Quan Thần

Chương 981: Lo lắng




Nếu nói theo việc Bì Bất Hưu trở về, không khí trong thành ủy Thiên Trạch không có sự biến đổi rõ ràng, thì ngay lập tức truyền đến một tin, nhanh chóng khiến không khí ở Thành ủy Thiên Trạch, có sự biến hóa vô cùng tinh tế —— Hứa Phàm Hoa chính thức đệ trình đơn xin chuyển công tác lên Tỉnh ủy, Tỉnh ủy đã phê chuẩn, hơn nữa người nhậm chức Phó thị trưởng ủy viên thường vụ mới đã được xác định, là Chiến Kính Bằng.
Người biết lai lịch của Chiến Kính Bằng không khỏi có nhiều suy đoán, Thái Tử đảng, Đoàn hệ, bạn trai của Kim Nhan Chiếu, không, nghe nói đã là vị hôn phu, một con người mang quá nhiêu thân phận trên mình như y, một khi đặt chân đến thành phố Thiên Trạch, chắc chắn sẽ không một lòng với Thị trưởng Hạ!
Nếu còn có người hiểu rõ nội tình bên trong, càng không xem trọng quan hệ giữa Thị trưởng Hạ và Chiến Kính Bằng, không nói đến những chuyện xấu giữa Kim Nhan Chiếu và Thị trưởng Hạ tùng bị đồn ra ngoài, mà chính là mối quan hệ tốt đẹp giữa Chiến Kính Bằng và Bạch Chiến Mặc, lập tức khiến cho nhiều người lo lắng bộ máy chính quyền vừa được Thị trưởng Hạ nắm toàn cục trong tay liệu có tiếp tục ổn định được nữa hay không.
Nạn cũ chưa qua, nạn mới đã đến.
So với Hứa Phàm Hoa, hậu đài của Chiến Kính Bằng mạnh hơn rất nhiều, y tuổi trẻ, thực lực tương xứng với Thị trưởng Hạ, y đến Thiên Trạch, khẳng định sẽ thay đổi cục diện trước mắt của Thiên Trạch. Nếu y nghiêng về phía Trần Khiết Văn, Bí thư Trần có hi vọng trong mấy lần thất bại vừa rồi chuyển bại thành thắng, thậm chí còn có thể chiếm giữ lợi thế.
So sánh với hậu đài không mấy hùng mạnh của Hứa Phàm Hoa, Chiến Kính Bằng quả thật xứng đáng với cái tên Thái Tử đảng, hơn nữa cha của y là Chiến Định Toàn Ủy viên bộ Chính trị, Bí thư Tỉnh ủy Động Đình, nghe nói sau khi mãn khoá có khả năng tới Bắc Kinh đảm nhiệm chức vụ trọng yếu hơn.
Lai lịch phi phàm, Chiến Định Toàn nghe nói dành được sự tán thưởng của người cao nhất.
Tin tức vừa mới truyền ra, mọi người trong thành phố Thiên Trạch không ngừng tiếng bàn tán xôn cao, không khí cũng tinh tế hơn rất nhiều.
Sau khi Hạ Tưởng hay tin còn có chút buồn bực, Hứa Phàm Hoa làm sao đã thông suốt vậy rồi, thời gian chưa tới đã vội chủ động đề xuất chuyển công tác? Chỉ sợ là có người đứng say bày mưu tính kế. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, và quyết định gọi điện thoại.
- Phó bí thư Mai, đồng chí Hứa Phàm Hoa là một đồng chí trẻ trung khoẻ mạnh, đồng chí ấy đi khỏi Thiên Trạch, có thể nói là tổn thất lớn cho thành phố Thiên Trạch. Tuy nhiên nếu như đồng chí ấy có thể thăng quan tiến chức ở nơi khác, thì cũng đáng mừng.
Mặc kệ như thế nào, việc tỏ ra khách sáo vẫn không thể thiếu.
Mai Thái Bình cười ha hả:
- Nói vậy cũng phải, trước khi đồng chí Phàm Hoa đề đơn xin chuyển công tác, bộ Giao thông đã trình đơn xin phép Tỉnh ủy điều tạm đồng chí Hứa Phàm Hoa. Sau này hai phía sáp nhập lại, không còn việc mượn qua mượn lại nữa, mà có việc gì chỉ cần trực tiếp điều sang là được.
