Trần Đại Đầu nổi trận lôi đình, Nga Ni Trần cũng nổi cơn tam bành nhưng dù sao Nga Ni Trần cũng hiểu sâu biết rộng, y bình tĩnh mà suy nghĩ lại, đằng sau vụ kiện ly hôn của Dương Bối có lẽ ẩn dấu một cạm bẫy không lường trước được.
Rốt cuộc là đã chính thức bắt đầu hay chỉ là đòn gió của Hạ Tưởng? Nga Ni Trần do dự bất định trong chốc lát, không biết nên đối phó như thế nào với vấn đề của Dương Bối, là vận dụng mọi thủ đoạn khiến cho Dương Bối phải chết hay là của đi thay người, ly hôn phân chia tài sản cho xong việc?
Trần Đại Đầu lại không đồng ý chia một nửa tài sản cho Dương Bối, còn vô cùng phẫn nộ nói nếu gặp Dương Bối sẽ đánh chết cô ấy.
Nga Ni Trần so chiêu với Hạ Tưởng vài lần, cũng biết rõ Hạ Tưởng mà ra tay thì luôn có điều bất ngờ, cho nên y rất lo lắng nếu tập trung quá nhiều tinh thần và sức lực vào vụ kiện ly hôn của Dương Bối sẽ trúng kế của Hạ Tưởng, sẽ để cho Hạ Tưởng nhúng tay vào từ chỗ khác, tổn hại đến lợi ích của y.
Sự lo lắng của Nga Ni Trần không phải không có lý, ngay lúc y còn chưa quyết định có nên giải quyết dứt khoát hay không thì bão tố lại nổi lên.
- Vương Sắc Vi bất ngờ ra tay, giành mất mấy dự án thuộc các ngành sản xuất dầu mỏ, thuốc lá, điện lực vốn thuộc về y, tổn thất kinh tế trực tiếp lên tới hơn 1 trăm triệu tệ.
Nga Ni Trần tức giận, Vương Sắc Vi thừa nước đục thả câu, khiến cơn giận của y không thể trấn át nổi, vốn định hung hăng trực tiếp tìm gặp Vương Sắc Vi nói chuyện, không ngờ Vương Sắc Vi đã gọi điện thoại đến trước.
- Chủ tịch Trần, tôi muốn thương lượng với ngài một chuyện...
Giọng nói rất dịu dàng, nhưng bên trong sự dịu dàng là một thái độ cao ngạo.
Nga Ni Trần tức giận:
- Chủ tịch Vương, có ăn cũng đừng khó coi quá, cẩn thận nghẹn chết.
- Không thể nói như vậy, Chủ tịch Trần. Thành phố Lang là của mọi người, có làm ăn thì mọi người cùng làm, có phải hay không? Nhân tiện tôi cũng có một dự án muốn hợp tác cùng ngài, không biết ngài có hứng thú hay không?
Nga Ni Trần do bị sự việc Dương Bối ảnh hưởng đến tinh thần và thể lực, nhất thời vẫn chưa ngộ ra ý đồ thật sự của Vương Sắc Vi, còn ngơ ngác hỏi:
- Ồ, cứ nói xem là dự án gì trước đã.
- Tôi và bất động sản Giang Sơn vừa mới đàm phán thành công một dự án, chính là cùng kết hợp lại lấy một mảnh đất ở thị xã Ngũ Đường dùng để đầu tư bất động sản. Ngài cũng biết rõ, tôi không có nhiều kinh nghiệm lắm trong lĩnh vực bất động sản, hơn nữa tài chính cũng có chút khó khăn, nếu Chủ tịch Trần cảm thấy có hứng thú, tôi sẵn lòng chia sẻ dự án trong tay tôi với ngài, có tiền mọi người cùng kiếm...
Mặc dù lời nói của Vương Sắc Vi dường như rất chân thành nhưng nghe vào tai Nga Ni Trần chính là sự khoe khoang và châm biếm trắng trợn bởi vì y cũng vừa lấy được một miếng đất ở xã Ngũ Đường, chuẩn bị khởi công một khu chung cư 20 tầng, không ngờ Vương Sắc Vi lại liên kết với bất động sản Giang Sơn muốn giành mối của một lão đại trong ngành bất động sản của thành phố Lang như ông ta.
Vương Sắc Vi đâu có phải là đến đây với thành ý hợp tác, căn bản là đến để làm mất mặt.
