Quan Thần

Chương 905: Khúc dạo đầu, thăm dò




Sau khi xe đã chạy hơn một tiếng rưỡi thì đã đến thành phố Thiên Trạch.
Chuyện bất trắc ở Bắc Kinh đã làm chậm trễ hơn một ngày, những vấn đề cuối cùng còn sót lại ở thành phố Lang đã hoàn toàn kết thúc, Hạ Tưởng không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại như có cục đá nặng đè trong lòng, cũng không biết rốt cuộc là đang tiếc hận hay đang bất mãn chuyện gì.
Tiếc hận vì Nga Ni Trần phải dùng cách cùng đi vào chỗ chết mới khiến Cổ Hướng Quốc bị xử nặng? Hay bất đắc dĩ trước số phận của Nga Ni Trần, hoặc là cảm thấy đau xót trước trước trách nhiệm nặng nề trên con đường xây dựng luật pháp của nhà nước?
Ngược lại Thạch Vĩ bởi vì bất ngờ được ở lại thêm một ngày cùng con trai nên rất hứng khởi, trên đường đi luôn chủ động khơi dậy chủ đề nói chuyện. Thành phố Thiên Trạch nằm ở phía Bắc của Bắc Kinh, ven đường có thể thấy toàn là núi non và thảo nguyên trùng trùng, cuối mùa thu không khí trong lành, trời cao mây trắng, hơn nữa sau mưa không khí vô cùng tươi mát, có thể nói là một chuyến đi không tồi.
Không khí ở thành phố Thiên Trạch rất giống với thành phố Chương Trình, vị trí địa lý phía trên giáp với cao nguyên Mông Cổ và đồng bằng Hoa Bắc, mùa đông rét lạnh khô hanh, mùa hè trong sạch mát mẻ, mưa nhiều, là một nơi nghỉ hè nổi tiếng. Thực ra, thành phố Thiên Trạch và thành phố Chương Trình bất luận là kết cấu kinh tế hay cấu tạo địa hình đều rất giống nhau, không có điểm nhấn về kinh tế, cấu tạo địa hình là nhiều núi nhiều thảo nguyên nhưng ít ruộng vườn.
Hơn nữa lần nhậm chức này là vào mùa thu, và cũng hơi giống với tình cảnh Hạ Tưởng lần đầu tiên bước chân vào con đường làm quan đến nhậm chức ở huyện Bá, tinh thần của hắn dần dần thư giãn hơn nhiều.
Từ huyện Bá đến thành phố Thiên Trạch, trong nháy mắt đã 7 năm, hắn cũng từ một người bình thường trở thành Thị trưởng của một địa phương, trong đời người quả thật có rất nhiều cơ hội kỳ diệu, cũng khiến cho người ta than thở. Thân phận không giống nhau, cấp bậc càng cao, tâm tình cũng khác nhau, nhưng có một điều vẫn không hề thay đổi là năm xưa hắn đã khiến cho huyện Bá có thay đổi lớn, và bây giờ hắn cũng phải cống hiến toàn bộ tâm huyết để phát triển kinh tế ở thành phố Thiên Trạch.
Làm quan một nhiệm kỳ, tạo phúc một phương, thành phố Thiên Trạch là nơi đầu tiên mà hắn đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng, không thể chỉ trở thành bàn đạp trong cuộc sống chính trị. Cho dù thành phố Thiên Trạch thực sự là nơi tồn tại các hạn chế phát triển kinh tế thì Hạ Tưởng cũng không nản lòng, khát khao có thể triển khai kế hoạch lớn ở thành phố Thiên Trạch.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch không chia ra hai nơi mà có cùng một chỗ làm việc. Tòa nhà Thành ủy vô cùng cũ kỹ, bởi vì trời vừa mới mưa nên bốc lên một mùi ẩm mốc giống như một cơ quan cũ kỹ của những năm 90 khiến cho người khác có cảm giác mệt mỏi buồn ngủ. Hạ Tưởng và Thạch Vĩ vừa xuống xe đã phải đối diện với một vấn đề đáng xấu hổ là trong Tòa nhà Thành ủy cũ kỹ đã lâu không sửa chữa chỗ nào cũng có vũng nước, tài xế không dừng xe trên vũng nước nhưng không tránh chỗ vũng nước nên Hạ Tưởng và Thạch Vĩ đã đặt chân lên ngay vũng nước.
