Quan Thuật

Chương 1120: Bí thư Diệp ra uy tại hội trường




- Đợi một lát, anh cầm những những ghi chép trong cuộc họp liên quan đến Chủ tịch thành phố Thôi nói sẽ có biện pháp xử lý chi phí tiệc tùng chiêu đãi của thảm án 88 lại đây, tất cả những tài liệu liên quan đến vấn đề này cũng đem lại hết.
Diệp Phàm lại nói.
Quay sang liếc nhìn trưởng phòng hậu cầnLưu Đông Thăng đang có chút bất an, cười nói:-
- Trưởng phòng Lưu, nếu hôm đó anh cũng có mặt ở đó, anh đúng là người làm chứng thích hợp nhất rồi, chúng ta cùng đi một vòng chứ?
- Tôi …phòng tôi còn có chút chuyện, việc cuối năm nhiều….
Trưởng phòng Lưu chân mềm nhũn biết sắp có chuyện xảy ra rồi, vội trốn tránh.
Nhưng Diệp Phàm chẳng cho anh ta bất kỳ cơ hội nào, nghiêm mặt hừ giọng nói:
- Thế nào, Trưởng phòng Lưu tôi mời anh cùng đi gặp các vị lãnh đạo thành phố anh không muốn đi sao, có phải là xem thường lãnh đạo thành phố không. Lãnh đạo thành ủy hình như là tổ chức đại biểu mà, xem ra Trưởng phòng Lưu không muốn đi lên rồirồi, thôi vậy, anh về đi, đợi tôi nói mấy câu với chủ tịch thành phố Thôi là được rồi.
- Tôi …đi.
Giọng Trưởng phòng Lưu nói như sắp khóc, Diệp Phàm kinh ngạc xoay người lại, phát hiện anh ta đang run sợ, trên mặt không có nước mắt, chắc là chưa khóc chỉ là muốn khóc thôi. Nếu ở một mình ắt là đã khóc rồi.
Sau một lát An Vệ Dân cầm hồ sơ chạy như bay tới.
- Được rồi, anh đi thông báo đi.
Diệp Phàm gật đầu, nhận bản ghi chép tiện tay chuyển cho Lưu Đông Thăng nói:
- Anh cầm đi.
Lưu Đông Thăngtrả lời nhỏ một tiếng cẩn thận cầm bản ghi chép cất vào túi, Diệp Phàm nghiêm mặt nói: -
- Bảo anh cầm anh không nghe thấy sao?
- Vâng, vâng.
Lưu Đông Thăng vẻ mặt hơi kinh ngạc đành phải cầm bản ghi chéptrên tay, Diệp Phàm đi lên trước, Lưu Đông Thăng đi phía sau nhưng cứ nhìn bốn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, không biết đang tìm cái gì.
Đi được một lát, phát hiện phía trước một người đang mở cửa bước ra, Lưu Đông Thăng phía sau đột nhiên xông lên trước, tốc độ không thua kém thỏ bao nhiêu, chào hỏi nói:
- Chào sếp Chu
Diệp Phàm ngạc nhiên, tự nghĩ Lưu Đông Thăng có chuyện gì vậy, sao lại dám bắn lên trước mặt mình để chào hỏi phó cục trưởng Chu, dù nói Chu Thiết Kiếm là Phó cục trưởng thường trực, nhưng so với một Bí thư thường vụ Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng như mình, thế thì phân lượng không phải kém hơn một chút rồi sao?
Lưu Đông Thăng là trưởng phòng hậu cần, hẳn cũng là người thông minh nhanh nhẹn, vì trưởng phòng hậu cần phụ trách công tác tiếp đón, anh ta không thể phạm lỗi nhỏ này, xoay người lại, Diệp Phàm lắng tai nghe, trong lòng nháy mắt đã hiểu rõ, cười nói:
- Phó cục trưởng Chu cũng ở đây à?
- Uh, là bí thư Diệp, nhìn tôi, hình như thấy ánh mắt không được tốt lắm nhỉ.
Chu Thiết Kiếm thản nhiên lên tiếng, toàn bộ tính chất lễ phép,tịnh không lộ chút cung kính khiêm tốn nào.
Diệp Phàm trong đầu hiểu rõ, người này trong lòng không phục mình, chợt cười nói:
- Đúng lúc phải làm chút chuyện cầm nàm, bên ủy ban thành phố, tôi mới đến không quen biết nhiều, Phó cục trưởng Chu, anh ở trong cục đã lâu chúng ta cùng nhau đi một chuyến được không?
- Việc này, tôi còn có chút chuyện phải làm…,
Lão già phiền phức Chu Thiết Kiếm lệp tức lộ ra bộ dạng khó xử.
Đương nhiên là ông này nghe nói đi tới ủy ban thành phố, biết chắc chắn không phải là chuyện tốt gì, chuyện tốt Diệp Phàm đã tự đi cần gì phải dẫn cả ông đi, cho nên ông mượn cớ từ chối.
