Cổ Hướng Quốc khó khăn nói ra suy nghĩ trong lòng, do dự một chút, lại bổ sung nói:
- Hoặc là ở thành phố nào có ghế trống, điều Hạ Tưởng qua đó đảm nhiệm chức Thị trưởng, cũng có lợi cho việc mở rộng kinh tế thành phố Lang.
-...
Đầu dây bên kia im lặng hơn mười mấy giây, rồi mới nhẹ nhàng mà nói một câu:
- Tình thế nghiêm trọng tới mức độ này rồi sao?
- Cũng không hoàn toàn vậy, tôi cũng là nghĩ cho đại cục của thành phố Lang, không muốn bởi vì bất hòa về quan niệm giữa tôi và đồng chí Hạ Tưởng mà làm ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của thành phố Lang...
Kỳ thật xuất phát điểm thực sự của Cổ Hướng Quốc là muốn giành được sự đồng tình trước mặt thủ trưởng, có thể đẩy được Hạ Tưởng đi là tốt nhất, không đánh mà khuất phục được kẻ thù mới là thượng sách.
Không ngờ thủ trưởng lại ha hả cười:
- Hướng Quốc, công việc trong chức năng nhiệm vụ thì tất yếu phải làm, cần đấu tranh cũng phải đối mặt. Thôi được rồi, tôi còn phải họp, cứ như vậy đi.
Cổ Hướng Quốc mặt trắng bệch buông điện thoại xuống, y biết, cửa ải phía trước cần phải vượt qua, nếu không vị trí của y trong suy nghĩ của thủ trưởng sẽ xuống dốc không phanh.
Rốt cuộc đòn sát thủ của Hạ Tưởng nằm ở chỗ nào, lúc nào thì xuất chiêu? Cổ Hướng Quốc đi đi lại lại ở trong phòng, đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, thư ký Lưu Lâm Nham thở hổn hển nói:
- Thị trưởng Cổ, không ổn rồi, có chuyện lớn xảy ra rồi.
Cổ Hướng Quốc nheo mắt, trong lòng căng thẳng, Hạ Tưởng đã châm ngòi lửa?
- Chuyện gì mà hoang mang hốt hoảng như vậy, thật không ra gì.
Cổ Hướng Quốc giả vờ trấn tĩnh, bất kỳ thời điểm nào cũng không thể để mất phong độ của một Thị trưởng.
Lưu Lâm Nham tự trấn áp bản thân bình tĩnh trở lại:
- Tôi vừa mới nhận được tin tức, Anh Thành và Lịch Phi đã chuyển hết toàn bộ hồ sơ của Tiêu Điện đi, mang theo Tiêu Đại và các nhân chứng liên quan, đi suốt đêm tới thành phố Yến.
Lúc này sắc trời đã tối dần, bóng đêm buông xuống, Anh Thành và Lịch Phi đột nhiên rời khỏi thành phố Lang đã nói lên một điều, Hạ Tưởng đã rút kiếm.
- Lộ Hồng Chiêm đâu?
Điều làm Cổ Hướng Quốc bực mình khó chịu chính là Lộ Hồng Chiêm thân là nhân vật số một của cục Công an thành phố đã không báo cáo với y trước tiên, chính là không làm tròn bổn phận.
- Không, không biết rõ, không liên lạc được với Cục trưởng Lộ.
Lưu Lâm Nham thấy sắc mặt Cổ Hướng Quốc trắng bệch, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, trong lòng thật sự sợ hãi, liền nhỏ giọng nói:
- Nghe nói, nghe nói Cục trưởng Lộ gần đây thường xuyên ở cùng chỗ với Tam phu nhân.
Tam phu nhân ý chỉ người vợ thứ ba trong bốn vị phu nhân của Lãnh Chất Phương tên là Doãn Chi Bình, năm nay 33 tuổi, dung mạo xinh đẹp trắng trẻo, có một cô con gái 7 tuổi.
