Quan Thanh

Chương 391: Hướng đi huy hoàng - Đòi nữ diễn viên tiếp rượu




Sáng sớm, An Tại Đào chỉ vội uống một chén canh ở nhà rồi lên xe chạy ra ngoài. Có phòng trưng bày triển lãm sản phẩm nông nghiệp sinh thái ở khu kinh tế mới Tư Hà, còn hội chợ bán sản phẩm nông nghiệp sinh thái thì được xây dựng ở trung tâm tòa nhà hậu cần ngoại ô thị trấn.
Còn cuộc diễn tập văn nghệ Buổi tối Quy Ninh thì được cử hành ở sân vận động Quy Ninh.
9 giờ sáng ở khu kinh tế mới Tư Hà, Quy Ninh phải cử hành nghi thức mừng huyện lên thành phố, tập thể lãnh đạo huyện phải cắt băng nữa.
Các nhân viên toàn bộ ban ngành trong huyện đều có vị trí riêng. Thành viên của ba tổ hoạt động đều được tổ chức phân xong đâu vào đấy rồi, khẩn trương vào hiện trường. Hậu cần, an ninh, tuyên truyền, một loạt công tác cũng được sắp xếp xong.
Dạo một vòng quanh hiện trường, thông qua tổng chỉ huy hoạt động là Cổ Trường Lăng, An Tại Đào lúc này mới bảo Hoàng Thao lái xe về Huyện ủy, đi lại trong phòng, chờ lãnh đạo thành phố đến.
Hơn chín giờ rưỡi sáng, Đồng Hồng Cương vội vã chạy đến văn phòng của hắn nói lớn:
-Bí thư An, vừa nhận được điện thoại của thư ký Bí thư Trương, đoàn xe của các lãnh đạo đã vào thị trấn, anh xem các lãnh đạo huyện có phải xuống đón không? Lãnh đạo bốn bộ máy trong huyện đều đang chờ trong phòng họp.
An Tại Đào khoát tay:
-Đi, chúng ta nhanh đi đón lãnh đạo thành phố.
An Tại Đào ra khỏi văn phòng. Hắn vừa mới đến cuối hành lang, chuẩn bị xuống thang lầu, cả một đoàn lãnh đạo huyện đuổi theo phía sau. An Tại Đào dẫn theo mấy mươi lãnh đạo cấp phó huyện trở lên, đi xuống lầu, ra đứng trước tòa nhà Huyện ủy, chia ra đứng hai bên.
Cửa Huyện ủy nhất thời là nơi náo nhiệt nhất con đường trung tâm của Quy Ninh. Người qua đường đều hơi kinh ngạc và lo âu: ngày thường không dễ gặp được các lãnh đạo huyện, sao hôm nay lại tụ tập đông đúc như thế trước cửa tòa nhà Huyện ủy, giống như chính phủ mở cửa thị uy các nông dân khiếu kiện kêu oan vậy, họ đứng tụm năm tụm ba, châu đầu ghé tai, hoặc mắt cứ bơ bơ nhìn lên trời.
Nhưng chợt âm thanh chói tai của tiếng còi cảnh sát vang lên.
Một chiếc xe việt dã cảnh sát có đèn chớp mở đường, phía sau là đoàn xe lãnh đạo thành phố, toàn màu đen cả. Audi hoặc Crown chạy từ góc đường tới, xếp cả hàng dài. Cuối cùng còn có mấy chiếc xe cỡ vừa và xe tải màu bạc, hẳn là các lãnh đạo ban ngành thành phố và phóng viên truyền thông.
Cổ Trường Lăng hơi kinh ngạc nói:
-Bí thư An, lãnh đạo đến cũng khá nhiều, xem kiểu này thì bốn lãnh đạo trong bộ máy cũng tới rồi. Ha ha, nể mặt chúng ta quá!
