Quan Thần

Chương 885: Bốn con đường




Đương nhiên, đây chỉ là những nốt nhạc đệm không quan trọng, hành động truy quét tội phạm với thanh thế lớn này, chẳng những được cơ quan ngôn luận của Thành ủy thành phố Lang là tờ Tin tức hàng ngày thành phố Lang đưa một loạt bài đưa tin, mà một tuần sau, trung ương cũng có hai tờ báo lớn quốc gia đến cho đăng những tin tương tự và đưa ra sự đánh giá rất cao.
Hai tờ báo lớn này lần lượt là thuộc Đoàn hệ và hệ Bình dân nắm giữ.
Truyền thông Trung ương đưa tin liền lập tức chỉ ra được hướng gió, ý nghĩa rằng trong chính trị thì những việc này được người lãnh đạo quốc gia nào đó cho phép. Hai ngày sau, giới truyền thông tỉnh Yến phản ứng chậm mới bắt đầu đưa tin về các thành tựu của đợt truy quét tội phạm ở thành phố Lang, chứng tỏ rằng hành động truy quét tội phạm thành phố Lang đã đạt được sự tán thành của tầng lớp cấp trên
Càng nhiều thanh âm hoan nghênh đến từ dân gian, tất cả người dân thành phố đều vỗ tay tỏ ý vui mừng. Tuy rằng thành phố Lang xét cả về quy mô và kinh tế thì còn cách rất xa so với thành phố Yến, nhưng trong phương diện giải trí thì nổi danh nagng với thành phố Yến, được xưng là hai thành phố tắm hơi lớn nhất tỉnh Yến. Nhưng các trung tâm tắm hơi của thành phố Yến tuy rằng nhiều hơn, cũng có những điều này điều nọ, nhưng không có tình trạng một nhà độc diễn như Nga Ni Trần, hơn nữa là thành phố của tỉnh nên tất cả các hành động đều nằm trong phạm vi hợp lý.
Khác xa so với thành phố Lang, nghành giải trí vừa vàng lại vừa đen, không ra tay độc ác thì không sửa trị được.
Trải qua đợt truy quét lần này thì có người bắt mạch rằng ngành giải trí thành phố Lang bị đả kích quá lớn, xuống tay đủ độc, không có ba năm thời gian thì tuyệt đối không thể khôi phục được nguyên trạng.
Ba năm… Nga Ni Trần không có khoảng thời gian dài đến ba năm.
Trong đại hội tổng kết đợt truy quét tội phạm, Lộ Hồng Chiêm chủ trì hội nghị, lên tiếng tổng kết quá trình thực hiện, đối với các thành quả đạt được cảm thấy rất vừa lòng, một lần nữa Cục Công an thành phố tuyên bố sẽ đưa ra câu trả lời vừa lòng cho nhân dân toàn thành phố.
Bí thư Thành ủy Ngả Thành Văn, Phó thị trưởng thường trực Hạ Tưởng tham dự hội nghị cũng đồng thời có bài phát biểu trọng yếu của mình.
Ngả Thành Văn đánh giá cao các hoạt động lần này, cho rằng đây là một hành động trọng đại và hiệu quả, rất thành công, là đợt truy quét tội phạm đạt được hiệu quả rõ ràng nhất trong mấy năm qua của thành phố Lang.
Tiếp sau đó, Hạ Tưởng lên tiếng, đối với các hành động lần này hắn đánh giá rất cao, khen ngợi đội ngũ tập thể công an cảnh sát thành phố Lang.
Ý vị sâu xa chính là Cổ Hướng Quốc không tham dự hội nghị, nghe đồn rằng y mượn cớ ốm không đến. Cũng có người nói, Thị trưởng cơm khô gần đây ăn quá nhiều cơm khô nên ngóng trong người, răng sưng không thể nói chuyện, một khi nói chuyện thì ho hen. Tóm lại, từ đầu đường đến cuối ngõ rất nhiều câu chuyện ly kỳ được tung ra, thật hay giả thì không người nào để ý, chủ yếu là người ta dành để đàm tiếu.
Theo sau các hành động thanh tra toàn diện các chỗ ăn chơi của thành phố Lang được xác định, thì thành phố Lang lưu truyền một câu rằng cuối cùng đã đi đến hồi kết, điều này khiến cho Ngả Thành Văn giống như trời nắng được ăn dưa hấu lạnh, thoải mái tới mức tóc gáy dựng lên.