Cổ Hướng Quốc biết Lộ Hồng Chiêm bình thường lúc nào cũng phải cố gắng tỏ ra vẻ đứng đắn, kỳ thật y có một sở thích đặc biệt, đó là thích nhất phụ nữ góa chồng. Trong bốn vị phu nhân của Lãnh Chất Phương, tam phu nhân Doãn Chi Bình có sắc đẹp mỹ miều nhất, Lộ Hồng Chiêm mượn cớ công việc để thông đồng tư gian cũng dễ hiểu, nhưng bây giờ là lúc nào rồi mà còn có lòng dạ thảnh thơi chơi bời trụy lạc với phụ nữ, lão Lộ này thật sự là ngu ngốc hết chỗ nói.
Cổ Hướng Quốc lập tức gọi điện vào số điện thoại cá nhân của Lộ Hồng Chiêm, báo cho y tin tức là Hạ Tưởng đã ra tay.
Lộ Hồng Chiêm vô cùng kinh ngạc.
Không ngoài dự đoán của Cổ Hướng Quốc, Lộ Hồng Chiêm đúng là đang ăn chơi trác táng trong nhà Doãn Chi Bình.
Lộ Hồng Chiêm đang chờ con gái của Doãn Chi Bình đi ngủ, y đang tắm rửa, định là sau khi tắm rửa xong thì hành sự, lời nói của Cổ Hướng Quốc giống như một chậu nước đá tạt vào đầu, khiến cho y toàn thân lạnh thấu tim.
Độc, đúng là độc.
... Lộ Hồng Chiêm đánh giá thời cơ Hạ Tưởng ra tay, sau khi đánh giá, y lại hít một hơi sâu và hiểu rõ một điều, quan hệ giữa y và Doãn Chi Bình đã sớm bị người ta biết rõ rành rành, bởi vì người ta nhân lúc y đang mải chơi bời mà thong dong ra tay, dẫn người rời khỏi thành phố Lang ngay trong đêm.
Dụng ý rời khỏi thành phố Lang rất rõ ràng, chính là không muốn cho y cơ hội nhúng tay vào. Lần trước là giữ chân y lại thành phố Yến, lần này thật đáng chế giễu, trực tiếp dẫn người đến thành phố Yến, nói chung thủ đoạn thì khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau, chính là muốn dẹp y sang một bên để khỏi gây phiền phức.
Cảm xúc mãnh liệt của Lộ Hồng Chiêm lập tức biến mất, mặc quần xong, cũng không để ý đến đôi mắt long lanh của Doãn Chi Bình như muốn giữ lại, y vội vàng chạy về Thành ủy, bí mật bàn bạc với Cổ Hướng Quốc. Lúc này đã hơn nửa tiếng từ sau khi Anh Thành dẫn người rời khỏi, muốn phái người đuổi theo cũng không còn kịp nữa rồi.
Lộ Hồng Chiêm liền gọi điện thoại cho Anh Thành thì tắt máy, lại gọi điện cho Lịch Phi thì máy bận, gọi liên tiếp cả nửa giờ vẫn là máy bận, y tức giận đến mức quăng cả điện thoại.
Một giờ trôi qua, đã đi được hơn 100 km, Lộ Hồng Chiêm biết không có sức mạnh xoay chuyển trời đất. Y không cam lòng, lại gọi điện thoại cho vài người quen ở tỉnh, sau khi giải thích vài câu, mới nhớ tới vụ án của Tiêu Điện nếu muốn lật lại bản án phải được Tòa án Nhân dân tỉnh thông qua, liền nhớ tới người quen của y ở Tòa án Nhân dân tỉnh là Phó viện trưởng Cao Diễm Đông.
Lộ Hồng Chiêm nói chuyện điện thoại cả nửa giờ với Cao Diễm Đông, trong lòng có phần an tâm hơn một chút, liền lại thảo luận một hồi với Cổ Hướng Quốc, quyết định lại nhúng tay vào thành phố Lang, quyết không thể để Tiêu Điện lật lại bản án, nhất định phải xóa sạch hết tất cả chứng cứ bằng mọi giá.
