Quan Thần

Chương 985: Trách nhiệm




Dọc đường đi, Dương Kiếm giới thiệu một cách tỉ mỉ về sự vi phạm quy định đấtt đai của huyện Bào Mã với người phụ trách của tổ giám sát - Vương Xương Vĩnh.
Vương Xương Vĩnh khá trẻ tuổi, khoảng 36 tuổi, mắt đeo kính nhìn rất thư sinh. Anh ta chỉ kiên nhẫn lắng nghe lời giới thiệu của Dương Kiếm chứ không ngắt lời, không nói chen vào, không phát biểu ý kiến gì. Dường như đối với vấn đề vi phạm quy định đất đai thì cũng không có lập trường thiên hướng nào.
Huyện Bào Mã khắp nơi đều nóng lên rồi, không loạn mới lạ. Bây giờ nên chuyển thành huyện Bào Lư rồi.
Biện Hữu Thủy trong tình cảnh cấp bách. Trương Hòa Hưng vô cùng lo lắng. Hai người đều như kiến bò trên chảo nóng vậy. Nhưng cũng may đều giữ được sự bình tĩnh. Không đến nỗi trở thành con ruồi không đầu.
Sự phát triển của tình hình vượt quá phạm vi khống chế của hai người họ. Lửa lớn bốc lên mấy chỗ liền, lập tức liền đốt cháy cả bầu trời Bào Mã. Nếu như coi đây là ngọn lửa thứ ba của Thị trưởng Hạ quan mới lên nhậm chức, thì thế lửa cũng khó tránh khỏi hơn lớn đấy nhỉ.
Nếu là bình thường thì còn tốt. Việc xử lý vi phạm luật đất đai họ đã làm xong báo cáo, nhưng bây giờ thì thời cơ không tốt. Lại đúng vào lúc Hà Trạch Lâm tự sát, tự nhiên tăng lên rất nhiều biến số.
Biện Hữu Thủy trong lòng lo lắng vô cùng.
Vừa thấy Hạ Tưởng và Dương Kiếm cùng đến với tổ giám sát thì lại càng khiến lòng dạ Biện Hữu Thủy bồn chồn, biết rằng cửa ải sắp tới đây không dễ vượt qua. Ông ta cũng cẩn thận tiến ra nghênh đón, muốn hỏi nhỏ tiếng hỏi kỹ Hạ Tưởng, nhưng lại thấy Thị trưởng Hạ đánh mắt một cái, ý là bây giờ không tiện tiếp xúc riêng. Ông ta đành bàn chuyện chung.
Thị trưởng Hạ cũng không làm chủ. Hắn tỏ vẻ tự nhiên muốn làm gì cũng được. Vương Xương Vĩnh làm thế nào, hắn sẽ làm theo chỉ thị như thế đó. Hiển nhiên không chỉ là làm bộ làm dáng mà là thực sự cởi mở rộng rãi
Vương Xương Vĩnh lúc này mới nhìn thêm Thị trưởng Hạ vài lần, dường như mới tin tưởng thành phố Thiên Trạch hoàn toàn không trốn tránh, không đùn đẩy đối với vấn đề vi phạm quy định đất đai. Thái độ rất tốt, hòan toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta. Anh ta còn tưởng rằng thành phố Thiên Trạch ít nhất cũng phải tìm cách che đậy một phần, không như thế thì cũng phải mượn cớ để trốn tránh trách nhiệm.
Thành ủy không trốn tránh trách nhiệm, ý có phải là muốn hy sinh huyện Bào Mã? Vương Xương Vĩnh ánh mắt nhìn Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng mấy lần.
Biện Hữu Thủy nghĩ thầm rằng có Thị trưởng Hạ cùng đi, thì cơ hội tặng quà ông ta cũng không có. Không biết Vương Xương Vĩnh có thể mua chuộc được không? Với y thì xem ra ai cũng có thể mua chuộc được, chỉ là đồng ý đưa ra giá cao thôi.
Chỉ có điều chuyện xảy ra đột nhiên, ông ta đều không có sự chuẩn bị nào.