Hóa ra là có âm mưu từ trước, phỏng chừng Hứa Phàm Hoa tới trường Đảng trung ương không lâu, ngay lập tức có người chăm chăm vào cái ghế trống của y sau khi y bị điều đi. Nhưng việc đưa Chiến Kính Bằng đến Thiên Trạch, có thâm ý gì phía sau? Thiên Trạch cũng không phải là nơi quá tốt đẹp gì. Hơn nữa nếu nói Chiến Kính Bằng đến Thiên Trạch chẳng qua chỉ là muốn tìm lấy vài chiến tích, một Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ cũng không phải có quyền lực gì to lớn.
Theo cách nói của Bát Quái thì là vì Kim Nhan Chiếu, Hạ Tưởng mới không được tin tưởng, những người làm chính trị sẽ tuyệt đối không bao giờ vì một người con gái mà đâm đầu vào việc ngốc ngếch nào đó dính dáng đến chính trị.
Chiến Kính Bằng tuy rằng còn trẻ, nhưng chưa đến mức phải đến Thiên Trạch, Bắc Kinh là đường rộng đất lớn ai cũng muốn hướng tới, là nơi có nhiều cơ hội để lựa chọn, đến Thiên Trạch, chắc là còn có dụng ý gì khác.
Chiến Kính Bằng đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp, cục Quốc lộ, Bộ Giao thông vận tải, là một cán bộ cấp Cục trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, một bước bước tới Phó giám đốc sở, lại là Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, có thể nói là bước tiến không nhỏ. Hơn nữa năm nay y mới 33 tuổi, so với Hạ Tưởng chỉ lớn hớn 2 tuổi, chắc chắn còn có ẩn ý phía sau.
Dường như là có người không muốn Hạ Tưởng ở Thành ủy Thiên Trạch vì hán còn quá trẻ?
- Tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, hoan nghênh Chiến Kính Bằng đến công tác tại thành phố Thiên Trạch, và ủng hộ quyết định củaTỉnh ủy.
Hạ Tưởng cất tiếng khách khí theo kiểu quan chức chính trị:
- Tuy nhiên quyết định của Tỉnh ủy quá đột ngột, trước đó cũng không trưng cầu ý kiến Thành ủy Thiên Trạch.
Nếu nói theo cách bình thường, một Ủy viên thường vụ Thành ủy mới đến nhậm chức, trước đó Tỉnh ủy đều sẽ trưng cầu sơ qua ý kiến Thành ủy địa phương, cho dù chỉ là tạm thời, cũng phải đến chào hỏi bí thư, Thị trưởng trước. Đương nhiên trên nguyên tắc thì phải làm là như thế, nhưng việc gì cũng có trường hợp đặc biệt xảy ra. Chuyện không cần trưng cầu ý kiến địa phương, trực tiếp được bổ nhiệm vẫn thường xảy ra.
- Trình tự nên đi hay là phải đi, chẳng phải vẫn chưa đến lúc đó sao?
Tự nhiên Mai Thái Bình hiểu được ý tứ của Hạ Tưởng, ông liền ha hả mỉm cười,
- Muốn hỏi cái gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo trước mặt tôi làm gì.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Phó bí thư Mai thật tinh ý.
Mai Thái Bình thấy buồn cười:
- Tôi nghe người khác nói tôi anh minh cũng nhiều rồi, nhưng sao nghe từ miệng cậu, lại thấy khang khác vậy? Được rồi, đừng nói chuyện tào lao nữa, có phải cậu muốn biết mục đích Chiến Kính Bằng tới Thiên Trạch? Nói cho cậu biết, chuyện này không thể tiết lộ được.
Điều Mai Thái Bình không thể nói ý là ngay cả ông cũng không biết rõ nội tình bên trong, chứ không phải lý do từ chối theo kiểu quan trường gì. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, trước nay Mai Thái Bình và Đoàn hệ cũng ít qua lại với nhau, và với Chiến Định Toàn phỏng chừng cũng không có sự qua lại nào, không hiểu rõ ý đồ của đối phương cũng ở trong tình lý.
Khi nói chuyện, Mai Thái Bình còn nhắc tới Mai Hiểu Lâm: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hiện tại thế cục ở tỉnh Yến rất tốt, tôi muốn để Hiểu Lâm trở lại. Đáng tiếc chậm một bước, nếu không vị trí Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ Thiên Trạch, có thể suy nghĩ kỹ lại.
Mai Thái Bình cũng khá thú vị, như thế nào lại có ý định muốn hắn cùng cộng tác với Mai Hiểu Lâm? May mà không có cơ hội.
Hạ Tưởng không tiếp lời của ông mà chuyển sang thế cục của tỉnh:
- Hợp nhất lại tài nguyên sắt thép là chuyện tốt, Phó bí thư Mai có ý tưởng gì không?
