Có lẽ là cố ý trả thù việc trước kia Thiết Chiêm Hùng đưa đứa cháu nhà mình là Quách Chân Kỳ ra khỏi Báo Săn. Quách Phác Dương đúng là lãnh đạm với Thiết Thác.
Mà bên phía Trung ương có vẻ như không thiết tha lắm. Gần đây Thiết Chiêm Hùng cũng lôi kéo người vào việc ủng hộ cho anh họ Thiết Thác làm Thứ trưởng Bộ Công an nhưng hiệu quả không tốt lắm.
Gần đây Thiết Chiêm Hùng cũng không có vai trò gì, mặc dù là nằm trong bộ Công an nhưng ngay cả là ủy viên Đảng ủy y cũng chưa được, tuy nói là Thứ trưởng nhưng y là người đứng ở hàng cuối cùng.
Mà chuyện anh họ Thiết Thác muốn khai thông trong ban Tổ chức cán bộ có lẽ còn phải được chín người trong hội nghị thường vụ thông qua. Vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh quá quan trọng, quan hệ với Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trung ương Phượng Bảo Sơn khá quan trọng.
Diệp Phàm nhắc nhở Thiết Chiêm Hùng lập tức đi tìm người cảnh vệ Chu Vệ Quốc bảo vệ cho Phượng Bảo Sơn. Tuy nhiên, Chu Vệ Quốc mới bảo vệ cho Phượng Bảo Sơn gần đây, hơn nữa y cũng chỉ là đội trưởng cảnh vệ.
Nhất thời không dám tùy tiện dông dài, đối với quyết định như là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật một tỉnh là một chuyện lớn, Chu Vệ Quốc nói thẳng là không được, nói là năng lực của mình quá nhỏ bé, không làm gì được.
Gần đây gã họ Thiết rất buồn rầu. Buồn nên ngay cả ngày cưới cũng lùi lại. Y bùi ngùi nói:
- Chán thật, lúc trước ở tổ cảnh vệ quá thích rồi, trong chốn quan trường của chính phủ, căn bản tôi không phải là người thích hợp.
- Anh Thiết, không phải là chốn quan trường chính phủ phức tạp mà là do năng lượng ông anh không ở đây. Trước kia ở tổ cảnh vệ, ông anh rất nhiệt huyết vậy nên có ưu thế. Hơn nữa lãnh đạo cũng không nhiều lắm, Thủ trưởng Trấn lại rất coi trọng anh. Bây giờ mới vào chốn quan trường, lãnh đạo cấp trên nhiều lắm, nhiều cái bị hạn chế, không như ý là chuyện thường thôi. Một thời gian sẽ quen, năng lực của anh sẽ được thể hiện, rồi lại như cá gặp nước thôi mà.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Thúi lắm. Trong triều không có người làm quan thì khó mà lên chức được. Tôi đây như quả phụ đi ngủ một mình.
Muốn thăng chức, muốn tìm người, nhưng tìm ai, lãnh đạo cao cấp thì không biết lấy một người, Thứ trưởng Bộ Công an, nghe thì oai lắm.
Tại Bắc Kinh thì từ một bộ và Ủy ban trung ương nào cũng có thể nhặt ra được một người làm Thứ trưởng. Người có cấp bậc cán bộ như tôi thì có tới mấy chục.
Thứ trưởng và Phó bí thư các bộ, các thành viên Đảng ủy Ủy ban trung ương tất cả đều là cấp thứ trưởng, chuyện gì thì mặc kệ.
Thiết Chiêm Hùng tức giận thốt lên. Y quay đầu nhìn Diệp Phàm rồi hừ nói:
- Tuy nhiên, lần trước cậu nói là có cách à, cách gì vậy?