Đáng ghét, thật đáng ghét! Vương Sắc Vi vừa được món hời lại vừa khoe mẽ, vừa mới giành mất mấy vụ kinh doanh của y còn đem việc hợp tác với bất động sản Giang Sơn ra để làm nhục y, nghĩ rằng y đã thất thế rồi sao? Y vẫn là Nga Ni Trần, còn có thực lực và nền móng hùng hậu, không phải là người bình thường dễ bị ức hiếp.
Y liền quăng chiếc điện thoại:
- Vương Sắc Vi, đừng vội đắc ý. Trần mỗ sau này nhất định sẽ hoàn trả hậu hĩnh.
- Ha ha ha ha.
Tiếng cười không kiêng nể của Vương Sắc Vi truyền đến tai Nga Ni Trần, khiến cho y rốt cục cũng không nhịn được, đưa tay quăng vỡ cục pha lê chặn giấy yêu thích.
Cục pha lê chặn giấy va trúng vào cửa sổ, tạo thành một vết rạn nứt ghê người trên tấm kính.
Nga Ni Trần buồn bực, bất chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Bất động sản Giang Sơn? Không phải chính là công ty bất động sản đến từ thành phố Yến đầu tư vào làng Đại Học sao? Rất rõ ràng là trong đó lại có bóng dáng Hạ Tưởng, chẳng lẽ nói, lại là một phần trong kế hoạch của Hạ Tưởng?
Bởi vì Nga Ni Trần vẫn luôn đề phòng Hạ Tưởng ra tay với Cổ Hướng Quốc, không biết sẽ bắt đầu từ đâu, cho nên bất cứ việc gì y cũng để tâm chú ý nhiều hơn. Nhưng chính bởi vậy, mới khiến y bó tay bó chân với mọi chuyện, không dám buông tay đọ sức, sợ trúng kế của Hạ Tưởng. Hiện tại thì hay thật, đầu tiên là Dương Bối ly hôn, rồi lại đến Vương Sắc Vi ra mặt phá rối, rốt cuộc vở diễn nào là phần mở đầu, vở diễn nào là khai diễn?
Đừng nói Nga Ni Trần thấy bối rối không hiểu nổi, đến ngay cả Cổ Hướng Quốc cũng vô cùng phiền muộn, y ngày nào cũng căng như sợi dây đàn, vừa chờ Hạ Tưởng ra tay, đồng thời âm thầm nghe ngóng tiến triển của vụ án Tiêu Điện, tin tức có được cũng chỉ là bản án của Tiêu Điện, Biểu Lý, Anh Thành và Lịch Phi đều không màng tới nữa, trước mắt không có ai tiếp quản, cũng coi như là lại tạm gác lại. Mà Biểu Lý vẫn như trước đây, cả ngày ở trong cơ quan để xử lý việc vặt hằng ngày, rất ít ra ngoài, Anh Thành và Lịch Phi cũng đều làm việc trong phạm vi quyền hạn của mình, không có hành động gì bất thường.
Thật là sự việc kỳ quái, trong hồ lô của Hạ Tưởng rốt cuộc bán thuốc gì? Chẳng lẽ hắn muốn lấy mấy việc nhỏ là vụ án ly hôn của Dương Bối và việc Vương Sắc Vi giành chiếm địa bàn của Nga Ni Trần để khơi dậy sóng to gió lớn gì đó?
Thật là chuyện đùa, căn bản là liều lĩnh mù quáng.
Nhưng bất kể là Hạ Tưởng đùa giỡn hay liều lĩnh mù quáng, hắn không trực tiếp ra tay khiến cho Cổ Hướng Quốc lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, thật không dễ chịu chút nào. Chẳng khác gì một người đũng quần bị rách, lúc đi đường cứ phải phút chốc túm chặt đũng quần không buông đề phòng bị hở ra, chẳng những áp lực tâm lý lớn, cơ thể cũng chịu không nổi.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải ra tay trước Hạ Tưởng? Cổ Hướng Quốc do dự bất định, trong tay y cũng có một số chứng cớ không mấy tốt đẹp về Hạ Tưởng, nhưng không đủ đánh Hạ Tưởng một đòn trí mạng. Nếu chẳng may Hạ Tưởng biết khó mà lui, không chuẩn bị ra tay với y, y lại chủ động gây sự chẳng phải tự làm mất mặt hay sao?
Cổ Hướng Quốc bị thủ pháp thật thật giả giả của Hạ Tưởng ép vào thế khó xử, hận không thể túm cổ áo Hạ Tưởng để hỏi cho rõ, hắn rốt cuộc còn muốn ra tay hay không?