An Tại Đào mỉm cười, đột nhiên nói nhỏ:
-Lão Cổ, chỉ thả một con dê, thì cả bầy chạy theo. Đừng lo, lãnh đạo tới nhiều cũng không sao. Chẳng lẽ chúng ta không lo nổi hai bữa cơm sao?
Thấy An Tại Đào gọi lãnh đạo thành phố là một bầy dê, Cổ Trường Lăng cười ha hả, không nói gì nữa.
Đang lúc nói chuyện thì xe cảnh sát mở đường đã chạy qua, cua một vòng đến ngay trước cửa. Sau xe mở đường, đầu tiên là xe của Trương Bằng Viễn. Xe Trương Bằng Viễn dừng lại, sau đó tất cả các xe chuyên dụng của lãnh đạo cũng đều ngừng ven đường.
An Tại Đào và Cổ Trường Lăng cùng cất tiếng chào:
-Bí thư Trương!
-Xin chào Bí thư Trương, hoan nghênh lãnh đạo.
Trương Bằng Viễn cười ha hả, bắt tay An Tại Đào:
-Đồng chí Tiểu An, bốn đồng chí phụ trách bốn mảng lớn ở thành phố đều đến cổ động cho cậu, các cậu đã chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta ra thẳng hiện trường, nhân tiện xem tình hình tổ chức hoạt động của các cậu.
-Cảm ơn lãnh đạo, hoan nghênh lãnh đạo.
An Tại Đào cười, liếc mắt nhìn thấy Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đang chậm rãi xuống xe.
Đông Phương Du hôm nay mặc áo màu hồng nhạt ngắn tay, quần tây màu đen, chân mang một đôi sandal màu hồng tím, cách ăn mặc khá nhẹ nhàng thoải mái.
An Tại Đào bắt tay Trương Bằng Viễn xong cũng bước ra đón, ra vẻ kinh ngạc nói:
-Chủ tịch thành phố Đông Phương hôm nay cũng đến đây sao? Hôm qua còn nghe nói cô đi họp lãnh đạo trên tỉnh, chúng tôi còn thấy tiếc.
Khuôn mặt quyến rũ của Đông Phương Du hơi đỏ lên, cười hơi xấu hổ:
-Quy Ninh có hoạt động lớn như vậy, tôi là Chủ tịch thành phố sao có thể không đến? Đồng chí Tiểu An, như Bí thư Trương nói, chúng ta đừng vào cơ quan, đi thẳng ra hiện trường đi.
Nói xong, Đông Phương Du lập tức quay đầu lại, khoát tay, nói lớn:
-Quay đầu, đi khu kinh tế mới.
Hiện trường hoạt động của khu kinh tế mới lụa đỏ bay phất phới, cờ màu tung bay, biểu ngữ lan tràn. Một lẵng hoa tươi thật lớn có chữ "Quy Ninh hoan nghênh quý vị". Đồng Hồng Cương cùng các nhân viên văn phòng khu kinh tế mới, văn phòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện khá bận rộn. Cho khách ký tên, cho nhân viên cài hoa cho lãnh đạo, chuẩn bị cắt băng, bận rộn kinh khủng.
Một lúc sau, Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương dẫn đoàn lãnh đạo Tỉnh bước vào.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người là Trình Nguyên Cương mang theo rất ít tùy tùng, ngoại trừ Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Lưu Phương, lãnh đạo các ngành Văn hóa, Dân chính, xây dựng ra, chỉ còn có thêm vài nhân viên công tác trong văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh.
Đương nhiên, Chủ tịch Tỉnh xuất hành, phải có kèm theo lực lượng bảo an của Sở Công an và cảnh sát vũ trang tỉnh cùng các phóng viên của đơn vị truyền thông báo chí tỉnh.
Có hơn mười phóng viên của tỉnh và thành phố xuống xe vây quanh Trình Nguyên Cương, đèn flash lóe lên không ngừng. Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du đi đầu, dẫn các lãnh đạo thành phố vây quanh, còn An Tại Đào và Cổ Trường Lăng thì đứng đợi bên ngoài cùng các lãnh đạo huyện.
