Quan Thuật

Chương 1051: Báo ứng




- Diệp Phàm, xem ra cuộc sống của anh cũng chẳng khác ông vua đâu nhỉ, mỗi ngày đều có nữ tỳ xinh đẹp hầu hạ, hơn nữa, hừ, có phải còn muốn tìm hai nữ tỳ cùng lúc hầu hạ để thực sự sống như ông vua không. Có phải muốn tôi bưng nước rửa chân hầu hạ anh nữa không?
Phượng Khuynh Thành tuy ăn nói rất nhẹ nhàng, nhưng câu nào cũng khiến Diệp Phàm giật mình thon thót.
Tề Thiên và Lô Vỹ vội vàng rụt đầu rụt cổ không dám nói gì, cười cũng phải nhịn. Hai người đều chẳng hiểu gì cả, tham gia vào nhất định bị xui xẻo.
- Muốn bê thì cứ bê, tôi đang muốn ngâm chân đây, hừ.
Diệp Phàm trong lòng bực bội, đang buồn phiền vì việc của bố Diệp Nhược Mộng, đột nhiên bị Phượng Khuynh Thành và em gái Diệp Tử Y châm ngòi, đã tới mức bùng nổ.
- Nhà vệ sinh có chậu rửa chân.
Diệp Tử Y lập tức chen vào một câu, đương nhiên là muốn chọc giận Phượng Khuynh Thành để cô thấy khó mà rút lui.
- Được lắm, tôi đi bê nước.
Phượng Khuynh Thành không ngờ lại cười khanh khách, xoay người đi vào nhà vệ sinh, bộ dáng đó, giống như thực sự đi bê nước rửa chân vậy.
Nhưng Tề Thiên và Lô Vỹ không khỏi co giật khóe miệng, vội vàng dịch người ra xa khỏi Diệp Phàm để tránh bị vạ lây.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn hai tên này một cái, hai tên này còn nháy mắt với Diệp Phàm, biểu thị xin lỗi.
Diệp Tử Y vẻ mặt bình thản đợi ngồi xem kịch, chỉ cần có thể phá hỏng việc này là được.
Không lâu sau!
Phượng Khuynh Thành bê chậu nước ra, bộ dạng rất khó nhọc. Bởi chậu rửa chân của nhà Diệp Phàm làm bằng gỗ tự nhiên, sau khi đổ nước vào thì phải tới hai mươi cân.
- Anh Diệp, để tôi rửa chân cho anh.
Phượng Khuynh Thành ngồi xổm xuống, Tề Thiên và Lô Vỹ vội vàng quay đầu đi không dám nhìn tình trạng thê thảm của Diệp Phàm, có lẽ cái chân đó sẽ là công cụ chịu hình phạt.
- Cám ơn cô.
Diệp Phàm bình thản tươi cười đưa chân ra, hắn thực ra đã sớm vận khí bao bọc lấy chân, có lẽ lát nữa cũng giảm đau được một chút.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp chân, nước cũng được nhẹ nhàng múc lên, Diệp Phàm thậm chí có cảm giác đang được ngâm chân thật.
Nhưng hắn vẫn không dám mất cảnh giác, lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của Phượng Khuynh Thành, chờ đợi cảm giác đau đớn từ chân truyền tới.
Mười phút đã trôi qua.
- Nhấc chân!
Phượng Khuynh Thành nói.
Diệp Phàm nhấc chân lên, thầm nghĩ có phải hình phạt đã tới rồi không. Lô Vỹ và Tề Thiên đều nhíu mày lại, Diệp Tử Y lại trừng mắt nhìn.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng đặt chân Diệp Phàm trên đùi mình, giống như các cô gái mát-xa chân thực thụ xoa bóp nhẹ nhàng, một lát sau mới lấy khăn lau khô nước đi.
Hơn nữa trong lúc xoa bóp Phượng Khuynh Thành cũng không hề trốn tránh, tùy ý để chân của Diệp Phàm cọ xát vào ngực mình.
Tề Thiên và Lô Vỹ thèm thuồng tới mức suýt chút nữa thì đã chảy nước miếng.
- Thế nào, tài nghệ của tôi cũng không tồi chứ?
Phượng Khuynh Thành cười nói, đầu khẽ nghiêng, nói thêm:
- Cả đời này tôi mới chỉ rửa chân cho ông nội mấy lần mà thôi.
- Cũng được, rất thoải mái, vậy tôi có phúc rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Có phải còn tốt hơn cả Ngọc Kiều Long hay không? Phượng Khuynh Thành dịu dàng hỏi.
- Hình như... hình như cô ấy chưa từng rửa chân cho tôi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Hừ, để tôi rửa cho anh, anh chẳng phải là ông lớn sao, đừng có nhíu mày, để tôi rửa cho anh.