- Có cách chứ, tạm thời không nên lộ ra ngoài.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Biện pháp cái chó gì, cậu chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ, lão Thiết tôi muốn cũng có thể thu phục cậu. Mặc dù có lão Tề nhưng làm gì được, về phía Trung ương thì ông ta cũng không có năng lượng gì. Nghe nói chuyện của ông ta cũng phải đi cầu xin nhà họ Phượng. Nhà họ Phượng…
Thiết Chiêm Hùng dừng một chút, dường như y có chủ ý. Y nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Diệp Phàm tự nhiên bị y nhìn chăm chú như vậy cũng có phần sợ hãi, hắn vội nói:
- Đừng nhìn em, anh Thiết. Chuyện nhà họ Phượng em không có liên quan. Tuy nói rằng tối hôm đó cô bé nhà họ Phượng có quan tâm đếnem như một người bạn gái nhưng đó là do người ta muốn cảm ơn em ngày trước đã từng cứu mạng ở đập nước Thiên Thủy.
Không phải là bạn gái thật mà, chỉ là đùa thôi.
- Sao, thì ra là vậy à. Cô bé nhà họ Phượng kia cũng không phải dễ dàng như vậy chứ. Tuy nhiên, cô ấy đồng ý giả làm bạn gái cậu thì có lẽ cậu nhân cơ hội đấy mà nắm giữ cô ta luôn. Ngẫm lại sau này có thể thoải mái hóng gió dưới bóng đại thụ nhà họ Phượng.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ hơi chua xót, thậm chí y còn có vẻ hơi ngậm ngùi.
- Người anh em à, nghe lời tôi đi, tốt nhất là lập tức tán đổ cô bé kia đi. Cứ đưa lên giường, gạo nấu thành cơm, đặc biệt nếu có thể làm luôn một đứa trẻ thì càng tuyệt vời. Phụ nữ đến lúc đó cái gì cũng phải nghe theo mình thôi.
Nghe Thiết Chiêm Hùng nói chuyện xong, không ngờ Diệp Phàm toát hết mồ hôi dọc sống lưng.
Tại một quán rượu ở Ma Xuyên.
- Bí thư Dương, chuyện của Triệu Chấn Quang chắc anh cũng rõ chứ.
Phương Viên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp vào chuyện.
- Đương nhiên có biết một chút, tôi từng là cộng sự của anh ta.
Dương Sâm Lâm khá cẩn thận, không hề để lộ là mình biết gì.
- Chỉ đơn giản là cộng sự thôi sao? Gần đây có người gửi tài liệu về anh ta.
Phương Viên liếc mắt nhìn Bí thư Dương Sâm Lâm thị trấn Mã Hồ Tử rồi hừ một tiếng, y biết là tên này giả ngu. Gần đây khí thế của Diệp Phàm có chút suy giảm, Túc Nhất Tiêu thì đang lên.
Mà chính mình thì lại có quan hệ tốt với Diệp Phàm nên Dương Sâm Lâm không thể không suy xét đến cái mũ của mình. Phải biết rằng, Triệu Chấn Quang do Túc Nhất Tiêu kiên quyết đưa lên. Tuy nói rằng Dương Sâm Lâm hận Triệu Chấn Quang đến mức muốn biến gã thành kem chà răng nhưng cũng không phải là không có chút e dè.
- Tài liệu gì vậy?
Dương Sâm Lâm vừa thốt lên thì có vẻ hơi ngượng miệng nên nói tiếp:
- Chuyện đó không có liên quan đến tôi, Ủy ban Kỷ luật của các anh phá án thì phải giữ bí mật, ha ha…
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để đánh lừa tôi, tôi cần tài liệu trong tay anh.
Phương Viên truy bức.
- Bí thư Phương, tôi có một ít tài liệu nhưng mấy năm rồi nên cũng đã sớm vứt đi.
Dương Sâm Lâm quyết định là có chết cũng không đưa tài liệu ra, cái đó giống như là mồi lửa, nếu làm không tốt thì cũng như là ném mình vào lửa. Gã không nghĩ tự dưng lại bị cuốn vào việc này.
- Tuy nhiên các anh thật ra có thể đến quán rượu ở xã Kim Đào uống chút rượu ngon. Ở đó có bà chủ quán Ô Thúy Hoa khá hút hồn.
Dương Sâm Lâm biết, chắc chắn mình không nhả ra thì Phương Viên không thể nào tha cho mình.
Bà chủ quán Ô Thúy Hoa, nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô gái đó với Triệu Chấn Quang có quan hệ ư…
Trong lòng Phương Viên nghĩ là nên thăm dò trước đã rồi nói tiếp.