Trương Bằng Viễn kính cẩn cười, bắt tay với Trình Nguyên Cương:
-Xin chào Chủ tịch Trình, hoan nghênh lãnh đạo đến Phòng Sơn. Anh nào đứng đó, mau lấy ô che nắng cho lãnh đạo.
Thư ký vội vàng chen vào giữa, bung dù lên che nắng cho Trình Nguyên Cương.
Trình Nguyên Cương thản nhiên cười, bắt tay Trương Bằng Viễn:
-Đồng chí Bằng Viễn, anh cũng tốt lắm mà. À, đồng chí Đông Phương, công tác ở Phòng Sơn đã thích ứng chưa?
Trình Nguyên Cương buông tay Trương Bằng Viễn, hưng phấn nắm chặt lấy tay Đông Phương Du.
-Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, tôi tốt lắm. Hoan nghênh thủ trưởng đến Phòng Sơn. Ngày hôm qua nghe nói lãnh đạo muốn tới, tôi hưng phấn đến không ngủ được.
Đông Phương Du làm như vô tình nói, ra vẻ rất thân với Trình Nguyên Cương.
Trình Nguyên Cương cũng thân mật vỗ vai cô:
-Đồng chí Đông Phương, cô nói vậy tôi có chút xấu hổ. Tôi xuống thăm khiến các đồng chí thêm phiền phức.
Trương Bằng Viễn đứng một bên, hơi xấu hổ. Thấy Đông Phương Du thân mật với Trình Nguyên Cương, trong lòng hơi khó chịu.
Nghe nói xong, vội tiếp lời:
-Lãnh đạo tỉnh đến đây là vinh hạnh của toàn bộ cán bộ quần chúng thành phố chúng tôi.
Trình Nguyên Cương liếc nhìn Trương Bằng Viễn, cười ha ha, khoát tay nói:
-Được rồi, đừng đứng chật chội trong này nữa. Ừ, đồng chí Tiểu An huyện Quy Ninh có tới không?
Trương Bằng Viễn vội quay đầu lại đám người An Tại Đào, kêu:
-Đồng chí Tiểu An, cậu đến đây!
An Tại Đào nhanh chóng chen vào, kính cẩn, khom mình vừa phải hành lễ:
-Xin chào Chủ tịch Tỉnh Trình, hoan nghênh thủ trưởng đến Quy Ninh.
Trình Nguyên Cương không cao nhưng dáng người khôi ngô. Khuôn mặt hơi ngăm đen, nhưng trán lại rất rộng, tóc mai hai bên đã có vài sợi bạc. Ông ta đứng đó, tuy không giận dữ mà uy nghiêm, nhìn thật kỹ An Tại Đào vài lần, mới khẽ mỉm cười đưa tay ra:
-Đồng chí Tiểu An quả nhiên là tuấn tú lịch sự, khó trách vài đồng chí nói Bí thư Tiểu An ở Quy Ninh là một anh chàng đẹp trai.
Các quan chức đứng xung quanh đều ha hả.
An Tại Đào cười cười:
-Cảm ơn lãnh đạo.
Trình Nguyên Cương bắt tay hắn thật chặt, lại nói:
-Ừ, tên tuổi lưu lại trong lịch sử Quy Ninh cũng không tệ, kinh tế phát triển, xã hội ổn định, tốt lắm!
Nơi lãnh đạo cắt băng, thảm đỏ trải dài trên mặt đất. Trên đầu là lều che nắng tạm thời, nếu không, dưới ánh nắng hè chói chang này, bọn quan chức vốn an nhàn sung sướng , dưới ánh nắng cháy bỏng nửa giờ thôi, e là cũng không chịu nổi.
