- Hừ. Nói thì hay lắm đấy. Ai mà biết có làm được hay không cơ chứ?
Cổ Ngọc muốn giả bộ tức giận trước Hạ Tưởng nhưng lại không giả bộ được. Lại thở dài một cái:
- Thôi, không tranh hơn thua với anh nữa. Thực ra em cũng chẳng muốn quan tâm đến anh, chỉ do ông nội em…
Con gái hướng ngoại, mới nói có mấy câu đã liền bán đứng lão Cổ.
Hạ Tưởng cười ha hả. Tâm trạng rất tốt.
Thành phố Thiên Trạch cuối thu cảnh sắc tuyệt đẹp. Đứng ở trên tầng cao nhìn xuống thì một lượt có thể nhìn ra đến dãy núi và thảo nguyên xa xa, trời cao mây trắng. Núi xa xa xanh biếc. Thảo nguyên xanh như ngọc khiến người ta tâm trạng thoải mái.
Hạ Tưởng đi cùng Bành Vân Phong, Từ Tử Kỳ quan sát trụ sở làm việc của thương mại Khoa Long. Đi cùng họ có các nhân viên Ủy ban nhân dân thành phố liên quan và các phóng viên tin tức truyền thông.
Nhật báo và báo đài truyền hình đều có phóng viên đi theo. Cũng không biết là trùng hợp hay cố ý sắp đặt. Bất kể là nhật báo hay là đài truyền hình thì hai cô gái được phái đến đều là mỹ nữ.
Phóng viên Lan Mẫn Mẫn của nhật báo Thiên Trạch tóc dài mặc áo choàng, dáng vóc thon dài, chiếc quần bò ôm sát. Chiếc áo choàng thắt ở phần eo. Đặc biệt là đôi môi đỏ khiến người ta say mê. Thật là một mỹ nữ bỏng mắt.
Nghe nói, cô là bông hoa nổi tiếng của nhật báo Thiên Trạch.
Nữ phóng viên của đài truyền hình Kim Nhan Chiếu, mặt trang điểm nhẹ, buộc một lọn tóc đuôi ngựa phía sau, mắt to, mặt trái xoan. Khi cô bước đi thì cái lọn tóc phía sau lay động. Điều khiến cô trở nên thu hút nhất là có đường nét mềm mại hơn người. Vẻ đẹp bên ngoài kém Lan Mẫn Mẫn một chút. Nhưng cơ thể của cô thì hơn cô ấy nhiều lần. Tổng kết so sánh thì Kim Nhan Chiếu vẫn khiến đàn ông phải dán mắt vào hơn.
Kim Nhan Chiếu là bông hoa của đài truyền hình, dân tộc Mãn. Nghe nói là hậu duệ của hoàng tộc.
Hai mỹ nữ của giới truyền thông không hẹn mà gặp được phái đi cùng với Thị trưởng Hạ. Là dụng ý gì thì không cần đoán, ngay từ sự nhiệt tình phỏng vấn Thị trưởng Hạ của Lan Mẫn Mẫn và Kim Nhan Chiếu cũng có thể rút ra kết luận. Việc đến đó của Thị trưởng Hạ thực sự thổi đến một làn gió trẻ trung trong lành cho thành phố Thiên Trạch.
Hai người Lan Mẫn Mẫn và Kim Nhan Chiếu mới nhìn thì đã tự thừa nhận, cuối cùng cũng có một lãnh đạo thành ủy trẻ trung, anh tuấn rồi. Thị trưởng Hạ mà không đến thành phố Thiên Trạch thì bọn họ sẽ nghĩ rằng thiên hạ này Thị trưởng đều là những người già cả, không béo thì là những quan liêu trung niên hừ hừ hà hà. Bây giờ mới mở rộng tầm mắt, ai nói trong nước không có Thị trưởng đẹp trai chứ? Thành phố Thiên Trạch này đang có một vị đây.
