- Chú Tề, chú phê bình là đúng, cháu cũng có chút lười nhác, ý dựa dẫm và chờ đợi cũng hơi lớn. Thậm chí, cũng có chút tự đại, cháu sẽ chú ý chuyện này.
Diệp Phàm cảm thấy da mặt dường như phát khô, gần đây mọi việc đều tương đối thuận lợi, chiến tích cũng tương đối rõ rệt, lại thêm chút thành tích bên quân đội.
Cho nên, trong long dĩ nhiên cũng có chút tự đại, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo, ngông cuồng. Lời nói của Tề Chấn Đào, đó chính là hồi chuông vang cảnh tỉnh mình.
- Ừ, làm quan, cậu phải thường xuyên nghiền ngẫm. Ý cấp trên cậu phải nghiền ngẫm, yêu cầu của cấp dưới cậu phải nghiền ngẫm, nguyện vọng của dân chúng cậu phải nghiền ngẫm.
Còn nữa, bất cứ chuyện gì cậu cũng đều nghiền ngẫm. Nghiền ngẫm có thể nâng cao nhận thức tư tưởng của bản thân cậu, tư tưởng là tổng chỉ huy của toàn cơ thể, tư tưởng lệch lạc, thì biểu hiện của cậu ở hành vi thường sẽ tạo thành kích động, xem nhẹ một số chuyện, tạo thành chuyện xấu.
Chẳng hạn như nói chuyện Bí thư thị ủy thị xã La Châu đi, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ, cả đời cậu sẽ không có cơ hội ngồi lên vị trí đó nữa.
Không trải qua nó, có lẽ, cả đời cậu sẽ nuối tiếc, có lẽ, sẽ tạo thành thiếu sót khi tiếp tục đề bạt cậu trong thể chế, ngồi lên vị trí cao hơn, quan trọng hơn.
Hãy suy nghĩ xem có đúng là như vậy không, cậu phải học nghiền ngẫm mới được. Cổ nhân đã nói rồi "ba lo bảy lường", những lời này nói rất có lý đó.
Tề Chấn Đào giống như bề trên, đang dạy dỗ cho một hậu bối đang mơ màng.
- Cháu hiểu thưa chú Tề.
Diệp Phàm nói xong, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Chú Tề, vị trí thị xã La Châu kia, cháu muốn bỏ.
- Hả, sao vậy? Cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt à, chẳng lẽ có người nhúng tay thì lùi bước ngay, cái đó mà gọi là dũng sĩ à, muốn lên vị trí lãnh đạo cao, thì phải như dũng sĩ có tinh thần vĩnh viễn không chịu thua mới được.
Thị xã La Châu có người nhúng tay, hơn nữa, không phải chỉ một hai người nhúng tay. Nhưng cậu phải nghĩ, mấu chốt quyết định là ở chính quyền địa phương.
Chỉ cần hai đầu sỏ Đức Bình có thể chống được, cậu lo cái gì. Huyện quan không bằng hiện quản, mọi người luôn nói như vậy, kỳ thực, trong thể chế, câu này rất hiện thực, nói đúng hiện trạng của thể chế.
Làm một so sánh, một trưởng phòng sở tỉnh, lớn hơn một trưởng phòng ở xã trấn có phải là nhiều hơn không? Nhưng, một tổ trưởng cấp tổ nhỏ bé lại không thèm nhìn trưởng phòng sở tỉnh anh một cái.
Đó là vì, tuy anh là trưởng phòng, nhưng anh không quản được anh ta, lợi ích của anh ta không nằm ở tay anh. Trong cảm nhận của anh ta, phân lượng của anh còn chẳng bằng cấp trên của anh ta, một trưởng ban cấp huyện.
Còn nữa, ở tỉnh dù có tiếng phản đối, nhưng vẫn còn có tiếng ủng hộ cậu. Xem ra, những gì tôi nói với cậu lúc nãy cậu quên rồi đúng không?
Giọng Tề Chấn Đào lớn hơn nhiều, thậm chí, hơi có vẻ trách cứ.
- Không phải vậy đâu chú Tề, chú cũng rõ, Bí thư Trang với cháu có ơn tri ngộ, cháu không thể nào chống lại ông ấy. Mà quan hệ của Lô Vĩ với cháu chú cũng hiểu, Chủ tịch Địa khu Lô đối với cháu cũng khá tốt. Cũng tựa như cháu với Tề Thiên, cháu sẽ đâm sau lưng chú sao?
Diệp Phàm trình bày vấn đề.
- Khó cả đôi đường đúng không, bọn họ tỏ thái độ à?
Tề Chấn Đào thản nhiên nói.
- Dạ.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Đúng là hơi khó, cá và bàn tay gấu đều muốn có, trong điều kiện không thể cậu phải học lấy hay bỏ.
Tề Chấn Đào nhắc nhở.
- Cháu không làm được, ít nhất là với thái độ của hai vị lãnh đạo Đức Bình, cháu không thể lấy hay bỏ.
Thái độ của Diệp Phàm đột nhiên kiên quyết.
