Nói xong hung hăng tiến đến trứoc mặt Tô Chi nói:
- Chúng ta đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
- Đây gọi là anh em sao, có mỹ nhân rồi là quên ngay anh em, nếu có bị đến đồn công an thì cũng phải cùng đi chứ?
Lang Phá Thiên lộ ra vẻ mặt châm chọc.
- Đi xuống.
Thiếu tá Cổ Hưng nghiêm túc nói với Lang Phá Thiên.
- Có em mày giả ấy.
Người thanh niên lái xe không chịu nổi nữa, đẩy hắn ta đi, Cổ Hưng suýt chút nữa lăn ra đất, khi đứng thẳng dậy thì người ta cũng đã vào trong xe rồi.
Diệp Phàm kéo Tô Chi ngồi vào xe, hút điếu thuốc rồi đi. Ở đằng sau chỉ còn lại khuôn mặt mù khói của Phương Nhất Hào và Lâm thiếu gia.
- Anh em, định ở đâu đây?
Lang Phá Thiên liếc qua Tô Chi một cái rồi cười hỏi.
- Khách sạn Phổ Hải thế nào, chúng ta cũng không phải quan chức lớn nào, lấy phòng cho Tổng thống là được rồi.
Diệp Phàm thuận miệng trả lời, nhìn sang Tô Chi bên cạnh rồi cuời nói:
- Thế nào em thấy hài lòng không, chúng ta đi tắm rửa rồi về ngủ cái đã, nếu không buổi tiệc tối nay sợ anh không tham gia được.
- Anh lại khoe khoang rồi, gì mà khách sạn Phổ Hải, gì mà phong cho Tổng thống thôi, hừm.
Tô Chi đương nhiên không tin vào lời nói của Diệp Phàm rồi. Phải biết rằng ở nơi này không có gì là rẻ cả, cứ tối đến là thành phố có nhiều buôn bán nhỏ kiếm tiền.
- Đi thôi, đến khách sạn Phổ Hải, chọn phòng Tổng Thống mà vào, mình cũng phải phóng khoáng tý chứ.
Lang Phá Thiên kéo dài câu nói, người thanh niên kia cũng không lên tiếng gì, xe bắt đầu lao nhanh ra ngoài, như lái máy bay vậy.
- Cái gì? Khách sạn Phổ Hải, phòng Tổng thống? Thằng nhóc này nghĩ đội đặc nhiệm chúng ta là kho vàng hay sao, ài…
Tổng bộ Trấn Đông Hải thở dài.
- Một đêm bao nhiêu tiền?
Lý Khiếu Thiên cười,nhìn thấy Trấn Đông Hải cũng lộ vẻ cười.
- Một đem 15000, đắt như cắt cổ.
Trấn Đông Hảu không mấy vui vẻ nói.
- Không đắt.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.
- Là đô là Mỹ.
Trấn Đông Hải trừng mắt nhìn.
- Ồ, như vậy thì cũng đắt rồi, nếu như để anh ta ở lại 10 ngày mỗi ngày tính đến 100 nghìn tệ, 10 ngày cũng phải đến trên triệu đòng, ôi…
Lý Khiếu Phong cười gượng nói.
- Không sao, tiền đó có người chi.
Trấn Đông Hải đột nhiên nghĩ tới cái gì đó,những nếp cau mày đều đã giãn ra,lộ ra vẻ cười nhạt khác người.
- Haiz, lại đổ lên đầu người khác, chiêu này tôi đã quen anh rồi, dung đến nỗi nát cả ra rồi.
Lý Khiếu Phong lại thở dài.
- Tôi cũng phải nghĩ thực dụng chút chứ, không cần biết có nát hay không chỉ cần dùng tốt là được rồi. Lần này, là giúp Đõ Phong, tiêu rồi sẽ được bù lại mà, nói gì thì nói, anh ta cũng sẽ trả đúng không?
Trấn Đông Hải cười tự nhiên, da mặt này chắc chắn còn dày hơn cả đáy nồi.
- Cũng đúng, tên đó có vẻ có tiền đấy. Nếu Dệp Phàm có thể tìm lại Đỗ Tiểu Nguyệt thì chắc chắn Đỗ Phong sẽ đền đáp, vàu tram triệu chắc cũng không thành vấn đề.
Lý Khiếu Phong cuời.
- Vài trăm triệu à, ít nhất cũng phải vài tỷ ấy chứ.
Trấn Đông Hải thản nhiên cười, hai cặp mắt nhu đang hướng về nhà họ Đỗ của thành phố Phổ Hải.
- Mấy người đi cùng Diệp Phàm cũng đáng lắm, tôi nói việc gì, khi nghe thấy Diệp Phàm làm việc, Lang Phá Thiên và Trương Hùng đều cướp đi. Lần trước không thấy anh ta tiến bộ như vậy, cứ có tiền là được rồi.
Lý Khiếu Phong lại lớn tiếng, có chút chuyển biến.
