Vừa mới nghe Thi Mạn nói Lạp Lạc Đế đồng ý một năm sau cho Lạp Mông tiến hành tỷ thí với Lạp Hoa Lợi, ai thắng thì mẹ người đó sẽ được đăng báo sắc phong chính thê của quốc vương.
Thi Mạn dĩ nhiên là tin tưởng Diệp Phàm, nhưng trong lòng Diệp Phàm lại đau khổ, vì hắn phát hiện, chút thịt trăn cuối cùng đã vào bụng Lạp Mông, bản thân mình đã chẳng còn có dược liệu chính để đề cao công lực.
Không có đòn sát thủ này lòng Diệp Phàm không được thoải mái, tạm thời lại chưa tìm được thế phẩm. Thi Mạn mấy hôm nay dịu dàng như nước, toàn tâm toàn ý hầu hạ Diệp Phàm.
Diệp Phàm đến xem công ty và trang viên Lạp Lạc Đế tặng, dưới sự thu xếp của đám Tề Thiên, Ba Ba Lạp Kỳ đã kêu người lắp đặt thêm một số thiết bị đặc biệt, người trong nhà cuối cùng cũng đã dọn qua, tiến vào trang viên Tử Trúc Lâm.
Diệp Phàm lo lắng, đặc biệt căn dặn Trương Cường chọn từ Báo Săn năm cao thủ có khả năng, dùng mức lương cao để mời đến Thái Lan, Trương Cường làm việc rất mau lệ, chẳng bao lâu đã tìm được đủ, tổng cộng sáu người, sẽ nhanh chóng đến Thái Lan, làm thủ vệ cho trang viên Tử Trúc Lâm của Diệp Phàm.
Trang viên này quả là rộng lớn, chỉ tính phạm vi sơn trang, cũng rộng 7, 8 dặm. Bên trong cây cối mát mẻ, có rất nhiều trúc xanh, nên gọi là trang viên Tử Trúc Lâm.
Dĩ nhiên, đối với cô vợ ngầm Thi Mạn, trong lòng Diệp Phàm, thông qua Lô Vĩ, gọi một cao thủ tứ đẳng, một cao thủ tam đẳng từ Lô gia đến làm vệ sĩ tùy thân, hơn nữa, là một nam một nữ, cũng khá thuận tiện.
Vừa trở về Đức Bình, đã sắp đến cuối năm, Diệp Phàm bỗng nghe được một tin tức lớn khiến Diệp Phàm chấn động. Tôn Minh Ngọc nói, ngày hôm qua trong hội nghị thường vụ, Bí thư Trang và Chủ tịch địa khu Lô đã có chút xung đột nhỏ.
Liên quan đến vấn đề đề cử Phó chủ tịch thành phố và Phó cục trưởng thường trực cục tài chính, Bí thư Trang đề cử Thái Hồng Kỳ quận Thông Đô, Chủ tịch Địa khu Lô đề cử Vương Thông Bình quận Đức Dẫn.
Cuối cùng, hai vị đầu sỏ tranh chấp không chịu thỏa hiệp, việc này tạm gác lại sau này sẽ bàn lại tiếp.
- Chốn thị phi.
Diệp Phàm thở dài, báo cáo với Chủ tịch Địa khu Lô hết phép, thầm nhủ, tay chân Lô Trần Thiên nhanh thật, chưa đến một năm, mà trong tay ông ta đã có một tài nguyên nhất định, là một đối thủ lợi hại.
Đang nghĩ ngợi thì bị Lô Trần Thiên gọi đến nhà.
- Kỳ phép lần này của cậu dài nhỉ, có phải là ngay cả đề bạt cũng chẳng có hứng thú không?
Lô Trần Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói 1 câu, sắc mặc, chẳng dễ coi chút nào.
- Đề bạt?
Diệp Phàm nhỏ giọng nói, liếc mắt nhìn Lô Trần Thiên.
- Cậu hồ đồ thật hay giả hồ đồ?
Lô Trần Thiên liếc mắt, bất mãn hừ một tiếng.
