Quan Thần

Chương 914: Điểm bắt đầu




Hạ Tưởng và Từ Hâm là lần đầu tiên gíap mặt tiếp xúc riêng. Mối quan hệ giữa Từ Hâm và Trương Vưu cũng chẳng muốn phỏng đoán gì nhiều. Mạng lưới quan hệ xuất hiện ở bất cứ đâu cũng là chuyện quá bình thường. Cứ coi như là Trương Vưu có thể mời Trần Khiết Văn ra mặt thì cũng chẳng có gì lạ.
Điều duy nhất khiến Hạ Tưởng cảm thấy hơi kinh ngạc là Từ Hâm nói không nhiều, khi làm việc có vẻ cứng nhắc, chứ không giống như cái kiểu tư thế quan liêu hay giở giọng như các Trưởng ban Tổ chức cán bộ bình thường khác mà lại có chút giống với một học giả với chút học thức và tinh thần độc lập.
Cũng không phải ý nói rằng Trưởng ban Tổ chức cán bộ nào cũng chắc chắn là có cái bộ dạng như thế, điều Hạ Tưởng hơi có chút mê hoặc chính là, tính cách của Từ Hâm và Trương Vưu khác nhau hoàn toàn. Họ làm sao lại có mối quan hệ riêng được? Hơn nữa còn lặp đi lặp lại ra mặt thay cho Trương Vưu nữa chứ?
Hạ Tưởng không nghĩ nhiều đến mối quan hệ giữa Từ Hâm và Trương Vưu nữa. Chỉ nghĩ đến trận chiến đầu tiên ở thành phố Thiên Trạch, cho tiến nhưng không cho lui, so với phương châm chấp chính của hắn mở rộng ở thành phố Thiên Trạch về sau thì sự tính toán công trình nhà ở cho người thu nhập thấp chỉ là mưa phùn mà thôi. Nếu như ngay cả mưa phùn cũng có thể khiến hắn ướt hết, về sau mà gặp trận mưa lớn thì biết làm thế nào?
Trương Vưu khéo đưa đẩy. Nhưng Hạ Tưởng không hề có thành kiến gì với y. Y ở chốn quan trường gặp được bao nhiêu nhân vật muôn hình muôn vẻ. Không nhất định là những người bề ngoài bóng loáng là không thể làm nên chuyện gì. Cũng không nhất định là những người vẻ mặt đoan chính là có thể làm được chuyện. Ngược lại, bây giờ không còn nhiều những người đáng khinh mà những người ra vẻ đạo mạo thì quá nhiều.
Khi gọi món ăn, gọi rượu lên, Trương Vưu hỏi Hạ Tưởng muốn uống rượu gì, Hạ Tưởng phất tay nói:
- Buổi chiều còn phải đi làm. Uống nước khoáng là được rồi.
Trương Vưu vẻ mặt khó xử liếc nhìn Từ Hâm một cái, Từ Hâm cũng không khuyên mà lại nói:
- Không uống rượu thì không uống nữa. Tôi cũng sẽ uống nước khoáng.
Trương Vưu liền ngượng ngùng cười:
- Hai vị lãnh đạo đều uống nước trắng, chẳng phải là làm mất mặt tôi sao?
Hạ Tưởng từ tốn nói một câu:
-Cùng ngồi ăn cơm với nhau, coi như làm quen, nói chuyện là được rồi. Tôi ăn cơm cùng với ai đều rất ít khi uống rượu.
Trương Vưu nghe được ý của Thị trưởng Hạ, liền vội gật đầu:
- Tôi đã nói, Thị trưởng Hạ quả thật có tố chất cao, thường xuyên giao tiếp với các lãnh đạo tỉnh, làm việc không uống rượu, không hút thuốc lá mới là cao nhân.
Lời khen của Trương Vưu chẳng ra sao. Hạ Tưởng cũng không cười, vẻ mặt thản nhiên nói:
-Tôi cũng không phải là không uống chút rượu nào đâu. Chỉ là rất ít uống rượu hút thuốc thôi. Còn tùy trường hợp.
