Quan Thần

Chương 882: Phạm sai lầm, mưa gió mãnh liệt




Tin tức tốt
Tin tức cực tốt
Dương Minh là chính là nhân vật mấu chốt nhất trong vụ án Tiêu Điện, y không chính miệng nhận tội, vụ án Tiêu Điện sẽ không thể triệt để lật lại bản án. Dương Minh thuận lợi điều về nước, tương đương với việc cuối cùng đã mở ra cánh cửa hủy diệt Cổ Hướng Quốc.
Hạ Tưởng rất rõ Cổ Hướng Quốc ở trong vụ án Tiêu Điện được vùi lấp rất sâu
Dương Minh có thể thuận lợi điều về, vẫn là được hưởng lợi từ nhân duyên của Liên Nhược Hạm trong xã hội tầng cao bên Mỹ, nếu không, với sự ngạo mạn của Mĩ, tùy tiện viện một cớ tị nạn chính trị thì đã có thể cho Dương Minh ở lại, rất có khả năng kéo dài tới tám năm mười năm. May thay công ty Liên Nhược Hạm tại Mỹ có đủ lực ảnh hưởng, hơn nữa giúp đỡ một thượng nghị sĩ tranh cử, cuối cùng thông được lộ tuyến tầng trên.
Bên trong chính trị nước Mĩ, cũng chưa bao giờ thiếu thế công tiền tài và ân tình.
Dương Minh điều về là chuyện lớn, Hạ Tưởng liền muốn lập tức xuất phát đi tiếp ứng một chút, chính mắt nhìn thấy Dương Minh hắn mới yên tâm. Vệ Tân nhìn ra Hạ Tưởng có chuyện quan trọng cần làm, liền xấu hổ mặc quần áo vào, dịu dàng nói:
- Em bỗng nhiên có chút không khỏe, hôm nay sẽ không cho anh. Anh có việc làm cho xong trước đi, em ngủ trước đây
Hạ Tưởng biết rằng Vệ Tân là cho hắn bậc thang để xuống, liền kéo cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt lấy:
- Nghỉ ngơi cho tốt, một ngày nào đó em sẽ là người phụ nữ của anh.
Một câu rất mạnh mẽ rất hống hách, trực tiếp khắc sâu vào trong lòng Vệ Tân, khiến cô mềm nhũn ra, đợi Hạ Tưởng đi được một lúc lâu, cô vẫn còn ngẩn ngơ ngồi tại chỗ chưa động, giống như ngây dại, vẻ mặt mê muội.
Vệ Tân mở nước tắm, làn nước ấm áp lướt qua làn da trẻ trung trơn mượt của cô, cô nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng sóng ngọt ngào vô tận. Nhìn cơ thể trẻ trung và xinh đẹp trong gương, tôi thấy mà ngậm ngùi, không chỗ nào không tinh tế, không chỗ nào không hoàn mỹ, đàn hồi, mịn màng, trắng nõn, ngọn đèn vừa chiếu rọi, toát ra vẻ tinh tuý và ánh sáng chói lọi của một người con gái hơn 20
Cả đời phụ nữ, chỉ đơn giản ao ước có được một người yêu. Trong lòng cô, phú quý và quyền lực đều là mây khói, chỉ có ở cùng một chỗ với người mình yêu, dù chỉ có một ngày, cũng là vĩnh hằng.
Tâm tư Vệ Tân, Hạ Tưởng không thể biết hết toàn bộ, cũng có thể biết đại khái. Trên đời này, không ai có thể hiểu rõ nổi bi thương và sự dịu dàng của Vệ Tân hơn hắn, cũng không có một ai rõ hơn hắn, tình yêu của Vệ Tân là quyến luyến, bịn rịn như thế nào.
Tuy nhiên lúc này, hắn không còn lòng dạ nào dây vào gút mắc cảm tình giữa nam và nữ, cùng Lịch Phi gặp mặt, tìm hiểu tỉ mỉ sự tình trải qua, sau khi biết hết thảy đều thuận lợi, cuối cùng mới yên tâm.
