Quan Thuật

Chương 1160: Mang Lý Khiếu Phong ra ngoài




- Anh Diệp tiếp côn.
Trương Hùng hét lên một tiếng, ném lên một cây côn đen. Diệp Phàm trụ thân mình, đầu đi xuống giơ tay ra trước.
Đích một tiếng vang lên, Diệp Phàm cảm giác gan bàn tay đau đớn, thấy bị rách một mảnh, máu cũng chảy ra. Đỗ Cử Văn thảm hại hơn một ít, bởi vì người Diệp Phàm ở trên cao, cùng với sức nặng của cơ thể, tay của y cũng chảy máu.
A…
Hai người điên cuồng đến mười côn, trong phòng lập tức vang lên tiếng ầm ầm, bóng hai người rất nhanh, người ngoài nhìn thấy quáng mắt.
Một bóng người bị đá cao đến hơn ba mét, mấy người Trương Hùng vô cùng lo lắng, mấy người Vương Triều cũng không kém, chỉ sợ người bị đá là người phía mình.
Mọi người đều nhìn vào, mấy người Trương Hùng kêu lên:
- Tốt!
Vẻ mặt đám người Vương Triều đương nhiên không tốt, vội vàng chạy đến định đỡ Đỗ Cử Văn. Tuy nhiên Đỗ Cử Văn khoát tay áo, cứ ngồi đó, vuốt bắp chân hừ nói:
- Cậu dùng ám khí có phải không? Đê tiện.
- Ha ha, so với ông thì như kiến gặp voi. Vừa rồi trên người ông cũng bắn ra bao nhiêu tên sắt, chúng ta cùng vậy thôi.
Diệp Phàm xem xét bắp chân của chính mình thấy tên sắt đã làm rách một mảng lớn, đương nhiên khá đau đớn.
Tuy nhiên phi tiêu của Diệp Phàm không đơn giản, tại chỗ làm Đỗ Cử Văn bị thương chảy máu, cuối cùng bị Diệp Phàm dùng côn đánh bật ra ngoài. Đỗ Cử Văn tạm thời mất đi năng lực chiến đấu.
- Được, dám giở trò với ông đây.
Đỗ Cử Văn đưa mắt Vương Triều đưa tay lên, xung quanh bảy tám người áo đen nhoáng một cái chuyển động tay rút mười khẩu súng lục đen xì.
Đùng đùng đùng đùng…
Liên tiếp tiếng súng vang lên giòn tan, trừ mấy người Vương Triều còn cấm súng trong tay những người áo đen toàn bộ đều chảy máu.
- Dùng đao còn được, tôi không phải là người thích dùng súng, hừ.
Diệp Phàm rụt tay lại, đương nhiên vừa mới hết sức bắt ra mấy phi tiêu. Tuy nhiên nội lực lập tức cũng suy hao quá nhiều, trên trán mồ hôi toát ra, cơ thể cũng yếu đi.
Nếu lúc này Vương Triều tiến lại đây cho Diệp Phàm một quyền chắc hắn đã nghã xuống, chống lại cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt thôi. Nên mấy phi tiêu bay ra thật sự rất mạnh.
Trương Hùng đã bước đến trước mạt Diệp Phàm, trong tay cầm một khẩu súng lục, mà bốn nhân viên của tổ đặc nhiệm A cũng không chậm, không ngờ lấy trong bao sau lưng ra những khẩu súng đúng như mấy người Vương Triều.
- Nổ súng đi, chúng ta cùng nhau xong đời, xong đời.
Lúc này, Đỗ Tử Nguyệt đột nhiên càn rỡ mỉm cười, trong tay còn vật trông như hộp diêm, hình như là điều khiển từ xa.
- Mày định làm gì?
Đỗ Cử Văn tái mặt, quát.
- Làm cái gì, không làm gì, chỉ có điều tôi nhấn một cái nơi này mỗi người một nơi, ha ha… Ông đừng nghĩ ông ra tay, vì tay tôi nhanh hơn bất cứ ai.
Đỗ Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ôi, ầm ĩ để làm gì, nhà họ Đỗ này đều bị các người làm náo loạn, ôi hòa khí phát tài mà.
Dột nhiên một giọng nói vang lên, một người lưng gù chậm rãi đi từ ngoài vào, vẻ mặt nhăn nhúm như gốc cây khô, gầy teo, ông lão này cũng không cao.
- Câm điếc, sao ông có thể nói chuyện?
Mã Hán không nén nổi tò mò hỏi. Người đàn ông này chính là người trông nom vườn tược của nhà họ Đỗ, một ông lão lùn vừa điếc vừa câm, mọi người gọi ông ta là A Tông.
- Hừ thằng nhóc xấu xa, tránh sang một bên cho ta.
Ông lão này hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, một cái tát làm Vương Hán thân thủ ngũ đẳng bay đến vài mét, rơi cả hai răng cửa.
