Thân hình rung lên trong lòng mình là thứ mà đàn ông không chịu nổi, huống chi, Diệp Phàm đang trong thời kỳ huyết khí đương thịnh, chịu sự kích thích như vậy, máu trăn già trong cơ thể lại tác quái, từ đan điền như toát ra một luồng khí.
- Anh Diệp... huh u hu...
Tống Trinh Dao khóc rống lên, thân thể co run run theo, cặp ngực ép sát vào người đồng chí Tiểu Diệp, hắn thiếu chút nữa là chịu không nổi, muốn khai hỏa.
Càng ác hơn chính là cái đó cứ lượn qua lượn lại ngay trước mắt, không muốn xem cũng phải xem.
" Mẹ kiếp, mình Liễu Hạ Huệ hạ phàm rồi."Diệp Phàm thầm mắng một câu, miệng như niệm chú, cảm giác hình như không kiềm chế được nữa, nghe phần cơ thể bên dưới máu chạy rần rần...
Rốt cục chuyện gì xảy ra, không ngờ chỉ biết đứng im chịu trận.
Không được, nếu cứ tiếp tục thế này khẳng định sẽ xảy ra chuyện không may. Đồng chí Tiểu Diệp mắng một câu, ôm cô nàng trong lòng mình vào trong phòng, lấy tấm chăn trên giường xoa xoa sau đó mới có cảm giác thư thái trở lại.
- Em muốn uống rượu...
Tống Trinh Dao vung tay múa chân.
- Vậy thì uống.
Diệp Phàm hết cách, đem chai hồng rượu đến, hai người uống điên cuồng.
Hồi lâu sau, Tống Trinh Dao say nằm một đống, sau khi ói vài hiệp liền lăn đùng ra ngủ.
Diệp Phàm cũng say, một mình uống một lúc bốn chai thì cho dù tửu lượng có cao mấy cũng không chịu nổi.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Phàm bị người ta gọi dậy.
Mở to mắt nhìn, chợt trợn tròn mắt.
Quần áo trên người cũng không biết khi nào trống trơn toàn bộ, Tống Trinh Dao cũng trống trơn như thế, hai thân thể quấn với nhau.
- Anh... Anh không làm gì em chứ?
Thằng nhãi này dông dài, bật ngồi dậy, khẩn trương quan sát trên giường một lượt, trên giường không có dấu vết bất thường, cũng không có dấu hiệu gì của lần đầu tiên, mới thấy tâm tư nhẹ nhõm.
Tống Trinh Dao cũng thế, quét ánh mắt qua một lượt, cũng nhẹ nhàng thở ra. Lập tức đứng lên mặc quần áo, chuyện này, hôm qua đúng là điên cuồng, nhưng giờ tỉnh thấy ngượng ngùng.
- Muốn mặc vào sao, anh, anh còn chưa thấy hết.
Diệp Phàm vừa lôi, thân thể hai người lại quấn lấy nhau. Thằng nhãi này bắt đầu dùng động tác tay, sờ soạng khắp nên trên người cô nàng.
- Tùy anh thôi, dù sao sớm hay muộn cũng là của anh.
Tống Trinh Dao tức giận lườm hắn một cái, không hé răng.
- Bỏ đi, anh là chính nhân quân tử mà.
Diệp Phàm cười, kéo tấm chăn che thân thể của hai người, hỏi
- Rốt cuộc là chuyện gì, có phải cậu lớn của em muốn nói chuyện với anh hay không?
- Ừ, ý của họ là muốn yêu cầu Báo Săn đem Tào Quân Nghĩa giao cho toà án quân sự đại quân khu Lĩnh Nam, chuyện khác các anh không cần phải xen vào. Điều kiện mà bên này đáp ứng chính là có thể đem sườn núi Nguyệt Nga chuyển cho các anh. Về phần cậu em, ông nói do em toàn quyền làm chủ là được.
Tống Trinh nói ngắn gọn về thái độ của Tào Quốc Khánh.
- Ha hả, xem ra anh còn chưa có đủ tư cách đàm phán với cậu em có phải không?
