Diệp Phàm tuổi trẻ nhất, nhưng lại được mọi người đưa lên ngồi ở vị trí chính. Còn những người khác là Vu Chí Hải, Chu Ngọc Minh, Lô An Cương cùng với Túc Nhất Tiêu.
Vì chuyện điều tra Cục tài chính chuyện Túc Nhất Tiêu cũng dốc rất nhiều sức lực, trước kia anh ta cũng từng tiếp xúc với An Lôi, nên biết một số chuyện của người phụ nữ này.
Lúc Diệp Phàm đấu với An Lôi, Túc Nhất Tiêu đã gọi điện cho Diệp Phàm, đem những gì mình biết nói hết ra, hơn nữa, còn đưa ra vài chủ ý.
Thấy Túc Nhất Tiêu thực sự coi mình là bạn, Diệp cũng đối xử tử tế. Tối nay vòng tròn nhỏ Diệp hệ tụ tập cũng gọi anh ta tới.
Túc Nhất Tiêu kì thực trong lòng thầm cao hứng, trong cái vòng tròn nhỏ này thêm Diệp Phàm là có bốn Ủy viên thường vụ, ở Ngư Đồng này mà nói đã là một cỗ lực lượng tương đối mạnh mẽ rồi.
Chỉ cần mình có thể dán chặt vào Diệp Phàm, sau này muốn sáo xếp vài thủ hạ, chỉ cần Diệp Phàm đồng ý gật đầu, thực lực của lực lượng này có thể sẽ khiến Bí thư Thành ủy Hà Trấn Nam có chút kiêng kỵ.
Huống chi, lão Kê cũng có nghe nói, hình như lần này Hà Trấn Nam đã bị lỗ.
Ngay cả An Lôi phụ nữ của mình mà còn chẳng bảo vệ được, coi như cũng rất mất mặt rồi.
Đương nhiên, quan hệ của Ân Lôi và Hà Trấn Nam, Túc Nhất Tiêu cũng chỉ tình cở phát hiện.
Trước khi Diệp Phàm tới Túc Nhất Tiêu có ý tiếp cận An Lôi.
Không phải đơn giản chỉ muốn thể hiện thiện ý với Hà Trấn Nam sao. Trước khác nay khác, Diệp Phàm thế lực cũng không kém, hơn nữa cả hai cũng là bạn, dĩ nhiên là sẽ chọn Diệp Phàm rồi.
- Bí thư Diệp, chuyện hôm qua thực sự kinh hãi nhưng lại chẳng nguy hiểm!
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Lúc tổ điều tra xuống, tôi cũng chẳng đoán được rốt cuộc Tỉnh ủy muốn làm cái gì.
Nhưng, hiện giờ thì đã đoán được một chút rồi, chắc chắn không phải là tấn công Bí thư Diệp.
Nhưng đồng chí Hà Trấn Nam thì phải suy nghĩ rồi.
Chu Ngọc Minh đột nhiên nói, lập tức mọi người cười rộ lên.
- Hừ, Hà Trấn Nam cũng quá hống hách, Bí thư Diệp mới đến Ngư Đồng ông ta liền trực tiếp ra uy.
Ra uy phủ đầu cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng, ông ta quá nóng vội.
Ông ta không cấp tiền thì không phải là chặt mất chỗ xoay xở phá án của Bí thư Diệp rồi sao, đây quá bằng chỉnh chết người ta à.
Hơn nữa, rõ ràng quá rồi, một Cục trưởng nhỏ mà cũng đòi gõ nhịp Bí thư Đảng ủy Công an.
Trên đời này còn có thiên lý vậy sao? Tôi thấy lấy mũ của An Lôi là còn nhẹ đó, đáng ra phải bắt giam nữ yêu này lại.
Trước kia ỷ có Hà Trấn Nam ủng hộ chẳng thèm để mấy ông già chúng ta vào mắt, ngay cả Ủy ban Kỷ luật chúng tôi mà đi nhận khoản tiền nào cũng bị cô ta làm khó dễ, đáng đời!