Câu nói "ban ngày là Ngả Thành Văn, buổi tối là Nga Ni Trần" rốt cuộc đã trở thành lịch sử.

Hành động truy quét tội phạm chấm dứt, Cục Công an thành phố liền khẩn trương thẩm tra xử lý Trần Đại Đầu. Chẳng những Trần Đại Đầu bị phạm tội xúi giục mà y còn cung khai nhiều lần lợi dụng các thủ đoạn phi pháp để đảo loạn các trật tự bình thường của thị trường. Trên cơ bản mà nói, các tội trong hồ sơ vụ án được truy ra thì ít nhất y cũng bị phán ngồi tù từ mười năm đổ lên.
Đứng ở văn phòng trên tầng 18 nhìn xem toàn cảnh thành phố Lang, cả thành phố vẫn phồn vinh như cũ, tốc độ biến chuyển vẫn bay nhanh thần tốc theo từng ngày, nhưng trong lòng Nga Ni Trần lại cảm thấy y đã bị thành phố Lang từ bỏ, cảm giác tất cả mọi thứ đã được y nắm trong tay thì bây giờ rời đi rất xa, thay vào đó là sự bi ai và bất đắc dĩ rất sâu đậm.
Đúng là không thể ngăn cản được nước lũ chính trị cuồn cuộn chảy. Mấu chốt chính là khi Hạ Tưởng thi triển một loạt các thủ đoạn chính trị thì Cổ Hướng Quốc lại không có bất cứ một hành động nào.
Nga Ni Trần nhìn thoáng qua Cổ Hướng Quốc đang ngồi trên ghế sô pha và đang không nói được lời nào thì trong lòng y rất tức giận, cũng có sự tiếc hận. Một Thị trưởng Cổ hăng hái, tầm cỡ đến mức nào, luôn bày mưu tính kế, ở thành phố Lang muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hiện tại lại trở thành trò cười trong miệng của người dân thành phố, trở thành Thị trưởng "cơm khô". Chẳng lẽ y đã nhìn lầm Cổ Hướng Quốc, hay Cổ Hướng Quốc còn có những mưu tính khác.
Với thực lực của Cổ Hướng Quốc thì không thể không có chút sức phản kháng nào.
Cổ Hướng Quốc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nga Ni Trần một cái, biết Nga Ni Trần đối với y có nhiều hoài nghi và bất mãn nên y liền đứng dậy, châm lấy một điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi nói:
- Lão Trần, thủ đoạn của Hạ Tưởng cũng đã dùng hết, cũng đã đến lúc chúng ta nên trả đòn.
Nga Ni Trần nheo mắt:
- Thị trưởng Cổ còn có chiêu sau?
Cổ Hướng Quốc cười ha hả mà nói:
- Thật buồn cười, anh nghĩ rằng tôi và anh, cả hai ta sẽ bị Hạ Tưởng đánh bại sao? Đây là tôi tránh đi cạnh sắc của hắn, chờ các chiêu của hắn sử dụng cho hết đã.
- Thật vậy không?
Nga Ni Trần lập tức mừng rỡ.
Nửa tháng nay thì mỗi ngày Nga Ni Trần đều mất ăn mất ngủ, cay đắng không nói nổi, tóc chẳng những không mọc ra được mà trong 15 ngày này toàn bộ đã chuyển sang thành màu trắng.
Cứ mỗi đêm tóc bạc lại được sinh ra, đến hiện nay thì đầu tóc y đã trở nên trắng xóa. Nga Ni Trần vẫn từng tự hào rằng ở tuổi mình mà mái tóc vẫn toàn đen, vậy mà bây giờ cái đầu lại hoa râm như ông lão 80 tuổi, tất cả những điều này đều do Hạ Tưởng ban tặng.
Y không thể nào không căm hận Hạ Tưởng đến thấu xương.
Căn cơ của y tại thành phố Lang lung lay sắp đổ, sản nghiệp y ở Bắc Kinh đang bấp bênh, mắt thấy đế quốc tài sản to lớn mà y vất vả hơn nửa đời người xây dựng đang từng bước sụp đổ, dù kiên cường đến mấy thì rốt cuộc y cũng cảm giác được tâm lực của mình đã lao lực quá độ, gần như không thể chống đỡ được nữa.
Cho nên khi nghe được Cổ Hướng Quốc còn có các chuẩn bị đằng sau thì y gần như mừng rỡ đến phát điên lên.
