- Khéo thật, Hội trưởng Đỗ cũng có luyện qua mấy chiêu.
Lúc này, thanh niên bên miệng có nốt ruồi đi theo Đỗ Tử Nguyệt cười nói.
- Hội trưởng Đỗ e là không phải luyện qua mấy chiêu đơn giản nhỉ?
Mai Diệc Thu đột nhiên chen vào nói, nhìn thanh niên kia một cái, cười nói:
- Chắc anh là quân nhân?
- Cái này mà cô cũng đoán được à, hay thật, tôi đây đang là Tiểu đoàn trưởng tiểu quân đoàn thứ năm trú tại Phổ Hải.
Thanh niên có nốt ruồi đen liếc mắt nhìn Mai Diệc Thu, vẻ mặt tương đối tự đắc.
- Quả là nhỏ thật, mới chỉ tiểu đoàn trưởng.
Ai ngờ, Mai Thiên Kiệt lại nhìn ra, phun ra một câu vừa độc vừa ngông cuồng, suýt chút nữa làm thanh niên nốt rùi đen bốc hỏa.
- Ờ, hóa ra chức quân của ông em đây còn cao hơn Lâm Kiệt nhiều, haha.
Đỗ Tử Nguyệt thản nhiên nói, liếc Mai Thiên Kiệt một cái, cảm thấy con chim nòn này quá ngông cuồng rồi.
- Cái đó thì không đúng, tôi không lăn lộn trong quân giới, chị tôi thì có, chị ấy giờ là một tiểu đoàn trưởng.
Mai Thiên Kiệt liếc mắt dò xét Đỗ Tử Nguyệt, thực sự nghé con mới sinh không sợ hổ, trong lòng Trương Hùng thầm cười trộm.
- Bộ đội nào, không phải là bộ đội ở xó xỉnh Tây Tạng gì đó chứ?
Lâm Kiệt hơi tức giận, ngạo khí cũng đi lên, nói chuyện hơi trầm xuống, cho nên, lời nói cũng không khách khí nữa.
- So với trú ở Tây Tạng thì còn thảm hơn, Báo Săn Thủy Châu.
Miệng của Mai Diệc Thu đúng là chẳng chịu tha cho người ta, lập tức lấy thể diện cho em trai Mai Thiên Kiệt, câu nói vừa thốt ra đã khiến Lâm Kiệt tắt lửa rồi, thất thanh nói:
- Báo Săn.
Còn Đỗ Tử Nguyệt cũng mờ mịt quan sát Mai Diệc Thu, không ngờ cô nàng xinh đẹp này thân thủ lại cao như vậy, còn là một đoàn trưởng của Báo Săn, Đỗ Tử Nguyệt cũng hiểu biết về Báo Săn, biết quan quân trong đó chẳng có ai dễ chọc.Tuy nói vẫn chưa thể vào được pháp nhãn đại gia của Đỗ Tử Nguyệt, nhưng cũng không thể coi nhẹ.
- Sao vậy? Báo Săn so với quân đoàn thứ năm của anh có thấp không?
Mai Diệc Thu nói.
- Không… không phải…
Lâm Kiệt vội vàng giải thích nói.
- Báo Săn là bộ đội đặc củng, dĩ nhiên là phải cao hơn quân đoàn thứ năm nhiều, haha.
Đỗ Tử Nguyệt thản nhiên cười nói, tuy nhiên, trên mặt vẫn lộ chút khinh thường.
- Nam Hải Nhất Thần Cước, Mạc Bắc phi điêu ưng, Tây Cương Ba Ly Miêu, Đông Phương thăng thổ địa. Hội trưởng Đỗ, hẳn anh đã nghe nói cái này rồi.
Mai Diệc Thu cười như không cười, đột nhiên đọc ra bốn câu vè này.
Giống Mai Phán Nhi, đám Mai Thiên Kiệt đương nhiên chẳng có cảm giác gì, vì chưa nghe qua bao giờ, Diệp Phàm và Lang Phá Thiên dĩ nhiên trong lòng biết rõ đang chờ xem kịch, Đỗ Tử Nguyệt khóe miệng hơi giật giật.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm quan sát được rõ ràng, trong lòng thầm cao hứng, vốn muốn tìm đề tài để kích thích Đỗ Tử Nguyệt một chút, không ngờ Mai Diệc Thu lại giúp mình làm trước.