Một nhóm người đến hiện trường mà Đông y Thiên Trạch vi phạm quy định đất đai. Nhìn thấy rất nhiều đất đai vi phạm đã dỡ bỏ một số công trình xây dựng tạm thời. Những thứ linh tinh lộn xộn ngổn ngang khắp nơi. Đồng ruộng đang tốt đẹp như thế lại trở thành thế này, ai cũng thấy mà đau lòng. Lúc này vốn là mùa vụ đầu xuân bận rộn. Nhưng cả một mảnh đất lớn đều trở thành đất hoang rồi. Là con nhà nông, Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Con người sai lầm trong việc sử dụng đất một lúc, đất trả lại cho con người một năm. Không điều khiển việc bán đất lung tung. Kết quả đất đai chỉ trở thành một công cụ kiếm lợi nhuận, không mang đến giá trị kinh tế chân chính. Qua tay vài lần, dường như rất phồn vinh, nhưng thực tế cuối cùng thì thua lỗ chính là tiền ngân hàng, là tiền của quốc gia.
Tiền của ngân hàng là tiền gửi của nhân dân, là tiền mồ hôi xương máu của nhân dân. Chả trách có người nói những người ngốc thì đều dồn tiền để những kẻ thông minh đi tiêu. Tuy rằng nói rất khó nghe, nhưng đó là một sự thật không thể không đối mặt.
- Đều là đất đai dùng trong nông nghiệp. Đất nông nghiệp là một dải đỏ, không thể động vào.
Vương Xương Vĩnh rốt cục cũng nói. Câu nói khiến cho Biện Hữu Thủy trầm xuống.
-Chính phủ chiếm dụng một mẫu đất, thuê lại của người nông dân mỗi năm hơn 1000 tệ. Nhưng truyền tay nhau bán cho nhà đầu tư bất động sản mỗi mẫu đất hơn 400 nghìn tệ. Chính phủ cũng trở thành doanh nghiệp rồi. Thủ tướng đã từng nhấn mạnh rất nhiều lần, muốn phân chia lợi ích với dân thì không được tranh lợi với dân.
Hạ Tưởng liền biết được lập trường chính trị của Vương Xương Vĩnh.
Biện Hữu Thủy vội không ngừng giải thích với Vương Xương Vĩnh, rằng về phương diện Huyện ủy thì không hề biết tình hình, mà đều là do phương diện chính phủ dẫn đầu tiến hành quy hoạch. Là giao dịch giữa chính phủ và Đông y Thiên Trạch. Ngụ ý chính là trốn tránh đún đẩy toàn bộ trách nhiệm cho bộ máy chính phủ.
Trương Hòa Hưng sắc mặt thật không tốt.
Hạ Tưởng cũng không muốn xem họ đấu tranh nội bộ, đang muốn mượn cớ để đi khỏi, thì điện thoại đúng lúc reo lên. Đó là cuộc gọi của Khâu Tự Phong, liền nghĩ lại hành động của nhà họ Khâu thật là nhanh.
- Thị trưởng Hạ, chuyện lớn lên rồi thì chẳng có lợi cho ai cả. Anh thân là thị trưởng cũng phải gánh vác một chút trách nhiệm, hà cớ gì chứ?
Khâu Tự Phong giọng điệu dù là rất kiềm chế nhưng Hạ Tưởng vẫn nghe ra sự oán hận.
- Trưởng ban Khâu, không phải là vấn đề làm lớn hay không làm lớn mà là cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Hạ Tưởng cũng cảm động và nhớ tới tình nghĩa của nhà họ Khâu trước đây đối với hắn, cần giải thích vài câu.
- Lần trước đúng là đã nói có 1 tháng giảm xóc. Nhưng đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải là cái mà tôi có thể khống chế được.
Khâu Tự Phong trầm mặc hồi lâu:
-Nhà họ Khâu sẽ điều tra rõ người ở sau bức màn là ai, sẽ ghi nhớ món nợ này.
Hạ Tưởng cũng đáp lại một câu:
-Nhìn mảnh đất hoang tàn, tôi cảm thấy Đông y Thiên Trạch cũng nên bị phạt. Chuyện đã làm sai thì phải nhận sai.
Khâu Tự Phong không nói liền ngắt điện thoại luôn.
Hạ Tưởng tâm trạng không tốt lắm. Lợi ích của gia tộc là lợi ích, lợi ích của nhân dân không phải là lợi ích sao? Vốn lợi nhuận của Đông y đã cao rồi, còn liên hợp ở huyện lừa gạt người nông dân thu nhập mỗi năm chỉ khoảng mấy ngàn tệ, là có ý gì? Là có bản lĩnh sao? Hay là nghĩ rằng người nông dân dễ lừa gạt, có thể lừa trắng họ, có thể tùy ý ức hiếp họ?