Sau khi lãnh đạo thành phố đứng thành hàng dài, An Tại Đào liền bước lên đài. Trước hết hắn chúc sức khỏe các vị lãnh đạo, sau đó mới lớn tiếng nói vào micro:
-Các đồng chí lãnh đạo tỉnh và thành phố tham dự hoạt động lần này gồm có: phó Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, đồng chí Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, đồng chí Lưu Phương, đồng chí Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn, đồng chí Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, phó Bí thư Thành ủy đồng chí Tống Tử Lâm, phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị và pháp luật, đồng chí Cốc Đồng, phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đồng chí Trịnh Phương, phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, đồng chí Ngô Quốc Cẩm, cùng với các đồng chí trực thuộc các ban ngành.
-Khách quý tham dự hoạt động lần này còn có phó Chủ tịch tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, anh Tống Kiện, Chủ tịch tập đoàn Dân Thái, anh Lộ Binh.
-Chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh sự hiện diện của lãnh đạo tỉnh, thành phố và các vị khách quý.
-Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị quan khách, các anh em, các đồng chí, hôm nay ở Quy Ninh chúng ta long trọng cử hành ba nghi thức khởi động. Một là Triển lãm sản phẩm nông nghiệp sinh thái, còn có dạ tiệc Quy Ninh. Buổi trình diễn văn nghệ lớn đêm nay đã được lãnh đạo tỉnh và thành phố, các ban ngành liên quan mạnh mẽ ủng hộ và quan tâm. Chúng ta lại nhiệt liệt vỗ tay để tỏ lòng cảm ơn.
Cùng với tiếng nói đầy xúc động của An Tại Đào, tiếng vỗ tay như sấm dậy vang vọng trong hội trường. Sau khi An Tại Đào đọc diễn văn, pháo và pháo hoa lền ầm vang, vô cùng huyên náo. Trình Nguyên Cương và lãnh đạo thành phố bắt đầu cắt băng, các phóng viên các đơn vị truyền thông trong tỉnh không ngừng quay chụp.
Việc cắt băng vốn phải để lãnh đạo đọc diễn văn.
Nếu Trình Nguyên Cương đã đến, tất nhiên phải mời ông ta nói mấy câu, nhưng Trình Nguyên Cương không đồng ý. Chủ tịch tỉnh Trình nói không có chuẩn bị, Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du cũng đành bỏ qua.
Quá trình cắt băng cũng rất đơn giản, chỉ mất vài phút thôi. Sau khi cắt băng xong, toàn thể lãnh đạo huyện và thành phố cùng Trình Nguyên Cương đi vài vòng trong khu kinh tế mới Tư Hà, thăm công trình căn cứ nông nghiệp sinh thái hiện giờ khá nổi tiếng của khu kinh tế mới. Cuối cùng là đi thăm vườn nông nghiệp của công ty Dương Quang.
Sau khi xem xét trong khu, Trình Nguyên Cương lại càng thêm thích thú với các loại cây ăn trái trồng trong chậu, thậm chí còn chủ động đứng cạnh một cây táo trong chậu cho các phóng viên chụp hình.
Rời khỏi khu vườn, đến thăm mấy gia đình làm nông, xem công trình khí đốt đến từng hộ cuối cùng mới đến công ty Dương Quang của tập đoàn Dân Thái, khách sạn trong làng du lịch Tư Hà.
Tiệc chiêu đãi buổi trưa cũng sắp xếp ở đây. Làng du lịch Tư Hà cạnh núi, nơi đầu nguồn sông Tư, khí hậu vô cùng mát mẻ, trong nắng hạ chói chang thế này, ở đây hóng mát một ngày thật thoải mái.
Lãnh đạo Tỉnh và thành phố tới khá đông, hơn nữa lãnh đạo trong huyện cũng đã hơn trăm người. Trưa và tối nay, làng du lịch ngừng nhận khách bên ngoài, chuyên tâm chiêu đãi cán bộ.