Vu Chí Hải lạnh giọng nói.
- Bí thư Diệp, về An Lôi chắc Hà Trấn Nam đang đợi con gió này qua đi sẽ lại tiếp tục sử dụng cô ta.
Cục Tài chính hẳn là cô ta không thể nào làm nữa rồi, nhưng, Ngư Đồng lớn như vậy, có bao nhiêu là cục tốt.
Thái độ đối với cô ta nên như thế nào, mời Bí thư Diệp chỉ ra một chút.
Chúng ta nếu đã ở cùng một chiếc thuyền, thì cũng nên tin tưởng nhau một chút mới đúng.
Lô An Cương có vẻ hơi cung kính khi nói câu này. Làm Túc Nhất Tiêu xoa xoa mắt, trong lòng thầm khiếp sợ.
Từ khi nào Lô tư lệnh dường như đã thành lính của Bí thư Diệp vậy, chuyện này đúng là quá kỳ lạ?
- Chuyện này chúng ta cứ chờ xem đã, ắt hẳn chưa được vài tháng thì đồng chí lão Hà chẳng dám dùng đến An Lôi này đâu.
Dù sao, trên tỉnh cũng có người đang nhìn chằm chằm mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, liếc nhìn mọi người một cái, lại nói thêm:
- Lô tư lệnh nói rất đúng, chúng ta ở cùng trên một chiếc thuyền, sau này càng nên giúp đỡ nhau mới đúng, người nhiều lực lượng càng lớn, đoàn kết chính là sức mạnh.
Các vĩ nhân đã nói như thế, giờ dùng để nói về chúng ta đúng là rất thích hợp. Nhưng, lần này mời mọi người đến đây, một là để nói chuyện, tăng thêm thịnh tình,hai là chuyện hôm qua Diệp Phàm tôi rất cảm kích, muốn mượn chén rượu này để cảm ơn mọi người.
- Uống, cùng uống một ly nào!
Lô An Cương kêu lên, năm cái chén cụng vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm một ly đã khác, nhìn mọi người, nói:
- Còn một chuyện tôi muốn nhờ mọi người, liên quan đến thảm ản 88, tôi nghĩ, ba thợ sửa giày hơn một Gia Cát Lượng.
Ở đây chúng ta có đến năm thợ sửa giày, cho nên, hợp mưu hợp sức chắc chắn sẽ hơn chỉ có mình tôi.
Thời gian không còn nhiều nữa, chỉ có nửa năm.
Nói thật với các vị, đến bây giờ ngay cả một cái gật đầu tôi cũng chẳng có.
Đầu mối của vụ án này ở đâu, hu vọng các vị có thời gian thì có thể nhìn ngó giúp tôi chút tin tức về chuyện này, kịp thời báo lại cho tôi.
- Dĩ nhiên là vậy rồi, chuyện của Bí thư Diệp là chuyện của chúng tôi.
Hơn nữa, là một người trong nhóm chúng ta, tôi cảm thấy sau này nên thương lượng với nhau nhiều hơn, nghe ý kiến của Bí thư Diệp ý, thế nào?
Vu Chí Hải thể hiện thái độ đầu tiên, khiến đám Chu Ngọc Minh thầm thấy kỳ lạ.
Chu Ngọc Minh Phó bí thư Thành ủy quản Ủy ban Kỷ luật này hình như đã lung lay rồi.
Trước kia khuôn mặt nghiêm túc rất ít nói chuyện, càng chẳng có ý nghiêng theo bên nào.
Hôm nay ông ta lại cướp đoạt tiên cơ khắp nơi, nghiêm chỉnh tỏ ra có hứng thú với Diệp Phàm, cái này, hình như có mùi gì kỳ lạ…
- Bí thư Diệp nói bây giờ nên làm gì?