Từ Hâm liền vội hoà giải:
- Thị trưởng Hạ đừng trách móc, thành phố Thiên Trạch nghèo khó lạc hậu, rất nhiều người quan niệm bảo thủ, cho rằng rượu thuốc không phân nhà. Cách mạng toàn bộ dựa vào nó, tư tưởng khá là cứng nhắc liền cảm thấy không vui chơi giải trí thì không làm được chuyện gì. Trương Vưu cũng vậy, ý của tôi là trực tiếp nâng đến 20 % chẳng phải là được sao? Tin rằng Thị trưởng Hạ cũng sẽ giơ cao đánh khẽ.
Hạ Tưởng không thể quá mức lãnh đạm với Từ Hâm. Hắn lại cười:
- Trưởng ban Từ có điều không biết, tôi đầu tiên là ở Huyện An, sau đó là quận Hạ Mã, sau đó là đến thành phố Lang, phụ trách công việc về phương diện của chính phủ. Ngày nào cũng giao tiếp với các nhà khai thác, các doanh nghiệp. Đại đa số bọn họ là tốt, nhưng cũng không thiếu sự luồn cúi. Những người đầu cơ trục lợi, đặc biệt là công trình nhà ở cho người thu nhập thấp của Chính phủ, không thể đối đãi như với các hạng mục công trình đơn giản được, cần phải thận trọng.Thận trọng chính là chịu trách nhiệm đối với quốc gia và nhân dân.
Trương Vưu khi nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Hạ Tưởng, nhẹ nhàng mỉm cười một cách nhanh chóng và rất tự nhiên, dường như không cần quá độ hành văn liền mạch, thế nên trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc. Vốn cứ tưởng dễ đối phó với vị Thị trưởng Hạ trẻ tuổi, dù sao thì cũng mới hơn ba mươi tuổi đầu, thì có thể có lòng dạ sâu thế nào? Hiện tại bây giờ ngồi cùng nhau khiến y nhận rõ ra một sự thực, Thị trưởng Hạ thực sự không đơn giản, tuổi trẻ mà đã ngồi lên vị trí cao, cũng không phải như bên ngoài đồn đại nói là dựa vào mối quan hệ với bố vợ là Phó chủ tịch tỉnh.
Từ Hâm vừa nghe thì biết Thị trưởng Hạ đã biết rõ lai lịch của anh ta. Qủa thật, anh ta vẫn luôn công tác ở Đảng uỷ nên tiếp xúc không nhiều với phương diện sự vụ của chính phủ, Thị trưởng Hạ nói chuyện rất nề nếp, vừa mới nói là đã chặn họng anh ta. Không cho anh ta mở miệng thay cho Trương Vưu nữa. Anh ta liền so sánh mức độ xa gần với Trương Vưu thì có quyết định,cười nói:
- Khách sạn Đức Khánh có một số đồ ăn đặc sắc của thành phố Thiên Trạch, rất là ngon mà các nơi khác không có. Thị trưởng Hạ có thể đến thưởng thức.
Trương Vưu trong mắt có một tia thất vọng tuy nhiên vẫn nhiệt tình giới thiệu mấy món đặc sản địa phương cho Hạ Tưởng:
- Thiên Trạch tuy rằng nghèo, tuy nhiên không hề ít các món ăn thôn quê dân dã. Có một món gọi là lẩu bát tiên hoang dã, chính là đem thịt hươu, cánh chim trĩ, thỏ hoang, măng mùa đông, nấm Khẩu Bắc, ớt xanh, cùng cho vào trong nồi lẩu. Khi ăn thì hương vị đều vẫn còn giữ nguyên…
Hạ Tưởng không phải là đến để ăn đồ ngon nhưng có đồ ngon để ăn thì cũng sẽ không bỏ qua:
-Nghe nói món bánh chiên cũng ngon lắm đúng không?
-Vâng, vâng, đúng rồi, là dùng bột mì để làm, rất là dinh dưỡng. Có vị chua cay tươi ngon.
Nói đến ăn thì Trương Vưu rất rành hơn nữa ăn nói cũng nhã nhặn hơn nhiều. Đúng là những người từng trải qua thì cũng có chút hiểu biết.
Mấy người bắt đầu ăn cơm.