- Ừ, ơn tri ngộ không thể quên, quên rồi thì giống súc vật. Tình cảm anh em cũng không thể thay đổi, thay đổi rồi cũng là súc vật. Tôi biết tính cách của cậu, chẳng lẽ đây là lý do cậu bỏ vị trí Bí thư thị ủy thị xã La Châu, đáng tiếc, vị trí đó, đối với sự trưởng thành của một cán bộ mà nói, quá quan trọng. Haizz…
Tề Chấn Đào thở dài, trầm ngâm, trong chốc lát nói thêm:
- Tôi biết cậu đã quyết định, tôi có khuyên cậu cũng không nghe. Huống hồ, chuyện này dù là Tề Chấn Đào tôi, thì cũng khó lựa chọn được, có phải cậu có chỗ mới để đi rồi? Lẽ nào lúc nãy cậu hỏi về khu kinh tế mới Hồng Liên là có mục đích?
- Vâng, cháu muốn đến khu kinh tế mới Hồng Liên, ở đó, cũng là một cơ hội lớn.
Diệp Phàm nói.
- Được, nếu cậu đã quyết định thì cứ làm, chú Tề ủng hộ cậu. Nói đi, cậu nhắm vị trí gì ở khu kinh tế mới?
Tề Chấn Đào chuyển sự chú ý.
Lần này Tề Thiên theo Diệp Phàm đi Thái Lan, hôm sau trở về trên bàn ăn đã lập tức khoe khoang, đưa một cái sổ tiết kiệm đưa qua đưa lại trước mặt cha mẹ.
Lúc đó mẹ cậu ta Phong Nhã Mai còn tức giận mắng con có phải là nhặt được vàng đâu, đem cái sổ tiết kiệm nát ra khươ khươ cái gì.
Nhưng, lúc bà cầm sổ tiết kiệm nhìn vào, lập tức ngây người, hơn nữa, sắc mặt cũng hơi khó coi. Liền đưa ngay cho Tề Chấn Đào. Tề Chấn Đào vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, lập tức đập bàn, quát:
- Con làm cái gì rồi, không phải đã nói với con, không được lấy tiền của người khác, đó là đưa con lên đoạn lầu đài đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tề gia này dù chưa từng kinh doanh, cuộc sống cũng bình thường, thậm chí có thể nói hơi túng quẫn một chúy, nhưng chúng ta sống yên tâm. Không cần nói chuyện khác, không phải lo lắng các đồng chí Ủy ban Kỷ luật nửa đêm đến gõ cửa.
Huống chi, cuộc sống của chúng ta cũng không quá tệ, so với những đứa trẻ châu Phi không có cơm ăn thì đã là thần tiên trên trần gian rồi.
Không thể ngờ con lại bị tiền làm mờ mắt, đầu óc không chịu suy nghĩ, không quản được cái đồ chơi dưới đũng quần của con, thế thì để bố đây cắt đi giúp con, cái thứ hại người.
Tề Thiên, làm quan mà gặp chuyện không may, phụ nữ không chiếm được, mà ngay cả tiền tài…
Nhưng vừa mới nói đến đây thì đã bị Tề Thiên cắt ngang, thằng nhãi này hét lên:
- Ba, ba nghe con nói rõ rồi có rống lên nữa cũng không muộn mà, tiền này là của đại ca cho đó.
- Đại ca, có phải thằng ranh Diệp Phàm không? Nó kiếm đâu ra nhiều tiền vậy, tên nhãi này, còn chơi chiêu đó với ba à, muốn ba giúp đến khu kinh tế mới Hồng Liên thì cứ trực tiếp nói là được, lại chơi trò này, nhưng, tiền của nó cũng không được, làm người phải có nguyên tắc, có phải…
Tề Chấn Đào vừa mới nói tới đây, lại bị Tề Thiên cắt ngang, nói:
- Ba, tiền này chính đáng, là con kiếm…
Tề Thiên đem chuyện đánh cược ở Thái Lan kể lại, hơn nữa còn đem giấy chứng nhận ra, thêm hóa đơn nộp thuế, còn có xác minh do Báo Săn cấp, các nếp nhăn trên mặt Tề Chấn Đào mới giãn ra.
Nhưng thay đổi quá nhanh làm cho Tề Chấn Đào thấy hơi mất mặt, cho nên, vẫn cố ý hừ giọng nói:
- Con đó, thực là tìm được một đại ca tốt, chắc thằng nhãi kia cũng kiếm được không ít nhỉ?
- Lão Tề, xem kìa, Tề Thiên kiếm tiền chính đáng mà anh còn nhăn nhó cái gì, có bản lĩnh thì anh cũng đi kiếm đi, đừng có cả ngày ở nhà rống lên, người ta dùng nắm đấm cũng kiếm được tiền, còn kiếm tiền chính đáng, cả nhà nước cũng công nhận rồi, anh còn bất mãn cái gì. Tề Thiên nhà chúng ta gặp được quý nhân, có được chục triệu này, sau này chẳng lo gì nữa. Haizz, vậy là đã giải quyết được phiền phức sau này của hai cha con Tề Thiên rồi.