Lan Mẫn Mẫn và Kim Nhan Chiếu nói thầm với nhau về sau họ sẽ gọi riêng Thị trưởng Hạ là chàng Thị trưởng đẹp trai. Hơn nữa hai người lại còn cá cuộc với nhau ai được Thị trưởng Hạ ưu ái trước, ai được Thị trưởng Hạ sẽ gật đầu đồng ý cho phỏng vấn hắn trước, thì người đó chính là người thắng cuộc.
Vì thế nên mới gây nên một cảnh tượng khiến ai nấy cũng phải mỉm cười. Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn đều vây lấy Thị trưởng Hạ không thôi, dựa vào ưu thế xinh đẹp, không ngừng đưa ra những câu hỏi và còn muốn xác định thời gian của cuộc phỏng vẫn tiếp theo. Điều này khiến cho những người xung quanh thấy xúc cảm vô cùng. Quyền lực của Thị trưởng Hạ chỉ là một phần, vẻ trẻ trung tuấn tú cũng là một ưu thế vô cùng lớn.
Khi Thị trưởng Mao nhậm chức, nhật báo và đài truyền hình cũng có phái Lan Mẫn Mẫn và Kim Nhan Chiếu đến phỏng vấn. Đợi đến khi Thị trưởng Mao đi ra thì cả nhật báo và đài truyền hình đều đổi sang người khác. Không ai tiện hỏi nguyên nhân là gì nhưng ai cũng hiểu rằng hình tượng của Thị trưởng Mao quá kém hơn nữa ăn nói thực sự là mất mặt. Trừ phi cầm bản dự thảo do thư ký đưa thì còn tạm được. Chứ rời bản đó ra là về cơ bản cứ như là người trên mây vậy, nói năng lộn xộn khiến người ta như muốn phát điên.
Thị trưởng Mao nói chuyện từng bị người ta nói xấu sau lưng và châm chọc cái chức Thị trưởng.
Biểu hiện của Hạ Tưởng với hai mỹ nữ đang luân phiên tấn công kia thì vô cùng điềm tĩnh, vừa không phiền chán nhưng cũng không quá nhiệt tình. Đương nhiên là một người đàn ông bình thường, từ con mắt xét đoán của hắn thì Lan Mẫn Mẫn và Kim Nhan Chiếu đều là những mỹ nhân hiếm có khó tìm. Đặc biệt là theo ngành nghề truyền thông thì tuyệt đối là người nổi tiếng. Kim Nhan Chiếu thì không cần phải nói rồi. Là một phóng viên nữ với khuôn mặt mộc thì thật là hiếm có. Có nữ phóng viên truyền hình nào mà không trang điểm rồi mới ra ngoài chứ? Kim Nhan Chiếu có thể thực sự coi là mỹ nhân có vẻ đẹp tự nhiên, không cần mượn son phấn thì cũng đã kiều diễm lắm rồi.
Còn Lan Mẫn Mẫn, là một người làm việc với văn chương chữ nghĩa thì cũng có dung mạo tao nhã xinh đẹp vô cùng, cũng rất ít thấy. Mấy năm nay theo hứng thú mạng trumtruyen.vn, rất nhiều tác giả nữ xinh đẹp được lăng xê và thúc đẩy dùng cơ thể để viết những mệnh đề giả tạo. Còn có không ít những tác giả nữ xinh đẹp phát tán hình của mình khắp nơi trên mạng. Thực ra thì vẻ thu hút cũng không khác nhau nhưng trên thực tế các nhà văn nữ xinh đẹp thực sự lọt mắt cũng không có mấy người. Không ít những người đàn ông có ý dâm quá độ đều bị những bức ảnh nghệ thuật nhạy cảm của các mỹ nữ làm cho mê hoặc lý trí. Về sau mới phát hiện ra họ chỉ là những mỹ nữ của sản phẩm giả mạo mà thôi. Là nhà văn cũng chỉ là sản phẩm giả.