Thấy Đỗ Tử Nguyệt không nói gì, rõ ràng là không tiếp chiêu, Mai Diệc Thu cũng không muốn kích Đỗ Tử Nguyệt thêm nữa, dù sao, Đỗ gia cũng không dễ chọc.
Chợt thấy Diệp Phàm đột nhiên nhìn mình, Mai Diệc Thu trong lòng sửng sờ, chợt hiểu, cười nhạt, miệng lại mở ra, nói tiếp:
- Thành phố Phổ Hải ở xã hội cũ lão Đại Đỗ Nguyệt Sanh của Thanh bang uy danh vang xa khắp Phổ Hải, vừa rồi trong bốn câu vè tôi mới đọc có nhắc đến "'Đông Phương thăng thổ địa" là chỉ đại thiếu gia Đỗ Tử Nguyệt của thành phố Đỗ Hải, chẳng biết Đỗ Tử Nguyệt kia với Hội trưởng Đỗ có cùng một người không, hơi tò mò đó.
- Haha, một ngoại hiệu nhỏ người trong vòng đặt thôi, không đáng nhắc đến.
Đỗ Tử Nguyệt lạnh lùng hừ giọng nói, hiển nhiên là có chút tức giận.
- Ồ, không thể ngờ Hội trưởng Đỗ là người của Đỗ gia, khéo thật, khoảng thời gian trước đi du lịch ở nước ngoài, cũng gặp một người họ Đỗ, ông ta nói cũng là người của Đỗ gia ở thành phố Phổ Hải.
Diệp Phàm thản nhiên nói, chờ Đỗ Tử Nguyệt mắc câu.
- Đỗ gia chúng tôi cũng được coi là một đại gia tộc, ở nước ngoài cũng tương đối nhiều. Kỳ thực, ngay cả công ty, ở nước ngoài Đỗ gia cũng có vài cái. Không biết Bí thư Diệp quen vị nào?
Đỗ Tử Nguyệt không chút kinh hãi, thuận miệng hỏi.
- Ông ta tên Đỗ Phong.
Diệp Phàm thuận miệng nói, phát hiện khóe miệng Đỗ Tử Nguyệt quả nhiên co giật vài cái.
- Bí thư Diệp gặp ông ta ở đâu, haizz… Kể ra Đỗ Phong là chú của tôi. Mấy năm nay, nói là đi du lịch toàn cầu, ngay cả số di động cũng đổi, hại cả nhà tôi đều đi tìm ông ấy.
Đỗ Tử Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, Diệp Phàm biết rằng gã này chắc chắn là giả vờ
- Cái đó, tôi cũng vô tình gặp ông ta, ở một nhà hàng tại Thái Lan, bị vài người bản địa dọa nạt, lúc đó Đỗ Phong tiên sinh đã giải vây cho tôi, sau đó, nói chuyện một lúc, mới biết ông ấy là người Đỗ gia Phổ Hải.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ờ, không biết chú Đỗ Phong của tôi ở đâu? Phiền Bí thư Diệp báo lại một chút, chúng tôi đi tìm ông ấy về. Ông ấy đi đã nhiều năm, trong nhà mọi người đều tìm kiếm đến phiền lòng.
Đỗ Tử Nguyệt thở dài, nói.
- Cái này, tôi cũng không rõ lắm, ông ta ăn xong thì đi mất.
Diệp Phàm ánh mắt hơi lóe lên, Đỗ Tử Nguyệt thấy vậy hiểu ra, người ta không muốn nói rồi, nên cũng không hỏi nữa.
Mục đích đã đạt được, hai bên sau đó nói chút chuyện phiếm không đầu không đuôi.
Ra khỏi Thiên Thu Các.
Đỗ tử nguyệt một mình ngồi trên chiếc trên Mercedes Benz lái đi.
Mai Phán Nhi hỏi:
- Mọi người ở đâu vậy?
- Khách sạn Phổ Hải.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, mịt mờ liếc nhìn bộ ngực căng tròn của Mai Phán Nhi, nghĩ đến Mai Phán Nhi điên cuồng trên giường, phía dưới liền có phản ứng, bất nhã vểnh lên.
Thằng nhãi này vội đến sát cửa xe che phần phía dưới lại, biết là máu lão trăn lại đang tác quái đây, miệng cũng là thản nhiên thuận miệng hỏi:
- Mai tổng, ba cô cháu cô đến Phổ Hải có chuyện gì vậy?