- Tề Thiên không phải luôn mời Diệp Phàm đến,lần trước khi đi Thái, mấy người đi cùng Diệp Phàm cũng đều kiếm được chút ít, ai ai cũng trở thành triệu phú rồi.
Ngay cả Thiết Chiêm Hùng ngồi ở nhà còn đựợc đến gần 3 triệu mà. Chỉ có Lang Phá Thiên không biết tình hình nên không kiếm được xu nào, tên này luôn luôn lảm nhảm bên cạnh tôi, nói là khi đó không ai nói với hắn ta nên đã bị tổn thất lớn rồi.
Lần này xử lý vụ việc nhà họ Đỗ, tên tiểu Lang này đã vừa lòng, vừa mới đề cập đến đã nói ngay đến bảo hộ mấy cán bộ trưng ương, kiếm tiền…
Đây là kiểu gì, lãnh đạo quốc gia không đi bảo vệ, lại muốn theo Diệp Phàm đi khám phá thế giới này, cừ phải đánh nhau, chém giết mới thích, nếu không cứ tiếp tục thế này thì những thành viên tinh anh đội đặc nhiệm chúng ta đều bị lu mờ vì tiền đi rồi.
Trấn Đông Hải nghi ngờ nói.
- Nếu nói ra cũng có nguyên nhân,Lang Phá Thiên và Trương Hùng cũng tiêu tiền ghê lắm.lương cả năm của họn họ cộng thêm tiền trợ cấp của Đội cũng sẽ không vượt qua 2 trăm nghìn.
Đối với những tầng lớp làm công ăn lương mỗi năm thu được đến mười nghìn thì đây cũng là khoản tiền không nhỏ. Nhưng đối với bọn họ, hai trăm nghìn mà trong tay Lang Phá Thiên thì anh ta không cần 3 tháng cũng sẽ tiêu hết.
Hiện nay kinh tế khó khăn, muốn ép cũng không được. Diệp Phàm lại tìm được con đường kiếm tiền khác, lập ra được con đường phúc lợi tốt.
Hơn nữa, con đường này là đường đường chính chính, không phải là ăn cắp, ăn trộm gì,chúng ta nên ủng hộ họ mới phải chứ?
Lý Khiếu Phong rất hiểu, vì lần trước đi Thái Lan ông ấy cũng đã kiếm được mấy triệu rồi.
- Và cũng là giúp Đội đặc nhiệm chúng ta giải quyết lo lắng pử phía sau, nếu như không có tiền thì bọn chúng lại đi vơ vét lăn lộn thì sao…
Nhưng, những việc như thế sau này chúng ta cũng phải thu thêm phí quản lý mới đúng, vì số tiền mà họ kiếm cũng có chút xã hội đen.
- Chúng ta thu chút phí quản lý là để tẩy trắng giúp họ, còn dùng cả danh nghĩa quốc gia để chứng minh cho bọn họ nữa. Tất cả đều không thể nói là làm không công đúng không anh Lý?
Trấn Đông Hải nghiêm mặt nói, Lý Khiếu Phong suýt chút nữa nghẹn họng trăn trối.
- Tính chất đen, đâu có gì là giống xã hội đen đâu, người ta làm việc kiếm tiền. Chỉ có thể nói thu nhập thêm thôi. Nhưng nếu thu thêm chút phí cũng là việc thong thường, thu một phần cũng được.
Lý Khiếu Phong ngạc nhiên, sau cũng gật đầu.
- Một phần, có ít quá không, cứ quyết định hai phần đi.
Trấn Đông Hải nghiêm nghị nói.
- Hai phần thì tôi không dám lên tiếng, đến lúc đó bọn họ không làm việc thì coi như anh lỗ to rồi. Phí quản lý coi như cũng chẳng có, cứ lấy ví dụ như chuyến đi Thái Lan thì biết, kiếm được cả trên chục triệu đôla Mỹ, một phần thì cũng đến cả triệu rồi, đó không phải là thu nhập ít. Lần này việc nhà họ Đỗ nếu mà thành công thì Đỗ Phong cũng đưa ra 20 triệu hiếu kính Diệp Phàm, chúng ta có thu một phần thì cũng đến cả triệu rồi, thế là đủ rồi.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Cũng được, thế thì quyết định một phần đi, quá rẻ cho bọn nhóc này rồi.
Trấn Đông Hải cười nói rồi gật đầu, nói với viên Đại tá bên cạnh:
- Lập tức nói với Cố tướng quân một câu, sau này có thu nhập như thế thì sẽ phải thu phí quản lý theo tỷ lệ này.
Tổ đặc nhiệm chúng ta không phải giàu có, bộ Tài chính đều muốn rút gốc rễ của đội mình, nói răng lực lượng bên mình không nhiều, hơn nữa cộng thêm cả người làm việc vặt, quét rác, nấu cơm cũng không bằng một nửa binh soái.
Nhưng quân phí lại cao hơn người ta đến vài trăm nghìn. Tiền của Đội đi đâu cả.