Khi hối hận bị mắc lừa thì chỉ có thể trách mình hormone tiết ra không bình thường mà thôi.
Hạ Tưởng là một người đàn ông bình thường, nhưng hormone tiết ra càng bình thường, vì thế nên tuyệt đối có đủ sức đề kháng đối với mỹ nữ. Cũng phải, ai nhìn thấy Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm quốc sắc thiên hương, lại thấy vẻ đẹp thuần khiết của Cổ Ngọc, rồi lại thấy vẻ đẹp hoa nhương nguyệt thẹn của Hoa Nhài Vàng, Bạc mà không động lòng thì là giả. Nhưng nếu tim đập thình thịch thì khả năng đó không lớn.
Vợi sự thịnh tình của Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn, Hạ tưởng rất thản nhiên:
- Tôi vừa tới thành phố Thiên Trạch, bây giờ vẫn đang sắp xếp lại công việc. Một khoảng thời gian nữa sau khi tất cả bình thường, thì các cô liên hệ với Vân Phong, để anh ta sắp xếp phỏng vấn.
Là một Thị trưởng thì không thể ít giao lưu với giới truyền thông. Quan niệm lãnh đạo về sau này của hắn cũng sẽ không ít lần thông qua báo chí và truyền hình để truyền bá tới dân chúng. Đương nhiên, nếu muốn mang đến ảnh hưởng tinh tế hơn, thì nhất thiết phải có người tin được ở nhật báo và đài truyền hình thành phố. Khi cắt nối biên tập tin tức và hạ bút, nếu có thể lĩnh hội đầy đủ ý đồ của hắn thì chính là điều trọng điểm
-Thế này nhé. Tiểu Hà, Tiểu Lan, các cô về sắp xếp lại các bài mà trước đây mình đã từng đăng và các thông tin đã phát sóng thành một bản. Thị trưởng Hạ sẽ xem qua.
Bành Vân Phong đúng lúc nói vào một câu, đưa ra điều kiện tiền đề cho hai người.
Hạ Tưởng ánh mắt liền hướng về Bành Vân Phong tán thưởng. Kiến nghị này thật không tồi. Có thể khiến hắn càng hiểu rõ hơn về khuynh hướng chính trị của Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn. Phóng viên báo đài tuy nói là tất cả đều đi theo Đảng, hoàn toàn phát biểu ngôn luận theo chỉ thị của Đảng. Nhưng là một cá thể con người, ai cũng có khuynh hướng chính trị riêng và sẽ để lộ ra trên những con chữ. Không có ai sống trong trạng thái chân không chính trị, đặc biệt là những người phụ trách công việc báo cáo lãnh đạo và những phóng viên đi theo. Khuynh hướng chính trị của họ là vô cùng quan trọng.
Bành Vân Phong thấy hành động của mình chiếm được cảm tình của Thị trưởng Hạ thì trong lòng rất vui. Công việc Trưởng ban thư ký chính là chia sẻ với lãnh đạo. Chỉ khi lãnh đạo hài lòng thì công việc của anh ta mới đạt được mục đích.
Thị trưởng Hạ thị sát một doanh nghiệp tư nhân, ý nghĩ không hề bình thường. Bởi vì thành phố Thiên Trạch từ lúc xây dựng đến nay vẫn chưa có vị Thị trưởng nào thị sát qua doanh nghiệp tư nhân. Thị trưởng Hạ không chỉ là người đầu tiên mà còn rầm rộ thị sát gây nên chấn động lớn giữa các doanh nghiệp tư của thành phố Thiên Trạch.
Kích động nhất đương nhiên là Trương Vưu.
