- Ừ,
Diệp Phàm khinh miệt đưa mắt nhìn người đàn ông râu quai nón hừ nói:
- Ông là ai? Vì sao vô cớ đánh bị thương bạn tôi?
- Ai? Tôi là Pakse Los, người Trung Quốc, các anh cút đi, để lại người kia là được.
Pakse Los rất tự đại, chỉ vào Phương Viên nhìn mấy người Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm không để ý đến hắn rất nhanh lấy lại khí lực, điều trị cho Trần Quân một chút, tốt hơn nhiều, Trần Quân đứng dậy được.
- Có phải đánh lén không?
Diệp Phàm lại gần Trần Quân ân cần hỏi.
- Hẳn là không phải, đạp trong nháy mắt.
Trần Quân thử thử chân nói.
- Ông muốn cậu ta làm gì?
Diệp Phàm chỉ vào Phương Viên nói, nhưng thật ra lúc này rất hứng thú. Nhìn tư thế của người này, hẳn là cao thủ hội Hắc La, sao vừa lên tiếng đã đòi Phương Viên. Chẳng lẽ Phương Viên đúng là bị người của hội Hắc La đánh lén.
- Không nói lời vô nghĩa, không thì mời mọi người cùng ở lại. Các vị dám đến Câu lạc bộ Liên Hoàng gây rối, chắc cũng đã nghe đến hội Hắc La?
Pakse Los nhìn Diệp Phàm vẻ mặt khinh miệt
- Hội Hắc La? Hội Hắc La là ai?
Diệp Phàm đứng im, thản nhiên hỏi. Tề Thiên đã sớm đem ghế nhựa lại đây, Diệp Phàm đại mã kim đao ngồi xuống, răng rắc một tiếng, còn rút một cây xì gà Cuba, mười phần giống xã hội đen Hồng Kông.
- Cút đi cho tao.
Pakse Los hiển nhiên không kiên nhẫn, nâng chân lên hướng Diệp Phàm.Lực khá mạnh, chân lại to, chân nâng lên kéo theo tiếng không khí nghe khá là dọa người.
Hạ Hải Vĩ, Tề Thiên, Lô Vĩ đứng bên cảnh vẻ mặt lo lắng, Lô Nguyệt thì có chút run.
- Hừ, so sánh với thần chân Nam Hải, thì chân người này kém xa,
Diệp Phàm khinh thường hừ một tiếng, thiết quyền nhằm vào bàn chân Pakse Los đập một cái. Diệp Phàm ra quyền này nhìn qua không nhiều tư thế, Pakse Los lộ ý cười châm chọc.
- Ba,
Một âm thanh khá vang, Pakse Los chưa kịp phản ứng, bị người đối diện va chạm một cỗ mạnh mẽ.
Lùi bốn bước liên tục cơ thể mới có thể đứng vững. Vẻ mặt hiển nhiên kinh ngạc và nghiêm trọng, thằng nhãi này không dám có động tác nữa, nhưng thật ra cẩn thận quan sát Diệp Phàm.
Thật ra thằng nhãi này trúng mưu của Diệp Phàm. Diệp Phàm lúc này dùng chính là Khai Bi Thủ của nhà họ Lô, Lô Nguyệt hình như nhận ra, kinh ngạc há to miệng, thắc mắc không biết tại sao Diệp Phàm lại có võ công nhà họ Lô, còn tưởng là Lô Vĩ truyền nhưng không có khả nang, Lô Vĩ chưa được Trưởng lão cho phép, không có khả năng truyền công phu cho Diệp Phàm…
Còn Tề Thiên và Lô Vĩ thì trên miệng mỉm cười, chờ xem Diệp Phàm dẹp sắc quỷ kia như thế nào.
- Tốt, tốt… đến đây thêm mấy chân…
Pakse Los phẫn nộ, dũng mãnh chạy lấy đà, nhảy lên cao đến vài mét, từ trên cao ra chân thế, nhắm thẳng mặt Diệp Phàm bên dưới mà đá.
Bởi vì lần này mất mặt hơi nhiều, bởi vì từ trước đến nay lão đều cho mình là cao thủ bậc nhất của hội Hắc La, không thể tưởng tượng được có một người thanh niên Đông Phương bản lĩnh như thế. Một quyền đánh ra, không thua bàn chân như sắt của mình tí nào.
- Tới đây, tốt, thật sự có tài.
Diệp Phàm kêu lên một tiếng nhỏ, cất bước, sử dụng Khinh Thân Đề Túng Thuật, nhảy lên so với Pakse Los còn cao hơn nửa mét, vừa đúng trên đầu ông ta.
