Quan Thuật

Chương 1243: Hai đổi một cũng đáng




Nhưng trên cuộc họp thường vụ hôm đó Hà Trấn Nam vẻ mặt nghiêm trang chuyển lời cảnh cáo miệng của Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn cũng khiến cho phe của ông ta hớn hở ra mặt. Còn Diệp Phàm thì đương nhiên là ra vẻ đau khổ tiếp nhận lời phê bình của Bí thư Triệu Xương Sơn. Nhưng hạng mục nhà thi đấu Ngư Đồng và hạng mục xây dựng cải tạo đường Ngư Triều thì vẫn chưa được giải quyết, Chủ tịch Lý Quốc Hùng gần đây cũng vô cùng rầu rĩ, hai công trình có ảnh hưởng lớn như vậy bị ngăn trở, không rầu rĩ mới lạ. Cho nên, Diệp Phàm lại bị Lý Quốc Hùng mời đến văn phòng:
- Bí thư Diệp, hình như anh ban đầu có nói, có cách giúp thành phố giải quyết chuyện xây dựng nhà thi đấu thể thao, còn có hạng mục đường Ngư Triều, không biết hai hạng mục này có tiến triển gì không?
Lý Quốc Hùng vẫn rất khách khí hỏi. Tại sao Lý Quốc Hùng lại khách khí như vậy? Đương nhiên là do lần trước Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn đến Ngư Đồng câu cá, còn lấy danh nghĩa của Thủ tướng ra, yêu cầu trong nửa năm phải phá được án, mình bây giờ cũng không thể gây áp lực cho nhân vật chủ lực trong việc phá án được, khiến anh ta phân tâm. Nếu không, Diệp Phàm mà chạy đi phàn nàn mấy câu với Bí thư Triệu Xương Sơn, chẳng phải mình sẽ trở thành người cản trở việc phá án hay sao. Cái tội này Lý Quốc Hùng đương nhiên không ngốc đến nỗi đi gánh chịu, do vậy Lý Quốc Hùng mới dùng giọng điệu khách khí như vậy. Huống hồ trong hội nghị thường vụ lần trước mình cũng đã đồng ý hạ Diệp Phàm, việc này cũng đã gây hại rất nhiều cho quan hệ của hai người, Diệp Phàm đương nhiên sẽ oán hận mình, chẳng qua là chưa thể hiện ra mà thôi. Lý Quốc Hùng trong thời khắc đặc biệt này cũng không muốn chọc giận Diệp Phàm. Hơn nữa, còn định hàn gắn mối quan hệ này nữa.
- Việc này tôi không hề quên, một khi đã hứa với Chủ tịch Lý thì sẽ đi làm.
Diệp Phạm chậm rãi nói, rồi nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Nhưng trong cuộc họp thường vụ để xử lý tôi lần trước, Chủ tịch Lý và Phó chủ tịch Thôi đều đồng ý với ý kiến của Bí thư Hà, tôi lúc đó sắp bị cách chức điều tra, tôi đâu còn tâm trạng đi lo việc này nữa, nên cũng để lại đấy, ông nói có phải không.
Diệp Phàm lấy chuyện này ra để thể hiện sự bất mãn trong lòng. Lý Quốc Hùng là người thông minh, vừa nghe là đã hiểu, mặt thoáng đỏ. Lúc đó để giành được ghế Chủ tịch thành phố Thanh Châu, đã đồng ý trao đổi với Hà Trấn Nam, do vậy mới ra tay đè nén Diệp Phàm trong cuộc họp thường vụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Việc cũng đã qua rồi, tôi tin là Bí thư Diệp sẽ không để bụng có phải không. Việc xây dựng nhà thi đấu Ngư Đồng là một việc lớn, hạng mục công trình đường Ngư Triều lại ảnh hưởng đến sự phát triển của Ngư Đồng, không thể chậm trễ được. Bí thư Diệp cũng là lãnh đạo cấp cao của Ngư Đồng, cũng đều vì Ngư Đồng có phải không nào.
Lý Quốc Hùng định nói ngọt cho qua, nhưng Diệp Phàm không dễ mắc mưu, chậm rãi nói:
- Việc này không phải hạng mục do tôi phụ trách, nhiệm vụ cấp bách trước mắt của tôi là phá thảm án 88. Thủ tướng cũng đã để ý đến, tôi không phá án có được không. Sức lực có hạn.
- Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng đồng chí có thể xét đến đại cục, nếu đồng chí đã có mối quan hệ này, tại sao lại không giúp thành phố giải quyết khó khăn này.
Lý Quốc Hùng nhíu mày, bắt đầu tỏ uy quyền của Chủ tịch thành phố.
