- Anh biết em không có ý đó, nhưng anh không thể quá ích kỷ như vậy được.
Diệp Phàm thở dài nói. Đưa tay lên lau nước mắt cho Mai tử.
- Mai tử, hai tháng nữa là em tốt nghiệp rồi, đã có dự định gì chưa?
Diệp Phàm hỏi, chuyển câu chuyện sang hướng khác, Mai tử cũng đã lấy lại trạng thái bình thường, tiếp tục xoa bóp cho Diệp.
- Em thì có tính toán gì đâu, phỏng chừng sẽ trở về trường trung học trong thôn trấn của chúng ta làm một giáo viên dạy âm nhạc.
Mai tử có chút khổ sở và đáng thương nhìn Diệp Phàm. Cô ngượng ngùng khi muốn mở miệng cầu xin Diệp Phàm làm giúp chuyện gì đó.
- Em thích đến địa phương nào công tác, nói thật anh nghe xem.
Diệp Phàm hỏi, trong mắt Mai tử như lóe lên niềm vui sướng rồi chợt biến mất, lắc lắc đầu, nói,
- Em không thể lại gây thêm phiền toái cho anh.
Nhìn Mai tử dịu dàng, thiện lương lại biết chuyện như vậy, Diệp Phàm còn có gì để nói.
- Em không phải nói sẽ chà lưng cho anh cả đời sao, thôn trấn của em cách Thủy Châu xa vạn dặm, tay em sao có thể dài như vậy được?
Diệp Phàm cười nói.
- Em ngồi xe tới chà lưng cho anh.
Mai tử có vẻ rất khờ dại.
- Ha ha, em học âm nhạc, có muốn vào dạy trong một trường Trung học số 1 ở Thủy Châu không, quyết định như vậy nhé?
Diệp Phàm nói.
Trường trung học số 1 Thủy Châu, em... Em căn bản là không dám nghĩ tới, em nghe bạn học cùng lớp là tiểu Văn nói, muốn vào được trường Trung học số 1 Thủy Châu phải trải qua cuộc thi khảo hạch, qua nhiều tầng kiểm tra mới được, hơn nữa, em còn nghe nói phải chi tiền, không có bảy tám chục ngàn tệ thì đừng mong vào được. Hay là thôi đi vậy, em không thể lại dùng tiền của anh. Hơn nữa, anh cũng bận rộn, chuyện này quá khó khăn rồi.
Mai tử lắc lắc đầu,
- Gần đây, tất cả các bạn học trong lớp đều chạy vạy nhờ các mối quan hệ tìm cách được ở lại tỉnh thành. Tuy nhiên, một khi không có bối cảnh thì muốn ở lại là chuyện không có khả năng. Phải biết rằng...
- Ha hả...
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng,
- Mai tử, đưa điện thoại cho anh.
- Phó giám đốc sở Chu, chào ngài, tôi là Diệp Phàm, ha hả...
Diệp Phàm gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy trước kia của thành phố Mặc Hương là Chu Càn Dương, Chu Càn Dương hiện đương nhậm chức Phó giám đốc thường vụ sở Giáo dục tỉnh. Thời gian trước Diệp Phàm còn đi thăm hỏi ông ta, giữa Chu Càn Dương với Diệp Phàm khá thân thiết.
Kì thực là khứu giác của Chu Càn Dương khá nhạy cảm, gần đây vẫn luôn chú ý động tĩnh ở tỉnh, cũng hỏi thăm và biết rõ Diệp Phàm cùng Phó bí thư Tề Chấn Đào có mối quan hệ khá thân mật, hình như đến cả Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương cũng để ý đến tên nhóc này.
Bản thân Chu Càn Dương ở trong tối ca thán Diệp Phàm sao luôn gặp vận may, đồng thời ông ta cũng luôn tìm kiếm cơ hội cho mình, đương nhiên là muốn gia nhập vào hàng ngũ của Tề Chấn Đào rồi, ông ta sau khi yên lặng một thời gian đương nhiên là muốn Đông Sơn tái khởi.