Cổ Hướng Quốc cũng liên lạc với không ít mối quan hệ ở mọi phương diện, lúc thở phào nhẹ nhõm thì mới phát hiện trời đã khuya rồi. Y cũng không nghĩ tới thân phận Thị trưởng của mình, lại gọi một cú điện thoại cho Dương Phục.
Sau khi biết được Dương Minh con trai Dương Phục đã xuất ngoại và nhập quốc tịch Mỹ, Cổ Hướng Quốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Tưởng xem như đã uổng công vô ích, cho dù có thể thay Tiêu Điện lật lại bản án, nếu Dương Minh cứ ở lại bên Mỹ không trở về, cũng rất khó bị dẫn độ về nước. Dương Minh không trở về, không chính miệng nhận tội, muốn lật lại bản án quả đúng là chuyện cười.
Nhưng điều khiến Cổ Hướng Quốc không ngờ tới chính là vào giữa trưa ngày hôm sau bên Tòa án Nhân dân tỉnh đã truyền đến tin Tòa án Nhân dân tỉnh hết sức chú trọng vụ án Tiêu Điện, sắp tới sẽ thụ lý lại vụ án một lần nữa. Buổi chiều, Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại lan truyền tin đồn, Lãnh Chất Phương tham ô nhận hối lộ hơn 40 triệu tệ, đã có trong tay chứng cớ của hầu hết các khoản tiền nhận hối lộ, mời đương sự có liên quan chủ động đến đầu thú, xem xét kỹ tình tiết nặng nhẹ dể miễn giảm xử phạt. Nếu sau 15 ngày không tự thú, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ kết hợp với Viện kiểm sát Tỉnh tiến hành bắt giữ.
Bất kể là tin tức từ Tòa án Nhân dân tỉnh hay là tin đồn từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đều không phải được rò rỉ ra từ kênh thông tin chính thống, nhưng không có lửa làm sao có khói, hiển nhiên là có người cố ý tiết lộ, thật sự là nhằm vào người đưa hối lộ hay là nói cho những người có tâm ý nghe, hoàn toàn tùy thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của mọi người.
Cổ Hướng Quốc biết rõ có tin đồn là sắp căng thẳng rồi. Đợt sóng xung kích thứ nhất đã sắp đến.
Mà cùng lúc đó, tranh chấp giữa sơn Occupy và sơn Toàn Mỹ càng ngày càng nghiêm trọng. Rốt cuộc việc so chiêu giữa sơn Toàn Mỹ và sơn Occupy là một sự trùng hợp hay là cố ý tạo thành mê trận cho sự ra tay của Hạ Tưởng. Cổ Hướng Quốc không thể nào lý giải được điều này nhưng lại không thể không dành một phần tinh lực để chú ý tới tiến triển của sự việc.
Điều khiến y thấy khó hiểu là chỉ vì một sự bổ nhiệm nhân sự đơn giản của sơn Toàn Mỹ, không biết vì sao lại kích động đến thần kinh của Sato, làm cho Sato nhớn nhác mà tự mình đến tìm y, muốn y đứng ra can thiệp vào quyết định của sơn Toàn Mỹ.
Khiến cho Cổ Hướng Quốc vô cùng khó xử, không hiểu vì sao Sato lại có phản ứng kịch liệt như vậy.
... Nguyên nhân của sự việc chính là, sơn Toàn Mỹ đã tuyên bố ra bên ngoài, bổ nhiệm Ngụy Hồng Thanh làm Tổng giám đốc marketing của sơn Toàn Mỹ, phụ trách công tác tiêu thụ và phát triển sơn Toàn Mỹ trong cả nước.
