Quan Thuật

Chương 1192: Lợi nhuận lớn




- Haiz.
Diệp Phàm thở dài, một lúc sau mới nói:
- Sao cô phải khổ vậy chứ, cô đi thay bộ khác đi, ăn mặc kiểu này tôi không quen.
- Tôi không sợ thì anh sợ cái gì?
Đổng Oanh Oanh có chút nổi giận, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
- Cô không sợ nhưng tôi sợ, ảnh hưởng không tốt.
Diệp Phàm cười khổ, lắc lắc đầu. Nhưng kỳ thực thằng nhãi này phía dưới đã có "phản ứng bất lương" rồi.
Đổng Oanh Oanh dường như cũng phát hiện ra điều này, nhẹ nhàng đi tới, tựa vào vai Diệp Phàm.
- Cho em mượn bờ vai anh một chút được không? Em không có yêu cầu khác, chỉ mệt quá thôi, muốn dựa một chút, anh không cần phải lo lắng gì cả, em sẽ không giằng co với anh đâu.
Đổng Oanh Oanh lả lướt nói, hơn nữa thân mình còn cố tình cọ sát vào hắn.
Diệp Phàm rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, liền vòng tay ôm lấy cô vào lòng, rồi kéo lên ghế sôm pha.
Vật nhỏ phía dưới sớm đã không chịu yên, Đổng Oanh Oanh thân mình run lên, mặt bỗng đỏ như gấc chín.
Cô nhắm hai mắt, lẩm bẩm nói:
- Yên tâm, em rất sạch sẽ, 19 năm qua, chưa có người đàn ông nào động vào người em.
- Nói đi, em đã phát hiện cái gì?
Diệp Phàm trong lòng thầm kêu "Nam mô a di đà phật", chỉ ngồi mà không có phản ứng gì khác.
Đổng Oanh Oanh cũng là mạnh miệng, kỳ thật cũng có chút sợ hãi. Mặt cô cũng đỏ bừng, cũng chỉ ngồi yên.
Thậm chí, ngồi trong lồng ngực Diệp Phàm cũng không động đất. Diệp Phàm thấy buồn cười, nói:
- Thế nào, vừa rồi em rất mạnh miệng hay sao, giờ lại định đánh bài chuồn rồi đúng không?
- Chỉ cần anh dám, em sợ cái gì chứ?
Đổng Oanh Oanh bỗng nhiên kiên cường lên, váy kéo lên, không ngờ còn ngồi lên đầu gối Diệp Phàm, một cảm giác nóng bừng xuyên thấu vào người Diệp Phàm. Thằng nhãi này trong lòng thầm kêu: " Mẹ ôi, bên trong đúng là…Ông trời còn muốn cho tôi sống nữa không, như thế này thì ai mà chịu được cơ chứ, tôi đây phải là Liễu Hạ Huệ…"
Hắn có chút run run, hôn vào sau cổ Đổng Oanh Oanh, làm cô mắc cười nói:
- Anh không phải là gà giò chứ?
- Đương nhiên, Diệp Phàm anh là ai.
Diệp Phàm mạnh miệng hừ một tiếng, rồi giơ bàn tay run rẩy đặt lên ngọn núi cao chót vót kia.
- Tay già đời rồi thì không cần phải mất thời gian thế đâu, ha ha…
Đổng Oanh Oanh cười khanh khách giống như gà vừa đẻ trứng xong vậy, rồi đột nhiên cô im lặng, xoay người lại liếm lên chóp mũi của Diệp Phàm.
Một cảm giác miên man, Diệp Phàm bỗng nghiêm lại, nhìn Đổng Oanh Oanh nói:
- Nói mau đi, rốt cuộc là phát hiện ra điều gì? Ngày mai anh chuẩn bị động thủ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Bất giải phong tình, hừ!
Đổng Oanh Oanh trừng mắt nhìn Diệp Phàm, kiềm chế, nói:
- Còn nhớ hòn đá lần trước mà ba em để lại không?
- Nhớ, mặt trên hình như còn khắc một con chim. Tuy nhiên chỉ có khung xương khắc, giống như một bộ xương chim khô.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Cái này thì đúng rồi.
Đổng Oanh Oanh trả lời một câu khiến người ta khó hiểu, câu sau không cần phải nói nữa.
- Nói tiếp, đừng …….
Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi.
- Anh hôn em một cái rồi em nói.
Đổng Oanh Oanh lại duyên dáng cười, nói.
- Hừ!