- Tôi không có ý tưởng gì, nhưng thật ra nhà họ Ngô có ý tưởng mới đúng.
Lợi ích gia tộc của nhà họ Mai không liên quan đến sự nghiệp sắt thép, bởi vậy sự biến động từ tỉnh Yến không hề đụng đến ích lợi trung tâm của nhà họ Mai, nhưng nếu đứng trên lập trường lợi ích chỉnh thể của gia tộc, Mai Thái Bình hẳn cần phải tỏ thái độ phản đối mới đúng, tuy nhiên ông dường như lại tỏ thái độ không quan tâm đến,
- Chủ yếu là sự quy hoạch của bên chính quyền, tôi không tiện nhúng tay vào, cũng không muốn đi hỏi.
Sau khi hàn huyên vài câu, Mai Thái Bình lại chủ động nhắc tới Đông y Thiên Trạch:
- Nhà họ Khâu vô cùng kiêng kị người khác động đến sản nghiệp thuốc Đông y của họ, bởi vì bọn họ có thể có một loạt mở rộng thuốc đông y, tôi nghe được tin tức nội bộ là, chuẩn bị xào nấu một thành tựu, khoe khoang là dưỡng sinh? Dù sao tôi cũng không chú ý đến, nhưng Khâu Nhân Lễ cứ gặp tôi hỏi thăm, nói là Đông y Thiên Trạch đã đem vi phạm quy định đất đai đẩy lui về chính quyền huyện Bào Mã, ý tứ là đã nhẹ tay rồi. Tôi chỉ đi đón tiếp Dương Kiếm, về phần cậu, tôi cũng chẳng biết phải nói gì.
Thái độ xem như chuyện không liên quan gì đến mình của Mai Thái Bình cũng là nguyên tắc làm người vốn quen thuộc của ông, Hạ Tưởng cũng không nói thêm gì, đang muốn cúp điện thoại, Mai Thái Bình bỗng nhiên nhớ tới cái gì lại nói:
- Kỳ thật, việc Tào Vĩnh Quốc đến tỉnh Tề cũng tốt, ở lại tỉnh Tây, chỉ đáng tiếc. Hạ Tưởng, tôi muốn nói một câu không nên nói, đừng nên đạp mỗi chân mỗi thuyền, không tốt đâu, rất dễ rơi xuống nước.
Chuyện Tào Vĩnh Quốc nhận chức vụ mới ngay tại tỉnh Tây, đang đi xuyên qua con đường nào đó, chậm rãi lan ra. Tin chắc không bao lâu nữa, sẽ truyền đến thành ủy Thiên Trạch. Hơn nữa cũng không bao lâu sẽ được công bố ra ngoài.
Cũng không biết sau khi Trần Khiết Văn biết được, sẽ nghĩ như thế nào? Tuy nhiên hậu đài của Trần Khiết Văn là Ủy viên bộ Chính trị, cô ta là người học rộng biết nhiều, sẽ không chỉ vì bị một Chủ tịch tỉnh dọa mà bỏ chạy, huống chi đây đâu phải là Chủ tịch tỉnh Yến.
Trần Khiết Văn có nghĩ gì cũng không quan trọng, mà quan trọng là, Mai Thái Bình tỏ ra lo lắng, chính là sự lo lắng của thế lực gia tộc như Ngô gia, Khâu gia, thậm chí Phó gia, phỏng chừng đều có ý tưởng tương tự.
Kỳ thật cũng chính là chỗ cao minh của Thủ tướng, dù sao kinh nghiệm lý lịch của Tào Vĩnh Quốc cũng đủ rồi, ân tình thuận nước đẩy thuyền, tặng cũng đã tặng rồi, Tào Vĩnh Quốc tất nhiên cũng nảy sinh cảm kích với sự dẫn dắt của Thủ tướng, tất nhiên muốn tới thủ đô báo cáo công tác với Thủ tướng. Tào Vĩnh Quốc đến gần Thủ tướng, không làm cho thế lực gia tộc thêm cảnh giác mới là lạ.
Hắn hiện tại đang ở bên Ngô gia, cha vợ lại đang ở bên phe của Thủ tướng, hay cho một cục diện đối lập giữa bố vợ và con rể!
Cũng không phải là ánh đèn dầu sắp cạn, tất cả mọi biến động nhân sự mang theo thâm ý sâu sắc, trên quan trường, từng bước đều là bãi mìn.
Tuy nhiên hiện tại chỉ có Mai gia biểu lộ thái độ, còn Ngô gia và Khâu gia vẫn duy trì trầm mặc. Nhưng thái độ của họ, trên cơ bản Hạ Tưởng cũng có thể đoán được, chủ yếu đều là những nghi hoặc và cảnh giác.
