Thành phố Lang là một trong những nơi sản xuất hàng gia dụng lớn nhất Hoa Bắc, sản xuất hàng gia dụng bán chạy trong nước và cả ở hải ngoại. Triệu Tiểu Phong đầu tư vào công nghiệp sản xuất hàng gia dụng có thể nói là một khoản đầu tư mạo hiểm, bởi vì vốn đầu tư cao, thị trường mặc dù có triển vọng nhưng muốn mở rộng nguồn tiêu thụ lại không dễ. Nếu thành công có lẽ sẽ kiếm chác được một khoản kếch sù, thất bại, có lẽ sẽ mất cả vốn lẫn lời.
Triệu Tiểu Phong hiểu rất rõ thị trường, có lẽ y vì chuyện thất thế của Triệu Tuyền Tân mà muốn đánh cược một phen. Khảo sát xong xuôi thì lập tức quyết định đầu tư.
Hạ Tưởng đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố ký kết hợp đồng đầu tư với Triệu Tiểu Phong.
Hạ Tưởng điềm tĩnh, một lòng nhiệt tình lao vào công việc, khiến không ít người ở Thành ủy nhìn thấy, trong lòng đều âm thầm kính nể. Người chỉ biết đấu tranh mà không xây dựng chỉ là chính khách, bởi vì thường thì đấu tranh sẽ mang đến phá hoại, không phải là thành tích. Biết điều chỉnh con người là bản lĩnh, trong những năm tháng cách mạng thì còn có thể được, nhưng ngày hôm nay, khi tất cả đều lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm, người cán bộ chỉ có thủ đoạn đấu tranh, không có đầu óc kinh doanh thì chỉ có thể là một kẻ thọt chân, đi không vững và cũng đi không được xa.
Cổ Hướng Quốc đảm nhiệm chức Thị trưởng tới nay, tuy rằng cũng tạo ra được những thành tích nhất định nhưng y vì tranh quyền đoạt lợi với Ngả Thành Văn, vì củng cố địa vị đã giúp đỡ Nga Ni Trần để gia tăng quyền uy cá nhân ở Ủy ban nhân dân thành phố, lợi dụng Đồ Quân làm người tiên phong đi đầu, đấu tranh chính trị rất bóng bẩy, nhưng về mặt thành tích xây dựng kinh tế thì không có gì hay để nói cả.
Kỳ thật tất cả mọi người đều biết Cổ Hướng Quốc lên tỉnh cũng không phải là đi báo cáo công tác, mà là đi liên lạc với các mối quan hệ, tìm Bí thư Phạm kể khổ xin giúp đỡ. Sau quá trình tổng hợp so sánh, trong lòng mỗi người đều có một cán cân, càng ngày càng cảm thấy nếu đem so sánh thì có lẽ Hạ Tưởng chủ trì công tác chính phủ rất có triển vọng, bởi vì Phó thị trưởng Hạ không chỉ có có thủ đoạn chính trị mà hắn còn có đầu óc kinh doanh hơn người, có thể mang đến tác dụng thực tế cho thành phố Lang.
Mang đến đầu tư cho thành phố Lang chính là mang đến lợi ích thực tế và chiến tích cho mỗi người đang có mặt ở đây. Mỗi một khoản đầu tư đều có thể kéo nền kinh tế thành phố Lang tiến lên phía trước, cũng đại diện cho một con số lớn thu nhập từ thuế và công ăn việc làm. Thân là quan phụ mẫu, từ sâu tận đáy lòng của bất cứ ai lại chẳng có cảm giác tự hào?
Hình ảnh Hạ Tưởng trong cảm nhận của mọi người dần dần trở nên rõ rệt và sáng sủa hơn rất nhiều.
Đương nhiên cũng có không ít người cho rằng Hạ Tưởng đang làm trò, đang cố ý che dấu thủ đoạn ở sau lưng, chắc chắn sau khi tiễn Triệu Tiểu Phong đi hắn cũng sẽ đi tới Bắc Kinh hoặc Tỉnh để xin giúp đỡ. Không ngờ, Triệu Tiểu Phong vừa đi, Hạ Tưởng dưới sự mời mọc đầy thịnh tình của Vương Sắc Vi đã đi thị sát dự án bất động sản của cô ta ở thị xã Ngũ Đường.