Sau khi lấy trà thay rượu uống vài chén, Trương Vưu nháy mắt một cái với Từ Hâm. Từ Hâm lại làm bộ cúi đầu, cũng không đáp lại, Hạ Tưởng liền hiểu ra một điều Từ Hâm chỉ làm người trung gian, không phải là khách, y tự biết thân phận của mình
Ăn cơm với Trương Vưu cũng không phải là một lần gặp đơn giản, tương đương với lần tiếp xúc chính thức giữa Hạ Tưởng và người đại diện doanh nghiệp tư nhân địa phương. Nói đến giao chiến thì hơi khoa trương nhưng nếu như nói là so chiêu thì khá là sát nghĩa. Hắn có thể nhượng bộ cho Trương Vưu hay không, có liên quan đến việc phương châm lãnh đạo sau này của hắn, sau khi đưa ra có thể thuận lợi đạt được bước quan trọng đầu tiên khi chấp hành hay không.
Cũng không biết Trương Vưu lại ám chỉ gì, một lát sau, Từ Hâm còn nói một câu thay cho Trương Vưu:
- Trương Vưu đầu óc linh hoạt, mấy năm nay cũng đã có một số cống hiến về việc kiến thiết nền kinh tế thành phố Thiên Trạch.
Hạ Tưởng liền nói:
- Tốt, tốt. Là một đồng chí tốt.
Câu trả lời lập lờ khiến cho Trương Vưu không hiểu cái ý "Tốt" của Thị trưởng Hạ là thừa nhận lời nói của Trưởng ban Từ, hay là nói được rồi, được rồi, đừng có mà dài dòng nữa.
Lời nói của lãnh đạo thì toàn là có hàm ý phong phú, đoán không đúng thì không những không làm nên chuyện mà còn để lại ấn tượng không tốt trong mắt lãnh đạo. Về sau muốn gây dựng nên ấn tượng tốt thì cũng khó.
Trương Vưu không muốn nhượng bộ. Cũng không phải là y không đưa ra được 30% khoản tạm ứng mà là không muốn mở ra tiền lệ. Mở ra tiền lệ thì y không bị các nhà đầu tư khai thác bản địa mắng cho mới là lạ. Và như thế thì y đắc tội với tất cả các nhà đầu tư khai thác phát triển của thành phố Thiên Trạch rồi.
Không ít người cùng ngành đã khuyên riêng y, hoặc là giải quyết Thị trưởng Hạ, kiên trì 10% như bình thường hoặc là làm cứng, rút khỏi công trình nhà ở cho người thu nhập thấp. Không tin là Thị trưởng Hạ có thể thật sự tìm được một nhà đầu tư khai thác bên ngoài, đến lúc đó bọn họ liên hợp lại với nhau thì thế nào cũng khiến các nhà đầu tư khai thác bên ngoài mất cả chì lẫn chài.
Nếu như các nhà đầu tư khai thác địa phương liên hợp với nhau để bài trừ người ngoài thì uy lực sẽ không hề nhỏ. Bởi vì các nhà khai thác phát triển bên ngoài muốn nhận thầu công trình xây dựng ở địa phương thì cần phải giải quyết một loạt các vấn đề nan giải. Đầu tiên là tuyển nhân công, tiếp theo là mua vật liệu xây dựng, tiếp theo đó là liên hệ và có mối quan hệ tốt với dân cư địa phương. Rất nhiều chuyện vặt vãnh. Nếu như xảy ra vấn đề thì tuyệt đối sẽ mệt mỏi khó mà giải quyết. Các nhà đầu tư khai thác phát triển bên ngoài muốn thuận lợi tiếp nhận công trình thì dù là tuyển được nhân công, nhưng không mua được nguyên vật liệu xây dựng thì cũng khó mà khởi công được.
Còn có một mắt xích mấu chốt nhất chính là những nhà đầu tư khai thác đại đa số sẽ không đem theo thiết bị đến trước, bởi vì rất nhiều thiết bị loại lớn quá là cồng kềnh, chi phí vận chuyển quá cao, thông thường đều là thuê ở ngay địa phương. Nhưng nếu như thuê ở thị trường bị người ta khống chế, không thuê được thiết bị thì không có bột đố mà gột lên hồ.
Trương Vưu vừa không muốn buông tay công trình nhà ở cho người thu nhập thấp - Tiền của nhà nước dễ kiếm, thu hồi nhanh, có đảm bảo - vừa không muốn ứng ra 30% nên cứ kéo dài mãi. Kéo dài được vài ngày, không thấy Thị trưởng Hạ nhả ra, Bí thư Trần có lộ diện cũng không tác dụng lắm. Y liền biết Thị trưởng Hạ có thủ đoạn, khó đối phó, nên muốn đợi vài ngày nữa rồi nói. Không ngờ, lại xảy ra chuyện của chị Mã như thế này.