- Chú Lô, cháu mới ở Thái Lan về, thực chẳng hiểu gì tình hình Đức Bình.
Diệp Phàm giả ngu, dĩ nhiên biết Lô Trần Thiên đang nói chuyện Bí thư thị ủy thị xã La Châu.
- Thôi vậy, chẳng tranh luận với quả trứng như cậu. Đồng chí Thẩm Đạt Dân Thị ủy thị xã La Châu một tuần trước chính thức về hưu. Cái vị trí mà cậu cho là chắc chẳn của cậu, suýt chút nữa bị người ta hái mất quả đó, hừ!
Lô Trần Thiên lạnh lùng nói.
- Hái quả, không thể nào. Chuyện này lẽ nào do ông ta sắp đặt? Cháu chẳng nghe được chút tin tức nào cả.
Diệp Phàm cố ý hỏi, "ông ấy" ở đây dĩ nhiên là chỉ Trang Thế Thành.
- Không phải ông ta, là người ở tỉnh.
Lô Trần Thiên lắc đầu, nhấp ngụm trà.
- Thế, ý Bí thư Trang thế nào?
Diệp Phàm trong lòng kích động, thầm nhủ, là ai đã chỉnh ông đây.
- Chuyện này tôi với ông ấy liên thủ với nhau, nhưng, áp lực của hai người chúng tôi đều rất lớn, có thể chống đến khi nào cũng không rõ. Người cấp trên đề cử kinh nghiệm nhiều hơn so với cậu, nhưng chiến tích lại kém hơn một chút.
Còn cậu, dù nói năm nay cũng 23 rồi, nhưng chúng ta nói ở đây là tuổi tròn, tuổi thực thì nhỏ hơn một chút.
Thị xã La Châu, lại là thị xã thứ nhất của Đức Bình chúng ta, cũng tương đối có tiếng trong tỉnh. Hiện nay quốc lộ Thiên Tường đi qua La Châu, tương lai La Châu sẽ trở thành đôi cánh của Đức Bình.
Huống hồ La Châu giáp với huyện Thanh Dương tỉnh thành Thủy Châu, về vị trí địa lý mà nói giống như ba cửa biển quan trọng thời cổ đại.
Lô Trần Thiên vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Vốn là do Hội nghị thường vụ Địa ủy Đức Bình lựa chọn Bí thư Thị ủy thị xã La Châu, nhưng, sự việc lại có biến cố, đã xé lên đến tỉnh. Cho nên, tôi và Bí thư Trang có thương lượng, chuyện này phải dao sắt chặt dây rối. Cậu nên chuẩn bị tư tưởng đi.
- Cảm ơn chú Lô đã ủng hộ.
Diệp Phàm nói, câu cuối cùng của Lô Trần Thiên, đã thể hiện rõ với Diệp Phàm rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cảm ơn tôi, cậu đừng có mà khua môi múa mép, về nghỉ ngơi đi.
Lô Trần Thiên khoát tay, câu cuối cùng nghe thì nhẹ nhàng bang quơ, nhưng, nghe xong trong lòng Diệp Phàm thoáng khựng lại một chút.
Biết Lô Trần Thiên đang nhắc nhở mình phải chú ý vấn đề hàng ngũ, nếu như làm Bí thư Thị ủy thị xã La Châu, hướng về bên nào, đều có ảnh hưởng đến hai vị đầu sỏ Đức Bình. Lô Trần Thiên đây là đang ép mình.
- Chú Lô, ở tỉnh rốt cục là ai nhúng tay vào?
Ra đến cửa, Diệp Phàm đặt câu hỏi mang tính thăm dò.
- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện cấp trên cậu hỏi nhiều thế làm gì, cứ làm tốt chuyện của mình, đặc biệt là thôn Đại Vũ đã cải tạo một nửa rồi, có thành tích thì mới có vốn để đề bạt, có vốn rồi thì chúng tôi cũng dễ báo cáo tình hình với lãnh đạo, chúng ta cũng đỡ bị động đi một chút.
Lô Trần Thiên vẻ mặt ngưng trọng, phê bình.
- Cháu biết rồi chú Lô.