An Tại Đào đang đứng ngoài cửa đón khách, chỉ huy mấy người Đồng Hồng Cương sắp xếp tiệc, đột nhiên Cổ Trường Lăng vội vàng chạy tới, nói nhỏ bên tai An Tại Đào:
-Bí thư An, Trưởng ban thư ký Lưu nghe nói chúng ta có vài diễn viên nên đề xuất với chúng ta sắp xếp một chút, bảo mấy người Tống Phương Phỉ và Kim Tuệ Kiều đến ăn cơm cùng các lãnh đạo, anh xem thử…
An Tại Đào ngẩn ra, chợt nhíu mày, tuy không nói gì nhưng trong lòng thầm mắng tình nhân cũ của Hạ Thiên Nông. Lưu Phương trước đây là giám đốc Sở Giao Thông, giờ là Trưởng ban thư ký, trong lòng An Tại Đào quả thật chán ghét.
Người phụ nữ này thật đáng ghét, sao lại này ra ý tưởng này?
Nhưng dù thế nào, nếu lãnh đạo đã đề xuất. Làm ở huyện, không sắp xếp cũng không được. An Tại Đào do dự một lúc, thở dài nói:
-Lão Cổ, mấy diễn viên đó có giá rất cao, mấy vị này lại là tai to mặt lớn, chúng ta mời được không?
Cổ Trường Lăng cũng cười khổ:
-Bí thư An, vậy có mời không?
An Tại Đào khoát tay nói:
-Thôi được, để tôi đi xem, nói với Trương Nhiên tiếng, xem có thể dàn xếp được không?
Vì cuộc trình diễn buổi tối nên các nghệ sĩ đều đã đến làng du lịch Tư Hà, ăn cơm trưa xong đến ba bốn giờ chiều thì vào hiện trường bắt đầu hóa trang và tập sơ lần nữa.
An Tại Đào mang theo Bành Quân vào làng du lịch Tư Hà.
Ở đây đã có mấy mươi ca sĩ diễn viên nổi tiếng trong nước và Hong Kong, thậm chí là Hàn Quốc, cơ bản đều mang theo đại diện và trợ lý của mình, chiếm cả một tầng, gồm cả đại sảnh và phòng họp.
Vào đại sảnh, An Tại Đào nhìn thấy Trương Nhiên đang ngồi nói chuyện phiếm với mấy nữ diễn viên xinh đẹp, ăn vận thời trang.
Nhưng An Tại Đào cũng không phải là fan hâm mộ, cũng không quen thuộc lắm các quy tắc ngầm trong giới giải trí. Nhưng Bành Quân chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra mấy diễn viên cao gầy xinh đẹp không thể lần lẫn với người con gái nào khác, đúng là những ngôi sao đương thời. Trong đó có Tống Phương Phỉ, là ngôi sao ca nhạc và truyền hình nổi nhất trong ba năm gần đây, rất nổi tiếng, các đĩa nhạc của cô bán rất chạy trong nước cũng như ở Hong Kong.
Minh tinh nổi tiếng !
Còn người kia là Kim Tuệ Kiều, cũng là một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, mới chuyển sang phát triển trong nước.
Nếu thật, nếu gần đây hai người này không gia nhập vào công ty giải trí của Lưu Ngạn, trở thành hoa đán trong công ty, nếu không phải Lưu Ngạn ngầm tác động vào, buổi biểu diễn ở Quy Ninh tuyệt đối không mời được hai siêu sao này.
Dựa vào nguồn vốn lớn mạnh của công ty tập đoàn, công ty giải trí Tinh Hải ở Nam Dương và Hong Kong rất có tiếng tăm. Cuối năm trước đã phát triển vào trong nước, trở thành một trong rất ít công ty giải trí truyền thông lớn và có thực lực.
Trên thực tế, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn góp vốn hợp tác không chỉ có một công ty Long Đằng. Sau lưng các cô là ba tập đoàn trong chị có em, trong em có chị. Tập đoàn An Hạ, tập đoàn An Ngạn, tập đoàn Niệm Đào, vốn liếng của ba tập đoàn này tạo dựng một công ty truyền thông có một lực lượng siêu sao hùng mạnh.