Ngay từ đầu anh ta vẫn không tin Thị trưởng Hạ sẽ đến tổng bộ thương mại Khoa Long. Anh ta còn tưởng nghe nhầm. Chắc là một vị Phó thị trưởng đến cũng đã là tốt lắm rồi. Cho đến khi Thị trưởng Hạ đứng ngay trước mặt, bắt tay anh ta thì anh ta mới thực sự tin. Thị trưởng Hạ nói là làm. Thực sự đã đến công ty của anh ta thị sát rồi.
Sự bất an do đồng nghiệp xa lánh và uy hiếp cộng với nỗi lo Thị trưởng Hạ qua cầu rút ván sau chuyện này đã bị đánh tan thành mây khói. Anh ta biết Thị trưởng Hạ là một người có độ lượng. Chỉ cần theo sát hắn là tuyệt đối không sai lầm.
Ngay lúc bắt tay với Thị trưởng Hạ, Trương Vưu đã quyết định về sau này sẽ phục vụ Thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng và Trương Vưu bắt tay không buông. Hơn nữa còn đứng nói chuyện với nhau không ít. Thị trưởng Hạ còn khuyến khích anh ta vài câu chỉ ra Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố về sau sẽ mạnh mẽ bồi dưỡng doanh nghiệp tư nhân với điều kiện tiên quyết là doanh nghiệp tư nhân phải tự mình cố gắng tự lập, phải tuân thủ pháp luật, phải hướng lợi ích và hiệu quả ra thị trường. Không được đi đường ngang ngõ tắt.
Kim Nhan Chiếu rất có sự nhạy cảm chính trị, chỉ huy người chụp ảnh chụp bức ảnh nói chuyện giữa Thị trưởng Hạ và Trương Vưu với góc chụp gần.
Sau khi quá trình thị sát kết thúc, Bành Vân Phong cố ý tìm Kim Nhan Chiếu, nói một cách hàm súc rằng. Khi biên tập tin tức thì cần cố gắng giữ tấm hình Thị trưởng Hạ và Trương Vưu. Ngoài ra với con người Trương Vưu và công ty của anh ta cũng cần có thêm một vài bức hình chụp.
-Được thôi. Không thành vấn đề.
Kim Nhan Chiếu đáp lời, cười trộm.
-Trưởng ban thư ký, có thể giúp dàn xếp một chút được không. Cho tôi là người phóng vấn Thị trưởng Hạ đầu tiên nha. Xin anh đấy...
Cô ta dùng vũ khí lớn nhất của mỹ nữ - làm nũng.
Bành Vân Phong cũng là một người đàn ông bình thường. Nhưng y biết người đẹp trước mặt thì không thể động đến. Đừng nói cô ta có thân phận nhạy cảm là bông hoa của đài truyền hình thành phố mà nghe nói bạn trai cô ta là Thái tử Đảng ở Bắc Kinh. Hơn nữa những tin đồn về cô ta cũng có rất nhiều. Nói là hậu duệ nhà Mãn Thanh, trong nhà có vô số đồ cổ vô giá. Dù sao thân phận của cô ta thần bí và phức tạp, khiến người ta khó đoán.
Bành Vân Phong cũng không dám thay Thị trưởng Hạ làm chủ, đành phải đáp ứng một cách mơ hồ:
- Để tôi thử xem. Tôi chỉ có thể nói là sẽ cố gắng thôi.
- Cảm ơn anh, Trưởng ban thư ký. Lần sau tôi mời anh ăn cơm, nhất định phải đón tiếp anh.
Kim Nhan Chiếu vui vẻ tươi cười, nụ cười chói lòa khiến ánh mắt Bành Vân Phong không tự chủ được nhấp nháy.
Kim Nhan Chiếu làm công việc của Bành Vân Phong. Lan Mẫn Mẫn cũng đang làm việc của Từ Tử Kỳ. Tuy nhiên Từ Tử Kỳ không nói hay như Bành Vân Phong, trực tiếp từ chối lời đề nghị của Lan Mẫn Mẫn:
- Đợi Thị trưởng Hạ lúc nào muốn chấp nhận phỏng vấn thì sẽ thông báo cho các cô. Hiện tại bây giờ có tranh nhau thì cũng vô ích. Lãnh đạo bình thường đều rất bận, đừng có cố làm phiền đến công tác bình thường của họ.