Hạ Tưởng ngược lại không cảm thấy gì, hắn không phải là một lãnh đạo luôn đặt biệt chú trọng đến những chi tiết nhỏ nhặt, Thạch Vĩ lại không như vậy, sắc mặt liền tối sầm lại, chân dẫm lên vũng nước, bắt tay với Trần Khiết Văn trước, câu nói đầu tiên lại là:
- Bí thư Trần, tòa nhà Thành ủy đại diện cho bộ mặt của thành phố Thiên Trạch, mặt đất ít nhất cũng phải được san bằng phẳng chứ, nếu có mưa gió thì bụi rác sẽ ở khắp nơi, đừng nói là người dân có ý kiến, kể cả các đồng chí làm việc ở đây cũng không có tinh thần tốt… Người xưa có câu, nhà cửa không dọn dẹp thì làm sao quét được thiên hạ?
Cán bộ của ban Tổ chức cán bộ trước giờ luôn gặp quan lớn, là một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì Thạch Vĩ chỉ là Phó giám đốc cấp sở, tuy nhiên kiểu cách của ông ta giống như là một lãnh đạo Tỉnh đến thị sát, nhất là câu nói cuối cùng rất khó nghe, không ít ủy viên thường vụ Thành ủy ở đó đều thay đổi sắc mặt.
Trần Khiết Văn lại có vẻ mặt tươi cười như không có việc gì:
- Bộ trưởng Thạch phê bình rất đúng, là sơ sót của tôi. Tuy thành phố Thiên Trạch có hơi nghèo nhưng cũng có tiền để sửa sang lại nơi này, cho dù không có sẽ phát động toàn bộ cán bộ Đảng viên đích thân làm thì cũng có thể làm được, tôi phải tự phê bình trước mặt Bộ trưởng Thạch, không thể trách các đồng chí, đều do tôi không có cái nhìn bao quát.
Đúng là một người phụ nữ khéo léo, có tâm cơ biết tiết chế lại biết ăn nói, Hạ Tưởng lại có ý tán thưởng Trần Khiết Văn.
Thạch Vĩ thấy thái độ của Trần Khiết Văn cũng rất tốt, điệu bộ khiêm tốn, lòng tự trọng của ông ta cũng được thỏa mãn, liền bật cười:
- Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, không phải là muốn chỉ đạo công việc, Bí thư Trần đừng chê cười.
Sau đó Trần Khiết Văn giới thiệu từng lãnh đạo của Đảng và Chính quyền ở thành phố Thiên Trạch cho Hạ Tưởng và Thạch Vĩ biết.
Khi Trần Khiết Văn và Hạ Tưởng bắt tay nhau, nụ cười trên mặt càng tự nhiên hơn:
- Tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch hoan nghênh đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch công tác. Đồng chí Hạ Tưởng còn trẻ tuổi, có sức trẻ, có năng lực, tôi tin là dưới sự dẫn dắt của anh có thể khiến nền kinh tế ở thành phố Thiên Trạch bước lên một nấc thang mới.
Vừa nói xong, bà ấy lại lung lay tay của Hạ Tưởng:
- Lần trước ở Bắc Kinh, tiểu Thụy thật không hiểu chuyện, mong anh đừng để ở trong lòng, lát nữa tôi sẽ thay cậu ta xin lỗi anh.
Thái độ rất nhiệt tình, giọng điệu cũng rất tha thiết, khiến cho những ủy viên thường vụ ở đó thầm buồn bực, Bí thư Trần và Hạ Tưởng đã sớm quen biết nhau sao? Cách nói chuyện như quen biết đã lâu.
