa như một Tiểu ma nữ —— đương nhiên cũng có thể có liên quan đến tính cách bất đồng của hai người
Hạ Tưởng cũng liền ăn ngay nói thật, khen Phó Tiên Tiên vài câu, nói cô xinh đẹp, nói cô có khí chất, nói cô có mặt mê người, vốn tưởng rằng sau khi nói mấy câu, Phó Tiên Tiên sẽ khanh khách cười không ngừng, không ngờ lời còn chưa dứt, Phó Tiên Tiên lại thút thít khóc, khóc như hoa lê gặp mưa, đến nổi nước mắt bay tứ tung, làm ướt cả cánh tay và áo của Hạ Tưởng
- Làm sao vậy?
Hạ Tưởng nhẹ giọng an ủi Phó Tiên Tiên
- Không có việc gì, không có việc gì.
Phó Tiên Tiên hiếm thấy mà trở nên bối rối, đẩy Hạ Tưởng ra, vội vàng lau khô nước mắt, miễn cưỡng cười
- Hôm nay em tìm anh, quả thật có chính sự... Nghe nói anh và Cổ Hướng Quốc không hợp nhau?
Hạ Tưởng gật đầu, Phó Tiên Tiên là người Phó gia, khẳng định biết được một số chuyện, hơn nữa là bí mật công khai, hắn không cần phải phủ nhận
- Trong tay Phó Tiên Phong có chứng cứ của Cổ Hướng Quốc, em lần trước nghe lén được…
Phó Tiên Tiên khôi phục bình thường với vẻ mặt giảo hoạt, nhấp nháy mắt
- Có cần em giúp anh lấy về không?
Hạ Tưởng cũng không thể không chớp chớp mắt, Phó Tiên Tiên không phải là đang dối gạt hắn, vẻ mặt của cô nói cho hắn, cô quả thật là muốn làm một việc để báo đáp cho hắn, nhưng muốn cô âm thầm trộm chứng cứ của Cổ Hướng Quốc, với hắn mà nói, lại có chút không phù hợp nguyên tắc của hắn.
Hạ Tưởng liền muốn cự tuyệt.
Trong tay Phó Tiên Phong có chứng cứ của Cổ Hướng Quốc cũng chẳng có gì lạ, hợp tác quan hệ giữa Phó gia và Cổ Hướng Quốc cũng không chặt chẽ, cũng không bền chắc, mặc kệ Phó Tiên Phong là có ý hay là vô ý, y lấy được chứng cứ của Cổ Hướng Quốc lại có mục đích gì, cũng không nằm trong suy xét của Hạ Tưởng, duy nhất khiến hắn cảm thấy lo lắng chính là, Phó Tiên Tiên một Tiểu ma nữ từng hồn nhiên ngây thơ, cũng bởi vì nguyên nhân của hắn bắt đầu dấn thân vào trong vòng xoáy thị phi của chính trị, khiến hắn trong lòng không yên
Phó Tiên Tiên nhìn ra Hạ Tưởng khó xử, cô đột nhiên ôm lấy tay Hạ Tưởng:
- Để em vì anh làm một chuyện được không? Nếu không, cả đời em cũng sẽ không an tâm. Nếu anh không đáp ứng, em sẽ, em sẽ, em sẽ vĩnh viễn không cho anh nhìn thấy em
Phó Tiên Tiên uy hiếp không hề có lực, nhưng lại có tình, Hạ Tưởng bị bàn tay nhỏ bé ẩm ướt của cô bắt lấy, cảm nhận được lòng bàn tay dịu dàng, biết cô động tình. Phụ nữ một khi động tình, sẽ hai mắt như nước, trong lòng bàn tay ra mồ hôi, thần sắc khẩn trương mà ngượng ngùng, Phó Tiên Tiên trước mắt, rõ ràng là một cô gái nhỏ có tình có nghĩa Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ừ... Cảm ơn Tiên Tiên, có lòng, nếu em nguyện ý làm, thì do em làm chủ đi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn
Tuy nói cô là ở chính trong nhà mình vụng trộm xuống tay, nhưng nếu chẳng may bị Phó Tiên Phong phát giác, rồi khiến Phó Tiên Phong hiểu lầm là hắn sai khiến Phó Tiên Tiên gây nên, thì trò đủa sẽ lớn chuyện đây
Phó Tiên Tiên bỗng nhảy dựng lên, bay nhanh tới hôn một cái lên mặt Hạ Tưởng:
- Em nhất định sẽ làm tới thần không biết quỷ không hay, khiến Phó Tiên Phong và ba ông nội toàn bộ đều không biết, hừ, tức chết bọn họ
Phó Tiên Tiên cũng không gọi Phó Tiên Phong là anh, mà gọi thẳng tên, cũng là có ý tứ.