Lan Mẫn Mẫn bất đắc dĩ le lưỡi:
- Em biết rồi. Không phải là bảo anh dàn xếp hay sao. Không dàn xếp được thì thôi, chứ đừng ra mặt giáo huấn người khác thế chứ. Đúng không?
Lời nói ra tuy là như vậy nhưng cô cũng không dám đắc tội Từ Tử Kỳ. Đừng nói là cô mà ngay cả Giám đốc thông tấn xã tòa soạn báo nhìn thấy thư ký Thị trưởng cũng phải khách khí đôi ba phần.
Việc thị sát sinh ra hiệu ứng chấn động. Bản tin buổi tối được phát ra đã đạt đến cao trào thu hút.
Doanh nghiệp tư nhân thành phố Thiên Trạch sôi sùng sục. Trong lịch sử của Thiên Trạch chưa từng thấy có một Thị trưởng nào đi thị sát một doanh nghiệp tư nhân. Cũng không có một doanh nghiệp tư nhân nào xuất hiện đến hơn năm phút trong một bản tin của toàn thành phố. Hơn nữa sau khi Thị trưởng Hạ công khai phát biểu phải hết sức khai thác bồi dưỡng doanh nghiệp tư nhân thì không ít người đã có được sự cổ vũ ủng hộ lớn lao.
Đương nhiên cũng có những người tỉ mỉ chú ý nghe ra được điều gì đó. Bởi vì trong lời nói của Thị trưởng Hạ thì nhấn mạnh doanh nghiệp tư nhân không được đi đường ngang ngõ tắt mà phải đi con đường hiệu quả và lợi ích mà thị trường cần. Chẳng lẽ là ám chỉ điều gì?
Quả nhiên, một ngày sau liền có tin tức từ Ủy ban nhân dân thành phố. Các dự án duy tu và cải tạo về sau này của Ủy ban nhân dân thành phố thì toàn bộ sẽ công khai mời đấu thầu bên ngoài. Qúa trình mời thầu công khai, rõ ràng, ngăn chặn bất cứ giao dịch tiền quyền bất chính nào.
Tin tức vừa lan ra thì lại là một tin gây chấn động. Không chỉ có hưởng ứng lớn trong nhân dân mà bên trong Thành ủy cũng không ít người nghị luận. Mới biết Thị trưởng Hạ dường như ôn hòa như thế nhưng khi làm thì cũng thật là ra trò, cũng là ra tay sắc bén và không để có lối thoát.
Ngô Minh Nghị sau khi nghe được tin này thì sắc mặt không tốt, ngồi ngẩn ra hồi lâu, không nói câu gì.
Sau sự dao dộng ngắn ngủi, thành phố Thiên Trạch dường như lại đi vào sự bình yên. Nhưng điều mà không ai ngờ đến là lại một mạch nước ngầm đang hình thành dưới mặt nước kia.
Vài ngày sau, lão Cổ đến thành phố Thiên Trạch cùng với Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng tự mình ra đón ở đầu đường cao tốc. Lão Cổ và Cổ Ngọc ngồi trên một xe. Đó là một chiếc xe Audi A6 rất bình thường. Cửa xe mở ra, Cổ Ngọc đỡ lão Cổ xuống xe. Khoảng hai tháng nay không gặp rồi, lão Cổ thần sắc rất tốt còn Cổ Ngọc thì đi giày bốt, áo gió, tóc buộc sau đơn giản và vẫn xinh đẹp thanh tú. Cô ấy thần sắc vui vẻ nhảy nhót vui mừng.