Hạ Tưởng tự nhiên cũng hiểu được ý của Trần Khiết Văn, có ý lần đầu gặp mặt muốn mai phục sẵn, là muốn tạo một dấu tích cho các ủy viên thường vụ có mặt ở đó, khiến cho họ không biết đâu mà lần, đoán không được giữa hắn và bà ấy rốt cuộc có quan hệ như thế nào…
Tâm cơ của Trần Khiết Văn rất sâu xa, bà ấy muốn những người có mặt ở đó không được dựa dẫm vào Hạ Tưởng, họ càng không biết rõ quan hệ giữa bà ta và Hạ Tưởng thì càng không dám bày tỏ lòng trung thành với Hạ Tưởng, e sợ rằng bị rơi vào một kết cục không tới đâu cả. Cô ấy biết rõ Thị trưởng nhậm chức thì trong Thành ủy sẽ có người thừa dịp dựa dẫm, bà ấy ở thành phố Thiên Trạch tuy nắm hết mọi quyền hành nhưng cũng có không ít người luôn bất mãn với bà ấy.
Thị trưởng nhiệm kỳ trước tuổi đã cao, ở thành phố Thiên Trạch công tác cũng không có gì khởi sắc, không có thành tựu kinh tế gì, trên chính trị thì gìn giữ cái đã có, hầu như đều phải nghe chỉ thị của Trần Khiết Văn, là một Thị trưởng đi theo đuôi của người khác.
Nhưng Hạ Tưởng nhất định sẽ không như vậy, Trần Khiết Văn không thể nói là hiểu rõ con người của Hạ Tưởng nhưng cũng biết Hạ Tưởng nhất định sẽ là một Thị trưởng muốn làm việc lớn, hắn vừa trẻ tuổi, không thể không có lý tưởng, hắn có sự quyết đoán, nhất định sẽ không phải việc gì cũng xin chỉ thị của bà ấy.
Nhưng căn cứ vào những gì mà Hạ Tưởng đã làm ở thành phố Lang, cùng với lần trước bất ngờ gây xung đột ở Bắc Kinh, bà ấy đã có một kết luận sơ bộ về Hạ Tưởng, kích động có thừa, không đủ điềm đạm, thích hợp với việc làm dứt khoát, đứng hàng xung phong, nhưng đối với những chiêu thức tỉ mỉ cao siêu chưa chắc có thể ứng phó được.
Đáng tiếc là Trần Khiết Văn đã đánh giá thấp về trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng xua tay nói to:
- Bí thư Trần quá khách sáo rồi, không đánh nhau thì không quen biết…
Một câu nói không đánh nhau thì không quen biết lập tức khiến cho những nổ lực lúc nãy của Trần Khiết Văn tan chảy, không ít người đều muốn ồ lên, thì ra đã từng có mâu thuẫn xung đột. Việc tốt, đúng là việc tốt, Thị trưởng chưa nhậm chức đã có xung đột với Bí thư, liền chứng tỏ một điều thành phố Thiên Trạch sau này, trong tình hình Thị trưởng và Bí thư cùng cầm quyền e rằng sẽ có một thời gian ồn ào.
Sắc mặt của Trần Khiết Văn không thay đổi, tuy nhiên ánh mắt có hơi nhíu lại, cười cười không nói gì thêm.
Nghi thức đón tiếp ngắn gọn đã qua, dưới sự chủ trì của Trần Khiết Văn đã mở đại hội các cán bộ lãnh đạo toàn thành phố Thiên Trạch.
