- Hỗ trợ? Không phải là cần quân khu chúng tôi phái người đi bắt giữ phạm nhân chứ?
Lô An Cương cố ý nói vậy.
- Không phải
Diệp Phàm trực tiếp phủ nhận.
- Không phải. Vậy là việc tư rồi. Bí thư Diệp cứ nói đi.
Lô An Cương khách sáo nói. Đối với một Bí thư Đảng ủy công an có được quyền lực từ lúc mới hai mấy tuổi như Diệp Phàm,
Lô An Cương vừa kinh ngạc vừa tò mò đồng thời nghĩ hẳn là hắn có lai lịch gì đó.
Nếu nói hắn không có quan hệ hùng mạnh mà có thể lên đến chức này thì có lẽ không thể, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không phải dễ dàng mà có được.
Toàn bộ Trung Quốc có bao nhiêu cán bộ cấp Cục trưởng có thể gõ được cánh cửa Phó giám đốc sở.
Nói về bản lĩnh của Diệp Phàm, Lô An Cương tin hắn tuyệt đối không phải loại nhân tài bình thường.
Tuy nhiên, Trung Quốc có thể chế phân biệt đối xử, dù là người có tài năng đến đâu mà không có gia thế tốt cũng không có cơ hội thăng quan tiến chức.
Cho nên, gia thế vẫn có vị trí cao hơn so với tài năng.
- Tôi cần Lô tư lệnh ủng hộ tôi ở hội nghị thường vụ
Diệp Phàm khí thế thay đổi.
- Ủng hộ cậu ở hội nghị thường vụ, cái này, nói thật Bí thư Diệp, tôi chưa từng tham gia gì vào việc của Ngư Đồng.
Lô An Cường nhẹ nhàng từ chối.
- Tôi biết tính của anh, tuy nhiên, nói vậy Lô tư lệnh bằng lòng với vị trí này sao?
Diệp Phàm nói, đưa cho Lô An Cương cái bánh hấp dẫn.
- Đương nhiên, người hướng lên trên, nước chảy xuống dưới. Đi ngược dòng mới là điều tôi nên làm.
Đặc biệt đối với chúng ta là những quân nhân, lại càng không thể ẻo lả. haha,
Lô An Cương cười bình tĩnh, đột nhiên cũng là có uy thế, hào hùng.
Anh ta là người không chịu phục tùng người khác bao giờ.
- Haha. Vậy thì có thưởng. Lần này tôi đến Ngư Đồng có nhiệm vụ đặc biệt.
Diệp Phàm quyết định ngả bài.
Tấm biển Ban quân vụ bộ tổng tham mưu chưa dùng đến bao giờ, cũng đã đến lúc nên dùng rồi. Làm kẻ ăn bám lâu cũng không hay lắm, đúng không nào?
- Có nhiệm vụ dặc biệt
Lô An Cưởng sắc mặt có chút biến đổi, còn chút điềm tĩnh, liếc nhìn Diệp Phàm, chờ câu sau.
Hơn nữa, rất mong đợi. Bình thường cấp bậc có sứ mệnh đặc biệt có thể tìm đến mình thì chắc chắn không phải thấp, chắc là cấp trên cử người.
- Cái này hẳn Lô tư lệnh đã nhìn thấy rồi.
Diệp Phàm lấy thẻ công tác của ban quân vụ- bộ tổng tham mưu từ trong cặp ra, nhẹn nhàng đẩy về phía Lô An Cương.
Lô An Cương nhìn lướt qua, giật mình. Cầm trên tay, cẩn thận lật qua lật lại. Có vài cái dấu chạm nổi.
Chẳng những có chữ kí của Bộ tổng tham mưu, còn cả hai phó chủ tịch đồng thời kí tên. Đầu tiên là Triệu Bảo Cương, phía dưới là người vừa thay chân Triệu Bảo Cương, phó chủ tịch Tần Chí.
Phía sau còn có chữ kí của nguyên Thứ trưởng bộ Quốc phòng, thượng tướng Lý Khiếu Phong. Cái này, đương nhiên hắn là đại biểu thay mặt cho tổ đặc nhiệm A kí tên. Người ngoài chắc chắn không nhìn ra mánh khóe.
Lô An Cương sau khi xác định, không chút do dự, đứng lên, chào theo nghi thức quân đội, nói với Diệp Phàm:
- Đại tá Lô An Cương của phân khu quân đội Ngư Đồng tham kiến tướng quân.
- Tốt lắm, ngồi đi.
Diệp Phàm gật gật đầu cũng không cãi lại. Làm một động tác tay ra hiệu.
Cái này, người ta lúc nên nắm lấy thì nắm lấy. Đây được gọi là phong cách lãnh đạo. Không có phong thái lãnh đạo thì ai sẽ kính trọng mình?
- Không biết thủ trưởng cần tôi phối hợp như thế nào để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt?
Lô An Cương tin Diệp Phàm rút da hổ.
Bởi vì thân phận bí mật của Diệp Phàm chắc chắn là không thể giả dối.