Buổi tối hơn 10h, sân bay quốc tế Bắc Kinh, Dương Minh bị điều về nước, ủ rũ bị Anh Thành dẫn người áp tải lên xe cảnh sát của thành phố Lang, trong đêm chạy về thành phố Lang. Lúc này, Hạ Tưởng và Lịch Phi vẫn còn ở cục công an thành phố trấn thủ. Bắc Kinh cách thành phố Lang chỉ không đến một giờ lộ trình, là một mắc xích mấu chốt nhất trong vụ án Tiêu Điện, điều về Dương Minh, Hạ Tưởng đã ở phía sau màn làm rất nhiều công tác, cũng khiến Liên Nhược Hạm hy sinh không ít thời gian quý giá, hiện tại chỉ kém một bước là có thể thuận lợi chuyển giao đến thành phố Lang, "vi sơn cửu nhận bất năng công khuy nhất quĩ" (núi đã đắp cao đến thế, không thể thiếu sọt đất cuối cùng mà sôi hỏng bỏng không)
Anh Thành sau khi xuất phát, cùng Lịch Phi ước định mỗi năm phút đồng hồ báo cáo tình hình một lần, trong nửa giờ, hết thảy bình thường, lúc này đoàn xe đã ra khỏi địa giới Bắc Kinh, tiến nhập phạm vi quản hạt của thành phố Lang.
Trên đường cao tốc từ Bắc Kinh tới thành phố Lang, có một cầu vượt bắt ngang qua đường cao tốc, trước kia thường xuyên có thiếu niên hư hỏng đứng ở trên cầu ném đá xuống những chiếc xe qua lại phía dưới, từng tạo thành thảm án hủy xe chết người nghiêm trọng, nơi đây bởi vì lộ trình hình tam giác, đã được các tài xế lái xe tưởng tượng mà xưng là tam giác đen chết chóc
Tốc độ xe trên đường cao tốc bình thường trong khoảng 120 km, trực diện nhận lấy một hòn đá lớn bằng đầu ngón cái, thì đủ có khả năng xuyên qua lớp kính thủy tinh, đánh trúng người lái xe xỉu tại chỗ. Nhưng sự kiện ném đá thông thường chỉ xảy ra vào ban ngày, buổi tối rất ít khi có tình huống cùng loại phát sinh, Anh Thành dưới sự hưng phấn chỉ lo vội vàng mà chạy, liền quên dặn dò đoàn xe khi đi ngang qua đen tam giác phải giảm tốc độ.
Không ngờ, đột nhiên đã xảy ra chuyện
Đoàn xe áp giải Dương Minh tổng cộng có 5 chiếc, Dương Minh ngồi một chiếc ở giữa, do Anh Thành đích thân đi cùng. 5 chiếc xe, tổng cộng 15 cảnh sát, có thể nói thanh thế lớn, canh gác nghiêm ngặt, đều là thủ hạ được Anh Thành tin tưởng, cũng có thể nói tất cả đều là tinh anh của cục công an thành phố Lang.
5 chiếc xe theo hàng một nối đuôi nhau, cách nhau khoảng 200 mét, Anh Thành ngồi ở vị trí lái phụ, đang cùng Hạ Tưởng trò chuyện, nói là tất cả đều bình thường, vừa dứt lời, chợt nghe phía trước truyền đến một âm thanh vang dội, tiếp theo sau chính là âm thanh phanh xe chói tai, ngay tại lúc Anh Thành hoàn hồn nhìn lại, thì một tiếng vang va chạm cực lớn truyền đến.
Không tốt, đã xảy ra chuyện
Anh Thành kinh hãi, trong ánh sáng đèn xe lập lòe, không kịp dặn lái xe khẩn cấp né tránh, liền trơ mắt nhìn đuôi sau của ô tô phía trước càng ngày càng gần, theo sau một tiếng "rầm" long trời lở đất truyền đến, một quán tính thật lớn khiến Anh Thành bổ nhào về phía trước, đầu đánh vào trên đồng hồ đo, lập tức máu chảy đầy đầu.