Chị Mã vừa xảy ra chuyện, Bao Đại Quang vừa ngã, Trương Vưu ngay lập tức cảm nhận được một chút khí lạnh. Y biết hạng mục cải tạo và duy tu Ủy ban nhân dân thành phố thì sẽ dễ dàng vào tay người khác. Y tuyệt đối sẽ bị người ta đá văng ra ngoài.
Nếu như nói mất đi lợi nhuận hàng trăm triệu từ hạng mục cải tạo chính phủ hàng năm không xót ruột, lại mất đi hạng mục công trình nhà ở cho người thu nhập thấp mà khó khăn lắm mới có được thì thực sự khiến Trương Vưu nhảy đong đỏng. Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp đầu tư hơn một trăm triệu, nếu như khống chế vốn cho tốt, lãi ròng có thể đạt đến hơn 15 triệu, không thể nói buông tay là buông tay được.
Bây giờ có hai áp lực lớn y đang phải đối mặt. Ở trên thì có Thị trưởng Hạ không nhả ra. Phía dưới thì tất cả đều cảnh cáo y không được phá lệ, nếu không thì sẽ liên hợp lại chống lại y. Bởi vì tiền lệ mà mở ra rồi về sau cứ thế, thì thị trường xây dựng của thành phố Thiên Trạch sẽ đẩy ngã con bài Domino đầu tiên, rất nhiều các nhà đầu tư khai thác phát triển hạng vừa và nhỏ sẽ ngập trong tai ương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lần trước gặp mặt thì chỉ vội vội vàng vàng, Trương Vưu còn chưa hiểu về cách đối nhân xử thế và thủ đoạn của Thị trưởng Hạ. Bây giờ mặt đối mặt ngồi cùng nhau, còn chưa nói đến chuyện chính thì anh ta đã có ý rụt rè không thể giải thích nổi. Chuyện lạ, anh ta không có đi lại nhiều với các quan viên chính phủ, đại đa số đều có thể xử lý được, lẽ nào Thị trưởng Hạ chính là dầu muối không thể dung hợp, làm thế nào cũng không thể hòa tan trong nước?
- Thị trưởng Hạ, tôi cũng có cổ phần bên trong khách sạn Đức Khánh. Thiết bị ở đây là hạng nhất của thành phố Thiên Trạch này, có phòng tập thể hình, bên trong có hồ bơi, có trung tâm giải trí. Ở đây tôi có một thẻ kim cương. Nếu như anh làm việc mệt mỏi thì đều có thể đến đó thư giãn.
Trương Vưu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía hắn:
- Chủ tịch khách sạn Hách Thiệu Văn cũng muốn gặp anh. Anh thấy thế nào?
Với cấp bậc của Hạ Tưởng thì đến bất cứ khách sạn nào, các ông chủ cũng sẽ không chần chừ buông lời nịnh bợ. Nhưng Hạ Tưởng không phải là Phó thị trưởng, lại càng không phải là cán bộ trung tầng trong Ủy ban nhân dân thành phố. Các ông chủ khách sạn dù nhiệt tình đến mấy muốn làm quen với Thị trưởng Hạ thì cũng không dám mạo muội tự đi vào để giới thiệu mình.
Hạ Tưởng nhìn cái thẻ kim cương, nâng chén trà lên uống một ngụm:
- Tôi xin ghi nhận ý tốt của anh. Bình thường cách thức luyện tập của tôi là đi bộ. Chứ không quá coi trọng như thế. Thay tôi gửi lời cảm ơn nhã ý của ông Hách. Tôi có nhiều chuyện phải làm, lần sau là được rồi.
Sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngay trước tấm thẻ kim cương kia, cũng chả hiểu là vô tình hay hữu ý làm thế. Chén trà di động về phía trước thì tấm thẻ bị lui về vài phân.
-Bộ trưởng Từ, con anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Thấy Thị trưởng Hạ trực tiếp chuyển sang đề tài khác, Trương Vưu biết là lãnh đạo đang ám chỉ anh ta có nhiều lời nói thừa thãi quá, nếu như không nói ra được ý gì nữa thì khó mà giữ chân được lãnh đạo.