- Nếu không phải là chuyện gấp thì gác lại một chút, đi thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm cười thản nhiên bước lên trước một bước, Chu Thiết Kiếm nhìn trưởng phòng Lưu một cái rồi khuôn mặt lập tức thay đổi, bất đắc dĩ khóa cửa đi theo phía sau.
Một lát đã tới văn phòng Phó Chủ tịch thường trực thành phố Thôi Minh Khải làm việc, Thôi Minh Khải đang ở đó thấy Diệp Phàm đích thân tới, cùng là ủy viên thường vụ thành phố đương nhiên cũng không dám ra oai, nhiệt tình đón tiếp.
- Không ngờ bí thư Diệp bận như vậy mà cũng có thời gian ghé thăm cái miếu nhỏ của tôi, ha ha ha.
Thôi Minh Khải trên mặt lộ vẻ rạng rỡ tươi cười.
- Chỗ của anh còn là miếu nhỏ vậy chỗ của tôi thì là lều vịt rồi, ha ha ha.
Diệp Phàm cũng cười trả lời, cố ý đánh mắt nhìn bản ghi chép bìa cứng Lưu Đông Thăng đang cầm.
Mới nói:
- Chủ tich thành phố Thôi lần này lại phải làm phiền anh rồi.
- Chuyện gì cứ nói,
Thôi Minh Khải hơi khách khí, nghi ngờ nhìn tập hồ sơ trên tay Lưu Đông Thăng, lại nhìn Chu Thiết Kiếm không biết Diệp Phàm đến có ý gì.
- Còn không phải là thảm án 88 năm ngoái sao, lúc đó người trong tỉnh đều tới, phí tiếp đón, rồi xăng xem ăn ở… đều là dùng tiền mượn cả đấy, gần đây đã nợ gần ba triệu rồi, trong cục giờ thiếu thốn lắm. Năm nay tôi không biết đón tết thế nào đây.
Diệp Phàm giả bộ khổ sở nói.
- Là chuyện này à, tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi có nói là đồng ý để Cục tài chính thành phố bỏ một phần khoản chi này, nhưng sau đó đồng chí Trịnh Hà Minh không nhắc đến chuyện này, việc cũng nhiều nên tôi nhất thời quên mất. Thật xin lỗi, nếu bí thư Diệp đã nhắc chuyện này rồi thì, thế này đi, các anh làm thủ tục xong chưa?
Thôi Minh Khải rất rõ ràng, nói thẳng nói.
Lưu Đông Thăng từ trong bao lấy ra những thứ có liên quan đẩy tới trước, Thôi Minh Khải không nói mà trực tiếp cầm hồ sơ phê luôn.
Sau khi phê chuyển cho Diệp Phàm cười nói:
- Việc này phải xin lỗi các đồng chí cục công an. Mải bận việc quên mất nhưng số tiền gần ba triệu là số tiền tương đối lớn, dù nói tôi giúp chủ tịch Lý chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng dù sao số tiền này cũng lớn quá, vẫn phải thông qua chủ tịch Lý phê duyệt mới được.
Diệp Phàm gật đầu, biết trình tự này lập tức tới văn phòng của Lý Quốc Hùng. Thôi Minh Khải sau khi đóng cửa lập tức rút điện thoại ra.
- Bí thư Diệp, chủ tịch thành phố như tôi trong lòng có chút hổ thẹn, cảnh sát không có cả tiền xăng xe đi lại, việc này là do tôi có chút vô tâm.
Thế này đi, hai triệu sáu trăm tám mươi ngàn này này là phó chủ tịch Thôi ký, tôi phê chuẩn, mặt khác phê thêm cho cục công an hai triệu đón xuân.
Tôi trực tiếp phê cho cậu, bảo đồng chí bên Cục công an tới cục tài chính làm cho xong những thủ tục liên quan để rút tiền, vài ngày nữa là tết rồi, không thể kéo dài đâu.
Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng nói những lời này làm Diệp Phàm cảm giác việc này có ẩn chứa chút gì khác thường.
Nhưng, người ta phê rồi Diệp Phàm cũng không dài dòng nữa, nói mấy câu rồi đi, nhìn đồng hồ cũng sắp đến bữa ăn rồi, dặn Lưu Đông Thăng buổi chiều lập tức đi làm thủ tục, tranh thủ lấy tiền về trong buổi chiều nếu không cục công an chết đói.
Ngủ trưa, một giờ năm mươi lăm phút Diệp Phàm đúng giờ tới cửa phòng họp lớn.
Chủ nhiệm An lập tức bước lên trước nghênh đón, theo Diệp Phàm vào phòng hội nghị. Ngẩng mặt lên nhìn trên ghế chủ tịch đã có mấy lãnh đạo ngồi, Diệp Phàm ngồi vào ghế của mình, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay.