Lô An Cương là quân nhân, càng trực tiếp, mấy người còn lại cũng không chậm, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Chủ tịch Mai Hồng Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô hôm qua có gặp tôi, nói là muốn mời Bí thư Diệp ăn bữa cơm, không biết Bí thư Diệp có rảnh không?
Túc Nhất Tiêu đột nhiên nói.
- Chắc là cô ta có gì đó muồn chờ Bí thư Diệp.
Vu Chí Hải nhíu mày, bỏ một hạt đậu phộng vào miệng.
- Nhờ tôi, tôi không quen cô ta, sao có thể giúp cô ta được, kỳ lạ thật?
Diệp Phàm nhíu mày, nói.
- Kỳ thực, kể ra công ty của cô ta cũng hơi kỳ lạ. Trước kia khi chồng cô ta Đổng Phương còn sống,, tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô tương đối náo nhiệt.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, từ một công ty nhỏ tài sản mấy chục triệu đã phát triển thành công ty lớn có gia tài gần trăm triệu.
Cổ phần khống chế những công ty dưới trướng của tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô có tài sản gần hai trăm triệu.
Hai khu dân cư nổi tiếng của thành phố Ngư Đồng chúng tam Giang Ảnh hào đình và Khu dân cư Sơn Thủy đều là do công ty cô ta khai thác, trong một thời gian ngắn buôn bán cũng rất được.
Nhưng, ngày vui chẳng tày gang, vì ảnh hưởng của thảm án, nhiều nhân sĩ thành công vốn định ở tại Ngư Đồng đã bị bóng ma của vụ án thanh máu dọa cho sợ hãi.
Ba bốn trăm căn hộ lập tức bị bỏ không, cái này ắt là vốn của công ty đã rơi vào tình trạng khó xoay vòng.
Xui xẻo hơn nữa là Đổng Phương chồng cô ta chẳng biết vì nguyên cớ gì mà lại bị nhốt vào tù.
Càng kỳ lạ hơn nữa là cách thời gian xảy ra vụ thảm án không lâu.
Khoảng tháng 10 năm ngoái Đổng Phương không ngờ bệnh chết trong tù. Để lại mẹ góa con côi một cục diện rối rắm khiến người ta thực sự thương xót.
Vu Chí Hải hít một hơi, sờ vài sợi tóc trên đầu, ánh mắt sáng rực.
- Ừ…
Diệp Phàm lên tiếng giả bộ không để ý, cùng mọi người uống rượu.
Cũng trong thời gian đó, có hai cơ thể trần truồng đè lên nhau tiêu hao cho đến chút sức lực cuối cùng rồi mới chịu ngừng lại, cả căn phòng đầy một sa đọa thối khiến người ta bồn chồn.
- Trấn Nam, chẳng lẽ anh cứ đứng trơ mắt nhìn phụ nữ của anh bị thằng nhóc đó ức hiếp?
Một giọng nữ tương đối bất mãn hừ giọng nói.
- Đừng nóng vội mà cục cưng, chúng ta có thời gian để trừng trị nó. Trước mắt đang là thời kỳ rất đặc biệt, anh phải tránh được ánh mắt của lão thất phu Triệu Xương Sơn trước đã.
Lão lãnh đạo không ở Việt Đông, chúng ta ngay lập tức mất đi chỗ dựa vững chắc, làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút.
Hà Trấn Nam dùng tay xoa người An Lôi, cười nói.
- Họ Diệp đó không phải là tay sai của Triệu Xương Sơn chứ?
An Lôi giật mình nói.
- Không rõ lắm, nhưng, hình như không phải. Chắc là Triệu Xương Sơn mượn tay thằng nhóc đó để gõ xuống, cảnh cáo anh.
Hà Trấn Nam thản nhiên nói.
- Cảnh cáo, Trấn Nam, anh lẽ nào vẫn chưa có chủ định. Em nghe nói Triệu Xương Sơn là người của Triệu gia ở Bắc Kinh, gia thế mạnh, anh chịu đi theo ông ta cũng sẽ không thiệt đâu.
An Lôi khó hiểu nói.