Còn chưa xong, xe sau cũng thu thế không được, hung hăng mà đuổi theo đuôi, lại đem xe Anh Thành đẩy về phía trước hơn mười thước.
5 chiếc xe liên hoàn đụng nhau, tiếng va đập không dứt bên tai, hiện trường lại càng vô cùng thê thảm.
Sau khi tất cả bình ổn lại, Anh Thành mặt đầy máu tươi cũng không kịp lo lau chùi, quay đầu nhìn lại, Dương Minh đã hôn mê, hai cảnh sát ngồi cùng y cũng là một người trọng thương, một người bị thương nhẹ.
Anh Thành còn đỡ, may mắn có buộc đai an toàn, nếu không phỏng chừng cũng xong đời. Phần ngực vừa hít vào liền đau ê ẩm, hẳn là xương sườn đã gãy. Ông ta cắn răng đẩy cửa xe ra, bên trong màn đêm nhìn không được rõ, nhưng mơ hồ có thể thấy được 5 chiếc ô tô dồn cục một chỗ, đã không còn ra bộ dáng, chiếc ô tô đầu tiên nhất là thảm nhất, xe 3 thùng bị đụng đến nổi còn được 2 thùng, cảnh sát bên trong phỏng chừng dữ nhiều lành ít.
Cố nén lửa giận trong lồng ngực —— Anh Thành biết, hơn phân nửa bị người đánh lén, cũng là ông ta sơ sẩy lơ là, đã quên một là giảm tốc độ, hai là đem đoàn xe cách xa nhau chút —— hiện tại hối hận cũng không thể cứu vãn, ông ta vội vàng lớn tiếng triệu tập cảnh sát còn có thể hoạt động, phong tỏa hiện trường, thông báo cục công an thành phố, đồng thời tự mình cứu hộ.
Sự tình phát sinh cùng suy đoán của Anh Thành rất giống nhau, chiếc xe cảnh sát đầu tiên nhất bị 3 hòn đá ném trúng, trong đó một viên trực tiếp xuyên qua kính chắn gió, đánh vào trên má trái của người lái xe, hơn nữa rất không may, đã cắt đứt động mạch của người lái xe.
Người lái xe nửa bên mặt chìm bên trong vũng máu, khuôn mặt trẻ trung của anh ta có sợ hãi có không cam lòng, mọi người ba chân bốn cẳng mà giúp anh ta cầm máu, chỉ tiếc, máu vẫn như cũ cứ chảy mãi không dừng, lúc này anh ta là không xong rồi.
Anh ta mới 25 tuổi, đúng là tuổi trẻ phơi phới, hơn nữa tính cuối năm kết hôn, cuộc đời của anh ta đang sắp bước sang trang mới, ai có thể dự đoán được lại chết như thế này? Anh Thành cả đời làm cảnh sát, cũng gặp biết bao sinh ly tử biệt, cũng có đồng sự cùng ông ta thân như như tay với chân bị kẻ thù một đao đâm trúng chỗ yếu hại, thời khắc bi thương chết trong lòng ông ta, lúc ấy ông ta chỉ có lòng căm phẫn, không hề chảy một giọt nước mắt.
Nhưng hiện tại ông ta không cố nén, ôm người lái xe trong lòng, nước mắt rơi như mưa. Lái xe tên là Vương Tiểu Lục, một chàng thanh niên diện mạo bình thường cả đời bình thường, nhưng anh ta ở thời khắc cuối cùng của cuộc sống, nói một câu khiến mọi người ở đây đều phải biến đổi sắc mặt:
- Sếp Anh, tôi có thể chết trong lúc chấp hành nhiệm vụ, có được xem là anh hùng không?
- Được
Anh Thành chắc như đinh đóng cột mà trả lời Vương Tiểu Lục,
- Cậu chính là người anh hùng đáng kính trọng nhất trong lòng tôi
Vương Tiểu Lục đã không còn hồi âm, máu anh ta đã chảy cạn, thân thể đang lạnh dần.
...
