Quan Thuật

Chương 1134: Đùa giỡn đại đao trước mặt quan công




Cho nên, năng lực phản trinh sát cường hóa không ít. Hơn nữa, tai mắt hắn cũng lanh lẹ, muốn đuổi kịp hắn cũng tương đối khó.
- Anh Diệp, người này chính là Ngũ Đài Lý Cường mà em đã nói với anh, nhà anh ấy ở gần Ngũ Đài Sơn.
Trần Quân giới thiệu nói.
- Là con gái?
Diệp Phàm đưa tay ra, hai người nắm chặt lấy tay nhau. Nhưng trong nháy mắt, Diệp Phàm cảm nhận được một lực mạnh mẽ truyền đến, thít chặt lại có cảm giác như đang đè nặng bàn tay, tay Lý Cường giống bàn tay con gái ngay lập tức trở nên cứng như móng hổ, những mạch máu trên cánh tay hiện lên, xem ra anh ta đã xuất toàn lực rồi.
Biết Lý Cường đang thử mình, tên nhãi này trong lòng không phục. Diệp Phàm hơi giận, bình tĩnh cười, bất kể Lý Cường có dùng lực thế nào, cảm giác bàn tay giống con gái nắm chặt thành nắm đấm cũng chẳng có bao nhiêu lực.
Trần Quân ở bên cạnh cười quỷ dị, biết Lý Cường muốn tự rước lấy nhục thì cứ để anh ta con gái con gái chịu chút giáo huấn cũng là con gái. Bằng không, thực sự cho rằng mình là cao nhân trong thiên hạ rồi.
Lý Cường nổi giận, không phục. "A" một tiếng, lập tức ngồi xuống dùng lực toàn thân. Nhưng, đẳng cấp kém quá xa, nghe Trần Quân nói thân thủ Lý Cường cũng ngang anh ta, khoảng ngũ đảng, sao có thể so sánh được loại thất đẳng đỉnh như Diệp Phàm.
Đúng lúc này, Lý Cường cảm giác người trẻ tuổi khuôn mặt mỉm cười bắt đầu nắm chặt tay lại, giống như mãng xà đang quấn lấy.
Hơn nữa, càng lúc càng chặt, bàn tay có thể bóp nát chén sứ truyền đến cảm giác đau đớn, hơn nữa, càng lúc càng đau, hơi phát ra tiếng rắc rắc, dường như, xương cốt đang run lên, sắp không trụ được rồi.
Lý Cường đang muốn chịu thua, nhưng, cảm giác kình lực trên tay đối phương đột nhiên toàn bộ biến mất, chỉ nghe Diệp Phàm ha hả cười nói:
- Không tệ, lực tay cũng ngang ngửa Trần Quân.
- Tôi phục rồi!
Lý Cường sau khi nói câu này, đột nhiên cúi người xuống đất:
- Tiên sinh, xin nhận của Lý Cường một bái. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Không cần phải long trọng vậy đâu, đứng lên đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, muốn kéo Lý Cường đứng lên, tuy nhiên, Lý Cường không đứng lên, nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt chờ đợi.
Thằng nhãi này nói:
- Tôi biết tiên sinh là cao nhân, cũng có nghe Trần Quân nói nhiều chuyện về ngài. Cho nên tôi từ Ngũ Đài chạy đến. Thỉnh cầu tiên sinh cứu mẹ tôi, tình hình bà ấy chắc Trần Quân đã có nói với ngài rồi. Chỉ cần có thể trị bệnh cho mẹ, bà ấy có thể sống được bình thường, Lý Cường nặng 80kg này là của Diệp tiên sinh, chết cũng chẳng là gì.
- Sao lại có thể nói chuyện chết, đi theo tôi là phải sống kiếp con gái đó. Chuyện của mẹ cậu, tôi sẽ xem thử, dù thế nào, tôi cũng sẽ chữa trị hết sức.
Ánh mắt Diệp Phàm kiên quyết, liếc nhìn đôi mắt u buồn của Lý Cường, nói thêm:
- Thế này đi, gần đây tôi bận nhiều chuyện, tết chắc còn phải đi thành phố Phổ Hải, đợi qua khoảng thời gian này mồng 8 gì đó tôi sẽ đi Ngũ Đài một chuyến xem sao.
- Tôi cõng bà ấy đến rồi, đang ở trên lầu.
Lý Cường cẩn thận xem xét Diệp Phàm, nói. Y sợ làm cao nhân bất mãn.
- Vậy thì được, chúng ta lên xem thử.
Diệp Phàm gật đầu lên lầu.
Vừa đẩy cửa ra thấy một phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn, dù nói đã bị liệt, nhưng người rất ngay ngắn. Diện mạo tương đối đoan trang thanh lịch, cũng chẳng có chút gì gọi là buồn bã. Xem ra, là một phụ nữ rất có nghị lực.