Trong cuộc họp, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thạch Vĩ đại diện Tỉnh ủy, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố việc bổ nhiệm của Tỉnh ủy:
- Tỉnh ủy quyết định cho đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm chức ủy viên Thành ủy thành phố Thiên Trạch, ủy viên thường vụ, Phó bí thư, không còn đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực ở thành phố Lang nữa, ủy viên thường vụ, ủy viên…
Sau đó, Thạch Vĩ lại có những phát biểu quan trọng, chỉ ra Tỉnh ủy sau khi phân tích bộ máy chính quyền và tình trạng cán bộ đã nghiêm túc lắng nghe dựa vào cơ sở ý kiến từ mọi mặt, trù tính cho sự phát triển của toàn bộ tỉnh, suy xét toàn diện từ nơi làm việc và trao đổi giữa các cán bộ, qua nhiều lần nghiên cứu kỹ lưỡng đã đưa ra quyết định điều đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch nhậm chức.
Cuộc nói chuyện của Thạch Vĩ rất đặc sắc, giọng cực cao, hơn nữa còn rất trầm bổng, phối hợp với tay và vẻ mặt, nội dung cuộc nói chuyện không có gì hay để nói nhưng biểu hiện lúc nói chuyện lại phong phú lôi cuốn.
Thạch Vĩ nhấn mạnh chỉ ra, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân Tỉnh rất coi trọng việc phát triển kinh tế và xây dựng bộ máy lãnh đạo, đội ngũ cán bộ ở thành phố Thiên Trạch. Mấy năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân Tỉnh, Thành ủy thành phố Thiên Trạch, Ủy ban nhân dân thành phố đã đi sâu vào học tập thực tiễn phát triển một cách khoa học, nghiêm túc thực hiện đường lối, phương châm và chính sách của Đảng và một loạt quyết sách quan trọng của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, đứng trên những thành tích thực tế đáng mừng mà thành phố Thiên Trạch đã đạt được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Sau đó, Trần Khiết Văn đại diện cho toàn bộ bộ máy chính quyền và tất cả các cán bộ của thành phố Thiên Trạch bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định của Tỉnh ủy, nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Hạ Tưởng mới đến Thiên Trạch nhậm chức, Tỉnh ủy điều đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch công tác, nó vừa khẳng định công tác của Hạ Tưởng và cũng khẳng định công tác của tỉnh Thiên Trạch và bộ máy chính quyền ở thành phố Thiên Trạch.
Thành ủy, Hội đồng nhân dân thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố, Viện trưởng Tòa án thành phố, Viện trưởng viện kiểm sát thành phố, lãnh đạo quân khu Thiên Trạch. Các đồng chí lão thành đã từng đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc sở trở lên. Các Bí thư Thành ủy, quận ủy của các huyện, huyện trưởng, chủ tịch quận, đoàn thể nhân dân, các đảng dân chủ, các lãnh đạo chủ chốt của hội liên hiệp công thương nghiệp, người phụ trách chủ yếu của các đơn vị trực thuộc trên cấp Cục trưởng, cùng với các lãnh đạo chủ chốt của các phòng ban quản lý trực thuộc cấp Cục trở lên và các lãnh đạo chủ chốt của các xí nghiệp lớn trong Tỉnh đều tham gia hội nghị.
Đương nhiên, cũng giống như những cuộc hội nghị khác, hội nghị bổ nhiệm cũng đạt được thành công mỹ mãn.
Nếu không phải vì mưa làm chậm trễ hành trình, theo trình tự sắp xếp thì tuyên bố bổ nhiệm là vào buổi sáng, buổi chiều là họp hội nghị thường vụ hội đồng nhân dân, nhưng bây giờ buổi chiều mới tuyên bố bổ nhiệm, không kịp mở cuộc họp hội nghị thường vụ, đành phải dời sang sáng mai.
Theo lý mà nói thì nhiệm vụ của Thạch Vĩ đã hoàn thành, đề danh và bổ nhiệm là việc quan trọng trong Hội đồng nhân dân thành phố Thiên Trạch, theo quy tắc, buổi tối nhất định sẽ có buổi tiệc đón tiếp, Trần Khiết Văn liền có ý giữ lại, Thạch Vĩ cũng không từ chối liền gật đầu đồng ý, đồng ý thì đồng ý nhưng y lại nói thêm một câu:
- Đợi sáng ngày mai sau khi dự họp hội nghị Hội đồng nhân dân xong, buổi chiều mới quay về cũng không muộn.