Diệp Phàm giống như tự chế giễu nói.
- Em đến đàm phán không được sao? Hừ, chê thân phận của Tống Trinh Dao em đây thấp có phải hay không, vậy sao anh còn muốn cùng em...
Tống Trinh ra vẻ xấu hổ nói nửa câu thì không nói nữa, có chút không hài lòng, hung hăng véo hắn một cái.
Kỳ thật, Tống Trinh Dao đồng ý đến là do có đưa ra điều kiện với ông cụ Tống, đó là nội trong ba năm Tống gia và Cố gia không được bức ép cô chuyện hôn nhân.
Ông cụ Tống vì suy xét cho đại cục nên đồng ý. Tào gia tất nhiên không phản đối, Tống Trinh Dao một là tuổi còn nhỏ, hai là Tào gia phỏng chừng còn đang hy vọng có biến cố xảy, việc này nói ra thì rất phức tạp.
- Như vậy được không, nghe nói cậu của em là Bộ trưởng bộ Tài chính, anh thì đang kiến thiết thôn Đại Vũ, có thể rót xuống chút tiền xem như trợ giúp hay không, tỷ như lập ra bộ phận Tài chính trợ giúp cho Đức Bình kiến thiết thôn Đại Vũ, thấy thế nào?
Tâm tư Diệp Phàm đang toan tính, còn muốn kiếm chút lợi.
Về phần xử lý Tào Quân Nghĩa, Diệp Phàm vốn không có nhiều hứng thú lắm. Người như thế, cho là Tề Thiên không xuống độc thủ thì phỏng chừng khi lên toà án quân sự, hai nhà Tào Cố cũng có thể sẽ bảo vệ gã, cũng phải giấu huyệt một khoảng thời gian, sư đoàn dã chiến số 1của thành phố Mặc Hương khẳng định không chờ nổi.
- Anh...
Tống Trinh hết lời để nói, xem như bị sự vô lại thuyết phục.
- Làm gì trừng mắt với tôi như vậy, có phải anh đây quá đẹp trai hay không, làm tiểu muội bị mê hoặc rồi chứ gì.
Diệp Phàm bật cười ha hả, đương nhiên là muốn che dấu chút xấu hổ.
- Lòng tham không đáy, đây hoàn toàn là xảo trá. Chẳng lẽ anh không sợ cậu lớn em trả thù. Dù sao cũng là vì quốc gia, anh hà tất ra sức như thế, đắc tội với cậu lớn của em là hành vi ngu xuẩn không sáng suốt. Nói cho anh biết, cậu cả của em không lâu nữa sẽ trao quyền cho cấp dưới đến tỉnh nào đó làm bí thư, nếu sơn không chuyển mà thủy và đụng phải sơn thì anh nhức đầu rồi đấy.
Tống Trinh Dao trên mặt hiện lên tia u buồn, đích thật là có vì Diệp Phàm mà lo lắng.
Bởi vì, Tống Trinh Dao trong lòng vẫn ảo tưởng một ngày nào đó Tống gia, Tào gia đột nhiên thay đổi chủ ý, đồng ý cho Diệp Phàm cưới mình. Tuy nhiên, cô không hiểu tâm tư Tiểu Diệp, bằng không, không biết sẽ có cảm tưởng gì. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ha hả, tôi sẽ tựa như Bồ Tát để qua sông, bản thân còn không bảo đảm được. Bí thư Trang Đức Bình và Chủ tịch Địa khu Lô đã xuống mệnh lệnh rồi.
Một cái bánh có nhân to đang treo ở trên đầu tôi, làm tốt công tác kiến thiết thôn Đại Vũ sẽ có nơi tốt để đi, cũng coi như đó là biên giới.
Nếu làm không tốt thì chỗ nào mát mẻ đến chỗ đó. Nói xem, tôi đắc tội hai đầu sỏ Đức Bình cùng một lúc, còn có đường sống sao?
Cho nên, tôi phải tử chiến đến cùng, chỉ tính được chuyện trước mắt, còn chuyện về sau thì về sau sẽ nói. Hơn nữa, Hoa Hạ lớn như thế, xác suất đụng phải cậu em quá thấp, có thể không cần suy xét đến.