- Chuyện, dĩ nhiên là có chuyện, không thì chúng tôi ăn no chạy đến đây làm gì, cũng chẳng phải chưa từng đến Phổ Hải. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mai Phán Nhi nói.
Hai bên cáo từ, lúc đi, Mai Phán Nhi lợi dụng lúc hắn không phòng bị, nhéo mạnh đùi Diệp Phàm một cái, đau nhưng thằng nhãi lại chẳng dám kêu, cô ta lạnh lùng nói:
- Biết là chỗ đó của anh lại vểnh lên rồi, có phải đang nghĩ chuyện xấu xa gì không?
- Trời đất chứng giám, tôi thực không dám nghĩ chuyện xấu xa, chỉ có điều, cô quá mê người, cái này, là đàn ông đều chẳng ai chịu nổi, nên sức kiềm chế của tôi hơi bị yếu đi.
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
- Đi mà lừa quỷ đi, tôi đi đây.
Mai Phán Nhi bước vào trong xe, đi rồi. Nhưng, trong cửa sổ xe còn tặng Diệp Phàm một ánh mắt quyến rũ.
- Có ý gì, có phải tối nay có tiết mục…
Diệp Phàm băng băng trên đường lẩm bẩm nói.
- Có tiết mục gì, muốn có tiết mục thì dễ thôi, bảo Chu Khải sắp xếp hai loại hàng cao cấp. Nếu không, tôi thấy cái cô nàng Tô Chi cũng được đó, lại là giảng viên đại học, có học thức lại có khí chất, tôi thấy ở mặt tình cảm cô nàng còn rất cố chấp, chắc là vẫn còn trinh.
Lang Phá Thiên vươn đầu ra khỏi cửa kính xe đột nhiên mỉm cười.
- Lão Lang, cô nàng đó trên phương diện tình cảm luôn một lòng một dạ, lại cố chấp, loại người đó sao chọc vào được? Đến lúc đó dễ làm to chuyện lắm.
Diệp Phàm tiếc nuối, lắc đầu.
- Nói cũng đúng, hai vị ở Bắc Kinh, Đại Kiều Công chúa, Tiểu Phượng Công chúa sợ không rút da cậu ấy chứ, hahaha…
Lang Phá Thiên rát vui, cười to.
- Lão Lang, tôi đây sống khổ lắm!
Diệp Phàm chua xót lắc đầu chui vào xe.
- Nói cũng đúng, nhiều phụ nữ cũng là phúc, nhưng nhiều phụ nữ cũng là bất hạnh. Mấu chốt là độ nắm chắc, Trung Quốc chúng ta không phải thường xuyên có chuyện một cán bộ có cả hàng dài những tình nhân sao, cuối cùng thì tổ chức một cuộc thi hoa khôi, cô tình nhân nào đẹp nhất được thưởng một trăm ngàn. Người ta đúng là có bản lĩnh, có thể thu xếp nhiều phụ nữ đến vậy, lợi hại.
Trương Hùng bộ dạng hâm mộ chậc chậc lưỡi.
- Một hàng đã là gì, còn có cả một liên đội đó.Tôi buồn quá, ông anh đó sao mà lợi hại thế, dùng cách gì để dàn xếp vậy? Có cơ hộ tôi thực sự muốn đi bái sư lấy kinh nghiệm đó.
Chu Khải cũng pha trò, làm dịu không khí.
- Thôi, chẳng nói thứ vô dụng đó nữa.
Diệp Phàm khoát tay.
- Anh Diệp, chiêu dụ hổ của anh lúc nãy cao siêu lắm, toi thấy hành động của anh cũng nhất, ngay cả lão Lang tôi cũng tin, nếu không phải biết anh đã đi Thái Lan, thì đúng là quá tin.
Lang Phá Thiên vẻ mặt đứng đắn, nói.
- Chắc là họ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đỗ Phong là người họ tuyệt đối không chịu buông tha. Đỗ Tử Nguyệt chắc chắn sẽ tìm cơ hội đối mặt với tôi để nói chuyện.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Nói chuyện, chắc là hai chữ này để trong ngoặc kép mới đúng.
Trương Hùng nói.