Tuy nói đảm nhiệm Phó giám đốc thường vụ sở ở sở Giáo dục tỉnh, cấp bậc cũng là Giám đốc sở, nhưng thời buổi này, ai không muốn làm nhân vật số một, đặc biệt là Chu Càn Dương từng làm quan to ở thành phố Mặc Hương đương nhiên càng không cam lòng thua người khác rồi.
Tuy nhiên, hậu thuẫn trước kia của Chu Càn Dương là Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm đã rớt đài, tự thân còn khó bảo toàn, thì sao có thể tiếp tục chiếu cố Chu Càn Dương.
Kỳ thật, kết quả hiện tại của Chu Càn Dương lúc ấy bởi do Diệp Phàm ngầm hạ thủ, bắt dâm Bí thư huyện ủy Ngư Dương là Cổ Bảo Toàn ngay tại chỗ, còn liên quan đến cả Trưởng ban chỉ huy Quân sự Tạ Cường.
Lúc ấy Quách Phác Dương mới đến Nam Phúc đảm nhiệm chức bí thư liền bắt lấy cơ hội, tạo được uy danh, sẵn đà mà tiến, thế là Chu Càn Dương kia trên cơ bản phải rớt đài thôi. Kì thực, Chu Càn Dương chỉ là vật hi sinh trên đấu trường chính trị mà thôi.
Ngay lúc đó, Chủ tịch tỉnh Chu ở hậu trường cũng vô năng, cố gắng hết sức mới bảo vệ được Chu Càn Dương, vớt vác được chức Phó giám đốc thường vụ sở.
Tuy nhiên, khi Quách Phác Dương đem Chu Càn Dương nhốt đánh vào lãnh cung, Chu Càn Dương muốn Đông Sơn tái khởi cũng là chuyện khá khó khăn, trừ phi có thể làm thông công tác của Quách Phác Dương, bằng không, chỉ cần còn Quách Phác Dương ở Nam Phúc một ngày, Chu Càn Dương có thể ngồi ở vị trí Phó giám đốc thường vụ sở đã là không tồi rồi.
Quách Phác Dương làm vậy coi như đã nhân từ rồi, sau khi Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm rơi đài đã không lôi chuyện cũ ra tính sổ xem như tốt rồi. Tuy nhiên, gần đây một là Chu Càn Dương nghe được mối quan hệ của Diệp Phàm cùng Tề Chấn Đào, hai là cũng nghe được một tin tức trọng yếu hơn nữa.
Đó là, hình như đồng chí Tiểu Diệp và cháu gái ruột của Quách Phác Dương là Quách Thu Thiên là bạn học chung ở trường Đảng, hơn nữa, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Chu Càn Dương liền đặc biệt chú ý ở mọi thời khắc, cho nên, đối với đồng chí Tiểu Diệp mới khách khí như vậy.
Kỳ thật, Diệp Phàm cũng sớm suy xét chuyện của Mai tử từ trước, hơn nữa, em gái mình là Tử Y cũng sắp tốt nghiệp, dù sao cũng phải suy xét vấn đề tìm chỗ làm.
- Cục trưởng Diệp đấy à, ha hả, sao, đến Thủy Châu rồi à, hay là đi ra ngoài uống vài chén?
Chu Càn Dương hạ thấp mình, không ngờ phải mời Diệp Phàm đến. Làm thế này nếu so với Chu Càn Dương lúc còn chấp chính ở Mặc Hương thì quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Chu Càn Dương trong lòng đương nhiên cũng thấy cảm thán, người ta nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, lúc này đây chỉ mới có hơn hai năm thời gian mà đã xảy ra biến hóa lớn nghiêng trời lệch đất như thế. Chốn quan trường này, hình như bất cứ lúc nào cũng xoay chuyển được, năm nay kẻ này nằm trên, sang năm lại bị chà xuống dưới, ai cũng không thể nói mình có thể ngồi vững như bàn thạch.
Bản thân không chọc ghẹo người khác, người khác cũng tới khiêu chiến vị trí của mình, bản thân không rớt đài thì người khác sao có thể leo lên thượng vị, cho nên làm cán bộ, chẳng những bất cứ lúc nào cũng phải có tinh thần tiến thủ, ngoài ra cũng cần phải bất cứ lúc nào cũng giữ chặt mông tại vị trí đang ngồi mới được.
Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi thôi.
- Thế cũng được, tôi mời nhé, đến 'Văn Xương Các' ngài thấy thế nào?
Diệp Phàm mời nói.
- Vậy thì đi.
Chu Càn Dương cười nói.
'Văn Xương Các' ở Thủy Châu này kỳ thật là lấy tên từ cách nói nhại âm của 'Văn Xương Các' trong Di Hoà viên. Nếu là một Văn Xương Các chính hiệu tại Di Hoà viên thì đó là một kiến trúc lớn được xây dựng vào thời Càn Long năm 1750, năm 1860 bị liên quân Anh Pháp thiêu hủy, vào thời Quang Tự được trùng tu.
Còn 'Văn Xương Các' của Thủy Châu đương nhiên là bản nhái, hình dáng thì so với của Di Hoà viên cũng không sai biệt lắm.
Tuy vậy, vẫn có rất nhiều nhân vật được gọi là chi sĩ cao nhã thích đến 'Văn Xương Các' vung tiền, dân trong giới biết đến 'Văn Xương Các' với câu nói: chỉ có cái bản thân không thể tưởng được, với Văn Xương Các thì không có cái nào không làm được.
Giọng điệu khá chảnh, Diệp Phàm chỉ nghe qua kỳ danh chứ thật ra chưa đi qua. NhưngVăn Xương Các đã dám tự xưng như thế, khẳng định là phải có chỗ dựa vững chắc đằng sau, bằng không sớm đã đóng cửa từ lâu.
- Chú Trương, cháu đã tới Thủy Châu rồi.
Cố Tuấn Phi ở sân bay gọi cho Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Trương Minh Đường.
- Công tử, cậu tới làm gì, không phải đã nói với cậu rồi sao, việc này giao cho tôi đi làm là được.
Trương Minh Đường có chút nóng nảy, Cố Tuấn Phi chạy cả ngày đường để đến Thủy Châu, Cố Phong Sơn làm bố nên cũng hơi bất mãn, thường than thở ở sau lưng rằng thằng con không biết đâu là việc chính cần làm.
- Cháu không nuốt trôi cục tức này, Trinh Dao là bà xã cháu, dựa vào cái gì mà họ Diệp kia nhiều lần coi thường, đi giành giật Trinh Dao, lần này đến đây phải kêu vài người chỉnh đốn thằng tiểu tử này rồi nói sau. Bằng không, hắn sẽ thấy yên tĩnh quá.
Cố Tuấn Phi thiếu chút nữa nghiến răng nghiến lợi.
Hóa ra là mịt mờ nghe được từ đâu tin tức Trinh Dao đến Đức Bình tìm Diệp Phàm, mà tin đồn này, đương nhiên do chính Tào Quốc Khánh tung rồi.
Tung tin rất khôn ngoan, chút dấu vết cũng không để lại, một chút cũng không liên quan đến Tào gia, hai huynh đệ Tào gia người ta là Tào Quốc Khánh và Tào Thiên Hạ chỉ cần mở to mắt ra ngồi chờ coi náo nhiệt.
Trương Minh Đường khá già đời, mơ hồ cũng tra ra được chút gì đó. Cho nên khuyên Cố Tuấn Phi ở Bắc Kinh chờ đợi, chuyện đối phó Diệp Phàm bên này ông sẽ lo liệu.
Không thể tưởng được Cố Tuấn Phi không chịu nổi, tự mình ngồi máy bay đến Thủy Châu. Hơn nữa, miệng lúc nào cũng nói phải đánh tàn phế người nào đó, và đương nhiên là đang ám chỉ Diệp Phàm rồi.
Cố Tuấn Phi đến nhà cũng không về, trực tiếp ở tại nhà khách Thủy Châu. Chuyện này có Trương Minh Đường là chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh ở đây, nhà khách Thủy Châu đương nhiên là cầu còn chưa được.
- Thăm dò rõ ràng chưa, Trinh Dao thật sự có đến Đức Bình tìm thằng ranh Diệp Phàm đó có phải không?
Cố Tuấn Phi ngồi ở trước quầy bar, rót ra một ly rượu tây và uống sạch.