Chủ nhiệm An để tay xuống, hội trường yên lặng, anh nhìn đồng hồ nói: -
- Hôm qua bí thư Diệp thông báo là 2 giờ họp, giờ đã đúng 2 giờ rồi, mời bí thư Diệp phát biểu.
Hội trường lại vang lên tràng pháo tay, sau khi yên lặng Diệp Phàm điều chỉnh micro nhìn xuống dưới đài một cái vẫn còn thiếu ba vị, khuôn mặt trầm mặc lập tức nói:
- Trước khi họp tôi điểm danh một chút, Chủ nhiệm An điểm danh chưa?
- Ban nãy các phòng ban đã báo cáo rồi, cảnh sát phía dưới ngoài những người đang trực ban các đồng chí khác đều có mặt. đây là …chính là…
An Vệ Dân nhìn ba chiếc ghế trống trên đài chủ tịch có chút khó xử.
- Là cái gì? Tôi không thích dài dòng.
DiệpPhàm quát.
- Báo cáo bí thư Diệp, phó cục trưởng Vi Minh Phi ốm, tối qua số.t đã xin nghỉ. Còn phó cục trưởng Từ Lâm, chủ nhiệm Chung Nhất Minh phòng giám sát công tác chính trị không biết vì nguyên nhân gì vẫn chưa tới. Ngoài ba đồng chí này thì những người khác đều tới rồi.
An Vệ Dân nói. Âm thanh truyền qua micro cảnh sát trong cục đều nghe thấy.
- Bây giờ mấy giờ mấy phút rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Hai giờ mười phút.
An Vệ Dân đáp.
- Buổi sáng bảo anh thông báo với mọi người còn có có căn dặn thêm điều gì, anh nói với mọi người đi.
Diệp Phàm nói.
- Mỗi đồng chí tôi đều đích thân nói một lần, hai giờ họp, ai không đúng giờ coi như vắng mặt không lý do trừ tiền thưởng, phúc lợi của năm, trừ ba ngày lương, đồng thời xử phạt cảnh cáo.
Lời của An Vệ Dân rất to, trong lòng nghĩ không biết có phải bí thư Diệp muốn khai đao với ai chứ.
- Vậy cứ thi hành đi.
Diệp Phàm nói quay đầu lại nói với Chủ nhiệm phòng Chính trị Hoàng Minh Chí:
- Chủ nhiệm Hoàng, anh làm công tác chính trị tư tưởng, việc này giao cho anh tuyên bố.
- Việc này, bí thư Diệp có thể đợi thêm mấy phút không?
Hoàng Minh Chí có chút khó xử, cái này, vắng họp một lần mà phải cảnh cáo xử phạt, có hơi quá một chút.
Hơn nữa anh cũng hiểu việc hôm nay rõ ràng là Từ Lâm và Chung Nhất Minh cố ý gây khó dễ cho Diệp Phàm, hai người này đều là Phó bí thư Đảng ủy Công an thứ nhất đề bạt.
Mã Bách Sinh là cốt cán của Hà Trấn Nam, luôn luôn bao che khuyết điểm cho nhau, làm không tốt bản thân còn bị Mã Bách Sinh ghi hận. Hoàng Minh Chí là người cẩn thận, kỳ thực cũng có ý nhắc nhở Diệp Phàm.
- Đợi mấy phút, trên chiến trường một phút là đã cóbao nhiêu người chết?
Diệp Phàm quát.
- Vây được rồi!
Hoàng Minh Chí bị Diệp Phàm ép buộc phải thi hành, gật đầu cầm micro lên:
- Tôi đại diện phòng Chính trị thành phố Ngư Đồng, theo chỉ thị bí thư Diệp, vì hai người Từ Lâm và Chung Nhất Minh vắng mặt trong cuộc họp quan trọng tổ chức quyết định xử phạt cảnh cáo và trừ tiền thưởng tết, trừ lương ba ngày của hai người.
Những lời nói của Hoàng Minh Chí còn chưa truyền đi đi, hai người đã từ cửa lớn đi vào, một béo một gầy.
Cười nói với Hoàng Minh Chí:
- Muộn mấy phút, chân chúng tôi hơi chậm một chút.
- Khi Chủ nhiệm An thông báo với các anh nói không rõ ràng đúng không?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi, dưới đài mấy trăm cảnh sát dỏng tai lên nghe.
- Nói rồi, ban nãy chúng tôi chẳng phải nói với chủ nhiệm Hoàng rồi sao, chậm một chút, haiz, già rồi, chân không còn khỏe như những người trẻ.
Người trung niên béo nói với Diệp Phàm.
- Đúng vậy, muộn mấy phút mà tính toán vậy sao? Dù sao cũng đâu phải là tham gia chiến trận.
Người kia cũng phối hợp chĩa nòng súng vào Diệp Phàm. Hội trường tạm thời yên ắng, mọi người đều đang nhìn, đang nghe, xem bí thư Diệp mới tới sẽ xử lý như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.