Đương nhiên là muốn ra tay, chỉ vài ngày sau Hạ Tưởng đã dùng hành động khác để trả lời Cổ Hướng Quốc.
Tháng 7, vào giữa hè, công trình của Sơn Toàn Mỹ ở thành phố Lang đã bắt đầu hình thành những hình thức ban đầu, tường bao, nhà xưởng đã hoàn thành phần lớn, bắt đầu công tác chiêu dụ tổng đại lý và đại lý bán hàng. Sơn Toàn Mỹ đã đưa ra điều kiện ưu đãi vô cùng hấp dẫn về mức chia hoa hồng đối với đại lý cao hơn nhiều lần so với sơn Occupy, nếu đem so sánh, tất cả những điều kiện gia nhập liên minh của sơn Occupy đều trở thành danh từ "hà khắc".
Điều kiện của sơn Toàn Mỹ một khi được tung ra sẽ gây chấn động không nhỏ. Mặc dù sơn Occupy trước đó cũng đã tăng mức hỗ trợ cho các đại lý bán hàng nhưng bởi vì Trần Đại Đầu làm tổng đại lý, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc lợi nhuận kếch xù nhiều năm, y mới không chịu chắp tay dâng miếng ngon cho các đại lý bán hàng cấp dưới, còn khống chế nghiêm ngặt tỷ suất lợi nhuận, bởi vậy, không ít đại lý bán hàng của sơn Occupy đều thay đổi kế hoạch, chuyển sang đầu quân cho phía sơn Toàn Mỹ.
Tuy nhiên cũng còn may, đa phần các đại lý bán hàng sang đầu quân đều là một bộ phận nhỏ kinh doanh không tốt, đại bộ phận đại lý bán hàng của sơn Occupy lại tỏ thái độ cầm chừng. Dù sao sự việc trọng đại, ai cũng không muốn mạo hiểm đem toàn bộ trứng gà đặt trong một cái rổ mới còn chưa biết có chắc chắn hay không.
Nhưng công tác thu hút đầu tư của sơn Toàn Mỹ chỉ tiến hành trong thời gian ba ngày, đã cuốn đi xấp xỉ gần một phần năm đại lý bán hàng của sơn Occupy. Mấu chốt là, Toàn Mỹ nhờ vào mạng lưới thị trường mà sơn Occupy đã tốn thời gian nhiều năm mới thành lập được, tuy rằng chỉ kéo đến một bộ phận đại lý bán hàng không nên trò trống gì nhưng lại trực tiếp tiếp nhận mạng lưới tiêu thụ của sơn Occupy, so với sơn Occupy thì đỡ phải đi đường vòng từ 3 năm trở lên.
Sato tức giận đến mắng Hạ Tưởng là mặt dày, xấu xa, thậm chí còn tuyên bố phải lấy tinh thần võ sĩ Nhật Bản quyết đấu với Hạ Tưởng. Nga Ni Trần tuy rằng trước mặt hay sau lưng đều có địch, nhưng dù sao y cũng am hiểu sâu sắc hơn về tình hình quan trường trong nước so với Sato, trái lại khuyên Sato bớt giận, mọi việc phải bàn bạc kỹ thì tốt hơn.
Nga Ni Trần vừa mới khuyên nhủ được Sato xong, sự việc Dương Bối lại làm cho sự nóng giận của y tăng gấp bội, nhức đầu bốc hỏa. Bởi vì toà án tiến hành hòa giải việc ly hôn, Trần Đại Đầu nghe theo lời đề nghị của Nga Ni Trần lui một bước, đề xuất cùng lắm có thể chấp nhận phân chia một phần ba tài sản cho Dương Bối, nếu hơn thì kiên quyết sẽ không cho. Dương Bối không chịu nhượng bộ, đưa ra giấy chứng nhận thương tích của bệnh viện, chỉ trích Trần Đại Đầu có hành vi bạo lực gia đình, và còn có đồng chí của Hội liên hiệp Phụ nữ thành phố làm chứng tại chỗ, Trần Đại Đầu nát rượu quả thật đã thành tính cách và có khuynh hướng bạo lực.
Tình thế vô cùng bất lợi đối với Trần Đại Đầu.