Người ngoài có lẽ không có cảm giác gì, sẽ chỉ thắc mắc Ngụy Hồng Thanh là người như thế nào, làm sao lại đột nhiên từ một người vô danh không ai biết tên bỗng chốc được thăng chức làm Tổng giám đốc Marketing của sơn Toàn Mỹ? Rốt cuộc cô ta có lai lịch như thế nào?
Cổ Hướng Quốc cũng không hề biết ân oán giữa Sato và Ngụy Hồng Thanh, thậm chí có thể nói toàn thành phố Lang cũng không có mấy người biết rõ nội tình, nhưng trong số mấy người ít ỏi đó Hạ Tưởng lại là một người trong cuộc, mà Sato lại biết rõ rằng, Ngụy Hồng Thanh đảm nhiệm chức Tổng giám đốc Marketing của sơn Toàn Mỹ tuyệt đối là việc làm của Hạ Tưởng.
Hoàn toàn là cách làm đâm một dao vào giữa ngực y, độc ác hơn cả việc làm bẽ mặt.
Nếu nói Dương Bối lấy tiền của Trần Đại Đầu để đối đầu với sơn Occupy chỉ khiến Sato cảm thấy căm phẫn mà cười hòa hảo, thì việc Ngụy Hồng Thanh đảm nhiệm chức Tổng giám đốc Marketing của sơn Toàn Mỹ khiến cho y căm phẫn đến gần như mất đi lý trí, thậm chí có thể nói rằng đã khiến cho y cảm thấy lạnh cả xương sống.
Thủ đoạn của Hạ Tưởng rất sắc bén, cũng nắm được điểm yếu của mỗi người. Dương Bối là điểm yếu của Trần Đại Đầu và Nga Ni Trần, đồng thời cũng là trò cười của sơn Occupy. Còn Ngụy Hồng Thanh mặc dù không ai biết cô ta là người như thế nào nhưng cô cũng là điểm yếu của y, là cơn ác mộng mà nếu y không cẩn thận sẽ bị giật mình tỉnh dậy.
Sato sắp vượt khỏi sự phẫn nộ.
Nhưng y lại không thể nói rõ với Cổ Hướng Quốc, nói rằng trước kia y đã từng cưỡng hiếp Ngụy Hồng Thanh, hơn nữa Ngụy Hồng Thanh còn một mình nuôi lớn đứa con của y. Y chỉ lấy việc phá rối thị trường làm lý do, kịch liệt yêu cầu Cổ Hướng Quốc lấy thân phận của Thị trưởng ra mặt, yêu cầu sơn Toàn Mỹ chấm dứt việc lợi dụng thanh danh của sơn Occupy để đầu cơ thực hiện những hành vi vô sỉ của chính mình.
Cổ Hướng Quốc hiện giờ thân mình còn lo chưa xong, lại không thể lý giải yêu cầu của Sato rốt cuộc có ý gì, cũng chỉ trả lời qua loa. Chờ Sato đi khỏi, y lại gọi điện thoại cho Nga Ni Trần, muốn hỏi cho rõ ràng.
Nga Ni Trần biết sơ sơ về khúc mắc giữa Sato và Ngụy Hồng Thanh, liền nói một cách hàm súc, cuối cùng bùi ngùi nói vài câu:
- Tên Hạ Tưởng này có thủ đoạn sắc bén lại ra tay cực chuẩn, một khi đã ra tay là đánh ngay vào chỗ đau của người ta, làm cho người ta vừa khó chịu, lại vừa khó nói nên lời. Thị trưởng Cổ, chúng ta hiện tại rất bị động, phải nghĩ cách trả đòn mới được.
Cổ Hướng Quốc vốn muốn để thủ đoạn của y lại sau cùng, đánh Hạ Tưởng một cú bất ngờ, nhưng hiện tại xem ra nếu kéo dài thêm nói không chừng cũng không có cơ hội phát huy, liền nói:
- Ông có ý tưởng gì, nói nghe thử xem.