Diệp Phàm nặng nề đi xuống, Pakse Los trên không không thể linh hoạt né tránh, trơ mắt nhìn Diệp Phàm nặng nề từ trên xuống nhẵm nát mặt mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm tính toán rất chuẩn, một cước này, giữa lỗ mũi Pakse Los lập tức máu mũi tứ tung, lỗ mũi sụp xuống, chắc chắn là đứt cốt mũi.
Hơn nữa, còn tùy thế xuống, môi cũng bị mũi giày nhọn của Diệp Phàm đá một cái, tuy là giày thể thao không cứng bằng gày da, nhưng Diệp Phàm mạnh mẽ đá, mồm miệng vẫn phải xưng lên.
Miệng trư.
Lão kêu lên đau đớn, bốp một tiếng rơi xuống, Diệp Phàm đặt chân lên không thể nhúc nhích.
Trần Quân trợn mắt, vừa rồi Pakse Los đá một cái thiếu chút nữa phá hỏng bụng mình, không thể tưởng được mới mấy phút đã bị Diệp Phàm đá mấy cước thành đầu heo. Bản lĩnh của Anh Diệp, Trần Quân không dám suy nghĩ.
Lô Nguyệt cũng trợn tròn mắt, liếc trộm Diệp Phàm chằm chặp. mặt ứng đỏ, đây hẳn là thiếu nữ đang yêu đối xử với hoàng tử của mình.
- Nói, vì sao lại chỉ tên vị kia?
Diệp Phàm hung hăng hỏi, lòng bàn chân cũng dùng lực, phát ra âm thanh răng rắc.
- Bố muốn ai thì là người đấy.
Pakse Los thân thể cường tráng.
- Mang đi, nơi này không nên ở lâu.
Diệp Phàm hừ chân dùng một chút lực, sau mấy tiếng răng rắc, chặt đứt một cánh tay của Pakse Los. Tề Thiên và Hạ Hải Vĩ chạy đến.
Mọi người cùng đi ra, Trần Quân đi trước dẹp đường, Diệp Phàm và Lô Nguyệt cùng với Lô Vĩ đi phía sau cản đường.
- Còn muốn chạy, lên trời không có đường xuống đất không có cửa.
Một giọng nói vang lên, từ cửa đạn bay lả tả, mấy bóng đen chùm đầu như chơi trò phi tiêu. Nhìn qua thì toàn hướng vào mấy người Tề Thiên.
- Mấy thứ đồ chơi của trẻ con khoe khoang cái gì.
Diệp Phàm hừ một tiếng, toàn thể nằm xuống, tùy thế dùng một chút lực, tiểu lý đao như ảo ánh bình thường chợt lóe lên, mấy phi tiêu đều bị đao đâm cho rơi xuống đất.
Tuy nhiên, người cũng bị ngăn lại.
Từ cửa xuất hiện hai mươi người mặc quần áo đen, trước ngực có một đóa hoa thược dược, dấu hiệu là người đàn ông ác, toàn bộ vây quanh mấy người Diệp Phàm.
Ba ba..
Liên tiếp tiếng vỗ tay trong trẻo truyền đến, một giọng nói vang lên, người đi vào là một người trung niên, dáng người vừa phải, trên tay xăm một hình con bộ cạp ghê tởm.
Phương Viên vừa nhìn thấy người này kêu lên
- Ông chính là kẻ pê đê đó?
- Là hắn đúng không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn người thanh niên kia một cái hừ nói.
- Chắc chắn là hắn, đốt thành tro tôi cũng nhận ra hắn. Lúc đó hắn mặc quần tam giác, lạ nhất là ngực hình như rất trống, hôm nay bộ ngực cũng không nhỏ.
Phương Viên thận trọng gật đầu.
- Ha ha, ba năm trước đây chúng ta đã quen biết, hiện tại vừa gặp hưu duyên quá.
Người này cười khan vài tiếng, nói
- Tự giới thiệu một chút, tôi là Cái Mạc Dã, Hội Hắc La là của tôi thành lập, đừng tưởng tôi không biết, vài năm trước cậu đến Thái Lan, tìm Cái Đinh Giáp. Tuy nhiên hắn còn gọi là Đỗ Phong ở thành phố Phổ Hải, người nhà họ Đỗ.
Trong tay y có đồ vật nay nọ mà các anh hứng thú.
- Ha ha, Cái Mạc Dã, tôi tôi cuối cùng cũng hiểu, ông gọi là Cái Mạc Dã, tên thật vốn là Baker Durling có phải không? Hơn nữa, thân phận của ông là một trong những thành viên của tổ chức Lam Sơn của Anh. Các ông tiếp xúc Đỗ Phong đơn giản muốn có vật trong tay anh ta.