- Nhưng, có Lang cục trưởng Đỗ Tử Nguyệt chắc chắn không dám xuống tay. Dù sao Cục trưởng Lang cũng cho y áp lực quá lớn. Nói chuyện với Bí thư Diệp trước mặt Cục trưởng Lang, không thể nào.
Chu Khải vừa lái xe vừa nói.
- Chu Khải, gọi Bí thư Diệp là tướng quân cũng được.
Lang Phá Thiên đột nhiên mở miệng.
- Tướng quân...
Chu Khải trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, lệp tức khôi phụ. Đã hiểu ra, dĩ nhiên, âm thầm hoảng sợ rồi.
Vừa rồi cũng có hỏi thăm, nghe nói đồng chí Diệp Phàm mới 23 tuổi, thăng lên cấp Phó giám đốc sở đã là đề bạt siêu đặc biệt rồi, sao còn có thể là tướng quân.
Một tướng quân, trong chính phủ mà nói ít nhất phải ngang với quan lớn cấp Phó tỉnh bộ, hơn nữa còn có cả chữ "thường" trên đầu. Cái này, không phải là Lang Phá Thiên nói nhầm chứ.
- Thân phận bí mật của Bí thư Diệp cũng nên cho anh biết, gần đây biểu hiện của anh không tệ, lần này, nhà anh ở Phổ Hải, có nhiều việc anh tiện hơn chúng tôi. Ý Thủ trưởng Trấn muốn anh làm tốt chuyện này, chuẩn bị cho anh thăng lên quân hàm thượng tá.
Thân phận khác của Bí thư Diệp là Thiếu tướng Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu, Phó chủ nhiệm phòng phòng Đốc tra Bộ tổng tham mưu quân vụ. Dĩ nhiên, Diệp tướng quân thấy chuyện này nên giữ bí mật, nên, bình thường không cho người ngoài biết.
Diệp tướng quân đang dốc sức cho chốn quan trường chính phủ, chức bộ Tổng tham mưu ban Quân vụ anh ta tạm thời chỉ treo chức suông. Bình thường không quản việc, khi có nhiệm vụ đặc biệt mới phải ngẫu nhiên xuất động 1 chút.
Còn nữ, lần này giải quyết chuyện Đỗ gia thành phố Phổ Hải, có cho anh tham dự hay không, ý Thủ trưởng Trấn là còn chờ Diệp tướng quân tán thành mới được.
Thủ trưởng Trấn nói, chuyện Đỗ gia không mang tính chất chính phủ đi xử lý, nhờ Diệp tướng quân dùng tư cách cá nhân tìm cớ giúp đỡ Đỗ Phong để đi xử lý.
Dù sao, cơ cấu đặc thù quốc gia ra mặt xử lý ân oán cá nhân của Đỗ gia, cũng hơi lãnh phí tài nguyên quốc gia, giơ tay quá mức sẽ làm người ta hiềm nghi.
Đừng tưởng rằng Tổ đặc nhiệm A chúng ta là vô địch, trên thực tế, bị cản tay không ít. Quân ủy có phái cơ cấu giám sát trú đóng để giám sát, bộ Chính trị trung ương cũng phái bộ phận chuyên trú giám sát.
Dĩ nhiên, chỉ cần không mò qua ranh giới rõ ràng, thông thường, vì lợi ích quốc gia trước mắt, họ sẽ không quản những chuyện này.
Nhưng, nếu liên lụy đến lợi ích, chẳng hạn như Đỗ Tử Nguyệt Đỗ gia thành phố Phổ Hải, người này giao tiếp rộng, chắc hẳn ở Bắc Kinh cũng có vài người chống lưng. Có vài thứ, vì chuyện tư mà liên lụy lên tới các phe phái cũng không chừng.
Cho nên, chuyện lần này giao toàn quyền cho Diệp tướng quân, thân phận của anh ấy cũng khá bí mật, do anh ấy lấy tư cách cá nhân ra giải quyết cũng không tệ.
Tôi là trợ thủ của anh ấy, điều binh gì, sai khiến gì, do anh ấy chỉ định. Lời của anh ấy là quân lệnh, bất cứ thành viên Tổ đặc nhiệm A nào tham gia cũng không được cãi lời.
Nếu không, sẽ dùng quân pháp của Tổ đặc nhiệm A nghiêm khắc trừng trị.
Lang Phá Thiên vẻ mặt ngưng trọng, Chu Khải biết, cái này chắc chắn không phải chuyện đùa.