Xe đầu tổn thất thê thảm và nghiêm trọng nhất, tử vong tại chỗ hai người, trọng thương một người. Sau Anh Thành từ trong miệng cảnh sát cứu giúp biết được, trong nháy mắt bị đánh trúng, Vương Tiểu Lục cố nén đau đớn, liều chết đem xe chuyển phương hướng, cứu được hơn phân nửa thân xe, nếu không phía sau đụng liên hoàn như thế thì tổn thất sẽ càng thêm thê thảm và nghiêm trọng, nói không chừng còn có thể ngay tại chỗ chết thêm mấy người. Nhưng là đúng là Vương Tiểu Lục liều chết lách khỏi, đầu xe đụng mạnh vào chân cầu, mới dẫn đến anh ta và phụ lái bị chấn thương nội tạng toàn bộ, hy sinh thân mình, nhờ vậy khiến tổn thất đụng liên hoàn hàng của xe sau giảm tới mức thấp nhất.
Anh ta hoàn toàn xứng đáng là anh hùng
Bởi vì cầu vượt cách đường cao tốc có độ cao nhất định, muốn nhảy lên đuổi bắt hung thủ có khó khăn nhất định, chủ yếu cũng là 15 cảnh sát, chết có bị thương có, trên cơ bản đã mất đi sức chiến đấu.
Một chiêu thật cao minh, Anh Thành trong lòng lửa giận hừng hực, đồng thời, lại rơi vào trong sự tự trách sâu sắc. Nếu ông ta cẩn thận một chút, cũng sẽ không tạo thành thảm án trọng đại như thế. Tuy rằng nói cũng là đối thủ rất ác độc, thủ đoạn làm cho người ta khó lòng phòng bị, nhưng bên trong là có nhân tố ông ta sơ suất.
Anh Thành máu tươi đầy mặt, khuôn mặt dữ tợn, cố nén lửa giận, chỉ huy lục soát hiện trường. Không cần nghĩ ông ta cũng biết người âm thầm hạ độc thủ là ai, nhưng đối thủ cao minh ở chỗ không hề lưu lại một chút chứng cớ nào, đêm hôm khuya khoắc, người cũng đã sớm chạy xa —— nhưng không thể cứ như vậy là xong, trời sáng liền lập tức triệu tập rất nhiều nhân sự, tại các thôn trang trong vòng 10 km xung quanh cầu vượt, nhất loạt điều tra, nhất định phải tìm ra thủ phạm, lấy lại công đạo.
...
Tin tức truyền tới cục công an thành phố Lang, Hạ Tưởng và Lịch Phi đang trong chờ đợi, sau khi nghe được, lúc này lập tức giận dữ.
Hạ Tưởng cũng không thèm để ý rằng đêm đã khuya, lập tức hướng Ngả Thành Văn báo cáo tình hình.
Ngả Thành Văn có thói quen ngủ sớm, y vừa mới chìm vào giấc ngủ thì đã bị đánh thức, có chút không kiên nhẫn, vừa thấy là điện thoại cục công an thành phố, cũng không nghĩ tới là Hạ Tưởng, liền tức giận nói:
- Sự tình gì mà nửa đêm gọi điện thoại tới? Còn cho người khác nghỉ ngơi hay không?
- Bí thư Ngả, xảy ra chút bất trắc...
Hạ Tưởng giọng điệu rất bi thương
- Không vui mà nói, sẽ có hai ba cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngả Thành Văn lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ toàn bộ mất tăm, lập tức rời giường,
- Hạ Tưởng, mau nói rõ
Nghe xong Hạ Tưởng báo cáo, Ngả Thành Văn cũng là nổi giận đùng đùng:
- Quá kiêu ngạo, thật quá đáng. Tôi sẽ lập tức tới cục công an thành phố... Lập tức điều động nhân sự tiến đến trợ giúp, phải bảo đảm an toàn cho công an cảnh sát hiện trường.
Lại đột nhiên dừng lại, y lại không phải không có ám chỉ mà cường điệu một câu
- Tạm thời lúc này không nên kinh động Thị trưởng Cổ.