- Có tìm hiểu qua rồi, khẳng định 100%. Cô Trinh Dao ở lại một đêm, sáng ngày hôm sau mới đi.
Trương Minh Đường có tai mắt rất nhiều, thằng nhãi này hiện tại cũng nằm trong ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường, bản thân là phó tổng chỉ huy, ở Đức Bình thật ra cũng có bố trí vài người có nhiệm vụ phải chú ý tới đồng chí Diệp Phàm mọi lúc.
- Là ở cùng với thằng đó hả?
Xoảng một tiếng, ly rượu trong tay rốt cục cũng bị Cố Tuấn Phi đập thành từng mãnh thủy tinh nhỏ.
- Cái này... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Minh Đường khó mà nói được, lời này không thể nói lung tung, bởi nói lung tung sẽ hại chết người. Cố Tuấn Phi đỏ mắt, quát:
- Chú Trương, rốt cuộc là thế nào?
- Ừ...
Trương Minh Đường bất đắc dĩ gật gật đầu,
- Hai người đến Khang Kiều Biệt Viện, sáng ngày hôm sau Diệp Phàm vội vã về cục Xây dựng, nghe nói là do Chu Tiểu Hồng gây sự ồn ào, kết quả không biết ra sao, Chu Tiểu Hồng lại không gây rối, tiểu thư Trinh Dao chờ sau khi Diệp Phàm đi rồi thì liền vội vàng về lại Thủy Châu.
- Thằng chó.
Xoảng một tiếng, vài cái ly trên quầy bị Cố Tuấn Phi lùa hết xuống đất, vỡ thành vô số mãnh vỡ.
Cố Tuấn Phi hai mắt đỏ ngầu, cơ mặt co giật, nhìn như muốn cắn người.
- Giết hắn.
Cố Tuấn Phi rống lên, Trương Minh Đường thấy lúng túng, bởi thực muốn giết người thì Trương Minh Đường có chút sợ hãi, chuyện này, lưới trời tuy thưa nhưng ai có thể cam đoan không xảy ra sự cố.
- Cố thiếu gia, bình tĩnh một chút, giết người không phải là biện pháp tốt nhất. Kỳ thật tôi đã điều tra xong, thằng nhóc kia có cô em ruột tên Diệp Tử Y đang học ở Học viện Âm Nhạc Thủy Châu, ngoài ra còn có em trai là Diệp Tử Kỳ đang theo học ở đại học Long Hoa Bắc Kinh, cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Trương Minh Đường khuyên nhủ.
- Được lắm, đám con cháu nhà rùa, mày chơi vợ của ông, ông mày chơi lại em gái mày, ngoài ra, Tử Kỳ có bạn gái hay không, chơi luôn một thể, chơi hết đám phụ nữ nhà họ Diệp rồi nói sau.
Cố Tuấn Phi hoàn toàn điên rồi, mắt đỏ ngầu rống ra từng lời, từng chữ khiến Trương Minh Đường nghe mà toàn thân phát sốt.
- Cố thiếu gia, việc này, nếu thật sự muốn làm, tốt nhất là chúng ta không nên ra mặt, bảo người khác đi làm là được. Dù sao thu được hiệu quả giống như mong đợi là được, bởi chỉ cần thấy Diệp biết chuyện, nổi điên là thành công rồi. Hơn nữa, làm như vậy thì đến đối thủ cũng tìm không ra.
Trương Minh Đường trong mắt bắn ra một tia hung bạo, nhưng cũng chợt kiềm chế.
- Không được, tôi muốn đích thân mình chơi em gái và em dâu hắn mới được, việc này không được thương lượng, chú lập tức an bài đi.
Cố Tuấn Phi trở nên ác độc, căn bản có nghe khuyên cũng không vào tai.
- Vậy... Được rồi, tuy nhiên, cậu phải chú ý đừng để lộ thân phận.
Trương Minh Đường thở dài, mày mặt nhăn nhó.
- Hừ, tôi muốn biến em gái hắn trở thành vợ chung cho tất cả các thằng đàn ông.
Cố Tuấn Phi một cước đá vào ghế, đá xong đau đến mức thằng nhãi này nửa câu không hé răng, dù sao, chân cũng không cứng bằng ghế gỗ.