Cổ Hướng Quốc với vẻ mặt trấn tĩnh nói:
- Cũng không cần phải cao hứng quá sớm. Kế hoạch của tôi không nhất định có thể thành công, cho dù có thành công thì cũng chỉ là biện pháp lấy lùi làm tiến, đối với Hạ Tưởng thì không tạo ra được cái gì mang tính thương tổn, đối với anh thì lại càng không có chút xíu trợ lực nào.
Lập tức vẻ mặt Nga Ni Trần xám trắng:
- Sao lại như vậy?
Y tự thì thào nói:
- Chẳng lẽ thật sự tôi phải đi lên Bắc Kinh cầu cứu Thủ trưởng?
- Không phải là tôi nghe nói anh có biện pháp rất tốt để đối phó với Hạ Tưởng rồi sao?
- Cũng muốn tốt lắm nhưng còn chưa hạ được quyết tâm…
Ánh mắt của Nga Ni Trần dừng lại bức ảnh chụp hai cô con gái ở trên bàn, thần sắc phức tạp.
Cổ Hướng Quốc đoán được tâm tư của Nga Ni Trần:
- Nếu anh định đưa Hoa Nhài Vàng, Bạc cho Hạ Tưởng hưởng dụng thì không bằng đưa lên Bắc Kinh. Nghe nói đứa con của Thủ trưởng đối với Hoa Nhài Vàng thì cảm thấy rất hứng thú. Tôi còn nghe nói có một vị Thái tử Đảng đối với Hoa Nhài Bạc cũng có ý. Lão Trần, hai cô con gái đổi lấy hai nhân vật rất quan trọng ủng hộ, chỉ cần bọn họ mở miệng thì Hạ Tưởng kể cả muốn thu tay về cũng không thể được. Hơn nữa, nếu hai cô con gái của anh được sủng ái thì việc Hạ Tưởng bị hai nhân vật lớn ra tay sửa trị cũng không phải là không có khả năng. Mà bọn họ đã ra tay thì bất kể là ai cũng không bảo vệ được Hạ Tưởng.
Vẻ mặt Nga Ni Trần đỏ bừng, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng trong tâm trạng rối rắm của y lúc này thì thật sự y muốn sử dụng hai cô con gái ra mặt để níu kéo Hạ Tưởng xuống nước. Y tin tưởng với sự hấp dẫn của hai cô con gái mình, chỉ cần thật tâm câu dẫn Hạ Tưởng thì tuyệt đối Hạ Tưởng không chống chọi được.
Tuy rằng không muốn đưa hai cô con gái để làm tiện nghi cho Hạ Tưởng, nhưng y lại không chịu nổi Hạ Tưởng được nữa, nếu tiếp tục bị đả kích như thế này thì y sẽ bị tổn thất rất lớn. Đợt truy quét tội phạm lần này chẳng những làm dao động căn cơ kinh tế của y tại thành phố Lang mà rất nhiều thủ hạ dưới tay của y cũng đã bị giải tán. Lại thêm sản nghiệp ở Bắc Kinh cũng rất bấp bênh, nếu tiếp tục như thế này thì khó thoát được khả năng vận mệnh bị thâu tóm, bị thu mua lại hoặc giải tán. Nếu các cơ sở kinh tế hoàn toàn bị phá hủy như vậy thì xem như y mất đi gốc rễ của cuộc sống, làm sao lúc đó có thể bảo vệ được hai cô con gái xinh tươi như hoa, như ngọc không bị hủy hoại chứ?
So sánh với rất nhiều người đàn ông dơ bẩn và không sạch sẽ khác, nếu có thể lựa chọn thì y sẽ tình nguyện để Hạ Tưởng đạt được. Để Hạ Tưởng đạt được thì ít nhất sự sạch sẽ của Hạ Tưởng so với bọn họ còn có sự đảm đương, so với bọn họ thì còn có sự tha thứ, so với bọn họ thì càng có thể sau này vẫn đối xử tử tế với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.
Đề nghị của Cổ Hướng Quốc khiến tâm tư của Nga Ni Trần lay động, y nói:
- Nếu có thể cưới hai đứa nó thì…
- Ha ha, đừng nghĩ chuyện tốt, lão Trần.
Cổ Hướng Quốc trực tiếp cắt ngang lời nói của Nga Ni Trần.