Nhưng hiện tại giờ khắc quan trọng chưa đến, hoàn cảnh không hòa hợp, mở miệng ra nói đến vẫn đề xây dựng công trình nhà cho người có thu nhập thấp thì trong lòng vẫn chưa nắm chắc lắm. Trương Vưu không khỏi chần chừ.
Hạ Tưởng đương nhiên hiểu rõ mục đích Trương Vưu mời hắn. Nhưng có một số chuyện đối phương không nói thì càng không thể chủ động nói được. Quyền chủ động nên là nắm trong tay, hơn nữa, nói thật, hắn thực sự phải có sự lựa chọn, nhưng Trương Vưu thì không.
- Thị trưởng Hạ, kể tường tận với anh. Tôi có thực lực, cũng muốn ứng trước ra 30 % khoản tiền nhưng vấn đề là không phải tôi muốn ứng trước ra là có thể ứng được. Có người không đồng ý.
Trương Vưu tâm độc, biết rằng thương nhân ở trước mặt chính phủ thì luôn luôn là ở thế yếu, dứt khoát nói ra lời nói thực, bởi vì muốn đầu cơ trục lợi trước mặt Thị trưởng Hạ, thì y thấy khả năng chữa lợn lành thành lợn què là khá lớn.
- Nếu như tôi mở ra tiền lệ này thì tôi sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích…
Trương Vưu cũng đã lăn lộn với đời không ít rồi. Tuy rằng trình độ văn hóa không cao nhưng anh ta cũng rèn luyện để có một tài ăn nói rất sắc bén, nói ra câu nào câu nấy đều đâu ra đấy. Anh ta liền thuật lại một hồi tình cảnh khó khăn của mình.
Hạ Tưởng nghe xong, uống nửa chén trà, không nói gì. Tình hình nghiêm trọng hơn những gì hắn tưởng. Thế lực của chủ nghĩa bảo vệ địa phương không chỉ có ở các cơ quan Đảng mà ở giới công thương và ở trong nhân dân cũng tồn tại. Nhưng có điều vẫn nằm trong dự liệu của hắn, các doanh nghiệp nhà nước thành phố Thiên Trạch bảo thủ, quan niệm của doanh nghiệp tư nhân lại lạc hậu, doanh nghiệp nhà nước lại cải cách chậm chạp, điểm xuất phát đều không phải là rộng mở thị trường, hướng thị trường phải có hiệu quả và lợi ích, mà là nghĩ cách giao dịch tiền quyền, như ong vỡ tổ tiếp nhận lấy những công trình của chính phủ.
Quan niệm, xét đến cùng vẫn là vấn đề quan niệm. Cũng phải, một thành phố cấp 3 bảo thủ và lạc hậu, không thể một cơ quan chính phủ bảo thủ và truyền thống, mà thị trường lại có thể nhiệt liệt và mở rộng. Phong cách làm việc của cơ quan chính phủ đại đa số là chịu sự ảnh hưởng và kiềm chế của trình độ phát triển kinh tế địa phương, hơn nữa lại có mối quan hệ rất khăng khít với phong cách, phong tục tập quán và quan niệm của địa phương.
Nhưng muốn phá vỡ cái truyền thống đó, muốn làm được điều đó thì nhất định phải tìm được một bước đột phá, trước mắt công trình nhà cho người có thu nhập thấp chính là một điểm khởi đầu tốt nhất. Nếu như không có nỗi đau thì không thể phá bỏ đi quan niệm cũ được, không thể phá bỏ đi trình tự kinh tế lạc hậu hiện nay. Do đó, không phải là hắn lựa chọn Trương Vưu mà là Trương Vưu thực sự là người đứng mũi chịu sào, đưa mình lên chỗ đầu sóng ngọn gió.
Hạ Tưởng liền vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Trương Vưu, tôi cũng nói rõ với anh điều này. Ứng trước 30%, một xu cũng không thể thiếu, không cần phải thương lượng nữa. Việc trả lại của chính phủ có thể đảm bảo, lợi nhuận có thể đảm bảo, nhưng tiền lệ ứng trước thì phải mở ra. Anh có phải là con chim đầu đàn hay không thì tự anh quyết định. Anh chịu rủi ro thì không có hồi báo tương ứng, cơ hội chỉ có một lần mà thôi.