Những nghệ sĩ lần này đến Quy Ninh biểu diễn đa phần là của công ty Lưu Ngạn. Còn Trương Nhiên gần đây cũng gia nhập công ty Tinh Hải của Lưu Ngạn, nên mới được công ty phái đến Quy Ninh đảm nhiệm tổng chỉ huy và tổng dạ diễn chương trình biểu diễn. Nguồn: https://trumtruyen.vn
An Tại Đào bước về phía trước mấy bước, cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào. Đang do dự, đột nhiên Trương Nhiên nhìn thấy hắn, liền cười, đứng dậy chào:
-Bí thư Lưu!
An Tại Đào kiên quyết đi tới, trên mặt tươi cười nhã nhặn.
Trương Nhiên bắt tay An Tại Đào, giới thiệu cho An Tại Đào:
-Cô Tống, chị Kim, vị này chính là Bí thư Huyện ủy Quy Ninh An Tại Đào. Vị này chính là đại minh tinh Tống Phương Phỉ, còn vị này đến từ Hàn Quốc, cô Kim Tuệ Kiều.
Kim Tuệ Kiều đúng là ngọc nữ, nhìn qua cũng thanh tú động lòng người. Sắt mặt trong sáng, màu da như tuyết, có một lúm đồng tiền nhỏ trên má, hơi ngại ngùng, thật là thanh tú diễm lệ. Dáng người cao gầy mặc bộ váy màu xanh biếc, bộ ngực to tròn được làn váy che khuất, thắt lại nơi cái eo nhỏ nhắn, càng khiến bộ ngực như to hơn.
Cô vươn cánh tay nhỏ bé trắng trẻo bắt tay An Tại Đào, nói tiếng Hán lưu loát vô cùng, An Tại Đào hơi kinh ngạc.
Kim Tuệ Kiều thần sắc bình thản, so với Tống Phương Phỉ xuất thân trong một gia đình trí thức thành phố Lục Đào tỉnh Đông Sơn thì ngạo khí hơn nhiều. Cũng khó trách cô, cô đang nổi tiếng, quen biết rộng rãi, người trong nước hâm mộ không ngừng. Nghe nói ngay cả một công tử con nhà quyền quýcũng theo đuổi cô. An Tại Đào chỉ là quan tép riu ở một huyện nhỏ, sao cô có thể bỏ vào mắt.
Nếu không phải nể mặt Trương Nhiên, cô cũng lười bắt tay với An Tại Đào.
Tống Phương Phỉ thản nhiên bắt tay An Tại Đào, sau đó nhanh chóng rút tay về, đôi mày liễu trên khuôn mặt không son phấn khẽ nhướng cao, ánh mắt cao cao tại thượng lướt qua người An Tại Đào.
Cô gái này dáng người thon thả, nhưng không phải dạng người yếu đuối.
Bộ trang phục hai dây mát mẻ, lộ ra bờ vai trắng mịn như trân châu, dây áo bra trong suốt, bộ ngực cỡ cực đại như ẩn như hiện, hai cánh tay trần như hai cành cây non buông thỏng xuống lướt theo đường cong mềm mại của cái eo thon nhỏ.
Cô thắt cái thắt lưng da rắn màu đen ngang eo, mặt dây lóng lánh. Điểm đẹp nhất của cô là đôi chân thon dài, trắng như có phản quang, xinh đẹp đến hoa mắt, lại mặc một cái váy không thể ngắn hơn, phô bày hết ra ngoài.
Chân mang một đôi giày sandal màu tơ trong như thủy tinh, mắt cá chân rất tròn, đường cong tuyệt đẹp, mười ngón chân được sơn màu đỏ tươi.
Cô gái này quả là một báu vật, tuyệt đại báu vật! được nhìn gần như vậy, An Tại Đào trong lòng thầm kinh hãi, ngay cả ba cô Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đặt bên cạnh cô cũng thua kém không ít.
Nhưng ba cô gái kia thì phẩm chất cao quý đoan trang phát ra từ nội tâm, còn vẻ cao quý trên người Tống Phương Phỉ thì rõ ràng mang theo mùi đời.