Diệp Phàm gật đầu, vừa mới ra khỏi ngõ, Hạ Hải Vĩ gọi điện đến, hai người đến ngồi ở quán vỉa hè.
- Lão Hạ, sao anh mặt nhăn mày nhó thế, có phải được chia nhiều tiền nên vui mừng quá mức không?
Diệp Phàm khuôn mặt tươi cười vui vẻ pha trò.
- Haizz, nhiều tiền thì tôi phải vui rồi. Nhưng, lúc nãy bị Bí thư Trang gọi đi. Có hơi trách tôi nghỉ phép lâu quá, chắc hẳn là chuyện Hội nghị thường vụ thiếu tôi thiếu mất một phiếu ủng hộ, cũng hơi ngại.
Hạ Hải Vĩ chẳng giấu diếm gì Diệp Phàm.
- Haizz, lão Hạ, chuyện của em làm liên lụy đến anh.
Diệp Phàm thở dài, ngại ngùng.
- Sao nói vậy được, Phương Viên không chỉ là anh em của cậu, mà cũng là cấp dưới của Hạ Hải Vĩ rôi, chuyện này không trách cậu. Chỉ là, tôi xin nghỉ phép không đúng thời điểm, nên mới gặp phải chuyện này, xui xẻo thôi.
Hạ Hải Vĩ thở dài, liếc nhìn Diệp Phàm một cái
- Vừa nãy chắc Chủ tịch Địa khu Lô cũng gọi cậu đến đúng không? Đừng có đóng kịch trước mặt tôi, cũng ăn cơm sống rồi chứ gì, hahaha…
Hạ Hải Vĩ cười, cái này, hai người đồng bệnh tương lân, dĩ nhiên là vui rồi.
- Ừ, lão Hạ, anh nói đi, em làm sao bây giờ? Lô Vĩ với em là anh em. Bí thư Trang với em cũng không tệ, khó cho em quá!
Diệp Phàm hớp mạnh chén rượu, không ngừng thở dài.
- Có phải chuyện thị xã La Châu không?
Hạ Hải Vĩ chắc cũng có nghe nói gì rồi, vừa đoán trúng ngay.
- Vâng, nghe nói trên có người nhúng tay vào, lão Hạ biết là ai không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm, Bí thư Trang chưa nói, nhưng, cũng có chỉ sơ qua, để nhắc nhở tôi. Nói là nội trong tuần tới sẽ quyết định Bí thư Thị ủy thị xã La Châu, dựa vào dự định của cấp trên.
Hạ hải vĩ nói.
- Bí thư Trang có nói chọn ai không?
Diệp Phàm cảm thấy tim đập hơi nhanh.
- Ai? Trong lòng cậu em vẫn chưa đoán ra à? Tự đi hỏi Bí thư Trang đi. Nhưng, vấn đề thái độ của cậu là mấu chốt, cậu em, cậu tự suy nghĩ đi, nắm cho chắc mình nên làm gì.
Hạ Hải Vĩ cùng hắn cụng ly.
- Làm sao? Thôi bỏ qua đi.
Diệp Phàm cầm bình rượu lên uống một hơi nửa chai.
Nằm trên giường Diệp Phàm cảm thấy buồn bực. Lúc này Ôn Bảo Linh gọi điện đến, cười nói:
- Cục trưởng Diệp, nghe nói anh mới nghỉ phép về.
- Nghỉ phép, ờ!
Diệp Phàm cười khổ nói, trước mắt thoáng hiện dáng người duyên dáng của Ôn Bảo Linh.
- Nghe nói anh sắp thăng chức à, hihihi, tôi chúc mừng trước, sau này thăng chức đừng quên chị này nhé, công ty nhỏ của tôi sau này nhờ cả vào cậu, cậu thăng cao tôi cũng kiếm được tiền.
Vẻ mặt Ôn Bảo Linh vui sướng, cười hihi không nói đùa, tâm tình cô nàng quả thực rất tốt.