Anh biết không, mấy tên đó còn đòi thanh toán với tôi. Anh Lý, anh nói xem những việc mà đội ta làm có gì mà tính toán được thì cũng không thể nói ra trước mặt đúng không?
- Việc đội đặc nhiệm A làm đều là việc đặc biệt,làm sao có thể tính toàn rõ ràng thể hiện ngay bên ngoài được? Các nhân viên trong đội có đi ăn chơi hát hò rồi đánh cuộc gì gì đó thì cũng là vì công việc, cũng chỉ có thể báo cáo trong nội bộ của chúng ta mà thôi.
Họ đều là vì công việc, đương nhiên, không thể tự tiện mà ra ngoài làm mọi chuyện, tất cả đều phải cho bên quân ủy thấy thì cũng không phải trừng mắt lên nhìn.
Việc này không cần phải chú ý đến họ, có thể làm thì gọi họ đến làm. Cứ lấy việc của nhà họ Đỗ thì biết, chỉ cần bảo họ đi làm là được rồi.
Không thể cầm súng mà đi diệt nhà họ Đỗ được. Giang hồ có quy tắc của giang hồ,thế giới này ở đâu cũng có quy tắc cả.
Tồn tại kà có đạo lý. Câu nói này nói rất đúng, có thể giải quyết những việc hỏng bét này, thế giới này cũng mất đi tính đa dạng của nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lý Khiếu Phong lại lý luận.
- Nói vậy cũng đúng, nhưng, việc của nhà họ Đỗ thật phức tạp. Nhà đó không phải chỉ có một mình Đỗ Tử Nguyệt, mà còn là cả dòng họ lớn. Hơn nữa lại còn có cả sự ràng buộc quan hệ huyết thống bên ngoài, quan hệ bạn bè, quan hệ thong gia.. cả thành phố Phổ Hải này, sợ không tạo được mạng lưới quan hệ dũng mãnh.
Trấn Đông Hải có chút lo lắng.
- Yên tâm đi tiểu Trấn, Diệp Phàm nhìn có vẻ kích động nhưng cậu ta thông minh, linh hoạt hơn những người khác. Có Lang Phá Thiên và Trương Hùng trợ giúp nữa thì sẽ làm được gì? Nhà họ Đỗ lớn mạnh nhưng cũng không thể lớn hơn thế giới của Đảng được, ở đây, vẫn thuộc Hoa Hạ của chúng ta, chỉ cần bọn họ tuân thủ quy tắc thì còn phải sợ gì nữa?
Lý Khiếu Phong nói đến đây, liền cao giọng, khiến Trấn Đông Hải ngầm khâm phục.
Cất tiếng nói:
- Anh Lý, giá mà anh trẻ thêm 20 tuổi nữa thì việc của đội đặc nhiệm cũng sẽ giảm được 8 phần.
- Quy luật tự nhiên mà, ai ai cũng phải trải qua, mà việc của đội đặc nhiệm A tôi cũng chỉ làm chút cố vấn mà thôi. Còn việc thực hiện, đấu tranh phải giành cho lớp thanh niên trẻ.
Anh là tổng cục, giúp toàn cục trụ vững là được rồi. Ví dụ việc phòng Tổng thống vừa nãy anh cũng không lo lắng chút gì, việc gì cần tiêu thì tiêu, cần dùng thì dùng, cho dù nhà họ Đỗ không chi tiền thì chúng ta vẫn phải chi, đều là làm việc cho quốc gia, chứ không phải nhét vào túi của ai cả.
Quân ủy cũng đành để cho họ làm vậy thôi, nếu không làm xong việc thì cũng phải cho bọn họ một cái.
Lý Khiếu Phong thiếu chút nữa chửi mắng.
- Thực ra tôi hiểu việc này, Diệp Phàm cũng không để quốc gia thiệt, mỗi lần làm việc đều mang về cho Tổng bộ không ít tiền. Có lẽ đội đặc nhiệm chúng ta đã nợ anh ấy quá nhiều, vứi những người đứng đầu chính phủ thế thì bản than cũng phải đánh đổi nhiều, chúng ta có để anh ta thuận chèo không? Không có. Anh ta chính là một mầm tốt, tâm tính thẳng thắn, cá tính cương trực, đúng quyền thế mà làm việc, nói tóm lại anh ta chính là đấng nam nhi thực sự.
Trấn Đông Hải thở dài, ánh mắt nhìn ra xa, nhìn đến tận mảnh đất Nam trung Hải.
- Đây là quy định ngày trước đã xác lập của Đội đặc nhiệm, chúng ta không tất phải so đo lại. Nếu không sự tồn tại của đội đặc nhiệm cũng chỉ là phi nghĩa.
Lý Khiếu Phong nhìn xa xăm nói.
Xe phanh dài rồi dừng lại trước khách sạn thành phố Phổ Hải cao tới 50 tầng.
- Cuối cùng cũng tới nơi này, tắc đường đến là kinh khủng. Đi tắm trước cái đã sau đó làm chai Whiskey bồi bổ.
Lang Phá Thiên vươn dài người vẻ mệt mỏi cười nói.