Bí thư Thị ủy thị xã Ngũ Đường là Ngũ Hiểu Minh và Hạ Tưởng đều là Ủy viên thường vụ, về cấp bậc mà nói là giống nhau, vì vậy y có muốn ra mặt tiếp đón hay không đều được. Trên cơ bản Xã trưởng thị xã Ngũ Đường ra mặt đi cùng đã là tốt lắm rồi, nhưng khiến cho người ta thấy khó hiểu chính là chẳng những Xã trưởng thị xã Ngũ Đường ra mặt cùng đi, Ngũ Hiểu Minh cũng ra mặt cùng với Hạ Tưởng đi thị sát toàn bộ hành trình. Ai cũng biết rõ quan hệ chặt chẽ giữa Ngũ Hiểu Minh và Ngả Thành Văn, hành động này của Ngũ Hiểu Minh có thâm ý sâu sắc, cũng như truyền ra bên ngoài một tín hiệu vô cùng rõ ràng, mức độ thân thiết trong mối quan hệ giữa Bí thư Ngả và Thị trưởng Hạ đã vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Chẳng lẽ nói, trong cuộc trường kỳ kháng chiến này Bí thư Ngả sẽ ủng hộ Thị trưởng Hạ đến cùng?
Một bên là Hạ Tưởng toàn tâm toàn lực mà làm việc ở thành phố Lang, thu hút đầu tư, thị sát công việc, một bên là Cổ Hướng Quốc đã ở lại tỉnh thành được hai ngày vẫn chưa quay về, cán cân trong lòng của không ít người đã bắt đầu nghiêng về phía Hạ Tưởng. Tuy nhiên, đến ngày thứ ba, bỗng nhiên từ tỉnh thành truyền đến hai tin tức chấn động, một tốt một xấu, đều có liên quan mật thiết đến Hạ Tưởng.
Tin tốt lành là, đã đến thời điểm chọn Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, tỉnh có ý muốn điều Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch đảm nhiệm chức Thị trưởng, so sánh với chức vụ Phó thị trưởng thường trực hiện tại, tương đương như trực tiếp thăng cấp, đối với bất cứ ai mà nói đây là một việc tốt.
Người làm quan đều muốn đảm nhiệm chức vụ chính, không ai muốn làm phụ tá. Hơn nữa Hạ Tưởng hiện tại mới đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực chưa đến một năm, có thể một bước thăng cấp tuyệt đối là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Tuy rằng nói thành phố Thiên Trạch và thành phố Chương Trình đều được xem là hai thành phố lớn nghèo nàn của tỉnh Yến, thành phố Chương Trình ở phía tây nam của Bắc Kinh, thành phố Thiên Trạch ở ngay phía Bắc của Bắc Kinh, nhưng dù sao chức Thị trưởng cũng là chức vụ chính, người bình thường thì đã nhận không chút do dự, cho rằng là một cơ hội đề bạt hiếm có.
Đối với Hạ Tưởng mà nói lại có cái nhìn khác, hắn biết rõ lần thứ ba lộ ra tin đồn phải điều hắn khỏi thành phố Lang thì không chỉ là một sự thăm dò, mà rất có khả năng làm thật, thực sự có người muốn dọn hắn đi.
Chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch không đáng để đảm nhiệm, là nhận thức chung của tất cả các Thị trưởng ở tỉnh Yến. Bởi vì thành phố Thiên Trạch nhiều núi nhiều thảo nguyên, chỉ có điều ít đất đai, định hướng phát triển của toàn thành phố Thiên Trạch là du lịch, tài nguyên, vị trí. Nói thì dễ nghe, trên thực tế chỉ có con đường du lịch là có thể đi, trừ cái đó ra không có bất kỳ ưu thế gì về phương diện công nghiệp và nông nghiệp, thậm chí tài nguyên khoáng sản cũng không bằng thành phố Chương Trình.
Thành tích của Thị trưởng thành phố Thiên Trạch rất ít, cơ bản mấy vị Thị trưởng trước đó đều hơn 50 tuổi và làm đến lúc về hưu, tương đương như trạm dừng chân cuối cùng. Trước tiên khoan hãy nói đến tin đồn tung ra có phải thật lòng muốn cho hắn đến hành phố Thiên Trạch hay không, mà dù cho thật sự có một tờ giấy điều lệnh đưa đến, hắn cũng hiểu rõ mục đích không phải là để đề bạt hắn mà là để nắm giết hắn.