Hạ Tưởng hiểu ngụ ý của Ngả Thành Văn, hành động này chứng minh sự chán ghét của Ngả Thành Văn đối với Cổ Hướng Quốc, đã tới đỉnh rồi.
Một loạt mệnh lệnh truyền đạt xuống, Biểu Lý cũng bị gọi tới cục công an thành phố, Lộ Hồng Chiêm là một lãnh đạo cục công an thành phố tới sau cùng nhất, thời điểm y đi vào, Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng đã bố trí xong, cơ bản không có chuyện của y.
Lộ Hồng Chiêm trên thực tế là từ trên giường của Doãn Chi Bình bị người kéo tới đây, cục công an thành phố có chuyện lớn xảy ra, không thông báo Cổ Hướng Quốc còn miễn cưỡng nói được, không thông báo nhân vật số một của cục công an thành phố thì rất không phù hợp quy củ, bởi vậy Biểu Lý vẫn là cho người liên hệ Lộ Hồng Chiêm. Thời điểm thông báo, không trực tiếp nói cho Lộ Hồng Chiêm là chuyện gì, Lộ Hồng Chiêm cũng không cam chịu gì mấy, lề mề hết nửa ngày mới đến đến cục công an thành phố.
Vừa đến cục công an thành phố, vừa thấy tư thế trông gà hoá cuốc, đầu óc y bỗng chốc ngu muội. Sau khi biết được sự tình trải qua, Lộ Hồng Chiêm sợ tới mức thiếu chút nữa đứng không vững, vội không ngừng mạnh mẽ lên án độc thủ phía sau, cũng cho thấy y trong sạch —— trên thực tế sự kiện lần này thật đúng là không quan hệ tới y, y gần đây rất mê Doãn Chi Bình, chìm đắm trong dịu dàng không thể tự kềm chế, không lòng dạ nào lo đến công tác của cục công an thành phố, mấy lần từ chối khéo lời mời cùng bàn kế hoạch lớn của Cổ Hướng Quốc
Lộ Hồng Chiêm cũng là người hiểu biết, cũng biết ngay tức khắc cùng Cổ Hướng Quốc phân rõ giới hạn là không có khả năng, nhưng y cũng nhạy bén phát hiện dấu hiệu Cổ Hướng Quốc có khả năng phải rơi đài, hơn nữa quả thật cũng bị Hạ Tưởng chèn ép đến sợ, lại có ký thác mới, lòng dạ không còn cao, dưới nhân tố tổng hợp của mấy phương diện, y ở trong cuộc so chiêu cuối cùng của Hạ Tưởng và Cổ Hướng Quốc, không có ra sức lực gì mấy.
Cũng khiến cho Cổ Hướng Quốc đối với y vô cùng bất mãn.
Bất mãn thì bất mãn đi, bo bo giữ mình mới là sách lược tốt nhất, hơn nữa Lộ Hồng Chiêm hiện tại quả thật hơi nản lòng thoái chí. Mặt khác cũng là bởi vì Doãn Chi Bình quá quấn vào người, đều nói sự dịu dàng làm mềm lòng anh hùng, Lộ Hồng Chiêm không phải anh hùng, cũng là đàn ông có nhu cầu bình thường, y không cho rằng lựa chọn trước mắt của y có gì không ổn.
Thấy trận thế không đúng, Lộ Hồng Chiêm sau khi tới cục công an thành phố, trước bày tỏ mình trong sạch, rồi không hề nhắc tới sự tình thông báo Cổ Hướng Quốc, y liền biết, Cổ Hướng Quốc đã bị gạt ra ngoài lề, y không cần phải tiếp tục tự làm mình mất mặt. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Nhưng rốt cuộc là tay chân của ai? Lộ Hồng Chiêm trong lòng cũng đang thầm nhủ, là Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, hay là hậu trường của Nga Ni Trần ở Bắc Kinh?
...