Trong mớ hỗn tạp đó, có một biểu ngữ bị người ta ném trên mặt đất. Dù là bề mặt bị người ta giẫm bẩn đến không ra hình thù gì, nhưng vẫn có thể thấy mấy chữ cái lớn "Hãy để lại đất trồng cho con cháu canh tác".
Là sự kêu gào và sự bất đắc dĩ của máu và nước mắt của người nông dân.
Khâu Tự Phong không nói bất cứ nguyên tắc nào. Cho rằng, ích lợi của thế lực gia tộc thì không thể bị bất cứ ai xâm phạm vào. Mà không nghĩ lại, nếu như không xâm chiếm lợi ích của nhiều người khác thì làm sao có thể hình thành nên lợi ích của tập đoàn gia tộc?
Bảo vệ lợi ích bản thân là chuyện bình thường, hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng chiếm dụng lợi ích của người khác một cách phi pháp mà còn không để cho người ta phản kháng. Đó là điều vô sỉ kinh khủng.
Theo như cách làm của Khâu Tự Phong ở Đông y Thiên Trạch, Hạ Tưởng bước đầu lĩnh hội được thế lực gia tộc áp bức kẻ yếu, hơn nữa còn có ý đồ ngự trị trên pháp luật, càng khiến cho hắn kiên định thêm niềm tin trong tim. Con đường phía trước còn dài và gập ghềnh nhưng hắn cũng sẽ không chùn bước mà tiến lên, bước một con đường không bằng phẳng như mọi người, cần có đủ sự kiên nhẫn và dũng khí, cần có trí tuệ chính trị cao hơn nữa.
Hơn nữa hắn cũng có lo lắng. Chuyện Đông y Thiên Trạch, nhà họ Khâu sẽ không thể lôi hắn ra làm gì. Vì nhà họ Khâu đuối lý. Mà hắn thì ở trên vị trí tối cao của đạo nghĩa và chính nghĩa. Hắn cũng luôn luôn chuẩn bị nghênh tiếp áp lực đến từ nhà họ Khâu.
Cùng lúc Hạ Tưởng đi với tổ giám sát, tổ điều tra Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đi tới Thiên Trạch. Sau khi gặp Trần Khiết Văn thì chỉ ở lại Thiên Trạch nửa giờ ngắn ngủi rồi lại đến huyện Bào Mã.
Huyện Bào Mã trở thành tiêu điểm của thành phố Thiên Trạch, tỉnh Yến thậm chí là cả Bắc Kinh.
Trên mạng tin tức đã hừng hực như cơn bão lửa vậy, châm ngòi thổi gió. Thường Hảo chỉ đành gọi điện thoại cho ban Tuyên giáo tỉnh ủy dập tắt ngọn lửa, nhưng lại nhận được sự lạnh nhạt. Bất đắc dĩ, đành phải nhờ đến sự trợ giúp của Thị trưởng Hạ. Thị trưởng Hạ lại nói một câu nằm ngoài dự liệu của anh ta:
- Phải cho phép dân mạng tự do ngôn luận. Hơn nữa chuyện huyện Bào Mã cũng là chuyện thật. Đã là sự thật rồi thì cũng đừng sợ lộ cái xấu ra làm gì.
Thường Hào hiểu ra. Sự kiện vi phạm quy định đất đai e rằng là do Thị trưởng Hạ cố ý châm ngòi. Nếu như y đoán không nhầm thì người phóng hỏa vẫn là Nguyên Dã.
Nguyên Dã trở thành diêm. Lần trước anh ta trốn ở nước ngoài quạt gió châm lửa. Bây giờ thì làm như vậy, khiến cho Thường Hào dở khóc dở cười. Nguyên Dã - người khiến anh ta căm hận lại là dưới sự kích động khéo léo của Thị trưởng Hạ, trở thành một mồi lửa của rất nhiều sự kiện. Thực sự là một sự châm chọc khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Tù một ý nghĩa nào đó mà nói, Nguyên Dã từ lúc xuất hiện ở Thiên Trạch, đã nhen nhóm phục bút ngọn lửa thứ ba của Thị trưởng Hạ.