- Mẹ, con mời một cao nhân đến, để anh ấy kiểm tra cho mẹ, mẹ chịu khó phối hợp nhé.
Lý Cường rất hiếu thảo.
- Cái thằng bé này, cả ngày cứ đòi trị chân cho tôi, haizz, vô dụng thôi. Tôi cũng chẳng trông mong gì. Đời này như vậy là được rồi. Con cứ đi tìm về một cô vợ thật tốt trước đã, mẹ muốn ôm cháu nội rồi. Cả ngày cứ ngồi trên xe lăn, có đứa cháu ôm cũng đỡ hơn nhiều.
Phượng Tú mẹ của Lý Cường liếc nhìn Diệp Phàm người được gọi là cao nhân, miệng nói, trong ánh mắt chợt lóe lên sự không tin tưởng rồi biến mất. Dù sao, Diệp Phàm đúng là quá trẻ, làm sao có thể là cao nhân được.
Diệp Phàm không nói gì, dùng hành động thể hiện mới có phong độ. Đi qua đi lại càm lấy chân của Phượng Tú, quay qua nói với Lý Cường:
- Cắt ống quần đi.
- Không… không được!
Phượng Tú mặt hơi đỏ, chân hơi động muốn kéo lại ra phía sau.
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Quân, anh ta đi ra ngoài. Lý Cường không do dự, chẳng biết lấy đâu ra một con dao nhỏ sắc bén, xoẹt một cái toàn bộ ống quần dưới đùi của mẹ đã bị cắt ra.
Phượng Tú muốn giãy dụa, nhưng Diệp Phàm hừ giọng nói:
- Nếu bà vĩnh viễn muốn ngồi trên xe lăn, tôi sẽ lập tức đi ngay, hơn nữa, sau này không phải bà còn muốn ôm cháu sao, bà thế này, sợ là phải đợi cháu hầu hạ bà mất. Mà, bà thế này, Lý Cường an tâm được sao? Con gái người ta sẽ ghét bà mẹ chồng như bà, đến lúc đó ngay cả vợ cũng không có thì Lý gia nhà các người sẽ đoạn hậu mất thôi…
Phượng Tú cũng ngồi yên, không động đậy.
Diệp Phàm sau khi kiểm tra thì rơi vào trầm mặc, lại lấy kim đâm thử vài cái, hỏi:
- Có cảm giác không?
- Không.
Phượng Tú lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, Lý Cường trong lòng cũng bồn chồn, y sợ, hắn thật sự sợ lần này lại là công dã tràng.
- Còn không đứng lên, đứng lên!
Diệp Phàm đột nhiên hét to, tay vỗ mạnh vào bắp chân co rút của Phượng Tú, bấm vào huyệt vị chính thích hợp, Phượng Tú không đề phòng bất ngờ đứng lên, nhưng đi được hai bước thì ngã xuống.
- Mẹ, mẹ có thể đứng?
Lý Cường sợ ngây người, ngay cả chuyện đỡ mẹ dậy cũng quên mất.
- Chỉ tạm thời thôi, muốn mẹ cậu đi đứng bình thường được thì còn phải đi một quãng đường dài. Nhưng, từ tình hình lúc nãy, xem ra chân mẹ cậu không hề có sự chuyển đổi nữ giới, trong lòng bà ấy chắc chắn có che giấu chuyện gì đó, muốn trị bệnh chân của mẹ cậu, đầu tiên phải chữa vết thương lòng của bàn ấy.
Diệp Phàm nói, đỡ Phượng Tú ngồi lên ghế.
Nhìn chằm chằm bà, còn nói thêm:
- Ý của tôi chắc hẳn bà hiểu được, nói đi, vì con trai Lý Cường, bà không thể cứ mãi giấu giếm được. Tôi có thể đi ra ngoài trước, bà nói với Lý Cường là được.
- Diệp... Diệp tiên sinh, anh đừng đi, tôi nói.
Phượng Tú chần chừ một lúc, nắm lấy tay áo Diệp Phàm, bộ dạng vội vã.
- Hồi còn trẻ, cha của con Lý Thiên Hùng có một người bạn thân, tên Giang Phát Lâm, hai người quan hệ rất thân thiết.
Sau này mẹ mới biết, hai người là sư huynh đệ, sư phụ hình như là một cao nhân, nhưng, sớm chết rồi.
20 mấy năm trước, cha con quen mẹ, chúng ta cũng rất mặn nồng.
Phượng Tú nói đến đây, trên mặt đỏ ửng, nhìn con trai và Diệp Phàm một cái, lại nói thêm:
- Không lâu sau chúng ta kết hôn.