- Thăng chức, cô nghe ai nói, tôi còn chưa nghe chút tin tức gì, xem ra tôi nghỉ phép cũng không thể nghỉ. Nghỉ vớ vẩn rồi, ngay cả mình thăng chức mà cũng chẳng biết.
Diệp Phàm giả bộ hồ đồ hỏi.
- Nói dối, anh không biết thì có quỷ mới tin anh.
Ôn Bảo Linh tức giận hừ giọng nói.
- Tôi không biết thật mà, chị Ôn à, có phải là bác chị tiết lộ không, nhanh nói cho tôi biết đi, tôi là người nóng vội, chịu không nổi nữa rồi.
Diệp Phàm vội thúc giục.
- Ừ! Chắc hẳn là mấy hôm nữa sẽ quyết định, nói là phải làm cho xong công tác của tạo thôn Đại Cũ, để có thành tích cho mọi người xem gì đó.
Ôn Bảo Linh thận trọng.
- OK!
Diệp Phàm đột nhiên hét lên, giọng thay đổi, cười nói:
- Chị Ôn, đêm dài đằng đẵng, thực sự khó quá!
- Cậu lại nói dối rồi, đường đường là một cục trưởng anh tuấn, không lâu nữa là thành Bí thư Thị ủy, thích cô nào mà chẳng được, đừng có nói đùa với tôi.
Ôn Bảo Linh cười khanh khách nói.
- Các cô ấy, không tốt được như chị, thế nào? Tôi chân thành mời chị đại giá quang lâm.
Diệp Phàm cười.
- Không dám bậy bạ với cậu.
Ôn Bảo Linh xấu hổ đỏ bừng mặt, khẩn trương gác máy, biết thằng nhãi này đem mình ra đùa. Miệng lầm bầm: "Oan gia!"
- Diệp Phàm,gần đây chú ý một chút, chuyện khảo hạch chắc vài ngày nữa là quyết định. Sau này cậu là một Bí thư Thị ủy, phải chú ý ảnh hưởng, chú ý hình tượng cán bộ, phải có trách nhiệm với dân chúng, phải… phải chú ý cậu là một đảng viên, phải phục tùng lãnh đạo của Đảng.
Trang Thế Thành nói liền một mạch, rồi gác máy.
"Phục tùng lãnh đạo Đảng, Bí thư đại diện Đảng, đó không phải chỉ ông ta sao?Hơn nữa, Đảng quản nhân sự, Bí thư Trang không phải ngầm ám chỉ mình phải phục tùng lãnh đạo là ông ta sao, câu này có ý gì, lại phe phái, mẹ nó…" Diệp Phàm lầm bầm cảm thấy phiền phức, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, khuynh hướng ngày càng rõ ràng. Khắp nơi đều đang bàn đồng chí Diệp Phàm Cục trưởng cục Xây dựng Địa khu sẽ tiếp nhận vị trí của Thẩm Đạt Dân ngồi trên ngai vàng Bí thư Thị ủy thị xã La Châu, hơn nữa, còn gọi điện đến chúc mừng liên hồi.
Diệp Phàm dĩ nhiên không thể nào từ chối những cuộc điện thoại này, đành phải nói những lời đại loại là cảm ơn, và làm ra vẻ không biết… Hai ngày, thực tế là chẳng làm được gì, nhưng cũng mệt bã người.
- Cậu em, có phải gần đây bị làm phiền gần chết không, hahaha…
Điện thoại reo, giọng quen thuộc, không phải Bí thư Thành ủy ủy viên thường vụ tỉnh ủy Đoàn Hải Thiên thì còn ai?
- Thầy… Bí thư Đoạn, không ngờ lại là anh?
Diệp Phàm không ngờ tói, cứ nghĩ là lại cục trưởng nào đó gọi điện chúc mừng.
- Chuyện của cậu tôi có nghe nói, cậu có quan hệ với Lô gia tôi cũng có nghe nói. Trang Thế Thành với cậu có ơn tri ngộ, hai bên cậu đều không thể lựa chọn, đó là một quyết định khó khăn. Đầu nào nặng, cậu nên thận trọng lựa chọn.
Đoàn Hải Thiên đột nhiên thu lại nụ cười, nói.