- Cậu nói cũng có lý, nhưng ý của tôi cậu vẫn chưa hiểu. Tôi không bảo cậu không phá án nữa, mà là bảo cậu chỉ cần có thể đạt được mục đích, phá án thế nào cũng được. Tin rằng cậu hiểu ý này. Nhưng tính tình của cậu tôi cũng biết rất rõ, rất khó thay đổi. Tôi chỉ muốn nói, phải thích ứng dần với xã hội này, không nên có thái độ tách khỏi xã hội.
Triệu Xương Sơn chậm rãi nói.
- Vậy Bí thư Triệu có thái độ thế nào với Tập đoàn Dương Điền, có thể nói cho tôi biết được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Trong mắt tôi không có Tập đoàn Dương Điền, chỉ có pháp luật quốc gia, và những ảnh hưởng do thảm án 88 để lại cho tỉnh Việt Đông của chúng ta, thêm vào nữa là lời căn dặn của thủ tướng với tôi.
Triệu Xương Sơn nói rất điềm đạm, nhưng thái độ lại rất kiên quyết. Xem ra, những lời của thủ tướng cũng đã cảnh tỉnh ông ta không ít. Nếu vẫn còn không phá án được thì có lẽ ông ta cũng sẽ bị cấp trên chê trách.
Đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Phàm kêu lên, ra ngoài nghe thì thấy tiếng của Vương Triều truyền tới:
- Bí thư Diệp, tôi gây họa cho anh rồi?
- Gây họa, gây họa gì? Anh chẳng phải đang thi hành nhiệm vụ ở Đông Pha Sơn Trang hay sao? Đừng vội, việc này là do tôi bảo anh đi, cứ từ từ nói.
Diệp Phàm nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng đang lo lắng, nhíu mày nói.
- Gần đến trưa thì chúng tôi đến Đông Pha Sơn Trang, bảo vệ ở đó không cho chúng tôi vào, đòi chúng tôi phải xuất trình Lệnh khám xét. Chúng tôi đương nhiên là không có thứ đó, Viện kiểm sát thành phố vốn không phê chuẩn mà. Chúng tôi nói là chỉ muốn gặp Chủ tịch hội đồng quản trị Quản Phi, nhưng mấy tay bảo vệ đó rất hống hách, nói là chúng tôi muốn gặp là có thể gặp lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Dương Điền, vậy Tập đoàn Dương Điền còn ra cái thể thống gì nữa. Đúng là bực mình, còn nói Đông Pha Sơn Trang là tài sản cá nhân, chúng tôi không đi thì sẽ báo cảnh sát. Chúng tôi chính là cảnh sát đây, còn gọi cảnh sát gì nữa chứ. Bị bọn chúng ngăn lại hơn hai tiếng, tôi bực mình quá liền ra tay, vật ngã bốn tay bảo vệ rồi dẫn người xông vào. Vừa xông vào thì thấy trên bãi cỏ có một cái xe lăn, trên xe lăn có một ông già râu bạc phơ, bên cạnh còn có một cô y tá chăm sóc. Chúng tôi cũng không thèm để ý đến ông già ấy, đang định đi qua thì đột nhiên xảy ra chuyện.
Vương Triều nói đến đây thì dừng lại, Diệp Phàm hỏi có chuyện gì.
- Ông già đó đột nhiên như phát điên, chỉ chúng tôi nói: cướp, cướp, bắt lấy cướp. Tôi bực mình quá, tiến lên lôi Thẻ công an ra giải thích, ông già đó cầm lấy thẻ của tôi liền vứt luồn vào cái bô nhổ đờm hừ nói, một lũ ăn cướp, cút ngay. Tôi không chịu được nữa, giơ tay ra định lôi ông già đó, nhưng chưa kịp giơ ra thì ông già đó sùi bọt mép ra, nhìn như sắp ngất đi, còn cô y tá bên cạnh liền kêu lên: có người đánh ông Hà bị thương.
Vương Triều nói đến đây, Diệp Phàm hỏi:
- Ông Hà, ông Hà là ai?
- Lúc đâu tôi cũng không biết, đang định đưa tay ra đỡ lấy ông già đó, đúng lúc đó Quản Phi đem theo bốn năm chục tay bảo vệ xông vào, nhằm thẳng vào chúng tôi đánh đấm, tôi không chịu được xông lên đá mấy cái, Quản Phi chắc là bị gãy mất mấy cái xương sườn.
Vương Triều thở dài.
- Gãy mấy cái xương sườn?
Diệp Phàm hỏi.
- Ba cái.
- Còn ông Hà thì sao?
Diệp Phàm thầm giật mình, hỏi tiếp.
- Ông già đó cũng được đưa vào viện cấp cứu, sau đó hỏi ra mới biết, ông ta nguyên là Phó Bí thư tỉnh ủy tỉnh Việt Đông Hà Nhất Toàn, con trai ông ta là Hà Ý Công chính là Đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự tỉnh. Không lâu sau chúng tôi đang ở bệnh viện thì bị anh ta đem theo người bao vây lại.