Diệp Phàm cười nói, giúp Tống Trinh Dao bớt lo lắng.
Kì thực điều Diệp Phàm nói cũng là tình hình thực tế, Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên đều từng ám chỉ Bí thư thị ủy thị xã La Châu sẽ về hưu, thời gian cách hiện tại cũng chỉ còn độ vài tháng.
Hiện tại đã là tháng tư, thôn Đại Vũ đang bước vào giai đoạn quy hoạch và dọn sạch rác rưởi, còn chưa đến giai đoạn mua đất mở hợp đồng, cũng chưa cho thuê được một mãnh đất nào.
Diệp Phàm gấp không nói, hai đầu sỏ của Địa ủy cũng gấp, Trang Thế Thành thậm chí còn hoài nghi quyết định của mình là lúc trước kêu đồng chí Tiểu Diệp đi có phải đã sai lầm rồi hay không nữa.
Vì muốn bắt hai đầu sỏ phải tán thành, Diệp Phàm đích xác cũng đã bước tới hồi tử chiến. Hơn nữa, khi hai đầu sỏ ám chỉ ưu đãi dành sẳn thì đồng thời cũng đặt áp lực rất lớn.
Thậm chí, Trang Thế Thành đã xuống thông điệp cuối cùng, nếu thôn Đại Vũ làm không xong, Diệp Phàm muốn có được đề bạt như vậy phỏng chừng sẽ khá khó khăn.
Nếu hiện tại Tào gia đã đưa đến tận miệng, không đớp được chút thịt nào thì Diệp Phàm tuyệt không nhả ra. Hắn hiện tại chính là một con chim ưng đang đói mồi, gặp thịt sẽ vồ.
- Thật là vậy phải không? Hay là em nói ba ra mặt nói cùng Bí thư Trang. Hai đầu sỏ Đức Bình có nói thế nào thì cũng không thể bức anh như vậy được.
Tống Trinh Dao không hề nghĩ ngợi mà tin liền, không thể không nói, phụ nữ khi rơi vào lưới tình thì chỉ số thông minh đích thật là thấp đến mức đáng kinh ngạc. Có lẽ, giờ phút này chỉ số thông minh của Tống Trinh Dao không phải thấp như thế mà có lẽ là cố ý nói như vậy.
- Không thể, thứ nhất là ba của em đối với anh không có thiện cảm, phỏng chừng khi có thể giẫm lên anh một cước thì sẽ còn có thể bồi thêm một cước nữa, cho nên, em không việc gì phải nói với ba về anh, tránh cho ông lại nhớ tới tôi như nhớ tới con côn trùng tép riu thì cực kỳ đen đủi.
Thứ hai, cho dù là có cùng Bí thư Trang tán gẫu qua việc này, thì cũng sẽ khiến trong lòng lãnh đạo nghĩ mình không có bản lĩnh tìm viện binh, như thế sẽ phá hư ấn tượng tốt đẹp mất.
Dù sao, chúng ta ở Đức Bình, cũng là nơi ngoài tầm tay với của ba em. Quyền lực của một Bí thư Địa ủy không phải bình thường.
Diệp Phàm khẩn trương chối từ.
- Hừ, em không cho phép anh nói ba em như vậy. Kỳ thật, từ chuyện Cố Tuấn Phi mà em thấy, ba em vẫn chưa đồng ý đâu. Sau đó do ông cụ làm căng quá, ba chỉ còn nước bảo em đi kết thân làm quen, nói nói chuyện không thành thì có thể cự tuyệt.
Tống Trinh Dao trợn trắng nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hừ nói.
- Có lẽ thế.
Diệp Phàm thản nhiên gật gật đầu, thầm nghĩ Tống Sơ Kiệt từ Trưởng ban Tổ chức cán bộ được điều lên Phó chủ tịch thường trực tỉnh, tiến thêm một bước nhỏ, cái này phỏng chừng chính là kết quả mà Tào gia nhượng bộ. Trinh Dao chính là một bước cờ, ôi, Trinh Dao, em rất lương thiện.