Nga Ni Trần cũng đã nghĩ được đối sách khá tốt, nên đã không giấu diếm nói thẳng ra.
Cổ Hướng Quốc nghe xong, từ chối cho ý kiến về kế hoạch của Nga Ni Trần, mà nói thẳng ra kế hoạch của y:
- Lúc Hạ Tưởng lật đổ Bạch Chiến Mặc ở quận Hạ Mã đã để lại tai hoạ ngầm. Về sau Bạch Chiến Mặc cũng điều tra rõ chân tướng, cô gái cố ý dụ dỗ gã mắc mưu lúc ấy tên là Tùng Phong Nhi, hiện tại Tùng Phong Nhi đang ở Bắc Kinh, đang làm việc cho công ty của mỹ nhân Tiếu Giai nổi tiếng lạnh lùng ở Bắc Kinh. Bạch Chiến Mặc cũng đã nắm giữ đầy đủ bằng chứng có thể chứng minh Tùng Phong Nhi cố ý gian lận tạo bằng chứng giả, mục đích của gã chính là cho dù không thể lật lại được bản án cũng phải đổ được chậu phân thối lên đầu Hạ Tưởng...
Nga Ni Trần mừng rỡ:
- Thực sự có chuyện như vậy sao? Thật là tốt quá, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần Tùng Phong Nhi thừa nhận là Hạ Tưởng đã sai khiến cô ta lừa Bạch Chiến Mặc, tội danh hãm hại nhân vật số một trong Đảng ủy của Hạ Tưởng nếu được chứng thực, hắn sẽ chịu hậu quả nghiêm trọng. Hừ!
Bỗng nhiên lại nghĩ ra gì đó, Nga Ni Trần lại la toáng lên:
- Tùng Phong Nhi làm việc ở công ty của Tiếu Giai, có phải Tiếu Giai và Hạ Tưởng cũng có quan hệ bất chính gì hay không? Tôi nghe nói Tiếu mỹ nhân vẫn chưa kết hôn, dường như còn có con nhỏ, người đàn ông sau lưng cô ấy là ai? Tôi nghĩ, nếu tôi chi 1 triệu tệ để thăm dò xem ai là bố đứa bé, có trọng thưởng thì tất có người dũng cảm, có thể nào điều tra ra một kết quả khiến cho người ta ngạc nhiên hay không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Ý tưởng của Nga Ni Trần như lóe sáng trước mặt Cổ Hướng Quốc. Nếu Hạ Tưởng thật sự có gian tình gì với Tiếu Giai, còn có cả con, ha hả, Hạ Tưởng muốn không rớt đài cũng khó.
Lại có Nga Ni Trần chủ động chi tiền và ra cả sức, cớ sao mà không làm? Cổ Hướng Quốc liền tán thành ý tưởng của Nga Ni Trần, giục y lập tức ra tay, không nên trì hoãn.
Nga Ni Trần phấn khởi như phát hiện ra đại lục mới, vừa buông điện thoại xuống đã bắt tay vào làm, phái thuộc hạ đắc lực nhất của y đi đến Bắc Kinh để điều tra Tiếu Giai. Chỉ có điều khiến y không ngờ tới chính là điều tra Tiếu Giai, chẳng những đã chính thức chọc giận Hạ Tưởng, cũng khiến y nếm mùi thủ đoạn của Tiếu Giai, về sau y mới hối tiếc cũng đã không kịp, bởi vì y đã mở ra một chiếc hộp "Pandora". (Hộp Pandora: Theo thần thoại Hy Lạp là chiếc hộp chứa đựng những hạt giống của mọi loại tai họa, nàng Pandora đã mở ra vì tò mò, khiến cho tai họa bay đi khắp thế gian và nảy mầm trong cuộc sống của con người).
...