- Ha ha, mỗi thời mỗi khác, xin lỗi Chủ tịch Lý, tôi bây giờ không có thời gian. Nếu vì việc này mà làm lỡ chuyện phá thảm án 88, tôi không chịu nổi trách nhiệm. Ông cũng biết đấy, ngay cả ông cũng không lo nổi hạng mục này, tôi chỉ là một Bí thư ủy ban chính trị pháp luật cỏn con, quả thực là vượt ngoài khả năng. Lo một hạng mục bị người khác cố ý làm khó còn khó hơn nhiều một hạng mục bình thường.
Diệp Phàm không nóng vội, chậm rãi nói với Lý Quốc Hùng.
- Bí thư Diệp, lúc đó tình hình của Ngư Đồng cũng rất đặc biệt, do vậy tôi hi vọng anh có thể bỏ qua hiềm khích, cùng nỗ lực vì mục tiêu xây dựng Ngư Đồng. anh cũng là một trong những thường vụ thành ủy, việc của Ngư Đồng cũng là việc của anh, có phải không nào?
Lý Quốc Hùng lại lấy lý do này ra.
- Ha ha, tình hình của Ngư Đồng lúc đó có chút đặc biệt cũng là do thảm án 88 tạo ra, do vậy tôi đang cố gắng phá án, nói như Thủ tướng thì là, trả lại một bầu trời yên bình cho Ngư Đồng.
Diệp Phàm không mắc mưu, khiến Lý Quốc Hùng tức giận, mặt đỏ bừng, nhíu mày nói:
- Tôi biết, việc ở hội nghị thường vụ lần trước anh vẫn còn có khúc mắc trong lòng, việc này tôi và đồng chí Minh Khải cũng có chỗ không đúng, việc này tôi cũng rất khó xử. Dù sao thì Bí thư Hà cũng là nhân vật số 1 ở Ngư Đồng này, thái độ của chúng tôi mà kiên quyết quá thì sẽ xa rời nguyên tắc tổ chức của Đảng.
- Hừ, xa rời nguyên tắc tổ chức của Đảng, tôi không nhìn ra đấy. Bí thư Hà muốn xử lý tôi, rõ ràng là vì tôi không nghe lời ông ấy. Chủ tịch Lý, ông đang nói trái lòng mình. Người ta thường nói, không hợp nhau thì nói nửa câu cũng thừa, nếu Chủ tịch Lý đã không có thành ý thì tôi xin cáo từ. Trong Cục còn rất nhiều việc.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Vậy anh nói xem phải thế nào anh mới chịu giải quyết vấn đề nhà thi đấu Ngư Đồng và công trình đường Ngư Triều.
Lý Quốc Hùng đã có chút không kiềm chế được.
- Rất đơn giản, đồng chí Vu Chí Hải sắp đi rồi, việc này chắc là ông biết.
Diệp Phàm liếc Lý Quốc Hùng một cái, nói.
- Đương nhiên là biết, người của Ban tổ chức tỉnh ủy đã xuống kiểm tra, nghe nói đồng chí Vu thay thế vị trí của Phó bí thư thường trực Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Lý Quốc Hùng nói, mặt không thể hiện thái độ gì, đợi Diệp Phàm ra giá.
- Vậy thì tốt, đồng chí Vu mà đi, chẳng phải sẽ thừa ra một ghế Phó bí thư hay sao. Có thể đưa đồng chí Chu Ngọc Minh lên vị trí đó được không.
Diệp Phàm ra giá.
- Sao có thể như thế được, Chu Ngọc Minh hiện tại chỉ là Phó chủ tịch thành phố, còn chưa là Phó chủ tịch thường trực, nhảy thẳng lên ghế Phó bí thư thành ủy, việc này tôi tài giỏi mấy thì cũng không làm nổi. Nguyên tắc tổ chức của Đảng không có phép nhảy vượt cấp, việc này chắc anh cũng rõ, trừ khi là trường hợp đặc biệt.
Lý Quốc Hùng lập tức từ chối. Đương nhiên ý đồ của Lý Quốc Hùng là đưa Thôi Minh Khải lên vị trí của Vu Chí Hải, sao có thể để cho Chu Ngọc Minh được.
Diệp Phàm cũng đã sớm đoán được, chẳng qua là tung hỏa mù mà thôi, lập tức lại nói:
- Vậy được, vậy thì đưa Chu Ngọc Minh lên tranh chức Phó chủ tịch thường trực vậy.
- Việc này rất khó, Ngư Đồng do Bí thư Hà khống chế, tôi chỉ quản lý bên chính quyền. Mà liên quan đến tổ chức nhân sự của thường vụ thành ủy, Bí thư Hà cũng chỉ có quyền giới thiệu, quyền quyết định nằm ở tỉnh.
Một chủ tịch thành phố như tôi nhìn thì có vẻ oai phong, nhưng anh cũng thấy đấy, về quyền nhân sự thì chẳng có mấy thực quyền.