Giang Phát Lâm với cha con vẫn như vậy, không vì kết hôn mà bỏ đi tình cảm huynh đệ. Nhưng, công việc của ông ta ở bên ngoài, dường như rất bận, cứ cách ba tuần hai sư huynh đệ mới gặp nhau uống mấy chén.
Mà cha con thì công tác ở địa phương, tính ra cũng nhẹ nhàng. Năm 12 tuổi, cha con đã là Chủ tịch huyện Bình Lâm, ngày nọ, mỏ than Sơn Thu đột nhiên bị sụp, dưới diếng đã chôn hàng trăm mạng người.
Cha con là người chính trực, ông yêu cầu lập tức báo cho địa khu Thiết Châu triển khai công tác cứu giúp.
Nhưng, Bí thư huyện ủy Dương Đại Đồng không đồng ý, nói là nếu không cứu được người lên thì đó là sự cố lớn, hai người đều phải mất mũ, có lẽ còn phải ngồi tù.
Hơn nữa, bộn máy Huyện ủy cũng không trốn thoát, nên, dùng thủ đoạn đàn áp xuống. Cha con rơi vào đường cùng bèn đem theo một đám người tự mình xuống giếng cứu người.
Giếng được khai thông, cứ được 80 người lên. Cha con rất dũng cảm, trong người ông có một thân công phu mà.
Những người khác đều được kéo lên, ông cũng đã quay lại mấy lần, không chịu nghe theo lời khuyên can. Thế là, lần đi xuống đó đã không thấy về nữa, giếng lại sụp một lần nữa.
Cuối cùng, cái giếng đó đã là mộ của ba con. Dương Đại Đồng sợ chịu trách nhiệm, đóng kín giếng đá, báp lên trên là cha con làm công tác đi tuần thì đột nhiên ngã xuống giếng, trong đó có bốn người, cứu được ba người, chỉ có cha con là hy sinh.
Cuối cùng, cầm tiền liệt sĩ về, đưa cho gia đình một ít rồi đi. Mà những người bị chôn thì có ha ba chục người, cuối cùng cũng có thể dùng tiền giải quyết.
Phượng Tú nói đến đây, nước mắt lại chảy ra.
- Dương Đại Đồng, tao giết mày!
Lý Cường mắt đỏ rực gào thét, xoay người đi.
- Làm gì đó, cậu đi giết người thì mẹ cậu đừng mong tôi chiếu cố, Diệp Phàm tôi không có lòng tốt vậy đâu, hừ!
Diệp Phàm ôm lấy y, lạnh lùng nói.
- Con đi đi, con đi rồi về sẽ không thấy mẹ nữa đâu, mẹ sợ con biết chuyện thì sẽ làm bậy.
Phượng Tú bình tĩnh lại,
- Con nghe rồi đó, nếu sau này mà còn như vậy, thì con chờ mà nhặt xác mẹ!
- Mẹ, con không đi, con sẽ sống thật tốt, sẽ để mẹ được ôm cháu…
- Mắt Lý Cường hằn tia máu, xiết chặt tay, hét lên.
- Chuyện này chắc chắn phải điều tra, Dương Đại Đồng cũng không thể bỏ qua. Nhưng, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta quang minh chính đại cho y vào tù, tử hình cũng có thể, nghe có hiểu lời tôi không nào, tin tưởng tôi thì gật đầu đi!
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Lý Cường.
- Diệp tiên sinh, tôi nghe lời ngài.
Lý Cường nặng nề gật đầu, nhìn mẹ một cái, hỏi,
- Mẹ, Dương Đại Đồng kia đi đâu rồi?
- Người ta giờ đã thăng quan lớn, nghe nói là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Sơn Nguyên.
Phượng Tú nói.
- Phó chủ tịch thường trực là quan gì?
Lý Cường hỏi Diệp Phàm.
- Cùng cấp bậc với Phó chủ tịch tỉnh, nhưng quyền lực lớn hơn Phó chủ tịch tỉnh một ít. Được coi là nhân vật thực quyền. Nếu người này leo nhanh như vậy, chắc chắn phía sau có người giúp đỡ. Cho nên, Lý Cường, cậu nghe tôi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Nhiều năm trôi qua rồi, chúng ta chờ thêm chút nữa, sơn không chuyển thủy chuyển, không chừng lúc nào đó ông ta chuyển về cùng một khối với tôi, yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng ra tay khiến y nhận hậu quả xấu.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết.
- Vâng, tôi nghe theo Diệp tiên sinh. Nhưng, mẹ, mẹ vừa nói, ba còn sư đệ tên Giang Phát Lâm, quan hệ thân thiết, ông ấy làm ở bộ phận bí mật quốc gia gì đó, chẳng lẽ ông ấy không quản chuyện này sao?
Lý Cường có chút nghi hoặc khó hiểu, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.