Đối với Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu, quân hàm thiếu tướng này, Lô An Cương khó có thể giữ được bình tĩnh.
Thật là chuyện nghịch thiên, thiếu tướng 23 tuổi. Chuyện này trong lịch sử quân đội xem chừng là người đầu tiên
Vậy gia thế của Diệp Phàm hẳn là phải thuộc trong số mười đại gia tộc hạng nhất ở thủ đô.
Có thể dựa vào người như thế, mặc dù Lô An Cương không còn lựa chọn nào khác nhưng thực ra quyết định cũng khá quyết đoán.
Thực ra, gần đây Lô An Cương cũng đang tích cực xem xét vài lãnh đạo cao cấp của quân đội, ông ta cũng muốn tìm một chỗ dựa.
Dù sao, ông ấy cũng có thể tự dựa vào mình để thăng lên chức Tư lệnh quân phân khu địa khu, muốn đi lên chức quân khu tỉnh mà không có sự nâng đỡ của nhân vật cấp trên trong giới quân sự thì không thể được.
- Vẫn là câu nói quen thuộc. Tôi cần anh ủng hộ tôi vô điều kiện tại hội nghị thường vụ, anh làm được chứ.
Diệp Phàm vẻ mặt uy nghiêm nói.
- Được.
Lô An Cương lại đứng lên, hành lễ nói. Trong mắt anh ta ánh lên một tia vui mừng. Anh ta biết,cơ hội mà mình tìm kiếm bấy lâu đã xuất hiện.
Nếu giúp vị thiếu tướng Diệp Phàm có gia thế lớn như vậy hoàn thành được nhiệm vụ, mình cũng có nền tảng cho việc đi lên sau này.
Hơn nữa, Diệp Phàm trẻ tuổi như thế mà được làm thiếu tướng, việc được thăng làm trung tướng hay Thượng tướng chỉ là vấn đề thời gian.
Đối với những người trẻ tuổi tiền đồ vô biên như vậy, Lô An Cương cảm thấy mình không thể bỏ lỡ cơ duyên này được.
- Lô tư lệnh, về sau chúng ta kết giao rồi không cần khách sáo thấ. Chuyện của tôi muốn nói cho anh biết một chút, đều là chuyện cơ mật, bao gồm lãnh đạo của anh, người thân, bạn bè cũng không được hé răng nửa lời.
Diệp Phàm hừ giọng nói
- Được. Tôi hiểu. Tôi xin đảm bảo với tư cách là một Đảng viên, một quân nhân. Lô An Cương đáp thẳng thắn.
- Về vụ thảm án, nói vậy Lô tư lệnh cũng nghe nói qua rồi. Có thể cung cấp chút thông tin liên quan đến phương diện này được không?
Diệp Phàm sắc mặt dịu đi, làm cho mọi việc trở nên bình thường
- Vụ thảm án, là ngày đen tối nhất của Ngư Đồng. Chỉ một buổi tối đã chết 10 người. Cái này, cũng khá trùng hợp
Nếu nói là trùng hợp, vậy cũng quá trùng hợp đi. Lẽ nào nhiều người như vậy ngẫu nhiên lại ở chung với nhau. Tôi nghĩ, trong ngẫu nhiên tồn tại tất nhiên.
Lô An Cương nói, rót thêm trà cho Diệp Phàm
- Anh nói tiếp đi
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Lúc đó, tôi cũng chú ý đến những điều này. Những người chết hình như đều là người có liên quan đến việc chấp pháp giám sát đất đai, khoáng sản, bất động sản.
Hẳn không phải là những người này động chạm gì đến lợi ích của nhân vật quan trọng nào đấy chứ, khiến cho người ta không thể không ra tay nặng làm ra một loạt sự kiện kinh người như vậy, hay có chứng cớ gì đã bị những người chết nắm được khiến phía sau màn không thể không đưa ra hạ sách hạ độc thủ.
Bút tích quá lớn, có nhà suýt chút nữa là diệt môn.
Lô An Cương nói tới đây, nhìn về phía Diệp Phàm.
- Ừ, vậy anh có thăm dò được chút tin tức nào không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Người này không phải là vị lãnh đạo nào ở Ngư Đồng.
Lô An Cương trần trừ một lúc rồi nói.
- Không loại trừ khả năng này, người có thể làm ra việc này thì hẳn là người có quyền lực lớn trong tay.
Nhưng vài kẻ có tiền cũng không thể loại trừ. Bọn họ có tiền trong tay, tiền là thứ đồ làm được nhiều việc, bao gồm giết người phóng hỏa, phá nhà, diệt khẩu.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cho nên thủ trưởng muốn bán cái tượng đồng kia, định nhân đây đánh động một chút. Nước trong khó có sóng gợn, nước đục bắt thì dễ cá.
Lô An Cương cười nói.
- Cũng có chút ý tứ về phương diện này. Tuy nhiên, đưa ra vấn đề này trong thời gian tranh giành quyền lực giữa các lãnh đạo cấp thành phố, thật là phức tạp.