Khiến cho Nga Ni Trần căm tức chính là, không biết Dương Bối đã chạm phải sợi dây nào mà đã lớn gan hơn trước rất nhiều, còn dám chủ động gọi điện thoại cho y, uy hiếp nói nếu lại làm lớn chuyện thêm, đối với ai cũng đều không có lợi. Nếu Trần Đại Đầu không thể ngăn được chuyện riêng tư của cá nhân lan truyền ra khắp đường lớn ngõ nhỏ của thành phố Lang, đừng nói Trần Đại Đầu không thể ngẩng đầu, ngay cả Nga Ni Trần cũng không có cách nào mà diễu võ dương oai ở thành phố Lang.
Một người đàn ông, ngay cả những năng lực cơ bản của đàn ông cũng có thể đánh mất thì còn uy phong gì nữa? Uy phong của đàn ông trước tiên là thể hiện ở phương diện quyền lực, thứ hai là phương diện mỹ nữ, thiếu một thứ cũng không được.
Nga Ni Trần chưa từng bị một người phụ nữ làm cho tức giận đến không biết phải làm thế nào. Hiện tại, y bị Dương Bối làm cho tức giận đến quay vòng vòng, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, ngay cả Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc ở một bên nói giọng hòa nhã ôn tồn, nghe đến trong tai y cũng là vô cùng khó chịu.
Việc nhà không thể giải quyết cũng là điều khiến người ta đau đầu. Nga Ni Trần hiện tại cảm nhận được sự thống khổ của việc bị phiền toái quấn lấy thân, một nửa tài sản của Trần Đại Đầu ít nhất cũng phải 30 triệu tệ trở lên, thật sự phải chắp tay đưa cho Dương Bối, đừng nói là Trần Đại Đầu tức giận đến phát điên, y cũng thấy tiếc đứt ruột.
Nhưng không cho Dương Bối thì không được, Dương Bối thật sự đã vứt bỏ thể diện để công bố việc riêng tư của Trần Đại Đầu, Trần Đại Đầu bị mất mặt, y cũng chịu không nổi sự bàn tán của người khác. Hai anh em nhà họ Trần rất vất vả để có được địa vị ngày hôm nay, đều đã trở thành những người thành công, lại bị người khác vạch trần vết sẹo trước kia, một người thì bất lực, một người thì nói lắp, như vậy hình tượng mà y hao tâm tổn sức xây dựng ở thành phố Lang trong bao nhiêu năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Không gì độc hơn lòng dạ đàn bà.
Nga Ni Trần vô cùng đau đớn, giờ mới biết được Dương Bối bình thường yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng khi thật sự đã phát tác thì cũng không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu. Không nghi ngờ gì, chắc chắn là Hạ Tưởng đã ở sau lưng xúi giục Dương Bối.
Thật là một đôi cẩu nam nữ.
Mái tóc đen của Nga Ni Trần vốn là điều tự hào nhất của y, từ sau lần trước bị Hạ Tưởng làm cho một đêm đầu bạc, hôm nay lại một lần nữa bị một người phụ nữ nhỏ bé và yếu đuổi ép tới chân tường, lui không thể lui, trong lúc y vô tình vò đầu thì phát hiện trong tay mình có tới hơn mười sợi tóc rụng, thiếu chút nữa la hoảng lên.
Việc gì phải tự rước khổ vào thân.
Cho, không phải là 30 triệu tệ sao? Cũng không phải 3 trăm triệu, 3 tỷ, không có gì đáng ngại. Nga Ni Trần đột nhiên hạ quyết tâm, phất tay bảo Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc đi ra ngoài, sau đó gọi một cú điện thoại cho Trần Đại Đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Anh, chấp nhận lời yêu cầu của Dương Bối, mau chóng xử lý các thủ tục rõ ràng với cô ta. Tiền cũng đưa hết cho cô ta, một xu cũng không nợ của.
- Nhưng...
Trần Đại Đầu làm sao cam tâm.
- Một con đàn bà đê tiện, ta bao bọc cô ta nhiều năm như vậy, đừng nói là sinh cho ta đứa con, ta cũng chưa từng động vào cô ta, còn phải cho cô ta 30 triệu tệ, mẹ nó cô ta quá hời rồi, kể cả bao một ngôi sao nổi tiếng cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy.
- Đúng, nói thì nói như vậy nhưng tình thế hiện tại không cho phép kéo dài thêm, nếu không rất dễ sinh thêm phiền phức.