Lúc nói chuyện Thạch Vĩ có bộ dạng rất tùy ý, không thể biết được lời nói của ông ta là vô tình hay cố ý, trong lòng Trần Khiết Văn lại nghĩ thầm, lời nói của Bộ trưởng Thạch có hàm ý khác, chẳng lẽ Tỉnh ủy ghi ngờ khả năng nắm giữ đại cục ở thành phố Thiên Trạch? Một mình bà ấy kiêm hai chức Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch hội đồng nhân dân, lời nói của Bộ trưởng Thạch chẳng lẽ nói trong Tỉnh ủy có người không tin tưởng bà ấy, lo sợ bà ấy sẽ gian lận trong đợt bầu cử?
Bà ta tức giận trong lòng, quá xem thường bà ấy, cho dù bà ấy đã từng tỏ vẻ hàm súc với Tỉnh ủy bất mãn về việc Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch, nhưng không chứng tỏ bà ấy sẽ mạo hiểm phạm sai lầm cản trở không để Hạ Tưởng thuận lợi nhậm chức, bà ấy sẽ không lấy tiền đồ chính trị của mình ra làm trò đùa.
Vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Thạch Vĩ xụ mặt lại, đã đi xa, nên bà ấy mới thu hồi lại tâm trí, chẳng lẽ tự mình quá nhạy cảm? Bà ấy lại âm thầm tự giễu, Hạ Tưởng vừa đến đã khiến cho bà ấy có không ít suy nghĩ, xem ra, cho dù có thừa nhận hay không Hạ Tưởng đã mang lại không ít áp lực cho bà ấy.
Đương nhiên rồi, là một Thị trưởng trẻ tuổi nhất trong toàn Tỉnh, cho dù Hạ Tưởng có đến thành phố nào nhậm chức đều sẽ đem lại áp lực cho các Bí thư Thành ủy ở đó. Tuổi trẻ là áp lực, có thể trở thành một Thị trưởng trẻ tuổi ở tỉnh Yến thì không phải hạng vừa.
Trần Khiết Văn tự nhận có thủ đoạn thuần thục trong chính trị, lại có đủ kiềm chế và lý trí, Hạ Tưởng ở thành phố Thiên Trạch đừng nói là muốn ngang hàng với bà ta, cho dù là muốn làm việc gì, muốn mở cục diện mới cũng cần phải được bà ấy gật đầu đồng ý mới được. Không nhắc đến bà ấy đã làm việc ở thành phố Thiên Trạch được hai năm, với thân phận là nhân vật số một ở Thành ủy thành phố Thiên Trạch của bà ấy cũng sẽ đem đến hạn chế lớn trong quyền uy của Hạ Tưởng.
Tiệc tiếp đón được tổ chức ở khách sạn Hoa Thịnh thuộc hàng xa hoa nhất thành phố Thiên Trạch.
Không giống với buổi tiệc tiếp đón ở thành phố Lang, các lãnh đạo chủ yếu của Đảng và chính quyền, thành viên của bốn bộ máy chính quyền của thành phố Thiên Trạch đều đến đông đủ, không ai vắng mặt. Đương nhiên, Hạ Tưởng sẽ không cho rằng vì hắn có nhiều sĩ diện, cũng không cho rằng là danh tiếng của Thạch Vĩ đủ lớn, mọi người đều đến đông đủ không phải là mọi người đều có lòng, mà chứng tỏ một điều là Trần Khiết Văn nắm giữ hoàn toàn đại cục của thành phố Thiên Trạch.
Thạch Vĩ ngồi ở vị trí chủ tọa, Trần Khiết Văn và Hạ Tưởng ngồi ngay hai bên, còn các lãnh đạo Thành ủy khác thì theo thứ tự xếp hạng mà ngồi vào chỗ. Sau khi an toạ, Trần Khiết Văn phát biểu diễn văn trước, sau đó mới tới Thạch Vĩ nói.