Và sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Mai Thái Bình, Hạ Tưởng do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhấc điện thoại gọi cho ông cụ Ngô.
...
Tiếng đồn của tổ điều tra từ huyện Bào Mã truyền đến càng ngày càng lan rộng, Bì Bất Hưu ngồi không yên, tự mình chạy tới huyện Bào Mã một chuyến. Nhưng không có thu hoạch gì, Lưu Phong Thanh chỉ báo cáo những bộ phận công khai với y, hầu hết kết quả điều tra lần này đều lấy lý do được phía công an giữ bí mật, tuyệt đối không để lộ ra dù chỉ một chút. Bì Bất Hưu nổi giận, nhưng nghĩ đến Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng không có quyền hỏi chuyện điều tra của công an, hơn nữa y cũng nhận ra rằng Phó cục trưởng cục Công an Lịch Phi mới đến này hoàn toàn không nể mặt y, nên không thể đánh mất thể diện đích thân chạy đến hỏi, đành quay về Thành ủy.
Khi quay về đến Thành ủy, liền đệ trình báo cáo lên Thành ủy, đưa ra đề nghị đề xuất điều chỉnh việc phân công quản lý công tác của Lưu Phong Thanh, Trần Khiết Văn lại dẹp đi, ở giai đoạn hiện giờ không nên bàn luận vấn đề này, dễ dẫn đến những xung đột không đáng có. Bì Bất Hưu biết Bí thư Trần hiện tại không muốn khiến cho Thị trưởng Hạ bất mãn, bất đắc dĩ trong lòng, đường đường là nhân vật số một của Thành ủy lại bị nhân vật sô hai ép tới không còn đường lui, rất mất mặt.
Hai ngày sau, tin tức từ huyện Bào Mã truyền đến, Hà Trạch Lâm đã nhận tội!
Thừa nhận sự thật là người bao che, nhận hối lộ của bọn buôn ma túy!
Tất cả mọi người trong Thành ủy Thiên Trạch đều khiếp sợ.
Hay cho một cảnh phỉ, Cục trưởng Công an không ngờ là kẻ cầm đầu trong vụ này, trách không được bọn buôn lậu thuốc phiện ở huyện Bào Mã hoạt động vô cùng hung hăng và ngang ngược, hoá ra có kẻ tai to mặt lớn đứng ra bảo hộ
Mọi người không tránh khỏi muốn hỏi, chỉ là một Cục trưởng Công an đã dám đứng ra bao che cho một băng nhóm buôn lậu lớn như vậy, chẳng lẽ Bí thư và Chủ tịch huyện hoàn toàn không hay biết gì? Nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, chỉ có dân chúng cứ liên tục bàn tán xôn xao, người trong Thành ủy thì nói trên bàn rượu, tất cả các cán bộ Thành ủy thuộc cấp Phó phòng trở lên, đều được giữ kín như bưng, có dò hỏi cũng không ra được.
Cẩn thận kẻo vạ miệng, ai nấy đều biết rằng hiện giờ tại huyện Bào Mã này chính là một thùng hỏa dược, không cẩn thận sẽ bùng nổ, không nhất định sẽ đả tương đến ai, nhưng cứ rời xa nó thì tốt hơn.
Ngay khi sự việc xảy ra ở huyện Bào Mã có những bước chuyển biến, Thiên Trạch cũng nghênh đón sự thay đổi quyền lực —— Hứa Phàm Hoa rời khỏi thành phố Thiên Trạch, Tỉnh ủy quyết định, đồng chí Chiến Kính Bằng đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ, Ủy viên Thành ủy Thiên Trạch, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố Thiên Trạch đề cử Chiến Kính Bằng là ứng cử viên Phó thị trưởng.
Không ít người không biết Chiến Kính Bằng là ai, nghe ngóng chung quanh, ai nấy đều đổ ra xem, người ngoài cũng đến xem sự tình, hầu hết mọi người đều không chú ý lắm đến cái thân phận Thái Tử đảng của Chiến Kính Bằng—— người có cấp bậc không đủ, thì không cảm thấy y lợi hại thế nào —— lại nghe đến chuyện Chiến Kính Bằng là vị hôn phu của Kim Nhan Chiếu, thì không hẹn mà đều nở ra nụ cười thầm.
Tin tức vừa mới truyền ra, một ngày sau, Chiến Kính Bằng dưới sự đi cùng của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mã Tiêu, đi nhậm chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.