Lập tức nằm im không nhúc nhích. Vương Triều vội chạy lại lắc vài cái mới tỉnh lại, chỉ có điều cậu ta nôn ra hết mọi thứ.
- Tôi giết ông
Vương Triều phẫn nộ, bốn người tình cảm rất tốt, tình như anh em, nâng súng lục trong tay lên.
Ba tiếng nổ giòn tan.
Cổ tay Vương Triều bị chặt đứt, súng kia tất nhiên rơi xuống đất, trên súng đầy máu tươi. Mấy người Diệp Phàm thất kinh, cảm giác một ông lão bình thường quá lợi hại. Diệp Phàm còn cảm nhận được khí thế của bác cả Phí Thanh Sơn trên người ông lão này.
- Chẳng lẽ là cao thủ bát đẳng siêu hạng nhất?
Diệp Phàm thầm nói trong lòng, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng.
- Vị cao thủ bát đẳng, sao chưa từng nói qua nhà họ Đỗ còn có vị cao thủ bát đẳng?
Tổng bộ tổ đặc nhiệm A, năm tướng quân ngồi trong phòng vẻ mặt tất cả đều nghiêm trọng, ngón tay Lý Khiếu Phong gõ gõ trên ghế.
- Phiền toái rồi.
Phó tổ trưởng tổ đặc nhiệm A Cố Toàn lẩm bẩm nói, nhìn Lý Khiếu Phong và Trấn Đông Hải nói:
- Lám sao bây giờ? Có cần phải điều động những tay súng lập tức đến hiện trong. Tôi lo lắng phó soái Diệp có nguy hiểm, hắn thật sự không dậy nổi.
- Chờ một chút xem, Diệp Phàm chưa phát ra tín hiệu cầu cứu, có lẽ tình hình vẫn nằm trong phạm vi khống chế.
Trấn Đông Hải vẻ mặt trầm ngâm nói.
- Nhưng thật sự là cao thủ bát đẳng, Diệp Phàm chắc chắn không thể khống chế được trường hợp này. Nghe nói toàn bộ sơn trang chôn không ít thuốc nổ, có thể huỷ trong phạm vi một dặm. Các tay súng đi cũng vô dụng, không thể nố súng.
Sắc mặt Lý Khiếu Phong cũng không tốt hơn, ông lão câm điếc xuất hiện Trương Hùng dùng phương pháp bí mật thông báo.
Lập tức làm chấn kinh tổng bộ tổ đặc nhiệm A, một đám các ông lão vội vàng. Phải biết lần này Diệp Phàm mang đi không ít cao thủ, chỉ vì thành viên chính thức của tổ đặc nhiệm A còn bảy, hơn nữa, tất cả đều là cao thủ ngũ đẳng trở lên.
Năm người đi theo Diệp Phàm, còn hai người đan ở một nơi bí mật đang dùng súng trường công suất lớn nhằm vào hiện trường.
Tuy nhiên, bởi vì Đỗ Tử Nguyệt tuyên bố nơi này chôn rất nhiều thuốc nổ, không ai dám lộn xộn. Đỗ Tử Nguyệt là cao thủ thất đẳng đánh không trúng mục tiêu mà điều khiển từ xa nhấn một cái, thì tất cả cao thủ Tổ đặc nhiệm A đều chôn vùi cùng y ở đó. Đây là điểm mà mấy người Trấn Đông Hải, và Lý Khiếu Phong không muốn nhìn thấy.
Ôi, Tổ đặc nhiệm A không có cao thủ bát đẳng trấn thủ đúng là có chút bất an.
Cố Toàn thở dài, nhìn Lý Khiếu Phong từng là cao thủ bát đẳng một cái, không gian hình như cũng trầm lắng hơn.
- Điện cho căn cứ Phổ Hải, lập tức điều động 50 người có khả năng cao xuống khu vực phụ cận Tĩnh vườn, khoảng cách ba dặm. Không được ai gây ra bất kỳ động tĩnh lớn nào. Không có lệnh của tôi, không được nổ súng, mặt khác điều động hai máy bay trực thăng quan sát ở cự ly xa trên không trung, phải có vũ khí trên máy bay, nghiêm cấm không được tới gần.
Trấn Đông Hải nói với người đại tá.
- Đông Hải, ông thật sự muốn điều máy bay ra sao, ông muốn làm gì?
Lý Khiếu Phong đập bàn quát, tức giận đứng lên.
- Tướng quân Lý, nếu tôi nay ông ngồi ở chỗ của tôi, ở Tổ đặc nhiệm A không có cao thủ bát đẳng, trong tình hình nay, ông sẽ xử lý thế nào?
Trân Đông Hải không nhìn nghiêm túc hừ nói. Việc này là việc lớn ông ta tuyệt đối không hàm hồ.