Lý Quốc Hùng vội từ chối, liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Đương nhiên, nếu Bí thư Diệp có thể lợi dụng quan hệ của mình, giúp đồng chí Thôi Minh Khải lên chức Phó bí thư thì vị trí Phó chủ tịch thường trực mà anh ấy để lại, tôi cũng có thể giúp anh.
Quả thực Lý Quốc Hùng cũng rất khôn ngoan, không dễ dàng nhận lời, càng không dễ dàng ra tay. Là chủ tịch thành phố, không có chỗ dựa ở trên tỉnh thì chẳng ai tin.
- Được, để tôi thử xem.
Diệp Phàm nhanh chóng nhận lời, khiến Lý Quốc Hùng cũng thấy bất ngờ, không biết tên này rốt cuộc có ý gì. Theo lý thì Diệp Phàm dường như bị thua thiệt, Phó bí thư và Phó chủ tịch thường trực tuy cấp bậc như nhau, nhưng quan trọng là Phó bí thư thành ủy có thể tham dự cuộc hội ý rút gọn của thường vụ, quyền lực nhiều thêm không ít, về mặt bố trí nhân sự cũng có thêm chút ít quyền lợi.
- Nhưng vẫn còn một việc, nếu Phó chủ tịch Chu mà thăng chức, vậy sẽ thừa ra một ghế Phó chủ tịch thành phố. Vậy mong Chủ tịch Lý có thể ủng hộ đồng chí Túc Nhất Tiêu. Còn về việc trên tỉnh, tin rằng đồng chí Giả sẽ tự mình lo được, không cần chủ tịch Lý phải lo lắng.
Lý Quốc Hùng mặt xám xịt, lúc này mới biết tên này là một con sói tham lam, không hề dễ dàng đối phó. Mình bắt tay với hắn cho được một người lên, nhưng hắn lại đưa những hai người, lần này thiệt lớn rồi. Nhưng Lý Quốc Hùng cũng rất nhanh liền nói:
- Tôi với anh nói vẫn không ăn thua, quan trọng là Hà Trấn Nam nói thế nào.
- Việc này tôi biết, tôi chỉ cần ông đảm bảo, đến lúc đó thái độ của Hà Trấn Nam thế nào, chỉ cần ông ủng hộ tôi là được.
Diệp Phàm chậm rãi nói, dáng vẻ tự tin, khiến Lý Quốc Hùng không khỏi nghi hoặc, không biết tại sao tên này lại tự tin đến vậy, nhưng nghĩ đến hạng mục nhà thi đấu và đường Ngư Triều, đành bất đắc dĩ gật đầu:
- Được, nhưng tôi phải nhìn thấy hạng mục khởi động lại thì mới được.
- Được, cả hai ta đều không bị thiệt đâu.
Diệp Phàm gật đầu đồng ý.
Buổi tối, những người trong phe Diệp Phàm lại ngồi uống trà với nhau.
- Anh Túc, trên tỉnh đã lo xong chưa.
- Nói rồi, chắc đã nói với Hà Trấn Nam rồi, nhưng người ta làm quan, miệng nói nhưng tay có làm hay không thì cũng khó nói.
Túc Nhất Tiêu vẻ mặt nghiêm trọng, việc này liên quan tới tương lai của mình, anh ta cũng rất lo lắng.
- Nếu mà hai bên cùng ra tay thì hi vọng chắc sẽ lớn hơn, quan trọng là mình phải giành được suất giới thiệu của thành phố. Còn trên tỉnh tin rằng người bà con của anh sẽ lo được.
Diệp Phàm cười nói.
- Hi vọng như vậy.
Túc Nhất Tiêu cười khổ, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
- Bí thư Diệp, Phó bí thư Vu mà đi thì sẽ trống một vị trí.
Tư lệnh Lô An Cương nói rồi liếc Phó chủ tịch Chu một cái, việc này thực ra chẳng liên quan gì tới ông ta.
- Nếu anh Chu có thể lên được thì tốt biết mấy.
Vu Chí Hải dáng vẻ quan tâm, nói.
- Không thể, tôi chỉ là Phó chủ tịch, một bước nhảy lên Phó bí thư, tôi cũng tự biết là không thể nào. Ôi…
Chu Ngọc Minh liếc Diệp Phàm một cái, thở dài không nói nữa.
- Ha ha, anh Chu, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Diệp Phàm cười, thấy Chu Ngọc Minh có chút kích động, nói:
- Đương nhiên, muốn ngồi luôn lên cái ghế đó thì quá khó, nhưng nếu có thể ngồi lên ghế Phó chủ tịch thường trực thì cũng tốt hơn nhiều vị trí hiện tại, thậm chí từ đó còn có thể ngồi lên ghế Chủ tịch tỉnh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.