- Bọn họ có thân phận như thế nào mà lại cưới con gái của một thương nhân? Hôn nhân của bọn họ chỉ biết phục vụ vì chính trị, là đám cưới chính trị. Tuy nhiên, nếu Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc có thủ đoạn hầu hạ bọn họ thật tốt thì việc trở thành một nhân tình cũng đã là tốt lắm rồi, ít nhất hiện tại có thể bảo vệ được tính mạng và sản nghiệp của anh, về sau cũng có thể vì các cô mà đổi lấy cả đời phú quý.
Sắc mặt Nga Ni Trần đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Hướng Quốc:
- Giết Hạ Tưởng thì như thế nào?
- Tôi xem như anh chưa nói qua những lời này
Cổ Hướng Quốc rất thông minh gạt bỏ trách nhiệm của mình.
- Đó là chuyện của anh, không quan hệ gì với tôi.
Thật ra ngụ ý là ngầm đồng ý, và cũng để cho Nga Ni Trần tự gánh vác hậu quả của chính mình.
Nga Ni Trần vẫn không tha:
- Ngài xem làm thế nào để vượt qua tình hình trước mắt?
Cổ Hướng Quốc vẫn giữ kín như bưng, không chịu nói:
- Anh không cần phải hỏi nhiều như vậy. Dù sao Hạ Tưởng sẽ không thực hiện được ý định của mình, đừng nhìn thấy bây giờ hắn đang rất hân hoan nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể mặt mày xám xịt mà kết thức. Hắn chính là một cán súng của người khác, tự cho là mình thông minh nhưng thật ra không biết rằng một cây súng chỉ bắn được một phát đạn…
Y lại liếc mắt nhìn về ảnh chụp Hoa Nhài Vàng, Bạc trên bàn một cái, hơi lắc đầu rồi nói:
- Lão Trần, anh cần phải suy nghĩ thật kỹ bước tiếp theo, hai cô con gái như hoa như ngọc của anh nhất định có rất nhiều người thèm muốn. Còn nữa, tôi phải nói rõ thêm một chút, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ thì chúng ta đều tự mình mà chiến đấu, bằng chính bản lĩnh của mình. Tôi không trông cậy vào anh, anh cũng đừng hy vọng tôi giúp anh ra mặt ở thành phố Lang. Chúng ta tự ai nấy sống, toàn bộ phụ thuộc vào việc chính mình bỏ ra bao nhiêu vốn gốc mà thôi. Còn nữa, tôi có thể lộ ra cho anh một chút, nếu anh thật sự không còn biện pháp nào khác thì cứ kiên trì chống đỡ, chống đỡ càng lâu càng tốt, chống đỡ trong vòng hai tháng thì có lẽ vận mệnh sẽ biến chuyển.
Cổ Hướng Quốc đi rồi mà Nga Ni Trần vẫn lâm vào trong trầm tư suy nghĩ, rõ ràng là Cổ Hướng Quốc không còn đường thối lui, sao mà còn tỏ ra một bộ dáng chắc chắn đến như vậy? Chẳng lẽ là y lại có thủ đoạn bịp bợm nào mới?
Nhất là cái câu cuối cùng của y, thâm ý rất sâu sắc, lại dường như ám chỉ điều gì? Trong lòng Nga Ni Trần rất tức giận, đến lúc nào rồi mà Cổ Hướng Quốc còn cố giở giọng làm ra vẻ huyền bí, không chịu nói ra tình hình thực tế cho mình vậy? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Có tiếp tục mắng Cổ Hướng Quốc thêm nữa thì cũng không giải quyết vấn đề gì, Nga Ni Trần cũng hết đường xoay xở, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Trước mặt y bày ra bốn con đường có thể đi, con đường đầu tiên là đơn giản nhất, đó là giết Hạ Tưởng. Nhưng y cũng biết, giết Hạ Tưởng như vậy thật ra mà nói là chỉ để hết giận, nhưng tính mạng của y chắc chắn cũng không giữ được. Quốc gia không cho phép bất cứ một thế lực đen tối nào dám càn rỡ sát hại cán bộ quốc gia, nhất là đường đường một Phó thị trưởng thường trực. Do đó, giết người chỉ có thể là một hạ sách.
Con đường thứ hai chính là đưa con gái đến trước cửa đối phương. Đầu tiên việc này không nói Hoa Nhài Bạc có đồng ý hay không, kể cả hai cô con gái đồng ý thì trong lòng Nga Ni Trần cũng cực kỳ nghẹn khuất, khó có thể chấp nhận việc con gái mình bị Hạ Tưởng làm nhục.