Diệp Phàm có chút tức giận, đột nhiên xoay người, ném Đổng Oanh Oanh lên ghế sô pha.
- Anh để mặc kệ em thật sao?
Đổng Oanh Oanh lại kêu lên thảm thiết, trầm mặc trong chốc lát rồi nói thêm:
- Em không yêu cầu anh phải kết hôn với em, em không có bất cứ yêu cầu gì với anh, sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?
- Em cứ như vậy thì anh sẽ mặc kệ em. Nói chuyện chính đi.
Diệp Phàm ra mặt đạo mạo, nói.
- Ừ!
Đổng Oanh Oanh đột nhiên đi lên, ôm chặt lấy Diệp Phàm, rồi bật khóc lên. Diệp Phàm cũng không tránh, để cô giải phóng một chút. Biết cô thời gian gần đây cũng nếm mọi chua xót nhân gian rồi.
- Khóc đủ rồi à?
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh đúng là động vật máu lạnh, hừ!
Đổng Oanh Oanh đột nhiên quay lại cắn Diệp Phàm một cái, lập tức, hai ánh mắt giao nhau, rồi một trận "khẩu chiến" diễn ra, hai người cuốn lấy nhau chẳng chịu tách rời.
Thật lâu sau mới buông ra.
Đổng Oanh Oanh mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói:
- Nụ hôn này thật đẹp.
- Có cái khác còn đẹp hơn, em có muốn thử không?
Diệp Phàm có chút "dâm dê" cười nói, Đổng Oanh Oanh sợ tới mức kêu lên một tiếng rồi nằm xuống ghế sô pha.
- Xem ra em cũng chỉ là hổ giấy thôi, nếu anh động thủ thật thì không biết sẽ như thế nào.
Diệp Phàm thản nhiên cười, ngồi xuống ghế sô pha, ngắm nhìn cô gái hồn nhiên, ngây thơ này.
- Anh có uống chút gì không?
Đổng Oanh Oanh ngồi dậy, ngượng ngùng nói, giống như thiếu nữ xinh đẹp trong đêm tân hôn vậy.
- Brandy đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, ánh mắt kia không rời thân hình nóng bỏng với đường cong tuyệt đẹp và đôi chân thon dài kia.
Dường như rất đắc ý với thân hình của mình nên Đổng Oanh Oanh đi rót rượu càng uốn éo hơn, khi cô cúi xuống rót rượu, rãnh sâu hút giữa hai ngọn núi kia càng như muốn trêu ngươi người ta.
- Hay là em cởi ra cho anh nhìn thoải mái nhé.
Một giọng thách thức vang lên.
- Thôi khỏi, anh không phải là Liễu Hạ Huệ.
Diệp Phàm khoát tay, cầm lấy ly rượu làm một ngụm, đương nhiên là để che dấu.
- Từ hòn đá kia anh không nghĩ ra điều gì sao?
Đổng Oanh Oanh lấy lại vẻ đứng đắn, đoan trang, giống như một nàng công chúa ngồi cạnh Diệp Phàm. Chỉ có điều chiếc áo ngủ mỏng tang kia có vẻ hơi làm hỏng hình tượng. Đương nhiên có lẽ vương tử thích nhất hình dạng này.
- Lần này em đến tập đoàn Dương Điền, thuận đường đi thăm mỏ quặng Dương Điền. Bởi vì chúng em cũng có cổ phần ở tập đoàn Dương Điền, cho nên, em cũng được coi là một đại cổ đông của tập đoàn Dương Điền, là một thành viên trong ban giám đốc.
Lúc ấy, em yêu cầu đi thăm quan quá trình khai thác quặng Dương Điền, vì có chút tò mò. Đương nhiên chỉ là lý do do em nói ra, thực chất là em có nghi ngờ tập đoàn Dương Điền có liên quan đến cha em.
Lúc cha em còn sống, chủ tịch Hội đồng quản trị Quản Phi của tập đoàn Dương Điền có yêu cầu cha em rút cổ phần, nhưng cha em không đồng ý, cho nên nghi ngờ là tập đoàn Dương Điền muốn trả thù.
Bọn họ mới đầu từ chối, nói khu vực khai thác rất bẩn, hầm lại không an toàn…Nhưng em vẫn muốn đi.
Bởi vì quặng của Dương Điền thực ra là quặng nhất ngọc thạch, tuy nhiên chất lượng kém, căn bản là không làm được hàng mỹ nghệ.