Khi hừng đông, quân tiếp viện của cục công an thành phố đem năm chiếc xe cảnh sát cùng với bảy tám cảnh sát bị thương toàn bộ đưa trở về thành phố Lang, trị liệu thì đưa trị liệu, về đơn vị thì trở về đơn vị, mấy cảnh sát bị thương nhẹ nói sao cũng không chịu nằm viện, vết thương nhẹ không sao cả, yêu cầu lập tức tới các thôn trang dọc tuyến sắp xếp điều tra, truy tìm hung thủ.
Lần này không ngờ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, sau khi kiểm kê, tại chỗ tử vong hai người, trọng thương năm người, bị thương nhẹ bảy người, gần như mỗi người đều có trong danh sách. Anh Thành vẫn luôn đi đầu không chịu đi trị thương, cuối cùng sau khi chịu đựng đến thành phố Lang, mặt đầy máu hướng Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng báo cáo tình hình, còn chưa nói xong liền miệng phun máu tươi hôn mê tại chỗ.
Ngả Thành Văn đến thành phố Lang thời gian không ngắn, lần đầu tiên bị cảm động mà chảy nước mắt, tự mình giúp đỡ Anh Thành đưa ông ta tới bệnh viện.
Toàn bộ cục công an thành phố đều phẫn nộ, đến cả Lộ Hồng Chiêm cũng đã khơi dậy cơn tức, tự mình mang đội đi tới ven đường điều tra. Nhưng bởi vì ven đường có mười mấy thôn trang, có thuộc về thành phố Lang, có thuộc về Bắc Kinh, do cục công an thành phố Lang ra mặt cùng cục công an thành phố Bắc Kinh phối hợp, lập tức đạt được hưởng ứng tích cực từ bên bắc kinh.
Lộ Hồng Chiêm và Lịch Phi cùng nhau xuất phát đi điều tra tìm chứng cớ, lại liên hợp với cảnh sát Bắc Kinh, phối hợp hành động.
Hơn 8h, Cổ Hướng Quốc mới nhận được tin tức, biết cục công an thành phố xảy ra chuyện lớn, liền chạy tới cục công an thành phố. Khi nhìn thấy Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng đều bị thâm quần mắt, vẻ mặt mỏi mệt, liền biết bọn họ cả đêm không ngủ, rồi chú ý tới ánh mắt không thân thiện và thái độ xa cách của hầu hết người trong cục công an thành phố đối với y, y liền biết, y đã bị gạt qua một bên.
Một Thị trưởng bị gạt qua một bên là sự tình rất đáng buồn, Cổ Hướng Quốc trong lòng rất không thoải mái.
Không thoải mái cũng không có cách nào, đến cả Ngả Thành Văn đối với y cũng là thái độ thản nhiên, chỉ nói vài câu, Ngả Thành Văn liền đề nghị lập tức mời dự họp hội nghị thảo luận khẩn cấp, Cổ Hướng Quốc không có lý do gì phản đối.
Vừa vào làm, tin tức về cảnh sát thành phố Lang bị tập kích liền truyền khắp thành phố Lang, huyên náo đến toàn thành đều biết. Trước kia, thị dân thành phố Lang đối với cảnh sát không có ấn tượng gì tốt, cho rằng cảnh sát đều là ô dù của thế lực đen ác, nhưng sự kiện lần này lan truyền rộng ra, lời trăn trối trước khi chết muốn trở thành anh hùng của Vương Tiểu Lục được người có lòng cố ý truyền bá, khiến cho ấn tượng của thị dân đối với cảnh sát thay đổi rất nhiều, không ít người tự phát tới bệnh viện thăm hỏi cảnh sát bị thương.
Ngoại trừ cảnh sát bị thương, Dương Minh cũng bị thương không nhẹ, còn đang hôn mê bất tỉnh. Đối thủ ra tay, không hề quan tâm đến sự sống chết của Dương Minh, có thể thấy được cũng đang trong tình trạng rối loạn, muốn được ăn cả ngã về không. Cũng may theo bác sĩ nói, Dương Minh thương thế không mấy nghiêm trọng, mà hai cảnh sát bên cạnh Dương Minh lại không may mắn như vậy, nội tạng xuất huyết, còn gãy xương, phỏng chừng phải nằm viện rất lâu.