Con đường thứ ba chính là Cổ Hướng Quốc vừa mới đưa ra đề nghị, đưa con gái mình lên Bắc Kinh để cho mấy vị Thái tử Đảng ôm ấp. Nhưng thực chất việc này và việc đưa cho Hạ Tưởng thì không khác gì nhau, không khách khí mà nói thì có lẽ còn không bằng việc đưa lên giường cho Hạ Tưởng. Hơn nữa, Nga Ni Trần đối với các thành phần Thái tử Đảng thì không có ấn tượng gì tốt, bọn họ chơi gái và là giống như đổi ô tô, chưa kể việc sau khi con gái hiến thân xong thì có không thu hoạch được gì nữa, chẳng khác gì vừa mất con gái vừa đánh mất mặt mũi của chính mình.
Con đường thứ tư cũng là con đường tiêu cực nhất, cũng là do Cổ Hướng Quốc đề nghị, chính là cố sống cố chết để chống đỡ. Nhưng vấn đề là lời nói của Cổ Hướng Quốc thì có được bao nhiêu phần đáng tin? Đợi đến lúc cuối cùng ngồi chờ chết, nếu không đúng như y nói thì có phải là đến ngay cả khóc mà còn không cất tiếng nổi không?
Bốn con đường, dường như có khá nhiều sự lựa chọn, nhưng y suy nghĩ tới, suy nghĩ lui vẫn không tìm ra con đường nào thông suốt nhất, trong lòng Nga Ni Trần rất phức tạp.
Làm sao bây giờ?
Y đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi là làm sao bây giờ, y do dự một lát rồi cầm lấy máy điện thoại, gọi một cuộc điện về Bắc Kinh.
- Thủ trưởng, hiện tại tình thế rất không lạc quan, nếu ngài không ra tay thì cơ nghiệp không thể bảo đảm được.
Lúc trước Nga Ni Trần cũng đã từng gọi điện thoại cầu cứu tới Thủ trưởng, lúc ấy Thủ trưởng chỉ bảo y an tâm đừng quá lo lắng, nói là Hạ Tưởng sẽ không gây được sức ép sóng gió nào đâu.
Nhưng hiện tại thì tình thế đã đạt tới tình trạng không thể vãn hồi, Nga Ni Trần biết để mời Thủ trưởng ra tay thì cái giá phải trả rất đắt, nhưng hiện tại đến lúc sống còn thì cũng không còn suy nghĩ nhiều đến thiệt hơn nữa.
- Tình huống thành phố Lang bây giờ khá phức tạp, tôi không tiện nói chuyện…
Giọng điệu nói chuyện của Thủ trưởng vẫn trước sau như một, rất chậm rãi, giữa mỗi câu đều có phút tạm dừng, dường như e sợ nói sai một câu một chữ nào vậy.
- Tiểu Trần, nhiều sóng to gió lớn như vậy mà cậu cũng đã từng trải qua, hiện tại thì sóng gió cũng không tính là quá lớn, hoảng hốt làm gì? Cái mà hiện tại cậu cần phải làm là bình tĩnh, cái chính là khiêm tốn, bất kể đối phương là gió Đông, Nam, Tây, Bắc gì thì mình tự nhiên mà bất động, lúc này mới gọi là phong độ của một đại tướng. Vậy nhé, tôi còn có việc, lúc khác nói chuyện tiếp.
Rắm!
Buông điện thoại xuống, bình sinh đây là lần đầu tiên Nga Ni Trần ói ra một tiếng vào điện thoại, trong lòng rất khinh miệt. Giọng điệu vừa rồi của Thủ trưởng đúng thật không cung cấp cho y thêm chút dinh dưỡng nào cả, nhưng điều này nói rõ một điều rằng không ai thật sự đồng ý đưa một tay ra để giúp cho y.
Tình thế thật sự nghiêm trọng đến mức độ này, ngay cả Thủ trưởng của y, người vẫn còn có những liên quan về kinh tế với y mà vẫn không chịu ra mặt? Rốt cuộc là giữa tầng cao Trung ương đã đạt được những tán thành ăn ý gì đây?