Cổ Ngọc cũng nhớ Hạ Tưởng, tuy nhiên có lão Cổ ở bên đành phải chịu đựng nhưng bên trong vẫn toát ra thần sắc vui mừng. Trong đôi mắt cũng tràn đầy khát vọng, ngọn lửa nhiệt tình.
Cổ Ngọc mặc bộ quần áo ôm sát, eo càng nhỏ, ngực càng đầy. Điều đặc biệt làm người ta phải kinh ngạc chính là được cong bên hông. Nó lả lướt giống như dãy núi, đẹp khôn tả.
Hạ Tưởng hướng về phía trước:
- Lão Cổ, đã lâu không gặp rồi. Phong thái vẫn chẳng khác xưa.
Lão Cổ phẩy tay:
- Nói cái phong thái gì với ông già này chứ. Nghĩ một đằng nói một nẻo. Tiểu Hạ ạ, đừng nói cậu là Thị trưởng, mà dù cậu có là Chủ tịch tỉnh thì trước mặt ta cũng chỉ là vãn bối thôi. Đúng không?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Dạ, trước mặt ông, con mãi mãi chỉ là vãn bối thôi.
Cổ Ngọc liền che miệng cười. Cười xong lại thấy không hay liền vội im bặt. Tuy nhiên cô vẫn làm mặt hề với Hạ Tưởng, đưa mắt một cái. Ý là ông muốn cô ấy nghiêm túc hơn một chút nhưng mà cô ấy thực sự không nghiêm túc được.
- Thảo nguyên mùa thu, trời cao mây trắng, đẹp vô cùng. Con sẽ đưa ông đi giải sầu.
Hạ Tưởng đưa ra lời mời.
- Đi thì đi. Dù sao thì tôi cũng là đến để cho khuây khỏa. Tâm trạng mà không khuây khỏa thì không cho cậu đi đâu.
Lão Cổ hơi có ý đùa cợt. Nhưng cũng may mặt của ông không căng ra. Ông muốn nghiêm túc một chút trước mặt Hạ Tưởng nhưng lại không làm được. Chỉ thở dài một tiếng:
- Thôi, không nói chuyện không vui nữa. Khuây khỏa là chính.
Hạ Tưởng không cho Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong cùng đi. Lão Cổ là mối quan hệ riêng tư nên hắn chỉ dẫn theoTiêu Ngũ đi thôi.
Hạ Tưởng ngồi rong xe của Lão Cổ. Hắn ngồi giữa Cổ Ngọc và Lão Cổ. Tiêu Ngũ ở phía trước mở đường. Hạ Tưởng cũng biết lão Cổ không thích náo nhiệt, cũng không sắp xếp xe cảnh sát mở đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ra khỏi thành phố Thiên Trạch, tiến lên hướng bắc không đến 30 km thì liền thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ. Đúng là mùa cây cỏ sinh sôi. Hôm nay lại là một ngày trời quang không mây. Ánh nắng mặt trời mùa thu chiếu vào mặt khiến người ta thích thú thoải mái.
Cổ Ngọc ngồi ở bên. Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu rọi trên khuôn mặt cô. Hai má của cô, cái mũi và tai của cô được chiếu sáng như trong suốt. Lại có thêm vài sợi tơ nhỏ bé mê lòng người. Hạ Tưởng không kìm nổi nhìn thêm vài lần nữa.
Nói thật, với Cổ Ngọc hắn thực sự có chút đam mê bên trong. Cổ Ngọc là cô gái hàng xóm thanh tú xinh đẹp, tâm trạng lại đơn thuần, không chịu nổi đau thương. Chỉ có sự vui vẻ đơn thuần nhất mà thôi. Cô ấy không giống như Vệ Tân. Tình yêu của Vệ Tân khiến cho người ta yêu quên lối về nhưng dường như bên trong có chút gì đó nặng nề. Còn tình cảm của Cổ Ngọc chính là niềm vui trực tiếp, không có sự che đậy, cũng không có sự ngụy trang. Cô ấy giống như ánh mặt trời vậy, đem đến cho người ta một cảm giác ấm áp tuyệt vời nhất.