An Tại Đào chầm chậm nói ra ý đồ hắn đến đây. Kim Tuệ Kiều thì không sao, trên mặt vẫn có vẻ ôn hòa, không từ chối cũng không chấp nhận ngay.
Nhưng Tống Phương Phỉ lại nhíu mày, đưa tay lên:
-Thật ngại quá chị Trương Nhiên, buổi tối phải diễn nhiều, chúng tôi cần phải nghỉ ngơi, xin miễn ăn cơm đi. Anh cảm ơn ý tốt của các lãnh đạo giúp tôi, tôi đi nghỉ trước.
Trương Nhiên cũng thấy bảo diễn viên đi tiếp rượu quan chức cũng hơi quá đáng, nhíu mày. Nhưng An Tại Đào dù trong lòng cũng bài xích việc này, cũng không còn cách nào khác.
Để diễn viên tiếp rượu, đây chắc chắn không phải là ý của lãnh đạo Tỉnh. Thậm chí, Trình Nguyên Cương cũng không. Nhưng nếu Lưu Phương đề xuất, Bí thư Huyện ủy hắn không mời được Tống Phương Phỉ tiếp rượu, không thể nghi ngờ là làm mất mặt lãnh đạo.
Trong hoàn cảnh hiện nay, khi An Tại Đào sắp được lên chức…An Tại Đào thở dài, bước vài bước, ngượng ngùng ngăn bước Tống Phương Phỉ, nhỏ giọng cười nói:
- Cô Tống, thật ra cũng không có gì, do lãnh đạo thành phố và tỉnh đến đây, nghe nói cô Tống là đại minh tinh, nên muốn mời cô Tống ra gặp mặt. Cô Tống, thật sự ngại quá, cho tôi chút thể diện đi. Nhiều lắm là làm mất nửa giờ nghỉ ngơi của cô Tống thôi.
Tống Phương Phỉ bất mãn mà khinh miệt nhìn An Tại Đào, quay đầu lại nhìn Trương Nhiên:
-Chị Trương Nhiên, sao lại thế này? Đây là trò gì vậy!
Trương Nhiên vừa định mở miệng, Tống Phương Phỉ đã tức giận khoát tay, trách móc:
-Anh tránh ra, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.
Tống Phương Phỉ tha thướt đi về phòng. An Tại Đào nhìn theo bóng dáng cao ngạo của cô, trong lòng không thể chịu nổi, đồng thời lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
"Là tiên nữ trong sạch sao? Chỉ là gái gọi cao cấp thôi!"
An Tại Đào mắng thầm một tiếng, tiến thoái lưỡng nan, vô cùng xấu hổ.
Kim Tuệ Kiều khẽ mỉm cười, cũng nghiêng người bước tới.
Trương Nhiên nói khẽ:
-Bí thư An, hay là thôi đi, không thể bắt buộc người ta được.
An Tại Đào mặt mày âm trầm, do dự một lúc rồi gật đầu với Trương Nhiên, sau đó bước xuống lầu. Nhưng đến thang lầu, hắn gọi điện thoại cho Lưu Ngạn cầu cứu.
Không bao lâu, điện thoại của Lưu Ngạn đã gọi thẳng tới điện thoại của Tống Phương Phỉ.
Bà chủ đã ra mặt nói chuyện, dù Tống Phương Phỉ cao ngạo tới đâu cũng không thể không nể mặt Lưu Ngạn. Nếu không, dù cho cô là một diễn viên nổi tiếng, nếu rời khỏi vốn liếng tư bản đó, cô cũng sẽ dần cô quạnh mà thôi.
Tống Phương Phỉ, Kim Tuệ Kiều và Trương Nhiên cùng đi ra, định cố gắng chịu đựng cho qua buổi tiệc. Nhưng vừa thấy hai nữ diễn viên đến tiếp rượu, Trình Nguyên Cương cũng rất mất hứng, liền rầy rà Lưu Phương mấy câu. Lưu Phương vốn định tạo niềm vui cho lãnh đạo, không lường trước vỗ mông ngựa bị ngựa đá, xấu hổ không chịu nổi.