Thạch Vĩ đã công tác ở Ban Tổ chức đã lâu, tự sẽ biết được cuộc nói chuyện trong buổi tiệc chỉ là nói sơ qua, ai cũng không thèm để ý xem y nói gì, nếu trong buổi tiệc cứ bàn luận viễn vông chẳng những không thích hợp mà còn khiến cho người khác xem thường mình.
Thạch Vĩ nói qua quýt vài câu, sau khi nói xong lại mời Hạ Tưởng nói:
- Sau đây, xin mời đồng chí Hạ Tưởng phát biểu.
Ông ta vỗ tay trước, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt.
Hoàn cảnh ở khách sạn Hoa Thịnh cũng không tồi, được trang bị rất tốt, tuy nói thành phố Thiên Trạch là một thành phố nghèo nhưng bởi vì là thành phố du lịch nên trang thiết bị trong khách sạn cũng không tệ hơn thành phố Yến, Hạ Tưởng liền nâng ly lên, thấy mọi người đều có ánh mắt nhiệt liệt, hiếu kỳ và hoài nghi nhìn mình, liền mỉm cười:
- Tên của thành phố Thiên Trạch rất có khí lớn, rất nhã nhặn, là ông trời giáng ơn trạch xuống đây, quả thật có ý nghĩ không tầm thường. Tôi và Bộ trưởng Thạch đáng lẽ đến từ hôm qua nhưng vì trận mưa lớn nên phải ở lại Bắc Kinh, tôi liền nghĩ, là do ông trời muốn tôi chậm bước, hay là trời mưa để thêm hùng tráng? Trên đường đi tôi cứ nghĩ không ra, mãi đến hôm nay khi đến Thiên Trạch tôi mới hiểu được ẩn ý của trận mưa to đó…
Cứ nghĩ là Hạ Tưởng sẽ nói một vài lời nói khách sáo, cho nên có không ít người đều không chú tâm, không ngờ Hạ Tưởng vừa mở miệng lại khác với mọi người, chỉ vài câu nói đã làm mọi người thấy hứng thú, đều hiếu kỳ vểnh tai lên nghe.
Ánh mắt Trần Khiết Văn chớp nháy, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng này cũng hay, nói chuyện rất khôi hài.
- Một trận mưa đã cho thấy được sơ hở trong công việc của chúng ta, là muốn Bộ trưởng Thạch phát hiện ra những việc làm chưa được tốt của chúng ta.
Không ai ngờ tới điểm dừng chân của Hạ Tưởng lại nói đến những ổ gà trên mặt đất trong Tòa nhà Thành ủy:
- Tôi đề nghị, chiều mai tổng động viên các cán bộ từ cấp Cục trở lên trong Ủy ban nhân dân thành phố, tự lực cánh sinh, sau khi tan ca sẽ đi san bằng lại mặt đất.
Được lắm, nói cả nửa ngày trời cuối cùng cũng tâng bốc được Thạch Vĩ, Trần Khiết Văn mới hiểu ra, trong lòng suy nghĩ vòng vo mấy lần mới có thể bình tĩnh trở lại, Hạ Tưởng này hay thật, nhìn qua thì còn rất trẻ nhưng suy nghĩ lại rất sâu xa, hơn nữa lại biết âm thầm nịnh bợ.
Trần Khiết Văn đã không đoán đúng dụng ý của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vốn không phải là vì muốn nịnh bợ Thạch Vĩ, hắn không phải là người a dua nịnh hót, vả lại với địa vị của Thạch Vĩ ở Tỉnh ủy còn chưa đủ tư cách để hắn nịnh bợ. Kể cả khi Phạm Duệ Hằng đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ là sẽ đi nịnh bợ để thắt chặt tình cảm, đối với một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ chưa bao giờ biết nặng nhẹ thì hắn càng không cần phải lo đi nịnh nọt.
Dụng ý của hắn rất sâu sắc, kể cả Trần Khiết Văn nhất thời cũng không hiểu ra.