Hạ Tưởng bị hôn một cái, bất giác xấu hổ, cười ha hả:
- Tiên Tiên, gần đây đã đi đâu, sao không có tin tức gì hết?
- Đâu cũng không đi, luyện yoga, tập thể hình, đóng cửa đọc sách, mỗi ngày sống trong thế giới của chính mình, muốn làm chút gì đó, lại không biết nên làm gì. Muốn liên lạc anh, lại sợ quấy rầy anh, dù sao chỉ là cánh đồng hoang vu của một người
Phó Tiên Tiên đã thay đổi rất nhiều, trước kia đơn thuần mà phóng đãng, hiện tại có thêm tâm sự, có thêm trầm tĩnh, cũng có thêm gánh nặng của cuộc sống. Hắn muốn khuyên giải an ủi Phó Tiên Tiên vài câu, lại không thể nào mở miệng, đành phải nhẹ nhàng lắc đầu.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng đồng hồ, vốn vẫn luôn tốt đẹp, lúc sắp tạm biệt, Phó Tiên Tiên đột nhiên lại khóc, cô ôm đồm lấy tay Hạ Tưởng:
- Nếu có một ngày, em xin anh vì em làm một việc, anh có đồng ý hay không?
Hạ Tưởng không có chần chừ, nặng nề mà gật đầu:
- Chỉ cần anh có thể làm được
Phó Tiên Tiên một thân váy đầm trắng, phất tay cáo biệt, biểu cảm vừa vui vừa giận, hình ảnh đó đọng lại trong đầu óc Hạ Tưởng trong một thời gian rất dài, thẳng đến lúc bừng tỉnh vào một đêm khuya nào đó, hắn mới biết được khổ sở trong lòng Phó Tiên Tiên rốt cuộc là cái gì.

Cách hơn nửa năm, lại trở về tòa nhà kín cổng cao tường ở Bắc Kinh thăm lão Cổ, đã gần vào hạ, sân vườn lắm cành nhiều lá phá lệ yên tĩnh, tâm tình Hạ Tưởng cuối cùng cũng được thư thả hơn
Con đường làm quan ở Thành phố Lang chẳng những sóng lớn nhấp nhô, hơn nữa còn là sóng cũ chưa qua, sóng sau đã tới, không để cho người ta có cơ hội thở dốc, khiến cho thể xác và tinh thần của con người đều mệt mỏi. Sắp tới quyết chiến, ngược lại trong lòng cuối cùng có được một vẻ bình tĩnh và hài hòa, nói đến cũng lạ, có lẽ chính là sự yên lặng trước cuộc chiến sắp đến, cùng với sự tối đen trước bình minh là cùng một đạo lý.
Lão Cổ tinh thần vô cùng thoải mái, so với trước kia, ngược lại càng khỏe mạnh hơn, ông vừa thấy Hạ Tưởng liền thoải mái cười to, liền nắm lấy Hạ Tưởng:
- Ha ha, Tiểu Hạ, công tác ở thành phố Lang quả thật không tồi, rất sống động, rất thăng trầm, rất phấn khích, giống y màn kịch lớn
Hạ Tưởng không nói gì, vở tuồng là rất hay, nhưng chỉ là đối với người xem mà thôi, đối với người diễn trong kịch, bởi vì thân ở trong đó bị nội dung vở kịch dẫn dắt, lúc khóc lúc cười, cảm nhận được không phải là phấn khích, mà là khẩn trương và kích thích, còn có không ít hiểm ác tử bên ngoài
Hạ Tưởng liền nói:
- Ngài ở dưới sân khấu xem kịch, cháu ở trên diễn trò, thân ở trong đó, đủ mọi mùi vị, lão Cổ, cháu cũng là cười không nổi
Lão Cổ vẫn như cũ cởi mở mà tươi cười:
- Khi nên cười thì phải cười, con người, đều là phải ở trong mò mẫm đánh đấm lăn lộn bò lết mà tiến tới trước, mò tới tay đầy bùn, lăn tới thân đầy nước, mới kêu có ý tứ
Tính cách Hạ Tưởng không phải không có mặt vui vẻ, nhưng hiện tại đại cục chưa định, thật đúng là cười không nổi.