- Vậy em nói với cậu lớn, xem ông nói như thế nào?
Tống Trinh Dao ngược lại thật sự có lòng giúp Diệp Phàm.
- Được
Diệp Phàm gật gật đầu, tay vuốt ve trên cơ thể của Tống Trinh Dao.
- Cậu cả, cháu gặp Diệp Phàm rồi. Hắn đồng ý, nhưng hắn hy vọng cậu có thể giúp hắn một vài chyện vặt.
Tống Trinh Dao cũng không tránh mặt mà trực tiếp nằm trong lòng Diệp Phàm gọi điện thoại.
- Việc vặt gì?
Tào Quốc Khánh hỏi, trong lòng thấy bất mãn, thầm nhủ, thằng nhóc này lá gan thật đúng là không nhỏ, không ngờ dám đưa ra điều kiện, hơn nữa, hình như có chút xảo trá.
- Cậu, không phải cậu là Bộ trưởng Tài chính sao.
Tống Trinh cười khanh khách nói.
- Vậy thì thế nào, họ Diệp có phải muốn tiền hay không?
Tào Quốc Khánh cũng không phải kẻ ngu, Diệp Phàm vừa nhỉnh mông, ông ta đã biết thằng nhóc này ị ra cái thứ gì rồi.
- Dạ, Diệp Phàm không phải ở cục Xây dựng Đức Bình sao? Địa khu đem chuyện cải tạo thôn Đại Vũ giao cho hắn. Đức Bình là mảnh đất nghèo, cậu cũng có nghe nói qua rồi đó. Hơn nửa bí thư Chủ tịch Địa khu lại làm căng, cậu, cậu giúp hắn đi.
Tống Trinh Dao làm nũng nói.
Con bé này, cũng không biết bị thằng nhóc cho uống thứ gì, phỏng chừng mang thân đi dâng cho hắn rồi, cả linh hồn nhỏ bé kia chắc cũng bị hắn mang đi nốt. Bị bán rồi mà còn giúp người ta kiếm tiền, con bé ngốc ạ.
Tào Quốc Khánh trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Miệng cũng hừ nói:
- Hắn ở bên cạnh cháu phải không?
- Dạ.
Tống Trinh Dao mặt đỏ lên, giọng lí nhí.
- Cháu đưa điện thoại cho hắn, để cậu nói chuyện.
Tào Quốc Khánh hừ thanh nói.
- Xin chào Bộ trưởng Tào, tôi là Diệp Phàm ở cục Xây dựng Đức Bình.
Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi trước.
- Lá gan cậu cũng không nhỏ.
Tào Quốc Khánh lớn tiếng doạ người, dùng chiêu lấy thế đè người.
Diệp Phàm sao có thể bị ông ta dọa, bình tĩnh nói:
- Lá gan tôi chưa bao giờ lớn cả.
- Còn không lớn, cậu thực sự nghĩ rằng đã thủ sẵn Tào Quân Nghĩa trong tay là có thể làm thế sao? Tin hay không, chúng tôi hoàn toàn có thể di dời Tề Thiên đi.
Tào Quốc Khánh phát đại hỏa, thằng nhóc này không ngờ mạnh miệng như thế, không hạ uy phong hắn không được.
- Vậy các ngài thử xem?
Diệp Phàm không chút yếu thế, lúc này so ra chính là một tiên cơ, một khí thế, tuyệt đối không thể yếu thế, nếu yếu thế thì khác nào bị động.
- Nhóc con, tôi không muốn giằng co với cậu. Cậu nói, cần gì thì mới bằng lòng buông tha Quân Nghĩa.
Tào Quốc Khánh nói thẳng, không muốn dông dài.
Phải biết rằng, chuyện của Tào Quân Nghĩa tuy nói không có mấy người rõ chuyện, nhưng phía đối thủ Tào gia đã có mấy người chú ý.
Chậm trễ tất sinh biến, đó là chuyện Tào Quốc Khánh lo lắng, nhưng, trong lòng người này cũng thầm có chút kinh ngạc sự kiên cường, gan dạ và sáng suốt của tên nhóc này.