Phong Nhã Mai nói một câu, Tề Chấn Đào lập tức ngừng phát lửa, bị nghẹn lại.
- Chỉ có mẹ là hiểu con, haha…
Tề Thiên đắc ysm chưa từng thấy cha bị mẹ hỏi đến nỗi không trả lời được như vậy, Thằng nhãi này còn đang quơ quơ cái thẻ trong tay, nào ngờ Phong Nhã Mai đưa tay ra nói:
- Đưa lại đây.
- Mẹ, nãy không phải mẹ đã xem rồi à, còn không tới mười triệu, chỉ có vài triệu thôi, thuế thu nhập cá nhân đúng là ăn thịt người, mấy đi hơn một triệu, haizz…
Tề Thiên không nhịn được, mắng.
- Bảo con đem qua thì cứ đem qua đi, lề mề cái gì?
Tề Chấn Đào trừng mắt, Tề Thiên cười gượng.
- Tiền này để đây mẹ bảo quản, bằng không, chẳng biết con tiêu hết lúc nào.
Phong Nhã Mai nói một câu, tròng mắt Tề Thiên lập tức lồi hẳn ra, cũng bị nghẹn lại.
- Trừng cái gì? Mẹ con lẽ nào cướp tiền của con sao?
Tề Chấn Đào gõ đũa vào chén, vui vì người khác gặp họa.
- Cái này, ba, không phải, dù sao cũng cho con một nửa chứ, còn nữa kia con hiếu kính ba mẹ, còn cho mấy em vài trăm nữa, giờ, toàn bộ tài sản của con ở trong thẻ rồi, giờ trong tay chẳng còn đồng nào.
Vẻ mặt Tề Thiên cay đắng, không ngừng hối hận.
- Cho hai trăm ngàn, tiêu trong năm nay, đừng có mà về lấy nữa.
Phong Nhã Mai mở miệng, Tề Thiên cũng chẳng dám dông dài thêm, sợ là hai trăm kia cũng bị ông già nhai mất.
Tên nhãi này buồn bực. Nhưng, trong lòng Tề Chấn Đào lại tương đối cảm kích Diệp Phàm, dù sao, cũng chính đáng kiếm về gần chục triệu, Tề gia có khoản tiền này, căn bản là không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.
- Chức Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu kiêm Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên.
Diệp Phàm nói thẳng vị trí.
- Phó Chủ tịch thành phố mà thẳng nhãi cậu cũng dám nghĩ tới. Chuyện này e là chú Tề cũng khó nắm được, nếu là Phó chủ tịch quận khu Hồng Liên, cũng là chức vụ cấp Cục trưởng, thậm chí cho cậu giữ một vị trí nhỏ nhoi trong Hội nghị thường vụ, tôi còn có thể nghĩ cách.
Tề Chấn Đào cũng nói thẳng.
- Nếu đã có Bí thư tỉnh thành Đoạn ra sức ủng hộ thì sao ạ?
Diệp Phàm tung con bài chưa lật.
- Đoạn Hải Thiên, sao có thể. Đoạn Hải Thiên này cũng tương đối có thế lực, gần đây cũng muốn tạo một số thành tích để nâng uy tín của mình.
Cậu với anh ta lẽ nào có quen biết, quen biết cũng không thể nào gọi cậu đi làm Phó Chủ tịch thành phố kiêm Bí thư Quận ủy, cái vị trí đó, nói thật với cậu.
Vì khu Hồng Liên trực tiếp quản quận Hồng Liên quận Hoành Đô, quận Mã Cảng. Tổng nhân khẩu đoán chứng cũng gần một triệu người.
Mà địa hình tổng thể hình lưỡi dao thẳng. Quận Mã Cảng nghe nói nhà nước cũng có động tác lớn, chuẩn bị xây dựng bến tàu nước sâu, ắt hẳn ngay cả tàu lớn mấy trăm ngàn tấn cũng có thể vào.
Có người đoán có khả năng là nhà nước sẽ nền móng quân cảng thứ hai, tầm quan rọng của vị trí không cần phải nói tỉnh ta, ngay cả cấp trên cũng có người nhìn chằm chằm vào.
Cho nên, đừng nói cậu, ngay cả một số cán bộ cấp Giám đốc sở ở tỉnh cũng đang nhắm vào vị trí này.
Bọn họ đồng ý đến khu Hồng Liên, những thứ dính dáng trong đó nhiều lắm. Lợi ích, luôn là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của con người.
Tề Chấn Đào rõ ràng không tin Đoạn Hải Thiên sẽ ra sức ủng hộ Diệp Phàm.
- Cháu nói thật mà, vừa nãy Bí thư Đoạn mới gọi điện, bảo cháu đi, kỳ thực, chuyện khu Hồng Liên cháu cũng vừa mới biết, nếu không phải anh ấy gọi điện cho cháu, thì, cháu hỏi mấy cái này làm gì? Nói thật, vị trí đó cháu nào dám mong chờ, Bí thư Đoạn lên tiếng rồi, cháu cũng phải thử sức một lần.
Diệp Phàm rất thành thật. Tề Chấn Đào trầm mặc.