Nga Ni Trần cũng không phải không rõ chính là, là thương nhân không hợp pháp phụ thuộc các quan lớn quyền quý, trong trường hợp khẩn cấp thì các thương nhân bị vứt bỏ, làm người chịu tội thay cũng là việc bình thường. Cùng cấu kết với quan chức thì vĩnh viễn địa vị của người thương nhân bị vây trong vòng phụ thuộc và chi phối.
Nga Ni Trần rất ít khi hối hận những sự việc mà y đã làm, hiện tại thì y thật sự hối hận, hối hận rằng không nên khi đầu óc nóng nảy đã bày ra sự kiện tập kích xe cảnh sát, tuy rằng sự thực của việc tập kích xe cảnh sát thì người đứng ở phía sau màn đích thực chính là Thủ trưởng ở Bắc Kinh, là vì bảo vệ Cổ Hướng Quốc mà áp dụng hạ sách.
Y cũng hối hận với việc đầu độc Thôi Kiến, việc đầu độc này là y vì bảo hộ chính mình mà bất đắc dĩ thực hiện.
Hiện tại thì Nga Ni Trần ít nhiều thấu hiểu được điều gì đó, trong sự kiện tập kích xe cảnh sát thì y đã bị Cổ Hướng Quốc và Thủ trưởng liên kết mà lợi dụng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Nga Ni Trần thất kinh gần như nhảy dựng lên, nghĩ đến lại có tin tức gì không tốt. Y nhìn dãy số thì không ngờ là điện thoại của Hoa Nhài Bạc, trong lòng lập tức giật thót mình, vội vàng nghe điện thoại.
- Ba, con và chị mời Phó thị trưởng Hạ ăn cơm, Phó thị trưởng Hạ uống say rồi, chúng con … dìu anh ta vào phòng.
Hoa Nhài Vàng, Bạc sao lại thế?
Trong nháy mắt đầu óc Nga Ni Trần suy nghĩ xoay chuyển, y hiểu được dụng tâm cay đắng của con gái mình, muốn nói lên điều gì nhưng rồi lại không nên lời. Y trầm mặc trong chốc lát rồi Hoa Nhài Bạc liền lại nghẹn ngào nói thêm một câu:
- Ba, ba nuôi dưỡng con và chị hao tổn biết bao nhiêu tâm tư, để cho con và chị vì ba mà làm được một chuyện có ích.
Điện thoại cắt đứt, dường như những thanh âm cuối là tiếng khóc không cam lòng của Hoa Nhài Bạc.
Nga Ni Trần ôm đầu ngồi trở lại trên ghế, nghĩ tới việc gọi điện thoại lại cho con gái, nói cho con biết rằng không cần hai con hy sinh chính bản thân mình nhưng rồi lại không có nổi dũng khí. Y không có dũng khí đối diện với con gái để yêu cầu con gái mình ra mặt hiến thân cho Hạ Tưởng, mà hiện tại thì hai cô con gái của y tự chủ trương đi tìm Hạ Tưởng. Không ngờ lúc này ngay cả một câu nói khuyên nhủ các cô nên rút lại mà y cũng nói không nên lời, có đúng tình cảnh đã tới nông nỗi sức cùng lực kiệt chỉ có thể dựa vào việc bán đứng chính con gái của mình hay sao?
Nga Ni Trần ôm chặt cái đầu vào giữa hai cánh tay.
Hạ Tưởng say, đúng thực là say. Bình thường thì rượu khó làm say được hắn, hôm nay bị Hoa Nhài Vàng, Bạc làm cho quá chén, chuẩn xác mà nói thì hai cô gái này lừa cho hắn say.
Cõ lẽ không phải là say rượu, chẳng lẽ trong rượu có thứ gì, dù sao hắn cũng chỉ mới uống mấy chén rượu vào bụng mà lập tức đã đầu nặng chân nhẹ, tay chân không nghe lời sai khiến.
Vào lúc tan tầm, Hạ Tưởng đang chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi cửa thì liền gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc. Hoa Nhài Vàng, Bạc xuất hiện, nói là muốn truyền lời thay Nga Ni Trần, muốn Hạ Tưởng cùng đi với các cô. Hai người lựa chọn thời điểm rất chuẩn, đúng vào thời gian tan tầm. Vào lúc này thì người đến người đi, mỗi người đều ghé mắt nhìn về phía hắn, hơn nữa rất nhiều người đều phải chào hỏi nên Hạ Tưởng đành phải đi theo hai mỹ nhân vội vã rời khỏi cửa chính của Thành ủy cho xong việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.