Thế nên Tống Phương Phỉ và Kim Tuệ Kiều liền vội vã trở lên lầu.
Nhưng lúc lên lầu, Tống Phương Phỉ thầm nhìn lại, đánh giá An Tại Đào. Đến lúc này, cô mới cẩn thận đánh giá hắn. Trong lòng cô vô cùng nghi hoặc, An Tại Đào chỉ là một Bí thư Huyện ủy nhỏ nhoi, sao có thể thuyết phục Lưu Ngạn nói giúp cho hắn?
Đứng trong đại sảnh, Tống Phương Phỉ đột nhiên dừng bước, nhìn Trương Nhiên cười nói:
-Chị Trương Nhiên, vị Bí thư Quy Ninh này là thần tiên phương nào, bản lĩnh không nhỏ nha, không ngờ có thể khiến Tổng giám đốc Lưu ở Nam Dương đích thân gọi điện thoại cho em, nói giúp cho hắn.
Kim Tuệ Kiều cũng dừng bước, lỗ tai dựng lên, trong lòng cô cũng rất ngạc nhiên.
Trương Nhiên thở dài:
-Vị Bí thư An này không phải người bình thường đâu. Hắn có quan hệ thân thiết với Tổng giám đốc Lưu ở Nam Dương. Cô Tống, cô Kim, thật ra hai người cũng biết vợ hắn đó.
-Hả, ai vậy chị Trương Nhiên?
Tống Phương Phỉ hỏi dồn.
Trương Nhiên nhún vai:
-Chủ tịch Hội dồng quản trị tập đoàn An Hạ, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn công ty dầu mỏ Long Đằng, Hạ Hiểu Tuyết! Còn quan hệ giữa An Tại Đào cùng Tổng giám đốc Lưu và Mạnh Cúc như thế nào, tôi cũng không rõ. Nhưng Tổng giám đốc Hạ, Tổng giám đốc Lưu cùng Tổng giám đốc Mạnh là bạn rất thân, cũng là bạn hợp tác, các cô chắc cũng đã nghe nói.
-Hả?
Tống Phương Phỉ kinh ngạc che miệng thốt lên một tiếng.
-Không ngờ hắn là ông Tổng giám đốc Hạ nha!
Ký hợp đồng với công ty của Lưu Ngạn, quan hệ cá nhân với Lưu Ngạn cũng không tồi, Tống Phương Phỉ tất nhiên hiểu rõ, quan hệ giữa Lưu Ngạn, Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc vô cùng thân thiết. Hơn nữa sau lưng ba cô là một tập đoàn tư bản hợp thành một thể, còn biết được bối cảnh quyền lực hùng hậu sau lưng Lưu Ngạn và Mạnh Cúc nữa.
-Khó trách Tổng giám đốc Lưu gọi điện thoại cho chúng tôi. Khó trách, hóa ra là ông Tổng. Ừ, chị Phương Phỉ, em nghe nói ông Tổng này cùng với Tổng giám đốc Lưu…
Kim Tuệ Kiều nói nửa câu liền cười hì hì.
Chợi Kim Tuệ Kiều lại vỗ tay:
-Chị Trương Nhiên, vừa rồi mình không nể mặt hắn, chắc không đắc tội với hắn chứ? Chậc chậc… đây là ông chủ của mình mà, nguy rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Phương Phỉ biến đổi, thản nhiên cười:
-Tội thì tội, chúng ta cũng đã nể mặt Tổng giám đốc Lưu rồi, nếu không, tôi có thể đi ra sao? Đúng rồi, chị Trương Nhiên, chúng ta cũng nhanh chóng ăn chút gì đi, xong rồi còn phải hóa trang nữa.
Nói xong, Tống Phương Phỉ quay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.