Nhưng đơn giản và trực tiếp cũng có cái không hay. Đó chính là không thể chuyển biến. Chuyển biến một cái là mất tăm hơi. Cũng giống như hai tháng trời không thể liên lạc với cô ta và Lão Cổ vậy.
- Em và ông nội đi Châu Âu.
Cổ Ngọc vẫn không kìm nổi. Sau khi lên xe, Lão Cổ chỉ hỏi Hạ Tưởng về tình hình công việc ở thành phố Thiên Trạch chứ không nhắc đến một chút gì những chuyện trong thời gian trước. Cô ta thì nhìn trộm Hạ Tưởng vài lần và từ trong ánh mắt của Hạ Tưởng thấy được vẻ dịu dàng mà cô quen nhất liền đầu hàng luôn.
- Ở Châu Âu hai tháng. Ông nội bảo không liên hệ với anh.
-Cái con bé này!
Lão Cổ bất đắc dĩ mỉm cười.
- Không thể nhịn không nói sao. So với cậu ta thì còn kém ngàn vạn dặm. Cậu ta muốn biết thì cũng sẽ không nói ra. Còn con thì lại chủ động nói cho cậu ta. Làm sao mà lại chẳng có chút mưu trí gì vậy?
Cổ Ngọc bĩu môi lên nói:
- Đoán già đoán non khó chịu. Muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì không nói. Cháu không thích mọi người có chuyện gì nhưng lại không chịu trực tiếp nói cứ âm thầm quan sát. Như thế mệt lắm ạ.
-Cháu thì hiểu cái gì? Đồ ngốc!
Khuôn mặt căng thẳng của Lão Cổ rốt cuộc đã thả lỏng. Ông nói một cách hiền từ:
- Những chuyện về chính trị, có rất nhiều lúc thì họa từ miệng mà ra. Vì thế nói ít được thì cứ nói ít. Không thể nói thì không nói. Có bao nhiêu người chỉ vì một câu nói mà hủy hoại cả tiền đồ trước mắt. Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Điều đáng tiếc hơn là có một số người cẩn thận, làm gì cũng không để ai nói gì được thì lại hồ đồ khi làm chuyện lớn. Cháu nói hắn ta có phải là tên ngốc không chứ?
-Ai ạ? Ông nói ai ngốc ạ?
Cổ Ngọc thực sự không phải là đang giả vờ mà thật sự ngây thơ không biết. Cô căn bản không biết ý tứ của Lão Cổ là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chính là đang nói Hạ Tưởng.
Lão Cổ cũng không kìm nổi, ha hả cười ra tiếng:
-Thật là hết cách với cháu. Cháu bị cậu ta bán đứng rồi. Thế mà vẫn khăng khăng bênh vực cậu ta.
- Á?
Cổ Ngọc há to miệng:
- Ông ơi, sao ông lại nói Hạ Tưởng là đồ ngốc chứ? Anh ấy ngốc ở chỗ nào chứ ạ? Thật là. Cháu giận rồi nè.
Cổ Ngọc nói giận là giận luôn. Mặt quay sang một bên, không để ý đến Lão Cổ nữa. Lão Cổ năm xưa dù có uy phong đến đâu thì trước cô cháu gái cũng đành phải cúi đầu, cười ha hả. Ông liếc mắt với Hạ Tưởng một cái, ý là bảo Hạ Tưởng khuyên Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng cười. Hắn còn chưa mở miệng thì đột nhiên chiếc xe dừng mạnh một cái. Đầu của hắn bị đập vào sau ghế. Người lái xe giọng trầm trọng kêu lên một tiếng sợ hãi:
- Xảy ra chuyện rồi!