Cho dù có tìm được khối có chất lượng tốt hơn một chút, cũng không khắc ra được một tác phẩm nghệ thuật. Tuy nhiên, quặng của Dương Điền dù sao cũng là ngọc thạch quặng, cho dù phẩm chất kém nhưng lợi nhuận cũng khả quan.
Trong hầm cũng không phát hiện điểm gì nghi ngờ, tuy nhiên, sau khi trở về em đột nhiên phát hiện thùng sau xe có nhét một hòn đá vàng có lẫn trắng. Em liền nhặt lên xem kỹ.
Phát hiện hòn đá này có khắc một con chim, cũng giống như hòn đá mà cha em để lại. Chẳng lẽ hòn đá của cha cũng lấy từ mỏ Dương Điền về.
Kỳ lạ là em kiểm tra hàng mẫu thì không thấy mẫu đá nào có khắc hình chim cả, sau em lưu tâm chuyện này.
Lần trước anh trai em về, vô tình nhìn hòn đá đặt trên giá thì thuận miệng hỏi:
- Em lấy chim hóa thạch này về làm gì? Nghiên cứu sự tiến hóa của động vật à?
Diệp Phàm bừng tỉnh, miệng lẩm bẩm hỏi:
- Chim hóa thạch, chẳng lẽ trong mỏ Dương Điền phát hiện chim hóa thạch. Không phải bọn họ câu kết buôn lậu hóa thạch chứ. Thảo nào mà họ yêu cầu cha em rút cổ phần, chắc là để giữ bí mật, thứ hai là khoản lợi nhuận này lớn kinh khủng, giá của một khối hóa thạch này chắc cũng không ít tiền đâu.
Diệp Phàm hiểu ra, dường như phát hiện điểm vào của thảm án 88, đầu óc lập tức tỉnh táo hẳn ra.
- Đương nhiên là đắt rồi. Em đến hỏi chuyên gia ở Bắc Kinh, một hòn to bằng bàn tay, cũng không dưới con số này đâu.
Đổng Oanh Oanh giơ năm đầu ngón tay ra.
- Thật đúng là không rẻ chút nào, 50 ngàn tệ. Nếu đào được một đống không phải là phát tài lớn hay sao?
Diệp Phàm giật mình khẽ lắc đầu, nói.
- Không phải 50 ngàn, mà là 150 ngàn. Chuyên gia nói, hòn đá này có giá trị nghiên cứu, hơn nữa, niên đại cổ xưa, lại còn khá nguyên vẹn, cho nên giá tiền cao.
Đổng Oanh Oanh lập tức lật bàn tay ba lần, nói.
- Một khoản tiền lớn, nếu thật sự có chuyện này, thì nguyên nhân họ yêu cầu cha em phải rút cổ phần chính là đây.
Diệp Phàm nói, nhìn Đổng Oanh Oanh một cái, nói thêm:
- Trong mục doanh thu của công ty có mục này không? Đương nhiên ý anh muốn nói là những lợi nhuận bí mật mà đại cổ đông như em mới biết được.
- Không có, mục doanh thu tất cả đều là từ ngọc thạch, vừa rồi em cung nói rồi, tất cả đều là ngọc thạch chất lượng kém.
Quản Phi vẫn kêu oan trên ban giám đốc, nói là chất lượng của ngọc thạch của Dương Điền kém hơn dự đoán rất nhiều, không có ngọc thạch chất lượng cao, ngay cả loại trung bình cũng rất hiếm.
Ngọc thạch khai thác được rất ít làm được tác phẩm điêu khắc, đại đa số chỉ để làm đồ trang sức.
Cho nên lợi nhuận cũng không phải là cao lắm, chỉ khá thôi.
Đổng Oanh Oanh có chút phẫn nộ, nói.
- Cái này khiến người ta khó mà giải thích được. Trước kia em nói anh thu khối hóa thạch đem đi cất giữ, mà mẹ em từ khối hóa thạch này tìm thấy chiếc laptop mà cha em để lại. Bây giờ xem ra, buổi tối hôm đó, sau khi sự việc xảy ra, chiếc laptop đã bị lục lọi rồi. Khối thạch mà anh lấy đi có vẻ hơi thô ráp, cho nên người ta không chú ý.
Diệp Phàm phân tích nói.
- Có khả năng, tuy nhiên, bất luận thế nào thì mỏ Dương Điền này cũng cói bí mật. Hơn nữa khối hóa thạch trong xe này có thể bán được 150 ngàn. Vậy ai là người bỏ vào xe? Hơn nữa, có lẽ là người tốt đã từng theo cha em, nên nhét vật này lên xe để nhắc nhở em.
Đổng Oanh Oanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.