Nếu nói cái gọi là tin tức tốt cũng không mang đến bất kỳ mong đợi gì cho Hạ Tưởng, tin tức xấu đồng thời được truyền ra cùng lúc với tin tức tốt, càng làm cho hắn thấy trong lòng thất kinh, biết đối phương vì muốn dẹp bỏ hắn hoặc là muốn lật đổ hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tin tức xấu là, Bí thư quận ủy quận Hạ Mã trước đây là Bạch Chiến Mặc đã đệ trình một phần chứng cớ lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chứng minh lúc ấy có người dụ dỗ y mắc mưu, mà người đứng sau xúi giục người phụ nữ đã quyến rũ y chính là đối thủ của y.
Ai chẳng biết rõ lúc ấy người không qua lại với Bạch Chiến Mặc chính là Hạ Tưởng.
Hai luồng tin tức giống như hai quả bom hạng nặng, dẫn đến thời cơ sóng to gió lớn rất nhạy cảm ở thành phố Lang, khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ dụng ý phía sau.
Nhưng Hạ Tưởng ở ngay nơi đầu sóng ngọn gió cũng không lúng túng hoảng hốt giống như mọi người nghĩ, mà là vẫn chẫm rãi, cần chủ trì công tác thì chủ trì công tác, cần tiếp nhà đầu tư phát triển thì tiếp nhà đầu tư phát triển, thậm chí còn tranh thủ lúc rảnh rỗi đến vùng ngoại ô thị sát dự án du lịch sinh thái nông nghiệp của Dương Uy, và đưa ra rất nhiều ý kiến có tính khả thi.
Mọi người cảm thấy khó hiểu, bất kể là luồng tin nào, chỉ cần có một tin là thật, Hạ Tưởng thăng chức cũng được hay bị khiển trách cũng được, hiện tại mọi việc làm ở thành phố Lang đều không có ý nghĩ gì nữa, hắn làm sao mà vẫn không chịu buông tay, mà vẫn hết lòng hết sức lo lắng cho sự phát triển kinh tế của thành phố Lang?
Người khác không hiểu, Hạ Tưởng cũng không cần phải giải thích. Niềm tin của hắn chính là, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho việc Cổ Hướng Quốc và Lãnh Chất Phương liên kết xử án sai án oan, không thể dễ dàng tha thứ cho việc Cổ Hướng Quốc lại làm ô dù cho Nga Ni Trần, phải dẹp bỏ Cổ Hướng Quốc, trả lại thanh bình cho người dân thành phố Lang.
Trả lại sự thanh bình thôi vẫn chưa đủ, còn phải mang lại cho người dân thành phố Lang lợi ích thực tế. Bất kể là hắn đi hay ở, chỉ cần hắn còn ở thành phố Lang một ngày nhất định phải làm tốt mỗi một công việc hắn phụ trách, không thể đầu voi đuôi chuột.
Giống như ở huyện Bá, ở thành phố Yến, ở huyện An, ở quận Hạ Mã cũng vậy, các dự án hắn phụ trách trước đây, hiện tại trên 80% vẫn đang có lãi, hơn nữa còn có chiều hướng càng ngày càng lớn mạnh. Hạ Tưởng hiểu một điều, đấu tranh chính trị đúng là không thể thiếu, quan trường chính là chốn danh lợi, việc đấu đá là không thể tránh khỏi, nhưng đấu đá là vì muốn tốt cho sự phát triển kinh tế chứ không chỉ là đánh bại đối thủ sau đó thăng quan phát tài.
Một điểm quan trọng nhất mà hắn biết rõ, muốn điều hắn đi khỏi thành phố Lang, muốn nhắc lại chuyện xưa, để Bạch Chiến Mặc âm thầm xử lý hắn, bất kể là loại thủ đoạn gì cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng mà thực hiện được. Hắn không phải không có thực lực, cũng không phải không có thủ đoạn, đối phương chỉ tung ra tin đồn mà không có hành động thực tế đã nói lên một điều, đối phương không có sức mạnh, cũng không có chắc chắn, nếu không cũng đã không có tiếng mà không có miếng.
Hạ Tưởng không để ý tới đòn gió của đối phương, lần lượt làm tốt những công việc mình phụ trách. Thừa dịp Cổ Hướng Quốc không có mặt, hắn thi hành mạnh mẽ quan niệm cầm quyền của mình, điều chỉnh một vài phương châm chính sách trong phạm vi nhỏ, cũng kiên quyết từ chối một vài yêu cầu vô lý mà sơn Occupy đưa ra.