- Em không hiểu, vị Triệu gia kia đã về hưu rồi. Thực lực Triệu gia đã yếu hơn nhiều so với trước kia.
Hơn nữa, quan trọng là lãnh đạo của với Triệu gia không cùng chí hướng. Trấn Nam anh không thể làm loại người vừa thấy sóng cả đã ngã tay chèo được.
Huống chi, Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền cũng lờ mờ đề cập với anh.Giờ đang tiến thoái lưỡng nan, dù là đứng bên nào thì cũng sẽ đắc tội với bên còn lại, hơn nữa, còn đắc tội với lãnh đạo cũ.
Trấn nam thở dài, tay vô thức vung vẫy trên thân mình ở trần bóng loáng của An Lôi, cứ như một thầy giáo đang luyện chữ.
- Em nghe nói gần đây Bí thư Triệu với Chủ tịch tỉnh Uông gần đây đang đọ nhau kịch liệt, chắc là muốn rửa bài sắp xếp lại nhân sự mới phía dưới.
Thời điểm này, anh phải cẩn thận một chút, bằng không, hơi nguy hiểm đấy!
An Lôi vẻ mặt lo lắng, nói.
- Hahaha, sợ cái gì, tốt xấu gì anh cũng là một tiểu lại biên cương, lãnh đạo cũ dù đi rồi, nhưng nhất hệ lãnh đạo cũ vẫn còn lưu lại vài người.
Có bọn họ chống giúp, Triệu Xương Sơn muốn đụng đến anh, còn phải coi lại độ trọng lượng đó.
Hà Trấn Nam cười thể hiện khí phách.
- Được cái gì chứ, ngay cả phụ nữ của mình còn chẳng bảo vệ được, còn huênh hoang gì chứ, hứ!
An Lôi bất ngờ giận dữ hung hăng cắn ngực Hà Trấn Nam một cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Không phải đã nói với em rồi sao, chuyện trừng trị nó chỉ là một bữa sáng. Không phải nó tuyên bố nửa năm sẽ phá được án sao, chỉ cần qua nữa năm, hắn phải cút xéo đi rồi.
An Lôi, nửa năm nhanh lắm, chúng ta việc gì phải tốn thời gian đấu với hắn.
Từ hội nghị thường vụ hôm nay có thể thấy, Lý Quốc Hùng và Thái Chí Dương có chút rục rịch.
Hôm nay cũng thực sự kỳ lạ, Vu Chí Hải, Chu Ngọc Minh và Lô An Cương ba người này sao lại đứng ra nói giúp cho Diệp Phàm.
Hơn nữa, giọng điệu tương đối cứng rắn. Không phải bọn họ buộc cùng một khối đem cơ hội đến cho đám Lý Quốc Hùng và Thái Chí Dương, thì Diệp Phàm, đã sớm bị anh tạm thời cách chức, còn uy phong cái rắm gì!
Hà Trấn Nam nói đến đây, mặt u ám như Diêm La Vương.
- Em không chờ được, còn nửa năm nữa, ai mà chịu nỗi. Em sẽ kêu vài người đến chọc cho hắn bận việc, chẳng có thời gian mà phá án nữa.
An Lôi chu miệng nói.
- Đừng làm loạn, giờ đang là lúc quan trọng. Đừng để hắn nắm lấy được cơ hội gì đó thì sự việc lại càng phiền phức.
Hơn nữa, để bám trụ vào vụ thảm án này cũng không dễ. Hà Trấn Nam cũng không phải nói không cho phá án. Chỉ là kéo dài nửa năm, để tên nhãi đó cút đi thôi.
Mẹ nó, thằng nhãi đó vừa đến là giống như *** chuột, quấy rầy Ngư Đồng chẳng được bình an.
Hà Trấn Nam vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Em biết rồi…
An Lôi kéo dài giọng ậm ừ nói, người phụ nữ này, trong lòng đang nghĩ cách.
Đấu với Diệp Phàm có thể nói, cô ta đã thua quá thảm bại.