- Ở đó có tám đội viên tinh anh của Tổ đặc nhiệm A. Bọn họ đều là thiên tài. Huống chi trong đó có Diệp Phàm là tương lai của Tổ đặc nhiệm A ông muốn bị hủy sao. Tôi không thể cho phép ông làm chuyện ngu xuẩn, tuyệt đối không được.
Lý Khiếu Phong nổi giận, một chưởng chụp xuống bàn trước mặt Trấn Đông Hải lập tức gãy chân, chén vỡ, nước trà và rượu lập tức bắn đầy người Trấn Đông Hải.
- Tướng quân Lý, tối nay chỗ này là tôi làm chủ, ông đã về hưu, làm cố vấn của Tổ đặc nhiệm A, ông chỉ có thể đề nghị. Người đâu, tới đỡ tướng quân Lý về nhà nghỉ ngơi.
Trấn Đông Hải ra lệnh một tiếng, hai đại tá đi lên, đứng hai bên Lý Khiếu Phong tuy nhiên không hề ra tay mà nhìn Trấn Đông Hải.
- Tiểu Trấn Tử, nếu Diệp Phàm chết, tôi sẽ đưa anh ra tòa án quân sự, đồ khốn khiếp.
Lý Khiếu Phong môi run rẩy, rất kích động, chỉ vào Trấn Đông Hải như muốn cắn.
- Lão Lý, nếu Diệp Phàm chết tôi tự nhận lỗi từ chức. Tuy nhiên tôi không thể nhìn một cao thủ bát đẳng không rõ lai lịch tàn sát cao thủ của chúng ta, nguy hiểm cho sự an toàn của đất nước, điều động máy bay là tất nhiên.
Trấn Đông Hải lớn tiếng, quay đầu sang hai đại tá nói:
- Còn không đỡ lão Lý về nhà nghỉ ngơi, không nghe lời của tôi có phải không?
- Tiểu Trấn tử, anh là con sên, anh là kẻ nhát gan, anh sẽ gặp báo ứng, anh là đồ khốn khiếp…
Lý Khiếu Phong bị hai vị đại tá lôi đi, mắng đến lúc không còn nghe thấy.
Đương nhiên, Lý Khiếu Phong cũng là phục tùng mệnh lệnh bởi vì ông ta cũng từng là người của Tổ đặc nhiệm A, biết tầm quan trọng của quân lệnh như núi.
- Không có lệnh của tôi,ai nổ súng tôi bắn.
Trấn Đông Hải vung tay lên hất một cái những mảnh gỗ vụn bay tứ tung. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Không lâu sau, căn cứ bí mật ở thành phố Phổ Hải triển khai mấy chiếc xe dân dụng, lặng lẽ hướng về phía Tĩnh vườn xuất phát. Trong xe, có mấy chục người súng vác vai, đạn đã lên nòng, toàn bộ đều yên lặng không nói gì.
Trên người trang bị toàn vũ khí. Trên bầu trời, hai máy bay trực thăng của Tổ đặc nhiệm A cải trang thành máy bay dân dụng bày về phía Tĩnh vườn. Trên phi cơ có một số đạn đạo loại nhỏ nhắm ngay vào Tĩnh vườn.
- Ở trước mặt ông lão này đừng nói đến súng, tất cả buông xuống.
Ông lão A Tông thản nhiên nói nhìn Diệp Phàm cùng Đỗ Cử Văn một cái.
- Buông súng.
Diệp Phàm khoát tay áo mấy người Trương Hùng buông súng xuống chỉ còn mấy người của Đỗ Cử Văn.
Đỗ Cử Văn suy nghĩ trong chốc lát, thấy A Tông nhíu mày, cũng vội vàng gật gật đầu, mấy người đó cũng buông súng xuống.
- Cậu là người ngoài, việc nhà họ Đỗ không tới lượt cậu vung tay múa chân tránh ra cho lão già này.
Lão câm điếc chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.
Trấn Đông Hải trong lòng mừng rỡ, lập tức thông qua thiết bị đặc dụng truyền mệnh lệnh cho Diệp Phàm nói:
- Diệp Phàm, lập tức dẫn dắt đội viên rút lui khỏi Tĩnh vườn 3km.
- Trương Hùng lập tức dẫn người rời khỏi
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Việc này… cậu không đi sao?
Trương Hùng có vẻ chần chừ hỏi.
- Đi.
Diệp Phàm nổi giận, trực tiếp quát mắng, âm thanh như sét nổ.
Trương Hùng không nói nữa, trong lòng rất khổ sở, biết Diệp Phàm muốn tranh thủ đến cuối cùng, tình nguyện mạo hiểm sinh mạng, cuối cùng anh ta nhìn Diệp Phàm thật lây, yên lặng mang bốn người rời khỏi.
- Bảo cậu không đi có phải không, còn muốn cùng ông lão này mấy chiêu có phải không?
A Tông nhìn Diệp Phàm bằng nửa con mắt lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.