Ủy ban nhân dân thành phố dưới sự lãnh đạo của Hạ Tưởng, bầu không khí trở nên đầy phấn chấn, ngay cả Thiệu Đinh người kiên định nhất đi theo Cổ Hướng Quốc cũng rất ít phát biểu ý kiến phản đối.
Giữa trưa ngày hôm sau, Cổ Hướng Quốc từ thành phố Yến trở về, vừa trở về đã vội vàng triệu tập họp hội nghị công tác, thông báo tình hình cụ thể về việc y báo cáo công tác với lãnh đạo Tỉnh ủy ở Tỉnh ủy.
Bản thông báo trong hội nghị đều là lối văn chương kiểu cách, không đáng để nghe, chẳng qua là những lời nói quan liêu khách sáo. Tuy nhiên cũng có chỗ nói bóng gió, ví dụ như Cổ Hướng Quốc ba lần nhấn mạnh, lãnh đạo Tỉnh ủy đã đặc biệt chỉ ra không thể thay đổi cục diện ổn định đoàn kết tốt đẹp của thành phố Lang, cho dù hy sinh một phần lợi ích kinh tế cũng phải duy trì một cục diện yên ổn. Thành phố Lang là đầu cầu của tỉnh Yến, phải lấy trật tự trị an tốt đẹp và bầu không khí chính trị tốt đẹp để làm bài thi giao nộp cho Tỉnh ủy.
Chẳng khác là ám chỉ Hạ Tưởng đừng có làm quá, đừng khiến lãnh đạo Tỉnh ủy thấy không vui.
Hạ Tưởng ngoài mặt là Cổ Hướng Quốc nói sao thì hắn nghe vậy, trong lòng lại cười lạnh, thành phố Lang yên ổn đoàn kết? Cảnh tượng Thành phố Lang tốt đẹp? Nga Ni Trần chính là cái u ác tính lớn của thành phố Lang, Cổ Hướng Quốc chính là người bảo vệ cái u ác tính. Thế lực đen tối hung hăng ngang ngược ở thành phố Lang, Cổ Hướng Quốc làm như không thấy, ngược lại chỉ trích hắn phá hỏng cục diện an toàn đoàn kết tốt đẹp của thành phố Lang, thật biết đổi trắng thay đen. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Việc đổi trắng thay đen không chỉ có Cổ Hướng Quốc nói mà thôi, ngày hôm sau Tỉnh ủy liền thông báo cho Hạ Tưởng ngay lập tức đến Tỉnh ủy họp.
Tình hình nghiêm trọng hơn so với trong dự đoán, đòn phản kích của đối thủ khá sắc bén, cũng khiến cho Hạ Tưởng âm thầm kinh hãi. Tuy nhiên nghĩ lại cũng có thể hiểu, khi đối mặt với chọn lựa quan trọng, phản ứng của mọi người đều sẽ giở bất kỳ mánh khóe nào có thể.
Chỉ có duy nhất một điều không ngờ chính là, sau một năm, Bạch Chiến Mặc cũng đến góp vui, muốn xử hắn một trận... Gã còn có mặt mũi mà xuất hiện sao?
Hạ Tưởng trước khi lên đường đến thành phố Yến đã gọi một cú điện thoại cho Tiếu Giai, nói về việc Bạch Chiến Mặc lại nhảy ra, bảo Tùng Phong Nhi cẩn thận một chút, chớ để Bạch Chiến Mặc nắm được sơ hở.
Điều khiến Hạ Tưởng cảm thấy bất ngờ chính là câu nói đầu tiên của Tiếu Giai:
- Tùng Phong Nhi mấy ngày nay không biết đang bận cái gì, cô ấy nghe đồn việc Bạch Chiến Mặc nhảy ra quấy rối, em khuyên cô ấy ở lại Công ty mà cô ấy không nghe, cứ khăng khăng muốn cho Bạch Chiến Mặc biết tay... Em không thể thuyết phục được cô ấy, anh có thời gian thì khuyên nhủ cô ấy thêm.
Hạ Tưởng cũng đành chịu, Tùng Phong Nhi nhìn bên ngoài nhu nhược, thực ra rất có cá tính, cũng vô cùng bướng bỉnh, đoán chừng kể cả hắn ra mặt cũng không khuyên nhủ được, hơn nữa hắn hiện tại quả thật không có thời gian, đành gạt bỏ ý định liên lạc với Tùng Phong Nhi, chỉ dặn dò Tiếu Giai vài câu, bảo cô ấy chú ý an toàn, để ý xung quanh có người xa lạ xuất hiện hay không.