Sau đợt sóng thứ nhất, thành phố Lang dường như lại khôi phục được vẻ yên bình bên ngoài, Hạ Tưởng cứ như thường lệ đi làm rồi về nhà, khôi phục mối quan hệ trước đậy có thể coi như mật thiết với Ngả Thành Văn, thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng Hạ Tưởng xuất hiện trong văn phòng của Ngả Thành Văn, mà lần nào Ngả Thành Văn cũng đều đưa tiễn vô cùng khách khí. Thái độ của Bí thư Thành ủy đối đãi với Phó thị trưởng thường trực còn thân thiết hơn so với thái độ đối đãi với Thị trưởng.
Người sáng suốt càng có thể thấy được, Thị trưởng Hạ ngoài việc quan hệ mật thiết với Bí thư Ngả ra thì sự hỗ trợ qua lại với Bí thư Trương cũng có vẻ tăng lên. Trước kia tuy rằng cũng từng có lúc nghe thấy Bí thư Trương và Thị trưởng Hạ thường có lập trường giống nhau, nhưng hai người tới lui mật thiết ngoài công việc cũng không phải nhiều, bây giờ thì khác, hai người gần như ngày nào cũng ở cùng một chỗ, cũng không biết đang bàn bạc chuyện quan trọng gì.
Sau khi Anh Thành và Lịch Phi tới thành phố Yến thì mới báo cáo công tác với Lộ Hồng Chiêm. Lộ Hồng Chiêm tuy rằng vô cùng bất mãn nhưng lại không tiện chỉ trích hai người cái gì, thứ nhất là bởi vì hai người có sự ủng hộ của Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch, mà nói thêm thậm chí còn có thể bê cả Ngả Thành Văn ra, khiến cho Lộ Hồng Chiêm biết có nhiều lời cũng vô ích. Thứ hai là Lộ Hồng Chiêm biết rất rõ y có nhược điểm nằm ở trong tay hai người, mặc dù nói việc gõ cửa nhà phụ nữ góa chồng không coi là chuyện gì ghê gớm lắm nhưng y là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, sẽ làm tổn hại phong tục giáo hóa, ảnh hưởng đến hình tượng, không cần đặt điều bịa đặt thêm là tốt rồi.
Mặc dù bị người khác nắm được nhược điểm, Lộ Hồng Chiêm vẫn không hề hối hận về việc đã lên giường với Doãn Chi Bình. Y phải thừa nhận Doãn Chi Bình quả thật hoàn hảo, chẳng những dáng người hạng nhất, trình độ siêu đẳng, hơn nữa còn quyến rũ đến tận xương tủy, khiến y sau khi nếm thử cũng không thể ngừng khao khát. Sau vài lần mây mưa, dù có chết ở trên giường của Doãn Chi Bình y cũng cam tâm.
Lộ Hồng Chiêm cảm giác như y đang hồi xuân, mới biết được trước kia cũng đã trải qua không ít phụ nữ nhưng so với Doãn Chi Bình đều là hàng loại ba, y thậm chí còn vui mừng là Lãnh Chất Phương đã chết, nếu không y cũng không có cơ hội hưởng thụ một diễm phúc không ngờ tới. Đồng thời y còn ghen tị với Lãnh Chất Phương, một người như vậy mà trái ôm phải ấp cưới đến bốn người phụ nữ, một lão già chết tiệt không ngờ còn chiếm đoạt Doãn Chi Bình bao nhiêu năm, lão già kia thật sự là táng tận lương tâm.
Lộ Hồng Chiêm đắm chìm trong bờ bến dịu dàng, đã không đủ tỉnh táo để nhận thức sự nhắc nhở của Cổ Hướng Quốc và tình cảnh nguy hiểm trước mắt, cuối cùng khiến y đánh mất cơ hội, suýt chút nữa gây ra sai lầm lớn.
Từ xưa tới nay anh hùng khó vượt qua ải mỹ nhân, thật ra dù có phải anh hùng hay không chỉ cần là đàn ông đều khó qua cửa ải phụ nữ. Nếu không, sao từ xưa đến nay bao nhiêu đàn ông đã quỵ ngã trong lòng phụ nữ?