Tại thành phố Đông Hà tỉnh Giang Đô. Do quốc lộ Thiên Tường đoạn đi ngang tỉnh Giang Đô chuẩn bị khởi công nên vào lúc này ở đây đang hết sức bận rộn.
Diệp Phàm do là Tổ trưởng tổ Trưng thu đất giải phóng mặt bằng nên cũng đã tới thành phố Đông Hà mấy lần. Mấy lần trước hắn đều tới vì việc công nhưng lần này lại tới lặng lẽ.
Thành phố Đông Hà buổi tối khá sầm uất. Do đang là mùa hè trời nóng nên mọi người đều đi ra ngoài.
- Lão Hạ, anh nói xem, Tôn Tẫn Trọng có thể ở nhà không?
Diệp Phàm cười nói.
- Mai Phán Nhi nói Tôn Tẫn Trọng rất quan tâm đến đứa con gái câm điếc của mình, mặc dù có ra ngoài thì hắn cũng mang theo Tôn Mỹ Mỹ tản bộ.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Chắc là ở nhà, tôi có nhờ bạn bè hỏi thăm, họ nói là hầu như buổi tối thì Tôn Tẫn Trọng không đi ra khỏi cửa, trừ khi công ty có việc phải làm tăng ca, những lúc khác đều ở nhà chăm sóc con gái. Nghe nói người này cũng rất có tác phong.
Ngô Đồng cười nói.
Đứng ở ngoài sân nhà họ Tôn, họ nhìn thấy một ngôi nhà gạch ba tầng, bên ngoài còn có một cánh cổng nhỏ cao khoảng hai mét, xung quang có tường vây quanh, cửa bằng gỗ.
Diệp Phàm đưa mắt. Ngô Đồng giống như một tên trộm cắp đu lên tường, mở to mắt quan sát rồi lui xuống nói:
- Trong nhà đang sáng đèn, ở sân có một cô gái đang lang thang đi lại nhìn đất nhìn trời, không biết đó có phải là Tôn Mỹ Mỹ không?
- Gõ cửa đi.
Diệp Phàm nói rồi ra hiệu. Ngô Đồng bước tới đập đập vào cánh cửa. Họ nghe thấy một tiếng mở cửa, cô gái đó ló đầu ra.
- Cô bé, chúng tôi tìm Trưởng phòng kinh doanh Tôn Tẫn Trọng.
Ngô Đồng tự nhiên giả dạng như người làm ăn.
May mắn là cô bé kia nghe hiểu được. Cô ta không hé răng mà đóng sầm cửa lại.
- Làm gì vậy chứ?
Ngô Đồng hơi tức giận, muốn bước tới đá vào cánh cửa nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại. Hắn cười nói:
- Người ta phải đi xin chỉ thị đã. Cậu đá cửa nhà người ta làm chi, chúng ta cũng không phải là quân ăn cướp. Hơn nữa, cô ta là cô gái câm điếc sao có thể trả lời lại được cậu?
- Ha ha…
Ngô Đồng cười gượng không nói gì.
Lát sau, họ bước vào sân.
Trong phòng khách, một người trung niên gầy gò ngồi trên sô pha, liếc mắt quét bọn Diệp Phàm một cái. Ông ta phát hiện ra mình không hề quen biết bọn họ liền hỏi:
- Các anh có chuyện kinh doanh gì muốn bàn bạc?
- Chuyện kinh doanh của chúng tôi chắc chắn ông cảm thấy hứng thú.
Diệp Phàm đặt mông lên ghế sô pha rồi nói.
- Kinh doanh gì?
Tôn Tẫn Trọng hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm ba người Diệp Phàm.
- Ông có muốn Tôn Mỹ Mỹ có thể nói chuyện được không?
Diệp Phàm đi thẳng vào việc. Tôn Tẫn Trọng quả nhiên chú ý ngay, mắt ánh lên tia vui sướng. Tuy nhiên mấy giây trôi qua, ông ta chợt nói:
- Không thể như vậy được, tôi đã chạy chữa khắp nước rồi, chỉ thiếu nước ra nước ngoài nữa thôi. Tuy nhiên các chuyên gia trong nước nói là nền y học hiện thời không thể trị được bệnh của con gái tôi.