Cùng lão Cổ nói giỡn vài câu, thì ngồi xuống uống trà. Lão Cổ cũng không xé chuyện tào lao, trực tiếp liền tiến vào thế cục trước mắt:
- Thế cục của cấp cao, cậu không cần lo lắng, đại thể vẫn có thể duy trì một cân bằng. Xu hướng của quân đội cậu có thể cũng hiểu được một điểm, tình thế coi như có lợi. Thế cục Tỉnh Yến thì không cần tôi nhiều lời, lực ảnh hưởng của tôi tại tỉnh Yến có hạn, cũng không giúp được gì cho cậu, toàn bộ dựa vào chính cậu. Có một điểm cần phải nhắc nhở cậu là, Ngô gia ra tay, thâm ý sâu sắc, có dụng ý lợi dụng cậu khuấy động cục diện thành phố Lang…
Dụng tâm của Ngô gia, Hạ Tưởng tự nhiên trong lòng biết rõ, lão Cổ nhắc nhở cũng là có lòng, hắn cũng liền khiêm tốn gật đầu:
- Cháu cũng rõ, nhưng đều là lợi dụng lẫn nhau, Ngô gia có thể lợi dụng cháu, cháu cũng mượn thế của Ngô gia
Lão Cổ phất tay:
- Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu có thể mượn thế của Ngô gia, cũng tin tưởng cậu sẽ không tiếp cận Ngô gia quá gần, nhưng có người lo lắng lập trường của cậu sẽ thay đổi, cho nên tôi phải nhắc nhở cậu, vẫn là phải thích hợp cùng Ngô gia duy trì khoảng cách mới tốt
Hạ Tưởng hiểu thiện ý của lão Cổ, lão Cổ là người phản đối thế lực gia tộc kiên định, ông và Ngô gia quan hệ bình thường, cùng Phó gia, Mai gia còn có Khâu gia đều không lui tới gì.
Lão Cổ có lẽ đối với hắn hiểu biết rất sâu, nhưng có người đối với hắn lo lắng, Hạ Tưởng cũng biết rõ, nếu hắn muốn ngồi vào chính vị, chủ quản một phương, không đảm nhiệm phó chức nữa, nhất định phải đứng vào hàng, không thể chợt trái chợt phải, càng không thể như xiếc đi dây.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng đối với việc xử lý thế nào với sự nổi dậy của thế lực gia tộc, cùng với việc hắn rốt cuộc ở giữa các thế lực của gia tộc duy trì một loại quan hệ gì, thậm chí suy xét lâu dài hơn là, chờ khi hắn thân ở địa vị cao, rốt cuộc phải kiên trì lập trường chính trị gì, trong lòng vẫn có một điểm mấu chốt.
Tính nguyên tắc của hắn rất mạnh, chính là mặc kệ là thế lực gia tộc hay là thế lực khác, hắn cũng không kiên quyết ủng hộ hoặc kiên quyết phản đối, mà là giữ lập trường tùy cơ ứng biến, chính là mặc kệ thế lực nào chỉ cần làm ra việc tốt vì nước vì dân, hắn liền ủng hộ, còn ngược lại, thì sẽ phản đối.
Nhưng lúc này xem ra, có đôi khi vào lúc lựa chọn lập trường, cần phải vô nguyên tắc mà phản đối thế lực gia tộc, cũng là khiến Hạ Tưởng cảm thấy đau đầu. Nhưng chính trị chính là như thế, có lẽ sau khi đứng vào hàng còn có thể thỏa hiệp, nhưng trước khi đứng vào hàng, thì cần phải một là một, hai là hai
Nhớ lại năm đó khi trong nước diễn ra đấu tranh giai cấp, cha con trở mặt, vợ chồng thành thù, toàn bộ do triết lý chính trí khác nhau. Hiện tại tuy rằng tình thế thay đổi, nhưng cũng không có gì ngoải như vậy. Hạ Tưởng liền hiểu, hôm nay cùng lão Cổ gặp mặt, cũng không thoải mái, hắn phải tỏ rõ thái độ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.