Phượng Khuynh Thành đột nhiên nổi giận, giơ chân lên đạp mạnh, vừa đạp vừa nói.
Đạp liên tiếp năm sáu cái, sau khi đạp xong liền quay người đi thẳng ra ngoài.
- Hừ, báo ứng.
Diệp Tử Y mặt lạnh lùng, hừ nói rồi xoay người lên trên tầng trên.
- Cái này...là thế nào chứ, chả hiểu gì cả.
Diệp Phàm không kìm nổi, tức giận nói.
- Đại ca... có sưng không? Có cần lấy thuốc xoa bóp không?
Tề Thiên và Lô Vỹ sau một hồi ngây ngốc mới tỉnh ra, giọng nói có chút lắp bắp.
- Sưng... còn không sưng được sao? Xoa thuốc, xoa cái con khỉ.
Diệp Phàm nhíu mày, hai tên kia vội vàng trở nên bận rộn, Tề Thiên đi lấy thuốc, Lô Vỹ tạm thời trở thành người bóp chân.
- Ghê gớm thật, mấy chân này, may mà mình có chuẩn bị, nếu không đã thành chân lợn rồi.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Đại ca, cô Phượng này xem ra không dễ đối phó, có lúc dịu dàng như nước, có lúc lại hung hãn hơn cả đàn ông.
Tề Thiên nói.
- Đại ca phải suy nghĩ kỹ.
Lô Vỹ cũng lên tiếng cảnh báo.
- Suy nghĩ cái con khỉ, ông đây sợ gì. Ông đây là quốc thuật đại sư, lại đi sợ một cô gái, đúng là buồn cười, ha ha ha…
Diệp Phàm cười vang, khiến lũ chim trên mái nhà cũng vội vàng bay đi, sợ bị hắn làm thịt mất.
Một lúc sau, mặt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, một tia hung quang chợt lóe lên, hừ nói:
- Chúng ta lập tức xuất phát, đi thành phố Mặc Hương, tôi muốn đích thân bóp nát quả cà của Mã Đại Khôi, dám hại bố Diệp Nhược Mộng, hừ… Mẹ nuôi thật vất vả.
Buổi tối ba người lái xe đến thành phố Mặc Hương.
Đúng lúc này, điện thoại của Lô Vỹ vang lên, sau khi nghe xong mặt liền trầm xuống.
- Có chuyện gì thế?
Tề Thiên không kìm được hỏi.
- Mã Chiếm Khôi đã cảm nhận thấy cái gì đó, không ngờ trốn vào trong doanh trại quân đội.
Lô Vỹ nói.
- Có phải đã để lộ tin tức ra không?
Diệp Phàm hỏi, vẻ mặt khó coi. Thù của bố nuôi đã hai năm rồi mà chưa giải quyết được, trong lòng thấy hổ thẹn với Nhược Mộng.
- Việc này trước mắt ở phía thành phố Mặc Hương chỉ có Cục trưởng Chu biết, ông ấy chắc không làm rồi. Ở trên Sở thì do sếp Vu phụ trách, đám thuộc hạ tôi chọn cũng tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa, số lượng cũng không nhiều lắm. Thuộc hạ của Phạm Cương làm bên an ninh quốc gia, có lẽ không thể liên quan tới việc này được.
Lô Vỹ phân tích, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút khó hiểu, không biết chỗ nào đã xảy ra sai sót.
- Mã Chiếm Khôi trốn vào doanh trại nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương.
Lô Vỹ nói.
- Sư đoàn dã chiến số 1 chẳng phải do tướng quân Triệu Côn của Triệu gia chỉ huy hay sao?
Diệp Phàm cảm thấy nhẹ cả lòng, nếu thực là Triệu Côn thì dễ xử lý rồi, chỉ cần một cuộc điện thoại là có lẽ Mã Chiếm Khôi sẽ bị tống ra ngoài, dù sao cũng là doanh trại quân đội, cảnh sát không vào được.
- Đại ca, hiện nay đã đổi rồi. Triệu Côn đã được đề bạt làm Phó quân đoàn trưởng Tập đoàn quân số 2 rồi, bây giờ thay ông ấy là Tào Quân Nghĩa, là một đại tá, nghe nói có quan hệ xa với Tào gia ở Bắc Kinh. Lần này Tào Quân Nghĩa có thể thay thế vị trí của Triệu Côn có lẽ cũng nhờ sự sắp xếp của Tào gia.
Tề Thiên nói.
- Tào gia, đúng là âm hồn không tiêu tan.
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc này có chút phiên toái, nếu Tào Quân Nghĩa mà bao che cho Mã Chiếm Khôi, chúng ta căn bản không vào được.
Lô Vỹ nhíu mày.
- Tề Thiên, cậu chẳng phải là Trung đoàn trưởng trung đoàn Báo Săn số 2 hay sao? Lấy danh nghĩa Báo Săn, lẽ nào còn không vào được trong Sư đoàn dã chiến số 1 hay sao.