Tổ giám sát và tổ điều tra Ủy ban nhân dân tỉnh ở huyện Bào Mã một ngày liền bắt đầu có cuộc họp hội ý thống nhất ý kiến, để dễ liên hợp báo lên Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn cùng ngày liền quay trở về thành phố, tiếp tục tổ chức hội nghị thảo luận làm thế nào để đối phó với cục diện sắp tới và bắt đầu thương thảo ý kiến xử lý của Thành ủy đối với huyện Bào Mã.
Chuyện lớn rồi thì cần phải giải thích với Tỉnh ủy và công chúng.
Trần Khiết Văn vẫn là muốn bảo vệ Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng. Tại hội nghị công việc bí thư, trước mặt Hạ Tưởng, Ngô Minh Nghị và Từ Hâm bà ta nói ra suy nghĩ của mình:
- Phương diện chính phủ sai lầm, không thể để cho Bí thư chịu trách nhiệm được. Như vậy là không công bằng, cũng không hợp lý. Không những Biện Hữu Thủy chẳng hay biết gì mà Trương Hòa Hưng cũng không hay biết chuyện gì. Đều là Phó chủ tịch huyện Chu Hàn Giang một tay thao tác hợp tác với Đông y Thiên Trạch ngầm chiếm của công, kiếm lời trung gian bỏ túi riêng.
Hạ Tưởng biết rằng, Trần Khiết Văn muốn qua cầu rút ván. Đã đến lúc nào rồi, mà còn muốn bảo vệ Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng. Thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng không đề xuất ý kiến phản đối, chỉ nói đến đâu tính đến đó và sau khi tổ điều tra Ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra kết luận thì Thành ủy đưa ra quyết định cũng không muộn. Ý là muốn xem thái độ của Tỉnh.
Trần Khiết Văn ngẫm nghĩ một chút, cũng không cố nữa. Biết rằng bây giờ nói cái gì cũng là quá sớm. Kết quả xử lý cuối cùng đều phải xem kết quả tổng hợp của tổ điều tra và tổ giám sát của tỉnh.
Vừa tan họp, Hạ Tưởng liền về văn phòng, còn chưa ngồi vào chỗ của mình liền nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong.
- Thị trưởng Hạ, ngọn lửa đốt rất lớn. Tự Phong rất là có ý kiến, bực tức cả ngày với tôi, nói rằng anh không nể mặt chút nào.
Phó Tiên Phong giọng điệu nhẹ nhàng nhưng Hạ Tưởng nghe ra anh ta có chút như là cười trên nỗi đau của người khác. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đông y Thiên Trạch nếu là sản nghiệp của nhà họ Ngô, ngọn lửa cũng sẽ cháy rực như thế. Đối diện với việc không đối diện với người. Vả lại, cũng đã nói rồi, tôi cũng cho đủ thời gian để giải quyết tốt hậu quả. Ngọn lửa đốt lên sớm, cũng chẳng phải là việc tôi có thể kiểm soát được, cũng chỉ "ừ" được một tiếng. Chuyện xấu thì kiểu gì cũng lộ ra mà thôi.
Phó Tiên Phong gọi điện thoại tới là có ý gì thì Hạ Tưởng cũng không muốn suy đoán. Hắn chỉ biết rằng, ở sự kiện Đông y Thiên Trạch, hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhà họ Khâu không cảm kích thì thôi lại còn muốn oán trách hắn. Hắn không còn lời nào để nói, cũng không muốn thanh minh.
- Đông y Thiên Trạch chỉ là mới bắt đầu. Lúc liên hợp tài nguyên gang thép thì mới thực sự là lúc được định rõ. Tôi vừa mới nói với Tự Phong, bề ngoài thì anh dựa vào thế lực gia tộc. Nhưng trên thực tế trong xương cốt vẫn ôm ấp hoài bão của bình dân. Hạ Tưởng, có lúc tôi cũng khâm phục một chủ nghĩa anh hùng cá nhân như anh. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh một câu. Nhà họ Ngô khoan dung với anh nhưng sẽ không dung túng đâu. Đợi đến khi nhà họ Ngô trở mặt với anh thì anh sẽ không có nhiều sự lựa chọn đâu. Nếu như nhà họ Ngô lên tiếng để cho tất cả các thế lực gia tộc không tiếp nhận anh thì tình cảnh của anh sẽ nguy hiểm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.