Bởi vì vào thời khắc mấu chốt, hai cảnh sát đều xá mình không lo sống chết che chắn cho Dương Minh ở dưới thân, bảo vệ Dương Minh.
Hội nghị Thành ủy khẩn cấp nhất trí thông qua quyết nghị, đối với công an cảnh sát bị thương tỏ vẻ an ủi, và yêu cầu cục công an thành phố thiết thực làm tốt công tác trấn an và khắc phục hậu quả, đối với nhân viên cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ, toàn thành phố thông báo khen ngợi, đồng thời ủng hộ cục công an thành phố hướng sở công an tỉnh đưa đơn đề nghị công nhận đồng chí Vương Tiểu Lục là anh hùng gương mẫu của hệ thống công an cả nước.
Cổ Hướng Quốc không hề đề xuất bất cứ dị nghị gì, ủng hộ toàn diện, từ đầu đến cuối không nói chuyện gì nhiều, biểu hiện của y rơi vào trong mắt của người có lòng, thì càng có thêm nhiều phỏng đoán.
Cũng có người cẩn thận phát hiện, dường như chỉ trong nháy mắt, Cổ Hướng Quốc đã già đi rất nhiều, thần sắc cô đơn, ánh mắt trống rỗng, hồn bay phách lạt.
Hạ Tưởng cũng đem hành động của Cổ Hướng Quốc thu hết vào mắt, trong lòng không biết là khinh miệt hay là tiếc hận. Sự kiện xe cảnh sát, có phải Cổ Hướng Quốc âm thầm sai khiến hay không đã không còn quan trọng nữa, Dương Minh không chết, Dương Phục khiếp sợ, tin rằng Dương Phục đã tỉnh táo mà thấy được một thực tế ác liệt, là có người không muốn để cho Dương Minh mở miệng, muốn giết người bịt miệng.
Tin rằng sau sự kiện lần này, Dương Minh một khi tỉnh lại, công tác thẩm vấn sẽ không cần tốn nhiều công sức, chẳng những chân tướng vụ án Tiêu Điện sắp được rõ ràng, e là còn có thể liên lụy đến rất nhiều sự tình ám muội phía sau Cổ Hướng Quốc. Cho nên có phải Cổ Hướng Quốc gây nên hay không đã không còn trọng yếu, Dương gia, khẳng định cho rằng chính là Cổ Hướng Quốc hạ độc thủ.
Cổ Hướng Quốc ủ rũ cũng có thể lý giải, y khẳng định cũng nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, lại có một tin tức mật thông qua con đường không chính quy truyền đến Thành ủy thành phố Lang, trên một hội nghị kinh tế trong nội bộ trung ương, lãnh đạo trung ương không chỉ đích danh mà phê bình chính sách kinh tế của tỉnh Yến quá mức bảo thủ, không đủ mạnh dạn, bước chân quá nhỏ, tỉnh Yến không phù hợp cùng Bắc Kinh xây dựng tạo lập định vị cho vòng tròn kinh tế Bắc Kinh...
Lãnh đạo Trung ương phê bình, được không ít lãnh đạo quốc gia tham dự hội nghị công nhận.
Tin tức xem ở mặt ngoài có vẻ cùng tình thế của thành phố Lang không có chút quan hệ nào, nhưng trong lòng Hạ Tưởng rất rõ, là lãnh đạo trung ương gián tiếp tỏ vẻ bất mãn đối với Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng vừa mới tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy không lâu, ngay tại hội nghị kinh tế trung ương, không chỉ đích danh phê bình, mặt mũi mất sạch.
Mất mặt vẫn là việc nhỏ, lãnh đạo trung ương bất mãn thông qua phương thức hội nghị truyền đạt ra ngoài, so với việc trực tiếp ở trong điện thoại mắng chửi Phạm Duệ Hằng một trận còn nghiêm trọng hơn, tương đương là trực tiếp cảnh cáo Phạm Duệ Hằng, còn có thêm lần sau, thì không còn là hàm súc phê bình, có khả năng chính là công khai điểm danh.
Tỉnh Yến, tiếng gió lại nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.