Nga Ni Trần còn đau xót hơn Trần Đại Đầu, Trần Đại Đầu có thể có được ngày hôm nay tất cả đều là do y một tay nâng đỡ. Hơn nữa Trần Đại Đầu không có con cháu, tất cả gia sản kỳ thật cuối cùng cũng phải về tay y, cho nên Dương Bối lấy đi 30 triệu tệ không khác gì là cắt thịt từ trên người y.
- Ý của em là, trước hết phân chia ranh giới rõ ràng với Dương Bối, sau đó cô ta có xảy ra chuyện gì thì sẽ không có quan hệ gì với chúng ta.
Trần Đại Đầu bỗng chốc hiểu ra cái gì đó:
- Tìm người xử lý cô ta à?
Vẻ mặt Nga Ni Trần tối lại, cười lạnh lùng:
- Muốn tay không lấy đi 30 triệu tệ từ nhà họ Trần mà không trả một cái giá thật lớn há chẳng phải anh em nhà họ Trần rất bất lực sao?
...
Một tuần sau, phiên tòa kín xử vụ án ly hôn của Dương Bối lại được mở ra, Trần Đại Đầu tỏ vẻ nhượng bộ, phân chia một nửa toàn bộ tài sản mà ông ta đứng tên sang cho Dương Bối, tổng cộng tài sản Dương Bối có được hơn 32 triệu tệ.
Chỉ hai ngày sau, Dương Bối đăng kí thành lập công ty TNHH Bối Tường, dùng 30 triệu tệ làm chi phí đại lý, ký kết hợp đồng làm tổng đại lý của sơn Toàn Mỹ, trở thành tổng đại lý duy nhất trong cả nước được sơn Toàn Mỹ trao quyền.
Tin tức vừa truyền ra, lập tức chấn động toàn bộ thành phố Lang.
Quá kịch tính, quá kinh điển, thủ đoạn thật cao minh.
Phải biết rằng, Trần Đại Đầu là tổng đại lý của sơn Occupy ở quận Hoa Bắc, vợ cũ của Trần Đại Đầu mang tài sản được phân chia sau khi ly hôn rót toàn bộ vào sơn Toàn Mỹ, trở thành tổng đại lý trong nước của sơn Toàn Mỹ. Không nói chi phí làm đại lý có cao hay không, cũng không nói triển vọng như thế nào, chỉ có điều ý nghĩa tượng trưng của toàn bộ sự việc cùng với những mưu đồ và câu chuyện phía sau sự việc cũng đủ khiến cho người ta miên man bất định, đủ để cho người ta phải đoán trên ba ngày ba đêm cũng nghĩ không ra.
Quả thực đúng là một vở hài kịch nhân gian không thể tưởng tượng nổi.
Đã không thể dùng từ làm bẽ mặt để hình dung, hoàn toàn có thể nói là Dương Bối đã nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt Trần Đại Đầu và Nga Ni Trần ngay trước mặt toàn bộ người dân thành phố Lang.
Đồng thời, còn tát vào mặt sơn Occupy một cái tát vang dội.
Trần Đại Đầu lúc ấy đang ăn cơm trưa với mấy người bạn, tin tức truyền đến, y sửng sốt ngay tại chỗ, sau đó giống như nổi điên lên lật đổ cả bàn ăn, chửi ầm lên Dương Bối là loại gái điếm vong ân bội nghĩa, vô tình vô nghĩa, là kẻ hai mặt.
Phản ứng của Nga Ni Trần so với Trần Đại Đầu còn kịch liệt hơn, trước tiên y ngây người một lúc lâu, sau đó bỗng đứng lên, chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, sau đó được đưa vào bệnh viện. Sau khi bác sỹ kiểm tra thì kết luận, bởi vì cảm xúc quá mức kích động, thiếu chút nữa dẫn đến nhồi máu cơ tim, nói cách khác, thiếu chút nữa đã bị Dương Bối làm cho tức chết.
Nếu nói sự việc Dương Bối làm tổng đại lý cho sơn Toàn Mỹ chỉ khiến cho người dân thành phố có thêm nhiều đề tài để nói, thì đối với sơn Occupy lại là một đòn trí mạng.
Chỉ vẻn vẹn 24 tiếng sau khi tin tức được công bố, rất nhiều đại lý bán hàng cấp thấp và cấp trung của sơn Occupy đều chuyển sang đầu quân vào hàng ngũ của sơn Toàn Mỹ, nhanh chóng ký kết hợp đồng mua bán với Dương Bối. Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, đại lý bán hàng của sơn Occupy đã mất đi một phần tư.