Vương Triều nói.
- Bao vây, lẽ nào bọn họ dám khai chiến ngay trong bệnh viện?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tay đó rất hung hăng, đem theo người, chẳng nói năng gì, đánh ngã bảy tám người của tôi. Hơn nữa, ra tay rất thâm độc, chẳng thèm để ý cùng là người trong ngành. Bốn năm người của tôi cũng bị đánh gãy xương sườn. Tôi lúc đó đang đi vệ sinh, quay về thì thấy chỉ có hai người là còn đứng vững, còn lại nằm hết dưới đất, nhưng hai người kia mặt mũi cũng đầy máu. Điền Thất biết người đó là Đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự tỉnh nên không dám ra tay đánh lại, cuối cùng chỉ chịu trận.
- Anh bây giờ không sao chứ?
- Đang căng thẳng lắm, chúng tôi rút vào trong một phòng bệnh, bên ngoài bị bọn họ bao vây lại, đang đập cửa. Nếu bọn họ mà dám xông vào thì tôi cũng sẽ liều mạng.
- Liều mạng cái gì, bọn họ làm gì được anh chứ, để tôi nghĩ cách.
Diệp Phàm hừ nói, nghĩ một lúc, nước xa không cứu được lửa gần, liền gọi điện cho Khổng Đông Vọng ở Sở an ninh quốc gia, bảo anh ta đem theo người xuống bảo vệ cán bộ cảnh sát của thành phố, rồi lại gọi điện cho Giám đốc sở công an tỉnh Trần Bố Hòa, nhưng nào ngờ điện thoại lại tắt, hỏi ra mới biết là lên Bắc Kinh họp. Ở trên Sở công an tỉnh thì Diệp Phàm chỉ biết mỗi Trần Bố Hòa, những người khác đều không quen biết. Việc này đúng là có chút phiền phức thật.
Diệp Phàm vội cáo từ Triệu Xương Sơn, vội vàng chạy lên Việt Châu.
Vừa vào Bệnh viện số 1 Việt Châu thì đã thấy trên bãi có có mười mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó. Diệp Phàm vội chạy lên tầng năm, thấy ngoài hành lang toàn là cảnh sát, Khổng Đông Vọng vẻ mặt xám xịt đứng trước một cánh cửa, bên cạnh là mấy thanh niên mặc thường phục, có lẽ là nhân viên của Sở an ninh quốc gia, còn phía đối diện anh ta là một người trung niên râu rậm, dáng to cao. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bí thư Diệp, cuối cùng thì anh cũng tôi.
Khổng Đông Vọng nhìn thấy Diệp Phàm như thể nhìn thấy cứu tinh, vừa rồi mang theo mười mấy người tới nhưng cũng chỉ tạm thời kiểm soát được tình hình, lúc này Hà Ý Công cũng sắp không nhịn thêm được nữa, không ngờ dám cảnh cáo cả Khổng Đông Vọng. Còn Khổng Đông Vọng cũng có chút khó xử, chủ yếu là anh ta đưa người đến lại như đi quản việc của người khác, danh không chính ngôn không thuận.
- Phó giám đốc Khổng, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, anh đưa người đi trước, ở đây giao lại cho tôi.
Diệp Phàm bắt tay Khổng Đông Vọng tỏ ý cảm ơn.
Khổng Đông Vọng nhìn Diệp Phàm, thấy anh ta không đem theo người tới, có chút lưỡng lự, sợ anh ta bị thua thiệt.
- Không sao, Phó giám đốc Sở, anh đi trước. Đây là Việt Châu, lẽ nào còn có người đám động đến tôi hay sao?
Diệp Phàm mỉm cười, Khổng Đông Vọng cũng nhân cơ hội đó liền rút người của mình đi. Cũng không thể nói là Khổng Đông Vọng sợ phiền toái hay vô tình vô nghĩa, chủ yếu là lần trước giúp Diệp Phàm đã khiến Chủ tịch tỉnh Uông rất không hài lòng, do vậy trong cuộc họp thường vụ tỉnh ủy mở rộng, Chủ tịch Uông đã phê phán mạnh mẽ Khổng Đông Vọng làm việc không hiệu quả. Khổng Đông Vọng cũng biết là Chủ tịch Uông đang mượn công báo thù tư, nhân cơ hội báo thù việc ông ta đã đưa người tới Ngư Đồng lôi Kiều Báo Quốc ra. Lần này lại nhúng tay vào việc của Sở công an tỉnh, nếu để Chủ tịch Uông biết được thì có lẽ ông ta lại mượn cớ lên giọng giáo huấn. Hơn nữa Diệp Phàm còn có cái danh là Phó chủ nhiệm Phòng giám sát cảnh vụ Bộ công an, có lẽ Hà Ý Công cũng không dám làm gì anh ta.
- Anh là Diệp Phàm ở Ngư Đồng?