Hạ Tưởng vừa định ngắt điện thoại, Tiếu Giai lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói:
- Anh không nói, hai hôm nay em đúng là có phát hiện ra có người khả nghi ở quanh mình. Lúc đầu còn không để ý, anh vừa nói em lại nghĩ ra.
Khu chung cư Tiếu Giai ở là khu nhà ở cao cấp của Bắc Kinh, bình thường ra vào có chế độ quản lý rất nghiêm ngặt, thông thường người ngoài không vào được. Nhưng từ sau khi có con gái Tiếu Giai thích đưa con gái đến một khu công viên ở trước cổng để đi dạo mát, có vẻ như bắt đầu từ ngày hôm kia luôn cảm thấy phía sau như có một cái đuôi. Tiếu Giai thấy mình không đắc tội với người nào ở Bắc Kinh, hơn nữa vài năm gần đây cô cũng mờ nhạt khỏi tầm mắt công chúng, cơ bản có rất nhiều bạn bè và đối thủ trong kinh doanh trước kia cũng không biết cô vẫn còn ở Bắc Kinh.
Sau khi hoài nghi, cô lại để ý quan sát cũng nghĩ có thể do cô quá nhạy cảm. Khu công viên người đến người đi, thường xuyên có những gương mặt xa lạ xuất hiện, cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng lời nhắc nhở của Hạ Tưởng ngày hôm nay khiến cô suy nghĩ cẩn thận lại một hồi, càng cảm thấy quả thật có mấy gương mặt xa lạ luôn quanh quẩn ở cách cô không xa. Tiếu Giai trước đó từng trải qua nhiều việc phức tạp, tuy rằng mấy năm gần đây vẫn thuận lợi nhưng vẫn giữ thái độ cảnh giác, nhất là hiện tại đang là thời khắc quan trọng Hạ Tưởng xung đột với đối thủ, cô liền lập tức ý thức được có khả năng có người muốn lợi dụng quan hệ của cô và Hạ Tưởng để làm to chuyện.
Buông điện thoại của Hạ Tưởng, Tiếu Giai nhìn con gái đang ngủ say, trong lòng lại ngập tràn hạnh phúc. Cô vươn vai, xoay mình, nghĩ thầm rằng đã mấy năm không hoạt động tay chân rồi, không ngờ hiện tại cô đã yên ổn mà còn có người muốn nhắm đến cô? Nhớ lại những năm cô ấy một mình ở Bắc Kinh kinh doanh vừa mới có khởi sắc, có bao nhiêu nhân vật có uy tín danh dự dùng đủ mọi cách muốn kéo cô xuống nước, ép buộc dụ dỗ, cô đều không thỏa hiệp, ung dung đối phó, gặp chiêu nào thì đánh chiêu đấy.
Hiện tại cô chỉ nghĩ tới một cuộc sống yên bình, không ngờ còn có người như không có mắt mà có ý định muốn nhằm vào cô ấy, muốn ra tay đối phó với Hạ Tưởng từ trên người cô? Tiếu Giai nghĩ tới mình vẫn chưa làm gì cho Hạ Tưởng, bây giờ cơ hội đã tới, cô quyết định tìm hiểu ngọn nguồn, ra tay chặt đứt bàn tay đen tối ở phía sau.
Tiếu Giai lập tức gọi cho Lý Thấm, Lý Thấm vẫn muốn ở bên cạnh Hạ Tưởng cùng triển khai công việc ở thành phố Lang nhưng tình hình thành phố Lang vẫn chưa yên ổn thuận lợi, sau khi xảy ra sự kiện Tiêu Ngũ và Vệ Tân, Hạ Tưởng để Lý Thấm quay về Bắc Kinh. Lý Thấm vừa nghe liền lập tức đùng đùng nổi giận, tuy nhiên cô ấy rốt cuộc là một người có lý trí, sau khi bình tĩnh lại liền vạch ra một loạt phương pháp phản kích cho Tiếu Giai.