Người không muốn thấy tôi làm việc này nhất đương nhiên là Bí thư Hà. Người muốn tôi làm vậy nhất chính là Chủ tịch Lý và vài người khác.
- Thủ trưởng muốn thử thăm dò Bí thư Hà? Nếu ông ta là kẻ đứng sau lưng người khác, ông ta cũng có khả năng này.
Nhưng làm như vậy, ông ta được lợi gì chứ? Huống chi ông ta đã có được Ngư Đồng, chẳng dại gì đi làm việc ngu xuẩn như thế
Lô An Cương không kìm lại được hỏi.
- Một là lợi ích kinh tế rất lớn, hai có lẽ là có điều gì đó gây xúc động thần kinh. Cái này, hiện nay còn mù mờ, không tìm được đầu mối.
Cuối năm đến nơi rồi, việc này tạm thời phải chậm lại, đợi sang năm rồi tính tiếp.
Tôi hy vọng anh có thể luôn để ý đến phương diện này, âm thầm thu thập tài liệu có liên quan, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi.
Diệp Phàm căn dặn.
- Tôi sẽ dốc toàn tâm toàn lực. Tết tôi còn phải trực, cũng không định về quê ăn tết, tôi sẽ ở lại Ngư Đồng âm thầm điều tra một chút.
Lô An Cương thái độ kiên quyết nói.
- Anh vất vả rồi.
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Lô An Cương, xoay người cáo từ. Lúc đi, Lô An Cương đích thân tiễn ra tận cửa, khiến binh lính ngạc nhiên đến mức suýt rơi tròng mắt.
Đêm, đương nhiên không yên lành, đám người Hà Trấn Nam không sao ngủ ngon. Đêm khuya còn tụ tập bàn tán chuyện gì đó.
Sáng ngày hôm sau, Hội nghị thường vụ thành ủy thành phố Ngư Đồng được tổ chức.
Bên trong, mười ba ủy viên thường vụ Ngư Đồng đang ngồi, họ cũng chính là trung tâm quyền lực của thành phố Ngư Đồng.
Bí thư Thành ủy Hà Trấn Nam vẻ mặt nghiêm túc ngồi vị trí trung tâm, tập trung hút lấy hút để điếu thuốc.
Chủ tịch Vụ Quốc Hùng vẻ mặt thảnh nhiên, tay giơ trên bàn chỉ chỉ trỏ trỏ như thể đang có ý định xây nhà cao tầng hay gì đó.
Bí thư Đảng- quần chúng, Thái Chí Dương trông như ông già. Bởi vì dốc sức cho công tác. Tóc rụng gần hết, sắp trông như con gà trụi lông rồi, một lúc lại đếm đầu ngón chân, ngồi nhàn nhã, như kiểu hội nghị này là cái hồ câu cá.
Phó bí thư Uỷ ban Kỷ luật Vu Chí Hải vẻ mặt thản nhiên ngồi như bồ tát.
Phó chủ tịch thường trực thành phố Thôi Minh Khải nghịch chiếc bút máy trong tay, chiếc bút lăn qua lăn lại mà không rơi trên bàn, tay nghề khá thành thạo
Diệp Phàm ngồi đó âm thầm ngưỡng mộ, nghĩ rằng liệu có phải do Phó Chủ tịch nhàn quá hay không, có thể chơi bút máy giỏi đến thế, không đi CCTV xuân vãn biểu diễn một chuyến kĩ thuật văn phòng thật là đáng tiếc.
Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố Chu Ngọc Minh ánh mặt âm thầm thăm dò mọi người, nhưng không liếc qua Diệp Phàm một cái.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khang Văn Sinh tình cờ nhìn Diệp Phàm một cái, sắc mắt tự dưng lạnh lùng như một con sói phương Bắc, bất cứ lúc nào cũng chực vồ lấy đồng chí nào đó cho uống một cụm.
Trưởng ban Tuyên giáo Phan Kim Ngọc dường như mãi đùa nghịch mái tóc già nua trên trán.
Diệp Phàm lo lắng bà ta làm mình thành con gà trụi lông giống đồng chí Thái Chí Dương thành nhau.
Trưởng ban thư kí thành ủy Giang Ly Ly vẻ đoan trang ngồi trên ghế. Dù sao cũng là thục nữ. Nói sai rồi, đã là phụ nữ rồi. Vì con người ta đã đi học trung học mà.
Tuy nhiên, bộ ngực kia vẫn khá là to. Tuy nói hơi xệ một chút, nhưng lại đẹp hơn không ngực nhiều.
Hơn nữa, vẫn còn khá hấp dẫn với những người đàn ông trung niên. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không hứng thú chút nào, có to đến đâu cũng già rồi, không có ý nghĩa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tư lệnh quân phân khu Lô An Cương cũng đến đây, đeo quân hàm đại tá, mắt không nhìn ngang liếc dọc, nhìn thẳng vị lãnh đạo nào đó ngồi đối diện. Ngồi đó như tướng quân, khí thế kinh người.