Hạ Tưởng vừa dứt lời, Thạch Vĩ liền bật cười ha hả:
- Đồng chí Hạ Tưởng đừng có bê tôi ra chứ, tôi chỉ thuận tiện nói một câu thôi, thật không có ý chỉ đạo công việc ở thành phố Thiên Trạch…
Rõ ràng là không hài lòng, nhưng trong ánh mắt vẫn không che dấu được sự vui mừng.
Hạ Tưởng không nói gì, Dương Kiếm lại kịp lúc thêm vào một câu:
- Bí thư Hạ đi xa lại gặp mưa to là chuyện tốt, có câu "quý nhân xuất môn gặp mưa gió, hổ gây gió, rồng gây mưa"…
Bởi vì Hạ Tưởng còn chưa chính thức thông qua sự bổ nhiệm của Hội đồng nhân dân, xưng hắn là Bí thư cũng là hợp quy tắc.
Việc Dương Kiếm chuyển nhiệm làm Phó thị trưởng thường trực đã được định sẵn, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy còn chưa tuyên bố bổ nhiệm nhưng tin tức đã được truyền ra ngoài.
Dương Kiếm năm nay 45 tuổi, mặt to, vai rộng, có một dáng người khôi ngô, tai to, trán rộng, bộ dạng rất phúc hậu, đã gần 50 tuổi rồi nhưng dáng người vẫn còn rất chuẩn, không mập không ốm, được chăm sóc rất kỹ lưỡng, hơn nữa trên người còn có một khí phách nho nhã, ấn tượng đầu tiên khiến cho người khác rất có thiện cảm.
Sau này Dương Kiếm sẽ là một trong số những lãnh đạo Thành ủy mà Hạ Tưởng giao tiếp nhiều nhất, vị trí của ông ta rất quan trọng, nếu cùng kết hợp với Trần Khiết Văn thì có thể sẽ gạt bỏ được Hạ Tưởng, nếu cùng kết hợp với Hạ Tưởng thì sẽ làm cho sức ảnh hưởng của Trần Khiết Văn lên thành phố Thiên Trạch giảm xuống mức thấp nhất.
Lời nói của y vừa thốt lên liền lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trong những ánh nhìn có vẻ suy đoán, có vẻ châm biếm, không quan tâm, cũng có vẻ xem thường, có người cảm thấy lời nói của Dương Kiếm quá nịnh hót, cũng có người cho rằng Dương Kiếm biểu hiện quá vội vã, Hạ Tưởng còn chưa chính thức nhậm chức, trong bữa tiệc tiếp đón đã tỏ vẻ dựa dẫm rồi sao?
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng Hứa Phàm Hoa ho khan một tiếng:
- Lần trước Bí thư Trần có nói qua, nói phải chỉnh sửa lại Tòa nhà Thành ủy một cách hệ thống, bao gồm tu sửa lại các thiết bị cũ kỹ, những bàn ghế làm việc bị hư hỏng, và còn các cửa sổ bị hở, tiến hành san bằng lại mặt đất và cải tạo lại bãi đỗ xe… ý của tôi là có cần phải tự đưa người ra để san bằng lại mặt đất hay không?
Hạ Tưởng liền mỉm cười:
- Suy nghĩ của Bí thư Trần rất toàn diện, vậy cứ heo tinh thần chỉ thị của Bí thư Trần mà làm.
Trần Khiết Văn lại cười:
- Đều là chuyện nhỏ thôi, sau này bàn bạc tiếp, bây giờ là tiệc tiếp đón, đừng nhắc đến công việc nữa.
Sau đó thì nâng ly lên:
- Tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hoan nghênh bộ trưởng Thạch đã đến đây, và nhiệt liệt chào mừng đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch công tác.
Sau khi vỗ tay, mọi người cùng nhau nâng ly.
Buổi tiệc vốn dĩ vẫn rất thuận lợi, khi chuẩn bị kết thúc, đột nhiên lại xảy ra một chuyện không mấy vui vẻ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.