Tài sản của Tiếu Giai có cả tỉ, lại kinh doanh ở Bắc Kinh nhiều năm, muốn tiền là có tiền, muốn người là có người, cô ấy ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có vô số người hành động ngay. Chỉ cần nửa ngày đã điều tra rõ chân tướng, quả nhiên có người theo dõi và điều tra được người chủ mưu phía sau là Nga Ni Trần.
Nga Ni Trần là một trong những đối thủ lớn nhất của Hạ Tưởng, Tiếu Giai hiển nhiên biết rất rõ. Nga Ni Trần phái người truy tìm hành tung của cô, dụng ý không cần nói cũng biết. Tiếu Giai bao nhiêu năm không tức giận, hôm nay cuối cùng đã nổi giận.
Lý Thấm cũng nổi giận.
Cô cũng đã từng tự mình trải nghiệm sự hiểm ác ở thành phố Lang, cũng biết Hạ Tưởng ở thành phố Lang đã trải qua những khó khăn hiểm trở ra sao, không ngờ đối phương còn muốn lợi dụng Tiếu Giai để làm to chuyện, khiến cho cô ấy đã không kìm nổi chửi một câu thô tục:
- Đồ chó, muốn hại người à, không xử mày mới là lạ.
Tiếu Giai và Lý Thấm hai người bí mật mưu tính cả buổi tối, sau khi nắm rõ sự phân bố toàn bộ tài sản của Nga Ni Trần ở Bắc Kinh đã nghĩ ra một loạt kế hoạch bắn tỉa. Đầu óc kinh doanh như thiên tài của Lý Thấm sau khi cùng Hạ Tưởng trải qua vụ đánh úp Nguyên Minh Lượng ở quận Hạ Mã vẫn chưa có đất dụng võ, bây giờ cuối cùng cơ hội đã đến, cô ấy vui mừng khôn xiết.
Nga Ni Trần có không ít tài sản ở Bắc Kinh, trong đó bất động sản chiếm chủ yếu, vừa may Tiếu Giai lại có sức ảnh hưởng hô mưa gọi gió trong ngành bất động sản ở Bắc Kinh.
Ngọn lửa chiến tranh từ thành phố Lang đã lan tới Bắc Kinh, ngọn lửa ngút trời, cuối cùng khiến không ít người bị cháy xém.
...
Hạ Tưởng đến thành phố Yến, đi thẳng đến Tỉnh ủy, hắn nhận được thông báo của văn phòng Tỉnh ủy, vốn định đến trụ sở Tỉnh ủy trước để tìm Tống Triêu Độ thảo luận đối sách một chút, không ngờ vừa mới vào cửa đã bị Vương Bằng Phi nhìn thấy, vì thế hắn liền đến văn phòng của Vương Bằng Phi.
- Trưởng ban Mã đề nghị phải điều anh đến thành phố Thiên Trạch đảm nhiệm chức Thị trưởng, Chủ tịch tỉnh Tống giữ ý kiến phản đối, tôi còn chưa bày tỏ thái độ...
Vương Bằng Phi không hề khách sáo tí nào, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính.
- Quan điểm của tôi là, mặc dù cũng nghĩ ngờ là muốn dẹp bỏ anh, nhưng đây là một cơ hội hiếm có, có thể thuận thế mà xuống núi, vừa có lợi lại cho người khác một phần ân tình.
Nếu Hạ Tưởng không biết lập trường của Vương Bằng Phi thì sẽ nghĩ rằng y đang làm thuyết khách cho ai đó. Quả thật, xuất phát điểm của Vương Bằng Phi cũng là vì tốt cho hắn, từ Phó giám đốc sở lên Giám đốc sở không hề đơn giản, có rất nhiều người cả đời không thể vượt qua, cũng không có nghĩa là tất cả các Phó thị trưởng thường trực đều nhất định sẽ đảm nhiệm chức Thị trưởng.
Nhưng Hạ Tưởng không muốn rời khỏi thành phố Lang vào lúc này, để lại một cục diện rối ren cho những những người kế nhiệm. Chủ yếu là hắn biết rất rõ người dân của thành phố Lang khao khát đến mức nào một bầu trời trong xanh, mà Nga Ni Trần ở thành phố Lang đã lộng hành bao lâu nay. Không hề nói quá, giai đoạn hiện tại chỉ có hắn là có thể đánh tan đế quốc khổng lồ của Nga Ni Trần từ chính diện, hơn nữa hắn đã đi được hơn phân nửa lộ trình, bây giờ từ bỏ thì thật là đáng tiếc.