Hạ Tưởng chỉ nói đến đây, không nói sâu thêm. Lẽ ra theo như cấp bậc của hắn, khi đi ra ngoài thì nên có thư ký đi theo, nhưng thứ nhất là đối với Từ Tử Kỳ không đạt tới 100% tin tưởng, thứ hai là hôm nay có Từ Hâm ở đó nữa. Có một số câu nói sợ là không tiện để cho thư ký đi cùng nghe thấy thế nên hắn mới đi dự tiệc một mình.
Đương nhiên còn có một điểm, Từ Tử Kỳ vẫn chưa hiểu được lập trường chính trị và phong cách lãnh đạo của hắn. Có đến thì cũng không thể kịp thời thay hắn đánh yểm trợ. Thư ký là người sắp xếp hoạt động của lãnh đạo và cũng là người đánh yểm trợ, kịp thời nói ra những điều mà lãnh đạo không tiện nói. Hạ Tưởng không cho rằng Từ Tử Kỳ hiện tại có thể đảm nhiệm được những việc này.
Kỳ thật phong cách của Hạ Tưởng vẫn là có chút độc đáo. Hoặc có lẽ là vì hắn ta còn trẻ. Thông thường lên đến cấp sở, khi ra ngoài thường đem theo ba loại người. Ra ngoài riêng thì đại đa số đều đem theo thư ký, chuyện công thì ngoài thư ký ra còn có cả một phóng viên. Nếu như là cả công và tư thì sẽ là thư ký, phóng viên và ông chủ. Thư ký là hình tượng thứ ba của lãnh đạo, thay lãnh đạo sắp xếp hoạt động. Phóng viên là người ghi lại hành tung của lãnh đạo, dùng để tuyên truyền. Ông chủ là người thay tùy tùng hầu hạ lãnh đạo để lãnh đạo không phải mệt nhọc.
Hạ Tưởng trừ phi là chuyện công, chứ thông thường rất ít khi đem theo thư ký, càng không nói đến ông chủ.Hăn không thích cổ động, cũng không thích ăn uống thả cửa, càng không đòi ăn đòi thẻ. Vì thế ở mấy nhiệm kỳ đảm nhận chức vụ đều không bị ai cười chê gì về vấn đề kinh tế.
Trương Vưu ánh mắt rất tinh, nhìn ra Hạ Tưởng không ham tiền nhưng có háo sắc hay không thì còn chưa biết. Anh ta không dám mạp muội sắp đặt, chẳng may nịnh không đúng chỗ rồi thất bại thì toi. Nghe thấy câu nói của Thị trưởng Hạ, anh ta biết, anh ta đã gặp phải cửa ải lớn nhất trong cuộc đời.
Lời nói của Thị trưởng Hạ hàm ý phong phú, Trương Vưu cũng nghe ra điều gì đó. Phong cách của mỗi Thị trưởng mỗi nhiệm kỳ là không giống nhau. Đặc biệt là Thị trưởng Hạ trẻ tuổi như vậy, chắc chắn là sẽ làm một trận lớn ở thành phố Thiên Trạch. Nhưng trình tự cứng nhắc của thành phố Thiên Trạch không dễ dàng phá bỏ như thế được. Làm con tốt của Thị trưởng Hạ ưu đãi chắc chắn là không ít nhưng chẳng may Thị trưởng Hạ thất bại thì hắn có thể phủi mông chạy lấy người, tìm một nơi khác tiếp tục làm Thị trưởng, còn mình thì cũng đừng mong có chỗ đứng ở thành phố Thiên Trạch này nữa.
Điện thoại của Hạ Tưởng đột nhiên reo lên. Hắn cũng không kiêng dè Từ Hâm và Trương Vưu, liền trực tiếp nghe điện thoại luôn.
- Vâng, được rồi. Hoan nghênh đến thành phố Thiên Trạch đầu tư. Tự chuẩn bị thiết bị, tự mang theo nhân công đến? Được đó, có sự quyết đoán. Cũng phải, Bắc Kinh thực sự cách Thiên Trạch cũng không xa, các thiết bị lớn có thể vận chuyển qua được, chắc cũng chỉ mất một, hai tiếng đồng hồ. Vậy thì cứ như thế nhé. Hẹn gặp lại sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.