- Ha ha, Trưởng phòng Tôn, Không phải ai cũng có thể chữa được, chỉ là do ông chưa gặp được cao nhân. Nếu không thì cứ thử xem. Diệp tiên sinh đây có khả năng chữa được nhiều bệnh nan y. Ngay cả ở Hong Kong cũng có người đến mời Diệp tiên sinh chữa bệnh, được hay không thì cứ để Diệp tiên sinh thử xem, không mất mát gì cả mà.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Kiểm tra như thế nào?
Vẻ mặt Tôn Tẫn Trọng rất nghiêm trọng, ông ta hỏi. Phỏng chừng trong lòng ông ta đang có chút lo sợ Diệp Phàm sẽ thất lễ với con gái mình. Phải biết rằng thời nay có nhiều bọn giang hồ bịp bợm, mượn chuyện chữa bệnh để hại con gái nhà lành.
- Ngay tại phòng khách này. Yên tâm đi, tôi không phải là loại người như vậy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, tất nhiên là để Tôn Tẫn Trọng yên tâm.
- Được, nếu Diệp tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi thì tiền nong không thành vấn đề.
Tôn Tẫn Trọng đồng ý.
Tôn Mỹ Mỹ thật ra lại rất bình tĩnh, không hề có chút hồi hộp. Phỏng chừng cô đã được điều trị nhiều nơi, đã nhiều lần thất vọng nên không còn có mong ước hy vọng gì mãnh liệt nữa.
Diệp Phàm xem mạch, hỏi một số vấn đề, kiểm tra lại tai. Hắn cảm thấy hình như khí huyết bên trong Mỹ Mỹ không được lưu thông tốt, ở tai dường như kinh mạch không được thông suốt. Nhưng Diệp Phàm cũng không dám khẳng định có phải vì vậy mà Tôn Mỹ Mỹ bị điếc hay không.
- Trưởng phòng Tôn, tôi có thể dùng kim châm thử một lần xem sao. Mặc dù trị không hết nhưng cũng không gây tổn thương cho cô bé đâu.
Diệp Phàm nói, không hề đề cập tới điều kiện. Cứ làm đã rồi đưa người ta vào bẫy sau, không sợ Tôn Tẫn Trọng không cắn câu.
- Châm cứu ư, Mỹ Mỹ đã thử nhiều lần rồi nhưng vô dụng.
Vẻ mặt Tôn Tẫn Trọng rất thất vọng, ông ta lắc lắc đầu. Lúc trước ông ta còn tưởng rằng Diệp Pháp có cách gì hay có thể trị bệnh, tuy biết là chắc là châm cứu thảo dược gì đấy.
- Ha ha, thuật châm kim của tôi là dân gian truyền lại, không giống như vậy. Nếu không thử thì chúng tôi đi ngay. Tuy nhiên đến lúc đó hối hận đi tìm tôi thì tôi cũng không muốn lãng phí thời gian đâu.
Diệp Phàm đùa giỡn một chút. Hắn vừa nói xong nhổm người định đứng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Được, vậy cứ thử xem.
Tôn Tẫn Trọng suy nghĩ một lúc rồi nặng nề gật đầu. Tuy nhiên sau khi Diệp Phàm đưa kim châm ra, Tôn Tẫn Trọng chớp mắt mấy cái rồi hỏi:
- Kim châm của anh sao lại dài như thế?
- Kim châm của tôi khác với kim châm cứu thông thường.
Diệp Phàm cười, lấy kim châm rảy rảy, tất nhiên là hắn đang dùng nội lực tiêu độc. Tuy nhiên khóe miệng của Tôn Tẫn Trọng cũng giật mấy cái.
Một mũi châm đi thẳng đến chỗ kinh mạch không thông, đột nhiên Tôn Mỹ Mỹ phát ra tiếng rên rỉ, bộ dạng dường như đang rất khổ sở.
- Có đau không?
Diệp Phàm hỏi.