Diệp Phàm hỏi.
- Đi vào chơi thì được, nhưng muốn điều tra hay đưa người ra thì e là khó, nếu việc của Mã Chiếm Khôi mà liên quan đến an ninh quốc gia, tôi đương nhiên có thể lợi dụng quyền lợi của Báo Săn trực tiếp bắt giữ.
Nhưng bắt giữ cũng phải có lệnh bắt của Báo Săn mới được, việc này nếu không có lệnh của cấp trên, những việc ở địa phương chúng ta cũng không tiện can thiệp.
Dù sao hệ thống quân đội cũng tương đối độc lập, mỗi đơn vị đều là một khối riêng biệt, phía sau đều có nhân vật quan trọng trong quân ủy chống đỡ cho, rút dây động rừng, không dễ làm.
Nếu bọn chúng mà giấu kỹ, chúng ta tìm không ra, thì Báo Săn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa, còn có Tào gia đang nhìn chằm chằm vào.
Tề Thiên cũng lộ ra bộ dạng bất lực.
- Lô Vỹ, các cậu có lệnh bắt của Viện kiểm sát hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, để bảo mật tôi và sếp Vu cũng liều một phen, nếu theo trình tự bình thường, đi qua Viện kiểm sát, có lẽ việc này sẽ bị người ta biết ngay, còn bắt gì chứ.
Lô Vỹ nói xong, liếc Diệp Phàm:
- Nhưng việc này chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi, bố của Hoa Tiêu Diêu là Hoa Bạch Thạch hiện là Viện trưởng viện kiểm sát tỉnh, có ông ấy giúp đỡ, chúng ta lại có chứng cứ, cũng không sợ gì cả.
Lô Vỹ rất quyết tâm.
- Kệ mẹ nó, nhưng Lô Vỹ, cậu làm như vậy có lẽ Bí thư thành ủy chỗ cậu sẽ có ý kiến, cậu bắt Phó Chủ tịch thành phố mà không được ông ta đồng ý, sau này sẽ có rắc rối.
Tề Thiên nói.
- Sợ cái gì, sếp Vu đại diện cho Sở, có Sở che cho, cho dù Chu Triều Dương có ý kiến thì đã sao? Đây là việc của đại ca, tôi có phải cởi bộ cảnh phục này thì đã sao?
Lô Vỹ dáng vẻ bình tĩnh.
- Cảm ơn, Lô Vỹ, cậu cứ yên tâm làm, cùng lắm đắc tội với Chu Triều Dương thì chúng ta đổi đi chỗ khác, sang làm Cục trưởng ở Thủy Châu, việc này cậu sớm nhờ cô cậu làm đi, chạy xong ở trên tỉnh, còn chỗ Đoàn Hải Thiên thì để tôi lo.
Diệp Phàm vô cùng tự tin, khiến Tề Thiên và Lô Vỹ đều thầm nghi hoặc.
Thầm nghĩ lẽ nào đại ca thực sự có quan hệ với Đoàn Hải Thiên, cái này có lẽ là không thể nào. Đoàn Hải Thiên trước kia làm Chủ tịch thành phố Ngư Đồng ở tỉnh Việt Đông, hai bên cách nhau mấy nghìn km, sao có thể quen biết được.
- Nhưng doanh trại quân đội không thể vào được, Mã Chiếm Khôi là một trong những hung thủ trực tiếp, ai cũng chạy được nhưng hắn thì không.
Lô Vỹ nhíu mày.
- Mặc kệ, chúng ta đi đàm phán xem thế nào, để Tề Thiên ra mặt xem có được không, không được thì lại nghĩ cách.
Diệp Phàm lạnh lẽo nói.
Việc này đương nhiên Diệp Phàm có cách, một là trực tiếp gọi điện cho Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân số 2 Cố Thiên Kỳ, nhưng suốt ngày đi làm phiền người ta cũng ngại. Lần trước đã làm phiền rồi, Diệp Phàm không muốn nợ người ta quá nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Cách thứ hai là giơ ra Giấy chứng nhận Phó trưởng ban quân vụ do Bộ tổng tham mưu cấp, nhưng việc này Diệp Phàm lại càng không muốn làm.
- Được, vậy để tôi thử xem, việc bên ngoài anh Lô cho người chú ý chặt, tôi không tin Mã Chiếm Khôi có thể biến thành chim bay đi được.
Tề Thiên vỗ ngực nói.
- Không thể sơ suất, có lẽ Mã Chiếm Khôi sẽ trà trộn vào trong xe quân sự trốn đi cũng nên, Lô Vỹ nhất định phải phái người chú ý. Xe quân sự chúng ta lại chẳng thể tra xét được, Mã Chiếm Khôi mà trốn đi, có lẽ chúng ta sẽ chẳng thể tìm ra nổi.
Diệp Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.