Cộng thêm những thiệt hại trước kia, xấp xỉ gần một phần ba số đại lý bán hàng của sơn Occupy bị sơn Toàn Mỹ dụ khị thành công.
Bởi vậy, sơn Toàn Mỹ không hề tốn chi phí quảng cáo, trước khi chưa chính thức đi vào sản xuất, thanh danh đã lan xa, tiếng tăm vang dội ở trong nước, bất kể là người có quan tâm đến vật liệu xây dựng hay không cũng đều biết đến sơn Toàn Mỹ vì vở kịch mang đầy màu sắc ở thành phố Lang.
Toàn Mỹ đã tạo ra một kỳ tích trong ngành, có thể nói là vừa mới thành danh mà cả thiên hạ đã biết.
Sato thiếu chút nữa tức giận đến mắng cả Nga Ni Trần, trước tiên là gọi điện thoại thoá mạ Trần Đại Đầu một trận, chế giễu y ngay cả vợ cũng không quản lý được, không phải là một người đàn ông. Sau đó y lại gọi điện thoại cho Cổ Hướng Quốc, kêu oan với Cổ Hướng Quốc, nói là sơn Occupy ở thành phố Lang đã bị đối xử không công bằng, nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không đưa ra một lời giải thích thì không loại trừ khả năng sơn Occupy sẽ rời khỏi thành phố Lang.
Về việc Sato gây áp lực, Cổ Hướng Quốc chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ và giải thích kỹ càng, nhưng vẫn không đưa ra được bất kỳ phương án giải quyết hữu hiệu nào. Sự việc cũng nằm trong phạm vi hợp lý hợp pháp, y thân là Thị trưởng ngoài mặt cần phải giữ gìn lập trường khách quan công bằng. Chẳng lẽ nói y có thể lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố ra lệnh nghiêm cấm các đại lý bán hàng chuyển sang đầu quân vào hàng ngũ sơn Toàn Mỹ? Thật là chuyện đùa, y mà dám nói như vậy, Hạ Tưởng cũng dám đến Tỉnh ủy tố cao y, khiến y chịu không nổi.
Bất kể có phải Hạ Tưởng đứng sau lưng Dương Bối hay không, không có chứng cớ, Cổ Hướng Quốc vẫn một lòng quả quyết chắc chắn là chủ ý của Hạ Tưởng. Có một điểm y phải thừa nhận, thủ đoạn của Hạ Tưởng hoàn toàn phù hợp với quy luật thị trường, tuy rằng cũng có hiềm nghi đầu cơ trục lợi nhưng phải nói là hoàn toàn kín kẽ.
Cổ Hướng Quốc ngoại trừ việc phiền muộn ra vẫn là phiền muộn, Hạ Tưởng không trực tiếp ra tay với y đã khiến y nửa mừng nửa lo. Mặt khác, Hạ Tưởng thông qua vụ án ly hôn của Dương Bối ly đã động chạm đến thần kinh mẫn cảm của Nga Ni Trần, lại lợi dụng sơn Toàn Mỹ để khuấy động lợi ích của sơn Occupy, tình hình thành phố Lang lại một lần nữa trở nên phức tạp, khiến cho người ta hoa cả mắt, đồng thời cũng khiến cho người ta nhìn không thấu Hạ Tưởng rốt cuộc đang che dấu dã tâm gì?
Nhức đầu, thật là nhức đầu, Cổ Hướng Quốc thật sự vẫn chưa biết nên làm gì với Hạ Tưởng? Mấu chốt là, Hạ Tưởng rất xảo quyệt, hắn không để cho anh nắm được đuôi cáo của hắn, cho dù anh có biết hắn chính là kẻ chủ mưu đứng phía sau nhưng anh không có chứng cứ rõ ràng, một chút cũng không làm gì được hắn.
Chẳng lẽ chỉ có một con đường cuối cùng có thể đi thôi sao? Cổ Hướng Quốc đột nhiên hạ quyết tâm, sau khi buông điện thoại của Sato lại gọi thẳng đến Bắc Kinh.
- Thủ trưởng, tôi có hai đề xuất chưa được chín chắn cho lắm. Ngài nghĩ tôi có nên báo cáo một chút với ngài hay không...
- Ồ, lại có ý kiến gì vậy?
- Nếu sắp tới các bộ và uỷ ban trung ương ở Bắc Kinh có chỗ trống, ngài xem có thể điều tôi lên Bắc Kinh hay không. Tôi muốn yên lặng hai năm, học tập kiến thức lý luận.