Hà Ý Công vẻ mặt hằn học nhìn Diệp Phàm.
- Đúng vậy, anh là Đội trưởng Hà trên Sở công an tỉnh?
Diệp Phàm giơ tay ra, muốn bắt tay, nhưng Hà Ý Công không thèm bắt, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, hừ nói:
- Anh xem xem, công an Cục công an thành phố Ngư Đồng cuả anh là hạng người thế nào vậy, dùng bạo lực trong khi làm nhiệm vụ, xâm phạm trái phép nhà ở của cá nhân, hơn nữa, còn làm bị thương người vô tội.
Hà Ý Công đổ một đống tội lên đầu Diệp Phàm.
- Đội trưởng Hà, tôi có chút không hiểu ý anh muốn nói gì. Tôi chỉ biết là cán bộ cảnh sát của chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ thì bị một nhóm côn đồ ở Đông Pha Sơn Trang tấn công, để bảo vệ sự nghiêm minh của pháp luật, chúng tôi đã anh dũng khống chế bọn côn đồ, sao lại nói là dùng bạo lực trong khi thi hành nhiệm vụ? Hơn nữa, tôi cũng muốn hỏi Đội trưởng Hà, anh đem theo bao nhiêu người như vậy là muốn làm gì, vây đánh cán bộ cảnh sát thành phố Ngư Đồng, đánh bị thương mười mấy cảnh sát đang làm nhiệm vụ, lại còn vây Phó cục trưởng Cục công an thành phố Ngư Đồng ở trong phòng bệnh, nếu Giám đốc Khổng không kịp thời xuất hiện, có lẽ các anh đã ra tay tàn độc rồi. Lẽ nào đây là tố chất của cán bộ cảnh sát đội hình sự Sở công an tỉnh hay sao? Các anh rốt cuộc định làm gì?
Diệp Phàm nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi, biết là tay này không có ý hòa giải, vậy thì cũng không cần khách khí nữa. Hơn nữa, tay này cũng vô cùng quá đáng.
- Hừ, tự tiện xông vào Đông Pha Sơn Trang, đánh bị thương bảo vệ, đánh trọng thương cán bộ đã về hưu cả tỉnh ủy đang dưỡng bệnh ở đó, đánh bị thương chủ nhân của Đông Pha Sơn Trang, Chủ tịch Quản Phi, anh còn dám nói là thi hành pháp luật hay sao? Anh đang thi hành pháp luật của cơ quan nào vậy? Bảo vệ lợi ích của ai vậy?
Hà Ý Công cũng không phải hạng vừa, cùng làm trong ngành công an nên đều hiểu cả, lập tức phản bác.
- Không cần dài dòng, Đội trưởng Hà, anh rốt cuộc muốn giải quyết việc này thế nào?
Diệp Phàm xua tay hừ nói, nhìn xung quanh một lượt, mở phòng bệnh ra, hỏi Vương Triều:
- Không bị thương chứ?
Nhưng bộ dạng của Vương Triều cũng rất thê thảm, không bị trọng thương gì nhưng mặt cũng sưng vù.
- Bí thư Diệp, tôi...
Vương Triều như đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu xuống.
- Không sao là tốt rồi, các anh vất vả rồi, ra ngoài xem cán bộ cảnh sát khác thế nào rồi.
Diệp Phàm nói.
- Muốn đi sao, đừng hòng. Khóa lại đưa về Sở công an tỉnh.
Hà Ý Công nhìn thấy Vương Triều, vẻ mặt liền vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng hừ nói với mấy người cảnh sát phía sau.
- Đội trưởng Hà, anh rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù ông Hà là người thân của anh, anh cũng không thể ăn không nói có như vậy được, người của Vương Triều không hề làm bị thương bố anh, bố anh bị như vậy là do bệnh tái phát, không phải do bị cán bộ cảnh sát Ngư Đồng đánh bị thương. Hơn nữa, tôi cũng đã nghe nói Phó cục trưởng Vương đã đưa Thẻ công an cho bố anh xem, nhưng bố anh vất luôn vào bô đựng đờm. Tố chất của cán bộ của tôi rất cao, cho dù như vậy cũng không nổi nóng, nhưng còn anh thì sao, là Đội trưởng tổng đội hình sự Công an tỉnh, sao có thể đem người vây đánh cán bộ công an địa phương được?
Diệp Phàm quay người lại, nhìn thẳng vào Hà Ý Công.
- Bố tôi đang khỏe mạnh sao lại bị trọng thương, đến bây giờ vẫn nằm trên giường bệnh không ngồi dậy được. Hôm nay anh nói gì cũng vô ích, còn không tránh ra thì còng cả anh lại đưa về Sở.
Hà Ý Công tiến lên, một cảnh sát bên cạnh anh ta hừ nói:
- Đội trưởng Hà, phí lời với hắn làm gì, khóa đưa cả về Sở thẩm vấn rồi tính.
- Khóa tôi, vậy các anh thử xem.
Diệp Phàm hừ nói.