Việc tiến hành thâu tóm lại quyền hành của Lộ Hồng Chiêm vốn đang được xem là thuận lợi, nhưng bởi vì y vô tình thu hoạch được Doãn Chi Bình đã không còn để tâm đến việc bố trí các bước tiếp theo, khiến cho Biểu Lý lợi dụng được sơ hở, thẩm tra xử lí một vụ án cưỡng dâm khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Sở dĩ nói là không biết nên khóc hay cười là bởi vì lúc tên tội phạm cưỡng hiếp bị thẩm vấn, vốn đang hả hê đắc ý, bộ dạng thỏa mãn hài lòng giống như chiếm được món hời lớn, cuối cùng sau khi gã nghe thấy tên của người bị hại đã không tin nổi phải yêu cầu cảnh sát nhắc lại một lần nữa. Cảnh sát thấy bộ dạng của gã thật sự có phần buồn cười, liền cố gắng lặp lại một lần nữa tên của người bị hại, kết quả là phạm nhân bỗng dưng khóc rống lên, nói là đã cưỡng hiếp nhầm người.
Cảnh sát chưa từng thấy một tên tội phạm cưỡng hiếp ngu xuẩn như vậy, tuy nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì đối phương có mục đích thực hiện việc hiếp dâm, có khả năng đằng sau vụ án lại có vụ án khác, là gây án trả thù không phải gây án vì kích động, nên đã tăng cường thẩm vấn, kết quả đã hỏi ra một vụ án trong án.
Theo như nghi phạm giải thích, người gã định cưỡng hiếp là Dương Bối. Kết quả trời xui đất khiến thế nào, uống chút rượu vào đã theo nhầm người, thêm nữa gã lại bị chứng quáng gà, buổi tối lúc tiến hành gây án chỉ nhìn quần áo ăn mặc giống nhau đã kéo người ta vào trong lùm cây thực hiện hành vi phạm tội.
Kỳ thật lúc ấy gã hoàn toàn có thể thong dong thoát thân, nhưng lại cảm thấy người bị hại phản kháng không quá kịch liệt, dường như còn có vẻ phối hợp, gã lại nổi cơn dục vọng, chuẩn bị cưỡng hiếp lần nữa, vừa lúc bị hai người qua đường phát hiện, bắt ngay tại trận.
Vừa nghe đến người mà nghi phạm muốn cưỡng hiếp là Dương Bối, Biểu Lý liền lập tức ý thức được tình tiết quan trọng của vụ án, ngay lập tức quyết định chủ thẩm vụ án này. Vừa đúng lúc này Lộ Hồng Chiêm lại đang vui đến quên cả trời đất, khiến cho Biểu Lý bắt được thời cơ vô cùng quan trọng.
Cũng phải nói là Trần Đại Đầu xui xẻo, y vốn định sai người cưỡng hiếp Dương Bối, muốn tàn phá thân thể và tâm lý Dương Bối. Không ngờ từ lúc Dương Bối được Hạ Tưởng nhắc nhở đã có sự phòng bị, hằng ngày cứ bước ra khỏi cửa là có lái xe đi theo, còn mời cả vệ sĩ, lúc ấy may mắn là nghi phạm đã theo nhầm người, nếu gã có theo đúng Dương Bối, đừng nói là gã có thể ra tay, không bị đánh cho tàn phế tại chỗ thì cũng may rồi.
Nhưng mọi việc lại luôn trùng hợp, chính bởi vì sự nhầm lẫn của nghi phạm, chẳng những khiến Hạ Tưởng tìm được chỗ khác biệt để chen vào, cũng khiến hắn nắm bắt được cơ hội xuất chiêu từ bên hông, khiến cho việc giao chiến giữa hắn và Cổ Hướng Quốc trong giả có thật, trong thật có giả, hoàn toàn trở thành vở kịch ngoài dự đoán của mọi người.