Phương Viên đột nhiên mỉm cười, chuyện lâu nay không hiểu lập tức đã nghĩ ra.
Năm đó Tổ đặc nhiệm A ra quân đến Thái Lan bắt Đỗ Phong, bởi vì Đỗ Phong là một trong những người tranh vị trí cầm lái họ Đỗ với Đỗ Tử Nguyệt.
Đỗ Phong thật ra là chú của Đỗ Tử Nguyệt, y không cam lòng nhìn cháu mình nắm trong tay họ Đỗ cho nên mới nghĩ ra cách.
Đó là lẻn vào viện nghiên cứu bí mật của nhà nước lấy đi một bản đồ quan trọng. Nghe nói có liên quan đến đạn hạt nhân và các thiết bị tinh vi.
Đỗ Phong định đem việc này làm bẩn cháu Đỗ Tử Nguyệt, nào biết người tính không bằng trời tính, vài người theo dõi Đỗ Phong đều phá bỏ, còn lại Tổ khoa học năng lượng của Tổ đặc nhiệm A không bị phát hiện, câu họ một ít do Đỗ Phong gây nên.
Thiết bị mô phỏng, cùng với công cụ nhận dạng đặc biết của Tổ đặc nhiệm A phân biệt đó chính là Đỗ Phong.
Đỗ Phong đành phải chạy trốn, vẫn bị đuổi đến Thái Lan.
Mà tổ hành động đặc biệt của tổ chức Lam Sơn Anh cũng muốn bản vẽ này, nhận được tin tức đã bảo Cái Mạc Dã ra mặt, thu phục Đỗ Phong.
Thật ra, Cái Mạc Dã cũng không phải người của tổ chức Lam Sơn, quan hệ hai bên chỉ là hợp tác đồng bọn, Cái Mạc Dã làm vì tiền, mỗi lần có tin tức tình báo quan trọng đều đổi lấy tiền.
Huống chi, Cái Mạc Dã cũng chỉ là kinh doanh đơn thuần, chỉ cần có tiền, cái gì của quốc gia y đều đồng ý bán. Nói trắng ra là người buôn bán tin tức tình báo.
Tuy nhiên, Đỗ Phong không phải là xảo quyệt bình thường, vẫn không chịu lộ là một chút tin tức nào về bản vẽ.
Hôm nay, Cái Mạc Dã dự định cho Đỗ Phong và Pakse Los lưỡng bại câu thương, do đó ngồi làm ngư ông đắc lợi, mà Phương Viên thành nhóm đối tượng.
- Ha ha, thông minh, nhìn cách ăn mặc cũng đoán được, không tồi, có con mắt.
Cái Mạc Dã cười to nói, nắm chắc rằng thân phận của y không bị lộ. Tuy nhiên. Người của tổ chức Lm Sơn cái gì tôi không hiểu, bản thân chỉ là Cái Mạc Dã, còn Baker Durling chỉ là tên nước ngoài nhất thời hứng khởi nhận thôi.
- Ông chính là người hạ độc tôi?
Phương Viên có vẻ hơi vội, nhìn chằm chằm Cái Mạc Dã.
- No, điểm này cậu đoán sai. Không phải tôi, là một người khác. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo tôi, tôi sẽ giúp cậu giải độc.
Cái Mạc Dã hắng giọng cười nói, nhìn mấy người Phương Viên như chim nhỏ trong lồng.
Thực ra trước đó Cái Mạc Dã cũng không rõ thân phận đích thực của Phương Viên. Ngày đó tiếp cận Phương Viên chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Bởi vì Cái Mạc Dã là người đồng tính luyến ái, ngày đó y giả trang ái nam ái nữ vui chơi đột nhiên thấy Phương Viên. Nhất thời thích, muốn tiếp cận anh ta chơi chơi.
Sau phát sinh sự việc, trong lúc vô tình mới phát hiện cái gì đó. Đoán Phương Viên có thể là nhân viên tổ chức bí mật của Trung Quốc,
Đáng tiếc chính là lúc đó thuốc thay đổi diện mạo Tổ đặc nhiệm A không còn pha chế nữa, nếu không hôm nay y hẳn cũng không nhận ra Phương Viên.
Hơn nữa, Cái Mạc Dã thích Phương Viên như vậy, y bắt Phương Viên cũng không phải vì đất nước mà thuần túy là vì chữ thích.
Nếu Phương Viên hiểu được mục đích thật sự của Cái Mạc Dã, không biết có buồn nôn đến chết không?
- Cái Mạc Dã, Hội Hắc La là uy phong nhưng trong mắt tôi, chỉ là một tổ chức mục nát mà thôi.
Diệp Phàm vừa lên tiếng.